Chương 7: Cứ Như Thế Mà Chia Ly.
Từng tia nắng nghịch ngợm chiếu vào,đang cố phá đám giấc ngủ của người đàn ông nào đó.Anh gác tay lên trán che lại ánh nắng mặt trời,nhíu mày.Lờ mờ mở mắt nhìn trần nhà,chưa định hình được anh đang ở đâu.Không giống bệnh viện lắm.Cả người ê ẩm,vết thương mới cũ đều có đủ trên người anh.Anh xoay người liền hiểu ra là đang ở nhà của Vu Ý Hiên,tấm ảnh cậu ta cười toe toét với chị gái để ngay tủ đầu giường.Tiêu Khả Dinh cứ nằm mãi một lúc rồi thử tự ngồi dậy.Anh xuống giường ,tự nhiên vào phòng để quần áo ,lấy một cái áo sơ mi sạch sẽ cùng quần tây đi vào nhà tắm.Soi mình trước gương,vài ba chỗ trên mặt bầm tím tím xanh xanh,chỗ khác thì dán băng keo cá nhân.May mắn tổng thể khuôn mặt cũng không đến nổi khó coi.Mở vòi nước nóng,nhúng khăn lau sơ người rồi thay đồ.Tiêu Khả Dinh đi xuống gác lửng lầu một nhìn xuống ,không có ai ở nhà.Dưới sảnh có thiết kế cửa kính lớn có thể nhìn ra ngoài,chiếc xe thể thao bạc nhám bóng loáng đậu ngoài gara.Anh tự pha một ly cà phê đen bốc khói ,lại ghế sô pha dài ngồi xuống mở điện thoại đã được sạc đầy.Đợi màn hình hiện lên chào mừng,Vu Ý Hiên gửi tin nhắn tới.[Ngoài doạ ma ra cậu còn có cách khác để doạ người đấy].[Đám người tối qua không phải Nghiêm Thế Diễn cử tới].[Anh ta ở nhà chính bị chỉnh đến đáng thương,rạng sáng người lết về đây].Nhiều thứ để nói quá nên Vu Ý Hiên bên đầu dây kia gọi hẳn tới,dặn anh nghỉ ngơi thêm chút rồi đến đồn cảnh sát cho lời khai.Biệt thự Tử Đằng.“Chị,bây giờ anh ta coi như bất lực rồi,em đưa chị đi làm giấy thoả thuận ly dị”.Vu Ý Hiên từ ban công đi vào trong,hả hê nhìn con người đang nằm úp một chỗ.“Em nói bậy gì đó?”.Vu Kiều ném khăn lau về phía em trai ,trừng mắt cảnh cáo.“Chỉ vì tự ý tham dự buổi đấu giá mà bị phạt nặng như vậy?”.Vu Ý Hiên không đùa giỡn nữa,cũng âm thầm cảm ơn Nghiêm Thế Diễn đã không mang chị gái anh theo về đó.Nghiêm Thế Diễn không đáp,đang suy tư điều gì đó.“Thuốc tê hết rồi sao,A Diễn?”.Vu Kiều đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ thì cổ tay phải bị anh nắm,lắc đầu.“Nếu đã hết thuốc tê thì anh đã đè em ra hôn rồi”.Khoé miệng Vu Ý Hiên giật giật ,cảm giác mình như cái bóng đèn cản trở vợ chồng người ta tình tứ.Nghiêm Thế Diễn tối qua bị đánh đến mụ mị đầu óc,bất ngờ hiện lên hình ảnh Nghiêm Tư Ninh đã đỡ cho anh một roi.“Tiểu Kiều,đưa anh điện thoại”.Vu Kiều không hiểu mô tê gì,dạ vâng đi lấy đưa cho anh.Nghe được nội dung cuộc gọi,cả hai chị em Vu Kiều đều sửng sốt một phen.Ở đồn cảnh sát.Lấy lời khai xong ,Tiêu Khả Dinh đi ra cửa,đeo kính râm lên sóng mũi cao thẳng.Dự định tới văn phòng một chuyến trước.“Anh Tiêu?”.Từ Du Du khó tin lại gần,chính xác đoán ra người ta.Hôm nay cô ả có việc ở đây nên ăn mặc kín đáo , gương mặt trang điểm nhẹ nhàng ,thanh lịch.Tiêu Khả Dinh không nhớ rõ có quen biết người phụ nữ trước mặt này , nhàn nhạt đi ngang qua cô ta.“Đợi đã ,anh Tiêu!”.“Chuyện gì?”.Bị làm phiền,anh mất kiên nhẫn mở miệng.“Mặt anh có sao không?”.Từ Du Du nhìn xuyên qua kính râm của anh , vết thương chằng chịt.Anh không trả lời,bước nhanh về phía trước.Dõi mắt theo chiếc xe của anh rời khỏi,Từ Du Du thay đổi nét mặt,quay gót vào đồn cảnh sát.Nghiêm Tư Ninh theo sự sắp xếp của ba,chuẩn bị hành lý ra nước ngoài học nghiệp vụ quản lý doanh nghiệp lớn.Dự định sẽ kéo dài mấy năm tuỳ theo năng lực của cô vì trước giờ chuyên ngành của cô khác một trời một vực.Từ nhà vệ sinh đi ra,Nghiêm Tư Ninh bị bắt buộc phải mặc quần áo chỉnh tề,mang giày cao gót đi lại nhiều ,cọ sát chân cô đau rát.Một đòn roi còn sưng đỏ sau lưng , bây giờ lại chuẩn bị lên máy bay ngồi mười mấy tiếng,số cô thật khổ mà.Cô tìm một chiếc ghế dài ngoài hành lang ,ngồi xuống tháo giày ra.Mọi thứ gấp gáp quá nên nhà thiết kế chuẩn bị sơ sót,size giày cô lớn hơn một số mới đúng.“Cô chủ,lối này”.Nghiêm Tư Ninh ngẩng đầu,xỏ lại đôi giày ,theo sau người hướng dẫn sẽ đi cùng cô lên máy bay.Nếu nói cô không lo lắng ,không muốn gặp Tiêu Khả Dinh lần cuối là nói dối.Một nhóm người của ba cô cử tới giám sát ,đề phòng cô bỏ trốn ở phi trường,một con muỗi cũng không bay lọt.Đi tới cổng an ninh,Nghiêm Tư Ninh luyến tiếc nhìn lại phía sau,ánh mắt như đang mong chờ phép màu rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt cô,nắm lấy tay cô chạy ra khỏi đây.Nhưng thực tế lại chỉ có dòng người hỗn loạn,đông đúc,không hề thấy hình dáng quen thuộc trong tâm trí cô.Để rồi ngậm ngùi xoay người bước nặng nề vào trong,trên mặt cô đã rơi nước mắt mặn chát.Anh và cô...cứ như thế mà chia ly.Tất cả đã ổn định vào vị trí,máy bay nhận được tín hiệu cho phép cất cánh.Chiếc máy bay cứ thế từ đường băng phi thẳng lên bầu trời như một con chim hải âu.Bắt đầu “di cư” tới một vùng biển hoàn toàn mới lạ.