Chương 4: Bắt lấy
Sau khi Bạch Phong Lưu rời đi đã đến thành Thái Hành, Hoàng Thành của đế quốc Thái Nhất.
Bạch Phong Lưu nhàn nhã bước đi trong thành Thái Hành, bỗng nghe thấy có người thảo luận: “Các ngươi nói thử xem trong cuộc so tài đế quốc lần này, ai có thể trở thành quán quân?”
Cuộc so tài đế quốc ư?
Hôm qua vừa mới nghĩ đến việc tìm ít chuyện cho đồ đệ nhà mình quan sát, xem ra chuyện này đã tự tìm đến cửa.
Bạch Phong Lưu đang định xoay người rời đi thì nghe thấy: “Chuyện này cần phải nói nữa à? Tất nhiên là kiếm thần rồi, thần tam kiếm đó.”
Một giọng nói chói tai vang lên.
“Cái rắm! Đao tiên, Vương Bá Đao mới là quán quân trong lòng ta.” Có người phản bác lại ngay.
“Ta nói này, các ngươi đặt Yên Nhiên tiên tử ở đâu thế?”
Nghe thấy những lời bàn tán này, Bạch Phong Lưu chỉ cảm thấy nói khoác, còn có người tên là Vương Bát Đao ư?
Giỏi lắm! Trình độ đặt tên này đã trở nên ngày càng khó ưa.
Quay về nhà tranh, Bạch Phong Lưu đã nói chuyện này cho Kha Vô Nhai biết. Mới đầu, trong mắt hắn đều là tia hưng phấn, sau đó dần trở nên ảm đạm. Hắn nhìn Bạch Phong Lưu, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, tham gia cuộc so tài đế quốc cần phải có vé, mà loại vé này người bình thường hoàn toàn không lấy được. Dù là cả Võ Thành, cũng chẳng có ai tham gia, bởi vì vé cuộc so tài thật sự quá quý giá.”
Nghe Kha Vô Nhai nói thế, Bạch Phong Lưu đã mỉm cười: “Ngươi cứ tập trung luyện kiếm, đừng để lão tử mất mặt trong cuộc so tài là được. Còn vé cuộc so tài thì ngươi không cần phải lo.”
Dứt lời, bóng dáng của y đã biến mất.
...
Bạch Phong Lưu cũng không biết ở đâu có tấm vé, nhưng nếu là cuộc so tài đế quốc, chắc chắn hoàng cung sẽ có. Do đó y chỉ đi tới hoàng cung của đế quốc Thái Nhất.
Hoàng cung đế quốc Thái Nhất, một người trung niên mặc long bào, dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi trên long ỷ xem thứ gì đó.
Đột nhiên, bóng dáng của Bạch Phong Lưu xuất hiện ở trong hoàng cung.
Nhìn thấy bóng dáng của Bạch Phong Lưu, hoàng chủ Thái Nhất khẽ híp mắt lại, sau đó hỏi bằng giọng điệu cảnh giác: “Ngươi là ai? Không ngờ lại dám tự ý xông vào hoàng cung.”
Hoàng chủ Thái Nhất không ra tay ngay, bởi vì ông ta không nhìn thấu Bạch Phong Lưu. Điều khiến ông ta cảm thấy sởn gai ốc là người này lại có thể xuất hiện tại đây một cách im hơi lặng tiếng. Phải biết rằng xung quanh hoàng cung Thái Nhất có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh của ông ta, dù là con ruồi cũng đừng hòng bay vào.
Bạch Phong Lưu mỉm cười nhìn hoàng chủ Thái Nhất, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta đến là để lấy một tấm vé của cuộc so tài đế quốc. Tất nhiên, ngươi cũng không cần phải cảnh giác đến thế. Ta vẫn chưa có hứng thú ra tay với các ngươi.”
Nghe vậy, hoàng chủ Thái Nhất bỗng cười to: “Ha ha ha, mạnh miệng nhỉ.”
“Bắt lấy.”
Nói xong, ông ta dứt khoát vung tay, vô số bóng dáng nấp trong bóng tối lao thẳng về phía Bạch Phong Lưu.
Chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Phong Lưu thở dài: “Xem ra lần sau đến đây thật sự phải đi cửa chính rồi.”
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói run rẩy truyền đến từ trong hoàng cung: “Đại lão, chỉ là một tấm vé thôi mà, ngài cần gì phải ra tay chứ?”
Bạch Phong Lưu còn chưa kịp trả lời, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: “Đại lão, đây là lệnh bài cho cuộc so tài lần này.”
Nói xong, hoàng chủ Thái Nhất run lẩy bẩy đưa một tấm lệnh bài cho Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu liếc nhìn lệnh bài, rồi lại nhìn hoàng chủ mặt đầy sợ sệt ở trước mặt, bĩu môi nói: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa.”
Hoàng chủ Thái Nhất vội vã gật đầu: “Ngài dạy chí phải.”
Bạch Phong Lưu không nhìn ông ta nữa mà nhanh chóng biến mất.
Hoàng chủ thở hắt ra, quả thật quá đáng sợ. Thanh niên kia đáng sợ quá đi! Trong nháy mắt đã giết sạch ám vệ ẩn nấp trong bóng tối, phải biết rằng mấy ám vệ này tu vi thấp nhất cũng là Ngưng Hợp đỉnh phong.
Mà điều đáng sợ nhất là thanh niên kia chỉ cần vung tay, ám vệ vốn đã chết đi lại sống lại. Giết xong rồi cho sống lại, đang đùa gì thế?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thanh niên kia. Hoàng chủ Thái Nhất suýt tắt thở.
“Đại lão, ngài còn chuyện gì cần căn dặn thế?”
“Không có gì, ta suýt quên mất, con người ta thích trao đổi đồng giá. Nếu ta đã lấy lệnh bài của ngươi, tất nhiên phải cho ngươi chút lợi ích.” Bạch Phong Lưu tự nhiên nói.
Nghe vậy, hoàng chủ hơi mơ màng. Đại lão ở cấp bậc này không giết ông ta đã tốt lắm rồi, còn thích trao đổi đồng giá gì chứ?
Y đang lừa tên ngốc chắc?
Bạch Phong Lưu nghĩ ngợi một hồi, sau đó lấy ra một lọ đan dược: “Ngươi đã kẹt ở Trúc Cơ đỉnh phong một quãng thời gian rồi. Ta cho ngươi thứ này, coi như báo đáp tấm lệnh bài này.”
Dứt lời, y ném đan dược cho hoàng chủ Thái Nhất, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Bạch Phong Lưu vừa rời đi, hoàng chủ Thái Nhất đã liếc nhìn đan dược trong tay. Ánh nhìn này đã khiến hoàng chủ Thái Nhất ngồi ở vị trí cao trở nên mất bình tĩnh.
Bởi vì đan dược trong tay ông ta là Kim Nguyên Đan, là loại đan dược cần thiết khi tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phòng bước vào Kim Đan.
...
Quay về căn nhà tranh, thấy Kha Vô Nhai vẫn đang luyện đâm kiếm. Bạch Phong Lưu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nghị lực rất tốt, nhưng sai phương hướng rồi.” Y lên tiếng.
“Sai phương hướng rồi ư? Sư phụ, ta nghe nói sau khi các đại lão đạt đến cảnh giới nhất định đều sẽ trở lại nguyên trạng, không còn lòe loẹt nữa, mà đều dùng chiêu thức cơ bản nhất.” Kha Vô Nhai hơi khó hiểu nói.
“Bản thân ngươi nói là đại lão, nhưng ngươi đang có tu vi gì? Một tên nhỏ bé như ngươi mà cũng đòi học trở về nguyên trạng theo người ta.” Bạch Phong Lưu cực kỳ thẳng thắn nói.
“Đúng rồi. Cũng có lý.” Kha Vô Nhai lúng túng.
...
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai đã có thể phát huy một số chiêu thức.
Tuy rằng mấy chiêu thức này hơi xấu xí, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn vô dụng. Vừa xấu vừa vô dụng thì sao chứ?
...
Mấy ngày nữa lại trôi qua, Bạch Phong Lưu thật sự không nhìn nổi nữa nên đã chỉ bảo Kha Vô Nhai. Dưới sự chỉ bảo âm thầm của y, hắn nhanh chóng luyện thành Kiếm Kỹ Trảm Hư đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Thật ra cũng không cần chỉ bảo gì nhiều, mà chỉ cần lấy một cuốn Kiếm Kỹ Trảm Hư cho Kha Vô Nhai xem, còn thuận tiện biểu diễn tám trăm lượt cho hắn xem.
Thấy Kha Vô Nhai vẫn đang luyện kiếm, Bạch Phong Lưu lắc đầu nói: “Trước tiên đừng luyện nữa.”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai ngừng động tác trong tay, sau đó khó hiểu nhìn về phía Bạch Phong Lưu: “Sao thế sư phụ? Tại sao lại không luyện nữa?”
Nghe thấy câu hỏi của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu bỗng có kích động muốn ra tay. Y cố gắng để mình duy trì sự tỉnh táo rồi nói: “Đồ nhi, trước tiên đừng luyện nữa. Với sức hiểu biết này của ngươi mà còn luyện tiếp, e rằng vi sư sẽ nhịn không nổi... mà tiện tay giết chết ngươi.”
Bạch Phong Lưu nhàn nhã bước đi trong thành Thái Hành, bỗng nghe thấy có người thảo luận: “Các ngươi nói thử xem trong cuộc so tài đế quốc lần này, ai có thể trở thành quán quân?”
Cuộc so tài đế quốc ư?
Hôm qua vừa mới nghĩ đến việc tìm ít chuyện cho đồ đệ nhà mình quan sát, xem ra chuyện này đã tự tìm đến cửa.
Bạch Phong Lưu đang định xoay người rời đi thì nghe thấy: “Chuyện này cần phải nói nữa à? Tất nhiên là kiếm thần rồi, thần tam kiếm đó.”
Một giọng nói chói tai vang lên.
“Cái rắm! Đao tiên, Vương Bá Đao mới là quán quân trong lòng ta.” Có người phản bác lại ngay.
“Ta nói này, các ngươi đặt Yên Nhiên tiên tử ở đâu thế?”
Nghe thấy những lời bàn tán này, Bạch Phong Lưu chỉ cảm thấy nói khoác, còn có người tên là Vương Bát Đao ư?
Giỏi lắm! Trình độ đặt tên này đã trở nên ngày càng khó ưa.
Quay về nhà tranh, Bạch Phong Lưu đã nói chuyện này cho Kha Vô Nhai biết. Mới đầu, trong mắt hắn đều là tia hưng phấn, sau đó dần trở nên ảm đạm. Hắn nhìn Bạch Phong Lưu, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, tham gia cuộc so tài đế quốc cần phải có vé, mà loại vé này người bình thường hoàn toàn không lấy được. Dù là cả Võ Thành, cũng chẳng có ai tham gia, bởi vì vé cuộc so tài thật sự quá quý giá.”
Nghe Kha Vô Nhai nói thế, Bạch Phong Lưu đã mỉm cười: “Ngươi cứ tập trung luyện kiếm, đừng để lão tử mất mặt trong cuộc so tài là được. Còn vé cuộc so tài thì ngươi không cần phải lo.”
Dứt lời, bóng dáng của y đã biến mất.
...
Bạch Phong Lưu cũng không biết ở đâu có tấm vé, nhưng nếu là cuộc so tài đế quốc, chắc chắn hoàng cung sẽ có. Do đó y chỉ đi tới hoàng cung của đế quốc Thái Nhất.
Hoàng cung đế quốc Thái Nhất, một người trung niên mặc long bào, dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi trên long ỷ xem thứ gì đó.
Đột nhiên, bóng dáng của Bạch Phong Lưu xuất hiện ở trong hoàng cung.
Nhìn thấy bóng dáng của Bạch Phong Lưu, hoàng chủ Thái Nhất khẽ híp mắt lại, sau đó hỏi bằng giọng điệu cảnh giác: “Ngươi là ai? Không ngờ lại dám tự ý xông vào hoàng cung.”
Hoàng chủ Thái Nhất không ra tay ngay, bởi vì ông ta không nhìn thấu Bạch Phong Lưu. Điều khiến ông ta cảm thấy sởn gai ốc là người này lại có thể xuất hiện tại đây một cách im hơi lặng tiếng. Phải biết rằng xung quanh hoàng cung Thái Nhất có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh của ông ta, dù là con ruồi cũng đừng hòng bay vào.
Bạch Phong Lưu mỉm cười nhìn hoàng chủ Thái Nhất, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta đến là để lấy một tấm vé của cuộc so tài đế quốc. Tất nhiên, ngươi cũng không cần phải cảnh giác đến thế. Ta vẫn chưa có hứng thú ra tay với các ngươi.”
Nghe vậy, hoàng chủ Thái Nhất bỗng cười to: “Ha ha ha, mạnh miệng nhỉ.”
“Bắt lấy.”
Nói xong, ông ta dứt khoát vung tay, vô số bóng dáng nấp trong bóng tối lao thẳng về phía Bạch Phong Lưu.
Chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Phong Lưu thở dài: “Xem ra lần sau đến đây thật sự phải đi cửa chính rồi.”
Chỉ chốc lát sau, một giọng nói run rẩy truyền đến từ trong hoàng cung: “Đại lão, chỉ là một tấm vé thôi mà, ngài cần gì phải ra tay chứ?”
Bạch Phong Lưu còn chưa kịp trả lời, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: “Đại lão, đây là lệnh bài cho cuộc so tài lần này.”
Nói xong, hoàng chủ Thái Nhất run lẩy bẩy đưa một tấm lệnh bài cho Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu liếc nhìn lệnh bài, rồi lại nhìn hoàng chủ mặt đầy sợ sệt ở trước mặt, bĩu môi nói: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa.”
Hoàng chủ Thái Nhất vội vã gật đầu: “Ngài dạy chí phải.”
Bạch Phong Lưu không nhìn ông ta nữa mà nhanh chóng biến mất.
Hoàng chủ thở hắt ra, quả thật quá đáng sợ. Thanh niên kia đáng sợ quá đi! Trong nháy mắt đã giết sạch ám vệ ẩn nấp trong bóng tối, phải biết rằng mấy ám vệ này tu vi thấp nhất cũng là Ngưng Hợp đỉnh phong.
Mà điều đáng sợ nhất là thanh niên kia chỉ cần vung tay, ám vệ vốn đã chết đi lại sống lại. Giết xong rồi cho sống lại, đang đùa gì thế?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thanh niên kia. Hoàng chủ Thái Nhất suýt tắt thở.
“Đại lão, ngài còn chuyện gì cần căn dặn thế?”
“Không có gì, ta suýt quên mất, con người ta thích trao đổi đồng giá. Nếu ta đã lấy lệnh bài của ngươi, tất nhiên phải cho ngươi chút lợi ích.” Bạch Phong Lưu tự nhiên nói.
Nghe vậy, hoàng chủ hơi mơ màng. Đại lão ở cấp bậc này không giết ông ta đã tốt lắm rồi, còn thích trao đổi đồng giá gì chứ?
Y đang lừa tên ngốc chắc?
Bạch Phong Lưu nghĩ ngợi một hồi, sau đó lấy ra một lọ đan dược: “Ngươi đã kẹt ở Trúc Cơ đỉnh phong một quãng thời gian rồi. Ta cho ngươi thứ này, coi như báo đáp tấm lệnh bài này.”
Dứt lời, y ném đan dược cho hoàng chủ Thái Nhất, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Bạch Phong Lưu vừa rời đi, hoàng chủ Thái Nhất đã liếc nhìn đan dược trong tay. Ánh nhìn này đã khiến hoàng chủ Thái Nhất ngồi ở vị trí cao trở nên mất bình tĩnh.
Bởi vì đan dược trong tay ông ta là Kim Nguyên Đan, là loại đan dược cần thiết khi tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phòng bước vào Kim Đan.
...
Quay về căn nhà tranh, thấy Kha Vô Nhai vẫn đang luyện đâm kiếm. Bạch Phong Lưu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nghị lực rất tốt, nhưng sai phương hướng rồi.” Y lên tiếng.
“Sai phương hướng rồi ư? Sư phụ, ta nghe nói sau khi các đại lão đạt đến cảnh giới nhất định đều sẽ trở lại nguyên trạng, không còn lòe loẹt nữa, mà đều dùng chiêu thức cơ bản nhất.” Kha Vô Nhai hơi khó hiểu nói.
“Bản thân ngươi nói là đại lão, nhưng ngươi đang có tu vi gì? Một tên nhỏ bé như ngươi mà cũng đòi học trở về nguyên trạng theo người ta.” Bạch Phong Lưu cực kỳ thẳng thắn nói.
“Đúng rồi. Cũng có lý.” Kha Vô Nhai lúng túng.
...
Mấy ngày tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai đã có thể phát huy một số chiêu thức.
Tuy rằng mấy chiêu thức này hơi xấu xí, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn vô dụng. Vừa xấu vừa vô dụng thì sao chứ?
...
Mấy ngày nữa lại trôi qua, Bạch Phong Lưu thật sự không nhìn nổi nữa nên đã chỉ bảo Kha Vô Nhai. Dưới sự chỉ bảo âm thầm của y, hắn nhanh chóng luyện thành Kiếm Kỹ Trảm Hư đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Thật ra cũng không cần chỉ bảo gì nhiều, mà chỉ cần lấy một cuốn Kiếm Kỹ Trảm Hư cho Kha Vô Nhai xem, còn thuận tiện biểu diễn tám trăm lượt cho hắn xem.
Thấy Kha Vô Nhai vẫn đang luyện kiếm, Bạch Phong Lưu lắc đầu nói: “Trước tiên đừng luyện nữa.”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai ngừng động tác trong tay, sau đó khó hiểu nhìn về phía Bạch Phong Lưu: “Sao thế sư phụ? Tại sao lại không luyện nữa?”
Nghe thấy câu hỏi của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu bỗng có kích động muốn ra tay. Y cố gắng để mình duy trì sự tỉnh táo rồi nói: “Đồ nhi, trước tiên đừng luyện nữa. Với sức hiểu biết này của ngươi mà còn luyện tiếp, e rằng vi sư sẽ nhịn không nổi... mà tiện tay giết chết ngươi.”