Chương : 28
Trong mấy phim xã hội đen kiểu gì cũng xuất hiện mấy đoạn kinh điển, kiểu: Đàn em nào đó bị bắt, đại ca xâm nhập hang ổ cứu đàn em ra ngoài từ trong biển lửa.
Đàn em A khóc hu hu: “Đại ca, anh đến rồi!”
Đàn em B thoi thóp: “Đại ca, chuyện này không đáng…”
Đại ca nói vô cùng trôi chảy: “Ai bảo các ngươi là người của ta.”
Một câu nói này khiến tất cả người trong bang hội quỳ rạp xuống đất, mọi người cùng thề cả đời này cùng vào sinh ra tử với đại ca, chết thì thành quỷ theo hầu đại ca, không tiếc lên núi đao xuống biển lửa cùng đại ca xông vào thiên nhai!
Vừa nhiệt huyết lại không mất đạo nghĩa.
Minh Hồng rất thích.
Ngay lúc Trần Tam nói muốn dẫn đàn em (?) đi, Minh Hồng lập tức đứng lên.
Kéo quả hồng mềm không biết chuyện gì xảy ra sang một bên, đại gia trưởng Minh Hồng đứng chắn cửa: “Cậu tìm hắn có chuyện gì?”
Trần Tam lặp lại: “Tôi đến mang hắn đi.”
“Đi đâu?”
“Côn Luân.”
“Tại sao?”
Trần Tam lườm Minh Hồng một chút, thẳng thắng nói: “Nhai Tí gây hoạ nhân gian, môn phái của tôi đã bắt đầu giám thị hắn từ mấy trăm năm trước!”
Minh Hồng chợt hiểu ra: “Người dùng tôi là đám đạo sĩ bên môn phái của cậu?”
Trần Tam gật đầu.
“Thời gian thi hành án của hắn chưa xong nên mang về tiếp tục ngồi tù?”
“Chuyện này cần chờ sư tôn Vô Vi Tử…”
Không đợi Trần Tam nói xong, Minh Hồng lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không cho phép!”
“Cho hay không không đến lượt ngươi nói!” Những lời này là của Nhai Tí gào lên, người bị theo đuổi bị cản bên trong nên không nhìn thấy mặt.
“Minh Hồng, mời cậu nhường đường.” Trần Tam cũng tỏ rõ thái độ muốn gặp Nhai Tí.
Ngưu Lang Chức Nữ (?) ngóng nhìn nhau trên cầu, bị Minh Hồng ngăn cách.
Minh Hồng vẫn đứng vững chặn đường không nhúc nhích, nói với Trần Tam: “Tôi nói không cho phép là không cho phép, nghe không hiểu à?”
Nhai Tí tức tới thở hổn hển, giơ tay huyễn hoá ra giáo dài chỉa vào lưng Minh Hồng: “Ngươi có cút hay không?!”
Trần Tam thì bình tĩnh hơn, thâm trầm nói: “Minh Hồng, chuyện của Nhai Tí không liên quan tới cậu, cậu nhiều chuyện thế làm gì?”
Phim là một cái bẫy chuyên hố người, Minh Hồng chính là một ví dụ, y đứng chống nạnh như một vị đại hiệp phun ra một lời kịch kinh điển: “Người của tôi, cậu thử động một cái xem?!”
Khí thế hừng hực, tiếng nói vang vọng thật lâu, Trần Tam sửng người, Nhai Tí hoá đã, Lăng Tiêu một bụng đầy chữ nhưng không dám nói, đành phải kìm nén.
Trần Tam chắc là bị chấn động không nhẹc sững sờ trừng mắt nhìn Minh Hồng, thật lâu không nói tiếng nào.
Gương mặt Long thiếu gia đỏ lựng như cà chua nhưng rất nhanh đã hồi thần, không nói hai lời nhấc giáo đâm tới.
Minh Hồng cũng không quay đầu lại, ánh sáng đỏ loé lên, keng một tiếng, giáo dài đâm vào mặt đao.
Nhai Tí chưa hết giận, đâm liên tục mấy phát, Minh Hồng biến mặt đao rộng ra làm tấm chắn, tùy tiện cản mấy đòn dễ dàng hoá giải nguy hiểm sau lưng.
Nhai Tí đổi sang nhấc chân đạp.
Cuối cùng Minh Hồng cũng chịu quay người lại đỡ đòn, không nhịn được nói: “Ngươi nghe lời một chút được không?”
Như thế nào thì gọi là “Đổ dầu vào lửa”? Đây chính là “Đổ dầu vào lửa”! Minh Hồng cầm bình dầu đổ thẳng vào biển lửa, thiêu Nhai Tí đến bốc khói xèo xèo.
Giáo dài xen lẫn thần lực vô biên của Long tộc, như tia chớp xanh gào thét lao tới, Minh Hồng không dám chọi cứng đành phải né người trốn tránh, y vừa tránh liền chưa ra một khe hở, ánh sáng xanh lập tức đánh thẳng về phía Trần Tam.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, bụi mù bay khắp nơi, lầu nhỏ rung lắc…
Cơ thể không đầy đủ của Phán Quan bị dư chấn chấn cho lật xuống giường, em họ vội vàng ôm lấy, thả y lên giường lần nữa.
Cơ thể xáo trộn một hồi, vết thương vừa khâu xong lại nứt ra, lại bắt đầu chảy máu, một cụm chướng khi to lớn rời khỏi thân thể, y đau lòng sờ trái sờ phải.
Em họ đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng lấy kim khâu ra, an ủi: “Nó không xấu, vẫn có thể dùng…”
Dù là dưa hấu rơi xuống từ tầng ba mươi, bộ dạng của nó vẫn đẹp hơn so với cơ thể này nhiều.
Gãy tay gãy chân, xương cốt lệch vị trí, nội tạng nát bén…
Chướng khí đau lòng che mặt, y rất thích cơ thể này, dùng không biết mấy trăm năm, mỗi lần hỏng đều vá lại sau đó dùng tiếp, đây gọi là “Người sống dựa vào ăn mặc”, là một quan viên cao cấp dưới Âm Phủ, hình tượng rất quan trọng!
“Chuẩn bị thạch cao, trét một chút.” Chướng khí nhắc nhở, “Trước chống xương cốt lên.”
Em họ vội vàng đi pha thạch cao, bỏ bột thạch cao vào nước, còn chưa chuẩn bị xong lại bị một trận rung lắc, cơ thể Phán Quan lăn xuống đất cái bẹp, máu văng tung toé.
Cơ thể… Đã không thể nói là cơ thể nữa rồi… Hoàn toàn nát bét thành một đống đỏ đỏ trắng trắng…
Rốt cuộc chướng khí cũng nổi giận, nắm đấm bóp lại kêu răng rắc, mãnh quỷ to lớn từ từ thành hình, Phán Quan cuồng bạo hoá lần nữa, ra lệnh với em họ: “Cậu ở lại đây! Chăm sóc cơ thể của tôi cho tốt!” Lời còn chưa dứt, mãnh quỷ Phán Quan đã mang theo cơn thịnh nộ ngập trời lao thẳng xuống lầu…
Dưới lầu biến thành nột đống lộn xộn, khắp nơi đều là gạch đá đổ sập vỡ vụn.
Nhai Tí với Minh Hồng mỗi người cầm vũ khí thủ ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, Trần Tam cũng cầm phù sẵn sàng tấn công quân định.
Mục tiêu của bọn họ là cái bình vỡ vụn trên mặt đất, một luồn chướng khí tối đen như mực từ từ bay lên từ cái bình.
Minh Hồng trừng Nhai Tí, oán giận nói: “Nhìn đi! Ta bao ngươi đừng ra tay mà ngươi không nghe!”
Nhai Tí trừng mắt mắng ngược lại: “Nếu ngươi không tránh chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?!”
Minh Hồng lại mắng: “Không tránh thì đứng đấy cho ngươi đánh à? Ngươi có bản lĩnh thì đứng yên cho ta đánh vài cái xem!”
Nhai Tí bốc hỏa: “Không phục thì chiến!”
Lăng Tiêu đi lên làm công việc trấn an: “Mọi người nói ít một câu, đừng làm mất hoà khí…”
Nhóm hai tên quái vật trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, cùng đồng thanh nói: “Ngươi cút!”
Quả hồng mềm tự biết thân biết phận, cút sang một gíc hẻo lánh co lại thành một cục trông vô cùng đáng thương.
Lúc ấy một giáo của Nhai Tí vừa lúc đâm trúng… Cái bình trong túi áo Trần Tam, phá hủy thứ bên trong, cái bình vỡ nát, nát cùng với nó còn có là bùa hấp thu Hoàng Nhị Cẩu, Nhai Tí vô tình vung một giáo, trùng hợp phá luôn phong ấn Hoàng Nhị Cẩu.
Hoàng Nhị Cẩu không có cơ thể, chỉ là một cụm chướng khí, gã cười với Nhai Tí: “Cục cưng, xem ra chúng ta rất có duyên đấy.”
Nhai Tí tức giận đến gân xanh nhảy nhảy trên trán, nâng tay, lại một cây giáo hiện ra phóng tới.
Chướng khí chịu xung kích, uốn éo từ từ tiêu tán nhưng một lát sau lại ngưng tụ thành một cụm ở chỗ khác, Hoàng Nhị Cẩu hấp thu sức mạnh của con của rồng, chướng khí lại phồng lớn lên, cười ha hả.
Trần Tam vừa tức vừa bực mình, thu phục Hoàng Nhị Cẩu không dễ đang, tên khốn kia quá ranh ma, bắt một lần, lần thứ hai chắc chắn có chuẩn bị. Trần Tam không nắm chắc được, thăm dò đá đá vụn định bày trận, Hoàng Nhị Cẩu không cho anh ta cơ hội, phất một trận gió, đá vụn nhanh chóng bị quét xa, Trần Tam đành lấy bùa ra, quả nhiên Hoàng Nhị Cẩu lập tức né tránh, còn không quên tạo một trận gió lớn thổi bay tấm bùa, chỉ cần không khoá ấn hồn phù, ngay cả Trần Tam cũng không làm gì được.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, thứ Trần Tam học là trận phong ấn, không am hiểu trừ ma hàng yêu.
Hoàng Nhị Cẩu là ngự hồn thuật chuyên công, trong đám du hồn cũng được xếp vào loại cao cấp.
Gã biết trong trạng thái chướng khí không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, muốn Đông Sơn tái khởi chắc chắn phải cần cơ thể mới.
Chiến lực bằng không, không có năng lực chống cự cũng không có phòng ngự sẽ dễ xâm chiếm hơn.
Đạt được hai tiêu chuẩn này mới là đối tượng xâm chiến hợp cách.
Rất không may, Lăng Tiêu – Một quả hồng mềm, chiến lực phòng ngự đều bằng không, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Nhóm hai người quái vật đã sớm đoán được động cơ của Hoàng Nhị Cẩu, vững vàng chặn (thủ) môn, không cho gã dẫn bóng.
Trần Tam đứng một bên lén tìm cơ hội ném bùa.
Mãnh quỷ Phán Quan không kiên nhẫn, giữa khung cảnh hỗn độn loé sáng lên hiện hình, đứng trên đầu bậc thang gài thét: “Chỉ là một cục chướng khí, không chịu đi đầu thai còn muốn quậy phá cái gì?!” Nói xong, y cũng hoá thành chướng khí xông về phía Hoàng Nhị Cẩu.
Chướng khí vs chướng khí, so sánh đồng loại, rõ ràng mãnh quỷ Phán Quan có thể tích lớn hơn, đẳng cấp hoàn toàn áp chế Hoàng Nhị Cẩu, gã không có cửa thắng.
Một tinh anh xí nghiệp hợp cách không chỉ cần có thế lực khủng mà càng quan trọng hơn là cần có tư duy sáng tạo, dưới sự lãnh đạo của Hoàng Nhị Cẩu, công ty nhiều lần tạo ra cái mới, đủ loại thiết kế mới được sinh ra, hù cho đám công ty đối thủ đến sửng sở.
Thành tích do Hoàng Nhị Cẩu tạo ra biến gã trở thành tinh anh xí nghiệp, tố chất của gã cao hơn gấp mấy lần so với đám người ở đây.
Lúc gã gặp nguy hiểm không hề hoảng loạn, Trần Tam thấy sự chú ý của gã bị Phán Quan thu hút liền quyết đoán vung một lá bùa.
Hoàng Nhị Cẩu tiện tay tạo một trận gió lớn, lá bùa đánh hụt, nhẹ nhàng rơi xuống đất…
Mãnh quỷ Phán Quan khí thế hùng hổ nhào tới, thấy Hoàng Nhị Cẩu bất động, y cho là gã bị doạ sợ, tất nhiên cơ hội ở ngay trước mắt không thể bỏ qua, chướng khí bỗng xông lên, muốn nuốt Hoàng Nhị Cẩu nhỏ yếu vào bụng. Uy hiếp tới gần như thế Hoàng Nhị Cẩu chẳng những can đảm không lùi lại mà còn vây quanh Phán Quan, Phán Quan nhìn thấy vui mừng không thôi, y quay người thừa thắng xông lên, còn chưa kinp chế giễu đối thủ chợt cảm thấy dưới chân như bị phỏng, vừa cúi đầu nhìn, hoá ra y giẫm phải một thứ trên mặt đất.
Là tấm bùa Trần Tam vung ra nhưng đánh hụt…
Chỉ là một vật mỏng manh, gần như khiến người ta quên đi sự tồn tại của nó, thứ siêu mỏng bắt đầu phát huy tâc dụng, dù sức mạnh lớn tới cỡ nào, như một cái máy hút khổng lồ bị bật công tắc, chỉ mấy giây sau mãnh quỷ Phán Quan đã bị hút sạch sẽ.
Hoàng Nhị Cẩu phất tay tạo một làn gió nhẹ nhàng thổi lá bùa chứa Phán Quan ra ngoài cửa sổ, gió ngoài cửa sổ bỗng nổi lên, lá bùa tung bay phấp phới bị cuốn đi không biết tung tích.
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Minh Hồng trợn mắt nhìn Trần Tam: “Xem cậu vừa làm chuyện tốt gì này.”
Trần Tam bất đắc dĩ, diện tích lá bùa không lớn, ai sẽ ngờ Phán Quan lại chủ động giẫm mìn, giờ thì hay rồi, người ta là viện binh oai dũng ra sân thế mà lại như phù dung sớm nở tối tàn, tình hình chiến đấu vẫn không suy chuyển, hiện tại ở hiện trường có ba “đại chiến lực”.
Siêu cấp binh khí cổ đại + Đao hack thời thượng cổ + Đại diện nhân loại Trần Tam VS tinh anh xí nghiệp, ba đánh một, bọn họ không tin không đánh được gã.
Nhai Tí lập tức vung giáo, Minh Hồng xoay tay nhấc đao, Trần Tam sờ túi móc ra lá phù thứ N, quyết định thắng bại bằng một đòn, dưới số lượng áp chế, Hoàng Nhị Cẩu chỉ có một mình có giành phần thắng không?
Hoàng Nhị Cẩu yên tĩnh một lúc, đột nhiên gã khẽ động, ba người khác cũng lập tức hàng động, nhóm hai người quái vật cùng bổ đao phóng giáo, ánh sáng xanh đỏ xen vào nhau đánh úp về phía Hoàng Nhị Cẩu, Trần Tam thì chặn đường rút lui của Hoàng Nhị Cẩu, vung tay phóng ra toàn bộ lá bùa, lúc này dù Hoàng Nhị Cẩu đi đâu cũng sẽ giẫm mìn, mà giẫm mìn chắc chắn sẽ bị phong ấn!
Có nhân bánh trước mắt anh Cẩu nào muốn rút lui, cơ thể gã chớp động, không tấn công cũng không phòng ngự, dùng toàn lực bay thật nhanh về một hướng.
Chờ Trần Tam kịp phản ứng thì đã quá muộn, Hoàng Nhị Cẩu là chướng khí, mà chướng khí thì có kỹ năng BUG xuyên tường, gã phát huy hết khả năng xuyên qua bức tường trong nháy mắt.
Sức mạnh đỏ xanh vừa lúc đánh về phía anh Cẩu nhưng nơi đó chỉ còn Trần Tam đứng phòng thủ, đối mặt với sức mạnh khủng khiếp, Trần Tam thấy mình trốn không thoát đành phải bắt ấn phòng thủ, một tiếng nổ ầm, bụi mù bay tứ phía, Trần Tam bị đất máu bám đầy người, thỉnh thoảng còn rớt xuống vài mảnh gạch vụn.
Minh Hồng xì miệng: “Má nó, dám trốn!”
Nhai Tí tập trung cảm ứng: “Không, hắn không trốn.”
Minh Hồng nghi ngờ nhìn Nhai Tí: “Không trốn? Vậy hắn ở đâu?”
Nhai Tí nhìn quanh một vòng, đột nhiên hắn quay đầu vừa lúc đối diện với gương mặt tươi cười âm u của Lăng Tiêu.
Tay Lăng Tiêu bắt ấn, cực nhanh luồn ra sau lưng Nhai Tí.
Leng keng, giáo dài tuột khỏi tay, Nhai Tí mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Minh Hồng còn không kịp phản ứng, Lăng Tiêu đã vỗ một chưởng trên lưng Nhai Tí, một vòng sức mạnh của rồng dập dờn sinh ra, hành lang trống không từ từ bị màn sương bao phủ, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng, tiếng cười the thé, loạt xoạt loạt xoạt, quỷ khóc sói gào.
Đám cô hồn dã quỷ xung quanh bị triệu hồi tới, hấp thu sức mạnh của rồng, dần dần có hình dạng.
Trẻ con bì đầy đất, cơ thể người không đầy đủ, lệ quỷ vận quần áo đỏ…
Lăng Tiêu kéo tóc Nhai Tí, vòng lên một nụ cười trên môi: “Cục cưng cà, tôi nào có thể vứt bỏ cậu chứ.” Lưỡi dao cắt trên mặt Nhai Tí, vạch ra một đường máu, “Cậu đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt.”
“Ngươi… Ngươi ngươi…” Nhai Tí vừa sợ vừa giận.
Minh Hồng có sức mạnh Trảm Hồn, tất nhiên sẽ không để đám du hồn nho nhỏ ở trong mắt, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là Hoàng Nhị Cẩu đội lốt Lăng Tiêu, tên khốn kiếp này mới là kẻ cầm đầu, bắt vua trước rồi mới bắt giặc, Minh Hồng không hề nghĩ ngợi, vung đao chém.
“Cậu chém tôi, không sợ ngay cả Lăng Tiêu cũng bị chém à?” nhc khiêu khích lườm Minh Hồng, “Không tin? Không tin thì thử chém đi.”
Mất hồn nhưng xác vẫn có thể tiếp tục sống, trong thế giới loài người gọi đây là “Người thực vật.”
Kéo dài hơi tàn, không khác gì đã chết.
Minh Hồng do dự.
Cơ hội chỉ có một lần nhưng y không muốn thử.
Ngay lúc y do dự trong thoáng chốc, đám du hồn đã quấn lên, đồng thời số lượng tụ tập càng ngày càng nhiều, Hoàng Nhị Cẩu chưa từng làm việc gì mà không tỉ mỉ tính toán, gã sẽ không lãng phí binh lực làm chuyện dư thừa, mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng: Ngăn cản Minh Hồng.
Cho dù y là Trảm Hồn Đao nhưng sức mạnh cũng có hạn, không thể chém hết đám du hồn cuồn cuộn xông lên.
Hoàng Nhị Cẩu ra mệnh lệnh với Nhai Tí: “Đi.”
Trong mắt Nhai Tí tràn ngập lửa giận nhưng cơ thể lại nghe lên lời đứng lên đi tới.
Minh Hồng gấp gáp, hất đám du hồn dây dưa ra, vươn tay vồ lấy hắn: “Ngươi dám đi?!”
Nhai Tí trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, hắn đành phải cắn răng, cơ thể mất khống chế giơ giáo lên đâm một cái.
Minh Hồng né tránh, tiện thể tát Nhai Tí mấy bạt tay: “Mẹ nó! Ngươi tỉnh táo lại ngay cho ta?!”
Nhai Tí bị đánh đau hết mặt mũi, hắn oan ức gào lên: “Đánh cái gì mà đánh?! Ta rất tỉnh táo!” Vừa nói hết câu, giáo dài lại quét tới, Minh Hồng khó khăn né tránh nhưng quần áo bị chém thành một lỗ lớn.
Khoảng cách kéo ra, đám du hồn vội vàng quấn lên.
Ngay cả đứa bé không có lực công kích cũng trèo lên đùi Minh Hồng ôm hắn không cho hắn động.
Tình hình chiến đấu xoay chuyển, Hoàng Nhị Cẩu không tham chiến, gã biết rõ mình không đủ sức tiêu diệt Minh Hồng, vậy không cần phải lãng phí thời gian ở đây, cứ rút lui trước rồi nói.
Nhai Tí ngoan ngoãn đi phía sau, thỉnh thoảng vận sức đâm Minh Hồng mấy nhát.
Đao Minh Hồng, suy cho cùng cũng chỉ là một thanh đao.
Một cây đao không ai sử dụng, cũng không có lực sát thương.
Nỗi khổ của Minh Hồng trong lúc chiến đấu là không dám hoá thành nguyên hình.
Hoàng Nhị Cẩu đã sớm đoán được tất cả, sinh tử luân hồi từng giây từng phút trong nhân thế, du hồn tích lũy hàng ngàn hàng vạn, mỗi một con quỷ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để nhấn chìm Minh Hồng, thế nên Hoàng Nhị Cẩu rất tự tin mình có thể thoát.
Xuống lầu, vừa lúc có hai người đi ra từ góc ngoặt.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu bị nhập.
Ông lão ngẩng đầu, nhàn nhạt tán dương một câu: “Chậc chậc, thật đúng là Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam.
*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam 青出于蓝而胜于蓝:
Thanh = màu xanh đậm, lam = tên cây cỏ
Nghĩa đen là màu xanh đậm chiết từ cây cỏ lam đi ra nhưng màu xanh của nó còn đậm hơn cả cỏ lam.
Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’
–
Âu Dương Huy chợt cảm thấy hoảng loạn.
Ngay lúc này hộ sĩ đang thay bình truyền nước, thấy sắc mặt bệnh nhán không ổn, quan tâm hỏi: “Thưa ngài, ngài có chỗ nào khó chịu sao?”
Âu Dương Huy lắc đầu, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hộ sĩ thay bình truyền nước xong thì đi ra ngoài, papa Ngu Thanh đi tới đưa cho Âu Dương Huy một ly nước ấm và một túi bánh bao hấp: “Vẫn còn nóng, sáng nay cậu chưa ăn gì đúng không?”
Sắc mặt Âu Dương Huy tái xanh, xóc lại tinh thần cho tỉnh táo rồi nhận lấy bánh bao, nhưng vừa ngửi được mùi bánh bao hấp lại không muốn ăn nữa.
Y cảm thấy đầu óc mất tập trung, giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.Nhìn thấy sắp tới giờ ăn trưa, Lăng Tiêu vẫn chưa trở về, bình thường Lăng Tiêu đều đi mua cơm cho Âu Dương Huy, chân chạy vặt không có ở đây, Ngu papa nhận nhiệm vụ mua hai phần, có canh có cháo có cơm có bánh bao, tùy ý lựa chọn.Ngu Thanh thấy Âu Dương Huy không muốn ăn, anh bưng bát cháo hoa còn nóng lên đưa tới: “Nên ăn nhiều một chút.”Âu Dương Huy ngượng ngùng đỏ mặt nhận lấy bát cháo, dưới sự giám sát của Ngu Thanh y ăn một muỗng tiếp một muỗng.Lương Liêm chua chua bới cơm, xem TV nhưng một chữ cũng không vào đầu.”Đại sư…”Âu Dương Huy sửng sờ, vội nhìn về phía cửa: “Lăng Tiêu, sao giờ cậu mới tới?”Ngoài cửa trống không.Lương Liêm nhìn ngó bên ngoài: “Sao không có ai?”
“Chắc là tôi nghe nhầm…” Âu Dương Huy xấu hổ, rầu rĩ húp cháo, chợt lại nghe một tiếng gọi.
“Đại sư…”
Lúc này Âu Dương Huy nghe thấy rõ ràng, tiếng nói truyền đến từ ban công!
Y quay đầu, bóng dáng Lăng Tiêu dường như vừa thoáng qua.
“Cậu đi đâu?” Ngu Thanh ngăn Âu Dương Huy định xuống giường.
“Lăng Tiêu đang ở ban công!”
Ngu Thanh mở ban công: “Đâu có ai…?” Vừa quay đầu liền nhìn thấy Âu Dương Huy rút kim ra muốn đi.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ngu Thanh bắt lấy Âu Dương Huy, “Cậu bình tĩnh chút…”
“Chắc chắn có chuyện xảy ra với Lăng Tiêu!” Âu Dương Huy đổ đầy mồ hôi, lòng như lưa đốt khoác áo lên muốn đi.
Ngu Thanh nhìn Lương Liêm, vừa lúc Lương Liêm cũng đang nhìn anh.
“Hầy, nằm lâu thế này rồi, tôi cũng buồn bực muốn xuống giường lắm nha.” Lương Liêm nhanh lẹ rút kim tiêm, xuống giường, chớp chớp mắt với Ngu Thanh, “Đi thôi.”
“Hai người các cậu nằm xuống hết cho tôi!” Papa Ngu Thanh nổi giận, “Tôi đi là được, mấy người ở yên đấy đi!”
Tuy nói như thế, Ngu Thanh đi không được bao xa vẫn không yên tâm quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai tên bệnh không nghe lời lén lút đi theo phía sao…
Trong toà nhà, vô tình đụng mặt.
Dễ nhận ra Hoàng Nhị Cẩu không ngờ tới tình huống này nhưng hắn vẫn nhanh lẹ phản ứng kịp, đặt lưỡi dao lên cổ: “Ây da, chẳng phải ngài bế quan rồi sao? Ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?”
Vô Vi Tử mỉm cười: “Lão Diêm Vương bảo đệ tử của ta gây chuyện, thế nên ta chỉ đến xem mà thôi.”
Hoàng Nhị Cẩu ừ một tiếng, chề môi chỉ lên lầu: “Đệ tử của ông ở trên lầu.”
Vô Vi Tử ồ một tiếng, chậm chầm nói: “Cơ thể của ngươi đâu?”
“Nát rồi.”
“Thế nên ngươi mượn của người khác?”
“Chỉ lấy xài tạm mà thôi, ngài đừng lo.” Sau khi châm chọc một hồi, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
Quan viên Âm Phủ có thể câu hồn, không thể không đề phòng.
Cánh tay bị đứt của Bạch Nguyệt vừa mới vá lại cách đây không lâu, vẫn chưa dán dính hoàn toàn, có thể kéo ra dùng làm phi tiêu, vì thế cậu lén lút cắt chỉ may, chuẩn bị dùng lại chiêu cũ.
Hoàng Nhị Cẩu cũng không phải thằng ngu, vừa nhìn thấy động tác nho nhỏ của cậu liền biết cậu muốn làm gì, gã lập tức kề dao lên cổ vạch nhẹ một đường, thân thiện nhắc nhở: “Thử xem tay của cậu nhanh hơn hay dao của tôi nhanh hơn?”
E rằng chưa móc được hồn, Lăng Tiêu đã mất mạng.
Bạch Nguyệt tin Hoàng Nhị Cẩu dám làm liều chuyện cá chết lưới rách, trong mắt Hoàng Nhị Cẩu, Lăng Tiêu chẳng qua chỉ là người qua đường, anh Cẩu không hề coi mạng của hắn ra gì.
Nhìn Bạch Nguyệt không có ý định thu tay, lưỡi dao lại cắt sâu hơn, một đường máu nhỏ chảy xuống cổ, Hoàng Nhị Cẩu cười nói: “Sắp đến động mạch rồi nhé.”
Bạch Nguyệt đành phải nghiêm chỉnh đứng một bên.
Vô Vi Tử cười cười, nghiêng người nhường đường: “Mời.”
Hoàng Nhị Cẩu cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vô Vi Tử với Bạch Nguyệt, ra lệnh cho Nhai Tí: “Đi.”
Vừa đi mấy bước nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Nhai Tí, lúc này gã mới quay đầu lại nhìn.
Cơ thể khổng lồ của lão Diêm Vương không một tiếng động ngăn ở bậc thang, cả người Nhai Tí máu me, bị lão Diêm Vương vác trên vai như bao tải.
Hoàng Nhị Cẩu co rúm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Hoá ra ngài Diêm Vương cũng tới à.”
Thật ra chỉ cần ngẫm lại cũng biết, Bạch Nguyệt chỉ là một quan viên nho nhỏ, sao có thể mời Vô Vi Tử đang bế quan? Chắc chắn lão Diêm Vương sẽ bán mặt mũi đi đến đây thị sát cùng với Vô Vi Tử, chỉ là gã không ngờ lão Diêm Vương lại thần không biết quỷ không hay đánh lén!
“Đám Âm Phủ các người đều thích giở trò à?” Lưỡi dao dán chặt lên cổ, dù chỉ một khắc Hoàng Nhị Cẩu cũng không dám thả lỏng.
Lão Diêm Vương vung tay lên, ném Nhai Tí ra sau, bao tải nặng trịch đâm xuyên qua đám du hồn làm chúng bay tán loạn, vô cùng chuẩn xác nện vào người Minh Hồng, nhóm hai người quái vật té ngã chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ.
“Dăm ba động tác nhỏ, ngươi nghĩ ta sợ sao!” Lão Diêm Vương rống lên vang vọng như tiếng chuông đồng, lập tức vọt nhanh xuống lầu.
Hoàng Nhị Cẩu nhanh chân chạy trốn nhưng vẫn không quên uy hiếp: “Hắn sẽ chết.” Lưỡi dao lại cắt sâu hơn.
“Chết thì chết, Âm Phủ rất lớn, lúc nào cũng hoan nghênh người mới gia nhập!” Lão Diêm Vương cười to, vốn nhiệm vụ của Âm Phủ là xử lý các loại quỷ hồn, ai đến cũng không từ chối, lúc nào cũng rộng cửa chào đón!
Lão Diêm Vương không ngại nhưng Bạch Nguyệt thì có, cậu vội vã ném ánh mắt cầu cứu về phía Vô Vi Tử.
Là một người thầy, tất nhiên không thể để đệ tử gây nghiệp chướng trước mặt, Vô Vi Tử không ra tay mà lại ra chân, giẫm một cước lên sàn nhà, nhìn động tác như lơ đãng nhưng lại dẫn theo chính khí bài sơn đảo hải, hải khiếu khuếch tán, Hoàng Nhị Cẩu kinh hãi quay người bỏ chạy nhưng tốc độ của con người sao có thể thoát khỏi hải khiếu? Nhìn thấy mình sắp bị juoost, chướng khí bị ép ra một ít, dao trong tay lập tức vạch cổ nhưng bị trường lực ảnh hưởng, dao không cắt được quá sâu, cắt cổ thất bại, nhưng không sao, vẫn còn cổ tay! Hoàng Nhị Cẩu dồn hết sức lực cuối cùng, hướng lưỡi dao cắt mạnh lên mạch máu cổ tay…
*Hải khiếu: Từ chỉ sóng lớn, trường hợp này có thể hiểu là một loại sóng âm hay chấn động vô hình mà mọi người thường thấy trên phim kiếm hiệp ý.
Nguồn:
Gã thành công, một vết thương thật sâu!
Hoàng Nhị Cẩu cười to, lão Diêm Vương xông lên, bàn tay to như quạt hương bồ mở ra, nắm cái cục chướng khí vò vò trong tay rồi nhét Hoàng Nhị Cẩu vào bình Ngọc Tịnh, để cho chắc lão Diêm Vương còn dán thêm một Lệnh Diêm Vương lên bình.
Giải quyết dứt điểm, có hai BOSS tiên quỷ cùng hợp tâc, Hoàng Nhị Cẩu – người khiêu chiến thất bại thảm hại.
Ném bình Ngọc Tịnh cho Bạch Nguyệt, cậu nhận lấy bỏ vào túi, lão Diêm Vương đứng bên cạnh Lăng Tiêu chờ đợi, hiện tại Lăng Tiêu lâm vào trạng thái hôn mê, cổ tay như vòi nước mở ra, máu liên tục trào ra, muốn ngăn cũng không được.
Bạch Nguyệt muốn cứu chữa cho hắn nhưng lão Diêm Vương khoát tay ngăn lại: “Việc ai người nấy làm, không phải việc của ngươi, chớ có xen vào.”
Ai cũng có số mệnh, sống hay chết, đều là số mệnh.
Không bao lâu nữa, hồn của Lăng Tiêu sẽ tự động xuất hiện, lão Diêm Vương đứng chờ, chuẩn bị thu nốt cái hồn này rồi kết thúc công việc.
Vô Vi Tử liếc nhìn Bạch Nguyệt, sau đó chọn lên lầu tìm đồ đệ.
Quả hồng mềm mất nước, sắp bị héo khô.
“Lăng Tiêu!” Một tiếng kinh hô, Âu Dương Huy đuổi tới kịp lúc, nhào qua cấp cứu cho hắn.
Theo sau là hai cảnh sát hình sự, bọn họ liếc nhìn lão Diêm Vương một chút, sau đó vô cùng chuyên nghiệp bày ra kỹ năng cấp cứu, vừa siết mạnh máu vừa bịt miệng vết thương, giành giật từng giây.
“Ở đây còn một người.” Vô Vi Tử vỗ vỗ Minh Hồng, “đại ca” Minh Hồng không vui khiêng Trần Tam xuống.
Lão Diêm Vương vẫn còn đứng trông coi, hồn của Lăng Tiêu đã thoát một nửa, chỉ cần xuất hồn toàn bộ, người này không thể cứu được nữa.
Trạng thái của Lăng Tiêu hơi mờ, mơ màng nhìn bốn phía, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mọi người lòng như lửa đốt, thật là, có chuyện gì mà gấp gáp thế? Ấy, mình quên trả tiền thuê phòng rồi, còn phiếu ưu đãi của Tiên Tung Lâm nữa… Tiếc thật đấy, hầy, thôi quên đi.
Hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đã lâu rồi hắn không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Thật muốn ra ngoài vươn vai một cái!
“Đại sư, tôi đi nhé.” Lăng Tiêu hơi mờ chào một tiếng, đang định thoát khỏi thể xác ai ngờ Âu Dương Huy vung tay tát cho hắn trở về.
“Đ*t m* ——!” Lăng Tiêu phụt máu, chỉ kịp trừng Âu Dương Huy một cái, tiếp đó hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Vô Vi Tử nhìn xem một hồi, nghi ngờ nói: “Trên người hắn sao có hồn của ngươi?”
Âu Dương Huy không trả lời, trạng thái của Lăng Tiêu không ổn định, lắc lư trên bờ sinh tử, hồn có thể thoát Lý Trình thể xác bất cứ lúc nào, y không dám động mạnh, lập tức ôm quang Lăng Tiêu chạy xuống dưới lầu.
Minh Hồng buồn bực, dưới sự giám sát của Vô Vi Tử, y khiêng Trần Tam đi xuống lầu.
Ngu Thanh cũng muốn đi theo, Minh Hồng nhắc nhở: “Nhai Tí vẫn còn trên lầu, cậu ấy cũng bị thương.”
Vô Vi Tử lắc đầu: “Lát nữa để ta dẫn hắn đi, các ngươi nên làm việc của các ngươi đi, không cần xen vào.”
Minh Hồng nghe thế lập tức ném Trần Tam xuống đất, tức giận nói: “Ngươi dám?”
Vô Vi Tử không thèm để ý, tự mình đi lên lầu nhặt Nhai Tí.
Minh Hồng bước nhanh tới chặn trước mặt Vô Vi Tử.
Nhai Tí bị lão Diêm Vương đánh trọng thương nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo, hồn của Hoàng Nhị Cẩu bị phong ấn, Thú Nô Phù mất hiệu lực, Nhai Tí cắn răng, gắng gượng chống người đứng lên.
Là một đứa con của rồng đầy cao ngạo, hắn sẽ không ngồi chờ chết, chỉ cần còn lại một ít sức mạnh, hắn cũng sẽ chiến đấu đến cùng!
Vô Vi Tử nói với Minh Hồng: “Nhường đường.”
Minh Hồng không đi.
Vô Vi Tử không ra tay, Minh Hồng cũng không ra tay, hai bên đều hiểu rõ thực lực của nhau, nếu đánh thật phải đại chiến mấy trăm hiệp mới có thể phân thắng bại.
Hoàn toàn không cần chiến đấu.
Vô Vi Tử thấy Minh Hồng cố chấp, lão thở dài, nói một câu với Nhai Tí: “Ngươi chờ chút, ta đi gọi cha ngươi đến!”
Thoáng chốc, Nhai Tí bị chấn động cứng đờ tại chỗ, Vô Vi Tử bình tĩnh xuống lầu, bắt lấy đồ đệ nằm dưới đất, đi theo đám người thường đến bệnh viện.
Nhai Tí không phải người, tất nhiên không thể đến bệnh viện, chỉ có thể trốn tránh lén lút dưỡng thương, Minh Hồng kéo Nhai Tí qua ném hắn vào phòng, Nhai Tí như người mất hồn, cả người không ngừng run rẩy.
Minh Hồng cảm thấy buồn cười: “Có chút vết thương, có cần nghiêm trọng thế không?”
Nhai Tí quay mặt chỗ khác, hốc mắt đỏ lên: “Ngươi thì biết bái gì chứ?”
Minh Hồng chợt hiểu ra: “Hoá ra ngươi sợ cha ngươi?”
Đàn em A khóc hu hu: “Đại ca, anh đến rồi!”
Đàn em B thoi thóp: “Đại ca, chuyện này không đáng…”
Đại ca nói vô cùng trôi chảy: “Ai bảo các ngươi là người của ta.”
Một câu nói này khiến tất cả người trong bang hội quỳ rạp xuống đất, mọi người cùng thề cả đời này cùng vào sinh ra tử với đại ca, chết thì thành quỷ theo hầu đại ca, không tiếc lên núi đao xuống biển lửa cùng đại ca xông vào thiên nhai!
Vừa nhiệt huyết lại không mất đạo nghĩa.
Minh Hồng rất thích.
Ngay lúc Trần Tam nói muốn dẫn đàn em (?) đi, Minh Hồng lập tức đứng lên.
Kéo quả hồng mềm không biết chuyện gì xảy ra sang một bên, đại gia trưởng Minh Hồng đứng chắn cửa: “Cậu tìm hắn có chuyện gì?”
Trần Tam lặp lại: “Tôi đến mang hắn đi.”
“Đi đâu?”
“Côn Luân.”
“Tại sao?”
Trần Tam lườm Minh Hồng một chút, thẳng thắng nói: “Nhai Tí gây hoạ nhân gian, môn phái của tôi đã bắt đầu giám thị hắn từ mấy trăm năm trước!”
Minh Hồng chợt hiểu ra: “Người dùng tôi là đám đạo sĩ bên môn phái của cậu?”
Trần Tam gật đầu.
“Thời gian thi hành án của hắn chưa xong nên mang về tiếp tục ngồi tù?”
“Chuyện này cần chờ sư tôn Vô Vi Tử…”
Không đợi Trần Tam nói xong, Minh Hồng lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không cho phép!”
“Cho hay không không đến lượt ngươi nói!” Những lời này là của Nhai Tí gào lên, người bị theo đuổi bị cản bên trong nên không nhìn thấy mặt.
“Minh Hồng, mời cậu nhường đường.” Trần Tam cũng tỏ rõ thái độ muốn gặp Nhai Tí.
Ngưu Lang Chức Nữ (?) ngóng nhìn nhau trên cầu, bị Minh Hồng ngăn cách.
Minh Hồng vẫn đứng vững chặn đường không nhúc nhích, nói với Trần Tam: “Tôi nói không cho phép là không cho phép, nghe không hiểu à?”
Nhai Tí tức tới thở hổn hển, giơ tay huyễn hoá ra giáo dài chỉa vào lưng Minh Hồng: “Ngươi có cút hay không?!”
Trần Tam thì bình tĩnh hơn, thâm trầm nói: “Minh Hồng, chuyện của Nhai Tí không liên quan tới cậu, cậu nhiều chuyện thế làm gì?”
Phim là một cái bẫy chuyên hố người, Minh Hồng chính là một ví dụ, y đứng chống nạnh như một vị đại hiệp phun ra một lời kịch kinh điển: “Người của tôi, cậu thử động một cái xem?!”
Khí thế hừng hực, tiếng nói vang vọng thật lâu, Trần Tam sửng người, Nhai Tí hoá đã, Lăng Tiêu một bụng đầy chữ nhưng không dám nói, đành phải kìm nén.
Trần Tam chắc là bị chấn động không nhẹc sững sờ trừng mắt nhìn Minh Hồng, thật lâu không nói tiếng nào.
Gương mặt Long thiếu gia đỏ lựng như cà chua nhưng rất nhanh đã hồi thần, không nói hai lời nhấc giáo đâm tới.
Minh Hồng cũng không quay đầu lại, ánh sáng đỏ loé lên, keng một tiếng, giáo dài đâm vào mặt đao.
Nhai Tí chưa hết giận, đâm liên tục mấy phát, Minh Hồng biến mặt đao rộng ra làm tấm chắn, tùy tiện cản mấy đòn dễ dàng hoá giải nguy hiểm sau lưng.
Nhai Tí đổi sang nhấc chân đạp.
Cuối cùng Minh Hồng cũng chịu quay người lại đỡ đòn, không nhịn được nói: “Ngươi nghe lời một chút được không?”
Như thế nào thì gọi là “Đổ dầu vào lửa”? Đây chính là “Đổ dầu vào lửa”! Minh Hồng cầm bình dầu đổ thẳng vào biển lửa, thiêu Nhai Tí đến bốc khói xèo xèo.
Giáo dài xen lẫn thần lực vô biên của Long tộc, như tia chớp xanh gào thét lao tới, Minh Hồng không dám chọi cứng đành phải né người trốn tránh, y vừa tránh liền chưa ra một khe hở, ánh sáng xanh lập tức đánh thẳng về phía Trần Tam.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, bụi mù bay khắp nơi, lầu nhỏ rung lắc…
Cơ thể không đầy đủ của Phán Quan bị dư chấn chấn cho lật xuống giường, em họ vội vàng ôm lấy, thả y lên giường lần nữa.
Cơ thể xáo trộn một hồi, vết thương vừa khâu xong lại nứt ra, lại bắt đầu chảy máu, một cụm chướng khi to lớn rời khỏi thân thể, y đau lòng sờ trái sờ phải.
Em họ đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng lấy kim khâu ra, an ủi: “Nó không xấu, vẫn có thể dùng…”
Dù là dưa hấu rơi xuống từ tầng ba mươi, bộ dạng của nó vẫn đẹp hơn so với cơ thể này nhiều.
Gãy tay gãy chân, xương cốt lệch vị trí, nội tạng nát bén…
Chướng khí đau lòng che mặt, y rất thích cơ thể này, dùng không biết mấy trăm năm, mỗi lần hỏng đều vá lại sau đó dùng tiếp, đây gọi là “Người sống dựa vào ăn mặc”, là một quan viên cao cấp dưới Âm Phủ, hình tượng rất quan trọng!
“Chuẩn bị thạch cao, trét một chút.” Chướng khí nhắc nhở, “Trước chống xương cốt lên.”
Em họ vội vàng đi pha thạch cao, bỏ bột thạch cao vào nước, còn chưa chuẩn bị xong lại bị một trận rung lắc, cơ thể Phán Quan lăn xuống đất cái bẹp, máu văng tung toé.
Cơ thể… Đã không thể nói là cơ thể nữa rồi… Hoàn toàn nát bét thành một đống đỏ đỏ trắng trắng…
Rốt cuộc chướng khí cũng nổi giận, nắm đấm bóp lại kêu răng rắc, mãnh quỷ to lớn từ từ thành hình, Phán Quan cuồng bạo hoá lần nữa, ra lệnh với em họ: “Cậu ở lại đây! Chăm sóc cơ thể của tôi cho tốt!” Lời còn chưa dứt, mãnh quỷ Phán Quan đã mang theo cơn thịnh nộ ngập trời lao thẳng xuống lầu…
Dưới lầu biến thành nột đống lộn xộn, khắp nơi đều là gạch đá đổ sập vỡ vụn.
Nhai Tí với Minh Hồng mỗi người cầm vũ khí thủ ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, Trần Tam cũng cầm phù sẵn sàng tấn công quân định.
Mục tiêu của bọn họ là cái bình vỡ vụn trên mặt đất, một luồn chướng khí tối đen như mực từ từ bay lên từ cái bình.
Minh Hồng trừng Nhai Tí, oán giận nói: “Nhìn đi! Ta bao ngươi đừng ra tay mà ngươi không nghe!”
Nhai Tí trừng mắt mắng ngược lại: “Nếu ngươi không tránh chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?!”
Minh Hồng lại mắng: “Không tránh thì đứng đấy cho ngươi đánh à? Ngươi có bản lĩnh thì đứng yên cho ta đánh vài cái xem!”
Nhai Tí bốc hỏa: “Không phục thì chiến!”
Lăng Tiêu đi lên làm công việc trấn an: “Mọi người nói ít một câu, đừng làm mất hoà khí…”
Nhóm hai tên quái vật trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, cùng đồng thanh nói: “Ngươi cút!”
Quả hồng mềm tự biết thân biết phận, cút sang một gíc hẻo lánh co lại thành một cục trông vô cùng đáng thương.
Lúc ấy một giáo của Nhai Tí vừa lúc đâm trúng… Cái bình trong túi áo Trần Tam, phá hủy thứ bên trong, cái bình vỡ nát, nát cùng với nó còn có là bùa hấp thu Hoàng Nhị Cẩu, Nhai Tí vô tình vung một giáo, trùng hợp phá luôn phong ấn Hoàng Nhị Cẩu.
Hoàng Nhị Cẩu không có cơ thể, chỉ là một cụm chướng khí, gã cười với Nhai Tí: “Cục cưng, xem ra chúng ta rất có duyên đấy.”
Nhai Tí tức giận đến gân xanh nhảy nhảy trên trán, nâng tay, lại một cây giáo hiện ra phóng tới.
Chướng khí chịu xung kích, uốn éo từ từ tiêu tán nhưng một lát sau lại ngưng tụ thành một cụm ở chỗ khác, Hoàng Nhị Cẩu hấp thu sức mạnh của con của rồng, chướng khí lại phồng lớn lên, cười ha hả.
Trần Tam vừa tức vừa bực mình, thu phục Hoàng Nhị Cẩu không dễ đang, tên khốn kia quá ranh ma, bắt một lần, lần thứ hai chắc chắn có chuẩn bị. Trần Tam không nắm chắc được, thăm dò đá đá vụn định bày trận, Hoàng Nhị Cẩu không cho anh ta cơ hội, phất một trận gió, đá vụn nhanh chóng bị quét xa, Trần Tam đành lấy bùa ra, quả nhiên Hoàng Nhị Cẩu lập tức né tránh, còn không quên tạo một trận gió lớn thổi bay tấm bùa, chỉ cần không khoá ấn hồn phù, ngay cả Trần Tam cũng không làm gì được.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, thứ Trần Tam học là trận phong ấn, không am hiểu trừ ma hàng yêu.
Hoàng Nhị Cẩu là ngự hồn thuật chuyên công, trong đám du hồn cũng được xếp vào loại cao cấp.
Gã biết trong trạng thái chướng khí không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, muốn Đông Sơn tái khởi chắc chắn phải cần cơ thể mới.
Chiến lực bằng không, không có năng lực chống cự cũng không có phòng ngự sẽ dễ xâm chiếm hơn.
Đạt được hai tiêu chuẩn này mới là đối tượng xâm chiến hợp cách.
Rất không may, Lăng Tiêu – Một quả hồng mềm, chiến lực phòng ngự đều bằng không, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Nhóm hai người quái vật đã sớm đoán được động cơ của Hoàng Nhị Cẩu, vững vàng chặn (thủ) môn, không cho gã dẫn bóng.
Trần Tam đứng một bên lén tìm cơ hội ném bùa.
Mãnh quỷ Phán Quan không kiên nhẫn, giữa khung cảnh hỗn độn loé sáng lên hiện hình, đứng trên đầu bậc thang gài thét: “Chỉ là một cục chướng khí, không chịu đi đầu thai còn muốn quậy phá cái gì?!” Nói xong, y cũng hoá thành chướng khí xông về phía Hoàng Nhị Cẩu.
Chướng khí vs chướng khí, so sánh đồng loại, rõ ràng mãnh quỷ Phán Quan có thể tích lớn hơn, đẳng cấp hoàn toàn áp chế Hoàng Nhị Cẩu, gã không có cửa thắng.
Một tinh anh xí nghiệp hợp cách không chỉ cần có thế lực khủng mà càng quan trọng hơn là cần có tư duy sáng tạo, dưới sự lãnh đạo của Hoàng Nhị Cẩu, công ty nhiều lần tạo ra cái mới, đủ loại thiết kế mới được sinh ra, hù cho đám công ty đối thủ đến sửng sở.
Thành tích do Hoàng Nhị Cẩu tạo ra biến gã trở thành tinh anh xí nghiệp, tố chất của gã cao hơn gấp mấy lần so với đám người ở đây.
Lúc gã gặp nguy hiểm không hề hoảng loạn, Trần Tam thấy sự chú ý của gã bị Phán Quan thu hút liền quyết đoán vung một lá bùa.
Hoàng Nhị Cẩu tiện tay tạo một trận gió lớn, lá bùa đánh hụt, nhẹ nhàng rơi xuống đất…
Mãnh quỷ Phán Quan khí thế hùng hổ nhào tới, thấy Hoàng Nhị Cẩu bất động, y cho là gã bị doạ sợ, tất nhiên cơ hội ở ngay trước mắt không thể bỏ qua, chướng khí bỗng xông lên, muốn nuốt Hoàng Nhị Cẩu nhỏ yếu vào bụng. Uy hiếp tới gần như thế Hoàng Nhị Cẩu chẳng những can đảm không lùi lại mà còn vây quanh Phán Quan, Phán Quan nhìn thấy vui mừng không thôi, y quay người thừa thắng xông lên, còn chưa kinp chế giễu đối thủ chợt cảm thấy dưới chân như bị phỏng, vừa cúi đầu nhìn, hoá ra y giẫm phải một thứ trên mặt đất.
Là tấm bùa Trần Tam vung ra nhưng đánh hụt…
Chỉ là một vật mỏng manh, gần như khiến người ta quên đi sự tồn tại của nó, thứ siêu mỏng bắt đầu phát huy tâc dụng, dù sức mạnh lớn tới cỡ nào, như một cái máy hút khổng lồ bị bật công tắc, chỉ mấy giây sau mãnh quỷ Phán Quan đã bị hút sạch sẽ.
Hoàng Nhị Cẩu phất tay tạo một làn gió nhẹ nhàng thổi lá bùa chứa Phán Quan ra ngoài cửa sổ, gió ngoài cửa sổ bỗng nổi lên, lá bùa tung bay phấp phới bị cuốn đi không biết tung tích.
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Minh Hồng trợn mắt nhìn Trần Tam: “Xem cậu vừa làm chuyện tốt gì này.”
Trần Tam bất đắc dĩ, diện tích lá bùa không lớn, ai sẽ ngờ Phán Quan lại chủ động giẫm mìn, giờ thì hay rồi, người ta là viện binh oai dũng ra sân thế mà lại như phù dung sớm nở tối tàn, tình hình chiến đấu vẫn không suy chuyển, hiện tại ở hiện trường có ba “đại chiến lực”.
Siêu cấp binh khí cổ đại + Đao hack thời thượng cổ + Đại diện nhân loại Trần Tam VS tinh anh xí nghiệp, ba đánh một, bọn họ không tin không đánh được gã.
Nhai Tí lập tức vung giáo, Minh Hồng xoay tay nhấc đao, Trần Tam sờ túi móc ra lá phù thứ N, quyết định thắng bại bằng một đòn, dưới số lượng áp chế, Hoàng Nhị Cẩu chỉ có một mình có giành phần thắng không?
Hoàng Nhị Cẩu yên tĩnh một lúc, đột nhiên gã khẽ động, ba người khác cũng lập tức hàng động, nhóm hai người quái vật cùng bổ đao phóng giáo, ánh sáng xanh đỏ xen vào nhau đánh úp về phía Hoàng Nhị Cẩu, Trần Tam thì chặn đường rút lui của Hoàng Nhị Cẩu, vung tay phóng ra toàn bộ lá bùa, lúc này dù Hoàng Nhị Cẩu đi đâu cũng sẽ giẫm mìn, mà giẫm mìn chắc chắn sẽ bị phong ấn!
Có nhân bánh trước mắt anh Cẩu nào muốn rút lui, cơ thể gã chớp động, không tấn công cũng không phòng ngự, dùng toàn lực bay thật nhanh về một hướng.
Chờ Trần Tam kịp phản ứng thì đã quá muộn, Hoàng Nhị Cẩu là chướng khí, mà chướng khí thì có kỹ năng BUG xuyên tường, gã phát huy hết khả năng xuyên qua bức tường trong nháy mắt.
Sức mạnh đỏ xanh vừa lúc đánh về phía anh Cẩu nhưng nơi đó chỉ còn Trần Tam đứng phòng thủ, đối mặt với sức mạnh khủng khiếp, Trần Tam thấy mình trốn không thoát đành phải bắt ấn phòng thủ, một tiếng nổ ầm, bụi mù bay tứ phía, Trần Tam bị đất máu bám đầy người, thỉnh thoảng còn rớt xuống vài mảnh gạch vụn.
Minh Hồng xì miệng: “Má nó, dám trốn!”
Nhai Tí tập trung cảm ứng: “Không, hắn không trốn.”
Minh Hồng nghi ngờ nhìn Nhai Tí: “Không trốn? Vậy hắn ở đâu?”
Nhai Tí nhìn quanh một vòng, đột nhiên hắn quay đầu vừa lúc đối diện với gương mặt tươi cười âm u của Lăng Tiêu.
Tay Lăng Tiêu bắt ấn, cực nhanh luồn ra sau lưng Nhai Tí.
Leng keng, giáo dài tuột khỏi tay, Nhai Tí mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Minh Hồng còn không kịp phản ứng, Lăng Tiêu đã vỗ một chưởng trên lưng Nhai Tí, một vòng sức mạnh của rồng dập dờn sinh ra, hành lang trống không từ từ bị màn sương bao phủ, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng, tiếng cười the thé, loạt xoạt loạt xoạt, quỷ khóc sói gào.
Đám cô hồn dã quỷ xung quanh bị triệu hồi tới, hấp thu sức mạnh của rồng, dần dần có hình dạng.
Trẻ con bì đầy đất, cơ thể người không đầy đủ, lệ quỷ vận quần áo đỏ…
Lăng Tiêu kéo tóc Nhai Tí, vòng lên một nụ cười trên môi: “Cục cưng cà, tôi nào có thể vứt bỏ cậu chứ.” Lưỡi dao cắt trên mặt Nhai Tí, vạch ra một đường máu, “Cậu đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt.”
“Ngươi… Ngươi ngươi…” Nhai Tí vừa sợ vừa giận.
Minh Hồng có sức mạnh Trảm Hồn, tất nhiên sẽ không để đám du hồn nho nhỏ ở trong mắt, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là Hoàng Nhị Cẩu đội lốt Lăng Tiêu, tên khốn kiếp này mới là kẻ cầm đầu, bắt vua trước rồi mới bắt giặc, Minh Hồng không hề nghĩ ngợi, vung đao chém.
“Cậu chém tôi, không sợ ngay cả Lăng Tiêu cũng bị chém à?” nhc khiêu khích lườm Minh Hồng, “Không tin? Không tin thì thử chém đi.”
Mất hồn nhưng xác vẫn có thể tiếp tục sống, trong thế giới loài người gọi đây là “Người thực vật.”
Kéo dài hơi tàn, không khác gì đã chết.
Minh Hồng do dự.
Cơ hội chỉ có một lần nhưng y không muốn thử.
Ngay lúc y do dự trong thoáng chốc, đám du hồn đã quấn lên, đồng thời số lượng tụ tập càng ngày càng nhiều, Hoàng Nhị Cẩu chưa từng làm việc gì mà không tỉ mỉ tính toán, gã sẽ không lãng phí binh lực làm chuyện dư thừa, mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng: Ngăn cản Minh Hồng.
Cho dù y là Trảm Hồn Đao nhưng sức mạnh cũng có hạn, không thể chém hết đám du hồn cuồn cuộn xông lên.
Hoàng Nhị Cẩu ra mệnh lệnh với Nhai Tí: “Đi.”
Trong mắt Nhai Tí tràn ngập lửa giận nhưng cơ thể lại nghe lên lời đứng lên đi tới.
Minh Hồng gấp gáp, hất đám du hồn dây dưa ra, vươn tay vồ lấy hắn: “Ngươi dám đi?!”
Nhai Tí trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, hắn đành phải cắn răng, cơ thể mất khống chế giơ giáo lên đâm một cái.
Minh Hồng né tránh, tiện thể tát Nhai Tí mấy bạt tay: “Mẹ nó! Ngươi tỉnh táo lại ngay cho ta?!”
Nhai Tí bị đánh đau hết mặt mũi, hắn oan ức gào lên: “Đánh cái gì mà đánh?! Ta rất tỉnh táo!” Vừa nói hết câu, giáo dài lại quét tới, Minh Hồng khó khăn né tránh nhưng quần áo bị chém thành một lỗ lớn.
Khoảng cách kéo ra, đám du hồn vội vàng quấn lên.
Ngay cả đứa bé không có lực công kích cũng trèo lên đùi Minh Hồng ôm hắn không cho hắn động.
Tình hình chiến đấu xoay chuyển, Hoàng Nhị Cẩu không tham chiến, gã biết rõ mình không đủ sức tiêu diệt Minh Hồng, vậy không cần phải lãng phí thời gian ở đây, cứ rút lui trước rồi nói.
Nhai Tí ngoan ngoãn đi phía sau, thỉnh thoảng vận sức đâm Minh Hồng mấy nhát.
Đao Minh Hồng, suy cho cùng cũng chỉ là một thanh đao.
Một cây đao không ai sử dụng, cũng không có lực sát thương.
Nỗi khổ của Minh Hồng trong lúc chiến đấu là không dám hoá thành nguyên hình.
Hoàng Nhị Cẩu đã sớm đoán được tất cả, sinh tử luân hồi từng giây từng phút trong nhân thế, du hồn tích lũy hàng ngàn hàng vạn, mỗi một con quỷ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để nhấn chìm Minh Hồng, thế nên Hoàng Nhị Cẩu rất tự tin mình có thể thoát.
Xuống lầu, vừa lúc có hai người đi ra từ góc ngoặt.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu bị nhập.
Ông lão ngẩng đầu, nhàn nhạt tán dương một câu: “Chậc chậc, thật đúng là Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam.
*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam 青出于蓝而胜于蓝:
Thanh = màu xanh đậm, lam = tên cây cỏ
Nghĩa đen là màu xanh đậm chiết từ cây cỏ lam đi ra nhưng màu xanh của nó còn đậm hơn cả cỏ lam.
Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’
–
Âu Dương Huy chợt cảm thấy hoảng loạn.
Ngay lúc này hộ sĩ đang thay bình truyền nước, thấy sắc mặt bệnh nhán không ổn, quan tâm hỏi: “Thưa ngài, ngài có chỗ nào khó chịu sao?”
Âu Dương Huy lắc đầu, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hộ sĩ thay bình truyền nước xong thì đi ra ngoài, papa Ngu Thanh đi tới đưa cho Âu Dương Huy một ly nước ấm và một túi bánh bao hấp: “Vẫn còn nóng, sáng nay cậu chưa ăn gì đúng không?”
Sắc mặt Âu Dương Huy tái xanh, xóc lại tinh thần cho tỉnh táo rồi nhận lấy bánh bao, nhưng vừa ngửi được mùi bánh bao hấp lại không muốn ăn nữa.
Y cảm thấy đầu óc mất tập trung, giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.Nhìn thấy sắp tới giờ ăn trưa, Lăng Tiêu vẫn chưa trở về, bình thường Lăng Tiêu đều đi mua cơm cho Âu Dương Huy, chân chạy vặt không có ở đây, Ngu papa nhận nhiệm vụ mua hai phần, có canh có cháo có cơm có bánh bao, tùy ý lựa chọn.Ngu Thanh thấy Âu Dương Huy không muốn ăn, anh bưng bát cháo hoa còn nóng lên đưa tới: “Nên ăn nhiều một chút.”Âu Dương Huy ngượng ngùng đỏ mặt nhận lấy bát cháo, dưới sự giám sát của Ngu Thanh y ăn một muỗng tiếp một muỗng.Lương Liêm chua chua bới cơm, xem TV nhưng một chữ cũng không vào đầu.”Đại sư…”Âu Dương Huy sửng sờ, vội nhìn về phía cửa: “Lăng Tiêu, sao giờ cậu mới tới?”Ngoài cửa trống không.Lương Liêm nhìn ngó bên ngoài: “Sao không có ai?”
“Chắc là tôi nghe nhầm…” Âu Dương Huy xấu hổ, rầu rĩ húp cháo, chợt lại nghe một tiếng gọi.
“Đại sư…”
Lúc này Âu Dương Huy nghe thấy rõ ràng, tiếng nói truyền đến từ ban công!
Y quay đầu, bóng dáng Lăng Tiêu dường như vừa thoáng qua.
“Cậu đi đâu?” Ngu Thanh ngăn Âu Dương Huy định xuống giường.
“Lăng Tiêu đang ở ban công!”
Ngu Thanh mở ban công: “Đâu có ai…?” Vừa quay đầu liền nhìn thấy Âu Dương Huy rút kim ra muốn đi.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ngu Thanh bắt lấy Âu Dương Huy, “Cậu bình tĩnh chút…”
“Chắc chắn có chuyện xảy ra với Lăng Tiêu!” Âu Dương Huy đổ đầy mồ hôi, lòng như lưa đốt khoác áo lên muốn đi.
Ngu Thanh nhìn Lương Liêm, vừa lúc Lương Liêm cũng đang nhìn anh.
“Hầy, nằm lâu thế này rồi, tôi cũng buồn bực muốn xuống giường lắm nha.” Lương Liêm nhanh lẹ rút kim tiêm, xuống giường, chớp chớp mắt với Ngu Thanh, “Đi thôi.”
“Hai người các cậu nằm xuống hết cho tôi!” Papa Ngu Thanh nổi giận, “Tôi đi là được, mấy người ở yên đấy đi!”
Tuy nói như thế, Ngu Thanh đi không được bao xa vẫn không yên tâm quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai tên bệnh không nghe lời lén lút đi theo phía sao…
Trong toà nhà, vô tình đụng mặt.
Dễ nhận ra Hoàng Nhị Cẩu không ngờ tới tình huống này nhưng hắn vẫn nhanh lẹ phản ứng kịp, đặt lưỡi dao lên cổ: “Ây da, chẳng phải ngài bế quan rồi sao? Ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?”
Vô Vi Tử mỉm cười: “Lão Diêm Vương bảo đệ tử của ta gây chuyện, thế nên ta chỉ đến xem mà thôi.”
Hoàng Nhị Cẩu ừ một tiếng, chề môi chỉ lên lầu: “Đệ tử của ông ở trên lầu.”
Vô Vi Tử ồ một tiếng, chậm chầm nói: “Cơ thể của ngươi đâu?”
“Nát rồi.”
“Thế nên ngươi mượn của người khác?”
“Chỉ lấy xài tạm mà thôi, ngài đừng lo.” Sau khi châm chọc một hồi, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
Quan viên Âm Phủ có thể câu hồn, không thể không đề phòng.
Cánh tay bị đứt của Bạch Nguyệt vừa mới vá lại cách đây không lâu, vẫn chưa dán dính hoàn toàn, có thể kéo ra dùng làm phi tiêu, vì thế cậu lén lút cắt chỉ may, chuẩn bị dùng lại chiêu cũ.
Hoàng Nhị Cẩu cũng không phải thằng ngu, vừa nhìn thấy động tác nho nhỏ của cậu liền biết cậu muốn làm gì, gã lập tức kề dao lên cổ vạch nhẹ một đường, thân thiện nhắc nhở: “Thử xem tay của cậu nhanh hơn hay dao của tôi nhanh hơn?”
E rằng chưa móc được hồn, Lăng Tiêu đã mất mạng.
Bạch Nguyệt tin Hoàng Nhị Cẩu dám làm liều chuyện cá chết lưới rách, trong mắt Hoàng Nhị Cẩu, Lăng Tiêu chẳng qua chỉ là người qua đường, anh Cẩu không hề coi mạng của hắn ra gì.
Nhìn Bạch Nguyệt không có ý định thu tay, lưỡi dao lại cắt sâu hơn, một đường máu nhỏ chảy xuống cổ, Hoàng Nhị Cẩu cười nói: “Sắp đến động mạch rồi nhé.”
Bạch Nguyệt đành phải nghiêm chỉnh đứng một bên.
Vô Vi Tử cười cười, nghiêng người nhường đường: “Mời.”
Hoàng Nhị Cẩu cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vô Vi Tử với Bạch Nguyệt, ra lệnh cho Nhai Tí: “Đi.”
Vừa đi mấy bước nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Nhai Tí, lúc này gã mới quay đầu lại nhìn.
Cơ thể khổng lồ của lão Diêm Vương không một tiếng động ngăn ở bậc thang, cả người Nhai Tí máu me, bị lão Diêm Vương vác trên vai như bao tải.
Hoàng Nhị Cẩu co rúm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Hoá ra ngài Diêm Vương cũng tới à.”
Thật ra chỉ cần ngẫm lại cũng biết, Bạch Nguyệt chỉ là một quan viên nho nhỏ, sao có thể mời Vô Vi Tử đang bế quan? Chắc chắn lão Diêm Vương sẽ bán mặt mũi đi đến đây thị sát cùng với Vô Vi Tử, chỉ là gã không ngờ lão Diêm Vương lại thần không biết quỷ không hay đánh lén!
“Đám Âm Phủ các người đều thích giở trò à?” Lưỡi dao dán chặt lên cổ, dù chỉ một khắc Hoàng Nhị Cẩu cũng không dám thả lỏng.
Lão Diêm Vương vung tay lên, ném Nhai Tí ra sau, bao tải nặng trịch đâm xuyên qua đám du hồn làm chúng bay tán loạn, vô cùng chuẩn xác nện vào người Minh Hồng, nhóm hai người quái vật té ngã chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ.
“Dăm ba động tác nhỏ, ngươi nghĩ ta sợ sao!” Lão Diêm Vương rống lên vang vọng như tiếng chuông đồng, lập tức vọt nhanh xuống lầu.
Hoàng Nhị Cẩu nhanh chân chạy trốn nhưng vẫn không quên uy hiếp: “Hắn sẽ chết.” Lưỡi dao lại cắt sâu hơn.
“Chết thì chết, Âm Phủ rất lớn, lúc nào cũng hoan nghênh người mới gia nhập!” Lão Diêm Vương cười to, vốn nhiệm vụ của Âm Phủ là xử lý các loại quỷ hồn, ai đến cũng không từ chối, lúc nào cũng rộng cửa chào đón!
Lão Diêm Vương không ngại nhưng Bạch Nguyệt thì có, cậu vội vã ném ánh mắt cầu cứu về phía Vô Vi Tử.
Là một người thầy, tất nhiên không thể để đệ tử gây nghiệp chướng trước mặt, Vô Vi Tử không ra tay mà lại ra chân, giẫm một cước lên sàn nhà, nhìn động tác như lơ đãng nhưng lại dẫn theo chính khí bài sơn đảo hải, hải khiếu khuếch tán, Hoàng Nhị Cẩu kinh hãi quay người bỏ chạy nhưng tốc độ của con người sao có thể thoát khỏi hải khiếu? Nhìn thấy mình sắp bị juoost, chướng khí bị ép ra một ít, dao trong tay lập tức vạch cổ nhưng bị trường lực ảnh hưởng, dao không cắt được quá sâu, cắt cổ thất bại, nhưng không sao, vẫn còn cổ tay! Hoàng Nhị Cẩu dồn hết sức lực cuối cùng, hướng lưỡi dao cắt mạnh lên mạch máu cổ tay…
*Hải khiếu: Từ chỉ sóng lớn, trường hợp này có thể hiểu là một loại sóng âm hay chấn động vô hình mà mọi người thường thấy trên phim kiếm hiệp ý.
Nguồn:
Gã thành công, một vết thương thật sâu!
Hoàng Nhị Cẩu cười to, lão Diêm Vương xông lên, bàn tay to như quạt hương bồ mở ra, nắm cái cục chướng khí vò vò trong tay rồi nhét Hoàng Nhị Cẩu vào bình Ngọc Tịnh, để cho chắc lão Diêm Vương còn dán thêm một Lệnh Diêm Vương lên bình.
Giải quyết dứt điểm, có hai BOSS tiên quỷ cùng hợp tâc, Hoàng Nhị Cẩu – người khiêu chiến thất bại thảm hại.
Ném bình Ngọc Tịnh cho Bạch Nguyệt, cậu nhận lấy bỏ vào túi, lão Diêm Vương đứng bên cạnh Lăng Tiêu chờ đợi, hiện tại Lăng Tiêu lâm vào trạng thái hôn mê, cổ tay như vòi nước mở ra, máu liên tục trào ra, muốn ngăn cũng không được.
Bạch Nguyệt muốn cứu chữa cho hắn nhưng lão Diêm Vương khoát tay ngăn lại: “Việc ai người nấy làm, không phải việc của ngươi, chớ có xen vào.”
Ai cũng có số mệnh, sống hay chết, đều là số mệnh.
Không bao lâu nữa, hồn của Lăng Tiêu sẽ tự động xuất hiện, lão Diêm Vương đứng chờ, chuẩn bị thu nốt cái hồn này rồi kết thúc công việc.
Vô Vi Tử liếc nhìn Bạch Nguyệt, sau đó chọn lên lầu tìm đồ đệ.
Quả hồng mềm mất nước, sắp bị héo khô.
“Lăng Tiêu!” Một tiếng kinh hô, Âu Dương Huy đuổi tới kịp lúc, nhào qua cấp cứu cho hắn.
Theo sau là hai cảnh sát hình sự, bọn họ liếc nhìn lão Diêm Vương một chút, sau đó vô cùng chuyên nghiệp bày ra kỹ năng cấp cứu, vừa siết mạnh máu vừa bịt miệng vết thương, giành giật từng giây.
“Ở đây còn một người.” Vô Vi Tử vỗ vỗ Minh Hồng, “đại ca” Minh Hồng không vui khiêng Trần Tam xuống.
Lão Diêm Vương vẫn còn đứng trông coi, hồn của Lăng Tiêu đã thoát một nửa, chỉ cần xuất hồn toàn bộ, người này không thể cứu được nữa.
Trạng thái của Lăng Tiêu hơi mờ, mơ màng nhìn bốn phía, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mọi người lòng như lửa đốt, thật là, có chuyện gì mà gấp gáp thế? Ấy, mình quên trả tiền thuê phòng rồi, còn phiếu ưu đãi của Tiên Tung Lâm nữa… Tiếc thật đấy, hầy, thôi quên đi.
Hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đã lâu rồi hắn không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Thật muốn ra ngoài vươn vai một cái!
“Đại sư, tôi đi nhé.” Lăng Tiêu hơi mờ chào một tiếng, đang định thoát khỏi thể xác ai ngờ Âu Dương Huy vung tay tát cho hắn trở về.
“Đ*t m* ——!” Lăng Tiêu phụt máu, chỉ kịp trừng Âu Dương Huy một cái, tiếp đó hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Vô Vi Tử nhìn xem một hồi, nghi ngờ nói: “Trên người hắn sao có hồn của ngươi?”
Âu Dương Huy không trả lời, trạng thái của Lăng Tiêu không ổn định, lắc lư trên bờ sinh tử, hồn có thể thoát Lý Trình thể xác bất cứ lúc nào, y không dám động mạnh, lập tức ôm quang Lăng Tiêu chạy xuống dưới lầu.
Minh Hồng buồn bực, dưới sự giám sát của Vô Vi Tử, y khiêng Trần Tam đi xuống lầu.
Ngu Thanh cũng muốn đi theo, Minh Hồng nhắc nhở: “Nhai Tí vẫn còn trên lầu, cậu ấy cũng bị thương.”
Vô Vi Tử lắc đầu: “Lát nữa để ta dẫn hắn đi, các ngươi nên làm việc của các ngươi đi, không cần xen vào.”
Minh Hồng nghe thế lập tức ném Trần Tam xuống đất, tức giận nói: “Ngươi dám?”
Vô Vi Tử không thèm để ý, tự mình đi lên lầu nhặt Nhai Tí.
Minh Hồng bước nhanh tới chặn trước mặt Vô Vi Tử.
Nhai Tí bị lão Diêm Vương đánh trọng thương nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo, hồn của Hoàng Nhị Cẩu bị phong ấn, Thú Nô Phù mất hiệu lực, Nhai Tí cắn răng, gắng gượng chống người đứng lên.
Là một đứa con của rồng đầy cao ngạo, hắn sẽ không ngồi chờ chết, chỉ cần còn lại một ít sức mạnh, hắn cũng sẽ chiến đấu đến cùng!
Vô Vi Tử nói với Minh Hồng: “Nhường đường.”
Minh Hồng không đi.
Vô Vi Tử không ra tay, Minh Hồng cũng không ra tay, hai bên đều hiểu rõ thực lực của nhau, nếu đánh thật phải đại chiến mấy trăm hiệp mới có thể phân thắng bại.
Hoàn toàn không cần chiến đấu.
Vô Vi Tử thấy Minh Hồng cố chấp, lão thở dài, nói một câu với Nhai Tí: “Ngươi chờ chút, ta đi gọi cha ngươi đến!”
Thoáng chốc, Nhai Tí bị chấn động cứng đờ tại chỗ, Vô Vi Tử bình tĩnh xuống lầu, bắt lấy đồ đệ nằm dưới đất, đi theo đám người thường đến bệnh viện.
Nhai Tí không phải người, tất nhiên không thể đến bệnh viện, chỉ có thể trốn tránh lén lút dưỡng thương, Minh Hồng kéo Nhai Tí qua ném hắn vào phòng, Nhai Tí như người mất hồn, cả người không ngừng run rẩy.
Minh Hồng cảm thấy buồn cười: “Có chút vết thương, có cần nghiêm trọng thế không?”
Nhai Tí quay mặt chỗ khác, hốc mắt đỏ lên: “Ngươi thì biết bái gì chứ?”
Minh Hồng chợt hiểu ra: “Hoá ra ngươi sợ cha ngươi?”