Chương 20 : Bạch Vô Thiên
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Một thiếu niên áo trắng cưỡi trên một con ngựa trắng.
Thiếu niên không cao cũng cũng thấp, thân hình y có thể nói là vô cùng cân đối chuẩn mực. Khuôn mặt y hơi thon dài nhưng đầy góc cạnh, đôi mắt sâu toát lên vẻ trí tuệ, hai hàng lông mày dựng lên như hai thanh kiếm, gò má nhô cao đầy nét tôn quý. Nhưng từ ánh mắt y toát lên vẻ lạnh nhạt, giống như cả thiên hạ này chẳng có gì đáng cho y phải bận tâm.
Y chính là Bạch Vô Thiên, Bạch tiểu vương gia, người có tu vi cao nhất trong những người dự tuyển lần này.
Trương Cuồng vừa thấy Bạch Vô Thiên xuất hiện thì không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh:
- Tên này tu vi quả cao thâm mạt trắc. Cảnh giới chí ít còn cao hơn ta một chút!
Nhưng rồi ánh mắt Trương Cuồng dường như bốc lửa, y nồng nhiệt nói:
- Tuy nhiên, như thế lại càng hay, lát nửa khi đến đỉnh Thiên Sơn, trong đợt tuyển chọn này ta sẽ đánh với y một trận thật thống khoái.
Đoàn Ngọc nhìn vẻ cuồng nhiệt của Trương Cuồng, trong lòng chợt ngộ ra một điều, con người ta phải có thứ đối chọi, cạnh tranh với mình thì mới mau chóng phát triển đi lên được. Không có áp lực sẽ khiến cho con người ta càng lúc càng lười biếng, hài lòng với bản thân mà thôi.
Đến đây Đoàn Ngọc cũng nhìn Bạch Vô Thiên, hai nắm tay siết chặt. Hắn đã đặt ra mục tiêu cho mình trong tương lai không xa tu vi nhất định phải đuổi kịp Bạch Vô Thiên. Vì chỉ khi nào đuổi kịp Bạch Vô Thiên thì hắn mới có quyền thách thức những giới hạn khác, có tư cách để đối chọi với Tu Chân Liên Minh.
………………………
Trần Tư Tư đưa cách tay trắng như ngọc lên chỉ về phía Đoàn Ngọc, dậm chân nũng nịu nói:
- Ca ca, có người dám bắt nạt muội!
Bạch Vô Thiên nhìn sang Đoàn Ngọc, điềm tĩnh hỏi:
- Là ngươi đã bắt nạt em gái ta sao?
Đây là lần đầu tiên Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên chạm mắt nhau, cả hai tâm thần dường như đồng thời chấn động. Trong đôi mắt sâu mà lành lạnh của Bạch Vô Thiên, Đoàn Ngọc như thấy được một thứ gì đó rất đáng sợ, thứ này cao quý mà xa vời, khiến người ta có cảm giác không thể với tới, nó còn khiến cho Đoàn Ngọc cảm thấy nguy hiểm bất an vô cùng.
Ngược lại Bạch Vô Thiên cũng thế, y cảm thấy từ Đoàn Ngọc có một thứ gì đó vô cùng tà ác, luôn cố gắng thu hút tinh thần mình vào hắn. Phải cố gắng lắm Bạch Vô Thiên mới chống chọi lại được ma lực mãnh liệt đó.
Thấy cả hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Trương Cuồng liền đi tới chắn trước mặt Đoàn Ngọc, sau đó nhìn Bạch Vô Thiên nói:
- Chuyện như thế nào thì đã có mọi người ở đây làm chứng. Ban nãy nhị công chúa Trần Tư Tư cưỡi trên con Truy Phong Mã chạy quá nhanh, suýt nữa thì tông vào một cậu bé, may có huynh đệ ta lao ra tiếp cứu kịp thời. Sau đó thì nhị công chúa gọi quan binh tới vây bắt bọn ta thế này đây.
Nhờ có tiếng nói của Trương Cuồng mà Bạch Vô Thiên cùng Đoàn Ngọc đồng thời định thần lại, Bạch Vô Thiên hít nhẹ vào một hơi, rồi nhẹ giọng nói:
- Nếu Tư Tư đã có lỗi trước thì Bạch Vô Thiên ta xin thay mặt nó xin lỗi các vị. Tư Tư, chúng ta đi!
- Ca ca!
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng. Vốn tưởng với thân phận cao quý và tu vi hơn người kia, Bạch Vô Thiên sẽ chẳng nể nang ai cả, nhưung không ngờ thiếu niên anh tài này lại có vẻ hiểu đạo lý, tính cách cũng không quá xốc nổi.
Trần Tư Tư tỏ ý không hài lòng, bất mãn nhìn sang Đoàn Ngọc, chỉ thấy hắn cười cười, vẻ mặt trông như đang trêu chọc nàng.
- Ngươi được lắm, mọi chuyện còn chưa xong đâu!
Trần Tư Tư dậm chân hừ hừ mấy tiếng, mặt mũi đỏ hồng tức giận leo lên một con ngựa trắng khác, sau đó lẽo đẽo theo sau Bạch Vô Thiên.
- Ha ha, chết ngươi rồi. Từ nay về sau sẽ luôn có một cô nàng xinh đẹp bám theo đuôi, hạnh phúc nhé!
Trương Cuồng cười ha hả, Đoàn Ngọc ngoài mặt cũng cười cười, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng dáng đám người Bạch Vô Thiên, trong lòng trầm tư:
- Vừa rồi là ảo giác sao? Ánh mắt của tên Bạch Vô Thiên kia thật đáng sợ!
…………………………………………
- Muội nói gì? Hắn tên là Đoàn Ngọc?
Trần Tư Tư gật đầu đáp:
- Đúng, ban nãy muội nghe hắn tự xưng là Đoàn Ngọc.
Chẳng biết Bạch Vô Thiên nghĩ gì mà im lặng một lúc, lát sau mở miệng dặn dò Trần Tư Tư:
- Con người này không đơn giản. Từ nay về sau muội đừng nên tìm hắn gây sự nữa, nghe không?
Trần Tư Tư cúi mặt lắc đầu, tỏ rõ sự bất mãn:
- Trước giờ có ai dám ngang nhiên chống lại muội như thế đâu chứ? Chẳng lẽ huynh là đệ nhất thiên tài của Việt quốc mà cũng sợ hắn ư?
Bạch Vô Thiên nghe Trần Tư Tư khen mình mà thần sắc vẫn như thường, lạnh nhạt đáp:
- Muội nhầm rồi! Ngoài trời có trời, ngoài người có người! Ở trong thiên hạ này Việt quốc cũng chỉ là một nước nhỏ, phía Bắc trên kia còn có Đại Tấn, là một quốc gia có những môn phái tu đạo vô cùng lớn mạnh. Nếu so với những thiếu niên ở đó thì ta chẳng xứng là gì cả! Huống hồ ngoài Đại Tấn còn có những tông môn, thế lực thần bí kinh khủng hơn nhiều. Một người vừa mới nhập vào con đường tu đạo như ta còn cần phải cố gắng chăm chỉ nhiều lắm.
Lời Bạch Vô Thiên nói giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Trần Tư Tư.
Bạch Vô Thiên tính tình xưa nay vốn lạnh nhạt, rất ít khi nói chuyện với bất cứ ai, kể cả người thân của mình. Gã chỉ có thân cận với duy nhất Trần Tư Tư nên rất nuông chiều nàng ta, ai chọc đến nàng đều được gã ra mặt xử lý. Nhưng nào ngờ lần này lại khác, Bạch Vô Thiên không những không trừng phạt Đoàn Ngọc, mà còn mắng nàng một trận. Việc này khiến Trần Tư Tư trong lòng khó hiểu không thôi.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trần Tư Tư mới hậm hực đáp:
- Thôi được muội nghe lời huynh, về sau sẽ tha cho tên Đoàn Ngọc đáng ghét ấy.
Bạch Vô Thiên thấy Trần Tư Tư ngoan ngoãn nghe lời thì cũng yên lòng, thúc ngựa chạy nhanh hơn về phía quảng trường thành Hoá Long.
…………………………….
Năm năm một lần đại hội tuyển chọn đệ tử tông môn tu đạo Việt quốc sẽ được diễn ra tại quảng trường thành Hoá Long.
Tại đây, những người tham gia tuyển chọn sẽ tập trung, sau đó được đưa đến địa điểm chính để thi đấu, mà năm nay, địa điểm này sẽ là đỉnh Thiên sơn của Thiên Kiếm tông.
Lúc này ở quảng trường đã có gần ngàn người đứng đợi sẵn từ lâu. Ai nấy mỗi người một vẻ, có người ăn mặc như đạo sĩ, có người cạo tóc mặc áo cà sa, có người hình dáng kỳ quái, cũng có người chả có vẻ gì đặc biệt giống như Đoàn Ngọc. Nhưng có một điểm chung giữa tất cả bọn họ.
Bọn họ đều là người tu đạo.
Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng chọn phía bắc quảng trường làm chỗ dừng chân, bởi vì nơi đây theo Đoàn Ngọc quan sát thấy chính là nơi hội tụ những người tu đạo có tu vi yếu nhất, chỉ tầm tầng năm tầng sáu giống hắn.
Tuy nhiên Trương Cuồng thì lại có vẻ bất mãn với quyết định của Đoàn Ngọc, gã hầm hừ:
- Này đệ đệ, chúng ta có cần phải đứng chung với bọn người này không? Đệ cứ yên tâm qua bên phía nam đi, ta đảm bảo tên nào dám động vào đệ ta sẽ đánh cho hắn bò lê bò lết, không còn sức để mà tham gia tuyển chọn nữa.
- Chúng ta lạ nước lạ cái, nên cẩn thận là tốt nhất. Biết đâu sứ giả các tông môn đang ngầm quan sát, để loại ra những tên có phẩm hạnh thấp kém, hay ganh đua đấu đá thì sao?
Đoàn Ngọc hai mắt láo liên, nhìn tới nhìn lui, ra vẻ dè chừng.
Chợt hắn phát hiện phía ở phía nam quảng trường xảy ra ẩu đả. Nơi này tập trung những người tu đạo có thực lực mạnh nhất, cảnh giới dao động từ tầng tám đến tầng mười cảnh giới Thai Tức. Những người này tư chất tốt cho nên lòng kiêu ngạo cũng rất lớn, xảy ra xung đột chẳng có gì lạ.
Hai kẻ đang ẩu đả với nhau lúc này là hai thanh niên, một tên mặc áo bào đạo sĩ, tay cầm trường kiếm tu vi Thai Tức tầng chín tấn công tên một tên áo đen dùng tay không cảnh giới Thai Tức tầng tám. Tuy thua thiệt một chút nhưng tên áo đen thật ra cũng đã đến đỉnh tầng tám, không còn cách tầng chín bao xa.
Đám đông bắt đầu quây thành vòng tròng để tạo khoảng trống cho hai kẻ này giao tranh.
Ban đầu thì gã đạo sĩ có vẻ thắng thế, thanh trường kiếm của y ra chiêu nhanh như điện, mỗi đường kiếm đều xuất ra một đạo kiếm khí màu xanh nhạt chém về gã mặc áo đen.
Gã áo đen hơi lúng túng, không ngừng lui về sau tránh né, chỉ yếu ớt phản kích lại bằng những quả cầu lửa tạo thành do Hoả thuật, một thuật pháp cơ bản của người tu đạo.
Gã đạo sĩ thấy đối thủ khó khăn hết sức mới có thể chống đỡ mình thì vô cùng đắc ý, cười lớn:
- Hừ, chỉ dùng những thuật pháp cơ bản này thì đâu đủ tư cách giao chiến với ta. Hãy xem Thanh Diệp kiếm quyết, kiếm thứ mười chín.
Chỉ thấy thanh trường kiếm kia tốc độ dường như tăng gấp đôi, không còn nhìn rõ bóng dáng. Theo đó từng đạo kiếm khí màu xanh lục cũng nhiều hơn, bắn về phía gã áo đen như những cơn mưa lá cây.
- Đây chẳng phải kiếm quyết trung tầng của Thiên Kiếm tông sao? Tên này vì sao có thể học được?
Xung quanh mọi người thấy cảnh tượng này thì đều kinh hãi. Trong các tông môn quy củ rất nghiêm ngặt, thuật pháp bản môn luôn được giấu kín chỉ truyền thụ cho đệ tử trong tông, người ngoài khó lòng học lén được.
Kiếm quyết cũng như thuật pháp chia làm ba loại chính: Cơ sở, trung tầng, và cao cấp. Kiếm quyết cơ sở dành cho đệ tử nhập môn, yếu kém tu luyện. Trung tầng dành cho những đệ tử có tư chất cao, tức đệ tử nội môn, riêng kiếm quyết cao cấp chỉ dành cho những đệ tử có thiên phú tuyệt đỉnh trong tông môn tu luyện.
Gã thanh niên áo đen sắc mặt trắng bệch, biểu tình sợ hãi, chân khí phóng loạn ra nhưng cũng không thể đỡ hết được những đạo kiếm khí sắc bén đang phóng về mình. Gã trong lòng hoảng sợ, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn những người xung quanh, nhưng thấy ai nấy khuôn mặt đều tỏ vẻ bàng quan, thờ ơ.
Bên kia Đoàn Ngọc trông thấy cảnh tượng này thì nhíu mày, bực mình nói:
- Những tên kia sao lại thấy chết không cứu thế kia? Như vậy có đáng mặt làm đàn ông nữa không?
Nói xong Đoàn Ngọc định nhảy người sang thì liền bị Trương Cuồng níu lại.
- Đệ đừng ngốc, tu đạo giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Chẳng ai dại gì mà mạo hiểm đi cứu một kẻ lạ không quen biết với mình đâu.
Đoàn Ngọc lắc đầu, cương quyết nói:
- Bây giờ chúng ta cứu hắn, biết đâu về sau hắn lại cứu chúng ta. Đệ tin trên đời này có nhân quả, kẻ làm tốt vĩnh viễn sẽ có hậu tốt.
Đây là những triết lý phật đạo mà Vô Hoa lúc trước thường hay giảng dạy cho Đoàn Ngọc. Bất giác nhớ lại Vô Hoa, trong lòng Đoàn Ngọc liền nổi lên một cảm xúc mơ hồ khó tả.
- Bất kể thế nào, hôm nay đệ phải cứu y.
Đoàn Ngọc mặc kệ cánh tay đang giữ mình lại của Trương Cuồng, hắn tung người vào trong vòng tròn giao chiến.
Gã đạo sĩ đang hí hửng, chiêu số càng ngày càng độc ác mãnh liệt, Thanh Diệp kiếm quyết đã được gã sử dụng đến chiêu thứ hai mươi ba, chính là cực hạn mà gã học được.
Đột nhiên trong không trung xuất hiện một con hoả long dài ba trượng lao đến gã, hình dáng tuy hơi mơ hồ nhưng từ nó vẫn toát ra sức nóng mãnh liệt, khiến những người tu đạo xung quanh phải cẩn thận vận chân khí đề phòng.
Gã đạo sĩ hai mắt trợn trừng, lui lại ba bước, quát lớn:
- Là ai dám xen vào chuyện của Nam Vân ta?
Đoàn Ngọc đáp xuống che chắn trước mặt gã thanh niên áo đen vẻ mặt đang run sợ, cười cười đáp:
- Là ta?
- Là ngươi?
Nam Vân nhìn Đoàn Ngọc từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt dò xét, rồi quát:
- Chỉ là một tên tép riu Thai Tức tầng sáu mà cũng dám can dự vào chuyện của ta ư?
Nhưng rồi gã chợt nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm:
- Không đúng. Thai Tức tầng sáu không thể nào vận dụng Hoả thuật đến mức độ tạo thành hoả long như thế được. Muốn làm được vậy, thì chân khí trong người phải đạt đến mức độ của Thai Tức tầng tám. Chẳng lẽ ngươi đã biết cách áp súc chân khí rồi sao?
Ánh mắt của Nam Vân dần chuyển sang hoảng sợ. Áp súc chân khí đó là một bí mật của các tông môn tu đạo, một khi được gia nhập vào các tông phái, thì sẽ được tông phái chỉ cho các áp súc lại chân khí trong đan điền. Điều này vô cùng quan trọng, bởi vì mật độ chân khí càng đậm đặc, càng nhiều thì tu sĩ sẽ càng mạnh mẽ hơn, đây chính là yếu tố tạo nên sự khác biệt giữa các tu sĩ với nhau.
Nam Vân sở dĩ biết được điều này là bởi vì y có một người anh trai làm đệ tử trong Thiên Kiếm tông, đứng sau hỗ trợ cho gã. Tuy nhiên dù vậy gã cũng chưa học được cách áp súc chân khí, vậy làm sao mà Đoàn Ngọc tu vi chỉ mới tầng sáu lại học được? Đây chính là điều làm Nam Vân cảm thấy ngạc nhiên nhất.
Nhưng gã nào biết Đoàn Ngọc vốn dĩ không có khả năng tu đạo, may nhờ có Vô Hoa dùng Tẩy Tuỷ Liên Hoa, là một chí bảo nơi Cực Bắc của Đông Lâm tinh, giúp Đoàn Ngọc tẩy kinh phạt tuỷ, rèn giũa cơ thể lại một lần, sau đó Vô Hoa lại dùng nửa phần công lực của mình giúp hắn ổn định căn cơ, làm nền tảng vững chắc cho bước đường tu luyện của hắn sau này.
Bởi thế nên tuy Đoàn Ngọc chỉ tu luyện những pháp quyết cơ sở thấp kém, nhưng khả năng áp súc chân khí của hắn lại cao hơn người bình thường một chút, chứ hoàn toàn không liên quan gì đến bất kỳ “bí pháp” gì.