Chương 46: Sự thật
Lục Nhã Vy tức giận đập mạnh tay vào chiếc laptop, cũng may nó không bị sao. Tống Gia Tuệ nheo mắt, nghĩ nghĩ một lát rồi nhờ Liễu Giai Kỳ gọi điện cho mấy người bạn học của cô ấy bên Khoa máy tính, để kiểm tra xem có biết ai là kẻ làm chuyện này không.
Hai tiếng sau, bạn của Liễu Giai Kỳ đã gỡ được bài đăng đó xuống, cũng như xóa hết mấy bình luận liên quan, đang định nói với Liễu Giai Kỳ biết ai là người đăng bài viết đó thì có tiếng gõ cửa làm cô ấy nghe không được cái tên đó.
“Giai Kỳ! Mình còn có việc, có gì liên lạc cậu sau nhé!”
Liễu Giai Kỳ vừa định hỏi lại thì người bạn kia đã bận việc, thôi thì để nhắn tin sau vậy.
Tống Gia Tuệ cách cánh cửa gần nhất, cô cũng chả thèm đoán là ai bèn đi ra mở, hóa ra là ban quản lý đến kiểm tra phòng.
Vốn để Liễu Giai Kỳ về phòng nghỉ ngơi nhưng sóng gió cứ liên tục ập đến, lần này phải nhờ đến mối quan hệ của cô ấy với quản lý câu lạc bộ VT để có được đoạn camera vào tối hôm đó.
“Đặng Thanh Thanh!” sau khi xem xong đoạn camera ba người đồng loạt thốt lên cái tên đó.
Người vừa được nhắc đến vẫn chưa biết gì, như mấy lần trước trở về phòng với túi lớn túi nhỏ trên tay, hình như có chuyện gì vui mà trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.
“Hôm nay có chuyện gì vậy, mọi người lại đều ở phòng đông đủ thế?”
Tống Gia Tuệ chưa để Đặng Thanh Thanh dẹp đồ vào tủ đã nhìn thẳng vào mắt cô ta chất vấn “Những bức ảnh bọn mình chơi ở VT bị người ta đăng lên diễn đàn trường, cậu có biết không? ”
Ánh mắt Đặng Thanh Thanh sáng lên tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi một cách rất quan tâm: “Các cậu đã đi đến câu lạc bộ chơi à? Đăng lên diễn đàn trường sao… Khi nào thế?”
“Cậu nói xem?” Lục Nhã Vy nhếch mép cười, với vẻ vừa lạnh lùng vừa nhạo báng.
“Mình làm sao mà biết được các cậu đã làm gì?” Đặng Thanh Thanh lên giọng, nheo mày phản bác “Ý cậu là gì? Lẽ nào cậu nghi ngờ mình là người đăng những bức ảnh đó lên? Mấy ngày nay mình đều bận hẹn hò với bạn trai, mấy chuyện vớ vẩn này tớ chả có thời gian mà quan tâm!”
“Chuyện vớ vẩn?” Liễu Giai Kỳ lên tiếng “Thế cậu có biết rằng những bức ảnh vớ vẩn đấy đã đem tới cho chúng tôi những lời đồn vớ vẩn thế nào không? Người ta vừa nhìn thấy bọn tôi đã chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán lung tung! Danh dự của chúng tôi là thứ để đùa à?”
Lục Nhã Vy nắm hai tay vào nhau, làm động tác khởi động các khớp ngón tay kêu khậc khậc, nói: “Tuệ, Kỳ Kỳ, các cậu nói xem nếu chúng ta tìm ra thủ phạm là ai thì chúng ta nên xử lý thế nào nhỉ?”
“Nếu người đó biết điều sớm đứng ra thú nhận thì chúng ta sẽ coi sự việc này chưa từng xảy ra!” Tống Gia Tuệ dù giận lắm nhưng vẫn hi vọng Đặng Thanh Thanh còn biết đường quay đầu, vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè.
Đặng Thanh Thanh cắn cắn môi nhưng vẫn ngoan cố, cười lạnh lùng: “Các cậu tưởng các cậu nhiều người, còn biết dùng bạo lực thì mình sẽ chịu khuất phục à? Tôi đã nói không làm là không làm rồi!”
“Đúng là chưa đưa ra bằng chứng có mười cái miệng cũng không cãi lại người dám làm không dám nhận”, Liễu Giai Kỳ mở lại đoạn camera từ quản lý câu lạc bộ VT gửi đưa trước mặt Đặng Thanh Thanh “Nếu cậu đã khẳng định cậu không làm thì giải thích rõ ràng đi, tối hôm đó ở câu lạc bộ tại sao cậu lại cầm điện thoại nhằm vào ba người bọn tôi chụp ảnh?”
Sắc mặt Đặng Thanh Thanh đột nhiên trắng bệch.
“Lại còn không chịu thừa nhận?” Lục Nhã Vy liếc Đặng Thanh Thanh với ánh mắt sắt lạnh.
Tống Gia Tuệ cũng nhìn chằm chằm cô ta “Lần trước bản thiết kế của tôi là cậu lấy trộm cho Tống Gia Linh đúng không? Bọn tôi rời phòng bao giờ cũng khóa chặt cửa, ngoài cậu ra căn bản không thể có người khác có thể vào phòng này!”
“Sự tình đã tới nước này, lẽ nào cậu còn có thể tiếp tục diễn kịch nữa?” Liễu Giai Kỳ lại tiếp tục gây áp lực.
Tống Gia Tuệ cắn chặt môi phải suy nghĩ rất nhiều mới nói ra được mấy lời tiếp theo, “Tôi tự hỏi bản thân mình từ trước tới nay đã làm gì có lỗi với cậu vậy mà tại sao cậu nỡ đối xử với tôi như vậy? Cậu có biết không? Cái cậu phá hủy không chỉ là danh dự của tôi mà đó còn là mồ hôi nước mắt, là cái tôi bỏ bao công sức nỗ lực để có được tư cách tham gia cuộc thi, chỉ vì hành động nông nổi của cậu mà tất cả đã bị phá hủy hết rồi! Lương tâm của cậu có thấy cắn rứt không vậy?”
Đối mặt với những lời trách móc của các bạn cùng phòng, Đặng Thanh Thanh cũng mệt mỏi, không vòng vo thêm nhiều nữa liền buông hết mọi suy nghĩ bao lâu nay ra, “Mấy người có từng nghĩ thiên kim tiểu thư như các người đã bao giờ phải lo cơm áo gạo tiền chưa? Làm sao các người có thể hiểu được nỗi chua xót của một đứa lớn lên từ khó khăn như tôi!
Mỗi lần mấy người tiêu tiền như nước ngoài kia thì tôi lại phải bán sức lao động, thậm chí là nhan sắc, cả cơ thể để đi làm thêm kiếm tiền. Các người thì sao? Thà đem tiền đi tài trợ giúp đỡ những trẻ em gặp khó khăn nhưng cũng không chịu giúp bạn cùng phòng lấy một lần? Tôi đã từng nói gia đình tôi đang cần tiền, anh trai sắp kết hôn, em trai phải đóng tiền học lúc đó mấy người lại giả bộ không nghe thấy, đã thế lại còn tiếp tục dẫn nhau đi ăn uống, đi mua đồ….
Còn Tống Gia Linh thì ngược lại cho tôi tiền, còn giới thiệu bạn trai giàu có cho tôi, chính cô ấy đã làm cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn, đã mở ra cho cuộc sống tôi một trang tươi đẹp hơn trước kia rất nhiều! So với những hành động đạo đức giả của mấy người, tôi không hề hối hận khi đã giúp Tống Gia Linh!”
Hai tiếng sau, bạn của Liễu Giai Kỳ đã gỡ được bài đăng đó xuống, cũng như xóa hết mấy bình luận liên quan, đang định nói với Liễu Giai Kỳ biết ai là người đăng bài viết đó thì có tiếng gõ cửa làm cô ấy nghe không được cái tên đó.
“Giai Kỳ! Mình còn có việc, có gì liên lạc cậu sau nhé!”
Liễu Giai Kỳ vừa định hỏi lại thì người bạn kia đã bận việc, thôi thì để nhắn tin sau vậy.
Tống Gia Tuệ cách cánh cửa gần nhất, cô cũng chả thèm đoán là ai bèn đi ra mở, hóa ra là ban quản lý đến kiểm tra phòng.
Vốn để Liễu Giai Kỳ về phòng nghỉ ngơi nhưng sóng gió cứ liên tục ập đến, lần này phải nhờ đến mối quan hệ của cô ấy với quản lý câu lạc bộ VT để có được đoạn camera vào tối hôm đó.
“Đặng Thanh Thanh!” sau khi xem xong đoạn camera ba người đồng loạt thốt lên cái tên đó.
Người vừa được nhắc đến vẫn chưa biết gì, như mấy lần trước trở về phòng với túi lớn túi nhỏ trên tay, hình như có chuyện gì vui mà trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.
“Hôm nay có chuyện gì vậy, mọi người lại đều ở phòng đông đủ thế?”
Tống Gia Tuệ chưa để Đặng Thanh Thanh dẹp đồ vào tủ đã nhìn thẳng vào mắt cô ta chất vấn “Những bức ảnh bọn mình chơi ở VT bị người ta đăng lên diễn đàn trường, cậu có biết không? ”
Ánh mắt Đặng Thanh Thanh sáng lên tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi một cách rất quan tâm: “Các cậu đã đi đến câu lạc bộ chơi à? Đăng lên diễn đàn trường sao… Khi nào thế?”
“Cậu nói xem?” Lục Nhã Vy nhếch mép cười, với vẻ vừa lạnh lùng vừa nhạo báng.
“Mình làm sao mà biết được các cậu đã làm gì?” Đặng Thanh Thanh lên giọng, nheo mày phản bác “Ý cậu là gì? Lẽ nào cậu nghi ngờ mình là người đăng những bức ảnh đó lên? Mấy ngày nay mình đều bận hẹn hò với bạn trai, mấy chuyện vớ vẩn này tớ chả có thời gian mà quan tâm!”
“Chuyện vớ vẩn?” Liễu Giai Kỳ lên tiếng “Thế cậu có biết rằng những bức ảnh vớ vẩn đấy đã đem tới cho chúng tôi những lời đồn vớ vẩn thế nào không? Người ta vừa nhìn thấy bọn tôi đã chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán lung tung! Danh dự của chúng tôi là thứ để đùa à?”
Lục Nhã Vy nắm hai tay vào nhau, làm động tác khởi động các khớp ngón tay kêu khậc khậc, nói: “Tuệ, Kỳ Kỳ, các cậu nói xem nếu chúng ta tìm ra thủ phạm là ai thì chúng ta nên xử lý thế nào nhỉ?”
“Nếu người đó biết điều sớm đứng ra thú nhận thì chúng ta sẽ coi sự việc này chưa từng xảy ra!” Tống Gia Tuệ dù giận lắm nhưng vẫn hi vọng Đặng Thanh Thanh còn biết đường quay đầu, vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè.
Đặng Thanh Thanh cắn cắn môi nhưng vẫn ngoan cố, cười lạnh lùng: “Các cậu tưởng các cậu nhiều người, còn biết dùng bạo lực thì mình sẽ chịu khuất phục à? Tôi đã nói không làm là không làm rồi!”
“Đúng là chưa đưa ra bằng chứng có mười cái miệng cũng không cãi lại người dám làm không dám nhận”, Liễu Giai Kỳ mở lại đoạn camera từ quản lý câu lạc bộ VT gửi đưa trước mặt Đặng Thanh Thanh “Nếu cậu đã khẳng định cậu không làm thì giải thích rõ ràng đi, tối hôm đó ở câu lạc bộ tại sao cậu lại cầm điện thoại nhằm vào ba người bọn tôi chụp ảnh?”
Sắc mặt Đặng Thanh Thanh đột nhiên trắng bệch.
“Lại còn không chịu thừa nhận?” Lục Nhã Vy liếc Đặng Thanh Thanh với ánh mắt sắt lạnh.
Tống Gia Tuệ cũng nhìn chằm chằm cô ta “Lần trước bản thiết kế của tôi là cậu lấy trộm cho Tống Gia Linh đúng không? Bọn tôi rời phòng bao giờ cũng khóa chặt cửa, ngoài cậu ra căn bản không thể có người khác có thể vào phòng này!”
“Sự tình đã tới nước này, lẽ nào cậu còn có thể tiếp tục diễn kịch nữa?” Liễu Giai Kỳ lại tiếp tục gây áp lực.
Tống Gia Tuệ cắn chặt môi phải suy nghĩ rất nhiều mới nói ra được mấy lời tiếp theo, “Tôi tự hỏi bản thân mình từ trước tới nay đã làm gì có lỗi với cậu vậy mà tại sao cậu nỡ đối xử với tôi như vậy? Cậu có biết không? Cái cậu phá hủy không chỉ là danh dự của tôi mà đó còn là mồ hôi nước mắt, là cái tôi bỏ bao công sức nỗ lực để có được tư cách tham gia cuộc thi, chỉ vì hành động nông nổi của cậu mà tất cả đã bị phá hủy hết rồi! Lương tâm của cậu có thấy cắn rứt không vậy?”
Đối mặt với những lời trách móc của các bạn cùng phòng, Đặng Thanh Thanh cũng mệt mỏi, không vòng vo thêm nhiều nữa liền buông hết mọi suy nghĩ bao lâu nay ra, “Mấy người có từng nghĩ thiên kim tiểu thư như các người đã bao giờ phải lo cơm áo gạo tiền chưa? Làm sao các người có thể hiểu được nỗi chua xót của một đứa lớn lên từ khó khăn như tôi!
Mỗi lần mấy người tiêu tiền như nước ngoài kia thì tôi lại phải bán sức lao động, thậm chí là nhan sắc, cả cơ thể để đi làm thêm kiếm tiền. Các người thì sao? Thà đem tiền đi tài trợ giúp đỡ những trẻ em gặp khó khăn nhưng cũng không chịu giúp bạn cùng phòng lấy một lần? Tôi đã từng nói gia đình tôi đang cần tiền, anh trai sắp kết hôn, em trai phải đóng tiền học lúc đó mấy người lại giả bộ không nghe thấy, đã thế lại còn tiếp tục dẫn nhau đi ăn uống, đi mua đồ….
Còn Tống Gia Linh thì ngược lại cho tôi tiền, còn giới thiệu bạn trai giàu có cho tôi, chính cô ấy đã làm cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn, đã mở ra cho cuộc sống tôi một trang tươi đẹp hơn trước kia rất nhiều! So với những hành động đạo đức giả của mấy người, tôi không hề hối hận khi đã giúp Tống Gia Linh!”