Chương : 76
Tử Dạ và Vương Hàn sau khi từ biệt fans thì họ đang phóng như bay ngoài đường lớn.
Tử Dạ không giống nữ chính ngôn tình, khi ngồi lên moto, cậu không hề sợ hãi mà ôm chặt nam chính. Ngược lại, cậu không hề ôm Vương Hàn, cậu chỉ nắm phần yên xe đằng sau thôi, mũ bảo hiểm cậu cũng đã tháo ra. Gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt cậu, lạnh đến tận tim, lạnh buốt cả óc.
Nhưng cậu không hề quan tâm, cậu rất thích cảm giác này. Cảm giác này làm con người rất phấn khích, nhất là với người ưa tốc độ và mạo hiểm như cậu. Liếc nhìn những bóng người, cửa hiệu, ánh đèn mờ nhạt, lập lòe đang lướt qua mình, Tử Dạ càng phấn khích hơn nữa. Cậu có cảm giác như cậu đang dùng tốc độ âm thanh để lướt qua họ vậy.
“Yo! Nhóc không sợ bị bay ra ngoài hả?”. Vương Hàn nhìn kim xe chỉ 70 km/h thì cười cười, nói lớn tiếng với Tử Dạ phía sau. Bình thường hắn không đi với tốc độ này đâu nhưng hôm nay đèo Tử Dạ nên hắn mới đi chậm như vậy.
“Việc gì phải sợ? Anh đi nhanh hơn nữa tôi cũng không bay ra được đâu!”, Tử Dạ cao giọng đáp lại Vương Hàn rồi ngẩng mặt để tận hưởng cảm giác từng cơn gió phả vào mặt. Thích thật!
“Là nhóc nói đấy nhé!”. Vương Hàn vừa nói xong thì từ đằng sau kêu lên tiếng còi xe cảnh sát! Chết rồi! Cái tội phóng nhanh vượt ẩu!
Cơ mà Vương Hàn hắn là ai chứ? Hắn chưa bắt người ta thì thôi chứ ai có thể bắt được hắn. Xong lại được Tử Dạ cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì mà tính tình thỉnh thoảng lại tưng tửng như ‘thằng điên’ nên khi nghe còi cảnh sát họ không hề sợ mà cười sung sướng cười. “Để cho họ hít khói cho vui!”. Nói rồi Vương Hàn vít ga! Kim đo đang từ 70 km/h lên nhanh chóng lên 80-90-100 và có xu hướng tăng nhanh dần đều.
Thế là chẳng mấy chốc họ bỏ xa những chiếc xe cảnh sát kia!
* * * * *
Bỏ mặc mọi thứ huy hoàng phía sau lưng, lãng quên đi những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Vương Hàn và Tử Dạ như buông xuôi tất cả.
Họ mặc kệ tất cả.
Họ lúc này chỉ biết hòa vào cơn gió lạnh, trộn lẫn với mùi hương của đất trời.
Và…!
Họ đang muốn thăng hoa cùng tốc độ.
“Haha, thích thật đấy! Tôi chưa bao giờ đi nhanh như này cả.”. Thấy mấy chiếc xe cảnh sát cũng như tiếng còi của nó đã khuất sau đuôi xe, Tiểu Dạ sung sướng nói với Vương Hàn. Cảm giác hồi hộp cùng kích thích này cậu chưa từng thử qua bao giờ nên cứ nghĩ rằng mình sẽ sợ. Ai ngờ nó lại làm cậu ‘nghiện’ như vậy! Lần sau phải thử lần nữa mới được!
“Nếu nhóc thích thì lần sau tôi đưa nhóc đi lần nữa. Tôi đảm bảo lần đó cò ‘high’ hơn lần này nhiều!”. Từ lần Tử Dạ về ở cùng, cậu toàn gặp chuyện không đâu nên lâu rồi hắn cũng chưa có thời gian để thả mình theo tốc độ thế này. Thế nên lần này hắn cảm thấy máu mình như sôi lên vậy, cảm giác như mọi tế bào nhỏ bé trong người hắn như đang nhảy múa đòi hắn tiếp tục đi như vậy về phía trước vậy.
Cũng phải thôi, với người như hắn, người mà Lạc Thần hay nói đùa rằng “Cậu chỉ thuộc về chốn hoang dã thôi.” Thì như vừa rồi chưa là gì cả. Hắn đã từng phóng nhanh, kích thích hơn, gay cấn hơn, thót tim hơn như này rất nhiều. Nên như này với hắn chỉ là ‘muỗi’ thôi!
“Anh nói rồi đấy nhớ! Lần sau nhớ phải đưa tôi đi đấy!”. Lần này mới thế thôi mà cậu đã thấy phấn khích rồi, nếu lần sau mà còn hơn nữa thì không biết sẽ như thế nào nữa.
“Ok!”. Vương Hàn hắn là người một khi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời. Vì thế hắn nhất định sẽ thực hiện. Với lại người lần này hắn hứa là ai chứ? Là Tử Dạ đấy! Là ‘ông trời con’ của hắn cũng như của Black đấy! Hắn đâu dám thất hứa cơ chứ?
Sau đó hai người đó im lặng, không nói gì. Nhưng sự im lặng của họ không có chút gượng gạo hay khó chịu nào cả. Bởi vì họ im lặng là vì họ đang cùng nhau hòa vào cơn gió mát lạnh trong đêm đen.
Sau đó đi mãi, Tử Dạ mới bất chợt nhận ra một việc.
Đúng là cậu rất thích cảm giác chạy đua cùng tốc độ này cơ mà khu biệt thự mà Black đang ở gần ngoại ô thành phố, The Star thì ở trung tâm thành phố. Tuy có xa thật nhưng mọi lần đi bằng ô tô cũng chỉ mất gần 30 phút là cùng, lần này Vương Hàn lại phóng rất nhanh, đường lại vắng thì sao đi mãi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy đến nơi?
Vì thấy lạ nên Tử Dạ vỗ vỗ eo Vương Hàn. “Này, sao vẫn chưa về đến nhà vậy?”.
Vương Hàn nghe Tiểu Dạ hỏi đang định trả lời thì nhìn thấy ánh đèn vàng kim lấp lánh, ẩn ẩn hiện hiện sau mấy tòa nhà cao tầng phía trước thì cười cười. “Muốn đi chơi không?”.
“Đi chơi?”. Cũng hơn 2h sáng rồi còn đâu? Sao còn đi chơi giờ này? Mà giờ này thì có gì chơi cơ chứ? Chẳng lẽ hắn định dẫn cậu đi bar, hộp đêm, hotel, khách sạn,…?
No!!!!! Cậu còn trong trắng lắm nha! Cậu không muốn bị vấy bẩn đâu! (-_-#)
“Ừ, dù gì mai cậu vẫn được nghỉ mà.”. Vì mai được nghỉ nên hắn tin chắc chắn Tiểu Dạ sẽ lại đâm đầu vào luyện tập cho xem. Không thể để như thế được! Vì thế hắn quyết định sẽ rủ cậu đi chơi để cho cậu chơi hết mình đi. Xong rồi cậu sẽ mệt và lăn ra ngủ đến trưa mai hoặc tận chiều mới dậy được. Mà dậy lúc đó thì dù có luyện tập cũng không thể lâu được vì hôm sau cậu sẽ phải đi học rồi. Mà cậu lại không hề thích đến muộn nên cậu sẽ đi ngủ sớm. Thế thì làm sao mà luyện tập đến đêm khuya như hôm nay được.
Muahaha! Hắn có thuyết âm mưu cả đấy! Thông minh chưa!
Tiểu Dạ nghe Vương Hàn ‘dụ dỗ’ vậy thì cũng lung lay. “… Nhưng mà chơi ở đâu?”.
Biết Tử Dạ đã mắc câu, hắn cười cười. “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”.
Lúc này Tiểu Dạ mới để ý thấy rằng cậu và hắn đang tiến gần đến H&H!
Chơi ở đâu chứ chơi ở đây thì cậu không ngại nha! Nơi này vừa đẹp vừa sang trọng, lại còn có biết bao thứ để chơi, nếu mà cho cậu ở đây khoảng chừng một tháng cũng chưa chắc cậu thấy chán! Cơ mà ở một tháng thì cậu bị ung thư màng túi mất.
Cơ mà không sao! Cậu quen với 2 đại boss ở đây cơ mà!? Ngại gì mà không chơi xả láng, tẹt ga đi?
Và thế là rất nhanh cậu cùng Vương Hàn đi vào trong H&H với sự chào đón của tất cả các nhân viên ở đại sảnh.
Phải biết là boss của H&H rất ít khi đến đây nha! Không phải vì họ không muốn mà vì công việc ca hát của họ đã bận tối mắt tối mũi rồi thì làm sao có thời gian mà đến đây cơ chứ? Mà đó cũng chính là lý do họ để Lý Minh quản lý nơi này.
Cơ mà sao họ lại đi làm ca sĩ trong khi chỉ cần đến một mình H&H mà không tính những quán bar, hộp đêm… khác thôi thì họ cũng có thể kiếm ra rất nhiều tiền, có khi còn hơn số tiền khi chạy show của họ mấy con số không nhỉ?
Nhưng mà kệ đi. Boss của họ rất thần bí nha! Nên không ai hiểu boss muốn làm gì đâu.
Nhìn thấy mọi người chào đón mình như vậy thì Vương Hàn vẫn lạnh mặt không cảm xúc gì còn Tiểu Dạ thì rất ngoan ngoãn mà chào lại từng người một. Cuối cùng may mà Vương Hàn dừng cậu lại không thì chắc chắn cậu gẫy cổ luôn rồi. Bởi vì H&H có biết bao nhiêu nhân viên, ai gặp họ cũng chào thì Tử Dạ sẽ phải chào lại đến bao giờ mới xong cơ chứ?
Vì không phải cúi đầu chào nữa nên Tiểu Dạ bắt đầu tập trung vào cách bài trí xung quanh đại sảnh. Khác như những lần trước cậu đến, đại sảnh khi đó là hai màu xanh trắng mát mẻ dễ chịu đặc trưng của mùa hè, còn bây giờ đại sảnh lấy màu chủ đạo là màu xám trắng cũng vàng kim sang trọng, quyền quý làm cho mọi người cảm thấy ấm áp khi mùa đông đã đến.
Đại sảnh ở đây rất rộng, ít nhất phải bằng nửa cái sân vận động. Ở giữa đại sảnh là vòi phun nước lớn, trên đỉnh là những chùm đèn pha lê khổng lồ luôn luôn tỏa ra ánh sáng ấm áp. Rồi xung quanh đại sảnh ra những chiếc ghế sopha da với size lớn nhỏ khác nhau. Cùng với đó là những loại cây cảnh cỡ vừa khác nhau.
Nhưng điều làm làm Tử Dạ thích nhất ở nơi này chính là toàn bộ tường của đại sảnh này đều là những bể cá cảnh nhiệt đới lớn. Nhìn những con cá với màu sắc khác nhau bơi lượn trong làn nước màu xanh biếc thật là thích.
Tử Dạ thật hâm mộ ai thiết kế đại sảnh này quá!
“Sao hả? Muốn đi đâu chơi?”. Vương Hàn nhìn vẻ mặt ‘mê muội’ của Tử Dạ thì thầm cười đắc ý trong lòng. Sao cậu không thích cho được cơ chứ? Nơi này, hắn và Lạc Thần cũng có góp phần vào thiết kế mà.
“Tôi cũng chẳng biết nữa.”. Thu lại vẻ mặt đáng xấu hổ của mình, Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ. Cậu được họ đưa đến đây mấy lần rồi nên cậu biết ở đây có rất nhiều chỗ để chơi. Chỉ tính ở H&H thôi cũng đủ để cậu chơi mãi không chán rồi. Xong còn cả ở chỗ Black nữa! Ai~~~ Đầu năm nay đến xem chơi cái gì cũng khó khăn ghê?
Tử Dạ không giống nữ chính ngôn tình, khi ngồi lên moto, cậu không hề sợ hãi mà ôm chặt nam chính. Ngược lại, cậu không hề ôm Vương Hàn, cậu chỉ nắm phần yên xe đằng sau thôi, mũ bảo hiểm cậu cũng đã tháo ra. Gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt cậu, lạnh đến tận tim, lạnh buốt cả óc.
Nhưng cậu không hề quan tâm, cậu rất thích cảm giác này. Cảm giác này làm con người rất phấn khích, nhất là với người ưa tốc độ và mạo hiểm như cậu. Liếc nhìn những bóng người, cửa hiệu, ánh đèn mờ nhạt, lập lòe đang lướt qua mình, Tử Dạ càng phấn khích hơn nữa. Cậu có cảm giác như cậu đang dùng tốc độ âm thanh để lướt qua họ vậy.
“Yo! Nhóc không sợ bị bay ra ngoài hả?”. Vương Hàn nhìn kim xe chỉ 70 km/h thì cười cười, nói lớn tiếng với Tử Dạ phía sau. Bình thường hắn không đi với tốc độ này đâu nhưng hôm nay đèo Tử Dạ nên hắn mới đi chậm như vậy.
“Việc gì phải sợ? Anh đi nhanh hơn nữa tôi cũng không bay ra được đâu!”, Tử Dạ cao giọng đáp lại Vương Hàn rồi ngẩng mặt để tận hưởng cảm giác từng cơn gió phả vào mặt. Thích thật!
“Là nhóc nói đấy nhé!”. Vương Hàn vừa nói xong thì từ đằng sau kêu lên tiếng còi xe cảnh sát! Chết rồi! Cái tội phóng nhanh vượt ẩu!
Cơ mà Vương Hàn hắn là ai chứ? Hắn chưa bắt người ta thì thôi chứ ai có thể bắt được hắn. Xong lại được Tử Dạ cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì mà tính tình thỉnh thoảng lại tưng tửng như ‘thằng điên’ nên khi nghe còi cảnh sát họ không hề sợ mà cười sung sướng cười. “Để cho họ hít khói cho vui!”. Nói rồi Vương Hàn vít ga! Kim đo đang từ 70 km/h lên nhanh chóng lên 80-90-100 và có xu hướng tăng nhanh dần đều.
Thế là chẳng mấy chốc họ bỏ xa những chiếc xe cảnh sát kia!
* * * * *
Bỏ mặc mọi thứ huy hoàng phía sau lưng, lãng quên đi những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Vương Hàn và Tử Dạ như buông xuôi tất cả.
Họ mặc kệ tất cả.
Họ lúc này chỉ biết hòa vào cơn gió lạnh, trộn lẫn với mùi hương của đất trời.
Và…!
Họ đang muốn thăng hoa cùng tốc độ.
“Haha, thích thật đấy! Tôi chưa bao giờ đi nhanh như này cả.”. Thấy mấy chiếc xe cảnh sát cũng như tiếng còi của nó đã khuất sau đuôi xe, Tiểu Dạ sung sướng nói với Vương Hàn. Cảm giác hồi hộp cùng kích thích này cậu chưa từng thử qua bao giờ nên cứ nghĩ rằng mình sẽ sợ. Ai ngờ nó lại làm cậu ‘nghiện’ như vậy! Lần sau phải thử lần nữa mới được!
“Nếu nhóc thích thì lần sau tôi đưa nhóc đi lần nữa. Tôi đảm bảo lần đó cò ‘high’ hơn lần này nhiều!”. Từ lần Tử Dạ về ở cùng, cậu toàn gặp chuyện không đâu nên lâu rồi hắn cũng chưa có thời gian để thả mình theo tốc độ thế này. Thế nên lần này hắn cảm thấy máu mình như sôi lên vậy, cảm giác như mọi tế bào nhỏ bé trong người hắn như đang nhảy múa đòi hắn tiếp tục đi như vậy về phía trước vậy.
Cũng phải thôi, với người như hắn, người mà Lạc Thần hay nói đùa rằng “Cậu chỉ thuộc về chốn hoang dã thôi.” Thì như vừa rồi chưa là gì cả. Hắn đã từng phóng nhanh, kích thích hơn, gay cấn hơn, thót tim hơn như này rất nhiều. Nên như này với hắn chỉ là ‘muỗi’ thôi!
“Anh nói rồi đấy nhớ! Lần sau nhớ phải đưa tôi đi đấy!”. Lần này mới thế thôi mà cậu đã thấy phấn khích rồi, nếu lần sau mà còn hơn nữa thì không biết sẽ như thế nào nữa.
“Ok!”. Vương Hàn hắn là người một khi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời. Vì thế hắn nhất định sẽ thực hiện. Với lại người lần này hắn hứa là ai chứ? Là Tử Dạ đấy! Là ‘ông trời con’ của hắn cũng như của Black đấy! Hắn đâu dám thất hứa cơ chứ?
Sau đó hai người đó im lặng, không nói gì. Nhưng sự im lặng của họ không có chút gượng gạo hay khó chịu nào cả. Bởi vì họ im lặng là vì họ đang cùng nhau hòa vào cơn gió mát lạnh trong đêm đen.
Sau đó đi mãi, Tử Dạ mới bất chợt nhận ra một việc.
Đúng là cậu rất thích cảm giác chạy đua cùng tốc độ này cơ mà khu biệt thự mà Black đang ở gần ngoại ô thành phố, The Star thì ở trung tâm thành phố. Tuy có xa thật nhưng mọi lần đi bằng ô tô cũng chỉ mất gần 30 phút là cùng, lần này Vương Hàn lại phóng rất nhanh, đường lại vắng thì sao đi mãi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy đến nơi?
Vì thấy lạ nên Tử Dạ vỗ vỗ eo Vương Hàn. “Này, sao vẫn chưa về đến nhà vậy?”.
Vương Hàn nghe Tiểu Dạ hỏi đang định trả lời thì nhìn thấy ánh đèn vàng kim lấp lánh, ẩn ẩn hiện hiện sau mấy tòa nhà cao tầng phía trước thì cười cười. “Muốn đi chơi không?”.
“Đi chơi?”. Cũng hơn 2h sáng rồi còn đâu? Sao còn đi chơi giờ này? Mà giờ này thì có gì chơi cơ chứ? Chẳng lẽ hắn định dẫn cậu đi bar, hộp đêm, hotel, khách sạn,…?
No!!!!! Cậu còn trong trắng lắm nha! Cậu không muốn bị vấy bẩn đâu! (-_-#)
“Ừ, dù gì mai cậu vẫn được nghỉ mà.”. Vì mai được nghỉ nên hắn tin chắc chắn Tiểu Dạ sẽ lại đâm đầu vào luyện tập cho xem. Không thể để như thế được! Vì thế hắn quyết định sẽ rủ cậu đi chơi để cho cậu chơi hết mình đi. Xong rồi cậu sẽ mệt và lăn ra ngủ đến trưa mai hoặc tận chiều mới dậy được. Mà dậy lúc đó thì dù có luyện tập cũng không thể lâu được vì hôm sau cậu sẽ phải đi học rồi. Mà cậu lại không hề thích đến muộn nên cậu sẽ đi ngủ sớm. Thế thì làm sao mà luyện tập đến đêm khuya như hôm nay được.
Muahaha! Hắn có thuyết âm mưu cả đấy! Thông minh chưa!
Tiểu Dạ nghe Vương Hàn ‘dụ dỗ’ vậy thì cũng lung lay. “… Nhưng mà chơi ở đâu?”.
Biết Tử Dạ đã mắc câu, hắn cười cười. “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”.
Lúc này Tiểu Dạ mới để ý thấy rằng cậu và hắn đang tiến gần đến H&H!
Chơi ở đâu chứ chơi ở đây thì cậu không ngại nha! Nơi này vừa đẹp vừa sang trọng, lại còn có biết bao thứ để chơi, nếu mà cho cậu ở đây khoảng chừng một tháng cũng chưa chắc cậu thấy chán! Cơ mà ở một tháng thì cậu bị ung thư màng túi mất.
Cơ mà không sao! Cậu quen với 2 đại boss ở đây cơ mà!? Ngại gì mà không chơi xả láng, tẹt ga đi?
Và thế là rất nhanh cậu cùng Vương Hàn đi vào trong H&H với sự chào đón của tất cả các nhân viên ở đại sảnh.
Phải biết là boss của H&H rất ít khi đến đây nha! Không phải vì họ không muốn mà vì công việc ca hát của họ đã bận tối mắt tối mũi rồi thì làm sao có thời gian mà đến đây cơ chứ? Mà đó cũng chính là lý do họ để Lý Minh quản lý nơi này.
Cơ mà sao họ lại đi làm ca sĩ trong khi chỉ cần đến một mình H&H mà không tính những quán bar, hộp đêm… khác thôi thì họ cũng có thể kiếm ra rất nhiều tiền, có khi còn hơn số tiền khi chạy show của họ mấy con số không nhỉ?
Nhưng mà kệ đi. Boss của họ rất thần bí nha! Nên không ai hiểu boss muốn làm gì đâu.
Nhìn thấy mọi người chào đón mình như vậy thì Vương Hàn vẫn lạnh mặt không cảm xúc gì còn Tiểu Dạ thì rất ngoan ngoãn mà chào lại từng người một. Cuối cùng may mà Vương Hàn dừng cậu lại không thì chắc chắn cậu gẫy cổ luôn rồi. Bởi vì H&H có biết bao nhiêu nhân viên, ai gặp họ cũng chào thì Tử Dạ sẽ phải chào lại đến bao giờ mới xong cơ chứ?
Vì không phải cúi đầu chào nữa nên Tiểu Dạ bắt đầu tập trung vào cách bài trí xung quanh đại sảnh. Khác như những lần trước cậu đến, đại sảnh khi đó là hai màu xanh trắng mát mẻ dễ chịu đặc trưng của mùa hè, còn bây giờ đại sảnh lấy màu chủ đạo là màu xám trắng cũng vàng kim sang trọng, quyền quý làm cho mọi người cảm thấy ấm áp khi mùa đông đã đến.
Đại sảnh ở đây rất rộng, ít nhất phải bằng nửa cái sân vận động. Ở giữa đại sảnh là vòi phun nước lớn, trên đỉnh là những chùm đèn pha lê khổng lồ luôn luôn tỏa ra ánh sáng ấm áp. Rồi xung quanh đại sảnh ra những chiếc ghế sopha da với size lớn nhỏ khác nhau. Cùng với đó là những loại cây cảnh cỡ vừa khác nhau.
Nhưng điều làm làm Tử Dạ thích nhất ở nơi này chính là toàn bộ tường của đại sảnh này đều là những bể cá cảnh nhiệt đới lớn. Nhìn những con cá với màu sắc khác nhau bơi lượn trong làn nước màu xanh biếc thật là thích.
Tử Dạ thật hâm mộ ai thiết kế đại sảnh này quá!
“Sao hả? Muốn đi đâu chơi?”. Vương Hàn nhìn vẻ mặt ‘mê muội’ của Tử Dạ thì thầm cười đắc ý trong lòng. Sao cậu không thích cho được cơ chứ? Nơi này, hắn và Lạc Thần cũng có góp phần vào thiết kế mà.
“Tôi cũng chẳng biết nữa.”. Thu lại vẻ mặt đáng xấu hổ của mình, Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ. Cậu được họ đưa đến đây mấy lần rồi nên cậu biết ở đây có rất nhiều chỗ để chơi. Chỉ tính ở H&H thôi cũng đủ để cậu chơi mãi không chán rồi. Xong còn cả ở chỗ Black nữa! Ai~~~ Đầu năm nay đến xem chơi cái gì cũng khó khăn ghê?