Chương 92 : Chương - 92
Đông Kinh Pháp Luân Tự, chẳng những là tự viện lớn nhất phương đông, cũng là tự viện lớn nhất Nhật Bản. Nó đứng đầu tất cả các tự viện, thần xã, đồng thời cũng là nơi hoàng thất Nhật Bản cầu phúc, có quan hệ lớn lao với hoàng thất. Pháp Luân Tự hiện giờ có sáu trăm người, vị chủ trì Cốc Giác này đã làm chủ trì sáu mươi năm.
Đêm đã khuya, nhưng Pháp Luân Tự vẫn sáng rực, tăng lữ lui tới không dứt. Có thể dung nạp được hơn ngàn người, trên đại điện Pháp Luân Tự giờ phút này có người của ba đại gia tộc đang ngồi. Bởi vì vừa mới tạm đình chiến, bọn họ cũng còn đang đề phòng lẫn nhau, song phương vẫn mang theo thuộc hạ bảo vệ.
Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà trên tay phải đều băng bó, xem ra bọn hắn bị thương không nhẹ. Cung Bổn Hạo Nhị đối với chuyện nhị đệ của mình vừa ra uy, còn kém một chút đã tiêu diệt hai nhà Liễu Sanh và Vũ Điền nên trong tâm lý phi thường cao hứng, chỉ là đáng tiếc ở thời khắc cuối cùng bị Pháp Luân Tự ngăn trở. Nếu lần này có thể giải quyết được hai nhà, đó là quá tốt, Nhật Bản từ nay về sau chỉ thuộc về thiên hạ của một nhà Cung Bổn.
Đối với chuyện Pháp Luân Tự đột nhiên nhúng tay, Cung Bổn Hạo Nhị mặc dù có điểm bất mãn, hắn cũng không dám biểu lộ chút nào. Pháp Luân Tự là tự viện đứng đầu cả nước, bọn họ không tham dự sự tranh đoạt của các thế lực lớn, nhưng vẫn duy trì truyền thống của chính mình, hơn nữa bọn họ lại có năng lực của chính mình, cũng không hề kém gì đặc nhẫn mang thần thức của gia tộc mình. Ngẫm lại những hòa thượng trong cả nước, có đến hơn mười vạn, bất kể là ai cũng không dám dễ dàng trêu chọc đến Âm Dương Sư.
Làm cho Cung Bổn Hạo Nhị hài lòng nhất chính là nhị đệ của mình đã giết chết mười thức thần của Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà. Bây giờ cả hai nhà bọn họ cũng chỉ còn mười thức thần, cũng không còn khả năng gây sợ hãi. Giờ phút này Cung Bổn Hạo Nhị vì sự thắng lợi này mà cười, sự đắc ý trong lòng không nói nên lời.
Cốc Giác thân là chủ nhân, đang ngồi giữa trung ương, chậm rãi nói: " Ba vị tộc trưởng, các ngươi phân tranh đã lâu, chỉ là lần này tại sao lại đại động can qua như thế, có chuyện gì sao không từ từ ngồi xuống nói chuyện, nói như thế nào chúng ta cũng là con dân của đại thần, tự giết lẫn nhau, không khỏi có chút quá mức đó."
" Cốc Giác đại sư, ngươi là người thế ngoại, đối với tục sự của ba nhà chúng ta cũng không hiểu rõ, lại nói lần này chính là Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà khởi sự trước, cũng là bọn họ vi phản hiệp nghị trước, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng nhị đệ của ta xuất hiện, thì Cung Bổn gia tộc chúng ta đã bị họ diệt vong rồi." Cung Bổn Hạo Nhị hướng Cốc Giác giải thích.
Cốc Giác khoát khoát tay, ý bảo Cung Bổn tạm thời câm mồm. Tiếp theo nói: " Đối với ngươi gây ra chuyện lần này, bần tăng có điều tra qua, quả thật do Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà làm sai trước, hơn nữa quá mức xúc động, lúc ấy tất cả có thể tỉnh táo ngẫm lại, chuyện sẽ không bị phát triển đến bây giờ, xem các ngươi đánh một trận như vậy đêm nay, không biết đã chết bao nhiêu người, bọn họ đều là con dân tinh anh của đại thần, nhưng lại chết trong tay người của mình, thật đáng tiếc a."
" Đại sư, chúng ta biết sai rồi." Liễu Sanh, Vũ Điền cùng nói. So với vẻ mặt hưng phấn của Cung Bổn Hạo Nhị, gương mặt họ đầy vẻ nhăn nhó khổ sở.
" Cung Bổn thí chủ, ngươi có thể cấp cho bần tăng mặt mũi hay không, lần này bỏ qua ngươi xem thế nào?"
" Đương nhiên không được." Cung Bổn quyết đoán cực tuyệt, vậy mà bỏ qua! Vậy những tổn thất của hắn không có ai bồi thường, đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa sản nghiệp lại bị hai nhà bọn họ tạc nổ nhiều như vậy.
Tiếp theo hắn đưa ra điều kiện để ngưng chiến, uy hiếp hai nhà nếu không làm theo, vậy thì hắn sẽ khai chiến tiếp tục. Đây là hắn xem mặt mũi của Cốc Giác, nếu không hắn đã tiêu diệt Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà mất rồi.
Liễu Sanh, Vũ Điền nhìn nhau cười khổ, bọn họ nghĩ không ra kết cục lại là như vậy. Cuối cùng bọn họ cũng đã cảm thụ được cảm giác thất bại. Bây giờ Cung Bổn gia tộc nắm quyền, điều kiện đưa ra đương nhiên rất hà khắc. Trong tâm lý cho dù có vạn phần oán hận, hai người cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Xong được lời hứa của hai nhà, gương mặt của Cung Bổn Hạo Nhị nhất thời nở tươi như hoa. Cốc Giác nhìn thấy hai bên đã đạt thành hiệp nghị, vui mừng cười, cao giọng ca ngợi đại thần đã cho bọn họ sự thông hiểu như vậy.
Lưu Vũ Phi ở trên hư không tức giận mắng, Cốc Giác xen vào việc của người khác. Bị hắn hòa giải như vậy, Lưu Vũ Phi muốn xem tiếp kịch vui cũng không được. Trong tâm lý không biết mắng Cốc Giác bao nhiêu lần là con lừa ngốc, nhìn bọn họ đạt thành hiệp nghị, rồi tản đi.
Lưu Vũ Phi làm sao để cho họ được như mong muốn, những người này thật vất vả mới ở cùng một chỗ, buông tha lần cơ hội tuyệt diệu này, hắn còn phải cực khổ tìm tới từng nhà.
Ba tộc trưởng còn đang nói chuyện ôn hòa, Lưu Vũ Phi nhẹ nhàng đáp xuống trên đại điện.
" Bát dát! Người nào?" Hơn mười âm thanh đồng thời vang lên.
Tất cả bọn họ đều không nhìn ra Lưu Vũ Phi làm sao mà xuất hiện, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, trước mắt xuất hiện một người tuổi trẻ. Trong mọi người, chỉ có Cung Bổn Hạo Nhị nhận ra Lưu Vũ Phi, chính là người đã thắng đi bốn triệu Mỹ kim của sòng bạc. Hắn vui mừng lẫn sợ hãi nói: " Các vị, hắn chính là người đã thắng đi bốn triệu Mỹ kim của Cung Bổn gia ta." Rồi nghĩ thầm: " Tiểu tử giỏi, ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi, hôm nay xem ngươi chạy đi đâu."
Nghe thấy tiếng quát của Cung Bổn, người trong đại điện liền vây quanh Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi khinh thường bĩu bĩu môi, lấy tay chỉ vào Cốc Giác mắng: " Con lừa ngốc đáng chết ngươi, ai biểu ngươi xen vào việc của người khác, làm mất đi hứng thú xem kịch hay của ta, con lừa ngốc, ngươi rảnh như vậy sao không đi niệm kinh, cầu phúc cho đại thần gì đó của ngươi đi." Hắn đối với việc Cốc Giác phá đám chuyện vui của hắn, trong lòng sinh bất mãn.
Cốc Giác bị Lưu Vũ Phi mở miệng ngậm miệng đều mắng là con lừa ngốc, chửi đến sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn chủ trì Pháp Luân Tự sáu mươi năm, lúc nào từng chịu qua ô nhục như thế. Ngón tay run run chỉ vào Lưu Vũ Phi, cả hồi lâu cũng không nói ra được một câu.
Hai mắt của Cung Bổn Hạo Nhị đã đỏ rực nhìn Lưu Vũ Phi, những người khác cũng giống hắn hận không được nuốt tươi Lưu Vũ Phi. Bọn họ từ câu nói vừa rồi của hắn, ý thức được cả ba nhà của mình cũng đã thành con rối trong tay hắn. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, trong lòng Lưu Vũ Phi cảm thấy một phen thống khoái. Hắn hào phóng thừa nhận mình chính là người hủy đi câu lạc bộ đêm, cũng là người giết chết hơn mười người mua bán giao dịch ma túy.
Mặc dù ba nhà có cảm giác như vậy, nhưng khi nghe xong Lưu Vũ Phi nói thì tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu mà chết. Nhớ tới chuyện cả ba nhà liều chết đánh nhau, không nghĩ tới là do một tay người khác đạo diễn.
" Các ngươi rốt cuộc là tổ chức gì? Thành thật nói ra thì chúng ta cho ngươi một cái chết thống khoái, nếu không..."
Bọn họ nghe hắn thừa nhận mọi chuyện, còn dùng cả khẩu âm của Đông Kinh, đến bây giờ cũng không phát hiện, Lưu Vũ Phi là người Trung Quốc.
Trong lòng Cốc Giác đối với Lưu Vũ Phi cực kỳ oán hận, nhưng lúc này trước mặt mọi người, vì phải bảo trì phong độ của người xuất gia, không thể không nhẫn nại hạ cục tức này.
" Không ai biết thí chủ là ai, vì sao phải khơi mào chuyện tranh đấu giữa ba gia tộc, ngươi có biết không lần này đã chết bao nhiêu người, mọi người đều là con dân của đại thần, ngươi có năng lực này tại sao không đem tâm tư đặt vào trong chính đạo."
" Đại thần chó má, ta đường đường là người Trung Quốc." Những lời này hắn chỉ dùng tiếng Trung Quốc nói.
Những người nghe hiểu được những lời này, càng tức giận xung thiên. Ngẫm lại đường đường ba nhà có uy vọng nhất Nhật Bản, dĩ nhiên lại bị một người Trung Quốc đùa giỡn trên tay. Điều này làm cho ba gia tộc luôn cao ngạo không cách nào tiếp nhận, buồn cười chính là trong bọn họ, dĩ nhiên lại có hai nhà suýt chút đã bị diệt tộc.
Người của Liễu Sanh, Vũ Điền là người đầu tiên không nhịn được, hơn trăm người nhất thời tiến lên, vây quanh Lưu Vũ Phi hơn ba vòng, Lưu Vũ Phi phát ra một tiếng giống như tiếng huýt gió của rồng, không che giấu được ý hưng phấn trong lòng, tiếng huýt gió giống như nước Hoàng Hà chạy chồm lên, chấn động trong lòng mọi người.
Ban đầu xem ba nhà giết chóc lẫn nhau mà sinh ra sát ý, giơ phút này rốt cuộc có thể phát tiết, điều này làm sao mà hắn không hưng phấn. Tiếp theo một thanh âm lạnh như băng, từ hư không truyền xuống: " Hôm nay người của nơi này tất cả đều phải chết." Thanh âm không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai bọn họ. Tiếng nói vừa dứt, thân hình của Lưu Vũ Phi bay lên trời cao.
Hai tay vung lên bắn ra, kình khí không tiếng động ngưng tụ, chỉ khí vô hình như mũi tên xuyên qua đám người. Vô số tiếng kêu bi thảm vang lên trong đại sảnh, những đặc nhẫn hay thượng nhẫn này, trong mắt Lưu Vũ Phi chẳng khác gì những đứa trẻ con nhỏ yếu. Chỉ một chút này, trong đại sảnh đã thiếu đi hơn mười người, sợ hãi với thủ pháp giết người vô hình này của Lưu Vũ Phi, mọi người kinh hãi lui về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách với hắn.
Cốc Giác vang lên một tiếng rống giận: " Yêu nhân, chết đi." Hai tay hắn biến đổi một thủ ấn phật gia hiện ra " Đấu", một đạo kình khí gào thét hướng Lưu Vũ Phi phóng đi.
" Chút tài mọn, cũng dám phô trương." Không nhìn kình khí do Cốc Giác phát ra, hai tay hắn biến đổi, nhất thời trong không khí có tiếng kêu to: " Kiếm Chi Phân Thân" Trong phut chốc, thanh mang trên tay Lưu Vũ Phi tăng vọt, hàn quang nhân đôi trong mắt, không gian bốn phía, đã không còn chịu được kình khí sắc bén như thế, bóng kiếm hư vô lạnh lẽo, hóa thành thật thể, tung hoành trong mỗi không gian trong đại sảnh.
Những người đang vây quanh Lưu Vũ Phi, đều cảm thấy áp lực tăng dần, mọi người cảm thấy tình thế không ổn, vội vàng liều mạng lui về phía sau.
Đại sảnh đang sáng rực, đột nhiên một đoàn bạch quang chói mắt nổ tung, vào lúc bạch quang hiện lên, một tiếng nổ ầm ầm, giống như có đạn lôi từ dưới đất bằng nổ lên, những trang trí trong đại điện, bị chấn thành phấn toái rơi xuống mặt đất.
Người của ba gia tộc, trong luồng kình khí cắn nát, thành những thi thể không còn sức sống. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cuối cùng còn chưa kịp phát ra, dư âm của kình khí, kích động thành suối, những người trong vòng hai mươi thước không còn ai còn sống.
Đạo kình khí nọ của Cốc Giác đã bị kiếm quyết của Lưu Vũ Phi hấp thu dung hợp thành một bộ phận của nó. Hoàn hảo hắn thấy tình thế không hay, vừa phát hiện không đúng thì lập tức thối lui, nấp phía sau đại sảnh. Lưu Vũ Phi mới ra tay, liền làm cho hơn ba trăm người trong đại sảnh chỉ còn lạ không đến hai trăm người.
Đám nhẫn giả này so ra còn không có được pháp bảo hộ thân như người tu chân, dưới sự công kích của Lưu Vũ Phi, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có. Một chiêu có thể giết chết nhiều người như vậy, chỉ sợ là do cái sân này quá nhỏ nên người đứng dày đặc, vì vậy mới bị liên quan. Những người này cuối cùng cũng nhận ra sự chênh lệch với Lưu Vũ Phi, đều rời khỏi đại sảnh, đi tới sân rộng bên ngoài.
Cung Bổn Hạo Thanh, trong số nhiều người như vậy cũng là người duy nhất không có sợ hãi. Hắn đã là tấm thân bất tử, nếu muốn giết chết hắn, thì phải hủy diệt được Thiên Tùng Vân. Hắn không tin trên đời này còn có ai có thể hủy diệt được Thiên Tùng Vân, nhưng với thực lực Lưu Vũ Phi biểu hiện ra, làm cho hắn cảm thấy kinh hãi. Lưu Vũ Phi đi ra đại điện, nghênh đón hắn chính là một trường diện vô cùng lớn. Trên sân rộng đã có sáu trăm hòa thượng, rậm rạp đầy đầu trọc lóc, tựa hồ có thể chiếu sáng cả sân rộng.
Vẻ mặt hắn vẫn hiện ra vẻ tươi cười, từ vẻ mặt mà xem, không ai tin tưởng vừa rồi người này đã lấy đi tính mạng hơn trăm người.
" Các hạ là người tu chân, vì sao không tuân thủ hiệp nghị, trăm năm chi ước của chúng ta không phải là sang năm mới đến hay sao?"
" Ta không biết cái gì là trăm năm chi ước, ta chỉ biết hôm nay tất cả người của nơi này đều phải chết!" Sát khí ngập trời từ trên người hắn bộc phát ra.
Mặc dù hắn vẫn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo làm cho người ta rùng mình. Đây tuyệt đối là vẻ tươi cười của ác ma, không ai dám đối mắt với hắn. Không khí trong lúc này phảng phất như bị ngưng kết, tất cả mọi người đều bị luồng sát khí của Lưu Vũ Phi bao phủ.
" Cửu Thiên Lôi Liên Kích." Lưu Vũ Phi đang phiêu nhiên tại không trung khẽ kêu lên. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đối phó những người này, hắn còn chưa cần sử dụng Cửu Tiêu Thần Lôi. Cùng lúc đó, tất cả hòa thượng trong miệng đều niệm chú ngữ, theo tiếng niệm chú vang lên, Lưu Vũ Phi cảm giác được khi mình di động thì có chút không đúng, cảm giác như có vật gì đang kéo hắn. Lưu Vũ Phi cẩn thận xem xét, phát hiện chuyện này có quan hệ lớn lao với mấy trăm người bên dưới.
Những hòa thượng này khi hé miệng hay hợp lai đều cũng sẽ có một cỗ năng lượng thật nhỏ hướng tới mình. Mặc dù là mấy trăm người, nhưng tập hợp được loại lực lượng không biết tên này, đối với Lưu Vũ Phi thật ra yếu đến đáng thương. Chỉ là vừa rồi hắn cảm thấy có chút khác thường, mà không thể tạo thành được thương tổn gì thực tế. Lúc này thủ ấn của Lôi Liên Kích đã hoàn thành.
Chỉ thấy mây đen rậm rạp trên bầu trời, khiến cho bầu trời đêm vốn đen nhánh, càng có vẻ thêm âm trầm. Từng đạo tia chớp trắng sáng, thỉnh thoảng lóng lánh rực lên trên tầng mây. Cốc Giác nhìn thấy Lưu Vũ Phi không ngừng chuyển đổi vị trí mà trên tay lại phiên chuyển, hào khí trong không gian theo hai tay hắn khấu động, càng ngày càng thêm áp lực.
Pháp thuật của Trung Quốc mấy người này không cách nào hiểu rõ, những hòa thượng từng được chứng kiến hồi trăm năm trước đều đã chết gần hết, theo bối phận lớn nhất của Cốc Giác, cũng là lần đầu tiên kiến thức được loại pháp thuật kỳ diệu như thế.
Hắn cũng là từ đời chủ trì trước biết được, nguyên lai Âm Dương Sư cùng với Trung Quốc đại lục bên kia còn có trăm năm chi ước. Thông qua sự giảng thuật của chủ trì đời trước, hắn chỉ biết là ở Trung Quốc có một đám người cường đại, xưng là người tu chân. Vốn hắn còn tưởng rằng, chủ trì đời trước nói về sự cường đại của họ thì có thể chỉ hơn mình được một chút, nhưng thông qua Lưu Vũ Phi, hắn mới biết được cái gì gọi là cường đại, cái gì gọi là không thể chiến thắng. Tự mình liên hợp chú thuật của mấy trăm người, hình như không có một chút ảnh hưởng nào đối với Lưu Vũ Phi. Điều này làm cho hắn có sự lo lắng vô cùng đối với trăm năm chi ước sang năm.
Lưu Vũ Phi nếu biết tâm tư của Cốc Giác, hắn nhất định sẽ mắng Cốc Giác không chuyên nghiệp, chuyện trước mắt hắn còn chưa có cách nào ứng phó, mà lại có tâm tư nghĩ đến chuyện sang năm.
Người của ba gia tộc bên dưới nhìn Lưu Vũ Phi đang phiêu phù, theo bản năng bọn họ không ngừng lui về phía sau, đợi đến khi cho rằng đã an toàn, mới dừng lại.Bọn họ cũng muốn xem thử Âm Dương Sư nổi danh, rốt cuộc làm sao đối phó với kẻ địch.
Lúc này Lưu Vũ Phi đột nhiên mở hai mắt, hai tay hợp lại chia ra.
Trong lòng Cốc Giác thầm nghĩ: " Tới." Trong miệng càng niệm chú nhanh hơn. Tia chớp vốn chỉ xẹt qua trong không trung, liền hướng đám người đông đảo bên dưới đánh xuống. Từng đạo lôi điện như cánh tay nổ mạnh trong đám người, mỗi một đạo lôi điện lạc xuống thì đã lấy đi tính mạng mười mấy người.
Bảy, tám đạo lôi điện đánh xuống, lúc này đám hòa thượng không còn ngồi yên được nữa, tất cả đều đứng dậy chạy trốn. Dù như thế, lôi điện trên bầu trời không ngừng cuồn cuộn hạ xuống, trong lúc nhất thời trên sân rộng giống như chốn địa ngục tu la, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, khắp nơi tán lạc những thi thể không còn nguyên vẹn cháy đen. Vô số người bị nổ mạnh, thành một đoàn mưa máu.
Trong lòng người của ba gia tộc điên cuồng kêu lên: " Đại thần a, chẳng lẽ ngài đã từ bỏ con dân của ngài rồi sao, tại sao không hạ phàm diệt trừ tên ác ma khát máu này."
Lưu Vũ Phi không vì sự chạy trốn của đám hòa thượng mà dừng lại pháp thuật. Theo sự chỉ dẫn của hắn, lôi điện trên bầu trời hướng xuống chỗ đám hòa thượng trốn vào trong đám người của ba gia tộc mà bổ tới. Đồng thời cũng làm cho người của ba nhà đi vào tử vong.
Tiếng kêu thảm vừa thoáng dừng lại, một lần nữa vang lên tận mây xanh. Bất kể bọn họ cầu đại thần như thế nào, thì lôi điện vô tình vẫn không ngừng thu hoạch tính mạng của bọn họ.
Lưu Vũ Phi ở trên bầu trời ha ha cuồng cười: " Đám người heo lừa đáng chết các ngươi, mau cầu khẩn đại thần chó má của các ngươi đi, xem hắn có đến cứu các ngươi hay không."
Khi pháp thuật của Lưu Vũ Phi kết thúc, chỉ còn khoảng hai trăm người sống sót. Trên mặt đất nằm đầy thi thể, không có thi thể nào còn nguyên vẹn, càng không còn một ai bị thương. Cốc Giác không biết do mạng tốt, hay là tử thần còn muốn trêu đùa hắn một hồi, pháp thuật lần này vẫn chưa lấy mạng hắn.
Nhìn thi thể đầy đất, Cốc Giác khóc không ra nước mắt, tất cả hòa thượng của Pháp Luân Tự còn sống cũng không đến trăm người.
Ánh mắt Lưu Vũ Phi không có chút cảm xúc nào, đảo nhìn qua những người còn lại, trong mắt hắn những người này chẳng khác gì người đã chết. Những ánh mắt của hòa thượng Pháp Luân Tự chẳng khác gì ánh mắt oán độc của ba gia tộc khi nhìn hắn. Lúc này một đạo sóng nóng rực hướng Lưu Vũ Phi bay tới, tia chớp như rắn lửa cuồn cuộn xông tới, Cung Bổn Hạo Thanh đã hóa thân thành Thiên Tùng Vân rốt cuộc đã ra tay.
Lưu Vũ Phi vừa rồi chỉ lo giết người, quên mất đi thanh đao đã làm cho mình hứng thú. Đối mặt với luồng rắn lửa đập vào mặt đi đến, hai tay hắn vừa chuyển, trong không khí nổi lên quang ảnh lam mang, đón luồng rắn lửa kia trùm tới. Chỉ thấy luồng sóng nhiệt kia bị chạm vào lam ảnh, đã bị không ngừng cắn nuốt. Chỉ khoảng vài giây sau đã bị cắn nuốt hầu như không còn, điều này làm bọn họ trợn tròn mắt. Bọn họ không thể tin nhìn một màn phát sinh trước mắt, ngọn lửa mà bọn họ không cách nào ngăn cản được kia lại bị ma thuật của Lưu Vũ Phi dễ dàng hóa giải. Chỉ trong nháy mắt này, Lưu Vũ Phi đã phá giải vài đạo rắn lửa kia.
" Không chơi với ngươi nữa, tới tới lui lui cũng chỉ có như vậy, không có chút mới mẻ." Hắn cũng không ngẫm lại, một cây đao trừ bỏ bản năng chém ra ngọn lửa, còn có thể có được chiêu thức gì khác.
Lời nói hạ xuống, Lưu Vũ Phi biến mất trong không khí. Thiên Tùng Vân phát ra một ngọn lửa, dưới tình huống bị mất đi mục tiêu, nó bổ thẳng tới đại điện của Pháp Luân Tự. Chỉ thấy trên bầu trời giáng xuống một đạo hỏa mang, đại điện khổng lồ bị cả ngọn lửa bao phủ, trong nháy mắt dưới độ nóng mấy ngàn độ, thành một đống bụi than.
Cốc Giác nổi giận rống lên, ngay cả gân cốt dưới ót của như muốn nứt vỡ ra. Không biết là thù hận Lưu Vũ Phi, hay là bất mãn Cung Bổn Hạo Thanh hóa thành Thiên Tùng Vân mà gây ra hậu quả đó.
Cung Bổn Hạo Thanh nhìn thấy Lưu Vũ Phi biến mất, trong lòng biết không ổn, một kích vừa thất bại, liền muốn bỏ chạy. Đột nhiên cảm thấy chuôi đao bị một bàn tay cầm lấy, bàn tay đó dễ dàng nắm lấy chuôi đao vô cùng mà hoàn toàn không chút sợ hãi độ nóng của Thiên Tùng Vân. Tiếp theo hắn cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ vô cùng, khiến cho hắn không còn chút lực lượng chống cự, từ bàn tay kia truyền tới.
Thân là nguyên thần của thanh đao, Cung Bổn Hạo Thanh lần đầu tiên gặp phải tai ương, hắn cảm thấy linh hồn của mình bị hai tay đang không ngừng xé nát. Sự đau đớn từ tận tâm hồn làm cho Cung Bổn Hạo Thanh oán hận vì sao mình không thể lập tức được chết ngay tức khắc. Hắn không ngừng lẩm nhẩm, chỉ tiếc bàn tay đang nắm chặt hắn lực lượng kia thật sự là quá mạnh mẽ. Cung Bổn Hạo Thanh cảm giác được mình đang từ từ biến mất từng chút một.
Lưu Vũ Phi cười nói: " Còn muốn chạy trốn, thật sự là không biết chết sống." Tay phải hắn đột nhiên phát ra một ngọn lửa bảy màu, trong nháy mắt liền nuốt sống thanh Thiên Tùng Vân. Chờ đến khi hắn thu hồi ngọn lửa, thì hình dáng của Thiên Tùng Vân đã hoàn toàn thay đổi. Tuy hình dáng đao vẫn không thay đổi, nhưng ngọn lửa bao phủ toàn thân cây đao, bây giờ chỉ có một cỗ oánh quang bạch mông mông, trong đêm tối càng thêm rõ ràng.
Lưu Vũ Phi hài lòng cười, vật này cho dù có tặng người cũng không sợ người ta dùng không được, hắn tiện tay thu Thiên Tùng Vân vào trong kiền khôn giới. Còn Thiên Tùng Vân bị hắn chế luyện thêm một lần nữa, uy lực cũng hoàn toàn thay đổi.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m