Chương 56: Tưởng tôi muốn hôn cô sao?
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ ra nhìn quanh một lượt, thấy Hoàng Minh Huân vẫn đang say giấc, cô liền chủ động đem bộ đồ đầy bụi của anh cho vào máy giặt, nhưng nghĩ tiếng kêu của máy giặt có thể đánh thức anh, vậy nên liền giặt chúng bằng tay.
Lúc cô giặt xong đồ và làm xong vài việc nhà thì anh cũng ngủ dậy.
“Ai bảo cô làm những việc này hả?” Hoàng Minh Huân nhìn cô đầu tóc bù xù vừa thương vừa giận nhưng giấu niềm vui trong lòng, lạnh lùng nói “Tôi bảo cô đến là chỉ cần cô nấu ăn chứ không phải làm người giúp việc”.
Tống Gia Tuệ dẹp cây lau nhà lại đúng vị trí, bĩu môi nói “Lao động miễn phí tận nhà mà anh còn chê! Sau này ai làm vợ anh chắc khổ lắm, người gì đâu mà khó chìu”. Cô chỉ thuận miệng nói vu vơ vài câu thôi nhưng đâu ngờ người số khổ đó chính là mình chứ.
Hoàng Minh Huân chỉ biết cười bất lực, hắng giọng một cái, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, đổi chủ đề “Thôi được rồi, bày thức ăn lên bàn đi, tôi đói rồi!”
Tống Gia Tuệ nhanh như sóc bày đồ ăn lên bàn, đến khi đặt món ăn cuối cùng xuống, cô liền ngồi hai tay chống cằm nhìn người đối diện bằng ánh mắt mong chờ, cười cười nói “Anh nói xem… Tự nhiên tôi lại nấu cho anh một bàn đồ ăn thế này, vậy có phải anh nên…”
Hoàng Minh Huân tay lấy một chai rượu vang, mở ra rót một ít vào ly, khẽ lắc lắc nhìn ly rượu sóng sánh rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, chặn lời vòng vo của cô “Nói thử xem tôi phải trả như thế nào cho những món này?”
Tống Gia Tuệ dường như chỉ chờ câu nói này của anh, tất nhiên không ngần ngại nói thẳng “Tôi muốn một ngày của anh!”, nhìn ánh mắt anh đột nhiên có gì đó sai sai, vì sợ anh hiểu lầm nên cô vội vàng giải thích “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy một tí da thịt nào của anh, cũng không bắt anh phải tiếp bất kỳ khách nào, càng không bảo anh làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức. Tôi cần anh đóng giả làm chồng tôi đến tham gia một buổi hôn lễ!”
“Hửm?”, Hoàng Minh Huân đặt ly rượu xuống, nheo mày cười cười hỏi “Đóng giả chồng cô đi lừa người khác là không trái đạo đức?”. Ngày mai mới là hôn lễ, hôm nay đi thuê người khác như vậy là nghĩ anh không giữ lời sao?
“Không… Ý tôi là…” Cô lắp bắp, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Anh nhếch môi, “Cô biết một ngày của tôi có thể kiếm được bao nhiêu hay không mà đòi thuê?”
Tống Gia Tuệ chậm rãi nói “Tôi biết anh là “ông hoàng” ở câu lạc bộ VT, mỗi ngày chắc kiếm được không ít… Nhưng mà có ai chê tiền bao giờ đâu đúng không? Anh cứ báo giá bao nhiêu tôi cũng trả!” cô nói xong cũng cảm thấy có chút sự lo lắng, vì anh ta với công việc đó mà có thể mua được nhà đẹp, xe xịn thì giá tiền chắc chắn cũng không rẻ tí nào.
Hoàng Minh Huân thật sự muốn bổ đầu cô ra xem trong đó còn bao nhiêu suy nghĩ kì quái nữa, anh vòng qua chỗ cô ngồi cúi đầu nhìn thẳng vào gương mặt ngơ ngác đó. Tống Gia Tuệ không nói không rằng, liền dùng tay che miệng lại.
Nhìn hành động đôi chút ngốc nghếch đó làm anh bật cười, ghé sát mặt mình vào cô hơn nữa, phả ra hơi nóng “Tưởng tôi muốn hôn cô sao?”
Cô ban đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô tưởng đúng rồi!
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó hai phút, bốn mắt nhìn nhau như không gian, thời gian ngưng động lại vậy, đến cuối cùng người không chịu được nữa là Tống Gia Tuệ, cô vẫn che miệng nhưng để hở một xíu, khó khăn nói một câu “Thức ăn… Nếu không dùng sẽ nguội, ăn không ngon đâu!”
“Cô đánh giá cao bản thân quá rồi! Bộ dạng đó không làm tôi hứng thú được!”
Đúng rồi! Dáng vẻ cô bây giờ không phải làm anh hứng thú bình thường được mà là rất rất hứng thú!
Thấy trêu đùa cô cũng đủ rồi, Hoàng Minh Huân cười nhạt trở lại vị trí của mình ngồi xuống cúi đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói thêm lời nào. Tống Gia Tuệ cũng vậy, cô cần bình tĩnh lại, thầm nghĩ nếu gặp anh ta với tần suất cao chắc cô sẽ bị bệnh tim mất!
Ăn xong không thấy anh có động thái gì về việc đồng ý chuyện vừa rồi, cô chỉ có thể thất vọng dọn hết bát đũa đem đi rửa xong xuôi, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi về.
“Cô đi đâu?” Hoàng Minh Huân hỏi trước hành động xách túi bước đi của cô.
Tống Gia Tuệ nhìn anh với nét mặt buồn rầu “Chiều nay anh cũng thấy rồi đó, tôi mang laptop tìm không gian yên tĩnh để làm báo cáo vậy mà bị quấy rầy nên vẫn chưa xong đây. Hơn nữa, ngày mai hôn lễ diễn ra rồi, tôi còn chưa mua quà mừng cho người ta, chồng tôi thì không đồng ý đi cùng, anh cũng không muốn giúp tôi thế nên phải chọn quà cho cẩn thận, bằng không ngày mai người ta lại cười vào mặt”
Anh ngồi sô pha, bắt chéo chân nhắn tin cho ai đó, vừa hỏi cô “Thật sự muốn tôi đóng giả chồng cô?”
“Anh đồng ý rồi?” Mắt cô sáng lên.
Anh gật đầu, ra điều kiện “Cô phải đồng ý với tôi, hàng ngày đến nấu cơm tối cho tôi trong vòng một tháng, được như thế thì tôi có thể xem xét lời đề nghị của cô.”
“Nếu như vậy thì tôi có phải trả anh tiền thuê một ngày nữa không?” Tống Gia Tuệ chớp chớp mắt, tò mò hỏi anh.
Hoàng Minh Huân chau mày lại, lạnh lùng lườm cô: “Cô mà còn nói với tôi một câu đến tiền nữa cô có tin là tôi sẽ làm cho cô cả đời không bao giờ nhìn thấy nó nữa không?!”
Cô gào thét trong lòng, tự nhiên sao bây giờ anh ta đẹp trai, phong độ, đầy khí chất như vậy, một tên trai bao không màn đến tiền bạc… vì đam mê chăng?
Lúc cô giặt xong đồ và làm xong vài việc nhà thì anh cũng ngủ dậy.
“Ai bảo cô làm những việc này hả?” Hoàng Minh Huân nhìn cô đầu tóc bù xù vừa thương vừa giận nhưng giấu niềm vui trong lòng, lạnh lùng nói “Tôi bảo cô đến là chỉ cần cô nấu ăn chứ không phải làm người giúp việc”.
Tống Gia Tuệ dẹp cây lau nhà lại đúng vị trí, bĩu môi nói “Lao động miễn phí tận nhà mà anh còn chê! Sau này ai làm vợ anh chắc khổ lắm, người gì đâu mà khó chìu”. Cô chỉ thuận miệng nói vu vơ vài câu thôi nhưng đâu ngờ người số khổ đó chính là mình chứ.
Hoàng Minh Huân chỉ biết cười bất lực, hắng giọng một cái, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, đổi chủ đề “Thôi được rồi, bày thức ăn lên bàn đi, tôi đói rồi!”
Tống Gia Tuệ nhanh như sóc bày đồ ăn lên bàn, đến khi đặt món ăn cuối cùng xuống, cô liền ngồi hai tay chống cằm nhìn người đối diện bằng ánh mắt mong chờ, cười cười nói “Anh nói xem… Tự nhiên tôi lại nấu cho anh một bàn đồ ăn thế này, vậy có phải anh nên…”
Hoàng Minh Huân tay lấy một chai rượu vang, mở ra rót một ít vào ly, khẽ lắc lắc nhìn ly rượu sóng sánh rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, chặn lời vòng vo của cô “Nói thử xem tôi phải trả như thế nào cho những món này?”
Tống Gia Tuệ dường như chỉ chờ câu nói này của anh, tất nhiên không ngần ngại nói thẳng “Tôi muốn một ngày của anh!”, nhìn ánh mắt anh đột nhiên có gì đó sai sai, vì sợ anh hiểu lầm nên cô vội vàng giải thích “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy một tí da thịt nào của anh, cũng không bắt anh phải tiếp bất kỳ khách nào, càng không bảo anh làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức. Tôi cần anh đóng giả làm chồng tôi đến tham gia một buổi hôn lễ!”
“Hửm?”, Hoàng Minh Huân đặt ly rượu xuống, nheo mày cười cười hỏi “Đóng giả chồng cô đi lừa người khác là không trái đạo đức?”. Ngày mai mới là hôn lễ, hôm nay đi thuê người khác như vậy là nghĩ anh không giữ lời sao?
“Không… Ý tôi là…” Cô lắp bắp, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Anh nhếch môi, “Cô biết một ngày của tôi có thể kiếm được bao nhiêu hay không mà đòi thuê?”
Tống Gia Tuệ chậm rãi nói “Tôi biết anh là “ông hoàng” ở câu lạc bộ VT, mỗi ngày chắc kiếm được không ít… Nhưng mà có ai chê tiền bao giờ đâu đúng không? Anh cứ báo giá bao nhiêu tôi cũng trả!” cô nói xong cũng cảm thấy có chút sự lo lắng, vì anh ta với công việc đó mà có thể mua được nhà đẹp, xe xịn thì giá tiền chắc chắn cũng không rẻ tí nào.
Hoàng Minh Huân thật sự muốn bổ đầu cô ra xem trong đó còn bao nhiêu suy nghĩ kì quái nữa, anh vòng qua chỗ cô ngồi cúi đầu nhìn thẳng vào gương mặt ngơ ngác đó. Tống Gia Tuệ không nói không rằng, liền dùng tay che miệng lại.
Nhìn hành động đôi chút ngốc nghếch đó làm anh bật cười, ghé sát mặt mình vào cô hơn nữa, phả ra hơi nóng “Tưởng tôi muốn hôn cô sao?”
Cô ban đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô tưởng đúng rồi!
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó hai phút, bốn mắt nhìn nhau như không gian, thời gian ngưng động lại vậy, đến cuối cùng người không chịu được nữa là Tống Gia Tuệ, cô vẫn che miệng nhưng để hở một xíu, khó khăn nói một câu “Thức ăn… Nếu không dùng sẽ nguội, ăn không ngon đâu!”
“Cô đánh giá cao bản thân quá rồi! Bộ dạng đó không làm tôi hứng thú được!”
Đúng rồi! Dáng vẻ cô bây giờ không phải làm anh hứng thú bình thường được mà là rất rất hứng thú!
Thấy trêu đùa cô cũng đủ rồi, Hoàng Minh Huân cười nhạt trở lại vị trí của mình ngồi xuống cúi đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói thêm lời nào. Tống Gia Tuệ cũng vậy, cô cần bình tĩnh lại, thầm nghĩ nếu gặp anh ta với tần suất cao chắc cô sẽ bị bệnh tim mất!
Ăn xong không thấy anh có động thái gì về việc đồng ý chuyện vừa rồi, cô chỉ có thể thất vọng dọn hết bát đũa đem đi rửa xong xuôi, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi về.
“Cô đi đâu?” Hoàng Minh Huân hỏi trước hành động xách túi bước đi của cô.
Tống Gia Tuệ nhìn anh với nét mặt buồn rầu “Chiều nay anh cũng thấy rồi đó, tôi mang laptop tìm không gian yên tĩnh để làm báo cáo vậy mà bị quấy rầy nên vẫn chưa xong đây. Hơn nữa, ngày mai hôn lễ diễn ra rồi, tôi còn chưa mua quà mừng cho người ta, chồng tôi thì không đồng ý đi cùng, anh cũng không muốn giúp tôi thế nên phải chọn quà cho cẩn thận, bằng không ngày mai người ta lại cười vào mặt”
Anh ngồi sô pha, bắt chéo chân nhắn tin cho ai đó, vừa hỏi cô “Thật sự muốn tôi đóng giả chồng cô?”
“Anh đồng ý rồi?” Mắt cô sáng lên.
Anh gật đầu, ra điều kiện “Cô phải đồng ý với tôi, hàng ngày đến nấu cơm tối cho tôi trong vòng một tháng, được như thế thì tôi có thể xem xét lời đề nghị của cô.”
“Nếu như vậy thì tôi có phải trả anh tiền thuê một ngày nữa không?” Tống Gia Tuệ chớp chớp mắt, tò mò hỏi anh.
Hoàng Minh Huân chau mày lại, lạnh lùng lườm cô: “Cô mà còn nói với tôi một câu đến tiền nữa cô có tin là tôi sẽ làm cho cô cả đời không bao giờ nhìn thấy nó nữa không?!”
Cô gào thét trong lòng, tự nhiên sao bây giờ anh ta đẹp trai, phong độ, đầy khí chất như vậy, một tên trai bao không màn đến tiền bạc… vì đam mê chăng?