Chương : 22
"Được rồi, cái tên Lữ Phi …. bạn trai của cô đâu, tại sao không có cùng cô đọc sách?"
"A … hắn hắn …. Hắn không phải là bạn trai của ta…." Vẻ mặt Đỗ Tuyết nhất thời đỏ bừng.
"Không phải bạn trai của cô?" Trương Dương nhất thời sửng sốt.
"Ân, hắn là bạn học thời phổ thông của ta …." Đỗ Tuyết tựa hồ có điều gì khó nói.
"vậy hắn cũng là chuyển trường à?" Trương Dương tựa hồ hiểu được Lữ Phi rất lạ mắt, mặc dù người bên trong trường học hắn nhận biết không được mấy người nhưng chỉ cần là năm hai năm ba hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy lạ mắt như vậy.
"Không phải không phải, hắn mới là năm một mà!"
"Năm một …." Trương Dương nhất thời sửng sốt, cùng Đỗ Tuyết là bạn học nhưng lại chỉ mới là năm một.
"Hai vị đồng học, nơi này là thư viện chứ không phải là nơi yêu đương, nếu các ngươi còn tiếp tục ồn ào thì xin mời các ngươi rời khỏi nơi này."
Đỗ Tuyết đang chuẩn bị trả lời Trương Dương thì lập tức bị một âm thanh nghiêm khắc cắt đứt, người nói chính là quản lý của thư viện đeo mắt kính gắt gao nhìn thẳng vào Trương Dương, vẻ mặt nghiêm túc.
Đỗ Tuyết nhất thời mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu đi ra phía ngoài, còn Trương Dương nhếch miệng hướng nữ tử cười một cái rồi cũng theo ra ngoài, bây giờ là lúc ăn cơm, Trương Dương cũng lại nhìn trúng sắc mặt của lão xử nữ này, mọi người trong trường đều biết quản lý viên của thư viện là một lão xử nữ, nghe nói khi còn trẻ đã chịu nhiều đau khổ nên đối với việc nam nữ phi thường thống hận. Cho nên tình lữ bên trong trường học muốn tại thư viện đàm tình thuyết ái thì tuyệt đối là đã tìm sai địa điểm….
Đợi đến khi Trương Dương rời khỏi thư viện lão nhân ngồi ở trong góc lập tức đứng lên đi tới thùng rác lấy tờ giấy vừa rồi Trương Dương viết nháp lên đó.
Nhìn mặt trên đầy rẫy những công thức tính toán, ánh mắt lão nhân ngày càng trở nên ngưng trọng.
"Trương Dương, ngươi không hề xấu như lời đồn." Đỗ Tuyết vẻ mặt tràn đầy nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, vô tư như một đứa trẻ.
"A a, người xấu nếu nhìn ra được thì không phải là người xấu chính thức."
"Ngươi rất xấu sao?" Đỗ Tuyết nghiêng đầu hỏi.
"Hắc hắc, cái này…."
Trương Dương làm ra vẻ mặt của một tên sắc lang nhìn vào chỗ nhấp nhô đầy đặn của Đổ Tuyết, khóe miệng ứa ra nước bọt.
"Không để ý tới ngươi nữa …" Đỗ Tuyết nhất thời trên mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh ánh mắt của Trương Dương vội vả rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Tuyết khuất dần, Trương Dương không nhịn được thở dài một tiếng, nữ hài tử này ngây thơ đến đáng sợ, Trương Dương cũng có điểm hoài nghi Đỗ Tuyết tới cùng là ngây thơ hay là ngu ngốc, dựa theo bình thường mà phân tích, một nữ hài tử năm ba thì không thể đơn thuần như vậy được.
Có ba khả năng.
Đầu tiên, nàng là một người được lớn lên trong hoàn cảnh cưng chiều, dung dưỡng thành cái tính cách đan thuần này.
Thứ hai, nàng là người ngu ngốc, lần đầu tiên nói chuyện làm cho người ta cảm giác rất đan thuần nhưng trên thực tế là ngu xuẩn.
Thứ ba là làm bộ đan thuần.
Trương Dương không nhịn được chép chép miệng, nếu là loại thứ ba vậy thì nữ hài tử này thật là đáng sợ, nhưng mà Trương Dương nguyện ý tin tưởng có thể là loại một hoặc hai, khả năng loại thứ ba là rất nhỏ.
Ngay lúc Trương Dương chuẩn bị xoay người lại, hắn nhìn thấy một người, cảm thấy một ánh mắt sắc bén chợt lóe lên.
Là Lữ Phi!
Trong nháy mắt Lữ Phi và Đỗ Tuyết gặp nhau, hắn nhìn thoáng qua Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập hàn ý, phảng phất như là lưỡi dao.
Ngay lúc đó Trương Dương cảm giác được một mối nguy hiểm cực độ, loại khí tức nguy hiểm này còn vượt xa so với khi gặp phải nguy hiểm trên xe lửa, Trương Dương không thích cái cảm giác này, càm giác này làm cho hắn cả người dường như mất khống chế rất nguy hiểm….
Nhìn bóng lưng Lữ Phi và Đỗ tuyết rời đi, đầu ngón tay hắn khẽ run lên, trên người toát mồ hôi, vừa rồi ánh mắt của Lư Phi hiện lên sát ý, một loại dục vọng giết người mãnh liệt.
Tại sao?
Trương Dương lau mồ hôi trên mặt, hắn lo lắng nhất chính là thân thể của chính mình mất đi sự khống chế mặc dù tư duy trong óc thì lại không bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Tại sao lại như vậy?
Trương Dương hồn vía lên mây hướng về phía túc xá đi đến, vừa rồi sát khí trong nháy mắt làm cho hắn kinh tâm động phách, thân thể chính mình lại bị ngoại giới kích thích căn bản không có cách nào khống chế được, loại tình huống này phi thường nguy hiểm, bây giờ là xã hội pháp chế hắn chỉ là một học sinh, một khi thân thể mất đi khống chế, chính thức chịu tội chính là hắn.
Không được, cần phải tìm ra nguyên nhân chính thức!
Sau khi trở lại túc xá, Trương Dương bắt đầu sửa sang lại ký ức của mình, chỉ phát sinh từ sau khi vụ khủng bố, Trương Dương đã hôn mê hơn một tuần lễ, trên thực tế trong hơn một tuần đó, tư duy của Trương Dương vẫn bảo trì trạng thái thanh tỉnh, hắn cảm giác được não bộ mình sinh ra biến hóa thật lớn, hắn cảm nhận được vô số trí nhớ đang xoay quanh trong đại não, cũng nhờ có hơn một tuần hoãn lại nên Trương Dương mới có thể tỉnh lại trả lời đầy đủ các câu hỏi của cảnh sát.
Điều này nói lên cái gì? Nói rằng, đại não thủy chung vẫn còn đang dưới sự khống chế của hắn nhưng ý thức và hành động của hắn không cách nào không chế được.
Nhưng là chuyện phát sinh trên tàu lửa đã phá tan ý nghĩ của Trương Dương, hắn đã có thể dám chắc, khi có ngoại cảnh tác động kích thích tơi đại não, thân thể hắn sẽ mất đi khống chế, mặc dù ý nghĩ của mình thủy chung vẫn bảo trì thanh tỉnh nhưng mà hắn không cách nào khống chế được hành vi năng lực của chính mình, tỷ như trên tàu lửa, nếu là như trước kia hắn vạn phần không dám phản kháng ….
Đồng thời Trương Dương đã dám chắc trong trí nhớ không trọn vẹn của chính mình, có một nhà toán học đứng đầu và một tên giết người lãnh khốc, rất nhiều hành động của chính mình đều bị tư duy của hai người này khống chế, vì vậy lúc bật thốt lên tính toán tốc độ của tàu hỏa và thời gian đến trạm chính là một ví dụ điển hình.
Nhà toán học!
Bỗng nhiên, Trương Dương ánh mắt chợt lóe lên, trên xe lửa tư duy của hắn đã bị ảnh hưởng bởi nhà toán học, trong thư viện cũng bị như thế. Nhưng khi hắn bắt đầu học tập thì lại không bị khống chế, ít nhất bây giờ khi hắn vẫn chưa trải qua loại kích động trước kia.
"Chẳng lẽ… chẳng lẽ muốn đem trí nhớ dung hợp với tư duy bên trong thì sẽ không bị ảnh hưởng."
Trương Dương nhìn trần nhà, trong miệng thì thầm, nếu thật sự là vậy thì hắn phải đem toàn bộ trí nhớ dung hợp với tư duy của mình, không biết sau này tư duy có ảnh hưởng đến ngôn ngữ cử chỉ của mình hay không.
Nghĩ như vậy, Trương Dương không khỏi tự cười: "Có thể không?"
Trương Dương phi thường rõ ràng, trong óc mình có rất nhiều trí nhớ đáng sợ, có thể cả đời hắn cũng không làm cho trí nhớ này dung hợp với tư duy của mình được.
Nhà toán học, nhà vật lý, nhạc sĩ, bác sĩ… Không để cho ta sống sao