Chương 1
Edit: Cải Trắng
Trên mặt đường rộng lớn chợt xuất hiện một con xe van lao thẳng về phía xe cảnh sát khiến chiếc xe bị lật ngược, máu bắt đầu thấm từ bên trong ra.
Chiếc van cũng bị hỏng hóc rất nghiêm trọng, kính chắn gió bên ghế tài xế nát vụn, từng mảnh bay tứ tung trên không trung rồi rơi xuống.
Một chiếc xe cảnh sát khác đuổi theo xe van chạy tới hiện trường, bốn người cảnh sát ở bên trong bước xuống, nhanh chóng bao vây xe mục tiêu.
Bằng sự nhạy bén vốn có của ngành, hiện trường này giống như một vụ cố ý gây tai nạn hơn là sự kiện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, tên tài xế trên xe van vớ ngay mảnh thủy tinh vỡ, dứt khoát cửa vào động mạch cổ.
Tên vận chuyển ma túy ngồi trong xe cảnh sát kia sớm đã tắt thở.
Đây là một vụ giết người diệt khẩu đã được dàn xếp, là thủ đoạn hay dùng của những ông trùm ma túy.
Bốn tháng sau.
Tại trấn Phúc Yên, Lũng Châu.
Khắp phố phường đâu đâu cũng là cảnh sinh hoạt yên bình của cư dân.
*
Ở Lũng Châu có rất nhiều những ngõ hẻm cổ kính, chẳng hạn như hẻm Xuân Hồi.
Sau sửa chữa, nơi đây trông rực rỡ hẳn lên, ban đêm đèn bật rực sáng như một biển sao lấp lánh. Nhìn xa xa trông cứ như cảnh tượng của phim vậy.
Ban ngày, ngõ hẻm nơi đây như được bao trùm bởi gam màu lắng đọng của thời gian, người lớn thích ngồi dưới những bóng cây râm mát nói chuyện phiếm, trẻ con lại thích chạy nhảy xung quanh chơi bắt bong bóng, gắng sức đuổi theo chuỗi bong bóng được thổi ra.
Và có cả một Ôn Vũ mặc sườn xám đi lướt qua.
Mỗi lần cô đi ngang qua đều dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác về phía mình.
Mọi người trong hẻm lại không kiềm được tấm tắc khen:
“Tiểu Ngũ đẹp thật!”
“Bộ hôm nay Tiểu Ngũ mặc đẹp quá!”
Loại sườn xám cô mặc không phải kiểu thắt eo bó ngực, xẻ tà thì xẻ dài hết phần chân.
Cô thường xuyên mặc những kiểu sườn xám phổ thông thời dân quốc.
Vừa truyền thống lại kiểu mẫu, từng đường nét cắt may tinh tế phác họa theo đường cong cơ thể.
Từ xa xa trông thấy cô sẽ ấn tượng ngay vòng eo nhỏ hút hồn. Sườn xám được cô gài nút kín kẽ từ cổ áo đến tận chân, chỉ để lộ ra đúng cổ chân trắng nõn xinh đẹp, nhưng những nét đẹp toát ra từ người con gái khi mặc sườn xám cô vẫn có thể thể hiện được trọn vẹn.
Hơn nữa, cô còn sở hữu một gương mặt xinh đẹp sắc sảo vô cùng.
Nghe được khen, Ôn Vũ vừa đi vào trong bóng cây râm mát, vừa nói: “Dì Chu thích thì qua cháu làm cho dì một bộ nhé.”
Chu Hình Phương nghe vậy cười ha ha, gia nhập hội người buôn chuyện, bọn họ ở đây có ai không biết tay nghề may vá của Ôn Vũ rất tốt.
Mà lạ thật đấy, một cô gái trẻ đẹp tương lai xán lạn như này không ở thành phố mà làm nhà thiết kế thời trang, nói quay lại là về đây sống luôn.
Cô cứ vậy mà sinh hoạt nơi thôn quê lạc hậu, một mình trông nom tiệm may bà ngoại để lại sau khi qua đời. Không chỉ quản lý tốt mà tay nghề và gu thẩm mỹ của cô còn hơn hẳn bà ngoại mình nữa.
Thấy Ôn Vũ sắp đi xa, Chu Hình Phương nhoài người ra khỏi sạp bán đồ ăn vặt của mình, gọi cô lại.
Chờ Ôn Vũ tới gần, bà liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Đêm qua ở đây có đánh nhau, cảnh sát còn bị thương nữa đấy! Thấy bảo có đứa điên nghiện ngập!” Bà vừa nói vừa co quắp mặt mày diễn cho cô xem, tay thì làm động tay như chích thuốc: “Cháu cẩn thận nhé, tối đừng ra ngoài.”
Ôn Vũ sững sờ mất một lúc mới nhận ra đứa điên nghiện ngập bà nói là gì.
Đây là cách gọi mấy đứa hút chích ma túy của mọi người ở đây.
Ở trấn Phúc Yên cũng có mấy người rơi vào cảnh nghiện ma túy rồi, đã thế còn gây ra án mạng. Nghe đâu bảo có nữ sinh bị tiêm dính HIV xong lao ra ngoài chém người, rồi cuối cùng là tự kết liễu bản thân.
Ôn Vũ vừa về đã phải lo hậu sự cho bà ngoài rồi bù đầu bù cổ lo chuyện cửa hàng nên không biết rõ lắm.
Cô hỏi: “Bắt được hết chưa ạ? Giờ đã an toàn chưa dì?”
“Dì không biết, nhưng gần đây cháu ít ra ngoài thôi.” Chu Hình Phương nói tới đây tự dưng nhớ ra: “Phải rồi, nãy dì Cố gọi điện cho cháu sao cháu không nhấc máy? Chị ấy báo buổi chiều có khách tới thuê trọ, nhờ cháu mở cửa cho khách xem phòng đấy.”
“Cháu quên mang theo điện thoại di động, để lát về cháu gọi lại cho dì ấy.”
Người Chu Hình Phương gọi là chị Cố, xét theo vai vế Ôn Vũ cũng phải gọi người ta một tiếng dì, đó là dì hàng xóm sống ngay đối diện nhà bà ngoại Ôn Vũ. Đôi bên có quan hệ khá là thân thiết. Giờ Cố Vân đang đi hưởng phúc ở chỗ con gái và con rể, nhà để trống cũng tiếc nên cho thuê, giao lại chìa khóa cho Ôn Vũ giữ.
Bên trong hẻm Xuân Hồi toàn nhà kiểu cũ. Dù bề ngoài được khoác màu áo mới nhưng nội thất, trang thiết bị bên trong vẫn là những món đồ xưa cũ, đến thang máy cũng không có, đèn cảm ứng trên hành lang thì chập chờn lúc tắt lúc bật như muốn bãi công tới nơi.
Nhưng nơi đây vẫn có ưu điểm. Ưu điểm chính là giá thuê rẻ.
Ôn Vũ đi theo hướng ánh mặt trời chói chang trở về tiệm may lấy điện thoại gọi cho Cố Vân. Sau khi nghe bà báo mấy giờ khách thuê tới, cô liền cúp máy quay sang bận rộn hoàn thành nốt đơn khách đặt từ tuần trước.
Bàn làm việc của cô là một chiếc bàn dài ba mét, bên trên trải dài mảnh trước và sau của một chiếc sườn xám.
Cô thoăn thoắt se chỉ luồn kim, từng ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp, không có cả vết chai do quanh năm dùng kim khâu. Nếu không phải cô đang ở đây tận tay hoàn thành những việc này thì đôi tay ấy trông càng giống của một người sẽ ngồi trong studio cầm bút vẽ các bản thiết kế, dùng CDR họa tranh.
Mà đúng ra thì một tháng trước cô cũng là nhà thiết kế được ngồi làm việc trong công ty mình mơ ước bấy lâu.
Lúc cô quyết định quay về đây tiếp quản tiệm may của bà ngoại, tất cả mọi người ở hẻm Xuân Hồi đều thấy vô cùng khó hiểu. Cô còn trẻ như thế cơ mà, còn trẻ lại vừa tốt nghiệp thì đáng lẽ không làm công việc này mới đúng.
Đó là di nguyện của bà ngoại.
Cả đời này bà gắn bó với nghề làm sườn xám, mong rằng mình có thể hoàn thành được 629 bộ trước khi lâm chung, nhưng tính đến năm nay, bà mới chỉ làm được 500 bộ sườn xám.
Bà nhắc tới 129 bộ sườn xám này trong di chúc, hi vọng Ôn Vũ và Tô Á có thể cùng nhau hoàn thành nó.
Tô Á là con gái nhà dì Ôn Vũ, là chị họ của cô.
Hai người họ đều được bà ngoại nuôi lớn, khác một cái là cô từ bé đến lớn đều ở cạnh bà ngoại còn Tô Á tới lúc lên cấp hai thì được dì đón đi, nhưng cuối tuần nào hai người cũng được gặp nhau, ở đây giúp bà ngoại thêu thùa, nắm được hết những kỹ năng may sườn xám.
Hôm đó, luật sư còn chưa đọc hết di chúc, dì cô đã xen miệng nói: “Á Á không làm được đâu, con bé vừa mới thăng chức, cũng mới có người yêu, làm sao có thể lặn lội từ Bắc Kinh về đây được. Tiểu Ngũ, cháu có biết chuyện này khó khăn cỡ nào không?”
Hiểu chứ.
Dù sao dì cô cũng là người ích kỷ, chuyện bất lợi với mình còn lâu mới làm.
Cô rất sẵn lòng hoàn thành nốt di nguyện của bà ngoại, nhưng điều làm cô thấy khó hiểu là Tô Á. Sao Tô Á có thể dễ dàng buông xuôi hai mươi mấy năm bà ngoài đối xử tốt với chị ấy như thế?
Từ lúc cô nhận cửa hàng tới bây giờ, Tô Á không có bất cứ hành động nào ngoại trừ một lần ân cần gọi điện hỏi thăm, cũng không nói là mình sẽ hỗ trợ em gái, cho dù chỉ là đơm ít nút gài gửi về đây.
129 bộ sườn xám, từ lúc còn là mảnh vải đến thành hình, đoán chừng Ôn Vũ phải mất tới hai, ba năm mới hoàn thành xong. Đấy là còn chưa tính xem liệu việc kinh doanh có xuôi chèo mát mái, đơn đến liên tục hay không nữa.
Hay là hai người họ thấy mình đã để cô tiếp quản căn nhà và cửa hàng của bà ngoại rồi nên không còn trách nhiệm nữa, hơn một trăm bộ sườn xám cô cũng tự xử lý luôn đi? Họ cứ vậy mà làm không có chút áy náy nào sao?
Ôn Vũ cũng lười nghĩ. Cô không thấy uất ức gì cho bản thân cả, chỉ thấy đau lòng cho bà ngoại thôi.
Vì thất thần nên không may cô đâm kim vào da, cảm giác đau nhói lóe lên khiến cô tỉnh táo hẳn, đúng lúc điện thoại khách hàng gọi tới cũng kéo tinh thần cô về.
Vị khách này có hơi nóng nảy, tới đây đặt hàng cũng vì nghe danh cô mà tới, nhưng đơn đặt bị đẩy tới tận tháng sau nên đang muốn thêm tiền để chen lên trước.
“Vậy đi, tôi sẽ liên lạc với những vị khách xếp hàng trước đó, nếu mọi người đồng ý thì tiền được thêm tôi sẽ bồi thường cho họ…”
“Được, tôi chi.”
Ôn Vũ nhắc nhở thêm: “Tiền bồi thường không ít đâu, mỗi đơn 20% đấy…”
“Được, tôi chi tất! Tiểu Ôn, làm phiền cô rồi.”
Ôn Vũ nhướng mày, đây quả là một vị phu nhân nhà giàu tính tình nóng nảy, hấp tấp muốn sở hữu bộ cánh mới.
“Vậy chút nữa tôi qua đó đo kích cỡ may cho bà.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gói ghém đồ đạc rồi tạt ngang qua sạp đồ ăn vặt của dì Chu.
Lúc cô ra có mấy nam sinh đầu nhễ nhại mồ hôi đang mua nước. Chờ Chu Hình Phương rảnh rỗi cô mới tiến lên bảo: “Giờ cháu phải đi gặp khách, không ở lại chờ vị khách kia tới xem nhà được, làm phiền dì giúp cháu dẫn người ta đi xem ạ. Nếu dì cũng bận thì để cháu hẹn người ta mai lại tới.”
Chu Hình Phương sảng khoái đồng ý, Ôn Vũ tiện tay đặt chìa khóa nhà lên quầy.
…
Vị khách này quả thật là một phu nhân lắm tiền. Ở thành phố nhỏ như Lũng Châu cũng sở hữu một căn biệt thự xa hoa và bãi đỗ trực thăng riêng, chẳng trách có thể mạnh tay chi tiền cho cô như thế.
Ôn Vũ thấy thế cũng không khách sáo, bày hết những món đồ tốt nhất ra phục vụ, dỗ dành khách quý như hồi bé mỗi lần thấy bà ngoại phải bớt tiền cho khách, cô đều ở bên cạnh ngọt ngào bảo: “Chị gái xinh đẹp thế này cài thêm một móc trông càng yêu kiều hơn á!”
Quý phu nhân lắm tiền hết sức hài lòng với những kiến nghị của cô nên giữ người lại ăn cơm, sau đấy còn phái xe tới tiễn cô đi.
Ôn Vũ xuống trước khi đến điểm dừng vì cô muốn tạt ngang qua tiệm bán vải lấy gấm hoa la đã đặt trước.
Gió đêm thoảng qua lành lạnh, đèn đường lần lượt được thắp sáng, chiếu tỏ cung đường trong ngõ nhỏ mờ tối.
Hẻm Xuân Hồi rất dài, bên trong có rất nhiều hộ gia đình sinh sống, càng vào sâu càng nghe được đủ loại âm thanh.
Ôn Vũ ôm gấm hoa la đi qua một tiệm KTV không mấy đứng đắn trên đường. Đến khi đi ngang cửa tiệm, cô vô tình liếc mắt vào trong trông thấy ở đó có mấy cậu thanh niên đang ngồi tụ tập dưới ánh đèn nhiều màu sắc.
Như có sao băng sượt qua màn đêm u tối, chiếu sáng lấp lánh xung quanh.
Dù chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng chàng thanh niên cao gầy phía sau cánh cửa kia vẫn khiến người ta kinh ngạc.
Ôn Vũ chỉ tùy tiện liếc mắt xem thử nhưng cảm giác bất ngờ ấy làm cô phải ngừng chân, quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Cô được chiêm ngưỡng một khuôn mặt có góc nghiêng hoàn hảo, mọi thứ đều như tượng tạc từ cặp chân mày, sợi lông, phần mũi cao thẳng đến đường quai hàm sắc bén. Một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Anh như tia sáng xẹt ngang thắp sáng bóng đêm vậy.
Không ngờ lại có người chỉ cần góc nghiêng cũng đủ thắp sáng khung hình.
Đáng tiếc, một người đàn ông có nét đẹp vô thực này lại là loại người hay lui tới mấy chỗ không đứng đắn.
Nhưng chính vì cô dừng lại nhìn người ta nên vô tình thu hút được sự chú ý của những người đàn ông khác trong quán. Tên đàn ông tóc xoăn huých vai tên tóc xanh bên cạnh. Tên tóc xanh nhìn ra thấy bên ngoài có một cô gái mặc sườn xám đang nhìn vào đây thì huýt sáo chọc ghẹo.
Ngay lúc Ôn Vũ định quay đầu thì người đàn ông kia lại quay ra nhìn theo hướng của hai tên kia.
Lúc này đây cô đã được chiêm ngưỡng trọn vẹn nhan sắc của anh. Anh rất đẹp trai, đôi mắt sâu hun hút đượm ý cười. Người khác để đầu đinh thì trông rất tầm thường nhưng tới lượt anh thì lại xuất chúng một cách bất ngờ. Từ khuôn mặt đến thân hình cao trên một mét tám, tất tần tật mọi thứ của anh đều chuẩn gu bạn trai của cô.
Anh nhếch môi, nhướn mày trông hết sức lưu manh.
Không ngờ anh cũng huýt sáo với cô nữa.
Thần kinh.
Tiếc ghê.
Ôn Vũ ghét bỏ lườm cho cái rồi quay đầu rời đi.
Cô nghe thấy “cạch” một tiếng, anh đẹp trai, à không, tên đàn ông rác rưởi vừa huýt sáo với cô đang đứng đưa lưng về phía bạn mình để đóng cửa kính lại. Cách nhau một lớp kính và bóng đêm mờ ảo, anh dường như trông không còn lưu manh như ban nãy. Lớp kính đó quá cũ lại mờ tối, khiến gương mặt anh lạnh nhạt tựa như bầu trời đêm vậy.
Hình như anh cảm giác được cô quay đầu, thế là tiện tay kéo đóng kín cả rèm.
Không cho cô nhìn á? Cô không thèm xem đâu.
Ôn Vũ nhanh chân về nhà. Lúc đi, đột nhiên cô nghĩ tới lần trước mình có gặp đám tóc xanh đó ngồi ở đấy, trong đó có một đứa chân bước liêu xiêu, nét mặt vặn vẹo, cười man dại.
Cô nghĩ tới trước đó Chu Hình Phương có đề cập tới mấy kẻ nghiện ngập với mình, nhưng giờ cô không có chứng cứ, cũng sợ làm bậy lại rước họa vào thân.
“Tiệm bán sỉ quà vặt của A Phương” trước mắt vẫn sáng đèn, Ôn Vũ đi vào thấy Chu Hình Phương đang tính tiền gói que cay cho một cậu nhóc.
“Tiểu Ngũ nay về muộn thế?”
“Vâng, dì Chu nay có dẫn khách xem phòng không ạ?”
“Có tới xem, khách hài lòng lắm.”
Ôn Vũ cau mày, hài lòng ư?
Cố Vân vội vàng dọn đi nên nhà cửa không dọn dẹp kỹ, trước kia cô từng dẫn một đôi tình nhân tới xem phòng, ký ức lần đó vẫn còn khá mới mẻ.
Trong nhà la liệt các bọc đồ chuyển phát nhanh xé ra không vứt, cửa sổ quên không đóng nên mưa cái là nước hắt hết vào bên trong làm tường ẩm mốc loang lổ, có chỗ còn lộ cả gạch. Con mèo sống trên tầng thì coi chỗ này như công viên mà vui chơi, nó giết gián rồi thu thập chúng như tiêu bản, để lại chỗ này để đánh dấu chủ quyền, mỗi bước là một con.
“Dì Cố mời người tới quét dọn rồi ạ?”
“Có quét cái khỉ gì đâu, lúc dì vào mọi thứ vẫn lộn xộn y như lần trước. Người xem phòng là một cậu nhóc trẻ tuổi, nom khá đẹp trai. Dì nghĩ chắc cậu ấy không có tiền nên cũng không rảnh so đo về chỗ ở. Không ngờ giờ vẫn còn người trẻ tuổi bằng lòng chịu khổ như vậy đấy.”
Chu Hình Phương là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, nhưng phụ nữ thích trai đẹp thì nào có phân biệt tuổi tác. Bà tấm tắc khen khách trọ mới: “Thằng nhóc đó khá lắm, cũng rất ngoan ngoãn nữa. Miệng cậu ta thì ngọt thôi rồi, mở miệng là gọi chị. Lâu lắm rồi dì không gặp đứa nhóc nào đẹp trai lại lịch sự như thằng nhóc đó.”
Mới đầu Ôn Vũ còn mơ màng nghĩ, liệu có khi nào người dì Chu nói là anh đẹp trai cô mới gặp ban nãy không nhỉ? Nhưng nghe Chu Hình Phương bảo người ta lịch sự thì chắc không phải rồi.
Cô thầm thấy may mắn, hỏi: “Dì nói cho dì Cố biết chưa ạ?”
“Nói rồi. Dì Cố cũng hài lòng, hai bên ký hợp đồng rồi.”
Ôn Vũ gật đầu, lấy một hộp bún ốc ăn liền rồi trả tiền, nãy ở nhà khách cô vẫn chưa ăn no.
Cô về nhà tắm rửa rồi bọc mũ tắm đi ra, bắt tay giặt sạch bộ sườn xám mặc hôm nay phơi ra ban công rồi quay lại sofa ngồi khoanh chân, tháo mũ xuống.
TV đang chiếu một bộ phim khá hot về chủ đề gián điệp, nhân vật chính đứng trước nguy cơ bị bại lộ thân phận nên BGM lồng nhạc khá dồn dập, xen lẫn trong đó là chút tạp âm.
Ôn Vũ cho nhỏ âm lượng đi mới nghe rõ động tĩnh bên ngoài.
Nghe như có tiếng bánh xe vali hành lý trượt trên hành lang vậy, tiếp theo đó là tiếng đóng và khóa cửa vang lên, chắc là khách trọ nhà đối diện dọn vào.
Dọn vào ở nhanh vậy sao? Nhưng nhà chưa dọn thì sao ngủ?
Anh thanh niên sống ở đối diện đúng là người giỏi chịu khổ.
Trên mặt đường rộng lớn chợt xuất hiện một con xe van lao thẳng về phía xe cảnh sát khiến chiếc xe bị lật ngược, máu bắt đầu thấm từ bên trong ra.
Chiếc van cũng bị hỏng hóc rất nghiêm trọng, kính chắn gió bên ghế tài xế nát vụn, từng mảnh bay tứ tung trên không trung rồi rơi xuống.
Một chiếc xe cảnh sát khác đuổi theo xe van chạy tới hiện trường, bốn người cảnh sát ở bên trong bước xuống, nhanh chóng bao vây xe mục tiêu.
Bằng sự nhạy bén vốn có của ngành, hiện trường này giống như một vụ cố ý gây tai nạn hơn là sự kiện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, tên tài xế trên xe van vớ ngay mảnh thủy tinh vỡ, dứt khoát cửa vào động mạch cổ.
Tên vận chuyển ma túy ngồi trong xe cảnh sát kia sớm đã tắt thở.
Đây là một vụ giết người diệt khẩu đã được dàn xếp, là thủ đoạn hay dùng của những ông trùm ma túy.
Bốn tháng sau.
Tại trấn Phúc Yên, Lũng Châu.
Khắp phố phường đâu đâu cũng là cảnh sinh hoạt yên bình của cư dân.
*
Ở Lũng Châu có rất nhiều những ngõ hẻm cổ kính, chẳng hạn như hẻm Xuân Hồi.
Sau sửa chữa, nơi đây trông rực rỡ hẳn lên, ban đêm đèn bật rực sáng như một biển sao lấp lánh. Nhìn xa xa trông cứ như cảnh tượng của phim vậy.
Ban ngày, ngõ hẻm nơi đây như được bao trùm bởi gam màu lắng đọng của thời gian, người lớn thích ngồi dưới những bóng cây râm mát nói chuyện phiếm, trẻ con lại thích chạy nhảy xung quanh chơi bắt bong bóng, gắng sức đuổi theo chuỗi bong bóng được thổi ra.
Và có cả một Ôn Vũ mặc sườn xám đi lướt qua.
Mỗi lần cô đi ngang qua đều dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác về phía mình.
Mọi người trong hẻm lại không kiềm được tấm tắc khen:
“Tiểu Ngũ đẹp thật!”
“Bộ hôm nay Tiểu Ngũ mặc đẹp quá!”
Loại sườn xám cô mặc không phải kiểu thắt eo bó ngực, xẻ tà thì xẻ dài hết phần chân.
Cô thường xuyên mặc những kiểu sườn xám phổ thông thời dân quốc.
Vừa truyền thống lại kiểu mẫu, từng đường nét cắt may tinh tế phác họa theo đường cong cơ thể.
Từ xa xa trông thấy cô sẽ ấn tượng ngay vòng eo nhỏ hút hồn. Sườn xám được cô gài nút kín kẽ từ cổ áo đến tận chân, chỉ để lộ ra đúng cổ chân trắng nõn xinh đẹp, nhưng những nét đẹp toát ra từ người con gái khi mặc sườn xám cô vẫn có thể thể hiện được trọn vẹn.
Hơn nữa, cô còn sở hữu một gương mặt xinh đẹp sắc sảo vô cùng.
Nghe được khen, Ôn Vũ vừa đi vào trong bóng cây râm mát, vừa nói: “Dì Chu thích thì qua cháu làm cho dì một bộ nhé.”
Chu Hình Phương nghe vậy cười ha ha, gia nhập hội người buôn chuyện, bọn họ ở đây có ai không biết tay nghề may vá của Ôn Vũ rất tốt.
Mà lạ thật đấy, một cô gái trẻ đẹp tương lai xán lạn như này không ở thành phố mà làm nhà thiết kế thời trang, nói quay lại là về đây sống luôn.
Cô cứ vậy mà sinh hoạt nơi thôn quê lạc hậu, một mình trông nom tiệm may bà ngoại để lại sau khi qua đời. Không chỉ quản lý tốt mà tay nghề và gu thẩm mỹ của cô còn hơn hẳn bà ngoại mình nữa.
Thấy Ôn Vũ sắp đi xa, Chu Hình Phương nhoài người ra khỏi sạp bán đồ ăn vặt của mình, gọi cô lại.
Chờ Ôn Vũ tới gần, bà liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Đêm qua ở đây có đánh nhau, cảnh sát còn bị thương nữa đấy! Thấy bảo có đứa điên nghiện ngập!” Bà vừa nói vừa co quắp mặt mày diễn cho cô xem, tay thì làm động tay như chích thuốc: “Cháu cẩn thận nhé, tối đừng ra ngoài.”
Ôn Vũ sững sờ mất một lúc mới nhận ra đứa điên nghiện ngập bà nói là gì.
Đây là cách gọi mấy đứa hút chích ma túy của mọi người ở đây.
Ở trấn Phúc Yên cũng có mấy người rơi vào cảnh nghiện ma túy rồi, đã thế còn gây ra án mạng. Nghe đâu bảo có nữ sinh bị tiêm dính HIV xong lao ra ngoài chém người, rồi cuối cùng là tự kết liễu bản thân.
Ôn Vũ vừa về đã phải lo hậu sự cho bà ngoài rồi bù đầu bù cổ lo chuyện cửa hàng nên không biết rõ lắm.
Cô hỏi: “Bắt được hết chưa ạ? Giờ đã an toàn chưa dì?”
“Dì không biết, nhưng gần đây cháu ít ra ngoài thôi.” Chu Hình Phương nói tới đây tự dưng nhớ ra: “Phải rồi, nãy dì Cố gọi điện cho cháu sao cháu không nhấc máy? Chị ấy báo buổi chiều có khách tới thuê trọ, nhờ cháu mở cửa cho khách xem phòng đấy.”
“Cháu quên mang theo điện thoại di động, để lát về cháu gọi lại cho dì ấy.”
Người Chu Hình Phương gọi là chị Cố, xét theo vai vế Ôn Vũ cũng phải gọi người ta một tiếng dì, đó là dì hàng xóm sống ngay đối diện nhà bà ngoại Ôn Vũ. Đôi bên có quan hệ khá là thân thiết. Giờ Cố Vân đang đi hưởng phúc ở chỗ con gái và con rể, nhà để trống cũng tiếc nên cho thuê, giao lại chìa khóa cho Ôn Vũ giữ.
Bên trong hẻm Xuân Hồi toàn nhà kiểu cũ. Dù bề ngoài được khoác màu áo mới nhưng nội thất, trang thiết bị bên trong vẫn là những món đồ xưa cũ, đến thang máy cũng không có, đèn cảm ứng trên hành lang thì chập chờn lúc tắt lúc bật như muốn bãi công tới nơi.
Nhưng nơi đây vẫn có ưu điểm. Ưu điểm chính là giá thuê rẻ.
Ôn Vũ đi theo hướng ánh mặt trời chói chang trở về tiệm may lấy điện thoại gọi cho Cố Vân. Sau khi nghe bà báo mấy giờ khách thuê tới, cô liền cúp máy quay sang bận rộn hoàn thành nốt đơn khách đặt từ tuần trước.
Bàn làm việc của cô là một chiếc bàn dài ba mét, bên trên trải dài mảnh trước và sau của một chiếc sườn xám.
Cô thoăn thoắt se chỉ luồn kim, từng ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp, không có cả vết chai do quanh năm dùng kim khâu. Nếu không phải cô đang ở đây tận tay hoàn thành những việc này thì đôi tay ấy trông càng giống của một người sẽ ngồi trong studio cầm bút vẽ các bản thiết kế, dùng CDR họa tranh.
Mà đúng ra thì một tháng trước cô cũng là nhà thiết kế được ngồi làm việc trong công ty mình mơ ước bấy lâu.
Lúc cô quyết định quay về đây tiếp quản tiệm may của bà ngoại, tất cả mọi người ở hẻm Xuân Hồi đều thấy vô cùng khó hiểu. Cô còn trẻ như thế cơ mà, còn trẻ lại vừa tốt nghiệp thì đáng lẽ không làm công việc này mới đúng.
Đó là di nguyện của bà ngoại.
Cả đời này bà gắn bó với nghề làm sườn xám, mong rằng mình có thể hoàn thành được 629 bộ trước khi lâm chung, nhưng tính đến năm nay, bà mới chỉ làm được 500 bộ sườn xám.
Bà nhắc tới 129 bộ sườn xám này trong di chúc, hi vọng Ôn Vũ và Tô Á có thể cùng nhau hoàn thành nó.
Tô Á là con gái nhà dì Ôn Vũ, là chị họ của cô.
Hai người họ đều được bà ngoại nuôi lớn, khác một cái là cô từ bé đến lớn đều ở cạnh bà ngoại còn Tô Á tới lúc lên cấp hai thì được dì đón đi, nhưng cuối tuần nào hai người cũng được gặp nhau, ở đây giúp bà ngoại thêu thùa, nắm được hết những kỹ năng may sườn xám.
Hôm đó, luật sư còn chưa đọc hết di chúc, dì cô đã xen miệng nói: “Á Á không làm được đâu, con bé vừa mới thăng chức, cũng mới có người yêu, làm sao có thể lặn lội từ Bắc Kinh về đây được. Tiểu Ngũ, cháu có biết chuyện này khó khăn cỡ nào không?”
Hiểu chứ.
Dù sao dì cô cũng là người ích kỷ, chuyện bất lợi với mình còn lâu mới làm.
Cô rất sẵn lòng hoàn thành nốt di nguyện của bà ngoại, nhưng điều làm cô thấy khó hiểu là Tô Á. Sao Tô Á có thể dễ dàng buông xuôi hai mươi mấy năm bà ngoài đối xử tốt với chị ấy như thế?
Từ lúc cô nhận cửa hàng tới bây giờ, Tô Á không có bất cứ hành động nào ngoại trừ một lần ân cần gọi điện hỏi thăm, cũng không nói là mình sẽ hỗ trợ em gái, cho dù chỉ là đơm ít nút gài gửi về đây.
129 bộ sườn xám, từ lúc còn là mảnh vải đến thành hình, đoán chừng Ôn Vũ phải mất tới hai, ba năm mới hoàn thành xong. Đấy là còn chưa tính xem liệu việc kinh doanh có xuôi chèo mát mái, đơn đến liên tục hay không nữa.
Hay là hai người họ thấy mình đã để cô tiếp quản căn nhà và cửa hàng của bà ngoại rồi nên không còn trách nhiệm nữa, hơn một trăm bộ sườn xám cô cũng tự xử lý luôn đi? Họ cứ vậy mà làm không có chút áy náy nào sao?
Ôn Vũ cũng lười nghĩ. Cô không thấy uất ức gì cho bản thân cả, chỉ thấy đau lòng cho bà ngoại thôi.
Vì thất thần nên không may cô đâm kim vào da, cảm giác đau nhói lóe lên khiến cô tỉnh táo hẳn, đúng lúc điện thoại khách hàng gọi tới cũng kéo tinh thần cô về.
Vị khách này có hơi nóng nảy, tới đây đặt hàng cũng vì nghe danh cô mà tới, nhưng đơn đặt bị đẩy tới tận tháng sau nên đang muốn thêm tiền để chen lên trước.
“Vậy đi, tôi sẽ liên lạc với những vị khách xếp hàng trước đó, nếu mọi người đồng ý thì tiền được thêm tôi sẽ bồi thường cho họ…”
“Được, tôi chi.”
Ôn Vũ nhắc nhở thêm: “Tiền bồi thường không ít đâu, mỗi đơn 20% đấy…”
“Được, tôi chi tất! Tiểu Ôn, làm phiền cô rồi.”
Ôn Vũ nhướng mày, đây quả là một vị phu nhân nhà giàu tính tình nóng nảy, hấp tấp muốn sở hữu bộ cánh mới.
“Vậy chút nữa tôi qua đó đo kích cỡ may cho bà.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gói ghém đồ đạc rồi tạt ngang qua sạp đồ ăn vặt của dì Chu.
Lúc cô ra có mấy nam sinh đầu nhễ nhại mồ hôi đang mua nước. Chờ Chu Hình Phương rảnh rỗi cô mới tiến lên bảo: “Giờ cháu phải đi gặp khách, không ở lại chờ vị khách kia tới xem nhà được, làm phiền dì giúp cháu dẫn người ta đi xem ạ. Nếu dì cũng bận thì để cháu hẹn người ta mai lại tới.”
Chu Hình Phương sảng khoái đồng ý, Ôn Vũ tiện tay đặt chìa khóa nhà lên quầy.
…
Vị khách này quả thật là một phu nhân lắm tiền. Ở thành phố nhỏ như Lũng Châu cũng sở hữu một căn biệt thự xa hoa và bãi đỗ trực thăng riêng, chẳng trách có thể mạnh tay chi tiền cho cô như thế.
Ôn Vũ thấy thế cũng không khách sáo, bày hết những món đồ tốt nhất ra phục vụ, dỗ dành khách quý như hồi bé mỗi lần thấy bà ngoại phải bớt tiền cho khách, cô đều ở bên cạnh ngọt ngào bảo: “Chị gái xinh đẹp thế này cài thêm một móc trông càng yêu kiều hơn á!”
Quý phu nhân lắm tiền hết sức hài lòng với những kiến nghị của cô nên giữ người lại ăn cơm, sau đấy còn phái xe tới tiễn cô đi.
Ôn Vũ xuống trước khi đến điểm dừng vì cô muốn tạt ngang qua tiệm bán vải lấy gấm hoa la đã đặt trước.
Gió đêm thoảng qua lành lạnh, đèn đường lần lượt được thắp sáng, chiếu tỏ cung đường trong ngõ nhỏ mờ tối.
Hẻm Xuân Hồi rất dài, bên trong có rất nhiều hộ gia đình sinh sống, càng vào sâu càng nghe được đủ loại âm thanh.
Ôn Vũ ôm gấm hoa la đi qua một tiệm KTV không mấy đứng đắn trên đường. Đến khi đi ngang cửa tiệm, cô vô tình liếc mắt vào trong trông thấy ở đó có mấy cậu thanh niên đang ngồi tụ tập dưới ánh đèn nhiều màu sắc.
Như có sao băng sượt qua màn đêm u tối, chiếu sáng lấp lánh xung quanh.
Dù chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng chàng thanh niên cao gầy phía sau cánh cửa kia vẫn khiến người ta kinh ngạc.
Ôn Vũ chỉ tùy tiện liếc mắt xem thử nhưng cảm giác bất ngờ ấy làm cô phải ngừng chân, quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Cô được chiêm ngưỡng một khuôn mặt có góc nghiêng hoàn hảo, mọi thứ đều như tượng tạc từ cặp chân mày, sợi lông, phần mũi cao thẳng đến đường quai hàm sắc bén. Một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Anh như tia sáng xẹt ngang thắp sáng bóng đêm vậy.
Không ngờ lại có người chỉ cần góc nghiêng cũng đủ thắp sáng khung hình.
Đáng tiếc, một người đàn ông có nét đẹp vô thực này lại là loại người hay lui tới mấy chỗ không đứng đắn.
Nhưng chính vì cô dừng lại nhìn người ta nên vô tình thu hút được sự chú ý của những người đàn ông khác trong quán. Tên đàn ông tóc xoăn huých vai tên tóc xanh bên cạnh. Tên tóc xanh nhìn ra thấy bên ngoài có một cô gái mặc sườn xám đang nhìn vào đây thì huýt sáo chọc ghẹo.
Ngay lúc Ôn Vũ định quay đầu thì người đàn ông kia lại quay ra nhìn theo hướng của hai tên kia.
Lúc này đây cô đã được chiêm ngưỡng trọn vẹn nhan sắc của anh. Anh rất đẹp trai, đôi mắt sâu hun hút đượm ý cười. Người khác để đầu đinh thì trông rất tầm thường nhưng tới lượt anh thì lại xuất chúng một cách bất ngờ. Từ khuôn mặt đến thân hình cao trên một mét tám, tất tần tật mọi thứ của anh đều chuẩn gu bạn trai của cô.
Anh nhếch môi, nhướn mày trông hết sức lưu manh.
Không ngờ anh cũng huýt sáo với cô nữa.
Thần kinh.
Tiếc ghê.
Ôn Vũ ghét bỏ lườm cho cái rồi quay đầu rời đi.
Cô nghe thấy “cạch” một tiếng, anh đẹp trai, à không, tên đàn ông rác rưởi vừa huýt sáo với cô đang đứng đưa lưng về phía bạn mình để đóng cửa kính lại. Cách nhau một lớp kính và bóng đêm mờ ảo, anh dường như trông không còn lưu manh như ban nãy. Lớp kính đó quá cũ lại mờ tối, khiến gương mặt anh lạnh nhạt tựa như bầu trời đêm vậy.
Hình như anh cảm giác được cô quay đầu, thế là tiện tay kéo đóng kín cả rèm.
Không cho cô nhìn á? Cô không thèm xem đâu.
Ôn Vũ nhanh chân về nhà. Lúc đi, đột nhiên cô nghĩ tới lần trước mình có gặp đám tóc xanh đó ngồi ở đấy, trong đó có một đứa chân bước liêu xiêu, nét mặt vặn vẹo, cười man dại.
Cô nghĩ tới trước đó Chu Hình Phương có đề cập tới mấy kẻ nghiện ngập với mình, nhưng giờ cô không có chứng cứ, cũng sợ làm bậy lại rước họa vào thân.
“Tiệm bán sỉ quà vặt của A Phương” trước mắt vẫn sáng đèn, Ôn Vũ đi vào thấy Chu Hình Phương đang tính tiền gói que cay cho một cậu nhóc.
“Tiểu Ngũ nay về muộn thế?”
“Vâng, dì Chu nay có dẫn khách xem phòng không ạ?”
“Có tới xem, khách hài lòng lắm.”
Ôn Vũ cau mày, hài lòng ư?
Cố Vân vội vàng dọn đi nên nhà cửa không dọn dẹp kỹ, trước kia cô từng dẫn một đôi tình nhân tới xem phòng, ký ức lần đó vẫn còn khá mới mẻ.
Trong nhà la liệt các bọc đồ chuyển phát nhanh xé ra không vứt, cửa sổ quên không đóng nên mưa cái là nước hắt hết vào bên trong làm tường ẩm mốc loang lổ, có chỗ còn lộ cả gạch. Con mèo sống trên tầng thì coi chỗ này như công viên mà vui chơi, nó giết gián rồi thu thập chúng như tiêu bản, để lại chỗ này để đánh dấu chủ quyền, mỗi bước là một con.
“Dì Cố mời người tới quét dọn rồi ạ?”
“Có quét cái khỉ gì đâu, lúc dì vào mọi thứ vẫn lộn xộn y như lần trước. Người xem phòng là một cậu nhóc trẻ tuổi, nom khá đẹp trai. Dì nghĩ chắc cậu ấy không có tiền nên cũng không rảnh so đo về chỗ ở. Không ngờ giờ vẫn còn người trẻ tuổi bằng lòng chịu khổ như vậy đấy.”
Chu Hình Phương là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, nhưng phụ nữ thích trai đẹp thì nào có phân biệt tuổi tác. Bà tấm tắc khen khách trọ mới: “Thằng nhóc đó khá lắm, cũng rất ngoan ngoãn nữa. Miệng cậu ta thì ngọt thôi rồi, mở miệng là gọi chị. Lâu lắm rồi dì không gặp đứa nhóc nào đẹp trai lại lịch sự như thằng nhóc đó.”
Mới đầu Ôn Vũ còn mơ màng nghĩ, liệu có khi nào người dì Chu nói là anh đẹp trai cô mới gặp ban nãy không nhỉ? Nhưng nghe Chu Hình Phương bảo người ta lịch sự thì chắc không phải rồi.
Cô thầm thấy may mắn, hỏi: “Dì nói cho dì Cố biết chưa ạ?”
“Nói rồi. Dì Cố cũng hài lòng, hai bên ký hợp đồng rồi.”
Ôn Vũ gật đầu, lấy một hộp bún ốc ăn liền rồi trả tiền, nãy ở nhà khách cô vẫn chưa ăn no.
Cô về nhà tắm rửa rồi bọc mũ tắm đi ra, bắt tay giặt sạch bộ sườn xám mặc hôm nay phơi ra ban công rồi quay lại sofa ngồi khoanh chân, tháo mũ xuống.
TV đang chiếu một bộ phim khá hot về chủ đề gián điệp, nhân vật chính đứng trước nguy cơ bị bại lộ thân phận nên BGM lồng nhạc khá dồn dập, xen lẫn trong đó là chút tạp âm.
Ôn Vũ cho nhỏ âm lượng đi mới nghe rõ động tĩnh bên ngoài.
Nghe như có tiếng bánh xe vali hành lý trượt trên hành lang vậy, tiếp theo đó là tiếng đóng và khóa cửa vang lên, chắc là khách trọ nhà đối diện dọn vào.
Dọn vào ở nhanh vậy sao? Nhưng nhà chưa dọn thì sao ngủ?
Anh thanh niên sống ở đối diện đúng là người giỏi chịu khổ.