Chương : 10
Tử Dạ sau khi đi siêu thị mua rất nhiều đồ để chất đầy tủ lạnh thì về nhà chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon và đẹp mắt cho Black.
Chuẩn bị xong thì cũng hơn 7h. Vẫn chưa thấy Black về. Tiểu Dạ quyết định lại ra xích đu ngồi.
Ngồi 1 lúc Vy bỗng nghĩ ra:"Quên mất! Họ còn phải đi biểu diễn, lấy đâu ra thời gian để mà về ăn đồ mình làm." Cũng đúng! Lạc Thần và Vương Dạ là thần tượng nổi tiếng, làm sao mà có thời gian để mà về nhà ăn cơm. Bây giờ mới có hơn 7h, còn sớm chán!
Tử Dạ đi vào nhà cất đồ ăn vào tủ. Rồi lấy headphastory ra, sau đó ra xích đu ngồi tiếp. Chắc cậu bị nghiện cái xích đu này rồi.
Cậu bật nhạc lên rồi nhắm mắt lại, khẽ ngân nga theo giai điệu.
Cậu bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của cậu. Cậu cảm thấy nó thật vi diệu!
Cậu được sinh ra trong một gia đình tầng lấp thấp ở nông thôn. Cả ba và mẹ đều là nông dân bình thường, còn cậu là 1 nhóc học sinh ở trường mẫu giáo trong thôn. Khi đó, gia đình 3 người của cậu sống rất hạnh phúc, luôn hòa đồng với hàng xóm láng giềng xung quanh.
Nhưng rồi...
Có một người đàn ông hàng xóm bắt đầu rủ rê ba cậu đánh bạc, rượu chè. Lúc đầu ba cũng không đồng ý nhưng dần dần vì sự cám dỗ của đồng tiền mà ba đã trở thành tai sai của cờ bạc. Ba bắt đầu bỏ bê việc ruộng đồng, suốt ngày chỉ biết lao đầu vào cờ bạc. Khi đó mẹ đã khuyên nhủ ba rất nhiều lần nhưng ba đều không nghe, ba thậm chí còn đánh mẹ nữa. Rồi cứ thế, ba ngày càng đắm chìm vào cờ bạc, rượu chè, ba mê muội đến mức bán đi gần hết đồ đạc trong nhà, nợ chống chất đếm không xuể. Mẹ nhiều lúc ngăn cản ba nhưng mẹ lại bị ba đánh. Cậu lúc đó, không thể làm gì, cậu khi đó quá bé! Nhìn mẹ bị ba mắng, ba đánh như thế cậu rất buồn. Những lúc đó, thật may là có Bạch Nhiên bên cạnh.
Cuối cùng sự chịu đựng của mẹ cũng đến giới hạn. Mẹ quyết định ly hôn. Mẹ dẫn theo cậu lên thành phố. Lúc đầu mẹ và cậu phải sống nhờ nhà họ hàng 1 thời gian để mẹ tìm được công việc ổn định. Lúc đó thật khó khăn biết bao, nhưng mẹ vẫn cố gắng để cho cậu được đi học đàng hoàng.
Cuối cùng mẹ cũng tìm được công việc phục vụ trong một nhà hàng 3 sao. Thật tốt! Cũng nhờ vậy mà cậu gặp lại Bạch Nhiên. Và cũng nhờ vậy mà 10 năm sau mẹ cậu lấy được ba dượng bây giờ.
Rồi sau đó cậu lại được Bạch Nhiên tỏ tình. Lúc đó cậu cứ nghĩ là cậu là người may mắn nhất trên thế gian vậy.
Nhưng không ngờ sự may mắn của cậu không chỉ có vậy. Bây giờ cậu còn được thực hiện giấc mơ của mình. Đặc biệt hơn là được thực hiện cùng thần tượng của mình.
Cậu thật sự rất may mắn. Cậu nhiều lúc còn thấy thật may khi mẹ đã ly hôn với người ba tồi tệ kia của cậu, vì nhờ đó mà cậu mới có cuộc sống tốt như ngày hôm nay.
--------------------
* Cạch* Tử Dạ đang thả hồn vào ký ức thì nghe thấy tiếng động. Mở mắt ra, hóa ra là Lạc Thần với Vương Hàn. Họ về rồi.
" Thần, Hàn. Hai cậu về rồi." Tiểu Dạ vui vẻ đứng dậy. Cảm giác ở nhà 1 mình không thích tý nào.
" Dạ? Cậu làm gì ngoài này vậy?" Lạc Thần thấy cậu thì ngạc nhiên. Sao không ở trong nhà mà lại ra ngoài này ngồi?
" HÌ. Ở trong nhà chán quá nên ra đây ngồi chơi tý ý mà."
" Ừ. Vào nhà thôi." Lạc Thần gật đầu rồi đi vào. Nhìn Thần và Hàn có vẻ mệt mỏi. Chắc hôm nay họ hoạt động nhiều lắm.
" Hai cậu ăn tối chưa?"
" Chưa. Cậu đã ăn chưa? Tớ với Hàn định order đồ ăn ở ngoài."
" Vậy thì khỏi đi. 2 cậu mau đi tắm đi. Tớ đã làm sẵn đồ ăn rồi." Hehe, may thật! Cậu cứ lo họ đã ăn tối ở ngoài mất rồi. Nếu thế thì bao nhiều công sức nấu một bữa tối tuyệt vời của cậu đổ sông đổ bể mất. Cậu hôm nay chính là dốc hết sức để nấu bữa này nha! Cậu muốn cảm ơn 2 người họ rất nhiều. Nếu mà họ không ăn được thì cậu sẽ rất buồn đó.
" Cậu làm đồ ăn rồi á!? Lần sau không cần phiền cậu vậy đâu." Lạc Thần muốn Tử Dạ về nhà này sống là để 3 người có thể sống vui vẻ cạnh nhau, cùng nhau đến công ty làm việc, rồi lại vui vui vẻ vẻ đi về. Chứ không phải Thần muốn cậu đến đâylàm mấy việc này đâu.
" Phiền gì chứ! Bây giờ chúng ta sống cùng 1 mái nhà nên coi nhau như người nhà rồi, tớ làm đồ ăn cho các cậu đâu phải sai."
" Nhưng mà..." Thần định nói gì đó nhưng Hàn lại lên tiếng:" Thôi. Dù gì cậu ta cũng đã làm rồi. Vậy thì chúng ta cứ ăn thôi. Mà có phải lúc nào cậu ta cũng làm cho chúng ta ăn được đâu."
Tiểu Dạ lên tiếng:" Ý cậu là gì!?" Không phải tên này có ý đồ gì đấy chứ!? Có phải hắn muốn đuổi cậu ra khỏi nhà không nhỉ? Cũng có khả nang này lắm nha! Hắn ghét cậu thế cơ mà, lúc đầu hắn còn kiên quyết phản đối việc cậu đến đâu ở cơ mà. Thế nên làm gì có chuyện hắn bỏ qua dễ dàng cho cậu thế được?
Có khi nào hắn định đêm nay chụp đầu cậu rồi tống cổ cậu ra ngoài đường không? Ahuhu, đừng làm vậy mà, nếu tống cậu ra ngoài đường thì tống ra vào buổi sáng ý đứng tống vào buổi tối, cậu sợ ma lắm nha.
" Cậu sắp đến sẽ phải đến công ty tập luyện rồi. Lấy đâu ra thời gian mà nấu ăn." Vương Hàn thản nhiên trả lời. " Ừ! Cũng đúng. Vậy 2 người lên phòng đi." Ừ nhể! Vừa nãy cậu lại bổ não linh tinh rồi. Hi hi, cậu đuổi 2 người lên phòng còn mình thì chạy vào bếp để hâm nóng lại đồ.
--------------------
" Để tớ giúp." Tử Dạ đã hâm nóng đồ ăn xong, đang bê ra bàn. Lạc Thần cũng đã tắm xong.
Thần tắm xong nên nhìn có sức sống hơn trước rồi. Cậu mặc quần ngố đen và áo phông trắng. Nước từ trên mái tóc ướt đang từ từ nhỏ xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Thần. Nhìn lúc này Thần có nét quyến rũ riêng nha!!!
" Ừ, cảm ơn cậu." Tiểu Dạ nhìn Lạc Thần 1 lát rồi cảm ơn. Chắc Thần bị fan nhìn nhiều quen rồi nên không có phản ứng gì.
Thần và Dạ vừa ngồi vào bàn ăn thì Hàn cũng đi xuống. Hắn ta mặc quần ống chun đen, áo phông xám. Nhìn rất lãng tử. Nhưng mỗi tội là không cuốn hút được Tử Dạ mà thôi.
" Được thiếu gia của nhà họ Tử nấu ăn cho như này thật vinh dự quá." Rồi! Vừa đặt chân vào phòng bếp là nói nhau rồi! Sao cậu ghét cái bản mặt tên này thế nhở!? Chẳng lẽ kiếp trước cậu có thù oán gì với hắn sao mà hắn cứ ám từng câu từng lời của cậu vậy?
Các cụ có câu:" Một nghìn cái ngoảnh mặt kiệp trước mới đổi được một lần gặp mặt ở kiếp này." Nếu là thế thật cậu thà không ngoảnh lại còn hơn, mỏi cổ!
" Tôi cấm cậu gọi tôi bằng tên đó." Tử Dạ không nhìn Vương Hàn mà chỉ lên tiếng cảnh cáo. Cậu từ trước đến nay ghét nhất là có người gọi cậu như thế.
" Sao! Có vẻ cậu còn nhớ đến người cha cũ quá nhể." Vương Hàn cũng chưa ngồi vào bàn ăn vội nhà đến tủ lạnh lấy nước. Mở tủ ra hắn khá ngạc nhiên khi thấy cái tủ chống rỗng hàng ngày đã được lấp đầy. Nhưng chẳng quá 1s hắn đã biết là ai đã làm chuyện này.
" Thì đã sao!? Cậu thì không nhớ mong gì cha mẹ cậu chắc!" Tử Dạ không nghĩ nhiều mà nói luôn những gì mình nghĩ. Nhưng ngờ đâu vừa nói thì hắn liền quay ra, giọng tuy không tức giận nhưng mang đầy tính chất đe dọa:" Cấm cậu nói đến chuyện đó!"
" Gì!? Cậu đùa tôi à!? Cậu nói tôi thì được còn tôi thì không được nói cậu." Đừng có đùa! Muốn chơi thì phải công bằng chứ!!! Hắn nói cậu như thế thì tại sao cậu lại không được nói lại hắn chứ!?
" Cậu cấm tôi nói!? OK! Tôi không nói. Nên cậu cũng nên biết điều mà im đi." Vương Hàn như cố nén tức giận mà gằn từng chữ trong miệng ra.
" OK! Không nói." Hắn cũng đã hứa là không nói rồi thì cậu cũng chẳng muốn dây đến.
Sau đó 3 người họ ăn tối. Ăn xong thì Lạc Thần và Vương Hàn xung phong rửa bát. Tử Dạ không ý kiến gì mà đi gọt hoa quả ăn.
--------------------
Tử Dạ thảnh thơi vừa ngồi ăn táo vừa xem TV.
" Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?" Lạc Thần và Vương Hàn đi đến, ngồi xuống ghế.
" Tất nhiên!" Cậu nhún vai rồi đẩy đĩa táo về phía họ.
" Mà Thần này, nhà này nhìn đẹp ha!? Không biết kiến trúc sư nào thiết kế?" Cậu cũng muốn sau này có nhà riếng đẹp như thế này.
" Là Hàn đấy."
" What!? Cậu ta á!? Cậu đùa sao." Không thể nào! Sao tên đó thiết kế được 1 căn nhà đẹp được như thế này cơ chứ!? Lạc Thần làm việc nhiều quá nên chắc lú mất rồi.
" Không, là thật." Lạc Thần gật đầu chắc chắn.
Tiểu Dạ không nói gì nữa mà quay ra nhìn Vương Hàn bằng ánh mắt không thể tin được. Vương Hàn cũng nhìn ra ánh mắt ấy: " Lạ lắm chắc!?"
" Ừ! Người như cậu mà cũng thiết kế đẹp được như này ư? Unbelievable." Tiểu Dạ lắc đầu như kiểu ông già thất vọng về giới trẻ hiện nay vậy.
" Người như tôi thì sao?" Vương Hàn hắn hoàn hảo thế này nên thiết kế được căn nhà như vậy là chuyện bình thường. Nhưng còn theo Tiểu Dạ nghĩ thì..." Cậu á! Vừa xấu tính, vừa đáng ghét, vừa hách dịch. Thiết kế được nhà này thì thật đúng là điều không tưởng."
" Cậu không tin thì kệ cậu." Chẳng rảnh mà đi giải thích với người não phẳng. Mà hắn đang cố nhìn không phi ngay đôi dép vào mồm cậu ta đây. Sao cậu ta có thể nói hắn như vậy chứ!? Hắn trong mắt hàng nghìn người ngoài kia hoàn hảo biết bao nhiêu.
" Vậy còn khu vườn thì sao Thần? Đừng bảo là Hàn thiết kế nốt nhá!?" Cậu không muốn 2 thứ mình thích nhất đều là do người mình ghét nhất thiết kế đâu.
" Không. Là do tớ thiết kế."
" Thật á!?" Tiểu Dạ sung sướng hỏi. May là không như những gì cậu nghĩ.
" Ừ. Từng vật dụng, loại cây trong vườn đều là do tớ mua về và thiết kế."
" Uầy! Thích thế! Tớ rất thích khu vườn của cậu nha! Đặc biệt là cái xích đu với cây táo ý!" Tử Dạ vui vẻ nói cho Lạc Thần nghe.
" Ừ. Cậu thích là tốt rồi. Còn cây táo nếu cậu muốn thì có thể vặt ăn. Đấy là táo 4 mùa nên không sợ hết quả đâu." Lạc Thần khẽ cười nhẹ. Cười nhẹ thôi cũng đủ giết người nha.
" Tôi thiết kế nhà thì cậu nói không tin, Thần thiết kế vườn thì cậu tin sái cổ." Vương Hàn lên tiếng căt đứt sự sung sướng của Tiểu Dạ.
" Sao không tin cho được. Thần đẹp trai, tài năng lại tốt bụng như vậy thì tất nhiên thiết kế được khu vườn đẹp như vậy rồi." Dạ vênh mặt lên nói. Hàn đang định nói lại gì đó thì có tiếng * Tách* ở đâu đó vang lên.
Ba người họ cùng ngạc nhiên quay ra nhìn về phía phát ra tiếng động:" Tiếng gì vậy!?"
Sau khi họ quay đầu lại thì không thấy gì cả. Mà cũng không thể nhìn thấy vì căn phòng họ đang đứng là một căn phòng được thiết kế chìm trong nước cơ mà.
" Sao nghe như tiếng chụp ảnh ý nhỉ?" Dạ thắc mắc, đưa ra ý kiến của mình. Cậu nghĩ vậy vì cậu cũng hay chụp ảnh lắm.
" Đúng rồi, là tiếng chụp ảnh." Lạc Thần gật đầu đồng ý với Dạ.
" Nhưng sao lại có tiếng chụp ảnh? Khoan đã! Chẳng lẽ là paparazzi!?" Nếu vậy thì rất nguy hiểm. Nếu họ mà chụp được ảnh cậu và Black thì không biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
" Chỉ có thể là vậy thôi." Vương Hàn lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong giọng hắn vẫn nghe thấy chút lo lắng..
" Chẳng lẽ họ theo 2 cậu về tận nhà sao?" Cậu xem phim truyện vẫn thấy những idol nổi tiếng thường bị paparazzi theo đuôi về nhà lắm. Mà Black lại nổi tiếng như vậy cơ mà, không thể bỏ lỡ được.
" Cậu nghĩ sao?" Tiểu Dạ hỏi Vương Hàn nhưng hắn lại hỏi ngược lại cậu. Nhưng câu hỏi đó của hắn cũng đủ để cậu có câu trả lời cho mình.
Black là thần tượng đang nổi. Họ có paparazzi theo về tận nhà là phải rồi. Nhưng mà Tử Dạ rất sợ. Nếu họ bị chụp ảnh lại thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra hay không nữa? Cậu bị gì thì không sao nhưng cậu không muốn Black cũng vì cậu mà liên lụy theo đâu. Họ đã giúp cậu nhiều như vậy rồi, cậu không thể để họ bị ảnh hưởng vì cậu được.
*Brừm, brừm* Đúng lúc Tử Dạ đang lo lắng thì bên ngoài có tiếng oto. Chết rồi! Tay paparazzi đó bỏ đi rồi.
" Thần, mở camera giám sát ra đi." Vương Hàn không lo lắng như Tử Dạ mà quay ra nói với Lạc Thần. Thần gật đầu. Thần chạm tay vào không trung và nói" Camera." Lập tức kênh ca nhạc trên TV biến mất. Thay vào đó là hơn 10 khung cảnh nhỏ khác nhau xuất hiện trong màn hình.
" Ơ!" Tiểu Dạ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy khung cảnh này. Đấy đều là cảnh xung quanh căn nhà.
" Ơ gì mà ơ?" Vương Hàn lên tiếng. Lúc này là lúc nào mà cậu ta còn ơ được?
Đại ca! Lúc nào ơ chả được!?
" Nhà chúng ta có camere à?" Sao cậu không nhìn thấy nhỉ. Mắt cậu tinh lắm cơ mà.
" Ừ. Cách 5m là có 1 camera siêu nhỏ." Vương Hàn hiếm có lần gật đầu giải thích cho cậu nghe.
Cũng đúng! Họ đều là ca sĩ nổi tiếng nên sẽ có nhiều paparazzi hoặc fan cuồng tìm đến nhà nên họ phải lắp đặt camera để tiện theo dõi.
"Chúng ta về nhà lúc hơn 8h, bây giờ là hơn 9h rồi. Tớ nghĩ chúng ta nên tua lại 2 tiếng trước." Lạc Thần lên tiếng. Vương Hàn không nói gì mà chỉ gật đầu. Hai người này hiểu ý nhau ghê.
Thần tua lại 2 tiếng trước. Lúc đó 2 cậu ấy chưa về. Trên 1 khung ảnh nhỏ có cảnh Tử Dạ đang ngồi trên xích đu.
Màn hình này tuy to thật nhưng mấy cái khung hình chui hết vào thế này nhìn khó thật. Tử Dạ không nhìn rõ vài chi tiết nên khẽ nheo mắt.
Có vẻ Lạc Thần nhìn thấy điều đó nên cậu lại đưa tay lên không trung. Cậu xòe tay ra rồi nắm lại. Lập tức các khung hình trên TV gộp lại 1 chỗ, hiện thành toàn cảnh trước cửa nhà.
" Tuyệt thật!" Dạ không khỏi ngạc nhiên. Có công nghệ tân tiến thế này thật tiện nha.
" Ừ." Lạc Thần từ lúc bị chụp ảnh hình như nói ít hơn thì phải. Hình như cậu ấy đang lo lắng... Điều đó làm cho Tử Dạ càng thấy có lỗi hơn. Cậu không muốn vì chuyện này mà Lạc Thần với cậu ghét nhau đâu.
Mong là tiếng vừa rồi không phải là tiếng chụp ảnh mà chỉ là tiếng động gì đó thôi. Cậu không muốn vì mình mà Black phải chịu tai tiếng gì đó đâu.
Đợi 1 lát trên TV hiện lên cảnh Thần và Hàn trở về. Họ đứng cùng nhau 1 lát rồi vào nhà. Trong suốt thời gian đó không thấy có ai đi đến.
" A! Có người kìa." Tử Dạ đánh mắt về 1 góc màn hình. Đúng lúc đó cậu nhìn thấy 1 chiếc ô tô đen đi đến.
Hai người kia cũng nhìn thấy.
Chiếc ô tô đi đến ngôi nhà đối diện nhà của Black rồi dừng lại. Từ trong ô tô có 1 người đàn ông đi ra. Ông ta mang theo rất nhiều dụng cụ gì đó cồng kềnh đi vào trong nhà. Tử Dạ nghĩ đó là đồ nghề chụp ảnh của ông ta.
" Tua lên đi Thần." Vương Hàn lên tiếng.
" Sao lại tua lên." Tiểu Dạ không hiểu.
" Nói cậu ngốc đâu có sai. Cậu không thấy là sau khi chúng ta vào nhà thì ông ta mới đến à. Sau đó thì cậu vào bếp, chúng tôi lên phòng. Sau đó chúng ta ở mãi trong bếp, mãi vừa nãy mới ra. Lúc đó ông ta muốn chụp cũng chẳng chụp được gì." Vương Hàn lắc đầu chán nản với cái sự 'ngu' không hề nhẹ của Tử Dạ.
" Ừ." Tử Dạ cũng thấy mình hơi' ngu' nên chỉ gật đầu mà không cãi lại.
Lạc Thần tua lên 1 tiếng. Dạ đoán là lúc đó bọn họ đang ngồi ở phòng khách. Chỉ đoán thôi vì trong nhà không hề cá 1 cái camera nào mặc dù bên ngoài cả 'rổ'.
" Đây rồi. Xuất hiện rồi." Thần lên tiếng. Cậu chỉ tay về tầng 2 của căn nhà đối diện.
Đúng thật! Trên tầng 2 đó tối om nhưng nhờ có ánh trăng tròn và kính nhìn ban đêm được lắp ở camera mà Dạ và mọi người vẫn nhìn thấy ống kính của chiếc máy ảnh. Và... Ánh đèn LED lóa lên.
Không gian xung quanh như trùng xuống...
Black bị chụp lại cảnh ở cùng 1 thằng con trai vô danh rồi...
Black từ lúc ra mắt chưa bao giờ có scandal nhưng liệu có vì bứa ảnh đó mà tạo nên scandal chưa từng có không...?
Black đang là những chàng trai hoàn hảo nhất hiên nay nhưng nay lại ở cùng 1 thằng con traii. Điều này có làm cho họ bị ghét bỏ không...?
" Vậy đúng là bị chụp lại rồi. Mình đã gây họa rồi." Tử Dạ tự nhủ với chính mình. Vương Hàn đã nghe thấy. Hắn không nói gì mà chỉ khẽ liếc nhìn.
" Thần..." Dạ định lên tiếng nói gì đó với Thần nhưng Thần lại lên tiếng trước:" Thôi, tớ mệt rồi. Hôm nay chắc cậu cũng mết rồi nên cậu đi nghỉ ngơi đi." Nói rồi cậu đi thẳng lên cầu thang, không quay đầu lại...
Chuẩn bị xong thì cũng hơn 7h. Vẫn chưa thấy Black về. Tiểu Dạ quyết định lại ra xích đu ngồi.
Ngồi 1 lúc Vy bỗng nghĩ ra:"Quên mất! Họ còn phải đi biểu diễn, lấy đâu ra thời gian để mà về ăn đồ mình làm." Cũng đúng! Lạc Thần và Vương Dạ là thần tượng nổi tiếng, làm sao mà có thời gian để mà về nhà ăn cơm. Bây giờ mới có hơn 7h, còn sớm chán!
Tử Dạ đi vào nhà cất đồ ăn vào tủ. Rồi lấy headphastory ra, sau đó ra xích đu ngồi tiếp. Chắc cậu bị nghiện cái xích đu này rồi.
Cậu bật nhạc lên rồi nhắm mắt lại, khẽ ngân nga theo giai điệu.
Cậu bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của cậu. Cậu cảm thấy nó thật vi diệu!
Cậu được sinh ra trong một gia đình tầng lấp thấp ở nông thôn. Cả ba và mẹ đều là nông dân bình thường, còn cậu là 1 nhóc học sinh ở trường mẫu giáo trong thôn. Khi đó, gia đình 3 người của cậu sống rất hạnh phúc, luôn hòa đồng với hàng xóm láng giềng xung quanh.
Nhưng rồi...
Có một người đàn ông hàng xóm bắt đầu rủ rê ba cậu đánh bạc, rượu chè. Lúc đầu ba cũng không đồng ý nhưng dần dần vì sự cám dỗ của đồng tiền mà ba đã trở thành tai sai của cờ bạc. Ba bắt đầu bỏ bê việc ruộng đồng, suốt ngày chỉ biết lao đầu vào cờ bạc. Khi đó mẹ đã khuyên nhủ ba rất nhiều lần nhưng ba đều không nghe, ba thậm chí còn đánh mẹ nữa. Rồi cứ thế, ba ngày càng đắm chìm vào cờ bạc, rượu chè, ba mê muội đến mức bán đi gần hết đồ đạc trong nhà, nợ chống chất đếm không xuể. Mẹ nhiều lúc ngăn cản ba nhưng mẹ lại bị ba đánh. Cậu lúc đó, không thể làm gì, cậu khi đó quá bé! Nhìn mẹ bị ba mắng, ba đánh như thế cậu rất buồn. Những lúc đó, thật may là có Bạch Nhiên bên cạnh.
Cuối cùng sự chịu đựng của mẹ cũng đến giới hạn. Mẹ quyết định ly hôn. Mẹ dẫn theo cậu lên thành phố. Lúc đầu mẹ và cậu phải sống nhờ nhà họ hàng 1 thời gian để mẹ tìm được công việc ổn định. Lúc đó thật khó khăn biết bao, nhưng mẹ vẫn cố gắng để cho cậu được đi học đàng hoàng.
Cuối cùng mẹ cũng tìm được công việc phục vụ trong một nhà hàng 3 sao. Thật tốt! Cũng nhờ vậy mà cậu gặp lại Bạch Nhiên. Và cũng nhờ vậy mà 10 năm sau mẹ cậu lấy được ba dượng bây giờ.
Rồi sau đó cậu lại được Bạch Nhiên tỏ tình. Lúc đó cậu cứ nghĩ là cậu là người may mắn nhất trên thế gian vậy.
Nhưng không ngờ sự may mắn của cậu không chỉ có vậy. Bây giờ cậu còn được thực hiện giấc mơ của mình. Đặc biệt hơn là được thực hiện cùng thần tượng của mình.
Cậu thật sự rất may mắn. Cậu nhiều lúc còn thấy thật may khi mẹ đã ly hôn với người ba tồi tệ kia của cậu, vì nhờ đó mà cậu mới có cuộc sống tốt như ngày hôm nay.
--------------------
* Cạch* Tử Dạ đang thả hồn vào ký ức thì nghe thấy tiếng động. Mở mắt ra, hóa ra là Lạc Thần với Vương Hàn. Họ về rồi.
" Thần, Hàn. Hai cậu về rồi." Tiểu Dạ vui vẻ đứng dậy. Cảm giác ở nhà 1 mình không thích tý nào.
" Dạ? Cậu làm gì ngoài này vậy?" Lạc Thần thấy cậu thì ngạc nhiên. Sao không ở trong nhà mà lại ra ngoài này ngồi?
" HÌ. Ở trong nhà chán quá nên ra đây ngồi chơi tý ý mà."
" Ừ. Vào nhà thôi." Lạc Thần gật đầu rồi đi vào. Nhìn Thần và Hàn có vẻ mệt mỏi. Chắc hôm nay họ hoạt động nhiều lắm.
" Hai cậu ăn tối chưa?"
" Chưa. Cậu đã ăn chưa? Tớ với Hàn định order đồ ăn ở ngoài."
" Vậy thì khỏi đi. 2 cậu mau đi tắm đi. Tớ đã làm sẵn đồ ăn rồi." Hehe, may thật! Cậu cứ lo họ đã ăn tối ở ngoài mất rồi. Nếu thế thì bao nhiều công sức nấu một bữa tối tuyệt vời của cậu đổ sông đổ bể mất. Cậu hôm nay chính là dốc hết sức để nấu bữa này nha! Cậu muốn cảm ơn 2 người họ rất nhiều. Nếu mà họ không ăn được thì cậu sẽ rất buồn đó.
" Cậu làm đồ ăn rồi á!? Lần sau không cần phiền cậu vậy đâu." Lạc Thần muốn Tử Dạ về nhà này sống là để 3 người có thể sống vui vẻ cạnh nhau, cùng nhau đến công ty làm việc, rồi lại vui vui vẻ vẻ đi về. Chứ không phải Thần muốn cậu đến đâylàm mấy việc này đâu.
" Phiền gì chứ! Bây giờ chúng ta sống cùng 1 mái nhà nên coi nhau như người nhà rồi, tớ làm đồ ăn cho các cậu đâu phải sai."
" Nhưng mà..." Thần định nói gì đó nhưng Hàn lại lên tiếng:" Thôi. Dù gì cậu ta cũng đã làm rồi. Vậy thì chúng ta cứ ăn thôi. Mà có phải lúc nào cậu ta cũng làm cho chúng ta ăn được đâu."
Tiểu Dạ lên tiếng:" Ý cậu là gì!?" Không phải tên này có ý đồ gì đấy chứ!? Có phải hắn muốn đuổi cậu ra khỏi nhà không nhỉ? Cũng có khả nang này lắm nha! Hắn ghét cậu thế cơ mà, lúc đầu hắn còn kiên quyết phản đối việc cậu đến đâu ở cơ mà. Thế nên làm gì có chuyện hắn bỏ qua dễ dàng cho cậu thế được?
Có khi nào hắn định đêm nay chụp đầu cậu rồi tống cổ cậu ra ngoài đường không? Ahuhu, đừng làm vậy mà, nếu tống cậu ra ngoài đường thì tống ra vào buổi sáng ý đứng tống vào buổi tối, cậu sợ ma lắm nha.
" Cậu sắp đến sẽ phải đến công ty tập luyện rồi. Lấy đâu ra thời gian mà nấu ăn." Vương Hàn thản nhiên trả lời. " Ừ! Cũng đúng. Vậy 2 người lên phòng đi." Ừ nhể! Vừa nãy cậu lại bổ não linh tinh rồi. Hi hi, cậu đuổi 2 người lên phòng còn mình thì chạy vào bếp để hâm nóng lại đồ.
--------------------
" Để tớ giúp." Tử Dạ đã hâm nóng đồ ăn xong, đang bê ra bàn. Lạc Thần cũng đã tắm xong.
Thần tắm xong nên nhìn có sức sống hơn trước rồi. Cậu mặc quần ngố đen và áo phông trắng. Nước từ trên mái tóc ướt đang từ từ nhỏ xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Thần. Nhìn lúc này Thần có nét quyến rũ riêng nha!!!
" Ừ, cảm ơn cậu." Tiểu Dạ nhìn Lạc Thần 1 lát rồi cảm ơn. Chắc Thần bị fan nhìn nhiều quen rồi nên không có phản ứng gì.
Thần và Dạ vừa ngồi vào bàn ăn thì Hàn cũng đi xuống. Hắn ta mặc quần ống chun đen, áo phông xám. Nhìn rất lãng tử. Nhưng mỗi tội là không cuốn hút được Tử Dạ mà thôi.
" Được thiếu gia của nhà họ Tử nấu ăn cho như này thật vinh dự quá." Rồi! Vừa đặt chân vào phòng bếp là nói nhau rồi! Sao cậu ghét cái bản mặt tên này thế nhở!? Chẳng lẽ kiếp trước cậu có thù oán gì với hắn sao mà hắn cứ ám từng câu từng lời của cậu vậy?
Các cụ có câu:" Một nghìn cái ngoảnh mặt kiệp trước mới đổi được một lần gặp mặt ở kiếp này." Nếu là thế thật cậu thà không ngoảnh lại còn hơn, mỏi cổ!
" Tôi cấm cậu gọi tôi bằng tên đó." Tử Dạ không nhìn Vương Hàn mà chỉ lên tiếng cảnh cáo. Cậu từ trước đến nay ghét nhất là có người gọi cậu như thế.
" Sao! Có vẻ cậu còn nhớ đến người cha cũ quá nhể." Vương Hàn cũng chưa ngồi vào bàn ăn vội nhà đến tủ lạnh lấy nước. Mở tủ ra hắn khá ngạc nhiên khi thấy cái tủ chống rỗng hàng ngày đã được lấp đầy. Nhưng chẳng quá 1s hắn đã biết là ai đã làm chuyện này.
" Thì đã sao!? Cậu thì không nhớ mong gì cha mẹ cậu chắc!" Tử Dạ không nghĩ nhiều mà nói luôn những gì mình nghĩ. Nhưng ngờ đâu vừa nói thì hắn liền quay ra, giọng tuy không tức giận nhưng mang đầy tính chất đe dọa:" Cấm cậu nói đến chuyện đó!"
" Gì!? Cậu đùa tôi à!? Cậu nói tôi thì được còn tôi thì không được nói cậu." Đừng có đùa! Muốn chơi thì phải công bằng chứ!!! Hắn nói cậu như thế thì tại sao cậu lại không được nói lại hắn chứ!?
" Cậu cấm tôi nói!? OK! Tôi không nói. Nên cậu cũng nên biết điều mà im đi." Vương Hàn như cố nén tức giận mà gằn từng chữ trong miệng ra.
" OK! Không nói." Hắn cũng đã hứa là không nói rồi thì cậu cũng chẳng muốn dây đến.
Sau đó 3 người họ ăn tối. Ăn xong thì Lạc Thần và Vương Hàn xung phong rửa bát. Tử Dạ không ý kiến gì mà đi gọt hoa quả ăn.
--------------------
Tử Dạ thảnh thơi vừa ngồi ăn táo vừa xem TV.
" Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?" Lạc Thần và Vương Hàn đi đến, ngồi xuống ghế.
" Tất nhiên!" Cậu nhún vai rồi đẩy đĩa táo về phía họ.
" Mà Thần này, nhà này nhìn đẹp ha!? Không biết kiến trúc sư nào thiết kế?" Cậu cũng muốn sau này có nhà riếng đẹp như thế này.
" Là Hàn đấy."
" What!? Cậu ta á!? Cậu đùa sao." Không thể nào! Sao tên đó thiết kế được 1 căn nhà đẹp được như thế này cơ chứ!? Lạc Thần làm việc nhiều quá nên chắc lú mất rồi.
" Không, là thật." Lạc Thần gật đầu chắc chắn.
Tiểu Dạ không nói gì nữa mà quay ra nhìn Vương Hàn bằng ánh mắt không thể tin được. Vương Hàn cũng nhìn ra ánh mắt ấy: " Lạ lắm chắc!?"
" Ừ! Người như cậu mà cũng thiết kế đẹp được như này ư? Unbelievable." Tiểu Dạ lắc đầu như kiểu ông già thất vọng về giới trẻ hiện nay vậy.
" Người như tôi thì sao?" Vương Hàn hắn hoàn hảo thế này nên thiết kế được căn nhà như vậy là chuyện bình thường. Nhưng còn theo Tiểu Dạ nghĩ thì..." Cậu á! Vừa xấu tính, vừa đáng ghét, vừa hách dịch. Thiết kế được nhà này thì thật đúng là điều không tưởng."
" Cậu không tin thì kệ cậu." Chẳng rảnh mà đi giải thích với người não phẳng. Mà hắn đang cố nhìn không phi ngay đôi dép vào mồm cậu ta đây. Sao cậu ta có thể nói hắn như vậy chứ!? Hắn trong mắt hàng nghìn người ngoài kia hoàn hảo biết bao nhiêu.
" Vậy còn khu vườn thì sao Thần? Đừng bảo là Hàn thiết kế nốt nhá!?" Cậu không muốn 2 thứ mình thích nhất đều là do người mình ghét nhất thiết kế đâu.
" Không. Là do tớ thiết kế."
" Thật á!?" Tiểu Dạ sung sướng hỏi. May là không như những gì cậu nghĩ.
" Ừ. Từng vật dụng, loại cây trong vườn đều là do tớ mua về và thiết kế."
" Uầy! Thích thế! Tớ rất thích khu vườn của cậu nha! Đặc biệt là cái xích đu với cây táo ý!" Tử Dạ vui vẻ nói cho Lạc Thần nghe.
" Ừ. Cậu thích là tốt rồi. Còn cây táo nếu cậu muốn thì có thể vặt ăn. Đấy là táo 4 mùa nên không sợ hết quả đâu." Lạc Thần khẽ cười nhẹ. Cười nhẹ thôi cũng đủ giết người nha.
" Tôi thiết kế nhà thì cậu nói không tin, Thần thiết kế vườn thì cậu tin sái cổ." Vương Hàn lên tiếng căt đứt sự sung sướng của Tiểu Dạ.
" Sao không tin cho được. Thần đẹp trai, tài năng lại tốt bụng như vậy thì tất nhiên thiết kế được khu vườn đẹp như vậy rồi." Dạ vênh mặt lên nói. Hàn đang định nói lại gì đó thì có tiếng * Tách* ở đâu đó vang lên.
Ba người họ cùng ngạc nhiên quay ra nhìn về phía phát ra tiếng động:" Tiếng gì vậy!?"
Sau khi họ quay đầu lại thì không thấy gì cả. Mà cũng không thể nhìn thấy vì căn phòng họ đang đứng là một căn phòng được thiết kế chìm trong nước cơ mà.
" Sao nghe như tiếng chụp ảnh ý nhỉ?" Dạ thắc mắc, đưa ra ý kiến của mình. Cậu nghĩ vậy vì cậu cũng hay chụp ảnh lắm.
" Đúng rồi, là tiếng chụp ảnh." Lạc Thần gật đầu đồng ý với Dạ.
" Nhưng sao lại có tiếng chụp ảnh? Khoan đã! Chẳng lẽ là paparazzi!?" Nếu vậy thì rất nguy hiểm. Nếu họ mà chụp được ảnh cậu và Black thì không biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
" Chỉ có thể là vậy thôi." Vương Hàn lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong giọng hắn vẫn nghe thấy chút lo lắng..
" Chẳng lẽ họ theo 2 cậu về tận nhà sao?" Cậu xem phim truyện vẫn thấy những idol nổi tiếng thường bị paparazzi theo đuôi về nhà lắm. Mà Black lại nổi tiếng như vậy cơ mà, không thể bỏ lỡ được.
" Cậu nghĩ sao?" Tiểu Dạ hỏi Vương Hàn nhưng hắn lại hỏi ngược lại cậu. Nhưng câu hỏi đó của hắn cũng đủ để cậu có câu trả lời cho mình.
Black là thần tượng đang nổi. Họ có paparazzi theo về tận nhà là phải rồi. Nhưng mà Tử Dạ rất sợ. Nếu họ bị chụp ảnh lại thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra hay không nữa? Cậu bị gì thì không sao nhưng cậu không muốn Black cũng vì cậu mà liên lụy theo đâu. Họ đã giúp cậu nhiều như vậy rồi, cậu không thể để họ bị ảnh hưởng vì cậu được.
*Brừm, brừm* Đúng lúc Tử Dạ đang lo lắng thì bên ngoài có tiếng oto. Chết rồi! Tay paparazzi đó bỏ đi rồi.
" Thần, mở camera giám sát ra đi." Vương Hàn không lo lắng như Tử Dạ mà quay ra nói với Lạc Thần. Thần gật đầu. Thần chạm tay vào không trung và nói" Camera." Lập tức kênh ca nhạc trên TV biến mất. Thay vào đó là hơn 10 khung cảnh nhỏ khác nhau xuất hiện trong màn hình.
" Ơ!" Tiểu Dạ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy khung cảnh này. Đấy đều là cảnh xung quanh căn nhà.
" Ơ gì mà ơ?" Vương Hàn lên tiếng. Lúc này là lúc nào mà cậu ta còn ơ được?
Đại ca! Lúc nào ơ chả được!?
" Nhà chúng ta có camere à?" Sao cậu không nhìn thấy nhỉ. Mắt cậu tinh lắm cơ mà.
" Ừ. Cách 5m là có 1 camera siêu nhỏ." Vương Hàn hiếm có lần gật đầu giải thích cho cậu nghe.
Cũng đúng! Họ đều là ca sĩ nổi tiếng nên sẽ có nhiều paparazzi hoặc fan cuồng tìm đến nhà nên họ phải lắp đặt camera để tiện theo dõi.
"Chúng ta về nhà lúc hơn 8h, bây giờ là hơn 9h rồi. Tớ nghĩ chúng ta nên tua lại 2 tiếng trước." Lạc Thần lên tiếng. Vương Hàn không nói gì mà chỉ gật đầu. Hai người này hiểu ý nhau ghê.
Thần tua lại 2 tiếng trước. Lúc đó 2 cậu ấy chưa về. Trên 1 khung ảnh nhỏ có cảnh Tử Dạ đang ngồi trên xích đu.
Màn hình này tuy to thật nhưng mấy cái khung hình chui hết vào thế này nhìn khó thật. Tử Dạ không nhìn rõ vài chi tiết nên khẽ nheo mắt.
Có vẻ Lạc Thần nhìn thấy điều đó nên cậu lại đưa tay lên không trung. Cậu xòe tay ra rồi nắm lại. Lập tức các khung hình trên TV gộp lại 1 chỗ, hiện thành toàn cảnh trước cửa nhà.
" Tuyệt thật!" Dạ không khỏi ngạc nhiên. Có công nghệ tân tiến thế này thật tiện nha.
" Ừ." Lạc Thần từ lúc bị chụp ảnh hình như nói ít hơn thì phải. Hình như cậu ấy đang lo lắng... Điều đó làm cho Tử Dạ càng thấy có lỗi hơn. Cậu không muốn vì chuyện này mà Lạc Thần với cậu ghét nhau đâu.
Mong là tiếng vừa rồi không phải là tiếng chụp ảnh mà chỉ là tiếng động gì đó thôi. Cậu không muốn vì mình mà Black phải chịu tai tiếng gì đó đâu.
Đợi 1 lát trên TV hiện lên cảnh Thần và Hàn trở về. Họ đứng cùng nhau 1 lát rồi vào nhà. Trong suốt thời gian đó không thấy có ai đi đến.
" A! Có người kìa." Tử Dạ đánh mắt về 1 góc màn hình. Đúng lúc đó cậu nhìn thấy 1 chiếc ô tô đen đi đến.
Hai người kia cũng nhìn thấy.
Chiếc ô tô đi đến ngôi nhà đối diện nhà của Black rồi dừng lại. Từ trong ô tô có 1 người đàn ông đi ra. Ông ta mang theo rất nhiều dụng cụ gì đó cồng kềnh đi vào trong nhà. Tử Dạ nghĩ đó là đồ nghề chụp ảnh của ông ta.
" Tua lên đi Thần." Vương Hàn lên tiếng.
" Sao lại tua lên." Tiểu Dạ không hiểu.
" Nói cậu ngốc đâu có sai. Cậu không thấy là sau khi chúng ta vào nhà thì ông ta mới đến à. Sau đó thì cậu vào bếp, chúng tôi lên phòng. Sau đó chúng ta ở mãi trong bếp, mãi vừa nãy mới ra. Lúc đó ông ta muốn chụp cũng chẳng chụp được gì." Vương Hàn lắc đầu chán nản với cái sự 'ngu' không hề nhẹ của Tử Dạ.
" Ừ." Tử Dạ cũng thấy mình hơi' ngu' nên chỉ gật đầu mà không cãi lại.
Lạc Thần tua lên 1 tiếng. Dạ đoán là lúc đó bọn họ đang ngồi ở phòng khách. Chỉ đoán thôi vì trong nhà không hề cá 1 cái camera nào mặc dù bên ngoài cả 'rổ'.
" Đây rồi. Xuất hiện rồi." Thần lên tiếng. Cậu chỉ tay về tầng 2 của căn nhà đối diện.
Đúng thật! Trên tầng 2 đó tối om nhưng nhờ có ánh trăng tròn và kính nhìn ban đêm được lắp ở camera mà Dạ và mọi người vẫn nhìn thấy ống kính của chiếc máy ảnh. Và... Ánh đèn LED lóa lên.
Không gian xung quanh như trùng xuống...
Black bị chụp lại cảnh ở cùng 1 thằng con trai vô danh rồi...
Black từ lúc ra mắt chưa bao giờ có scandal nhưng liệu có vì bứa ảnh đó mà tạo nên scandal chưa từng có không...?
Black đang là những chàng trai hoàn hảo nhất hiên nay nhưng nay lại ở cùng 1 thằng con traii. Điều này có làm cho họ bị ghét bỏ không...?
" Vậy đúng là bị chụp lại rồi. Mình đã gây họa rồi." Tử Dạ tự nhủ với chính mình. Vương Hàn đã nghe thấy. Hắn không nói gì mà chỉ khẽ liếc nhìn.
" Thần..." Dạ định lên tiếng nói gì đó với Thần nhưng Thần lại lên tiếng trước:" Thôi, tớ mệt rồi. Hôm nay chắc cậu cũng mết rồi nên cậu đi nghỉ ngơi đi." Nói rồi cậu đi thẳng lên cầu thang, không quay đầu lại...