Chương : 72
-Bộp- -Choang- -Ào ào-
Khi Vương Hàn đang định vươn tay chạm vào lần nữa thì không biết một vật thể vô định hình nào đó phi về phía hắn. May mà hắn né kịp, không thì trúng đầu hắn mất tiêu rồi! ( i _ i)
Còn vật thể vô định hình đó thì chính là chiếc điện thoại sản xuất có giới hạn của Lạc Thần.
Sau khi thay đồ xong, Lạc Thần đi xuống, ai ngờ còn chưa kịp xuống tới nơi thì đã thấy Vương Hàn đang đè Tiểu Dạ ra ghế với khuôn mặt rất chi là đê tiện, còn Tiểu Dạ thì mặt đang đỏ bừng.
Thế là không nghĩ nhiều, Lạc Thần liền lấy luôn chiếc điện thoại trong tay, phi thẳng về phía Vương Hàn.
Cơ mà Vương Hàn lại né được. Nhưng chiệc điện thoại đó đâu thể dừng lại được, nó theo quán tính, lao thẳng về phía tấm kính chắn giữa phòng khách và bể bơi kia.
Mà tấm kính đó đâu phải kính chịu lực cho cam, Lạc Thần phi với lực cũng đâu phải là nhẹ.
Thế là -Choang- một cái chiếc điện thoại tiếp xúc thân mật với tấm kính và -Bộp- một cái chiếc điện thoại rơi xuống. Rồi -Ào ào- nước từ trong bể nước thi nhau tràn vào phòng khách.
Và thế là chỉ trong chớp nhoáng, căn phòng ngập đầy nước, những đồ nhẹ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Vương Hàn và Tử Dạ đang đè nhau trên ghế tất nhiên là cũng không thoát được rồi.
Ướt như chuột lột!
Có lẽ họ nên thấy may là những đồ dùng ở đây đều là đồ dùng công nghệ cao, chất lượng hiện đại nên mới không bị hở điện, không thì họ bị điện giật chết nhăn răng rồi. -.,-
* * * * *
“What the…!?”. Lạc Hy sau khi lái xe tới thì nhìn thấy bể bơi trống không trơ ra mặt đá xanh xanh, phòng khách thì nhập tràn toàn nước là nước. Vương Hàn và Tử Dạ thì ướt từ trên xuống dưới, đang bì bõm bơi ra.
Cái thảm cảnh này thật là ngàn chấm!
Nếu mà có paparazzi hay chó săn ở đây thì sao nhỉ?
Chắc là ngày mai trên trang nhất của mọi tờ báo sẽ viết “Nhà của Black chất lượng kém làm nước ngập đầy nhà.”, hay là “Black phải bơi như cá trong nhà của mình”,…
Ôi! Nghĩ thôi mà cô cũng thấy xấu hổ thay rồi.
Cơ mà sao lại thế này nhỉ? Căn nhà này phải nói là VIP của VIP rồi cơ mà? Sao lại có thể vỡ kính để nước tràn vào nhà thế này được nhỉ? Chắc là do bên thi công làm ăn cẩu thả rồi.
Chậc chậc! Nhận cho lắm tiền vào rồi làm ăn thế đấy!?
May là mới chỉ bị ngập thôi nhá, chứ nếu nhà mà sập thì mấy ông ấy đền được Black cho fans à!?
“Chuyện này là sao vậy?”. Thấy Vương Hàn và Tử Dạ đã ‘bơi’ lên được ‘bờ’ thì Lạc Hy liền chạy đến hỏi.
“Là…!”. Hai người họ lên đến nơi, dâng định mở miệng trả lời thì nhận được ánh mắt đầy ‘trìu mến’ của Lạc Thần, thế là họ liền câm nín luôn.
Lạc Hy thấy họ định nói lại thôi thì tò mò hỏi. “Là sao cơ?”. Hỏi thế thôi chứ có nghĩ chắc là do nghịch dại gì gì đó rồi. Nhìn mặt anh Thần nguy hiểm thế kia cơ mà.
“À, không có gì. Do bọn tớ nghịch dại chút thôi mà.”. Không hiểu sao Tử Dạ lại cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Thần.
Vương Hàn cũng vậy, hắn thấy thật ‘đau đớn’ khi để Lạc Thần phát hiện ra lúc mình ‘đánh rơi não’ nên cũng gật đầu lia lịa. “Ừ, ừ, đúng đấy.”.
Thấy Lạc Hy vẫn định hỏi thêm thì Lạc Thần lúc này mới lên tiếng. “Thôi được rồi, 2 người mau lên thay đồ rồi còn đi.”.
Vương Hàn và Tử Dạ nghe vậy thì như nghe thấy lệnh của đại boss, họ liền nhanh nhanh chóng chóng lên lầu để thay đồ.
Nhìn 2 người họ bỏ chạy như bị ma đuổi thì Lạc Hy thắc mắc quay sang hỏi Lạc Thần. “Họ làm trò gì mà ngập kinh vậy anh?”. Nghịch cái gì mà đến mức lụt cả phòng khách vậy chứ?
Lạc Thần thấy em gái hỏi thì không trả lời vậy mà lôi chiếc điện thoại dự phòng luôn có sẵn trong người ra, vừa đi ra vườn vừa ấn ấn để gọi cho ai đó. Nhân tiện trả lời Lạc Hy luôn. “Trò trẻ con!”.
…
Sau đó Vương Hàn và Tử Dạ rất nhanh thay đồ xong rồi chạy xuống.
Rồi mọi người giúp Tiểu Dạ chuyển quà tặng bọn trẻ mà cậu mua cùng Lãng Du hôm qua vào xe.
Tiếp đó Tử Dạ theo thói quen, đang định leo lên xe của Black thì Lạc Thần nói cậu sang xe Lạc Hy. Còn Lãng Du thì để cho lên xe họ. Nhân tiện đó để họ với Du đàng hoàng ngồi xuống ‘tâm sự’ với nhau chút chút.
Ngồi trên xe Lạc Hy mà Tiểu Dạ cứ thấp thỏm không yên, cậu không biết lát nữa hai người kia cùng Lãng Du gặp nhau thì sẽ nói gì nữa. Tuy cậu biết Lạc Thần với Vương Hàn sẽ không ‘khủng bố’ gì đâu và Lãng Du cũng sẽ không nói chuyện cậu bị đánh ra đâu nhưng cậu vẫn thấy không yên thế nào ý.
Trong lúc Tử Dạ đứng ngồi không yên thì xe của họ đã đến cổng khu biệt thự, Lãng Du đang đứng sẵn ở đó rồi.
“Du!”. Tử Dạ thò đầu ra cửa xe, vẫy vẫy với Lãng Du. Lãng Du thấy Tử Dạ thì cũng vẫy vẫy chào lại cậu.
Xe Lạc Hy vừa dừng Dạ liền chạy ra chỗ Tiểu Dạ định nhắc cậu đừng nói gì nhưng chưa kịp mở miệng thì Lạc Thần và Vương Hàn đã đi đến đằng sau rồi. “Chào em, em là Lãng Du?”.
Mà… cậu nghĩ nếu cậu có nhanh hơn chút nữa để nhắc Lãng Du thì chắc cũng chẳng có chữ nào lọt được vào tai Du đâu vì bây giờ trong mắt Lãng Du chỉ có bóng dáng của hình trái tim to tướng in hình hai người Lạc Thần và Vương Hàn thôi.
Tử Dạ tin rằng chỉ cần thêm chút nữa thôi là nước miếng của Lãng Du cũng chảy ra luôn rồi.
Thấy bạn mình thật mất hình tượng nên Tiểu Dạ len lén huých nhẹ Lãng Du một cái, Lãng Du lúc đó mới ‘bừng tỉnh’ khỏi ‘cơn say’, vội vàng che đi sự thất thố của mình rồi xấu hổ hề hề cười với Lạc Thần và Vương Hàn. “Vâng, em là Lãng Du ạ. Rất vui được gặp hai anh.”. Nói rồi Du lại cười một cách ngu ngốc và cúi đầu chào họ một cách quá mức trịnh trọng.
Nhìn Lãng Du như vậy thì Dạ chỉ muốn giơ chân đạp cho Lãng Du một cái vào mông mà thôi.
Ôi, ông bạn tôi!
Lạc Thần nhìn hành động len lén vuốt mặt của Tiểu Dạ thì khẽ cười nhưng không nói gì mà cười cười với Lãng Du. “Anh nghe Tiểu Dạ nói về em rồi, em ấy nói em là một người bạn rất tốt.”.
Lãng Du được Lạc Thần cười với mình như vậy thì sướng rơn, hớn hở cười đáp lại. “Haha, cậu ấy nói quá rồi ạ.”. Nói vậy thôi chứ chính Du cũng thấy mình rất tốt nha.
“Vậy ư? Anh lại thất rất đúng nha, vừa mới quen mà em đã đưa Dạ đi chơi về muộn như vậy rồi nha.”. Lạc Thần rất tinh ý mà nhìn thấy Lãng Du chính là fan của mình nhưng không vì thế mà ‘tha’ cho cậu vì cái ‘tội lôi kéo’ Tử Dạ đi chơi về muộn đâu.
“…Haha.”. Cả Lãng Du và Tử Dạ nghe vậy thì bất giác lạnh sống lưng rồi đồng tâm không nói gì mà chỉ biết cười trừ và cùng nghĩ không ngờ anh Thần nói đùa lại vui vậy.
Thấy hai người Dạ-Du bị Lạc Thần ‘dọa sợ’ thì Vương Hàn thấy hay hay nhưng hắn cũng rất nhanh cắt đứt chủ đề đó. “Dù dì thì cũng là bạn rồi nên mong em sẽ chăm sóc và để ý Tử Dạ hộ bọn anh.”.
Tử Dạ nghe Vương Hàn nói vậy thì chút nữa sặc nước bọt. Cậu tự hỏi sao tên này lại có thể ăn nói lịch sự và ôn hòa như vậy chứ? Trong khi đó thì hắn toàn nói mấy câu thiếu đánh với cậu thôi. Ghét thế không biết!
“Haha, chăm sóc thì là trách nhiệm cao cả quá em không dám nhận đâu ạ. Nhưng để ý thì em rất sẵn sàng ạ.”. Gì chứ được thần tượng của mình nhờ như vậy thì tất nhiên sẽ dùng hết ‘tâm huyết’ mà thực hiện rồi.
“Được rồi mọi người, lên xe thôi.”. Lạc Hy lên tiếng nhắc mọi người, không nhanh thì muộn đó nha.
Lạc Thần thấy cũng không còn sớm nên nói với Tử Dạ đang định léo Lãng Du lên xe Lạc Hy. “Dạ, em lên xe Hy đi.”.
Tử Dạ chỉ sợ mỗi câu này thôi, cậu hề hề cười. “Cho em ngồi cùng cậu ý đi ạ, bọn em cần tâm sự nha.”.
Lạc Thần không chiều chuộng Tử Dạ như mọi lần mà lắc đầu. “Nếu em muốn tâm sự thì lúc nào chả được.”. Nói rồi Lạc Thần đến kêu Lãng Du theo mình sang xe của họ.
Lãng Du thì đang ‘phê’ vì được ngồi chung xe với thần tượng của mình nên không hề thắc mắc tại sao họ muốn ngồi với mình và cũng không để ý đến Tử Dạ đang ‘khóc ròng’ trong lòng và ‘cầu nguyện’ cho linh hồn Du sớm ‘siêu thoát’.
Sau đó Tử Dạ rất nghe lời mà lên xe của Lạc Hy nhưng thật ra cậu rất lo nha. Không biết 2 người họ có ‘dọa sợ’ Lãng Du hay không nữa? Với lại Lãng Du cũng là fan của Black nha, không biết cậu có vì happy quá mà lăn ra đấy bất tỉnh nhân sự không nữa?
Nhưng sự thật chứng minh là cậu nghĩ nhiều rồi. Bởi vì sau khi đến nơi, cậu có kéo Lãng Du ra và hỏi han đủ điều nhưng Lãng Du thì lâng lâng cứ như trên mây, mắt chớp chớp mồm đớp đớp như phê cần ý.
Cơ mà như thế cho thấy cậu không bị Black nói gì, nhỉ?
Thấy Lãng Du như vậy thì Tử Dạ cũng yên tâm hơn. Sau đó cậu cùng với mọi người chuyển quà vào trong cô nhi viện trong sự vui mừng, sung sướng của lũ trẻ. Rồi cậu cùng Black, Lạc Hy và Lãng Du chơi cùng bọn trẻ suốt một ngày liền, hết chơi đá bóng rồi lại nhắm mắt đi tìm, bịt mắt bắt dê,…Còn cả dọn dẹp lại cô nhi viện, rồi tắm rửa cho cả bọn trẻ, giặt dũ lại chăn màn cùng quần áo, vệ sinh lại đồ dùng trong bếp cũng như đồ chơi của bọn trẻ nữa.
Nói chung là hôm nay cậu cùng Black, Lạc Hy và Lãng Du rất mệt. Nhưng không mệt theo nghĩa tiêu cực mà là theo nghĩa tích cực. Bởi vì hôm nay họ, nhất là cậu rất vui. Lâu lắm rồi cậu chưa có về đây chơi cùng bọn trẻ. Lần trước về thì trong đầu cứ lo ‘tìm viện trợ’ nên không chú tâm chơi cùng bọn trẻ, bây giờ thì không lo âu gì nữa nên cậu chơi hết mình, chơi thật ‘đã’!
“Anh Dạ, đừng về mà!”, “Các anh chị phải về ạ?”, “Mọi người ở lại đi ạ.”,…Cũng muộn rồi, bọn cậu phải về, nhưng bọn trẻ lại không muốn vậy, bọn chúng cứ đi theo họ kêu họ đừng về.
Tử Dạ thấy vậy thì ngồi xuống, xoa đầu đứa trẻ đừng đầu. “Anh xin lỗi, anh cũng muốn ở lại cùng bọn em lắm nhưng bọn anh không thể không về được.”. Tử Dạ cũng buồn lắm chứ, cậu rất luyến tiếc nha. Nhưng cậu không thể không về được, cậu và Lãng Du còn phải đi học, Black và Lạc Hy còn phải đi làm nữa.
“Đừng mà anh…”. Bọn trẻ buồn thiu, níu vạt áo cậu lại.
Viện trưởng thấy vậy thì đến gần dỗ dành bọn trẻ. “Mấy đứa ngoan, để anh chị đi đi, anh chị còn phải đi học với đi làm.”. Bà cũng muốn Dạ và những người khác ở lại lắm chứ, vì khi họ ở đây bọn trẻ chơi rất vui, mà chính bà những người khác trong cô nhi viện cũng rất vui, nhưng bà không thể vì thể mà làm lỡ việc học và làm việc của họ được.
Bọn trẻ nghe vậy thì phụng phịu thả vạt áo cậu ra. Chúng là không muốn các anh chị về nha!
“Các em biết anh Dạ thích gì không?”. Thấy nếu không dỗ được bọn trẻ thì sẽ không về được nên Lạc Thần ngồi xuống, cười hiền với bọn chúng.
“Biết ạ. Anh Dạ thích làm ca sĩ ạ.”. Cái gì chứ cái này thì chúng biết rất rõ nha. Cơ mà anh này cười lên đẹp quá cơ.
Lạc Thần biết ngay bọn trẻ sẽ nói vậy mà. Thần cười cười. “Ừ, đúng rồi, anh Dạ rất thích làm ca sĩ nha. Vì vậy nên bây giờ anh Dạ phải về công ty để chuẩn bị làm ca sĩ. Nếu các em không cho anh Dạ đi thì anh Dạ sẽ không làm ca sĩ được đâu nha.”.
“Ứ ừ, anh Dạ phải được làm ca sĩ cơ.”. Anh Dạ chính là thích làm ca sĩ nhất nha, không thể không cho anh ấy làm được.
“Vậy thì tụi em để cho anh ấy đi nhé.”. Lạc Thần cười một cái, đòn phản kích cuối cùng.
Tụi trẻ nghe vậy thì tần ngần một lát nhưng rất nhanh, chúng liền đồng ý. “Vâng.”.
Tử Dạ nghe cuộc ‘đàm phán’ của Lạc Thần và bọn trẻ thì cười cười, không ngờ anh Thần lại có thể ‘thuyết phục’ bọn trẻ tốt như vậy. Bây giờ cậu mới biết nha. “Mấy đứa đừng buồn, khi nào anh được làm ca sĩ rồi anh sẽ về đây chơi với mấy đứa.”.
“…Cả các anh chị này nữa nha.”. Bọn trẻ chỉ về phía Lạc Thần, Vương Hàn, Lạc Hy và Lãng Du. Chơi với các anh chị này rất vui nha.
Bọn họ nghe vậy thì cười rộ lên. “Tất nhiên rồi!”.
Sau đó nhóm Tiểu Dạ lên xe về thành phố với lời ‘thề non hẹn biển’ với bọn trẻ.
Khi Vương Hàn đang định vươn tay chạm vào lần nữa thì không biết một vật thể vô định hình nào đó phi về phía hắn. May mà hắn né kịp, không thì trúng đầu hắn mất tiêu rồi! ( i _ i)
Còn vật thể vô định hình đó thì chính là chiếc điện thoại sản xuất có giới hạn của Lạc Thần.
Sau khi thay đồ xong, Lạc Thần đi xuống, ai ngờ còn chưa kịp xuống tới nơi thì đã thấy Vương Hàn đang đè Tiểu Dạ ra ghế với khuôn mặt rất chi là đê tiện, còn Tiểu Dạ thì mặt đang đỏ bừng.
Thế là không nghĩ nhiều, Lạc Thần liền lấy luôn chiếc điện thoại trong tay, phi thẳng về phía Vương Hàn.
Cơ mà Vương Hàn lại né được. Nhưng chiệc điện thoại đó đâu thể dừng lại được, nó theo quán tính, lao thẳng về phía tấm kính chắn giữa phòng khách và bể bơi kia.
Mà tấm kính đó đâu phải kính chịu lực cho cam, Lạc Thần phi với lực cũng đâu phải là nhẹ.
Thế là -Choang- một cái chiếc điện thoại tiếp xúc thân mật với tấm kính và -Bộp- một cái chiếc điện thoại rơi xuống. Rồi -Ào ào- nước từ trong bể nước thi nhau tràn vào phòng khách.
Và thế là chỉ trong chớp nhoáng, căn phòng ngập đầy nước, những đồ nhẹ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Vương Hàn và Tử Dạ đang đè nhau trên ghế tất nhiên là cũng không thoát được rồi.
Ướt như chuột lột!
Có lẽ họ nên thấy may là những đồ dùng ở đây đều là đồ dùng công nghệ cao, chất lượng hiện đại nên mới không bị hở điện, không thì họ bị điện giật chết nhăn răng rồi. -.,-
* * * * *
“What the…!?”. Lạc Hy sau khi lái xe tới thì nhìn thấy bể bơi trống không trơ ra mặt đá xanh xanh, phòng khách thì nhập tràn toàn nước là nước. Vương Hàn và Tử Dạ thì ướt từ trên xuống dưới, đang bì bõm bơi ra.
Cái thảm cảnh này thật là ngàn chấm!
Nếu mà có paparazzi hay chó săn ở đây thì sao nhỉ?
Chắc là ngày mai trên trang nhất của mọi tờ báo sẽ viết “Nhà của Black chất lượng kém làm nước ngập đầy nhà.”, hay là “Black phải bơi như cá trong nhà của mình”,…
Ôi! Nghĩ thôi mà cô cũng thấy xấu hổ thay rồi.
Cơ mà sao lại thế này nhỉ? Căn nhà này phải nói là VIP của VIP rồi cơ mà? Sao lại có thể vỡ kính để nước tràn vào nhà thế này được nhỉ? Chắc là do bên thi công làm ăn cẩu thả rồi.
Chậc chậc! Nhận cho lắm tiền vào rồi làm ăn thế đấy!?
May là mới chỉ bị ngập thôi nhá, chứ nếu nhà mà sập thì mấy ông ấy đền được Black cho fans à!?
“Chuyện này là sao vậy?”. Thấy Vương Hàn và Tử Dạ đã ‘bơi’ lên được ‘bờ’ thì Lạc Hy liền chạy đến hỏi.
“Là…!”. Hai người họ lên đến nơi, dâng định mở miệng trả lời thì nhận được ánh mắt đầy ‘trìu mến’ của Lạc Thần, thế là họ liền câm nín luôn.
Lạc Hy thấy họ định nói lại thôi thì tò mò hỏi. “Là sao cơ?”. Hỏi thế thôi chứ có nghĩ chắc là do nghịch dại gì gì đó rồi. Nhìn mặt anh Thần nguy hiểm thế kia cơ mà.
“À, không có gì. Do bọn tớ nghịch dại chút thôi mà.”. Không hiểu sao Tử Dạ lại cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Thần.
Vương Hàn cũng vậy, hắn thấy thật ‘đau đớn’ khi để Lạc Thần phát hiện ra lúc mình ‘đánh rơi não’ nên cũng gật đầu lia lịa. “Ừ, ừ, đúng đấy.”.
Thấy Lạc Hy vẫn định hỏi thêm thì Lạc Thần lúc này mới lên tiếng. “Thôi được rồi, 2 người mau lên thay đồ rồi còn đi.”.
Vương Hàn và Tử Dạ nghe vậy thì như nghe thấy lệnh của đại boss, họ liền nhanh nhanh chóng chóng lên lầu để thay đồ.
Nhìn 2 người họ bỏ chạy như bị ma đuổi thì Lạc Hy thắc mắc quay sang hỏi Lạc Thần. “Họ làm trò gì mà ngập kinh vậy anh?”. Nghịch cái gì mà đến mức lụt cả phòng khách vậy chứ?
Lạc Thần thấy em gái hỏi thì không trả lời vậy mà lôi chiếc điện thoại dự phòng luôn có sẵn trong người ra, vừa đi ra vườn vừa ấn ấn để gọi cho ai đó. Nhân tiện trả lời Lạc Hy luôn. “Trò trẻ con!”.
…
Sau đó Vương Hàn và Tử Dạ rất nhanh thay đồ xong rồi chạy xuống.
Rồi mọi người giúp Tiểu Dạ chuyển quà tặng bọn trẻ mà cậu mua cùng Lãng Du hôm qua vào xe.
Tiếp đó Tử Dạ theo thói quen, đang định leo lên xe của Black thì Lạc Thần nói cậu sang xe Lạc Hy. Còn Lãng Du thì để cho lên xe họ. Nhân tiện đó để họ với Du đàng hoàng ngồi xuống ‘tâm sự’ với nhau chút chút.
Ngồi trên xe Lạc Hy mà Tiểu Dạ cứ thấp thỏm không yên, cậu không biết lát nữa hai người kia cùng Lãng Du gặp nhau thì sẽ nói gì nữa. Tuy cậu biết Lạc Thần với Vương Hàn sẽ không ‘khủng bố’ gì đâu và Lãng Du cũng sẽ không nói chuyện cậu bị đánh ra đâu nhưng cậu vẫn thấy không yên thế nào ý.
Trong lúc Tử Dạ đứng ngồi không yên thì xe của họ đã đến cổng khu biệt thự, Lãng Du đang đứng sẵn ở đó rồi.
“Du!”. Tử Dạ thò đầu ra cửa xe, vẫy vẫy với Lãng Du. Lãng Du thấy Tử Dạ thì cũng vẫy vẫy chào lại cậu.
Xe Lạc Hy vừa dừng Dạ liền chạy ra chỗ Tiểu Dạ định nhắc cậu đừng nói gì nhưng chưa kịp mở miệng thì Lạc Thần và Vương Hàn đã đi đến đằng sau rồi. “Chào em, em là Lãng Du?”.
Mà… cậu nghĩ nếu cậu có nhanh hơn chút nữa để nhắc Lãng Du thì chắc cũng chẳng có chữ nào lọt được vào tai Du đâu vì bây giờ trong mắt Lãng Du chỉ có bóng dáng của hình trái tim to tướng in hình hai người Lạc Thần và Vương Hàn thôi.
Tử Dạ tin rằng chỉ cần thêm chút nữa thôi là nước miếng của Lãng Du cũng chảy ra luôn rồi.
Thấy bạn mình thật mất hình tượng nên Tiểu Dạ len lén huých nhẹ Lãng Du một cái, Lãng Du lúc đó mới ‘bừng tỉnh’ khỏi ‘cơn say’, vội vàng che đi sự thất thố của mình rồi xấu hổ hề hề cười với Lạc Thần và Vương Hàn. “Vâng, em là Lãng Du ạ. Rất vui được gặp hai anh.”. Nói rồi Du lại cười một cách ngu ngốc và cúi đầu chào họ một cách quá mức trịnh trọng.
Nhìn Lãng Du như vậy thì Dạ chỉ muốn giơ chân đạp cho Lãng Du một cái vào mông mà thôi.
Ôi, ông bạn tôi!
Lạc Thần nhìn hành động len lén vuốt mặt của Tiểu Dạ thì khẽ cười nhưng không nói gì mà cười cười với Lãng Du. “Anh nghe Tiểu Dạ nói về em rồi, em ấy nói em là một người bạn rất tốt.”.
Lãng Du được Lạc Thần cười với mình như vậy thì sướng rơn, hớn hở cười đáp lại. “Haha, cậu ấy nói quá rồi ạ.”. Nói vậy thôi chứ chính Du cũng thấy mình rất tốt nha.
“Vậy ư? Anh lại thất rất đúng nha, vừa mới quen mà em đã đưa Dạ đi chơi về muộn như vậy rồi nha.”. Lạc Thần rất tinh ý mà nhìn thấy Lãng Du chính là fan của mình nhưng không vì thế mà ‘tha’ cho cậu vì cái ‘tội lôi kéo’ Tử Dạ đi chơi về muộn đâu.
“…Haha.”. Cả Lãng Du và Tử Dạ nghe vậy thì bất giác lạnh sống lưng rồi đồng tâm không nói gì mà chỉ biết cười trừ và cùng nghĩ không ngờ anh Thần nói đùa lại vui vậy.
Thấy hai người Dạ-Du bị Lạc Thần ‘dọa sợ’ thì Vương Hàn thấy hay hay nhưng hắn cũng rất nhanh cắt đứt chủ đề đó. “Dù dì thì cũng là bạn rồi nên mong em sẽ chăm sóc và để ý Tử Dạ hộ bọn anh.”.
Tử Dạ nghe Vương Hàn nói vậy thì chút nữa sặc nước bọt. Cậu tự hỏi sao tên này lại có thể ăn nói lịch sự và ôn hòa như vậy chứ? Trong khi đó thì hắn toàn nói mấy câu thiếu đánh với cậu thôi. Ghét thế không biết!
“Haha, chăm sóc thì là trách nhiệm cao cả quá em không dám nhận đâu ạ. Nhưng để ý thì em rất sẵn sàng ạ.”. Gì chứ được thần tượng của mình nhờ như vậy thì tất nhiên sẽ dùng hết ‘tâm huyết’ mà thực hiện rồi.
“Được rồi mọi người, lên xe thôi.”. Lạc Hy lên tiếng nhắc mọi người, không nhanh thì muộn đó nha.
Lạc Thần thấy cũng không còn sớm nên nói với Tử Dạ đang định léo Lãng Du lên xe Lạc Hy. “Dạ, em lên xe Hy đi.”.
Tử Dạ chỉ sợ mỗi câu này thôi, cậu hề hề cười. “Cho em ngồi cùng cậu ý đi ạ, bọn em cần tâm sự nha.”.
Lạc Thần không chiều chuộng Tử Dạ như mọi lần mà lắc đầu. “Nếu em muốn tâm sự thì lúc nào chả được.”. Nói rồi Lạc Thần đến kêu Lãng Du theo mình sang xe của họ.
Lãng Du thì đang ‘phê’ vì được ngồi chung xe với thần tượng của mình nên không hề thắc mắc tại sao họ muốn ngồi với mình và cũng không để ý đến Tử Dạ đang ‘khóc ròng’ trong lòng và ‘cầu nguyện’ cho linh hồn Du sớm ‘siêu thoát’.
Sau đó Tử Dạ rất nghe lời mà lên xe của Lạc Hy nhưng thật ra cậu rất lo nha. Không biết 2 người họ có ‘dọa sợ’ Lãng Du hay không nữa? Với lại Lãng Du cũng là fan của Black nha, không biết cậu có vì happy quá mà lăn ra đấy bất tỉnh nhân sự không nữa?
Nhưng sự thật chứng minh là cậu nghĩ nhiều rồi. Bởi vì sau khi đến nơi, cậu có kéo Lãng Du ra và hỏi han đủ điều nhưng Lãng Du thì lâng lâng cứ như trên mây, mắt chớp chớp mồm đớp đớp như phê cần ý.
Cơ mà như thế cho thấy cậu không bị Black nói gì, nhỉ?
Thấy Lãng Du như vậy thì Tử Dạ cũng yên tâm hơn. Sau đó cậu cùng với mọi người chuyển quà vào trong cô nhi viện trong sự vui mừng, sung sướng của lũ trẻ. Rồi cậu cùng Black, Lạc Hy và Lãng Du chơi cùng bọn trẻ suốt một ngày liền, hết chơi đá bóng rồi lại nhắm mắt đi tìm, bịt mắt bắt dê,…Còn cả dọn dẹp lại cô nhi viện, rồi tắm rửa cho cả bọn trẻ, giặt dũ lại chăn màn cùng quần áo, vệ sinh lại đồ dùng trong bếp cũng như đồ chơi của bọn trẻ nữa.
Nói chung là hôm nay cậu cùng Black, Lạc Hy và Lãng Du rất mệt. Nhưng không mệt theo nghĩa tiêu cực mà là theo nghĩa tích cực. Bởi vì hôm nay họ, nhất là cậu rất vui. Lâu lắm rồi cậu chưa có về đây chơi cùng bọn trẻ. Lần trước về thì trong đầu cứ lo ‘tìm viện trợ’ nên không chú tâm chơi cùng bọn trẻ, bây giờ thì không lo âu gì nữa nên cậu chơi hết mình, chơi thật ‘đã’!
“Anh Dạ, đừng về mà!”, “Các anh chị phải về ạ?”, “Mọi người ở lại đi ạ.”,…Cũng muộn rồi, bọn cậu phải về, nhưng bọn trẻ lại không muốn vậy, bọn chúng cứ đi theo họ kêu họ đừng về.
Tử Dạ thấy vậy thì ngồi xuống, xoa đầu đứa trẻ đừng đầu. “Anh xin lỗi, anh cũng muốn ở lại cùng bọn em lắm nhưng bọn anh không thể không về được.”. Tử Dạ cũng buồn lắm chứ, cậu rất luyến tiếc nha. Nhưng cậu không thể không về được, cậu và Lãng Du còn phải đi học, Black và Lạc Hy còn phải đi làm nữa.
“Đừng mà anh…”. Bọn trẻ buồn thiu, níu vạt áo cậu lại.
Viện trưởng thấy vậy thì đến gần dỗ dành bọn trẻ. “Mấy đứa ngoan, để anh chị đi đi, anh chị còn phải đi học với đi làm.”. Bà cũng muốn Dạ và những người khác ở lại lắm chứ, vì khi họ ở đây bọn trẻ chơi rất vui, mà chính bà những người khác trong cô nhi viện cũng rất vui, nhưng bà không thể vì thể mà làm lỡ việc học và làm việc của họ được.
Bọn trẻ nghe vậy thì phụng phịu thả vạt áo cậu ra. Chúng là không muốn các anh chị về nha!
“Các em biết anh Dạ thích gì không?”. Thấy nếu không dỗ được bọn trẻ thì sẽ không về được nên Lạc Thần ngồi xuống, cười hiền với bọn chúng.
“Biết ạ. Anh Dạ thích làm ca sĩ ạ.”. Cái gì chứ cái này thì chúng biết rất rõ nha. Cơ mà anh này cười lên đẹp quá cơ.
Lạc Thần biết ngay bọn trẻ sẽ nói vậy mà. Thần cười cười. “Ừ, đúng rồi, anh Dạ rất thích làm ca sĩ nha. Vì vậy nên bây giờ anh Dạ phải về công ty để chuẩn bị làm ca sĩ. Nếu các em không cho anh Dạ đi thì anh Dạ sẽ không làm ca sĩ được đâu nha.”.
“Ứ ừ, anh Dạ phải được làm ca sĩ cơ.”. Anh Dạ chính là thích làm ca sĩ nhất nha, không thể không cho anh ấy làm được.
“Vậy thì tụi em để cho anh ấy đi nhé.”. Lạc Thần cười một cái, đòn phản kích cuối cùng.
Tụi trẻ nghe vậy thì tần ngần một lát nhưng rất nhanh, chúng liền đồng ý. “Vâng.”.
Tử Dạ nghe cuộc ‘đàm phán’ của Lạc Thần và bọn trẻ thì cười cười, không ngờ anh Thần lại có thể ‘thuyết phục’ bọn trẻ tốt như vậy. Bây giờ cậu mới biết nha. “Mấy đứa đừng buồn, khi nào anh được làm ca sĩ rồi anh sẽ về đây chơi với mấy đứa.”.
“…Cả các anh chị này nữa nha.”. Bọn trẻ chỉ về phía Lạc Thần, Vương Hàn, Lạc Hy và Lãng Du. Chơi với các anh chị này rất vui nha.
Bọn họ nghe vậy thì cười rộ lên. “Tất nhiên rồi!”.
Sau đó nhóm Tiểu Dạ lên xe về thành phố với lời ‘thề non hẹn biển’ với bọn trẻ.