Chương 116 : Chương - 116
Trăm năm trước, Hắc ám giáo hội cùng Quang minh giáo đình thất bại thảm hại tại phương Đông nên hai đối thủ không đội trời chung này tạm thời đình chiến. Trăm năm này,Tài phán giả cũng không đuổi giết Hắc ám sinh vật làm cho Hắc ám nghị sự đoàn có thêm một số thành viên cấp thấp.Trong trăm năm nhanh chóng phát triển lớn mạnh.
Trăm năm ẩn tích tu dưỡng làm cho Hắc ám nghị sự đoàn lớn mạnh chưa từng có, nhất là thành viên huyết tộc, tục truyền có vài thành viên đột phá cấp bậc Vương cấp tiến giai tới cấp bậc Đế vương cấp, không kể bất kì dòng tộc nào.
Tuy nói đều mang dòng máu hắc ám sinh vật nhưng đối với Hắc ám hội cùng Ma vương không chỉ sùng bái không thôi.Trong lòng bọn họ, đó chính là thần,nhưng tiếc thay tới đời thứ tư trở về sau loại huyết tộc này lại không hề xuất hiện.
Cũng như Hắc ám giáo hội và Quang minh giáo đình, Đức lỗ y (Druid:ai chơi Diablo thì biết) giáo cũng chiếm một chi nhánh cầm cự tại Nam mỹ. Đó là một khu rừng rậm nguyên thuỷ có mấy ngàn giáo đồ đang được huấn luyện.
Bọn họ tôn sùng là thần tự nhiên, cũng là kẻ cho bọn họ sức mạnh cường đại, đó là một đội ngũ người khổng lồ. Bọn họ là một đơn vị bộ đội có hai nghìn người, thân thể cao lớn, vừa mới hiện thân làm tất cả giáo đồ một phen cả kinh, trợn mắt, há hốc mồm, có thể so sánh với một góc của Tu chân giới ở Trung quốc, cũng là một nhà yếu nhất kể cả nhân số và thực lực, thua kém các đối thủ khác rất nhiều.
Trước mắt tiên giới vẫn chưa có ý định phái tiên nhân hạ phàm cầm cự, cái ước hẹn trăm năm càng tới gần làm các chưởng môn nhân lại càng khẩn trương.
Vài ngày qua, có một nhóm kị sĩ đoàn cùng một nhóm điểu nhân tranh thủ ban đêm hàng lâm.(phủ xuống).
Vừa khi phủ xuống bọn họ được phân chia tới các giáo đường, dẫn đầu kị sĩ đoàn là Duy khắc đa, chiến đấu thiên sứ đại đại đội là do thiên sứ trưởng Thước da lặc dẫn đầu. Minh giới chính là địa ngục ở phương tây, bọn họ có một nhóm đoạ lạc thiên sứ, không lâu, sau một ngày cũng len lén vô trong hắc ám giáo đình.
Có được viện lực là ba nhà quả lo lắng mười phần, mấy nhà này qua lai, thương thảo địa điểm quyết chiến ở nơi nào tương đối tốt, mặt khác không được tới phạm vi người thường nghĩa là không được vô cửu châu lục địa, nếu không cửu châu tiên giới sẽ có lý do đưa bọn họ bao vây.
Lúc này đây, ước hẹn trăm năm không còn là cuộc chiến tranh nhân gian mà là cuộc đấu của các thế lực tiên giới trên địa cầu, ai chiến thắng cuối cùng cũng thương vong thảm hại hay bị thế lực khác tiêu diệt. Cửu châu tiên giới trên địa cầu sẽ là đại biểu chăng?
Bọn họ không dám khơi mào chiến tranh tiên giới, chỉ có thể thông qua chiếm lĩnh hạ giới để xem phản ứng đối phương. Bọn họ sẽ ở lại mấy tháng sau khi cuộc chiến trăm năm tuyên bố, mặc dù bọn tam gia tự nhận rất bí mật xuống nhân giới nhưng không thể gạt được cửu châu tuần sát giả.
Tam gia thế lực cộng hơn một vạn, được đưa đến nhân giới nhưng không phải là chuyện nhỏ. Ai cũng biết mấy tháng sau là cuộc chiến trăm năm mà mục đích là gì thì cũng không cần nói nữa.
Tiên giới, ba vị đế quân, Thiên Nam đế quân, Thiên Hà đế quân, Thiên Vi đế quân, ba người đang ngồi một chỗ nói đến biến động của hạ giới.
Thiên Hà đế quân nói trước: " Thiên Nam, Thiên Vi các người nói xem, bọn tam gia bên kia bắt đầu khiêu khích, chúng ta ứng phó thế nào đây. Vẻ như bọn họ muốn đánh bại mấy tiểu tu sĩ này cũng không cần phái ra nhiều người như vậy, ta cảm nhận đó là hành vi khiêu khích cửu châu chúng ta."
Thiên Nam đế quân: " Ta thấy thực lực chúng ta ở địa cầu vốn không nhiều, tại hơn nữa trước đó vài ngày bị hắn tiêu diệt hơn nữa ta nghĩ bằng thực lực thế kia, muốn không bị tiêu diệt cũng khó. Bọn họ nếu đều phái người tới hạ giới, ta nghĩ cũng nên phái một số người hạ phàm giáo huấn bọn họ một trận. Còn nữa cũng đừng quên Tân nguyên tiên giới có hai người kia, đến nay còn trên đảo, không chừng mấy tháng nữa cũng phái người tham chiến."
" Các người nói cũng có lý, trên địa cầu quả thực tiểu tu sĩ (cái này thay bằng người Tu chân nghe hay hơn, may chương trước dịch là tu sĩ nên theo luôn^^) thực lực qủa thật rất yếu, nhưng ta cho rằng lần này thắng thua rất khó nói. Các ngươi đừng quên, hạ giới còn có một người tồn tại, mấy ngày trước một binh lính tuần tra báo cáo lại, hắn đang trợ giúp một môn phái tăng lên tu vi, cái môn phái này thực lực không nên coi thường, tu vi kém cỏi nhất cũng là tiên nhân tu vi, có thể xem là một tiểu tiên giới. Dưới sự trợ giúp của hắn, một số người cố gắng sau khi bế quan đột phá kim tiên thăng tới hàng ngũ thiên tiên, chỉ môn phái này thôi cũng đủ bên kia nếm mùi đau khổ." Thiên vi đế quân.
" Ngươi nói lời này quả thật ta chưa nghĩ tới, bằng vào thái độ của hắn, ph ỏng chừng sẽ không bàng quan đứng nhìn,chỉ cần có hắn ra tay là quá đủ." Thiên Hà đế quân nói.
Nói đến đây, ba đế quân đều nhìn nhau cười, bất quá bọn họ không phải cái gì cũng không làm, lỡ như Lưu Vũ Phi không ra tay mà trên địa cầu Tu chân phái vì vậy mà bị tiêu diệt bọn họ cũng sống không dễ chịu gì. Chỉ là từ địa cầu phi thăng thành tiên nhân cũng sẽ không dễ bỏ qua. Cả cửu châu tiên giới có cả ức tiên nhân, mà từ địa cầu chỉ có bảy tám vạn, số lương tuyệt đối ít. Nhưng tu vi những người này tới người khác hết sức cường hãn, nhất là Viêm hoàng nhị đế, bọn họ tu vi so với ba người đế quân muốn cao hơn một bậc, phi thăng thấn giới là trước mắt. Nói lại, có ai biết trước đây trên địa cầu có người đã phi thăng lên thần giới. Bọn đế quân muốn mặc kệ thế lực khác đem tu chân giới trên địa cầu tiêu diệt thì Viêm hoàng nhị đế sẽ tìm bọn họ trước tiên.
Vì vậy bọn họ liên thủ chuẩn bị, đầu tiên phái ra mười hai kim tiên, hai mươi tán tiên, năm mươi tiên nhân ẩn tàng đi trước.
Lưu Vũ Phi xuất hiện tại trăm năm chi ước, bọn họ một bên xem cuộc chiến, một bên ra tay, đem các thế lực lớn tiêu diệt. Tựa hồ tất cả đều chuẩn bị thoả đáng chỉ chờ thời gian quyết chiến.
Bên trong Sơn hà xã tắc đồ,một đòan quang cầu màu sắc rực rỡ tản ra ánh sáng chói mắt, loáng thoáng ẩn hiện một hình người. Lưu Vũ Phi cả người ngũ thải quang mang bao phủ từ từ đứng lên, mắt nhắm chặt, hai tay không ngừng kết các loại thủ ấn. Một đám phù triện quỉ dị từ tay hiện ra bị hút vào trong nội thể.
Hai tay kết ấn càng lúc càng nhanh, phù triện xuất hiện mật độ càng dày, thân thể không kịp hấp thụ nhìn qua cả người giống như ngâm mình trong tầng tầng các loại phù chú. Không biết bao lâu quang mang xung quanh thân thể từ từ nhạt dần.
Giờ phút này Lưu Vũ Phi như một chiếc lá, không chấm đất, nhẹ nhàng phiêu lãng, qua lại không ngừng thân thể càng hư vô, càng mờ ảo. Lúc này, một chuyện kì dị xảy ra, chỉ thấy Lưu Vũ Phi chợt hoá thân thành vô số phần tử mắt thường căn bản không nhìn thấy, mỗi một phần tử giống như Lưu Vũ Phi, dựa theo tâm ý cùng tu luyện. Chỉ cần ý nghĩ, lập tức mỗi phần tử hoá thân thành bản thể Lưu Vũ Phi. Làm được điểm này tất cả cũng do Diệt Thế thiên tôn ban tặng. Nếu hắn không truyền thụ pháp quyết Lưu Vũ Phi căn bản không thể đạt tới trình độ này. Chỉ có một vài thần nhân tiềm tu hơn mười vạn năm mới đột phá hư vô thân thể, mà hắn chỉ trong thời gian ngắn đã đạt tới.
Sau phân giải thành phân tử,Lưu Vũ Phi chậm rãi bắt đầu ngưng tụ lại, lúc này hắn mở hai mắt cảm thán nói: " Quả thật pháp quyết cao thâm, không nghĩ trên đời lại tồn tại. Đáng tiếc tu vi ta quá thấp, cả hai pháp quyết cũng không tham ngộ thấu. Diệt Thế thiên tôn, ngươi đến tột cùng là cái loại gì, có thể sáng hạ pháp quyết như thế."
Tính ra thời gian hắn bế quan đã được tám tháng, mấy tháng này hắn không chỉ tìm hiểu Phá Thiên Quyết, chính mình tăng lên một cấp độ, lúc trước từ sáu thành uy lực giờ tăng lên bảy thành uy lực. Tính khoảng còn bảy ngày là tới ước hẹn trăm năm, hắn quyết định xuất quan.
Đưa mắt cách đó không xa, bọn Phi tuyết ba nàng vẫn đang còn tu luyện, tu vi đềư đạt tới Đại Thừa kỳ, Lưu Vũ Phi rất hài lòng với tiến bộ ba nàng.
Trăm năm ước hẹn đã gần kề, hắn cũng muốn chuẩn bị một phen. Thấy còn có vài ngày, chuẩn bị tập trung đám cô nhi lại tạo thành một trận pháp. Ra khỏi giang sơn xã tắc đồ, trong nhà chưa có cái gì thay đổi, hắn lẩm bẩm: " Không biết Băng nhi, Thiến nhi vẫn còn đi học hay tạm nghỉ đi Thượng Hải".
Vừa nói, hắn đem thần thức cả Bắc Kinh bao phủ, bây giờ hắn phát ra thần thức không cần nhắm mắt mới được. Vài giây sau đã phát hiện bốn nàng, Triệu Nhược Băng, Tô Thiến đang đi trong sân trường Thanh Hoa. Sở Phỉ bốn người đang bồng bềnh phía trên các nàng.
" Sở Phỉ, ta đã xuất quan, các người trước tiên hãy về nhà"
Âm thanh đột nhiên tới,làm Sở Phỉ cả thân thể một trận lay động. " Sở Phỉ, ngươi làm sao vậy" Sở Linh kì quái hỏi.
" Ah, không có gì, ngươi vừa rồi có nghe được tiếng tiên sinh truyền âm không?"
" Tiên sinh, người xuất quan? Người vừa rồi truyền âm cho ngươi?"
" Ừ, ta có thể xác nhận đúng là âm thanh tiên sinh, tốt lắm, không cần nói nhiều, trước tiên hãy về trước, có thể tiên sinh tìm chúng ta có việc."
Triệu Nhược Băng cùng Tô Thiến vừa tan học nghe Lưu Vũ phi có thể đã xuất quan quá cao hứng, lập tức liền xin phép nghỉ, cùng Sở Phỉ các nàng đi về.
Vừa mới qua trận pháp đã lớn tiếng kêu: " Ca ca, anh có nhà không, có phải đã xuất quan"
Đẩy cửa lớn đã thấy Lưu Vũ Phi đang ngồi trên ghế salon tươi cười, hai nàng trong lòng đồng ý tương thông nhất loạt hướng hai bên Lưu Vũ Phi mà tới, nũng nịu cười nói.: " Ca, anh đã xuất quan, tháng trước bọn muội có vào Giang sơn xã tắc đồ mà không thấy anh, có thật là ca đã xuất quan từ sớm" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
" Ha ha, đó là bọn muội tu vi còn thấp không thể cảm nhận được ta tồn tại" Lưu Vũ Phi mặc dù không biết Tô Thiến mấy người không nhìn thấy hắn, nhưng những gì biến hoá trên người mình hắn đều minh bạch. Tiếp theo Tô Thiến kể với hắn về sự tình thời gian về nhà ăn tết. Triệu Nhược Băng bên cạnh thỉnh thoảng chen vô một vài câu, cảm giác mọi chuyện đều tốt đẹp.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m