Chương : 4
Mỗi đầu tháng, hắn sẽ đi gặp một nữ nhân. Việc này cũng chẳng phải là bí mật gì trong giang hồ cho cam.
Trước kia ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại sinh hứng tò mò với nữ nhân kia. Nghe nói nàng ta tên là Tuyết Khinh Trần, là chưởng môn của “Vô Ngân môn”. “Vô Ngân môn” là danh môn chính phái, cho nên bọn họ nhất định không thể ở cùng nhau được. Vì vậy mỗi tháng chỉ có thể gặp nhau một lần.
Ta muốn biết nữ nhân kia là như thế nào, nhưng lại không muốn chính mắt đi xem, vì vậy nói bóng gió với hắn.
“Hai người làm sao quen nhau? Nàng có đẹp không?”.
Hắn nằm dưỡng thần trên cỏ, không nói tiếng nào.
“Tại sao huynh thích nàng ta? Thích nàng đến mức độ nào? Này, mau trả lời đi chứ!”.
Hắn không nhịn được phải lật người, đưa lưng về phía ta, làu bàu nói: “Cô phiền quá”.
“Ngay cả ta cũng không chịu nói sao? Chúng ta là hảo huynh đệ đó!”.
“Ai nói? Cô chỉ là đồ đệ của ta thôi, đừng có nhiều chuyện như vậy”.
“Ta không thừa nhận. Huynh không có tư cách làm sư phụ ta… Nhưng mà lại nói, vị Tuyết Khinh Trần này cũng thật là một nữ nhân lợi hại. Ta thật sự không hiểu, nếu nàng dám mỗi tháng gặp yêu nhân Ma giáo, hẳn sẽ không sợ gả cho huynh. Tại sao hai người không thành thân?”.
Hắn duỗi lưng một cái, lạnh nhạt nói: “Thành thân xong sao có thể ra ngoài lêu lỏng nữa?”. Ta nhìn không thấy mặt hắn, không biết hắn nói thật hay nói giả. Nhưng ta dễ dàng đoán ra, bằng trực giác của mình.
“Gạt người!”. Ta gõ mạnh lên vai hắn.
Hắn “ai da” một tiếng ngồi dậy, cản quả đấm của ta, nói: “Chứ cô muốn ta thế nào hả? Lập tức thành thân sao?”.
Ta nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.
Hắn chợt cười: “Được. Bất quá cô phải luyện thành “Đoạn hồn tiêu” làm quà tặng ta”.
Thật nhảm nhí. Tại sao phải chờ ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” hắn mới thành thân?
Hắn có biết, ngày ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” cũng chính là ngày chết của hắn?
Trước kia ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại sinh hứng tò mò với nữ nhân kia. Nghe nói nàng ta tên là Tuyết Khinh Trần, là chưởng môn của “Vô Ngân môn”. “Vô Ngân môn” là danh môn chính phái, cho nên bọn họ nhất định không thể ở cùng nhau được. Vì vậy mỗi tháng chỉ có thể gặp nhau một lần.
Ta muốn biết nữ nhân kia là như thế nào, nhưng lại không muốn chính mắt đi xem, vì vậy nói bóng gió với hắn.
“Hai người làm sao quen nhau? Nàng có đẹp không?”.
Hắn nằm dưỡng thần trên cỏ, không nói tiếng nào.
“Tại sao huynh thích nàng ta? Thích nàng đến mức độ nào? Này, mau trả lời đi chứ!”.
Hắn không nhịn được phải lật người, đưa lưng về phía ta, làu bàu nói: “Cô phiền quá”.
“Ngay cả ta cũng không chịu nói sao? Chúng ta là hảo huynh đệ đó!”.
“Ai nói? Cô chỉ là đồ đệ của ta thôi, đừng có nhiều chuyện như vậy”.
“Ta không thừa nhận. Huynh không có tư cách làm sư phụ ta… Nhưng mà lại nói, vị Tuyết Khinh Trần này cũng thật là một nữ nhân lợi hại. Ta thật sự không hiểu, nếu nàng dám mỗi tháng gặp yêu nhân Ma giáo, hẳn sẽ không sợ gả cho huynh. Tại sao hai người không thành thân?”.
Hắn duỗi lưng một cái, lạnh nhạt nói: “Thành thân xong sao có thể ra ngoài lêu lỏng nữa?”. Ta nhìn không thấy mặt hắn, không biết hắn nói thật hay nói giả. Nhưng ta dễ dàng đoán ra, bằng trực giác của mình.
“Gạt người!”. Ta gõ mạnh lên vai hắn.
Hắn “ai da” một tiếng ngồi dậy, cản quả đấm của ta, nói: “Chứ cô muốn ta thế nào hả? Lập tức thành thân sao?”.
Ta nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.
Hắn chợt cười: “Được. Bất quá cô phải luyện thành “Đoạn hồn tiêu” làm quà tặng ta”.
Thật nhảm nhí. Tại sao phải chờ ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” hắn mới thành thân?
Hắn có biết, ngày ta luyện thành “Đoạn hồn tiêu” cũng chính là ngày chết của hắn?