Chương 158 : Chương - 158
Một kích của Khoa Khắc đẩy lui Mã Tiểu Minh, cảm giác như kiếm mình chém vào một khối kim cương.
Mã Tiểu Minh cũng không khá hơn hai tay tê dại kịch liệt, trong lòng thầm nghĩ: Lực lượng rất khá, sau khi lui Mã Tiểu Minh lại múa kiếm tiến lên.
Vì vậy một hồi long tranh hổ đấu lập tức triển khai, chỉ thấy hai bên thân ảnh đan nhau, kiếm quang phủ kín hư không, bên trong không ngừng truyền ra tiếng kim loại va chạm.
Ba gã đặc công chỉ có thể nghe được tiếng vũ khí đối chạm, căn bản không thể phân biệt rõ hai người ai ra ai.
Mã Tiểu Minh biết rõ kiếm đối phương rất nặng mỗi lần đều lánh nặng tìm nhẹ, mỗi lần đối chạm tuyệt đối không cùng Khoa Khắc đối ngạnh, lợi dụng ưu thế thân pháp rất nhanh của mình chiếm được tiên cơ.
Bởi vậy Khoa Khắc bị ép từng bước lui về phía sau, tiên cơ dần mất. Khoa khắc càng ngày càng tức, mỗi lần hắn muốn đánh mạnh vào Mã Tiểu Minh, Mã Tiểu Minh cũng không như hắn sở liệu, mỗi lần như vậy đều lập tức tránh vì vậy Khoa Khắc không khỏi nghiến răng tức giận.
Trong cơn tức giận Khoa Khắc đột nhiên đổi sách lược, buông tha tự thân phòng thủ, nhìn kiếm ảnh của Mã Tiểu Minh đột nhiên chém xuống như không có gì, đại kiếm hướng đầu Mã Tiểu Minh đánh xuống.
Mã Tiểu Minh không nghĩ tới, kiếm trong tay buộc phải dừng lại, thân thể nhanh chóng xoay tròn, vị trí song phương thay đồi: "Ầm, ầm" một tiếng nổ thật lớn, đất đá tán loạn, trên mặt đường bị đại kiếm của Khoa Khắc đập nát lộ ra một cái hố to.
Thân hình Mã Tiểu Minh như tia chớp từ mặt bên đâm ra một chiêu, kiếm ảnh gào thét hướng Khoa Khắc.
Khoa Khắc hét lên một tiếng dựa vào cảm giác mẫn duệ, bứt lui đồng thời quay đại kiếm lại đỡ " Cheng cheng" một tiếng thanh thúy vang lên, Khoa Khắc đứng không vững liền thối lui lại, hổ khẩu chảy ra máu tưới. Mã Tiểu Minh cảm thấy không nên dừng lại, vung kiếm lên thân ảnh xoay tròn hai lần.
Cổ tay Khoa Khắc bị một đòn của Mã Tiểu Minh chấn cực mạnh hé ra một cái miệng lâm râm đau,vì vinh dự hắn không cho phép lui, trong lòng ra quyết định.
Đại kiếm của Khoa Khắc đột nhiên hướng Mã Tiểu Minh vẽ ra một nửa đường tròn huyền bí quái dị, thoạt nhìn nó như là một cái kí hiệu hoàn toàn không phải võ thuật thông thường.
Mã Tiểu Minh thất kinh không nghĩ tới Khoa Khắc còn có thể xuất ra đấu pháp lưỡng bại cầu thương, đang định lui về phía sau, nhưng không còn kịp,kiếm phong trong tay xuất ra quá nửa, kiếm quang xẹt qua Ngực Mã Tiểu Minh tạo ra một vệt máu.
Cùng lúc đó lưỡi kiếm Mã Tiểu Minh cũng chém vào vai phải của Khoa Khắc, thiếu chút nữa chém đứt cánh tay của hắn.
Hai người cùng kêu lên một tiếng, lảo đảo thối lui hơn mười thước mới vừa vặn dừng lại, trước ngực bị máu thấm ra đầm đìa.
" Đội trưởng " thấy Mã Tiểu Minh bị thương Tiểu Tam trong ở trong xe sợ hãi kêu lên một tiếng, rất nhanh từ trong xe nhảy xuống chạy tới dìu Mã Tiểu Minh.
Đồng bạn của Khoa Khắc cũng tới đỡ hắn, quan tâm hỏi: " Khoa Khắc, ngươi không sao chứ?".
" Ta không có việc gì " Khoa Khắc đẩy động bạn đang đỡ ra, hướng Mã Tiểu Minh nói: " Người Trung Quốc quả thật rất mạnh, nhưng bằng chút đó còn không đủ, hôm ngay ngươi phải bại trong tay ta, chúng ta có thần linh chí cao vô thượng phù hộ, cho các ngươi kiến thức cái gì mới chân chính là thần thuật ".
Vừa nói xong, Khoa Khắc bắt đầu ngâm xướng cầu khấn, Bốn người Mã Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nìn Khoa Khắc, chỉ thấy vết thương của hắn bị một đạo bạch quang bao phủ tốc độ khép lại mắt thường có thể thấy rõ, trong nháy mắt vết thương tựa như hoàn toàn biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
Nếu không phải phía bên phải áo của hắn có một vết kiếm xẹt qua, dù cho ai nói cũng không thể tin tưởng vài giây trước có một vết thương sâu thấy được xương, so với hắn Mã Tiểu Minh chỉ có thể điểm huyệt để cầm máu vết thương, đối với Mã Tiểu Minh mà nói không thể không phục.
Nếu như tình huống một chọi một hắn thật đúng là bại.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tiểu Tam, Khoa Khắc không khỏi đắc ý vạn phần, nhưng hắn thấy ánh mắt Mã Tiểu Minh, trong lòng rất tức giận, ánh mắt Mã Tiểu Minh không có một tia khác thường, giống như biểu hiện của mình vừa rồi chỉ là biểu diễn mà thôi.
Khoa Khắc nào biết Mã Tiểu Minh bởi vì có chỗ dựa nên mới trấn tĩnh như vậy, cho dù biểu hiện Khoa Khắc có lợi hại hơn nữa, Mã Tiểu Minh vẫn tin tưởng Lưu Vũ Phi.
Khoa Khắc nhăn mày lại, cuồng vọng nói: " Thời gian của ngươi đã tới rồi, hiện tại lựa chọn đầu hàng hay là để chúng ta đánh chết rồi giao cho chính phủ? Chúng ta đều là kị sĩ quang minh, các ngươi một người chúng ta ra một người quyết đấu công bằng ".
Ánh mắt Mã Tiểu Minh hiện ra một tia trào phúng, đối với lời Khoa Khắc không để ý.
Thấy Mã Tiểu Minh không hề lay động, một người cạnh Khoa Khắc bật thốt lên: " Người Trung Quốc đáng chết, tất cả các ngươi đều là lũ nhát gan, kể cả đánh với chúng ta một trận cũng không có dũng khí ".
" Sách sách sách, giáo đình quả nhiên chỉ biết bồi dưỡng tự cao tự đại, chỉ bằng mấy thánh đường võ sĩ các ngươi cũng dám cắn loạn, mà ngay cả cái gọi là là thánh kỵ sĩ đều không đến lượt các ngươi kiêu ngạo ".
Lưu Vũ Phi thanh âm không nhanh không chậm truyền đến, nhưng không có ai phát hiện ra hắn lại đây khi nào.
Phảng phất như thân hình đứng ngay bên cạnh Lưu Vũ Phi, chẳng lẽ lại nói những người này mới vừa rồi không để ý đến hắn sao?.
" Tiểu Minh hiện tại đã ăn đủ đau khổ, a a có chút đau khổ đối với ngươi cũng tốt ".
Trong tay Lưu Vũ Phi bay ra một đạo quang mang, bám vào miệng vết thương của Mã Tiểu Minh.
Mã Tiểu Minh cảm thấy vết thương đang nóng bỏng bỗng nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ, vết thương vừa rồi đang còn đau nhức đã không thấy tăm hơi.
Cảm giác như vậy thật thoải mái, làm cho Mã Tiểu Minh có một loại cảm giác bay bỗng.
Lưu Vũ Phi đến làm cho tám thánh đường võ sĩ khẩn trương,vừa rồi bọn họ rõ ràng không phát hiện Lưu Vũ Phi, hắn xuất hiện giống như từ dưới đất chui lên, quỷ dị xuất hiện không một tiếng động không một hơi thở.
Tám người Khoa Khắc rút kiếm bức bách phòng thủ: " Các hạ vừa đến là ai? Nếu như các hạ tham gia tiếp tay việc xấu, theo như lời người Trung Quốc các ngươi mà nói, sau này ắt sẽ bị quả báo, trái lại ngươi sẽ phải đối mặt với sự trả thù của giáo đình ".
Bọn họ theo bản năng cảm giác người xuất hiện trước mắt này hết sức nguy hiểm, bọn họ căn bản không dám đối mặt với Lưu Vũ Phi, từ trong đáy lòng không tự chủ được nổi lên một cổ hàn khí, bởi vậy bọn họ mới đem giáo đình như tòa núi lớn ra dọa.
" A a a, bộ dáng các ngươi vừa rồi không phải bức thiên hạ không biết làm gì sao? như thế nào bây giờ lại sợ hãi? nếu các ngươi tự xưng là kỵ sĩ ta đây cũng cùng các ngươi quyết đấu công bằng, một mình ta đấu tám người các ngươi, hơn nữa ta chỉ có dùng một chiêu, nếu như các ngươi có thể đỡ được ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, thua các ngươi đương nhiên đi gặp thượng đế đáng chết, về phần thân phận của ta đến lúc đó thượng đế sẽ cho các ngươi biết, đến đây đi! đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội ".
Trong lòng ám người Khoa Khắc hối hận đã muộn, sớm biết rằng chuyện này như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng chính phủ Mĩ, can thiệp vào việc này.
Lưu Vũ Phi biểu hiện càng khinh thường, mấy người Khoa Khắc trong lòng càng không yên, mặc kệ như thế nào bọn họ phải đánh một trận. Tám người Khoa Khắc nghe lời nói của Lưu Vũ Phi xúc phạm đến bề trên, biết nói thêm cũng vô ích, tám người bắt đầu cùng nhau ngâm xướng. giống như thần linh có thể trợ giúp bọn họ, khi cầu khẩn tâm tình tám người Khoa Khắc chậm rãi được giúp đỡ.
Trong tiếng ngâm xướng thánh lực chậm rãi ngưng tụ, trên đại kiếm cũng cũng bắt đầu hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Mã Tiêu Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ Phi, sợ một khắc nháy mắt sẽ bỏ qua nhiều điều ngoạn mục nhất.
Ba người khác còn tò mò Lưu Vũ Phi dùng phương pháp gì đánh bại tám người, bọn họ đối với hoàn cảnh Lưu Vũ Phi chê Mã Tiểu Minh vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cho đến khi thánh lực tám người Khoa Khắc tụ tập không đầy đủ, Lưu Vũ Phi mới từ từ nói: " Nhìn rõ, cái gì mới là cường giả chân chính, để kiếp sau không cuồng vọng như ngày hôm nay, trên đời này còn có rất nhiều người không phải các ngươi có khả năng tưởng tượng ".
Lời hắn lần này chính là giáo huấn Khoa Khắc, cũng chính là nói cho mấy người Mã Tiểu Minh nghe.
Lưu Vũ Phi chìa hai ngón tay, nhẹ nhàng vẽ một đường nằm ngang, kiếm khí ngưng đọng thành hình thật mãnh liệt bắn ra.
Chút ấy kình đạo đối với Lưu Vũ Phi mà nói không đáng gì, trong mắt bốn người Mã Tiểu Minh và thánh đường võ sĩ lại không phải cùng một việc.
Tám người Khoa Khắc chỉ thấy một cỗ kiếm khí khổng lồ bổ tới, so với bất cứ kiếm khí gì mình gặp qua cường đại hơn mấy trăm lần, hắn dám thề rằng đạo kiếm khí này đời này bọn hắn chỉ gặp qua duy nhất một lần. xem tại TruyenFull.vn
Trong lòng căn bản không có ý niệm chống cự, tám người tám thanh kiếm chỉ là mang ý nghĩa đưa kiếm lên ngăn cản.
" Cheng cheng " tám lưỡi kiếm liền bị chặt đứt.
" A" ngay sau đó vang lên đồng thời tám tiếng bi thảm.
Kiếm khí lợi hại trong nháy mắt chặt đứt tám đại kiếm yếu ớt của tám người, trong tám người có bảy người bị chặt đứt ngang, chỉ vẻn vẹn có một người bị chút vết thương nhẹ.
Cái này không phải công lực Lưu Vũ Phi không đủ, cũng không phải Lưu Vũ Phi tâm còn ý niệm lương thiện, sở dĩ Lưu Vũ Phi lưu lại một người vì hắn muốn vậy.
Thánh đường võ sĩ bị thương này, nghĩ rằng mình sẽ giống như đồng bạn bị sát hại, kiếm khí qua đi mắt đang còn nhắm, đang còn tiếng thét kinh sợ chói tai.
Đến khi nghe Lưu Vũ Phi dương tay lên tát mạnh vào miệng hai cái" đôm đốp ", mới hoàn toàn đánh thức tên võ sĩ, cái này là do kinh hãi quá độ. Mặt khác máu tươi từ bảy người bắn ra tung téo, vì đã kiến thức qua một màn tại biệt thự, nên tràng diện nhỏ như vậy không đủ làm bốn Mã Tiểu Minh kinh sợ.
Kết cục như vậy Mã Tiểu Minh không có phản ứng gì đặc biệt, kết quả của bọn Khoa Khắc hắn sớm đoán trước.
Tiểu Tam hoàn toàn kinh hãi, nghĩ không ra Lưu Vũ Phi lợi hại như thế.
Nghĩ đến Mã Tiểu Minh là người lợi hại như vậy, dùng toàn lực vèn vẹn cùng đối phương so đo lưỡng bại cầu thương.
Lưu Vũ Phi nhẹ nhàng một kích dễ dàng giết chết bảy người, cuồi cùng dưới tay hắn còn một người rất có thể là hắn lưu lại tính mạng.
Nhìn về phía Lưu Vũ Phi, hai chữ kinh ngạc không đủ để họ hình dung giây phút này.
Tên thánh đường võ sĩ bị tát hai cái, rốt cuộc tỉnh ngộ mình chưa chết. Nhưng là nhìn máu tươi đầy mặt đường, đồng bạn bị chém thành hai nửa hắn lần nữa khóc lớn: " Khoa Khắc, Mã Lạc, Kiệt Tư.... các ngươi như thế nào đều chết a! Hắn không phải là người, hắn là ma quỷ, hắn đem bọn Khoa Khắc giết sạch rồi thượng đế a, ngài như thế nào không phát thánh quang tịnh hóa hắn đi?".
Lưu Vũ Phi nhìn thánh đường võ sĩ nói hưu nói vượn, hắn quát to: " Đủ rồi, ngươi là thứ rác rưởi ".
Thánh đường võ sĩ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lưu Vũ Phi.
" Nghe rõ cho ta, hôm nay ta không giết ngươi cũng không phải thương cảm ngươi, mà là muốn nhờ ngươi truyền lời cho giáo hoàng chó má các ngươi, vài ngày sau đông phương dị giáo đồ, đối với các ngươi gọi chính là người đông phương, vài ngày sau chúng ra nhất định bái phỏng giáo đường các ngươi, cuối cùng chúng ta sẽ đến Vatican, tự mình ân cần hỏi thăm giáo hoàng bệ hạ tôn quý của các ngươi, ha ha ha, mau cút cho ta ".
Tiếp theo hướng bốn người Mã Tiểu Minh nói: " Chúng ta đi thôi".
Mã Tiểu Minh mang theo ba đồng bạn đang hồn phi phách lạc theo Lưu Vũ Phi trở về xe, Tiểu Tam hôm nay chịu đã kích thật lớn, đã vượt qua hiểu biết của bọn họ. Nửa giờ sau xe hơi dừng lại tại địa điểm hẻo lánh, nơi này rất gần cửa biển, ở chỗ này sóng biển vỗ vào đá ngầm cũng có thể nghe được thanh âm. Mấy người Tiểu Tam đem Trịnh khoa trưởng từ trong xe ra, Mã Tiểu Minh tiến đến giải khai huyệt đạo.
Trịnh khoa trưởng được giải khai huyệt đạo, liền từ trong hôn mê tỉnh dậy dùng sức lắc lắc đầu.
Lúc trước bị Mã Tiểu Minh đánh một đòn mạnh, khiến cho đầu óc hắn hiện tại vẫn còn hỗn loạn, qua một lúc Trịnh khoa trưởng rốt cục tỉnh táo, đập vào mắt hắn là vài người làm cho hắn hận không thể lập tức ngất xỉu.
Trịnh khoa trưởng nhìn một lần nữa nhắm mắt lại, Mã Tiểu Minh tiến lên đá hắn mấy phát, lạnh lùng nói: " Tạp chủng, nhìn thấy chúng ta có phải rất thất vọng a, nghĩ không ra mấy trăm đặc nhiệm cũng không có khả năng bảo vệ ngươi phải không, ******* tiểu tử ngươi nếu thành thật giao cho ta nơi giấu danh sách kia nếu ngươi còn dám lừa bịp, cẩn thận lão tử đem ngươi ném ra biển cho cá mập ".
Trịnh khoa trưởng giống như người chết không hề nhúc nhích, cho dù Mã Tiểu Minh đá loạn lên thân thể, trong lòng hắn biết phần danh sách kia chính là bảo vệ tính mạng hắn, hắn một ngày chưa giao ra sinh mệnh liền không lo, nặng nhất cũng chịu chút khổ da thịt.
Vì vậy dứt khoát nhắm hai mắt lại, cho Mã Tiểu Minh tự do lắc hắn.
Tiểu Tam nhìn bộ dáng của hắn, không khỏi lửa giận xông lên đầu liền đánh một trận tàn nhẫn.
" Tiểu Tử ngươi còn dám giả chết, đừng nghĩ ta không dám đem người đánh thành đầu heo".
Ba người một bên mắng, một bên dùng quyền cước.
Mã Tiểu Minh cũng giống vậy, ngăn bọn hắn lại lần nữa hỏi: " Họ Trịnh kia, nếu ngươi nghĩ muốn thống khoái một chút liền thành thật giao ra danh sách, nếu không như vậy chỉ mới bắt đầu, đến lượt ta xuống tay ngươi nghìn vạn lần đừng hối hận, nếu như ngay cả ta xuống tay ngươi có thể chịu đựng được, Mã Tiểu Minh ta thật phục ngươi ".
Lời này của Mã Tiểu Minh thật ra không có một chút giả dối, võ thuật hắn cao như vậy biết một vài thủ pháp hành hình không phải việc khó.
Tất cả thành viên Long Tổ thường dùng chính là thủ pháp cắt gân cạo xương, đối với người bình thường không ai có thể chịu đựng được. Trịnh khoa trưởng mở hai mắt xưng to, hắn vẫn mạnh miệng như cũ: " A a, các ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Giao ra danh sách không phải tự tìm đường chết sao? ta sẽ không giao ra đấy các ngươi có thể làm gì ta, dám giết ta sao? đến đi như thế nào không giết ta? ha ha nguyên lai các ngươi cũng là một đám nhát gan ".
Lưu Vũ Phi không thèm cười: " Ta không biết ngươi có bao nhiêu mưu kế? không phải đem danh sách kia giấu ở trong hộp thư sao? ". Tiếp theo Lưu Vũ Phi đem trang web lưu danh sách nói ra, cùng tên email, mật khẩu cho Mã Tiểu Minh.
Thấy vẻ mặt Mã Tiểu Minh ngây ngốc, Lưu Vũ Phi còn tưởng hắn không tin nói: " Ngươi không tin ta sao? ngươi chỉ cần gọi điện thoại về trong nước, để cho bọn họ điều tra thêm không được sao".
Trịnh khoa trưởng lúc này đã hoàn toàn tê liệt, hắn nghĩ mãi không ra Lưu Vũ Phi làm sao biết được điều này, mấy thứ này ngay cả người thân nhất hắn cũng không nói qua.
Rất nhanh biết mình vừa rồi thất lễ, Mã Tiểu Minh cảm thấy ý tứ thật không hay, lập tức nói: " Xin lỗi tiên sinh, xin lỗi, ta không phải có ý tứ đó, mới vừa rồi chỉ là bị tin tức này sợ ngây người ". Lưu Vũ Phi cũng chẳng muốn chấp nhặt bọn họ, khẽ khoát tay tỏ vẻ không trách móc.
Mã Tiểu Minh nhanh chóng gọi điện về trong nước, đem website Lưu Vũ Phi nói báo cáo về. Vài phút đồng hồ sau nhận được tin từ quốc nội, danh sách đã tiêu hủy xong, về phần Trịnh khoa trưởng đương nhiên phải áp tải về nước thẩm phán.
Trong lòng Mã Tiểu Minh lần nữa không nhịn được tò mò, hỏi:" Tiên sinh, ngài như thế nào biết điểu này, theo lí thuyết bí mật này tên họ Trịnh sẽ không nói cho bất cứ ai?".
"A a cái này không dễ giải thích cho các ngươi, ngay cả nói các ngươi cũng sẽ không hiểu, tốt lắm hiện tại không có việc gì, lúc này ta cũng không sớm nữa ta nên về, nói với đồng sự các ngươi đoạn thời gian kế tiếp các nước tây phương, bao gồm Châu Âu cũng sẽ không còn thái bình, để cho bọn họ không có việc gì tốt nhất nên trở về nước, lưu lại không muốn cũng gặp điều ngoài ý muốn ".
Lưu Vũ Phi cũng không muốn hù dọa bọn họ, nói xong liền biết mất trước mặt bọn họ.
Cái này mấy người Tiểu Tam gọi gặp quỷ, ngay cả Mã Tiểu Minh cũng bị màn quỷ dị này run sợ tại chỗ, nhìn vị trí Lưu Vũ Phi biến mất một hồi lâu, Tiểu Tam mới nơm nớp lo sợ khẻ đẩy Mã Tiểu Minh nói: " Đội trưởng, vừa rồi xảy ra chuyện gì? ta thấy đến một người sống như thế nào liền biết mất, có phải là ta hoa mắt, hắn đi ta không thấy rõ, đội trưởng, hắn có phải là người không? ta như thế nào cảm giác hắn không phải là người!".
" Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng, người này thân phận rốt cuộc là cái gì, ngươi như thế nào biết hắn, trước tiên không nói lức công kích kinh khủng vừa rồi, chỉ là việc biết tiên tri liền làm cho người ta sinh hoài nghi, còn có a ta vẫn chưa có cơ hội nói cho ngươi, từ lúc ở biệt thự, ta nhìn thủ thế kì quái kia liền đem đặc công nước Mĩ định tại nới đó, lúc ấy ta còn nghe hắn quát một tiếng "Định " hình như tiên nhân trên ti vi đều làm như vậy " đặc công Cao Cá Tử sau đó nói ra phát hiện của mình.
Mã Tiểu Minh lắc đầu trịnh trọng nói: " Các ngươi không nên đoán mò, hắn không phải là những người chúng ta có khả năng hiểu rõ, những lời vừa rồi các ngươi ta đều tinh, nhưng các ngươi nhớ kỹ việc này dừng ở đây, nghìn vạn lần không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không hết thảy đều bị xử lý, về phần về nước báo cáo ta sẽ viết nghe rõ không? ".
" Rõ, đội trưởng ".
Lưu Vũ Phi quay về quán rượu, phát hiện sáu người Sở Tâm Lam đều ở trong phòng của hắn, tưởng rằng phát sinh truyện gì liền hỏi: " Mấy vị sư tỷ, có phải trong nước đã xảy ra chuyện, nên các ngưoi tụ tập cùng một chỗ chờ ta trở lại?".
" A a, không có, chúng ta thấy ngươi đi lâu như vậy chưa về, tưởng ngươi đã cùng đám mọi rợ khai chiến, chính là thương lượng có nên ra ngoài tìm ngươi ".
Nguyên lai như vậy, Lưu Vũ Phi a a cười: " Làm mấy vị sư tỷ lo lắng, ta chỉ là gặp một người quen, cho nên giúp hắn một hồi, được rồi ta chuẩn bị mặt trời lên sẽ tìm người giáo đình chơi đùa, với lại ở chỗ này chờ nhàm chán, mấy vị sư tỷ thấy thế nào?".
Mấy người Sở Tâm Lam nhìn nhau cười, lắc đầu tỏ vẻ tất cả đều do Lưu Vũ Phi làm chủ.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m