Chương : 3
Một ngày mới của Sở Lưu Hương bắt đầu. Hôm nay hắn đã có một cái tên mới: Sở Thiên. Hắn muốn dùng cái tên Sở Thiên sáng tạo một Thiếu soái mới, ghi nên một truyền kỳ bất hủ.
Hôm nay chính là một khởi đầu mới. Cũng chính là ngày Sở Thiên có một cuộc sống mới, một cuộc sống đường đường chính chính, đội trời đạp đất.
Sáng hôm sau, khi Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc sờ sờ mặt Sở Thiên, nói:
- Sở Thiên, hôm qua khắp người bạn toàn là vết thương, tại sao bây giờ lại có vẻ mặt hồng hào vậy.
Sau đó nó kéo quần áo Sở Thiên xem xét:
- Oa, cơ thể bạn cũng không còn thấy chút dấu vết nào nữa. Nhà bạn có rượu xoa bóp đặc hiệu gì hay sao, cho mình xin một chút. Đề phòng cuộc thi lần sau nếu bị điểm kém, cha mình lại đánh gần chết.
Sở Thiên không thể nói với tên béo rằng mình là Sở Lưu Hương được. Tuy nhiên nó là bạn tốt nhất của Sở Thiên, nên chỉ đành lấp lửng nói:
- Mình cũng không biết, khi mình ngủ dậy thì đã đã trở thành như vậy. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi được chưa?
Khương Tiểu Bàn giống như nhìn quái vật, nói:
- Đương nhiên là đi học thôi. Chẳng lẽ bạn cho rằng chúng ta còn có thời gian đi chơi sao. Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã sắp tới rồi!
Sở Thiên sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn có đại bộ phận trí nhớ của "Sở Thiên", nhưng nó chứa đựng quá nhiều, hắn chưa thể tiêu hóa hết toàn bộ. Vì vậy hắn cũng không dám ăn nói lung tung. Dù sao cũng có tên béo này hướng dẫn hắn quen thuộc cuộc sống nơi này, quen thuộc những nguyên tắc trong cuộc sống của "Sở Thiên". Hắn tin tưởng mình sẽ rất nhanh hòa nhập vào hoàn cảnh mới.
Đây chính là lý do Sở Lưu Hương sống dai hơn người khác, ngoại trừ nguyên nhân võ công thì ưu điểm của hắn chính là có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, làm chủ hoàn cảnh.
Dọc đường Sở Thiên cùng Khương Tiểu Bàn một hỏi một đáp, dần dần hiểu được một số việc. 7h30 mỗi ngày mình phải tới trường học. 5h30 chiều trở về nhà, còn có cuộc thi gì gì đó. Sở Thiên cười thầm trong lòng, chẳng phải đó cũng giống như chế độ khoa cử như tại thời Đường hay sao?
Đúng lúc này có một chiếc BMW phanh "kít" một tiếng, dừng ở bên cạnh Sở Thiên cùng Khương Tiểu Bàn. Hai thiếu niên vạm vỡ đi xuống trước, đỡ lấy Lâm Mỹ Mỹ và Lí Kiếm ôm nhau đi ra. Thấy Sở Thiên, Lí Kiếm chỉ nói:
- Phế vật, hôm qua rơi xuống sông Thiên Lan mà chưa chết sao? Mạng mày thật lớn! Hơn nữa nhìn mày hôm nay thần thái sáng lạn, vết thương hôm qua đã khôi phục hoàn toàn. Xem ra sau này dùng mày làm bao cát là thích hợp nhất.
Lâm Mỹ Mỹ và hai tên thiếu niên cũng cười hùa theo.
Lâm Mỹ Mỹ cười, sau đó trừng mắt nhìn Sở Thiên:
- Sở phế vật, 300 đồng tiền bồi thường quần áo cho tao có mang tới hay không?
Trên mặt Lâm Mỹ Mỹ tươi cười vô cùng đắc ý. Trong lòng cô ta đang nghĩ Sở Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng lên. Tuy rằng số tiền này không nhiều nhưng làm vậy thì mọi người sẽ biết ai đắc tội với cô đều không có kết quả tốt!
Sở Thiên nhìn mấy người này, ký ức thống khổ dần hiện lên. Hôm qua, chính mấy người này đã đánh mình một trận, còn bức ép mình rơi xuống sông Thiên Lan. Sau đó họ nghênh ngang bỏ đi, không thèm để ý tới tính mạng của mình. Trong mắt Sở Thiên hiện lên vẻ giận dữ, cổ đại có đám du thủ du thực, không ngờ thời hiện đại cũng có. Loại người này nhất định phải dạy dỗ chúng một lần nhớ đời. Sở Thiên âm thầm vận chuyển chân khí, tất cả đều vô cùng thông thuận. Như vậy muốn đối phó với mấy người này là thừa sức.
Vì vậy Sở Thiên cười nhạt một tiếng:
- Hôm qua chúng mày đánh tao bị thương, vậy hẳn là chúng mày phải bồi thường cho tao mới đúng chứ?
Lâm Mỹ Mỹ vẻ mặt cứng ngắc, quả nhiên tên phế vật này không để mặt mũi cho cô ta, xem ra lần dạy dỗ hôm qua vẫn còn quá nhẹ. Cô ngẩng đầu nói với Lí Kiếm:
- Kiếm ca, hà tất phải chờ đợi? Nói không chừng ngay bây giờ cũng có thể nha?!!
Tối hôm qua Lí Kiếm vừa cùng Lâm Mỹ Mỹ mây mưa một trận, đương nhiên là nói gì nghe nấy, tươi cười nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi thật không biết điều. Vốn ta không muốn dây dưa với tên phế vật như mày vì như vậy quá mất thân phận chúng ta. Nhưng hôm nay mày đã muốn chết thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. Hồ Bưu, chúng mày xông lên bắt nó, buộc dây vào cánh tay, sau đó treo lên cửa trường cho tao. Tao muốn mọi người biết được đắc tội với Lí Kiếm sẽ có hậu quả thế nào!
Lúc này đang là giờ đi học cao điểm, mà học sinh trường Thiên Đô đều biết bá vương Lí Kiếm. Hiện giờ thấy Lí Kiếm đang chặn Sở Thiên ở cồng trường, biết có chuyện hay để xem. Sau một thời gian đã tạo thành một vòng vây xung quanh, tất cả đều muốn xem kết cục bi thảm của Sở Thiên.
Khương Tiểu Bàn thấy Lí Kiếm chặn Sở Thiên, lại qua câu chuyện biết được hôm qua Sở Thiên rơi xuống sông đều là do đám người này, trong lòng vô cùng giận dữ. Tuy vậy Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm không phải là người có thể đắc tội được, anh ta chính chính là đầu gấu tại trường học. Cũng là đội trưởng đội bóng đá. Ỷ thế có cha làm Cục trưởng Cục công an nên làm xằng làm bậy khắp nơi. Nếu không phải là trêu chọc nữ sinh thì chính là đánh nhau. Hơn nữa cha gã đã chạy vạy quan hệ vào một trường đại học, chỉ cần sau kỳ thi đại học là sẽ vinh dự tốt nghiệp. Không, nói chính xác phải là vinh dự trở thành sinh viên. Hiệu trưởng và giáo viên đương nhiên không thể lãng phí danh nghạch này. Dù sao cũng có thể đề cao tỷ lệ vào đại học của trường, vì vậy đối với Lí Kiếm một mắt nhắm, một mắt mở.
Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm ra tay tàn nhẫn, không muốn Sở Thiên bị thương, vì vậy vội vàng hô lớn:
- Anh Kiếm, chị Mỹ Mỹ, không phải Sở Thiên không bồi thường hai người, chẳng qua là hắn không mang đủ tiển. Đây là 100 đồng, hai người cầm trước, số còn lại buổi chiều nhất định sẽ trả đủ.
Khương Tiểu Bàn lấy 100 đồng của mình đưa ra.
Trong lòng Sở Thiên rất cảm động. Khương Tiểu Bàn là một người bạn rất tốt, rất trượng nghĩa.
Lí Kiếm hất tiền trong tay Khương mập ra, lạnh lùng nói:
- Cút. Còn ở đây giả bộ tốt bụng thì ngay cả mày tao cũng đánh!
Khương mập tuy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn hào hiệp nói:
- Anh Kiếm, anh cho chúng em một cơ hội đi.
Lí Kiếm không kiên nhẫn được nữa, lẳng lặng đá một cước về phía Khương mập, khí thế vô cùng hung mãnh. Khương mập không ngờ Lí Kiếm lại ra tay với mình, không phản ứng kịp, cũng không dám né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu một đá này.
Chân Lí Kiếm sắp đánh trung Khương mập, tất cả học sinh chung quanh đều đổ mồ hôi. Ai cũng biết Lí Kiếm luyện Taekwondo, lại là Đội trưởng Đội bóng đá. Ăn một cước này, Khương mập không chết cũng phải ói vài ngụm máu tươi. Một vài nữ sinh thậm chí nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tươi đầm đìa.
"Bịch" một tiếng, một người ngã ra ngoài. Mọi người nhìn kỹ lại thì đó không phải Khương mập mà chính là Lí Kiếm, đứng giữa hai người chính là Sở Thiên đang tươi cười.
Mọi người còn đang sửng sốt thì Sở Thiên thản nhiên nói:
- Có bản lĩnh thì đánh ta, đánh bạn ta trước mặt ta vậy thì không tốt lắm!
Tất cả mọi người, kể cả Khương Tiểu Bàn, Lâm Mỹ Mỹ đến giờ mới biết chính là Sở Thiên đánh ngã Lí Kiếm. Thế nhưng Khương Tiểu Bàn không thể tin đây lại là sự thật. Bởi vì hắn chỉ thấy Sở Thiên bị đánh chứ chưa từng thấy Sở Thiên ra tay. Lâm Mỹ Mỹ thì càng không dám tin. Sở Thiên trong mắt cô ta là một tên phế vật, sao có thể đánh ngã thần tượng Lí Kiếm của mình đây?
Càng khó tin hơn chính là không ai thấy được Sở Thiên ra tay như thế nào.
Hai thiếu niên vạm vỡ chạy tới nâng Lí Kiếm dậy. Lí Kiếm lau khô vết máu ở miệng, mắt hiện lên vẻ hung ác, chỉ vào Sở Thiên, nói với tên cao to nhất bên cạnh:
- Hồ Bưu, đánh chết hắn cho ta, hắn chết ta chịu trách nhiệm.
Lí Kiếm cũng không biết được Sở Thiên ra tay như thế nào. Nhưng hắn bị mất mặt như vậy, đương nhiên lửa giận ngập trời, muốn lấy mạng Sở Thiên.
Hai người Hồ Bưu xông về phía Sở Thiên, đánh về phía lồng ngực, khuôn mặt Sở Thiên. Đáng tiếc còn không đánh trúng thì Sở Thiên đã vọt tới bên cạnh, tung một chưởng chính xác vào nách. Nắm đấm hung mãnh của hai người Hồ Bưu giờ trở nên yếu ớt vô lực. Sở Thiên quay người lại, chân đá vào mông. "Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, hai người Hồ Bưu như hai con chó đói vồ xuống mặt đất. Đám học sinh xung quanh thấy tư thế kỳ lạ của chúng, đều không nhịn được bật cười.
Lí Kiếm thấy hai người Hồ Bưu chịu thiệt, nhân lúc Sở Thiên không chú ý bèn cầm một tảng đá từ đằng sau đập tới gáy Sở Thiên. Sở Thiên sớm đã phát hiện. Bình sinh hắn hận nhất đám tiểu nhân đánh lén. Vì vậy lắc mình tránh thoát. Sau đó dùng cùi chỏ đánh mạnh vào bụng Lí Kiếm. Lí Kiếm đau đớn, khó chịu, đang định ngồi xổm xuống thì chân Sở Thiên như có mắt, đá trúng đầu gối gã. Lí Kiếm lập tức ngã ngược về sau, cầm hòn đá trong tay, tư thế như lão rùa đen, học sinh xung quanh cười ồ lên.
Lâm Mỹ Mỹ không tiếp nhận được sự thật Lí Kiếm thảm bại, Sở Thiên dương oai, cuồng loạn hô:
- Con mẹ mày, có giỏi thì đánh bà đi... đánh đi... không dám thì mày chính là do điếm nuôi lớn.
Hành động của Lâm Mỹ Mỹ chính là muốn tranh cường háo thắng, không phục Sở Thiên, muốn mượn hành động này để thu hồi một chút danh dự. Đáng tiếc trong mắt đám học sinh, cô ta lại chẳng khác gì đám đàn bà chợ búa chua ngoa, nhưng không ai dám để lộ ra ngoài cả.
Sở Thiên không báo giờ đánh phụ nữ yếu ớt, nhưng Lâm Mỹ Mỹ chửi bới quá khó nghe, vì vậy kéo Khương Tiểu Bàn đang trợm mắt há mồm chậm rãi đi sát qua bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lên một cái cây nhỏ, quay đầu nói với ba người Lí Kiếm vừa đứng dậy:
- Nếu muốn trả thù thì quang minh chính đại tới tìm ta, chớ nên bắt nạt bạn ta. Nhớ kỹ, ta là Sở Thiên!
Lí Kiếm hai mắt hung ác nhìn Sở Thiên. Thù này hắn nhất định phải báo! Sở Thiên! Sở Thiên! Tao nhất định phải giết mày!
Lâm Mỹ Mỹ thấy Sở Thiên không thèm để ý tới cô, sắc mặt tái nhợt nói:
- Đồ nhu ngược, đồ nhát gan, mày đúng là đồ phế vật.
Lâm Mỹ Mỹ tập trung chửi bới, ba người Lí Kiếm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Thiên mà nguyền rủa, không chú ý tới gốc cây nhỏ đang đổ xuống phía Lâm Mỹ Mỹ. Các học sinh xung quanh trông thấy, nhưng không ai lên tiếng nhắc nhở, ai bảo cô ta lớn lối, bá đạo tới vậy.
Lâm Mỹ Mỹ vừa hô hai chữ "phế vật" thì gốc cây nhỏ đổ lên vai cô khiến cô mất trọng tâm, ngã sấp trên mặt đất. Đám học sinh lại được một trận cười.
Lí Kiếm liếc mắt nhìn, tất cả học sinh đều không dám cười nữa, tản ra, đi vào trong trường học. Một trận đánh sáng nay sẽ khiến bọn họ khắc sâu cái tên "Sở Thiên".
Hôm nay chính là một khởi đầu mới. Cũng chính là ngày Sở Thiên có một cuộc sống mới, một cuộc sống đường đường chính chính, đội trời đạp đất.
Sáng hôm sau, khi Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc sờ sờ mặt Sở Thiên, nói:
- Sở Thiên, hôm qua khắp người bạn toàn là vết thương, tại sao bây giờ lại có vẻ mặt hồng hào vậy.
Sau đó nó kéo quần áo Sở Thiên xem xét:
- Oa, cơ thể bạn cũng không còn thấy chút dấu vết nào nữa. Nhà bạn có rượu xoa bóp đặc hiệu gì hay sao, cho mình xin một chút. Đề phòng cuộc thi lần sau nếu bị điểm kém, cha mình lại đánh gần chết.
Sở Thiên không thể nói với tên béo rằng mình là Sở Lưu Hương được. Tuy nhiên nó là bạn tốt nhất của Sở Thiên, nên chỉ đành lấp lửng nói:
- Mình cũng không biết, khi mình ngủ dậy thì đã đã trở thành như vậy. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi được chưa?
Khương Tiểu Bàn giống như nhìn quái vật, nói:
- Đương nhiên là đi học thôi. Chẳng lẽ bạn cho rằng chúng ta còn có thời gian đi chơi sao. Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã sắp tới rồi!
Sở Thiên sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn có đại bộ phận trí nhớ của "Sở Thiên", nhưng nó chứa đựng quá nhiều, hắn chưa thể tiêu hóa hết toàn bộ. Vì vậy hắn cũng không dám ăn nói lung tung. Dù sao cũng có tên béo này hướng dẫn hắn quen thuộc cuộc sống nơi này, quen thuộc những nguyên tắc trong cuộc sống của "Sở Thiên". Hắn tin tưởng mình sẽ rất nhanh hòa nhập vào hoàn cảnh mới.
Đây chính là lý do Sở Lưu Hương sống dai hơn người khác, ngoại trừ nguyên nhân võ công thì ưu điểm của hắn chính là có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, làm chủ hoàn cảnh.
Dọc đường Sở Thiên cùng Khương Tiểu Bàn một hỏi một đáp, dần dần hiểu được một số việc. 7h30 mỗi ngày mình phải tới trường học. 5h30 chiều trở về nhà, còn có cuộc thi gì gì đó. Sở Thiên cười thầm trong lòng, chẳng phải đó cũng giống như chế độ khoa cử như tại thời Đường hay sao?
Đúng lúc này có một chiếc BMW phanh "kít" một tiếng, dừng ở bên cạnh Sở Thiên cùng Khương Tiểu Bàn. Hai thiếu niên vạm vỡ đi xuống trước, đỡ lấy Lâm Mỹ Mỹ và Lí Kiếm ôm nhau đi ra. Thấy Sở Thiên, Lí Kiếm chỉ nói:
- Phế vật, hôm qua rơi xuống sông Thiên Lan mà chưa chết sao? Mạng mày thật lớn! Hơn nữa nhìn mày hôm nay thần thái sáng lạn, vết thương hôm qua đã khôi phục hoàn toàn. Xem ra sau này dùng mày làm bao cát là thích hợp nhất.
Lâm Mỹ Mỹ và hai tên thiếu niên cũng cười hùa theo.
Lâm Mỹ Mỹ cười, sau đó trừng mắt nhìn Sở Thiên:
- Sở phế vật, 300 đồng tiền bồi thường quần áo cho tao có mang tới hay không?
Trên mặt Lâm Mỹ Mỹ tươi cười vô cùng đắc ý. Trong lòng cô ta đang nghĩ Sở Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng lên. Tuy rằng số tiền này không nhiều nhưng làm vậy thì mọi người sẽ biết ai đắc tội với cô đều không có kết quả tốt!
Sở Thiên nhìn mấy người này, ký ức thống khổ dần hiện lên. Hôm qua, chính mấy người này đã đánh mình một trận, còn bức ép mình rơi xuống sông Thiên Lan. Sau đó họ nghênh ngang bỏ đi, không thèm để ý tới tính mạng của mình. Trong mắt Sở Thiên hiện lên vẻ giận dữ, cổ đại có đám du thủ du thực, không ngờ thời hiện đại cũng có. Loại người này nhất định phải dạy dỗ chúng một lần nhớ đời. Sở Thiên âm thầm vận chuyển chân khí, tất cả đều vô cùng thông thuận. Như vậy muốn đối phó với mấy người này là thừa sức.
Vì vậy Sở Thiên cười nhạt một tiếng:
- Hôm qua chúng mày đánh tao bị thương, vậy hẳn là chúng mày phải bồi thường cho tao mới đúng chứ?
Lâm Mỹ Mỹ vẻ mặt cứng ngắc, quả nhiên tên phế vật này không để mặt mũi cho cô ta, xem ra lần dạy dỗ hôm qua vẫn còn quá nhẹ. Cô ngẩng đầu nói với Lí Kiếm:
- Kiếm ca, hà tất phải chờ đợi? Nói không chừng ngay bây giờ cũng có thể nha?!!
Tối hôm qua Lí Kiếm vừa cùng Lâm Mỹ Mỹ mây mưa một trận, đương nhiên là nói gì nghe nấy, tươi cười nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi thật không biết điều. Vốn ta không muốn dây dưa với tên phế vật như mày vì như vậy quá mất thân phận chúng ta. Nhưng hôm nay mày đã muốn chết thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. Hồ Bưu, chúng mày xông lên bắt nó, buộc dây vào cánh tay, sau đó treo lên cửa trường cho tao. Tao muốn mọi người biết được đắc tội với Lí Kiếm sẽ có hậu quả thế nào!
Lúc này đang là giờ đi học cao điểm, mà học sinh trường Thiên Đô đều biết bá vương Lí Kiếm. Hiện giờ thấy Lí Kiếm đang chặn Sở Thiên ở cồng trường, biết có chuyện hay để xem. Sau một thời gian đã tạo thành một vòng vây xung quanh, tất cả đều muốn xem kết cục bi thảm của Sở Thiên.
Khương Tiểu Bàn thấy Lí Kiếm chặn Sở Thiên, lại qua câu chuyện biết được hôm qua Sở Thiên rơi xuống sông đều là do đám người này, trong lòng vô cùng giận dữ. Tuy vậy Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm không phải là người có thể đắc tội được, anh ta chính chính là đầu gấu tại trường học. Cũng là đội trưởng đội bóng đá. Ỷ thế có cha làm Cục trưởng Cục công an nên làm xằng làm bậy khắp nơi. Nếu không phải là trêu chọc nữ sinh thì chính là đánh nhau. Hơn nữa cha gã đã chạy vạy quan hệ vào một trường đại học, chỉ cần sau kỳ thi đại học là sẽ vinh dự tốt nghiệp. Không, nói chính xác phải là vinh dự trở thành sinh viên. Hiệu trưởng và giáo viên đương nhiên không thể lãng phí danh nghạch này. Dù sao cũng có thể đề cao tỷ lệ vào đại học của trường, vì vậy đối với Lí Kiếm một mắt nhắm, một mắt mở.
Khương Tiểu Bàn biết rõ Lí Kiếm ra tay tàn nhẫn, không muốn Sở Thiên bị thương, vì vậy vội vàng hô lớn:
- Anh Kiếm, chị Mỹ Mỹ, không phải Sở Thiên không bồi thường hai người, chẳng qua là hắn không mang đủ tiển. Đây là 100 đồng, hai người cầm trước, số còn lại buổi chiều nhất định sẽ trả đủ.
Khương Tiểu Bàn lấy 100 đồng của mình đưa ra.
Trong lòng Sở Thiên rất cảm động. Khương Tiểu Bàn là một người bạn rất tốt, rất trượng nghĩa.
Lí Kiếm hất tiền trong tay Khương mập ra, lạnh lùng nói:
- Cút. Còn ở đây giả bộ tốt bụng thì ngay cả mày tao cũng đánh!
Khương mập tuy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn hào hiệp nói:
- Anh Kiếm, anh cho chúng em một cơ hội đi.
Lí Kiếm không kiên nhẫn được nữa, lẳng lặng đá một cước về phía Khương mập, khí thế vô cùng hung mãnh. Khương mập không ngờ Lí Kiếm lại ra tay với mình, không phản ứng kịp, cũng không dám né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu một đá này.
Chân Lí Kiếm sắp đánh trung Khương mập, tất cả học sinh chung quanh đều đổ mồ hôi. Ai cũng biết Lí Kiếm luyện Taekwondo, lại là Đội trưởng Đội bóng đá. Ăn một cước này, Khương mập không chết cũng phải ói vài ngụm máu tươi. Một vài nữ sinh thậm chí nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn cảnh máu tươi đầm đìa.
"Bịch" một tiếng, một người ngã ra ngoài. Mọi người nhìn kỹ lại thì đó không phải Khương mập mà chính là Lí Kiếm, đứng giữa hai người chính là Sở Thiên đang tươi cười.
Mọi người còn đang sửng sốt thì Sở Thiên thản nhiên nói:
- Có bản lĩnh thì đánh ta, đánh bạn ta trước mặt ta vậy thì không tốt lắm!
Tất cả mọi người, kể cả Khương Tiểu Bàn, Lâm Mỹ Mỹ đến giờ mới biết chính là Sở Thiên đánh ngã Lí Kiếm. Thế nhưng Khương Tiểu Bàn không thể tin đây lại là sự thật. Bởi vì hắn chỉ thấy Sở Thiên bị đánh chứ chưa từng thấy Sở Thiên ra tay. Lâm Mỹ Mỹ thì càng không dám tin. Sở Thiên trong mắt cô ta là một tên phế vật, sao có thể đánh ngã thần tượng Lí Kiếm của mình đây?
Càng khó tin hơn chính là không ai thấy được Sở Thiên ra tay như thế nào.
Hai thiếu niên vạm vỡ chạy tới nâng Lí Kiếm dậy. Lí Kiếm lau khô vết máu ở miệng, mắt hiện lên vẻ hung ác, chỉ vào Sở Thiên, nói với tên cao to nhất bên cạnh:
- Hồ Bưu, đánh chết hắn cho ta, hắn chết ta chịu trách nhiệm.
Lí Kiếm cũng không biết được Sở Thiên ra tay như thế nào. Nhưng hắn bị mất mặt như vậy, đương nhiên lửa giận ngập trời, muốn lấy mạng Sở Thiên.
Hai người Hồ Bưu xông về phía Sở Thiên, đánh về phía lồng ngực, khuôn mặt Sở Thiên. Đáng tiếc còn không đánh trúng thì Sở Thiên đã vọt tới bên cạnh, tung một chưởng chính xác vào nách. Nắm đấm hung mãnh của hai người Hồ Bưu giờ trở nên yếu ớt vô lực. Sở Thiên quay người lại, chân đá vào mông. "Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, hai người Hồ Bưu như hai con chó đói vồ xuống mặt đất. Đám học sinh xung quanh thấy tư thế kỳ lạ của chúng, đều không nhịn được bật cười.
Lí Kiếm thấy hai người Hồ Bưu chịu thiệt, nhân lúc Sở Thiên không chú ý bèn cầm một tảng đá từ đằng sau đập tới gáy Sở Thiên. Sở Thiên sớm đã phát hiện. Bình sinh hắn hận nhất đám tiểu nhân đánh lén. Vì vậy lắc mình tránh thoát. Sau đó dùng cùi chỏ đánh mạnh vào bụng Lí Kiếm. Lí Kiếm đau đớn, khó chịu, đang định ngồi xổm xuống thì chân Sở Thiên như có mắt, đá trúng đầu gối gã. Lí Kiếm lập tức ngã ngược về sau, cầm hòn đá trong tay, tư thế như lão rùa đen, học sinh xung quanh cười ồ lên.
Lâm Mỹ Mỹ không tiếp nhận được sự thật Lí Kiếm thảm bại, Sở Thiên dương oai, cuồng loạn hô:
- Con mẹ mày, có giỏi thì đánh bà đi... đánh đi... không dám thì mày chính là do điếm nuôi lớn.
Hành động của Lâm Mỹ Mỹ chính là muốn tranh cường háo thắng, không phục Sở Thiên, muốn mượn hành động này để thu hồi một chút danh dự. Đáng tiếc trong mắt đám học sinh, cô ta lại chẳng khác gì đám đàn bà chợ búa chua ngoa, nhưng không ai dám để lộ ra ngoài cả.
Sở Thiên không báo giờ đánh phụ nữ yếu ớt, nhưng Lâm Mỹ Mỹ chửi bới quá khó nghe, vì vậy kéo Khương Tiểu Bàn đang trợm mắt há mồm chậm rãi đi sát qua bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lên một cái cây nhỏ, quay đầu nói với ba người Lí Kiếm vừa đứng dậy:
- Nếu muốn trả thù thì quang minh chính đại tới tìm ta, chớ nên bắt nạt bạn ta. Nhớ kỹ, ta là Sở Thiên!
Lí Kiếm hai mắt hung ác nhìn Sở Thiên. Thù này hắn nhất định phải báo! Sở Thiên! Sở Thiên! Tao nhất định phải giết mày!
Lâm Mỹ Mỹ thấy Sở Thiên không thèm để ý tới cô, sắc mặt tái nhợt nói:
- Đồ nhu ngược, đồ nhát gan, mày đúng là đồ phế vật.
Lâm Mỹ Mỹ tập trung chửi bới, ba người Lí Kiếm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Thiên mà nguyền rủa, không chú ý tới gốc cây nhỏ đang đổ xuống phía Lâm Mỹ Mỹ. Các học sinh xung quanh trông thấy, nhưng không ai lên tiếng nhắc nhở, ai bảo cô ta lớn lối, bá đạo tới vậy.
Lâm Mỹ Mỹ vừa hô hai chữ "phế vật" thì gốc cây nhỏ đổ lên vai cô khiến cô mất trọng tâm, ngã sấp trên mặt đất. Đám học sinh lại được một trận cười.
Lí Kiếm liếc mắt nhìn, tất cả học sinh đều không dám cười nữa, tản ra, đi vào trong trường học. Một trận đánh sáng nay sẽ khiến bọn họ khắc sâu cái tên "Sở Thiên".