Chương : 18
Lúc hắn được Ngôn Phi Ly đắp chăn cho, đã tỉnh lại.
Khoảng chạng vạng, Đông Phương Hi mang theo thỉnh chiến thư của Ngôn Phi Ly và một vò Long Tiên thượng hạng, loạng choạng đến Mai viện. Rõ ràng thấy hắn đang bận bịu việc đại hôn, lại không hề đến gặp với vẻ sôi nổi, còn kéo hắn đi uống rượu. Bắc Đường gần đây không thích rượu chè, nhưng với lời mời không thể từ chối của đại ca, đành phải tiếp.
Rượu qua ba tuần, Đông Phương hỏi: “Chuyện Ngôn Phi Ly xin đi đánh giặc ở chiến trường Giản cảnh, đệ có biết?”
“Cái gì?” Bắc Đường Ngạo sửng sốt, buông ly rượu.
“Nguyên lai là đệ không biết? Xem ra Ngôn tướng quân tiền trảm hậu tấu rồi.” Đông Phương Hi lôi chiếc chiết tử ra đưa cho hắn, “Tự xem đi.”
Bắc Đường Ngạo trở mình một chút, sắc mặt trầm xuống.
Sau khi Giản quốc diệt vong, tạm thời để Tứ Thiên Môn quản lý, chưa hề lập tân quốc. Chịu trách nhiệm trực tiếp là Nam Môn và Tứ Thiên Môn sự vụ, gọi là Giản cảnh. Năm trước, Điền quốc phía tây nam thấy Giản quốc là một khối thịt béo, nhiều năm qua không ai nuốt, bọn chúng lại là tộc người dã man bị Trung Nguyên phớt lờ, liền muốn cướp lấy đất đai Giản quốc.
Chuyện khiêu khích này đổ xuống đầu Tứ Thiên Môn, đương nhiên không thể bỏ mặc. Chỉ là phía nam Việt quốc lũ lụt, rất đông người của Nam Thiên Môn bị điều đi. Điền quốc cũng là một đại quốc có thực lực cường thịnh, nhất thời ứng phó thì quả thật có chút trầy trật. Cho nên hôm nay Ngôn Phi Ly chủ động xin đi giết giặc, chắc chắn như mưa rào mùa hạn.
Với tính tình của Bắc Đường, từ trước tới nay chỉ luôn chú ý đến bản thân, không đến chuyện của Tứ Thiên Môn. Người phải nhọc lòng chính là Nam Cung và Tây Môn, hà tất mang người của mình đi. Giờ Ngôn Phi Ly tự ý vậy, không biết còn coi hắn là môn chủ không?!
Bắc Đường nắm chặt lấy chiết tử, nhíu mày, sắc mặt không có vẻ giận dữ.
“Tại sao Ngôn tướng quân làm vậy?”
Bắc Đường thản nhiên liếc Đông Phương, không trả lời.
“Chuyện của Bắc Môn ta không quàn.” Đông Phương Hi không để bụng, tâm tình dường như cũng tốt, nói, “Chỉ là ta muốn nhắc nhở đệ, Thiên Môn môn chủ và võ tướng tùy thân nhất định phải có quan hệ tốt, hòa hợp bên nhau, tựa như phu thê, không thể có chuyện ngày bạn đêm thù, không được để một ngày nào đó kẻ tối tín nhiệm ấy phản bội ta. Loại tư vị như thế chẳng ai chịu nổi đâu.”
Bắc Đường Ngạo nghe hắn thoại lý hữu thoại (trong câu nói có hàm ý khác), nhớ tới chuyện mấy năm về trước của Tây Môn, ngược lại có chút cảnh giác. Suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
“Phi Ly sẽ không phản bội ta.”
“Ta không nói hắn sẽ phản bội đệ. Ngôn tướng quân tính tình ổn trọng, với đệ một lòng trung thành, nhưng giờ lại làm thế này, ngẫm kĩ hẳn phải có nguyên nhân.”
Đông Phương Hi cười cười. Hắn một người phong lưu, nhất quán chỉ phong nguyệt trác táng, hiện giờ lại tỏ ra vậy, chuyện này thực hiếm thấy. Vài năm trước đã nhìn ra tình cảm của Ngôn Phi Ly với Bắc Đường, chỉ là biết Bắc Đường tình sắc bất động, Ngôn Phi Ly cũng không có tỏ vẻ ý tứ gì, nên một mực đứng bên cạnh hóng chuyện. Nhưng gần đây cảm thấy hai người họ không bình thường, dường như xảy ra biến cố gì đó.
Trong Phù Du cư này, thoạt nhìn các đại gia đều mỗi người một việc, quản lý những chuyện khác nhau. Nhưng kỳ thực lại có quan hệ mật thiết, chuyện gì cũng biết. Mới đầu năm mới (1), Ngôn Phi Ly quỳ đến không dậy nổi trong Trầm Mai viện, lại bệnh nặng một thời gian, lưu lại Mai viện nhiều ngày. Đông Phương Hi còn tưởng rằng bọn họ phải giải quyết hết khúc mắc (2) rồi chứ. Ai ngơ Bắc Đường này, cũng vẫn không có chút cảm kích, khiến Đông Phương không khỏi cảm thán, sao mà trì độn thế!
(1) QT dịch là “cuối năm”, nhưng theo bối cảnh truyện rõ ràng vừa tổ chức tiệc mừng năm mới, giao thừa xong rồi mà. Tớ đành tự ý sửa lại. Nếu có gì sai sót, mong góp ý.
(2) Ở đây sử dụng một thành ngữ là “tằng song hộ chỉ” – nghĩa theo văn cảnh tớ dịch là như vậy. Thông tin tham khảo lấy ở tangthuvien.
Vốn chuyện cũng chẳng đợi đến phiên hắn quản, nhưng nhớ tới sáng nay Hoa Hương Diễm và Ngôn Phi Ly đứng cùng một chỗ. Hai người bọn họ chẳng biết quen nhau từ bao giờ? Hoa Hương Diễm cư nhiên chú ý đến chuyện hắn ở trước mặt Ngôn Phi Ly gọi y là “Tiểu Hoa Hoa”.
Lúc trước hắn ở trước mặt mọi người gọi y như vậy, y có nói gì đâu. Hôm nay lại chú ý đến, tâm trạng của Đông Phương Hi khó chịu, liền nghĩ phải xen vào chuyện của Bắc Đường một phen.
“Ta nói, Bắc Đường, nhiều năm như thế, đệ vẫn không phát hiện ra?” Nhãn thần của Đông Phương Hi lóe lên, nhìn chằm chằm Bắc Đường, đợi hắn phản ứng.
Tâm trạng của Bắc Đường khẽ động, “Phát hiện gì?”
“Ai! Đệ sao lại thất sách thế…” Đông Phương cố tình kéo dài giọng, “Không biết có phải vì đệ quá vô tình với hắn không nữa, hắn mới thương tâm mà muốn tránh né đệ.”
Bắc Đường Ngạo bật cười một tiếng, “Thương tâm nên muốn tránh ta? Nói vậy mà cũng…” Nói được phần nửa, chợt dừng lại.
Hắn vốn là một người thông mình. Rất nhiều chuyện chỉ cần minh bạch tầng thứ nhất, sẽ thuận lý thành chương (rành mạch, rõ ràng, hợp lẽ) mà dần dần bóc ra tầng tầng tiếp theo, đến tận bí mật sâu kín nhất.
Bắc Đường Ngạo từng chút từng chút hồi tưởng lại tám năm cùng chung sống. Tuy rằng Ngôn Phi Ly che giấu rất cẩn thận, nhưng trong lòng vì cá nhân, dù cẩn thận ra sao sẽ để lộ ra chút manh mối. Trước kia chỉ là việc nhỏ ở trong đầu Bắc Đường Ngạo, giờ nhớ lại, có thể thấy được tâm ý của Ngôn Phi Ly.
Nhất là chuyện hài tử.
Y bản thân bị một đại nam nhân cường bạo, đến nỗi có hài tử. Y nếu không muốn, thế nào cũng sẽ có biện pháp giải quyết ổn thỏa. Nhưng y chẳng những không làm vậy, còn sinh ra hài tử ấy.
Bản thân thật ngu xuẩn, đã biết rõ chuyện hài tử, đáng lẽ nên nghi ngờ tâm ý của Ngôn Phi Ly mới phải.
Bắc Đường lại suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy kinh nghi, ly rượu trong tay đưa lên đưa xuống không ngừng, vô thức đã uống hết cả vò Long Tiên. Đảo mắt nhìn tới thỉnh chiến chiết tử của Ngôn Phi Ly, trong lòng cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì đó gọi là buồn khổ, bèn cầm lấy chiết tử, xoay đi, hoàn toàn không để ý đến Đông Phương vẫn ở cạnh.
…
Bắc Đường Ngạo nhẹ day day trán vì cơn say, nhìn phòng ốc hỗn độn, khắp nơi vẫn còn tràn ngập tình dục ban nãy. Sửa soạn lại y vật bản thân, nhìn thấy thỉnh chiến chiết tử vẫn còn ở trên đất, bước ra khỏi phòng.
Trăng đầu xuân, cong cong như ngân đao, ánh sáng nhàn nhạt tỏ tỏ mờ mờ.
Dưới tàng cây trong viện, Ngôn Phi Ly chỉ khoác một chiếc áo xanh nhạt, đơn giản bao lấy thân thể vừa mới tẩy rửa, lẳng lặng đứng đó ngắm trăng.
Vóc người y cao nhưng không lớn, bắp thịt hiển hiện, thân thể cân xứng, đúng là thích hợp để luyện võ. Nhưng Bắc Đường chỉ vừa cùng y dây dưa, đã cảm nhận được thân thể y bị hao tổn, công lực thua kém hơn ngày trước rồi.
Cước bộ của Bắc Đường vô thanh, nhưng không ẩn đi khí tức của mình. Ngôn Phi Ly khẽ giật mình, vậy mà không quay đầu lại.
“Phi Ly, ngày ấy ta từng hỏi ngươi, hôm nay ta lại hỏi lại lần nữa. Ngươi có hận ta không?”
“Không hận.” Ngôn Phi Ly lắc đầu, “Ta chỉ hận chính ta, không quản được trái tim này, đoạn không được nghiệt tình.”
Lông mi dài của Bắc Đường khẽ run, “Chuyện hôm nay, ta nợ ngươi.”
Ngôn Phi Ly hơi quay đầu, dưới bóng cây mơ hồ lộ ra nửa khuôn mặt.
“Môn chủ không nợ ta cái gì, là ta không tự trọng.”
“Phi Ly, đó là do ta uống say, nói sảng.” Bắc Đường nhíu mày.
“Tuy là nói sảng, nhưng là lời nói thật.” Ngôn Phi Ly cười khổ, chốc lát xoay người lại, “Môn chủ nếu ngài đã biết chuyện rồi, sao còn không thả ta đi?”
Bắc Đường Ngạo cũng có chút không hiểu nổi bản thân. Hắn vừa rồi tuy là do rượu mà làm bậy, nhưng bảy phần là rượu, ba phần vẫn thanh tỉnh, với chuyện đã phát sinh vẫn nhớ. Bây giờ tỉnh lại, tự mình cũng thấy càng hoảng sợ. Hắn thường luôn không mặn mà lắm với chuyện tình dục, lại sắp đại hôn, sẽ nhanh chóng lấy được giai nhân mỹ quyến, sao lại lần thứ hai làm loại sự tình này với y?
Hắn cũng không cho rằng mình thích Ngôn Phi Ly, huống chi y là một nam nhân. Lẽ nào, thực sự không phải uống rượu làm bậy?
Thế mà lúc này khi nghe giọng điệu nhẹ nhàng của y, nói muốn ly khai, lửa trong lòng lại bùng lên.
“Ngươi muốn ly khai ta sao?”
Ngôn Phi Ly có vẻ sững sờ, dưới bóng trăng rọi, thần tình khán bất chân thiết (dich bừa: nhìn không ra chuyện gì ‘__’). Im lặng hồi lâu, thanh âm có chút run.
“Ý của môn chủ là sao?”
Bắc Đường Ngạo khi nói ra câu nói kia, bản thân cũng thấy kinh ngạc, khẩu khí giống hệt như không muốn để y đi.
Lẽ nào ta vẫn chưa tỉnh?
Lại im lặng hồi lâu nữa, mới ổn định tâm tình, nói:
“Nếu ngươi nhất định phải ly khai, ra ngoài cũng tốt. Khi nào thông suốt rồi, lúc đó trở về.” Nói rồi vung tay, không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.
Khoảng chạng vạng, Đông Phương Hi mang theo thỉnh chiến thư của Ngôn Phi Ly và một vò Long Tiên thượng hạng, loạng choạng đến Mai viện. Rõ ràng thấy hắn đang bận bịu việc đại hôn, lại không hề đến gặp với vẻ sôi nổi, còn kéo hắn đi uống rượu. Bắc Đường gần đây không thích rượu chè, nhưng với lời mời không thể từ chối của đại ca, đành phải tiếp.
Rượu qua ba tuần, Đông Phương hỏi: “Chuyện Ngôn Phi Ly xin đi đánh giặc ở chiến trường Giản cảnh, đệ có biết?”
“Cái gì?” Bắc Đường Ngạo sửng sốt, buông ly rượu.
“Nguyên lai là đệ không biết? Xem ra Ngôn tướng quân tiền trảm hậu tấu rồi.” Đông Phương Hi lôi chiếc chiết tử ra đưa cho hắn, “Tự xem đi.”
Bắc Đường Ngạo trở mình một chút, sắc mặt trầm xuống.
Sau khi Giản quốc diệt vong, tạm thời để Tứ Thiên Môn quản lý, chưa hề lập tân quốc. Chịu trách nhiệm trực tiếp là Nam Môn và Tứ Thiên Môn sự vụ, gọi là Giản cảnh. Năm trước, Điền quốc phía tây nam thấy Giản quốc là một khối thịt béo, nhiều năm qua không ai nuốt, bọn chúng lại là tộc người dã man bị Trung Nguyên phớt lờ, liền muốn cướp lấy đất đai Giản quốc.
Chuyện khiêu khích này đổ xuống đầu Tứ Thiên Môn, đương nhiên không thể bỏ mặc. Chỉ là phía nam Việt quốc lũ lụt, rất đông người của Nam Thiên Môn bị điều đi. Điền quốc cũng là một đại quốc có thực lực cường thịnh, nhất thời ứng phó thì quả thật có chút trầy trật. Cho nên hôm nay Ngôn Phi Ly chủ động xin đi giết giặc, chắc chắn như mưa rào mùa hạn.
Với tính tình của Bắc Đường, từ trước tới nay chỉ luôn chú ý đến bản thân, không đến chuyện của Tứ Thiên Môn. Người phải nhọc lòng chính là Nam Cung và Tây Môn, hà tất mang người của mình đi. Giờ Ngôn Phi Ly tự ý vậy, không biết còn coi hắn là môn chủ không?!
Bắc Đường nắm chặt lấy chiết tử, nhíu mày, sắc mặt không có vẻ giận dữ.
“Tại sao Ngôn tướng quân làm vậy?”
Bắc Đường thản nhiên liếc Đông Phương, không trả lời.
“Chuyện của Bắc Môn ta không quàn.” Đông Phương Hi không để bụng, tâm tình dường như cũng tốt, nói, “Chỉ là ta muốn nhắc nhở đệ, Thiên Môn môn chủ và võ tướng tùy thân nhất định phải có quan hệ tốt, hòa hợp bên nhau, tựa như phu thê, không thể có chuyện ngày bạn đêm thù, không được để một ngày nào đó kẻ tối tín nhiệm ấy phản bội ta. Loại tư vị như thế chẳng ai chịu nổi đâu.”
Bắc Đường Ngạo nghe hắn thoại lý hữu thoại (trong câu nói có hàm ý khác), nhớ tới chuyện mấy năm về trước của Tây Môn, ngược lại có chút cảnh giác. Suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
“Phi Ly sẽ không phản bội ta.”
“Ta không nói hắn sẽ phản bội đệ. Ngôn tướng quân tính tình ổn trọng, với đệ một lòng trung thành, nhưng giờ lại làm thế này, ngẫm kĩ hẳn phải có nguyên nhân.”
Đông Phương Hi cười cười. Hắn một người phong lưu, nhất quán chỉ phong nguyệt trác táng, hiện giờ lại tỏ ra vậy, chuyện này thực hiếm thấy. Vài năm trước đã nhìn ra tình cảm của Ngôn Phi Ly với Bắc Đường, chỉ là biết Bắc Đường tình sắc bất động, Ngôn Phi Ly cũng không có tỏ vẻ ý tứ gì, nên một mực đứng bên cạnh hóng chuyện. Nhưng gần đây cảm thấy hai người họ không bình thường, dường như xảy ra biến cố gì đó.
Trong Phù Du cư này, thoạt nhìn các đại gia đều mỗi người một việc, quản lý những chuyện khác nhau. Nhưng kỳ thực lại có quan hệ mật thiết, chuyện gì cũng biết. Mới đầu năm mới (1), Ngôn Phi Ly quỳ đến không dậy nổi trong Trầm Mai viện, lại bệnh nặng một thời gian, lưu lại Mai viện nhiều ngày. Đông Phương Hi còn tưởng rằng bọn họ phải giải quyết hết khúc mắc (2) rồi chứ. Ai ngơ Bắc Đường này, cũng vẫn không có chút cảm kích, khiến Đông Phương không khỏi cảm thán, sao mà trì độn thế!
(1) QT dịch là “cuối năm”, nhưng theo bối cảnh truyện rõ ràng vừa tổ chức tiệc mừng năm mới, giao thừa xong rồi mà. Tớ đành tự ý sửa lại. Nếu có gì sai sót, mong góp ý.
(2) Ở đây sử dụng một thành ngữ là “tằng song hộ chỉ” – nghĩa theo văn cảnh tớ dịch là như vậy. Thông tin tham khảo lấy ở tangthuvien.
Vốn chuyện cũng chẳng đợi đến phiên hắn quản, nhưng nhớ tới sáng nay Hoa Hương Diễm và Ngôn Phi Ly đứng cùng một chỗ. Hai người bọn họ chẳng biết quen nhau từ bao giờ? Hoa Hương Diễm cư nhiên chú ý đến chuyện hắn ở trước mặt Ngôn Phi Ly gọi y là “Tiểu Hoa Hoa”.
Lúc trước hắn ở trước mặt mọi người gọi y như vậy, y có nói gì đâu. Hôm nay lại chú ý đến, tâm trạng của Đông Phương Hi khó chịu, liền nghĩ phải xen vào chuyện của Bắc Đường một phen.
“Ta nói, Bắc Đường, nhiều năm như thế, đệ vẫn không phát hiện ra?” Nhãn thần của Đông Phương Hi lóe lên, nhìn chằm chằm Bắc Đường, đợi hắn phản ứng.
Tâm trạng của Bắc Đường khẽ động, “Phát hiện gì?”
“Ai! Đệ sao lại thất sách thế…” Đông Phương cố tình kéo dài giọng, “Không biết có phải vì đệ quá vô tình với hắn không nữa, hắn mới thương tâm mà muốn tránh né đệ.”
Bắc Đường Ngạo bật cười một tiếng, “Thương tâm nên muốn tránh ta? Nói vậy mà cũng…” Nói được phần nửa, chợt dừng lại.
Hắn vốn là một người thông mình. Rất nhiều chuyện chỉ cần minh bạch tầng thứ nhất, sẽ thuận lý thành chương (rành mạch, rõ ràng, hợp lẽ) mà dần dần bóc ra tầng tầng tiếp theo, đến tận bí mật sâu kín nhất.
Bắc Đường Ngạo từng chút từng chút hồi tưởng lại tám năm cùng chung sống. Tuy rằng Ngôn Phi Ly che giấu rất cẩn thận, nhưng trong lòng vì cá nhân, dù cẩn thận ra sao sẽ để lộ ra chút manh mối. Trước kia chỉ là việc nhỏ ở trong đầu Bắc Đường Ngạo, giờ nhớ lại, có thể thấy được tâm ý của Ngôn Phi Ly.
Nhất là chuyện hài tử.
Y bản thân bị một đại nam nhân cường bạo, đến nỗi có hài tử. Y nếu không muốn, thế nào cũng sẽ có biện pháp giải quyết ổn thỏa. Nhưng y chẳng những không làm vậy, còn sinh ra hài tử ấy.
Bản thân thật ngu xuẩn, đã biết rõ chuyện hài tử, đáng lẽ nên nghi ngờ tâm ý của Ngôn Phi Ly mới phải.
Bắc Đường lại suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy kinh nghi, ly rượu trong tay đưa lên đưa xuống không ngừng, vô thức đã uống hết cả vò Long Tiên. Đảo mắt nhìn tới thỉnh chiến chiết tử của Ngôn Phi Ly, trong lòng cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì đó gọi là buồn khổ, bèn cầm lấy chiết tử, xoay đi, hoàn toàn không để ý đến Đông Phương vẫn ở cạnh.
…
Bắc Đường Ngạo nhẹ day day trán vì cơn say, nhìn phòng ốc hỗn độn, khắp nơi vẫn còn tràn ngập tình dục ban nãy. Sửa soạn lại y vật bản thân, nhìn thấy thỉnh chiến chiết tử vẫn còn ở trên đất, bước ra khỏi phòng.
Trăng đầu xuân, cong cong như ngân đao, ánh sáng nhàn nhạt tỏ tỏ mờ mờ.
Dưới tàng cây trong viện, Ngôn Phi Ly chỉ khoác một chiếc áo xanh nhạt, đơn giản bao lấy thân thể vừa mới tẩy rửa, lẳng lặng đứng đó ngắm trăng.
Vóc người y cao nhưng không lớn, bắp thịt hiển hiện, thân thể cân xứng, đúng là thích hợp để luyện võ. Nhưng Bắc Đường chỉ vừa cùng y dây dưa, đã cảm nhận được thân thể y bị hao tổn, công lực thua kém hơn ngày trước rồi.
Cước bộ của Bắc Đường vô thanh, nhưng không ẩn đi khí tức của mình. Ngôn Phi Ly khẽ giật mình, vậy mà không quay đầu lại.
“Phi Ly, ngày ấy ta từng hỏi ngươi, hôm nay ta lại hỏi lại lần nữa. Ngươi có hận ta không?”
“Không hận.” Ngôn Phi Ly lắc đầu, “Ta chỉ hận chính ta, không quản được trái tim này, đoạn không được nghiệt tình.”
Lông mi dài của Bắc Đường khẽ run, “Chuyện hôm nay, ta nợ ngươi.”
Ngôn Phi Ly hơi quay đầu, dưới bóng cây mơ hồ lộ ra nửa khuôn mặt.
“Môn chủ không nợ ta cái gì, là ta không tự trọng.”
“Phi Ly, đó là do ta uống say, nói sảng.” Bắc Đường nhíu mày.
“Tuy là nói sảng, nhưng là lời nói thật.” Ngôn Phi Ly cười khổ, chốc lát xoay người lại, “Môn chủ nếu ngài đã biết chuyện rồi, sao còn không thả ta đi?”
Bắc Đường Ngạo cũng có chút không hiểu nổi bản thân. Hắn vừa rồi tuy là do rượu mà làm bậy, nhưng bảy phần là rượu, ba phần vẫn thanh tỉnh, với chuyện đã phát sinh vẫn nhớ. Bây giờ tỉnh lại, tự mình cũng thấy càng hoảng sợ. Hắn thường luôn không mặn mà lắm với chuyện tình dục, lại sắp đại hôn, sẽ nhanh chóng lấy được giai nhân mỹ quyến, sao lại lần thứ hai làm loại sự tình này với y?
Hắn cũng không cho rằng mình thích Ngôn Phi Ly, huống chi y là một nam nhân. Lẽ nào, thực sự không phải uống rượu làm bậy?
Thế mà lúc này khi nghe giọng điệu nhẹ nhàng của y, nói muốn ly khai, lửa trong lòng lại bùng lên.
“Ngươi muốn ly khai ta sao?”
Ngôn Phi Ly có vẻ sững sờ, dưới bóng trăng rọi, thần tình khán bất chân thiết (dich bừa: nhìn không ra chuyện gì ‘__’). Im lặng hồi lâu, thanh âm có chút run.
“Ý của môn chủ là sao?”
Bắc Đường Ngạo khi nói ra câu nói kia, bản thân cũng thấy kinh ngạc, khẩu khí giống hệt như không muốn để y đi.
Lẽ nào ta vẫn chưa tỉnh?
Lại im lặng hồi lâu nữa, mới ổn định tâm tình, nói:
“Nếu ngươi nhất định phải ly khai, ra ngoài cũng tốt. Khi nào thông suốt rồi, lúc đó trở về.” Nói rồi vung tay, không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.