Chương : 3
Bạch Tử Thạch nhìn vẻ mặt suy sụp của mình trong gương cười khổ một tiếng, miễn cưỡng vực dậy tinh thần dùng nước lạnh vỗ hai cái lên mặt, rồi đi ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp.
Đây là một gian phòng chưa đầy 20 m2, bức tường vốn trắng noãn theo năm tháng đã dính loang lổ bụi bẩn, sơn đã ngổn ngang bong tróc, trong gian phòng này không có phân biệt phòng khách hay phòng ngủ, một cái giường đơn đặt ở phía đông tường, một cái bàn học, một cái ghế dựa cộng thêm một cái quạt điện cơ hồ là tất cả các thứ trong phòng, tuy rằng sạch sẽ nhưng cũng thật bần hàn. Chỉ nhìn thoáng qua gian phòng này cũng biết tình trạng hiện tại của chủ nhà —- thật sự nghèo rớt mồng tơi.
Bạch Tử Thạch đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, tùy tiện đẩy cửa liền đi ra ngoài, cũng không để ý rốt cuộc cửa đã đóng chưa —- ai sẽ đến nơi này ăn cắp chứ? Ở cái nơi nổi danh ‘Khu dân nghèo’ này.
Cậu theo cầu thang tối như mực đi xuống, như thường lệ suy nghĩ một chút các tình huống hôm nay có thể gặp phải, hôm nay không thể lại nộp đơn xin việc thất bại, đã thất nghiệp 5 tháng, tuy rằng tiền gởi ngân hàng còn lại hơn 3 vạn, nhưng nếu không tìm thấy công việc, cho dù mình có tiết kiệm nữa, số tiền này cũng không duy trì được bao lâu, giá cả hiện tại liên tục tăng cao, có lẽ không đến hai năm nữa cậu liền thật sự không xu dính túi.
Một lần cuối cùng, Bạch Tử Thạch nói với chính mình, đây là lần cuối cùng đến công ty châu báu (công ty trang sức đá quý..) nộp đơn! Nếu thật sự không thành công, vậy thì liền thật sự vĩnh biệt ngành phỉ thúy đi, tùy tiện đi cửa hàng khác làm công, có lẽ sống như thế cũng được.
Bạch Tử Thạch lê bước nặng nề đi ra Nguyệt Hoa châu báu, vẻ mặt tự giễu cùng cô đơn, cậu đi đến thùng rác, nhẹ nhàng buông tay, lý lịch sơ lược nắm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, thật giống như tâm cậu, một đường rơi xuống, ngoại trừ âm thanh va đập cái gì cũng không sót lại. Ngẩng đầu lên, Bạch Tử Thạch hít một hơi thật sâu —- thế đấy, thế là coi như hết, từ bỏ con đường này đi. Dù sao, thanh danh của mình đã bị thối nát, cũng sẽ không có công ty châu báu nào dám tuyển đi? Cho dù mình kỳ thực vô tội.
Bạch Tử Thạch cất bước đi xuống cầu thang, kỳ thật trước khi đến cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, chín phần là không thành công, chuyện như vậy sáu tháng qua diễn ra rất thường xuyên, bao nhiêu cự tuyệt lạnh như băng cùng lời châm chọc quá phận cậu đều nghe qua, nhưng sự yêu thích đối với phỉ thúy giúp cậu áp chế tự tôn của bản thân lần lượt xin việc – bị cự tuyệt — xin việc – bị cự tuyệt …….
Lần này thật không được nữa. Bạch Tử Thạch cảm thấy lòng mình tràn đầy mỏi mệt, cậu nhớ tới lời nói của bộ quản lí nhân sự Nguyệt Hoa: “Bạch tiên sinh, kỹ thuật điêu khắc của ngài quả thật rất cao siêu, công ty cũng thực động tâm, nhưng thành thật có lỗi, Nguyệt Hoa chính là một công ty châu báu nhỏ, chúng tôi không thể mạo hiểm sử dụng ngài.”
Đây đã là thái độ cự tuyệt cực kỳ tốt rồi. Bạch Tử Thạch cảm thấy mình nên thấy đủ, ai bảo cậu lúc trước vì chuyện tình như vậy mà bị đuổi khỏi Mãn Lục châu báu chứ?
Sáu tháng trước cậu vẫn là điêu khắc sư phỉ thúy lương cao trong Mãn Lục, cậu lấy phong cách độc đáo ‘tự nhiên’ của mình hưởng thụ sự khen ngợi của khách hàng cao cấp trong Mãn Lục, rốt cục tám tháng trước đem tất cả số nợ ba ba đổ thạch thanh toán hết, nhân sinh của cậu hẳn là có một khởi đầu mới. Nhưng đột nhiên một ngày, có hai vị cảnh sát tìm tới cửa, hy vọng cậu phối hợp điều tra. Nguyên lai Mãn Lục nửa tháng gần đây thường xuyên có cao cấp phỉ thúy minh liêu bị trộm, kẻ cắp rất cao minh, cũng không có đem cả khối lấy đi, mà là ở thời điểm thiết kế cố ý áp dụng biện pháp thiết kế tốn nhiều nguyên liệu nhất, nhưng lúc điêu khắc lại sử dụng phương pháp tốn ít nguyên liệu nhất, do đó ở sổ sách không có một tia dấu vết, đem nguyên liệu dư thừa giấu đi, cho nên chuyện này mãi cho đến nửa tháng sau tổng điêu khắc sư cảm thấy những thứ điêu khắc ra số lượng không thích hợp mới bị điều tra ra.
Bạch Tử Thạch cũng bị liệt vào đối tượng hiềm nghi, dù sao điêu khắc sư có thể tiếp xúc với cao cấp minh liệu cũng không có mấy người. Lúc ban đầu cậu cũng không đem sự tình đặt ở trong lòng, dù sao phỉ thúy đã làm cùng với bản thiết kế của nó đều có thể kiểm tra được, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc*, nhưng mà sự tình lại phát triển ra ngoài dự kiến của cậu —- trong Mãn Lục quả thật có người làm chuyện như vậy, là một người khác quan hệ với cậu cũng không tệ lắm điêu khắc sư Từ Nhiên. Từ Nhiên bởi vì đổ thạch đổ sụp, cần tiền gấp mới bí quá hoá liều, nhưng mà khiến cậu chẳng thể nghĩ tới là, Từ Nhiên thế nhưng khai rằng cậu cũng là đồng mưu, thậm chí là chủ mưu —- Từ Nhiên hành động, cậu yểm trợ cho hắn, tiền thu được hai người chia đều.
Khi bị đưa đến cảnh cục điều tra, Bạch Tử Thạch quả thực là cực kỳ kinh ngạc, cậu quả thực không thể tin tưởng trên thế giới cư nhiên có chuyện như vậy! Tuy rằng cuối cùng cảnh cục bởi vì chứng cớ không đủ đem cậu phóng thích, nhưng hiềm nghi quả thật rửa không sạch, cậu bị đá khỏi công ty quả thực là chuyện đương nhiên.
Loại chuyện này trong ngành truyền đi rất nhanh, có thanh danh như vậy, cho dù Bạch Tử Thạch có nói là mình vô tội thế nào đi nữa, cũng sẽ không có người tin.
Bạch Tử Thạch lang thang không mục đích rên đường cái, khuôn mặt tuấn tú phối với tây trang trang nhã, thanh lịch thực hấp dẫn không ít tầm mắt. Một chiếc ô tô lướt tới cạnh cậu thì chậm lại, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống: “Thạch Đầu, lên xe !”
Bạch Tử Thạch nghiêng thân loan hạ thắt lưng nhìn, gương mặt không chút cảm xúc rốt cục mang theo chút cười: “Ân.” Cậu mở cửa xe chui nhanh vào, cài xong dây an toàn mới quay đầu đối mặt với người nam nhân anh tuấn kia: “Như thế nào? Hôm nay không đi cùng vị hôn thê của ngươi à?”
Trong mắt Hàn Thục Đông hiện lên một tia phức tạp: “Mới đưa nàng trở về. Ngươi đâu? Sao lại ở đây?”
Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười khổ: “Đừng nói nữa, ta đi Nguyệt Hoa…”
Kết quả thực rõ ràng, Hàn Thục Đông không có hỏi lại, chính là nói: “Thực xin lỗi, ta không thể giúp ngươi một tay.”
Bạch Tử Thạch khoát tay: “Ngươi nói cái này làm gì? Ta thanh danh thế này, ba ngươi đồng ý mới là lạ đi? Ngươi hiện tại mới vào công ty, cứ tự mình cố gắng là được rồi.”
“Vậy ngươi dự định làm gì?” Hàn Thục Đông bẻ lái, đem xe chạy vào đường quốc lộ.
Bạch Tử Thạch nhìn ngoài cửa sổ: “Tùy tiện tìm chút việc làm đi. Làm việc rồi, phỏng chừng là ngốc không nổi nữa.” Hàn Thục Đông trong mắt hiện lên gì đó, hắn đem xe dừng ở ven đường, sau đó quay đầu, ngiêm túc hỏi: “Ngày đó, chuyện ta nói với ngươi, ngươi đã cân nhắc chưa?”
Trong xe một trận trầm mặc, thanh âm Bạch Tử Thạch thở dài vang lên: “Nghĩ rồi. Nói không nghĩ tới là gạt người …” Cậu nhắm mắt lại, tựa vào ghế ngồi,“Nhưng mà, Thục Đông, ta quên không được gia gia (ông nội) của ta còn có lời nói của ba ta khi chết, còn có bộ dáng hiện tại của đại ca ta! Thục Đông, ta làm không được! Ta không thể đụng vào tảng đá!”
Hàn Thục Đông trong mắt có chút nóng này: “Tử Thạch, ngươi có năng lực tốt như vậy, ngươi có thể cứng rắn chôn vùi nó sao? Ngươi trời sinh là vì đổ thạch sống! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại là cái bộ dạng gì! Ngươi cứ cam tâm như vậy cả đời? Ngươi nhẫn tâm rời đi con đường phỉ thúy này? Ngươi đã quên mình có bao nhiêu thích phỉ thúy? !”
“Ta không quên!” Bạch Tử Thạch nhịn không được gầm nhẹ một tiếng,“Đúng, ta đối với phỉ thúy có lực cảm ứng khác thường, ta cũng thừa nhận điều này đối với đổ thạch mà nói quả thực giống như máy gian lận. Nhưng, Thục Đông, kết quả của gia gia và ba ba ta ngươi cũng thấy đấy! Còn có ca ca ta, không nghe di ngôn của ba ta, hiện giờ hắn bộ dạng thế nào ngươi cũng biết rõ mà — Ta không muốn Bạch gia chúng ta sinh hai kẻ điên! Tảng đá, ta không thể đụng vào !”
“Ngươi cũng nói đó là gia gia và ba ba ngươi, đó không phải ngươi! Thạch Đầu, ngươi ở phương diện này gặp may mắn, ngươi không giống với họ, ngươi nhất định sẽ không giống kết cục của Bạch gia gia cùng Bạch bá phụ! Thạch Đầu, coi như ngươi giúp ta được không? Hai chúng ta cùng nhau lớn lên như vậy, ta chưa từng mở miệng cầu qua ngươi, lần này, coi như ta van cầu ngươi ! Tĩnh Nhã gần nhất minh liệu càng ngày càng khó khăn, Hàn gia chúng ta thật vất vả mới đem Tĩnh Nhã phát triển đến nước này, nếu không đủ minh liêu, Tĩnh Nhã liền nguy hiểm!”
“Nhạc phụ ngươi là Vương Thăng Kỳ lão tiên sinh, ông ta nổi danh là đổ thạch đại vương, Thụy Lệ mao liêu gia tộc nổi danh, nhà các ngươi sao lại gặp nguy hiểm được?” Bạch Tử Thạch không tin.
Hàn Thục Đông ánh mắt phức tạp nhìn cậu, sau một lúc lâu mới cúi đầu mở miệng: “Ta không muốn cùng Vương Châu Ngọc kết hôn! Ta không thích nàng!”
Bạch Tử Thạch khiếp sợ nhìn hảo hữu của mình: “Ngươi… Thục Đông, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?” Cậu ngồi thẳng thân mình, phiền táo cào cào tóc,“Vương lão tiên sinh ở ngành này rất có danh vọng, ông ta cùng chủ mỏ khai thác khu vực Miến Điện giao tình rất sâu, ngươi làm như vậy là muốn hung hăng đắc tội ông ta a! Đến lúc đó ngươi sẽ gánh không nổi đâu ! Còn có a, ngươi không thích người ta còn đáp ứng người ta theo đuổi? Ngươi không thích người ta còn cùng người ta đính hôn? ! Sao? ! Ngươi làm cái gì a? !”
Hàn Thục Đông cũng phiền não: “Ta cũng không biết a, nhưng cùng nàng nói chuyện mới phát hiện ta đối với nàng không có cảm giác! Ta không muốn cùng nàng ở một chỗ! Thạch Đầu, ngươi giúp ta một tay đi!”
Bạch Tử Thạch hung hăng nhíu mày, thở dài một hơi: “Thục Đông, hiện tại không phải vấn đề ta giúp ngươi hay không, ngươi vừa mới vào giới đổ thạch, không biết vũng nước này có bao nhiêu sâu đâu. Mao liêu Miến Điện đại bộ phận rất lớn đều là từ Vân Nam vào. Nói khó nghe thì công ty châu báu nhà các ngươi cũng không phải đứng đầu. So sánh hai người thì rất nhiều người đều nể mặt mũi cho Vương lão gia tử, ông ta nếu muốn ngáng chân ngươi, ta cho dù có năng lực đi nữa cũng vô dụng — phỏng chừng chúng ta ngay cả mao liêu tốt cũng không thấy !”
Hàn Thục Đông sắc mặt trắng bệch, hắn biết Vương Thăng Kỳ ở giới đổ thạch rất nổi danh, thế nhưng không nghĩ tới ông ta nổi danh như vậy! Làm sao bây giờ, không được, thật vất vả mới biết chân chính tâm ý của mình, hắn không thể buông tha như vậy, Hàn Thục Đông nhìn nhìn người bên cạnh, cắn răng nói: “Thạch Đầu, nói thật là, ta thích người khác. Ta không thể cùng Vương Châu Ngọc kết hôn, như vậy sẽ hại nàng, cũng sẽ hủy hoại chính bản thân ta!”
Bạch Tử Thạch ngây ngẩn cả người, cậu nhìn hảo hữu của mình, Hàn Thục Đông cho tới nay đều thoạt nhìn thực trầm mặc, nhưng hắn là một người bạn tốt, giảng nghĩa khí đối với Bạch Tử Thạch tốt lắm, lúc phụ thân qua đời, ca ca bởi vì chịu không nổi đổ sụp, kích thích tinh thần thất thường, nếu không có Hàn Thục Đông, Bạch Tử Thạch phỏng chừng cũng xong rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thạch hạ quyết tâm: “Ngươi nếu thật sự yêu người kia. Ta giúp ngươi, ít nhất lúc ta còn năng lực này, ta sẽ tận lức giúp đỡ ngươi. Chẳng qua, chúng ta phải mạo hiểm.”
Hàn Thục Đông nhất thời mừng rỡ, kéo Bạch Tử Thạch vào lòng ôm: “Thạch Đầu, ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta!” Đợi ta có năng lực, ta sẽ cho ngươi cuộc sống tốt nhất !
Bạch Tử Thạch không biết suy nghĩ của Hàn Thục Đông, cậu nhìn Hàn Thục Đông giống như hài tử, cũng nhịn không được gợi lên tươi cười.
Nhưng, ở nơi bọn họ không ai ngờ, có một nữ nhân gắt gao nắm chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ cùng dữ tợn, nàng đột nhiên kéo dây nghe điện thoại trên tai xuống, liều mạng ném vào tường, bên trong mơ hồ có tiếng hai nam nhân nói chuyện, thỉnh thoảng mang theo vài tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái.
“Hàn — Thục — Đông! Bạch — Tử — Thạch!!!”