Chương : 136
Diệp Vinh Thu dẫn theo mười mấy người thân thủ tốt thay quân trang của giặc, những người còn lại thì yểm hộ ở phía sau. Họ cứ như vậy quay trở lại bãi đất trống lúc ban nãy.
Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người lần cuối, mọi người đều gật đầu, tỏ thái độ đã nhớ rõ kế hoạch tác chiến của anh.
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, đi ra khỏi hàng yểm thể, đi về phía những tên giặc kia. Không đợi giặc chú ý tới anh, anh hét lớn một tiếng: “Nani wo shiteiruno? Baka” (何をしているの? バカ: Bọn ngu này, chúng mày đang làm cái quái gì thế?)
Mấy tên giặc kia hoảng sợ, luống cuống tay chân, tên uống rượu thì đổ rượu đi, tên hút thuốc thì dập tàn thuốc, mấy tên đang nằm đờ ra thì vội bật dậy, còn có mấy tên hoảng sợ chỉnh đốn lại quân trang mũ áo của mình.
Diệp Vinh Thu dẫn mười mấy người phía sau, sải bước đi về phía đám giặc Nhật đang đờ đẫn kia.
Chiến tranh lâu như vậy, giặc Nhật đều học được vài câu tiếng Trung để sai khiến nô dịch người Trung thì quân nhân Trung Quốc cũng học được vài câu tiếng Nhật thường dùng. Hắc Cẩu từng dạy Diệp Vinh Thu vài câu tiếng Nhật đơn giản, để khi nào rơi vào cảnh khốn khó, anh có thể giả dạng làm người Nhật, lừa dối bọn chúng để bảo toàn tính mạng mình. Đây cũng chính là cách Diệp Vinh Thu đã nghĩ ra. Họ mặc quân trang của mấy tên giặc đã bị họ giết chết kia, không ít thì nhiều đều có vết máu, anh để những người mặc quân trang tương đối sạch sẽ đứng ở đầu, những người quân trang dính nhiều máu thì núp phía sau, giả dạng một đội ngũ Nhật đi tuần tra.
Ban nãy anh hô như vậy, tuy rằng để giặc chú ý tới mình, nhưng anh lại mắng bọn chúng mấy câu, mấy tên lính kia tự nhiên chột dạ, tưởng đây là cấp trên đi kiểm tra phiên trực của bọn chúng nên không suy nghĩ nhiều. Bọn anh vẫn dùng cách cũ, giấu dao trong tay áo, đợi khi nào đến gần một chút sẽ dùng dao cắt cổ bọn chúng, không để bọn chúng có cơ hội nổ súng gọi người tới.
Nhưng họ còn chưa kịp đi tới trước mặt, một tên giặc mắt sắc đột nhiên chỉ vào vết máu trên quân trang của họ hét to một tiếng.
Một tên giặc khác cũng nhìn thấy, lập tức lên tiếng hỏi.
Diệp Vinh Thu chỉ biết vài câu tiếng Nhật đơn giản, giờ chỉ thấy môi tên kia mấp máy, nhưng không biết tên ấy đang nói cái gì, vì vậy không thể làm gì hơn là giả bộ hung ác không ngừng mắng: “Baka, baka” (バカ! バカ: Đồ ngu! đồ ngu!)
Mấy tên giặc kia cảm thấy có gì đó không đúng, một tên trong số bọn chúng giơ súng lên, quát to: “Yameru!” (やめろ: Dừng lại)
Diệp Vinh Thu nhìn họng súng đen ngòm, căng thẳng đến độ lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng anh vẫn tiếp tục kiên trì đi về phía trước. Phải nhanh chóng xông lên, không cho bọn chúng có cơ hội nổ súng!
Cậu lính đứng bên cạnh anh có lẽ là sợ hãi, đột nhiên bước lên trước, đánh về phía tên Nhật đang giơ súng kia. Mấy tên giặc Nhật lấy lại tinh thần, đều giơ hết súng lên, lớn tiếng quát đám Diệp Vinh Thu dừng lại!
Sự tình đã đi đến bước này, ngoại trừ đánh ra thì không còn cách nào khác. Diệp Vinh Thu hét lớn một tiếng tiến lên trước, mấy người đi theo anh cũng theo sát phía sau, có mấy người vốn núp ở đằng xa quan sát sự tình cũng vội chạy lên hỗ trợ.
Giờ quân Nhật đã cảnh giác, lần này không thể đánh tốt như vừa rồi mà đã thành một cuộc đấu tranh sinh tử.
Mấy chuyện đánh nhau này, Diệp Vinh Thu chưa từng chỉ huy bao giờ, anh không hiểu mấy cái này, cũng chưa từng tham gia. Nhưng để lấy lòng tin cho các đồng đội, lần này anh đi đầu, trận chiến nổ ra, anh cũng chọn cho mình một tên giặc.
Diệp Vinh Thu thư sinh yếu ớt, sẽ đánh giặc như nào đây? Rõ ràng anh xông tới trước tiên, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, thành thử tên giặc kia cầm dao lên trước chém về phía anh. Anh vội vàng lấy khẩu súng trường lên che, bịch một tiếng, khẩu súng trường tuột tay rơi xuống đất.
Tên giặc kia liền nhào tới, đẩy Diệp Vinh Thu ngã lăn xuống đất, giơ dao lên định đâm vào đầu anh. Diệp Vinh Thu sợ hãi nắm mạnh cổ tay tên kia, đến lúc sinh tử, bản năng sinh tồn bộc phát, anh vậy mà cũng có thể giữ chặt tay tên kia, không cho lưỡi dao đâm xuống.
Rất nhanh có một cậu lính chạy tới, đâm một dao vào lưng tên giặc đang vật lộn cùng Diệp Vinh Thu, tên kia kêu thảm một tiếng, từ trên người Diệp Vinh Thu ngã xuống đất, sau đó bị một người khác dùng dao cắt đứt yết hầu.
Diệp Vinh Thu được cậu lính chạy tới hỗ trợ kia kéo ra khỏi phạm vi chiến đấu, người anh đẫm mồ hôi, vội phất tay: “Mau, mau đi hỗ trợ đi!”
Lực xuyên thấu của vũ khí giặc quá mạnh, nếu trận này mà nổ súng chỉ e mọi người đều ngộ thương, cũng may mà khi tiếp cận đấu tay đôi giặc cũng chọn cầm lưỡi lê để chiến đấu chứ không nổ súng. Tuy không có tiếng súng, nhưng mấy tên giặc kia cũng hô hoán rất to, khiến các chiến sĩ hoảng loạn, sợ chúng sẽ gọi lính tuần tra xung quanh tới.
Trận chiến này các chiến sĩ cộng sản vẫn chiếm thế thượng phong. Thứ nhất là bởi họ chiếm được tiên cơ, thứ hai là do có không ít tên giặc còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cũng có chút kiêng kỵ với người mặc quân trang giống mình. Tuy vậy nhưng trận này cũng giằng co hơn một phút đồng hồ, hơn mười tên giặc đều đã bị giết chết. Nhưng bởi giặc có cảnh giác từ trước nên tình hình quân cộng cũng tương đối thê thảm, một cậu lính bị dao *** vào tim chết ngay tại chỗ, còn một cậu khác bị đâm vào bụng, máu chảy đầy đất, nằm co giật dưới đất, chỉ sợ cũng không sống thêm được bao lâu.
Ngoài ra còn có bốn người bị thương, nhưng chỉ thương ngoài da, không nguy hiểm tới tính mạng, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Diệp Vinh Thu đi về phía cậu lính bị đâm vào bụng kia, anh còn chưa kịp tới gần, Khưu Tiến Bộ đã nhanh chóng nhào tới, ôm cậu chiến sĩ vào lòng: “Lưu Nhất Vân, Nhất Vân, cố gắng chịu đựng.”
Cậu lính bị trọng thương kia là lính trong đội của Khưu Tiến Bộ, tên là Lưu Nhất Vân.
Diệp Vinh Thu nhìn Lưu Nhất Vân bị thương dưới thân, máu nhuộm đỏ mặt đất, lại nhìn cậu chiến sĩ thân thể đã cứng ngắc kia, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tuy mấy năm này thường xuyên phải nhìn thấy cảnh sinh tử, nhưng những cậu lính sớm chiều ở bên cạnh cứ như vậy mà chết đi trước mặt, cảm giác ấy vô cùng bi ai, vĩnh viễn không thể xem nhẹ.
Diệp Vinh Thu đi tới ngồi xổm xuống bên người cậu lính bị đâm xuyên tim, những người cùng tiểu đội với cậu diện vô biểu tình quỳ gối bên cạnh thi thể. Diệp Vinh Thu run rẩy sờ xem hơi thở và cổ của cậu lính, rồi anh thu tay về nhắm hai mắt lại.
Sau đó anh đứng lên, đi tới bên người Lưu Nhất Vân.
Khưu Tiến Bộ ôm Lưu Nhất Vân, bàn tay giữ chặt vết thương trên người cậu, run giọng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, đội trưởng lập tức đưa cậu về.”
Ánh mắt Lưu Nhất Vân đã dần rời rạc, cậu cố gắng chuyển động con ngươi đục ngầu, thấy Diệp Vinh Thu đi tới bên cạnh mình, ánh mắt trong suốt hơn một chút: “Chính ủy… chính ủy…”
Cậu vừa nói, bọt máu đen liền trào ra khỏi miệng.
Diệp Vinh Thu cắn chặt môi. Lưu Nhất Vân là một cậu lính trẻ, mấy hôm trước vừa tròn mười tám tuổi. Bình thường cậu hay tới xưởng công binh giúp đỡ, đầu óc không tính là thông minh, nhưng làm việc rất chịu khó. Cậu ấy rất hâm mộ Diệp Vinh Thu, thường đi theo sau Diệp Vinh Thu kêu chính ủy chính ủy. Đang trong thời loạn, cho dù có là trẻ con thì trên người cũng toát lên vẻ u ám, nhưng Lưu Nhất Vân thì không, ngày nào cậu cũng vui vẻ, người khác khen cậu cậu liền cười híp mắt. Diệp Vinh Thu cũng rất thích cậu lính này, thường bảo Lưu Nhất Vân đừng gọi anh là chính ủy nữa, có thể gọi tên anh, hoặc gọi anh một tiếng ‘đại ca’. Nhưng Lưu Nhất Vân luôn cảm thấy Diệp Vinh Thu rất thần thánh, cho nên trước mặt người khác luôn một lòng tôn kính anh mà gọi là chính ủy chỉ khi nào có hai người họ mới có thể ngượng ngùng kêu “Diệp đại ca”.
Lúc tên giặc đâm dao vào người Lưu Nhất Vân, Diệp Vinh Thu cũng nhìn thấy, tên giặc ấy dùng sức xoay lưỡi lê, khuấy sâu vào trong bụng Lưu Nhất Vân.
Cậu ấy sẽ phải chết. Diệp Vinh Thu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng anh cũng biết đây là sự thật. Không thể cứu Lưu Nhất Vân được nữa.
Khưu Tiến Bộ vẫn ôm chặt Lưu Nhất Vân không buông, Lưu Nhất Vân từ từ vươn tay về phía Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu nắm chặt tay cậu ấy. Lưu Nhất Vân muốn cười, nhưng vẻ mặt như đang khóc.
“Chính ủy.” Bên cạnh có người khẽ gọi anh.
Diệp Vinh Thu cắn môi, nói: “Cởi quân trang giặc trên người Thạch Thanh ra.” Thạch Thanh là tên của cậu lính đã hy sinh.
Các chiến sĩ cùng tiểu đội với Thạch Thanh không khóc, cắn chặt răng đến nỗi trán nổi gân xanh, bắt đầu cởi quân trang trên người Thạch Thanh xuống.
Diệp Vinh Thu nhìn Thạch Thanh, lại nhìn đôi mắt của Lưu Nhất Vân, tự trách bản thân mà nhắm mắt lại. Anh nghĩ, chuyện vừa rồi đều là lỗi của anh, những người anh em này là do anh dẫn đi, nếu anh có thể nghĩ ra cách tốt hơn, có lẽ Thạch Thanh và Lưu Nhất Vân đã không phải chết.
Diệp Vinh Thu ngoan quyết, mở mắt, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khưu Tiến Bộ: “Tiểu đội trưởng Khưu, chúng ta cởi quân trang của giặc trên người Lưu Nhất Vân xuống đi.”
Khưu Tiến Bộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Vinh Thu. Anh hiểu lời này của Diệp Vinh Thu là ý gì, chính là muốn buông tha Lưu Nhất Vân.
“Cậu ấy không sao cả!” Khưu Tiến Bộ cởi túi đồ và đạn dược trên người mình ra đưa cho cậu lính bên cạnh: “Tôi cõng cậu ấy!” Anh vừa buông tay, vết thương của Lưu Nhất Vân lại bắt đầu chảy máu, Khưu Tiến Bộ lại vội vã lấy tay ngăn lại.
“Chúng ta không có thời gian!” Diệp Vinh Thu nói, “Tiểu đội trưởng Khâu, nhanh lên, nếu không giặc tới thì tất cả đều nguy!” Anh bắt đầu hận chính mình, nhưng anh buộc phải nói vậy. Giờ anh đã biết làm tướng lĩnh không dễ, làm tướng lĩnh là buộc phải quyết giữ hay bỏ, có được thì phải có mất, mặc kệ anh mềm lòng đến đâu thì anh vẫn buộc phải cương quyết buông tha.
Khưu Tiến Bộ vẫn trừng mắt nhìn Diệp Vinh Thu, không chịu buông tay.
Diệp Vinh Thu nhẹ nhàng buông bàn tay Lưu Nhất Vân ra, đứng lên. Giờ anh không dám nhìn vào mắt Lưu Nhất Vân, chỉ có thể quay sang nhìn Khưu Tiến Bộ: “Khưu Tiến Bộ, đây là mệnh lệnh! Chúng ta phải tiếp tục hành động, không thể đùa cợt với tính mệnh của các đồng chí khác.”
Khưu Tiến Bộ có phần mất khống chế quát: “Chúng ta nghe tên kia chỉ huy, đi tới cái nơi quỷ quái này vốn đã là chuyện đùa rồi! Chẳng lẽ đến giờ anh vẫn còn tin tưởng cái tên kia?”
Diệp Vinh Thu khó tin trừng mắt nhìn Khưu Tiến Bộ, nhào tới túm lấy cổ áo anh ta: “Cậu bị ngu hay sao Khưu Tiến Bộ? Cậu nghĩ tất cả chuyện này là lỗi của cậu ấy sao?? Đã tới đây rồi mà cậu vẫn còn dao động quân tâm? Cậu biết giờ chúng ta thất bại sẽ hại chết bao nhiêu người không?”
Khưu Tiến Bộ đang muốn cãi lại, đột nhiên im bặt —— bàn tay Lưu Nhất Vân đẫm máu nắm lấy bàn tay anh ta.
“Đội trưởng..” Giọng Lưu Nhất Vân nhẹ đến không thể nhẹ hơn, “Anh nghe Diệp đại ca đi.. giúp em cởi quần áo giặc… em không muốn… mặc… đồ của giặc… chết..”
Trong khắc ấy mắt Diệp Vinh Thu mờ sương, nhưng anh lập tức xoay người. Giờ anh không thể khóc, bởi anh là người chỉ huy ở đây.
“Đưa họ vào rừng cây, chúng ta lập tức đi.” Diệp Vinh Thu hạ lệnh. Giờ họ không có thời gian mai táng cho các chiến sĩ khác, chỉ có thể tạm giấu đi, nếu có cơ hội sẽ quay về an bài cho thi thể sau.
Khưu Tiến Bộ ôm Lưu Nhất Vân rơi nước mắt: “Sao cậu lại ngốc như vậy?”
Lưu Nhất Vân dùng hết khí lực cuối cùng để cởi khuyu áo quân trang Nhật mình đang mặc.
Cuối cùng Khưu Tiến Bộ cũng buông lỏng Lưu Nhất Vân ra, run rẩy cởi quân trang trên người cậu, sau đó ôm cậu đưa vào rừng cây.
Diệp Vinh Thu không đành lòng nhìn nơi đặt thi thể đồng đội mình, cố kìm nén cho giọng không run rẩy: “Đi, chúng ta tiếp tục đi.”
Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người lần cuối, mọi người đều gật đầu, tỏ thái độ đã nhớ rõ kế hoạch tác chiến của anh.
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, đi ra khỏi hàng yểm thể, đi về phía những tên giặc kia. Không đợi giặc chú ý tới anh, anh hét lớn một tiếng: “Nani wo shiteiruno? Baka” (何をしているの? バカ: Bọn ngu này, chúng mày đang làm cái quái gì thế?)
Mấy tên giặc kia hoảng sợ, luống cuống tay chân, tên uống rượu thì đổ rượu đi, tên hút thuốc thì dập tàn thuốc, mấy tên đang nằm đờ ra thì vội bật dậy, còn có mấy tên hoảng sợ chỉnh đốn lại quân trang mũ áo của mình.
Diệp Vinh Thu dẫn mười mấy người phía sau, sải bước đi về phía đám giặc Nhật đang đờ đẫn kia.
Chiến tranh lâu như vậy, giặc Nhật đều học được vài câu tiếng Trung để sai khiến nô dịch người Trung thì quân nhân Trung Quốc cũng học được vài câu tiếng Nhật thường dùng. Hắc Cẩu từng dạy Diệp Vinh Thu vài câu tiếng Nhật đơn giản, để khi nào rơi vào cảnh khốn khó, anh có thể giả dạng làm người Nhật, lừa dối bọn chúng để bảo toàn tính mạng mình. Đây cũng chính là cách Diệp Vinh Thu đã nghĩ ra. Họ mặc quân trang của mấy tên giặc đã bị họ giết chết kia, không ít thì nhiều đều có vết máu, anh để những người mặc quân trang tương đối sạch sẽ đứng ở đầu, những người quân trang dính nhiều máu thì núp phía sau, giả dạng một đội ngũ Nhật đi tuần tra.
Ban nãy anh hô như vậy, tuy rằng để giặc chú ý tới mình, nhưng anh lại mắng bọn chúng mấy câu, mấy tên lính kia tự nhiên chột dạ, tưởng đây là cấp trên đi kiểm tra phiên trực của bọn chúng nên không suy nghĩ nhiều. Bọn anh vẫn dùng cách cũ, giấu dao trong tay áo, đợi khi nào đến gần một chút sẽ dùng dao cắt cổ bọn chúng, không để bọn chúng có cơ hội nổ súng gọi người tới.
Nhưng họ còn chưa kịp đi tới trước mặt, một tên giặc mắt sắc đột nhiên chỉ vào vết máu trên quân trang của họ hét to một tiếng.
Một tên giặc khác cũng nhìn thấy, lập tức lên tiếng hỏi.
Diệp Vinh Thu chỉ biết vài câu tiếng Nhật đơn giản, giờ chỉ thấy môi tên kia mấp máy, nhưng không biết tên ấy đang nói cái gì, vì vậy không thể làm gì hơn là giả bộ hung ác không ngừng mắng: “Baka, baka” (バカ! バカ: Đồ ngu! đồ ngu!)
Mấy tên giặc kia cảm thấy có gì đó không đúng, một tên trong số bọn chúng giơ súng lên, quát to: “Yameru!” (やめろ: Dừng lại)
Diệp Vinh Thu nhìn họng súng đen ngòm, căng thẳng đến độ lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng anh vẫn tiếp tục kiên trì đi về phía trước. Phải nhanh chóng xông lên, không cho bọn chúng có cơ hội nổ súng!
Cậu lính đứng bên cạnh anh có lẽ là sợ hãi, đột nhiên bước lên trước, đánh về phía tên Nhật đang giơ súng kia. Mấy tên giặc Nhật lấy lại tinh thần, đều giơ hết súng lên, lớn tiếng quát đám Diệp Vinh Thu dừng lại!
Sự tình đã đi đến bước này, ngoại trừ đánh ra thì không còn cách nào khác. Diệp Vinh Thu hét lớn một tiếng tiến lên trước, mấy người đi theo anh cũng theo sát phía sau, có mấy người vốn núp ở đằng xa quan sát sự tình cũng vội chạy lên hỗ trợ.
Giờ quân Nhật đã cảnh giác, lần này không thể đánh tốt như vừa rồi mà đã thành một cuộc đấu tranh sinh tử.
Mấy chuyện đánh nhau này, Diệp Vinh Thu chưa từng chỉ huy bao giờ, anh không hiểu mấy cái này, cũng chưa từng tham gia. Nhưng để lấy lòng tin cho các đồng đội, lần này anh đi đầu, trận chiến nổ ra, anh cũng chọn cho mình một tên giặc.
Diệp Vinh Thu thư sinh yếu ớt, sẽ đánh giặc như nào đây? Rõ ràng anh xông tới trước tiên, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, thành thử tên giặc kia cầm dao lên trước chém về phía anh. Anh vội vàng lấy khẩu súng trường lên che, bịch một tiếng, khẩu súng trường tuột tay rơi xuống đất.
Tên giặc kia liền nhào tới, đẩy Diệp Vinh Thu ngã lăn xuống đất, giơ dao lên định đâm vào đầu anh. Diệp Vinh Thu sợ hãi nắm mạnh cổ tay tên kia, đến lúc sinh tử, bản năng sinh tồn bộc phát, anh vậy mà cũng có thể giữ chặt tay tên kia, không cho lưỡi dao đâm xuống.
Rất nhanh có một cậu lính chạy tới, đâm một dao vào lưng tên giặc đang vật lộn cùng Diệp Vinh Thu, tên kia kêu thảm một tiếng, từ trên người Diệp Vinh Thu ngã xuống đất, sau đó bị một người khác dùng dao cắt đứt yết hầu.
Diệp Vinh Thu được cậu lính chạy tới hỗ trợ kia kéo ra khỏi phạm vi chiến đấu, người anh đẫm mồ hôi, vội phất tay: “Mau, mau đi hỗ trợ đi!”
Lực xuyên thấu của vũ khí giặc quá mạnh, nếu trận này mà nổ súng chỉ e mọi người đều ngộ thương, cũng may mà khi tiếp cận đấu tay đôi giặc cũng chọn cầm lưỡi lê để chiến đấu chứ không nổ súng. Tuy không có tiếng súng, nhưng mấy tên giặc kia cũng hô hoán rất to, khiến các chiến sĩ hoảng loạn, sợ chúng sẽ gọi lính tuần tra xung quanh tới.
Trận chiến này các chiến sĩ cộng sản vẫn chiếm thế thượng phong. Thứ nhất là bởi họ chiếm được tiên cơ, thứ hai là do có không ít tên giặc còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cũng có chút kiêng kỵ với người mặc quân trang giống mình. Tuy vậy nhưng trận này cũng giằng co hơn một phút đồng hồ, hơn mười tên giặc đều đã bị giết chết. Nhưng bởi giặc có cảnh giác từ trước nên tình hình quân cộng cũng tương đối thê thảm, một cậu lính bị dao *** vào tim chết ngay tại chỗ, còn một cậu khác bị đâm vào bụng, máu chảy đầy đất, nằm co giật dưới đất, chỉ sợ cũng không sống thêm được bao lâu.
Ngoài ra còn có bốn người bị thương, nhưng chỉ thương ngoài da, không nguy hiểm tới tính mạng, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Diệp Vinh Thu đi về phía cậu lính bị đâm vào bụng kia, anh còn chưa kịp tới gần, Khưu Tiến Bộ đã nhanh chóng nhào tới, ôm cậu chiến sĩ vào lòng: “Lưu Nhất Vân, Nhất Vân, cố gắng chịu đựng.”
Cậu lính bị trọng thương kia là lính trong đội của Khưu Tiến Bộ, tên là Lưu Nhất Vân.
Diệp Vinh Thu nhìn Lưu Nhất Vân bị thương dưới thân, máu nhuộm đỏ mặt đất, lại nhìn cậu chiến sĩ thân thể đã cứng ngắc kia, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tuy mấy năm này thường xuyên phải nhìn thấy cảnh sinh tử, nhưng những cậu lính sớm chiều ở bên cạnh cứ như vậy mà chết đi trước mặt, cảm giác ấy vô cùng bi ai, vĩnh viễn không thể xem nhẹ.
Diệp Vinh Thu đi tới ngồi xổm xuống bên người cậu lính bị đâm xuyên tim, những người cùng tiểu đội với cậu diện vô biểu tình quỳ gối bên cạnh thi thể. Diệp Vinh Thu run rẩy sờ xem hơi thở và cổ của cậu lính, rồi anh thu tay về nhắm hai mắt lại.
Sau đó anh đứng lên, đi tới bên người Lưu Nhất Vân.
Khưu Tiến Bộ ôm Lưu Nhất Vân, bàn tay giữ chặt vết thương trên người cậu, run giọng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, đội trưởng lập tức đưa cậu về.”
Ánh mắt Lưu Nhất Vân đã dần rời rạc, cậu cố gắng chuyển động con ngươi đục ngầu, thấy Diệp Vinh Thu đi tới bên cạnh mình, ánh mắt trong suốt hơn một chút: “Chính ủy… chính ủy…”
Cậu vừa nói, bọt máu đen liền trào ra khỏi miệng.
Diệp Vinh Thu cắn chặt môi. Lưu Nhất Vân là một cậu lính trẻ, mấy hôm trước vừa tròn mười tám tuổi. Bình thường cậu hay tới xưởng công binh giúp đỡ, đầu óc không tính là thông minh, nhưng làm việc rất chịu khó. Cậu ấy rất hâm mộ Diệp Vinh Thu, thường đi theo sau Diệp Vinh Thu kêu chính ủy chính ủy. Đang trong thời loạn, cho dù có là trẻ con thì trên người cũng toát lên vẻ u ám, nhưng Lưu Nhất Vân thì không, ngày nào cậu cũng vui vẻ, người khác khen cậu cậu liền cười híp mắt. Diệp Vinh Thu cũng rất thích cậu lính này, thường bảo Lưu Nhất Vân đừng gọi anh là chính ủy nữa, có thể gọi tên anh, hoặc gọi anh một tiếng ‘đại ca’. Nhưng Lưu Nhất Vân luôn cảm thấy Diệp Vinh Thu rất thần thánh, cho nên trước mặt người khác luôn một lòng tôn kính anh mà gọi là chính ủy chỉ khi nào có hai người họ mới có thể ngượng ngùng kêu “Diệp đại ca”.
Lúc tên giặc đâm dao vào người Lưu Nhất Vân, Diệp Vinh Thu cũng nhìn thấy, tên giặc ấy dùng sức xoay lưỡi lê, khuấy sâu vào trong bụng Lưu Nhất Vân.
Cậu ấy sẽ phải chết. Diệp Vinh Thu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng anh cũng biết đây là sự thật. Không thể cứu Lưu Nhất Vân được nữa.
Khưu Tiến Bộ vẫn ôm chặt Lưu Nhất Vân không buông, Lưu Nhất Vân từ từ vươn tay về phía Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu nắm chặt tay cậu ấy. Lưu Nhất Vân muốn cười, nhưng vẻ mặt như đang khóc.
“Chính ủy.” Bên cạnh có người khẽ gọi anh.
Diệp Vinh Thu cắn môi, nói: “Cởi quân trang giặc trên người Thạch Thanh ra.” Thạch Thanh là tên của cậu lính đã hy sinh.
Các chiến sĩ cùng tiểu đội với Thạch Thanh không khóc, cắn chặt răng đến nỗi trán nổi gân xanh, bắt đầu cởi quân trang trên người Thạch Thanh xuống.
Diệp Vinh Thu nhìn Thạch Thanh, lại nhìn đôi mắt của Lưu Nhất Vân, tự trách bản thân mà nhắm mắt lại. Anh nghĩ, chuyện vừa rồi đều là lỗi của anh, những người anh em này là do anh dẫn đi, nếu anh có thể nghĩ ra cách tốt hơn, có lẽ Thạch Thanh và Lưu Nhất Vân đã không phải chết.
Diệp Vinh Thu ngoan quyết, mở mắt, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khưu Tiến Bộ: “Tiểu đội trưởng Khưu, chúng ta cởi quân trang của giặc trên người Lưu Nhất Vân xuống đi.”
Khưu Tiến Bộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Vinh Thu. Anh hiểu lời này của Diệp Vinh Thu là ý gì, chính là muốn buông tha Lưu Nhất Vân.
“Cậu ấy không sao cả!” Khưu Tiến Bộ cởi túi đồ và đạn dược trên người mình ra đưa cho cậu lính bên cạnh: “Tôi cõng cậu ấy!” Anh vừa buông tay, vết thương của Lưu Nhất Vân lại bắt đầu chảy máu, Khưu Tiến Bộ lại vội vã lấy tay ngăn lại.
“Chúng ta không có thời gian!” Diệp Vinh Thu nói, “Tiểu đội trưởng Khâu, nhanh lên, nếu không giặc tới thì tất cả đều nguy!” Anh bắt đầu hận chính mình, nhưng anh buộc phải nói vậy. Giờ anh đã biết làm tướng lĩnh không dễ, làm tướng lĩnh là buộc phải quyết giữ hay bỏ, có được thì phải có mất, mặc kệ anh mềm lòng đến đâu thì anh vẫn buộc phải cương quyết buông tha.
Khưu Tiến Bộ vẫn trừng mắt nhìn Diệp Vinh Thu, không chịu buông tay.
Diệp Vinh Thu nhẹ nhàng buông bàn tay Lưu Nhất Vân ra, đứng lên. Giờ anh không dám nhìn vào mắt Lưu Nhất Vân, chỉ có thể quay sang nhìn Khưu Tiến Bộ: “Khưu Tiến Bộ, đây là mệnh lệnh! Chúng ta phải tiếp tục hành động, không thể đùa cợt với tính mệnh của các đồng chí khác.”
Khưu Tiến Bộ có phần mất khống chế quát: “Chúng ta nghe tên kia chỉ huy, đi tới cái nơi quỷ quái này vốn đã là chuyện đùa rồi! Chẳng lẽ đến giờ anh vẫn còn tin tưởng cái tên kia?”
Diệp Vinh Thu khó tin trừng mắt nhìn Khưu Tiến Bộ, nhào tới túm lấy cổ áo anh ta: “Cậu bị ngu hay sao Khưu Tiến Bộ? Cậu nghĩ tất cả chuyện này là lỗi của cậu ấy sao?? Đã tới đây rồi mà cậu vẫn còn dao động quân tâm? Cậu biết giờ chúng ta thất bại sẽ hại chết bao nhiêu người không?”
Khưu Tiến Bộ đang muốn cãi lại, đột nhiên im bặt —— bàn tay Lưu Nhất Vân đẫm máu nắm lấy bàn tay anh ta.
“Đội trưởng..” Giọng Lưu Nhất Vân nhẹ đến không thể nhẹ hơn, “Anh nghe Diệp đại ca đi.. giúp em cởi quần áo giặc… em không muốn… mặc… đồ của giặc… chết..”
Trong khắc ấy mắt Diệp Vinh Thu mờ sương, nhưng anh lập tức xoay người. Giờ anh không thể khóc, bởi anh là người chỉ huy ở đây.
“Đưa họ vào rừng cây, chúng ta lập tức đi.” Diệp Vinh Thu hạ lệnh. Giờ họ không có thời gian mai táng cho các chiến sĩ khác, chỉ có thể tạm giấu đi, nếu có cơ hội sẽ quay về an bài cho thi thể sau.
Khưu Tiến Bộ ôm Lưu Nhất Vân rơi nước mắt: “Sao cậu lại ngốc như vậy?”
Lưu Nhất Vân dùng hết khí lực cuối cùng để cởi khuyu áo quân trang Nhật mình đang mặc.
Cuối cùng Khưu Tiến Bộ cũng buông lỏng Lưu Nhất Vân ra, run rẩy cởi quân trang trên người cậu, sau đó ôm cậu đưa vào rừng cây.
Diệp Vinh Thu không đành lòng nhìn nơi đặt thi thể đồng đội mình, cố kìm nén cho giọng không run rẩy: “Đi, chúng ta tiếp tục đi.”