Chương 7: Người quen cũ
Thất thần một chút, vậy mà chiếc xe đã dừng ở nhà thờ từ khi nào. Thấy cô vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, Hoắc Viễn Thành cất tiếng.
“Đến rồi, suy nghĩ nhập tâm như vậy làm gì?”
Cô không nói gì, chỉ bước ra khỏi xe. Đúng, hôm nay chính là ngày cô tận mắt chứng kiến người đó thuộc về một cô gái khác. Suy nghĩ xuất thần như vậy làm gì?
Khẽ thở dài, cô để ý người đàn ông đứng bên cạnh mình. Anh đưa tay ra, cô cũng phối hợp mà khoác tay anh. Người này so với Mạc Du Cẩn vẫn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ tiếc rằng giữa hai người sẽ mau chóng kết thúc khi cô tìm được Thẩm Kim Vũ. Nghĩ cũng đáng tiếc, nhưng nó lại có lợi cho cô và con gái.
Thẩm Họa Minh nghĩ đến xuất thần, chỉ biết để anh dẫn đi. Hoắc Viễn Thành có chút khó chịu khi bản thân mình không được cô để ý đến. Anh xoay người, ép chặt cô lên tường.
Cảm nhận được hơi lạnh của bức tường sau lưng, cô sực tỉnh, nhưng gương mặt điển trai của anh đã phóng đại ở trước mắt cô từ lúc nào. Dung nhan của Hoắc Viễn Thành đúng là sản phẩm thành công của tạo hóa, mọi thứ đều tinh tế và băng lãnh chết người, đồng thời thu hút được không ít ánh mắt của thiếu nữ. Nhưng nó không có nghĩa cô cũng sẽ rung động trước anh.
Sự điềm đạm của cô khiến cho anh sững sờ, đôi mắt không hề có chút gợn sóng, tựa như mặt hồ phẳng lặng đang phản chiếu gương mặt của anh. Trong giây phút đó, người đàn ông như đã bị hút hồn, không biết tiếp theo nên hành động ra sao.
“Hình như Hoắc thiếu có chút không phải phép?” - Cô nhếch mép, nhìn hắn giật mình, trong lòng bỗng thấy có chút thành tựu.
“Hừm, nếu không phải người phụ nữ cô tơ tưởng đến người đàn ông khác trước mặt tôi, sao tôi lại phải làm vậy?” - Nội tâm của anh bỗng dậy sóng, rõ ràng bản thân không hề có ý này, vậy nhưng lời nói thốt ra lại rất dễ gây hiểu lầm.
“Có phải Hoắc thiếu đang ghen?” - Cô nhướn mày, hứng thú nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong lòng không muốn mơ xa, cũng chẳng đủ tự tin đến vậy, nhưng để trêu người đàn ông này thì cô cũng nên mặt dày một chút.
“Sao tôi lại phải ghen?” - Anh hừ lạnh, nhưng trong lòng có cảm giác chột dạ.
Đúng là khi nãy, nghĩ đến cô đang tương tư người khác trước mặt mình, anh có chút kích động. Nhưng không thể để bản thân mình thất thố, anh mỉm cười, nâng cằm cô.
“Tôi đúng là có hứng thú, không biết người đàn ông nào sẽ là nạn nhân tiếp theo của cô đây?”
“Không phiền Hoắc thiếu khổ tâm. Hiện tại chúng ta là vợ chồng, ai có thể là nạn nhân của tôi?” - Cô không muốn dây dưa ở đây, phải nhanh chóng đến nơi tổ chức hôn lễ. - “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Không chờ anh trả lời, cô lập tức rời đi.
Đứng trước bồn rửa tay, cô thở dài. Bất cứ người đàn ông nào cũng đa nghi vậy sao? Ngay cả khi đôi bên không có tình cảm nhưng nhất định phải có sự chiếm hữu? Thẩm Họa Minh cô quen không ít đàn ông, kẻ như hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp. Tuy nhiên có một điều khác, có thể nhận thấy rất rõ chính là thái độ của hắn đang thay đổi.
Trước đó là khinh thường, là không để cô vào mắt, lỗi lại cô, bị bắt nạt là đáng đời. Vậy mà dạo gần đây, cô có thể nhận ra được hắn đã trở nên dịu dàng, ngoài miệng nói lời cay độc nhưng đôi khi lại giúp đỡ người khác. Gần nhất, chính là đã giúp cô đối mặt với Hoắc Tiểu Hân. Thay đổi này không phải là ngày một ngày hai, mà là dần dần trở nên rõ rệt, khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh.
Hít một hơi thật sâu, cô rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng không đi được bao xa thì gặp lại người mình không muốn gặp nhất, Mạc Du Cẩn.
Thân vest trắng, tóc vuốt gọn gàng, gương mặt tiêu sái, giống như một lãng tử bước ra từ trong tiểu thuyết. Cô đã từng mơ sẽ cùng người đàn ông này nắm tay đi đến cuối đời, nghĩ lại mà cảm thấy thật nực cười. Lạnh lùng bước qua hắn, không ngờ rằng là cổ tay bị nắm lại.
Cô gằn giọng.
“Mạc thiếu hôm nay là chú rể, hành động này hình như là không phải phép?”
“Lâu rồi không gặp, trông em đã khác rất nhiều.” - Giọng nói ấm áp vang lên trong ánh nắng chiếu vào nhà thờ, nhưng không thể chạm đến trái tim của cô được nữa.
Đã có một thời giọng nói này chạm đến sâu thẳm trong cô, làm chỗ dựa mỗi khi cô yếu đuối, bao dung mỗi hành động quậy phá của người con gái ngỗ ngược năm đó. Đến khi cô thực sự rung động, thì lại nhận ra đó chỉ là một trò đùa của tên công tử hào hoa.
“Tôi thay đổi như thế nào, cần anh quan tâm sao?” - Cô mỉm cười, dùng sức thu tay về. - “Hôm nay là ngày vui của anh, nên cẩn thận với những hành động của mình.”
“Sao? Em sợ chồng em ghen?” - Hắn nhướn mày, tiến lại gần cô.
Thẩm Họa Minh ngỗ ngược, nổi loạn khi xưa đã không còn, thay vào chính là cô gái điềm tĩnh, lạnh lùng khiến hắn nhận không ra. Chỉ mới vài năm, cô đã thay đổi khiến cho người ta phải kinh ngạc. Có điều, dáng vẻ này của cô tạo cho người ta cảm giác bí ẩn, muốn khám phá, kích thích trí tò mò của đàn ông. Bộ mặt này của cô, khơi lên hứng thú không nhỏ cho hắn.
“Hừm, cũng đúng một phần. Chồng tôi không phải hay ghen, mà là anh ấy có tính chiếm hữu cao.” - Cô nhếch mép, đối diện với ánh mắt của hắn. Đôi mắt sâu thẳm, phản chiếu lại hình ảnh của người đã phụ chủ nhân của nó, để kẻ đó xem hiện tại bản thân đang là bộ dạng gì. - “Tôi ngược lại lo rằng cô em gái đần độn đó sẽ tìm tôi gây chuyện.”
“Vậy sao?” - Hắn mỉm cười, chống tay lên tường, ngăn cản cô rời đi. - “Sao anh lại cảm thấy em đang né tránh quá khứ của chúng ta?”
“Từ khi nào tôi lại trở thành kẻ hèn nhát trong mắt anh rồi?” - Cô bật cười, tiếng cười như đang chế giễu người đàn ông trước mắt. - “Quen tôi bao nhiêu lâu, anh nên biết tính khí tôi như thế nào. Tuy rằng đến cuối cùng tình cảm chúng ta đến tuyệt lộ, nhưng sau này tôi là chị anh đấy. Theo lý mà nói, anh nên gọi tôi một tiếng “chị” rồi.”
“Cô…” - Hắn nghẹn họng. Lời cô nói như găm vào sự kiêu ngạo của hắn.
“Tôi không có thời gian ở đây tán nhảm với anh, phiền anh tránh ra.” - Giọng cô trở nên lạnh lùng hơn trước, khiến hắn nhất thời không thể phản ứng lại. Cô cũng không kiên nhẫn, gằn giọng. - “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Hắn giật mình, bị kéo về thực tại thì lập tức bị cô đẩy ra, lưng đập vào tường. Lực cô dùng hơi mạnh, khiến cho hắn phải nhíu mày. Người con gái này, đúng là với bất cứ ai đều không nương tay, dù là người quen.
Khi nhìn thấy cô mặc bộ đầm nhẹ nhàng, hắn nhất thời quên mất danh hiệu ngày xưa của cô mà trêu chọc. Chưa kịp nói gì đã bị cô bóp cằm. Bàn tay thon nhưng khỏe như gọng kìm bóp chặt khiến cho hắn không thể cử động.
“Biết điều một chút, tôi sẽ xem xét mà bỏ qua cho anh. Hành động hôm nay, tôi không chấp.”
Nói xong, cô buông cằm hắn ra, rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó, trái tim của Mạc Du Cẩn vẫn đập mạnh, thần kinh căng như dây đàn được dãn ra đôi chút. Thứ cô thay đổi, chính là tính khí bồng bột, nhưng thứ vĩnh viễn không thể tách khỏi cô, chính là cách thức dã man trong những hành động nhỏ. Không nương tay với bất cứ kẻ nào cản đường cho dù kẻ đó là thân phận gì.
“Đến rồi, suy nghĩ nhập tâm như vậy làm gì?”
Cô không nói gì, chỉ bước ra khỏi xe. Đúng, hôm nay chính là ngày cô tận mắt chứng kiến người đó thuộc về một cô gái khác. Suy nghĩ xuất thần như vậy làm gì?
Khẽ thở dài, cô để ý người đàn ông đứng bên cạnh mình. Anh đưa tay ra, cô cũng phối hợp mà khoác tay anh. Người này so với Mạc Du Cẩn vẫn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ tiếc rằng giữa hai người sẽ mau chóng kết thúc khi cô tìm được Thẩm Kim Vũ. Nghĩ cũng đáng tiếc, nhưng nó lại có lợi cho cô và con gái.
Thẩm Họa Minh nghĩ đến xuất thần, chỉ biết để anh dẫn đi. Hoắc Viễn Thành có chút khó chịu khi bản thân mình không được cô để ý đến. Anh xoay người, ép chặt cô lên tường.
Cảm nhận được hơi lạnh của bức tường sau lưng, cô sực tỉnh, nhưng gương mặt điển trai của anh đã phóng đại ở trước mắt cô từ lúc nào. Dung nhan của Hoắc Viễn Thành đúng là sản phẩm thành công của tạo hóa, mọi thứ đều tinh tế và băng lãnh chết người, đồng thời thu hút được không ít ánh mắt của thiếu nữ. Nhưng nó không có nghĩa cô cũng sẽ rung động trước anh.
Sự điềm đạm của cô khiến cho anh sững sờ, đôi mắt không hề có chút gợn sóng, tựa như mặt hồ phẳng lặng đang phản chiếu gương mặt của anh. Trong giây phút đó, người đàn ông như đã bị hút hồn, không biết tiếp theo nên hành động ra sao.
“Hình như Hoắc thiếu có chút không phải phép?” - Cô nhếch mép, nhìn hắn giật mình, trong lòng bỗng thấy có chút thành tựu.
“Hừm, nếu không phải người phụ nữ cô tơ tưởng đến người đàn ông khác trước mặt tôi, sao tôi lại phải làm vậy?” - Nội tâm của anh bỗng dậy sóng, rõ ràng bản thân không hề có ý này, vậy nhưng lời nói thốt ra lại rất dễ gây hiểu lầm.
“Có phải Hoắc thiếu đang ghen?” - Cô nhướn mày, hứng thú nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong lòng không muốn mơ xa, cũng chẳng đủ tự tin đến vậy, nhưng để trêu người đàn ông này thì cô cũng nên mặt dày một chút.
“Sao tôi lại phải ghen?” - Anh hừ lạnh, nhưng trong lòng có cảm giác chột dạ.
Đúng là khi nãy, nghĩ đến cô đang tương tư người khác trước mặt mình, anh có chút kích động. Nhưng không thể để bản thân mình thất thố, anh mỉm cười, nâng cằm cô.
“Tôi đúng là có hứng thú, không biết người đàn ông nào sẽ là nạn nhân tiếp theo của cô đây?”
“Không phiền Hoắc thiếu khổ tâm. Hiện tại chúng ta là vợ chồng, ai có thể là nạn nhân của tôi?” - Cô không muốn dây dưa ở đây, phải nhanh chóng đến nơi tổ chức hôn lễ. - “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Không chờ anh trả lời, cô lập tức rời đi.
Đứng trước bồn rửa tay, cô thở dài. Bất cứ người đàn ông nào cũng đa nghi vậy sao? Ngay cả khi đôi bên không có tình cảm nhưng nhất định phải có sự chiếm hữu? Thẩm Họa Minh cô quen không ít đàn ông, kẻ như hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp. Tuy nhiên có một điều khác, có thể nhận thấy rất rõ chính là thái độ của hắn đang thay đổi.
Trước đó là khinh thường, là không để cô vào mắt, lỗi lại cô, bị bắt nạt là đáng đời. Vậy mà dạo gần đây, cô có thể nhận ra được hắn đã trở nên dịu dàng, ngoài miệng nói lời cay độc nhưng đôi khi lại giúp đỡ người khác. Gần nhất, chính là đã giúp cô đối mặt với Hoắc Tiểu Hân. Thay đổi này không phải là ngày một ngày hai, mà là dần dần trở nên rõ rệt, khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh.
Hít một hơi thật sâu, cô rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng không đi được bao xa thì gặp lại người mình không muốn gặp nhất, Mạc Du Cẩn.
Thân vest trắng, tóc vuốt gọn gàng, gương mặt tiêu sái, giống như một lãng tử bước ra từ trong tiểu thuyết. Cô đã từng mơ sẽ cùng người đàn ông này nắm tay đi đến cuối đời, nghĩ lại mà cảm thấy thật nực cười. Lạnh lùng bước qua hắn, không ngờ rằng là cổ tay bị nắm lại.
Cô gằn giọng.
“Mạc thiếu hôm nay là chú rể, hành động này hình như là không phải phép?”
“Lâu rồi không gặp, trông em đã khác rất nhiều.” - Giọng nói ấm áp vang lên trong ánh nắng chiếu vào nhà thờ, nhưng không thể chạm đến trái tim của cô được nữa.
Đã có một thời giọng nói này chạm đến sâu thẳm trong cô, làm chỗ dựa mỗi khi cô yếu đuối, bao dung mỗi hành động quậy phá của người con gái ngỗ ngược năm đó. Đến khi cô thực sự rung động, thì lại nhận ra đó chỉ là một trò đùa của tên công tử hào hoa.
“Tôi thay đổi như thế nào, cần anh quan tâm sao?” - Cô mỉm cười, dùng sức thu tay về. - “Hôm nay là ngày vui của anh, nên cẩn thận với những hành động của mình.”
“Sao? Em sợ chồng em ghen?” - Hắn nhướn mày, tiến lại gần cô.
Thẩm Họa Minh ngỗ ngược, nổi loạn khi xưa đã không còn, thay vào chính là cô gái điềm tĩnh, lạnh lùng khiến hắn nhận không ra. Chỉ mới vài năm, cô đã thay đổi khiến cho người ta phải kinh ngạc. Có điều, dáng vẻ này của cô tạo cho người ta cảm giác bí ẩn, muốn khám phá, kích thích trí tò mò của đàn ông. Bộ mặt này của cô, khơi lên hứng thú không nhỏ cho hắn.
“Hừm, cũng đúng một phần. Chồng tôi không phải hay ghen, mà là anh ấy có tính chiếm hữu cao.” - Cô nhếch mép, đối diện với ánh mắt của hắn. Đôi mắt sâu thẳm, phản chiếu lại hình ảnh của người đã phụ chủ nhân của nó, để kẻ đó xem hiện tại bản thân đang là bộ dạng gì. - “Tôi ngược lại lo rằng cô em gái đần độn đó sẽ tìm tôi gây chuyện.”
“Vậy sao?” - Hắn mỉm cười, chống tay lên tường, ngăn cản cô rời đi. - “Sao anh lại cảm thấy em đang né tránh quá khứ của chúng ta?”
“Từ khi nào tôi lại trở thành kẻ hèn nhát trong mắt anh rồi?” - Cô bật cười, tiếng cười như đang chế giễu người đàn ông trước mắt. - “Quen tôi bao nhiêu lâu, anh nên biết tính khí tôi như thế nào. Tuy rằng đến cuối cùng tình cảm chúng ta đến tuyệt lộ, nhưng sau này tôi là chị anh đấy. Theo lý mà nói, anh nên gọi tôi một tiếng “chị” rồi.”
“Cô…” - Hắn nghẹn họng. Lời cô nói như găm vào sự kiêu ngạo của hắn.
“Tôi không có thời gian ở đây tán nhảm với anh, phiền anh tránh ra.” - Giọng cô trở nên lạnh lùng hơn trước, khiến hắn nhất thời không thể phản ứng lại. Cô cũng không kiên nhẫn, gằn giọng. - “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Hắn giật mình, bị kéo về thực tại thì lập tức bị cô đẩy ra, lưng đập vào tường. Lực cô dùng hơi mạnh, khiến cho hắn phải nhíu mày. Người con gái này, đúng là với bất cứ ai đều không nương tay, dù là người quen.
Khi nhìn thấy cô mặc bộ đầm nhẹ nhàng, hắn nhất thời quên mất danh hiệu ngày xưa của cô mà trêu chọc. Chưa kịp nói gì đã bị cô bóp cằm. Bàn tay thon nhưng khỏe như gọng kìm bóp chặt khiến cho hắn không thể cử động.
“Biết điều một chút, tôi sẽ xem xét mà bỏ qua cho anh. Hành động hôm nay, tôi không chấp.”
Nói xong, cô buông cằm hắn ra, rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó, trái tim của Mạc Du Cẩn vẫn đập mạnh, thần kinh căng như dây đàn được dãn ra đôi chút. Thứ cô thay đổi, chính là tính khí bồng bột, nhưng thứ vĩnh viễn không thể tách khỏi cô, chính là cách thức dã man trong những hành động nhỏ. Không nương tay với bất cứ kẻ nào cản đường cho dù kẻ đó là thân phận gì.