Chương : 18
Mặc kệ Trương Dương trì hoãn thời gian như thế nào, hắn đúng là vẫn còn đi lên lầu năm, đang trên hành lang bỗng nhiên Trương Dương nhất thời trợn mắt há mồm, chỉ thấy bên ngoài cửa phòng 512 đầy người, từng người từng người đang trông ngóng người ra từ bên trong.
"khái khái …. Có thể cho ta đi ra được không?" Trương Dương không ngừng vỗ vai tên bạn cùng phòng.
"Kháo, tại sao lại muốn ta nhường cho ngươi, muốn nhìn thì phải đến trước, đến sau ở ngoài …." Tên bạn cùng phòng không quay đầu lại, chăm chú nhìn bên trong.
"Nhưng mà ta muốn đi vào …"
"A… ha ha, Trương Dương đã trở lại, Trương Dương đã trở lại…"
Trương Dương còn chưa có phản ứng lại, một đám người ở cửa đã kéo mạnh Trương Dương vào bên trong sau đó đóng sập cửa lại.
"Trương Dương!"
Đang lúc Trương Dương chuẩn bị mở cửa mắng to một trận thì sau lưng truyền đến một thanh âm ôn nhu.
Chỉ thấy trên giường Trương Dương có một tiểu mỹ nữ đang ngồi, đúng là nữ hài tử trên tàu lửa, nữ tử vẻ mặt ửng hồng, hiển nhiên, nàng có thể ngồi ở chỗ này chờ đợi Trương Dương phải có một dũng khí lớn lao.
"Ô ô…. Ngươi rốt cuộc cũng tới…."
Nhìn ví tiền trong tay nữ hài tử, Trương Dương tựa như bần hạ trung nông gặp quý nhân càm động như nhau, chạy đến cầm bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ hài tử vẻ mặt cảm động gần như muốn khóc.
"A…." nữ hài tử đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, lui lại bên cạnh cửa kinh hoàng thất thố nói: "Ngươi ngươi …. Ngươi đừng lại đây…."
Trương Dương nhìn cũng không nhìn nữ hài tử nọ, vội vàng mở ví tiền của mình xem xét. Thật tốt, giấy CMND, thẻ ngân hàng, tiền và một số thứ khác vẫn còn nguyên, không nhịn được thở dài một hơi thật sâu, rốt cục cũng không cần phải vì một ngày ba bữa cơm mà bôn ba nữa, cuộc sống không có cơm ăn thật quá khổ cực a.
Nữ hài tử nọ thấy Trương Dương căn bản không có chú ý đến nàng, nhất thời chính mình cũng càm giác có chút thất vọng.
"Còn cái này." Nữ hài tử vẫn còn chút sợ hãi, nhìn chủy thủ trên giường Trương Dương
"A!"
Trương Dương chạy đến bên giường, nguyên lai trên giường hắn là thanh chủy thủ sắc bén tỏa ra hàn khí.
"Ân ân, cảm ơn ngươi đã trả lại ví tiền, mười nguyên này là trả lại ngươi." Trương Dương đem chùy thủ giấu vào chăn mềm bên trong giường, từ bên trong ví móc ra mười nguyên tiền mặt đưa cho nữ hài tử nọ.
"Cảm ơn ngươi." Nữ hài tử tiếp nhận tiền xong nhẹ nhàng nói.
"A…." Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại nói: "Không có việc gì không có việc gì, đây là đây là …."
Trương Dương đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trên chuyến tàu, cười ngượng ngập cảm giác cả người không được tự nhiên, nếu biết nữ hài tử này là học cùng trường với mình thì có đánh chết hắn cũng không dám làm như thế, nhưng mà lúc ấy Trương Dương căn bản không có nghĩ tới nữ hài tử này cùng với hắn đến trường muộn.
Hai người trầm mặc 1 lúc.
"Trương Dương….." Nữ hài tử tựa hồ lấy lại được dũng khí.
"Ân"
"Ăn cơm chiều chưa?"
"Chưa ăn, cũng đói rồi." nữ tử nhắc đến chuyện ăn cơm, Trương Dương nhất thời cảm giác cơn đói ập đến.
"Ta muốn mời người đi ăn cơm để cảm tạ ngươi." Nữ hài tử nói chuyện thanh âm như là muỗi bay.
"cái này….Không được, không được ….ta tự đi ăn là được rồi." Trương Dương cuống quýt khoát tay, mặc dù hắn đói bụng nhưng mà không nghĩ là sẽ cùng nữ hài tử này đi ra ngoài, nếu mình cũng nữ hài tử này đi ra ngoài ăn cơm, tuyệt đối sẽ trở thành câu chuyện để cho mọi người bàn tán trong trường.
"Ta thật sự rất cảm kích ngươi, thật sự, ngươi để cho ta mời người ăn cơm để ta còn trả lại cho người một phần nhân tình…"
Thấy Trương Dương không đồng ý, nữ hài tử nhất thời gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, đi tới cầm lấy cánh tay của Truơng Dương đong đưa, hiển nhiên là nàng phi thường có thành tâm mới Trương Dương đi ăn cơm.
Trương Dương không khỏi ngạc nhiên nhìn nữ hài tử cầm lấy cánh tay mình, nữ hài tử này đơn thuần đến đáng sợ, vừa rồi vẫn còn mang vẻ mặt sợ hãi, chỉ là trong lòng quýnh lên là ôm tay, cái đó và tiểu hài tử có khác nhau à?
"Thật sự mời ta?" Trương Dương lộ ra vẻ mặt của một tên sói già ngắm nhìn nữ hài tử cười hắc hắc.
"A…."
Thấy vẻ mặt của Trương Dương, nữ hài tử phảng phất như bị kim châm buông hai tay ra
"Còn mời ta đi ăn cơm không?"
"Mời!" vẻ mặt nữ hài tử vẫn kiên định như cũ.
"Vậy thì đi thôi ….." Trương Dương thở dài một tiêng, hắn không dám ở tại bên trong kí túc xá này quá lâu, chuyện cô nam quả nữ truyền ra ngoài thì không biết lại biết thành lời đồn như thế nào nữa.
"Nhưng mà, ngay bên cạnh trường học được không?" Nữ hài tử vừa rồi vẻ mặt vẫn còn kiên định, thấy Trương Dương đồng ý xong lập tức nói với vẻ mặt cầu xin.
Trương Dương nhất thời không biết nói gì, không biết có phải nữ hài tử còn lo lắng hắn ăn cơm rồi phi lễ với nàng?
Ngất!
Khi Trương Dương mở cửa ra, chí ít có hơn 10 người bám thân vào khe cửa nghe lén, cửa vừa mở ra, một đại đội người thiếu chút nữa thì ngã trên mặt đất, thấy Trương Dương đến, lập tức giả bộ nói chuyện như không có liên quan đến chuyện này.
Trương Dương cũng không để ý đến bọn người này, trực tiếp xuống lầu, nữ tử vẻ mặt đỏ bừng bước theo sau Trương Dương, căn bản không dám nhìn đám người xung quanh.
Hai người đi ra dưới ánh mặt ngạc nhiên của các giáo viên. Đương nhiên, nữ hài tử nọ không có mấy người biết được, mấu chốt là ở Trương Dương, người biết hắn thật sự là nhiều lắm, nhiều lắm….
Trương Dương đi ở trên đường cảm giác chính mình tựa như bị vô số phi đao xạ vào người, hắn không khỏi đột nhiên có điểm hối hận đã đáp ứng cùng nữ hài tử này đi ăn cơm, cái này rõ ràng là một quyết định ngu xuẩn mà.
Không xong!
Khi Trương Dương đi tới trước cổng trường thì biết là không xong rồi, bác Vương chính là đang mặc cái áo màu trắng, tay cầm một cái quạt làm bằng lá cây đang ở trước cồng đi lại, hơn nữa lúc này bác Vương đã nhìn thấy Trương Duơng.
"Chào bác Vương, bác chưa đi ăn cơm sao?"
"Chào bác!" nữ tử nọ cũng lên tiếng chào, vẻ mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, Trương Dương phát hiện cô bé này rất dễ đỏ mặt.
"Ăn cơm? Hai ngươi đang đi an sao?" bác Vương tinh thần hưng phấn, bộ dáng mỉm cười.
"Đang chuẩn bị đi."
"Không ăn! Ta còn có chút bánh..." lão đầu nói xong hướng phòng bảo vệ bước vào.
"A… không phải, không phải…" Trương Dương nhất thời quýnh quáng lên, vội vàng ngăn cản lão đầu, hắn bây giờ có tiền không muốn ăn bánh nữa. Đương nhiên Trương Dương không biết, mình lần trước không ăn bánh, lão nhân vẫn còn giữ lại cho hắn.
"Đây là bạn gái ngươi?" lão đầu xoay người cười hắc hắc.
"Không phải!"
"Không phải cô bé này?"
"Không phải."
"Rõ ràng là…"
Trương Dương cũng không trả lời lão đầu đã vội kéo nữ tử kia rời đi