Chương 5: Kết hôn rồi
Những lời tưởng chừng đơn giản nhưng cô phải suy nghĩ rất lâu, tập nói đi nói lại nhiều lần trong phòng tắm mới dám gửi cho anh ta phiên bản được coi là ổn nhất.
Trần Nam trước khi quen cô là người rất đào hoa, trong mắt người khác có thể không phải là người bạn trai tốt nhưng cô hiểu từ khi quen cô anh ta đã chấm dứt tất cả quan hệ với những cô gái khác, luôn ở bên cạnh cô những khi cô cần, không bao giờ khiến cô phải bất mãn. Cô không biết vì sao khi nhớ lại những kỷ niệm cùng Trần Nam lúc này mình lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Đó là lần đầu cả hai gặp nhau, quá trình anh ta theo đuổi cô, những ngày tháng vui vẻ của cả hai, những lần hẹn hò…
Đau lòng không? Có!
Mất mát không? Có!
Thất vọng không? Hình như chỉ một thoáng nào đó rất mỏng manh khó có thể níu lại.
Hối hận không? Câu trả lời chắc chắn không!
Vì sao? Vì cô biết hối hận là một cảm giác rất tồi tệ, nó sẽ khiến bản thân day dứt mãi, không buông bỏ được điều bản thân cho là đã từng làm một cách sai lầm.
Người ta nói tình đầu là cuộc tình dang dở, là thứ tình cảm đẹp nhất… Có lẽ đúng như vậy, vì nó dang dở nên mới đẹp đến đau lòng…
Một lúc sau vì quá mệt mỏi nên Tống Gia Tuệ liền chìm vào giấc ngủ… thế mà cô lại nhìn thấy Trần Nam đến buổi hôn lễ của cô với vẻ mặt đằng đằng sát khí, không nói lời nào mà dùng một cái dao sắt nhọn đâm Hoàng Minh Huân đến nỗi máu chảy ướt đẫm cả bộ váy cưới cô đang khoác trên người…
A… thì ra chỉ là mơ… Một cơn ác mộng thật đáng sợ.
Bình tĩnh lại một chút cô đã thấy phản hồi, khoảng 1 giờ trước, “Anh không đồng ý! Chúng ta cần gặp nhau để nói chuyện rõ ràng”.
Tống Gia Tuệ không muốn đi, sợ khi gặp Trần Nam rồi cô sẽ không còn giữ được mạnh mẽ như hiện giờ mà kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Cô không hy vọng gia đình Trần Nam có thể ra tay giúp đỡ dù sao đây cũng là số tiền quá lớn huống hồ Tống Tiến Thành nói đã liên lạc với nhà họ Trần rồi nhưng họ từ chối. Nếu bây giờ cô kể hết mọi chuyện cho anh ta liệu anh ta sẽ thế nào? Anh ta muốn giúp đỡ nhưng lão gia với phu nhân thì sao? Người ta đã không chịu ra tay giúp đỡ, cô có mặt mũi nhận sao? Tất nhiên không thể! Lòng tự trọng không cho phép cô làm điều đó.
Hay Trần Nam sẽ nói với cô cái gì đó mà từ bỏ tất cả, cùng cô về quê sống cuộc sống bình thường, giản dị không có tranh đua chốn thành thị? Quá cổ tích, bây giờ nếu nghĩ về việc “Một túp lều tranh hai quả tim vàng” thì chắc chắn đầu óc có vấn đề, đã là thời đại nào rồi phải sống thực tế một chút, một công tử sinh ra đã sống trong nhung lụa như anh ta chịu được bao lâu? Cô có lý tưởng, có ước mơ muốn thực hiện nếu từ bỏ để theo anh ta, căn bản không làm được.
Dù sao đã hứa sẽ kết hôn cùng Hoàng Minh Huân cô không thể nuốt lời được, còn cổ phần TD cô nhất định phải lấy. Nói cô thực dụng cũng được nhưng nếu giờ không có sự giúp đỡ từ Hoàng Minh Huân coi như nhà họ Tống không còn gì cả.
Nghĩ như vậy Tống Gia Tuệ càng quyết tâm chấm dứt với Trần Nam hơn nữa, cô trả lời tin nhắn xong lập tức chặn số anh ta.
“Không cần gặp mặt cũng không cần nói những lời vô bổ nữa. Tôi chính là không còn yêu anh, chúng ta đã kết thúc rồi!”
Trần Nam có muốn hay không thì cũng không thể thay đổi quyết định của cô. Sau này không hy vọng sẽ còn duyên mà chạm mặt nhau. Nhưng cô lại quên rằng đang học chung trường Đại học với anh ta, sau khi anh ta trở về có thể tránh mặt được bao lâu?
[…]
Ở một nơi nào đó Trần Nam nhận được tin nhắn thì liên tục gọi cho Tống Gia Tuệ nhưng chỉ nhận được mấy câu từ tổng đài liền bực bội ném điện thoại vỡ tan tành.
“Anh yêu! Mới sáng sớm có chuyện gì mà nổi nóng vậy? Có cần người ta giúp anh hạ hỏa một chút không hả?”
Một cô gái gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ ôm sát cơ thể vô cùng gợi cảm từ từ bước tới mép giường nơi Trần Nam đang ngồi nép vào lòng anh ta, bàn tay “hư hỏng” liên tục vuốt từ mặt, đến yết hầu, vuốt đến đâu đều hôn lên đến đó kích thích bản tính nguyên thủy nhất của đàn ông. Sau đó tiếp tục không kiên dè mà từ từ mở mấy cúc áo, xoa xoa cơ ngực rắn chắc rồi đến khóa quần… thử hỏi người đàn ông nào có thể chịu được kích thích lớn như vậy?
Trần Nam liền hung hăng đè cô gái xuống “dạy dỗ” một hồi cơn giận cũng dần nguôi đi, chỉ còn lại sự thỏa mãn…
Đàn ông mà, có gì không vui cứ cùng phụ nữ lên giường một lúc thì sẽ như không có gì xảy ra.
Cô ta nhếch môi một cái, sau đó mới ngủ thêm một giấc.
[…]
Dù con người có sống thế nào, tích cực hay tiêu cực thì thời gian vẫn cứ trôi, mới đó mà đã đến ngày Tống Gia Tuệ phải kết hôn với Hoàng Minh Huân.
Một tuần sau có người mang giấy đăng ký kết hôn đến tận nhà cho Tống Gia Tuệ, anh ta thậm chí còn không cho cô cầm xem thử, chỉ để trên bàn che thông tin của Hoàng Minh Huân lại và yêu cầu cô kiểm tra thông tin của mình lại nếu không có vấn đề gì thì ký tên. Giấy đăng ký đó có hai bản thế mà cô cũng không được giữ bản nào.
Chỉ với hai chữ ký cô đã trở thành vợ người ta rồi à? Đơn giản nhỉ?
Ngoài mặt thì trả lời không sao nhưng cô để ý đấy! Hoàng Minh Huân làm gì mà che che giấu giấu, sợ cô biết tuổi thật của ông ta sẽ đi bán cho mấy tòa soạn báo lá cải hay đi đồn đại khắp nơi? Cô đâu có rảnh như vậy!
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!...”
Người đó gọi mấy tiếng kéo cô từ trong suy nghĩ về thực tại.
Thiếu phu nhân? Gọi cô sao?
“Vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“À, được! Nhưng đợi tôi mang vali cái đã… Chỉ là đồ dùng cá nhân tôi đã chuẩn bị sẵn rồi” Cô lúng túng trả lời.
Trần Nam trước khi quen cô là người rất đào hoa, trong mắt người khác có thể không phải là người bạn trai tốt nhưng cô hiểu từ khi quen cô anh ta đã chấm dứt tất cả quan hệ với những cô gái khác, luôn ở bên cạnh cô những khi cô cần, không bao giờ khiến cô phải bất mãn. Cô không biết vì sao khi nhớ lại những kỷ niệm cùng Trần Nam lúc này mình lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Đó là lần đầu cả hai gặp nhau, quá trình anh ta theo đuổi cô, những ngày tháng vui vẻ của cả hai, những lần hẹn hò…
Đau lòng không? Có!
Mất mát không? Có!
Thất vọng không? Hình như chỉ một thoáng nào đó rất mỏng manh khó có thể níu lại.
Hối hận không? Câu trả lời chắc chắn không!
Vì sao? Vì cô biết hối hận là một cảm giác rất tồi tệ, nó sẽ khiến bản thân day dứt mãi, không buông bỏ được điều bản thân cho là đã từng làm một cách sai lầm.
Người ta nói tình đầu là cuộc tình dang dở, là thứ tình cảm đẹp nhất… Có lẽ đúng như vậy, vì nó dang dở nên mới đẹp đến đau lòng…
Một lúc sau vì quá mệt mỏi nên Tống Gia Tuệ liền chìm vào giấc ngủ… thế mà cô lại nhìn thấy Trần Nam đến buổi hôn lễ của cô với vẻ mặt đằng đằng sát khí, không nói lời nào mà dùng một cái dao sắt nhọn đâm Hoàng Minh Huân đến nỗi máu chảy ướt đẫm cả bộ váy cưới cô đang khoác trên người…
A… thì ra chỉ là mơ… Một cơn ác mộng thật đáng sợ.
Bình tĩnh lại một chút cô đã thấy phản hồi, khoảng 1 giờ trước, “Anh không đồng ý! Chúng ta cần gặp nhau để nói chuyện rõ ràng”.
Tống Gia Tuệ không muốn đi, sợ khi gặp Trần Nam rồi cô sẽ không còn giữ được mạnh mẽ như hiện giờ mà kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Cô không hy vọng gia đình Trần Nam có thể ra tay giúp đỡ dù sao đây cũng là số tiền quá lớn huống hồ Tống Tiến Thành nói đã liên lạc với nhà họ Trần rồi nhưng họ từ chối. Nếu bây giờ cô kể hết mọi chuyện cho anh ta liệu anh ta sẽ thế nào? Anh ta muốn giúp đỡ nhưng lão gia với phu nhân thì sao? Người ta đã không chịu ra tay giúp đỡ, cô có mặt mũi nhận sao? Tất nhiên không thể! Lòng tự trọng không cho phép cô làm điều đó.
Hay Trần Nam sẽ nói với cô cái gì đó mà từ bỏ tất cả, cùng cô về quê sống cuộc sống bình thường, giản dị không có tranh đua chốn thành thị? Quá cổ tích, bây giờ nếu nghĩ về việc “Một túp lều tranh hai quả tim vàng” thì chắc chắn đầu óc có vấn đề, đã là thời đại nào rồi phải sống thực tế một chút, một công tử sinh ra đã sống trong nhung lụa như anh ta chịu được bao lâu? Cô có lý tưởng, có ước mơ muốn thực hiện nếu từ bỏ để theo anh ta, căn bản không làm được.
Dù sao đã hứa sẽ kết hôn cùng Hoàng Minh Huân cô không thể nuốt lời được, còn cổ phần TD cô nhất định phải lấy. Nói cô thực dụng cũng được nhưng nếu giờ không có sự giúp đỡ từ Hoàng Minh Huân coi như nhà họ Tống không còn gì cả.
Nghĩ như vậy Tống Gia Tuệ càng quyết tâm chấm dứt với Trần Nam hơn nữa, cô trả lời tin nhắn xong lập tức chặn số anh ta.
“Không cần gặp mặt cũng không cần nói những lời vô bổ nữa. Tôi chính là không còn yêu anh, chúng ta đã kết thúc rồi!”
Trần Nam có muốn hay không thì cũng không thể thay đổi quyết định của cô. Sau này không hy vọng sẽ còn duyên mà chạm mặt nhau. Nhưng cô lại quên rằng đang học chung trường Đại học với anh ta, sau khi anh ta trở về có thể tránh mặt được bao lâu?
[…]
Ở một nơi nào đó Trần Nam nhận được tin nhắn thì liên tục gọi cho Tống Gia Tuệ nhưng chỉ nhận được mấy câu từ tổng đài liền bực bội ném điện thoại vỡ tan tành.
“Anh yêu! Mới sáng sớm có chuyện gì mà nổi nóng vậy? Có cần người ta giúp anh hạ hỏa một chút không hả?”
Một cô gái gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ ôm sát cơ thể vô cùng gợi cảm từ từ bước tới mép giường nơi Trần Nam đang ngồi nép vào lòng anh ta, bàn tay “hư hỏng” liên tục vuốt từ mặt, đến yết hầu, vuốt đến đâu đều hôn lên đến đó kích thích bản tính nguyên thủy nhất của đàn ông. Sau đó tiếp tục không kiên dè mà từ từ mở mấy cúc áo, xoa xoa cơ ngực rắn chắc rồi đến khóa quần… thử hỏi người đàn ông nào có thể chịu được kích thích lớn như vậy?
Trần Nam liền hung hăng đè cô gái xuống “dạy dỗ” một hồi cơn giận cũng dần nguôi đi, chỉ còn lại sự thỏa mãn…
Đàn ông mà, có gì không vui cứ cùng phụ nữ lên giường một lúc thì sẽ như không có gì xảy ra.
Cô ta nhếch môi một cái, sau đó mới ngủ thêm một giấc.
[…]
Dù con người có sống thế nào, tích cực hay tiêu cực thì thời gian vẫn cứ trôi, mới đó mà đã đến ngày Tống Gia Tuệ phải kết hôn với Hoàng Minh Huân.
Một tuần sau có người mang giấy đăng ký kết hôn đến tận nhà cho Tống Gia Tuệ, anh ta thậm chí còn không cho cô cầm xem thử, chỉ để trên bàn che thông tin của Hoàng Minh Huân lại và yêu cầu cô kiểm tra thông tin của mình lại nếu không có vấn đề gì thì ký tên. Giấy đăng ký đó có hai bản thế mà cô cũng không được giữ bản nào.
Chỉ với hai chữ ký cô đã trở thành vợ người ta rồi à? Đơn giản nhỉ?
Ngoài mặt thì trả lời không sao nhưng cô để ý đấy! Hoàng Minh Huân làm gì mà che che giấu giấu, sợ cô biết tuổi thật của ông ta sẽ đi bán cho mấy tòa soạn báo lá cải hay đi đồn đại khắp nơi? Cô đâu có rảnh như vậy!
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!...”
Người đó gọi mấy tiếng kéo cô từ trong suy nghĩ về thực tại.
Thiếu phu nhân? Gọi cô sao?
“Vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“À, được! Nhưng đợi tôi mang vali cái đã… Chỉ là đồ dùng cá nhân tôi đã chuẩn bị sẵn rồi” Cô lúng túng trả lời.