Chương : 36
“Ngươi xem như có mắt.” Ngột Kiệt cười gằn.
Ngôn Phi Ly cau mày, thản nhiên: “Nghe nói tướng quân là đệ nhất đại tướng Điền tộc, vận binh như thần, khí thế bất phàm. Ngôn mỗ vốn tưởng cũng xứng danh hán tử, hôm nay mới gặp, ra thường thôi. Quả là trăm nghe không bằng một thấy.”
Ngột Kiệt biến sắc: “Ngươi dám cười nhạo bản tướng quân dùng thủ đoạn đem ngươi tới đây.”
“Không dám. Chỉ là người chinh chiến sa trường, có ân có oán nên ở chiến trường giải quyết, sử dụng thủ đoạn bất nhập lưu thực khiến Ngôn mỗ thất vọng vô cùng.”
“Hanh! Bất nhập lưu thì bất nhập lưu, Điền nhân chúng ta không thích ra vẻ giống người Trung Nguyên các người.” Giọng nói nhỏ mang theo hơi lạnh tinh tế từ phía sau Ngột Kiệt phát ra.
Ngột Kiệt cũng lạnh nhạt nói: “Thù sát đệ, sao có thể không báo! Nếu không phải Ngôn tướng quân chuồn khỏi chiến trường trước, bản tướng cũng không phải truy đến nơi này.”
“Chuốn mất?” Ngôn Phi Ly cười: “Ngôn mỗ tung hoanh sa trường nhiều năm, thủ hạ sớm đã vong hồn vô số, sao lại vì mục đích cá nhân mà bỏ chạy? Hơn nữa, Ngôn mỗ cũng không biết vị đệ ấy là ai. Cho dù có thật ta giết hắn, ngươi là kẻ địch của ta, trên chiến trường ngươi không chết thì là ta, lệnh đệ nếu là một tướng sĩ, vậy cái chết hẳn có ý nghĩa!”
“Sớm nghe Ngôn tướng quân đúng là đệ nhất võ tướng của Bắc Môn môn chủ, không ngờ cũng có mồm có mép. Bản tướng quân không đấu khẩu với ngươi nữa. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, mạng ngươi đã được định rồi.” Quay đầu nói với tâm phúc: “Thay bản tọa hảo hảo chiêu đãi Ngôn tướng quân, chớ phụ nỗi khổ cực của những người mời hắn tới.”
Dứt lời, lạnh lùng cười rồi ly khai.
Ngôn Phi Ly cảnh giác nhìn hắc y nhân. Kẻ đó cũng cười ngoan độc, chậm rãi đến gần.
“Ngôn tướng quân, ngài không cần khẩn trương, ta sẽ không để ngài chịu khổ đâu, trái lại con dùng thứ dược trân quý nhất để thiết đãi ngài.” Nói xong bóp lấy yết hầu Ngôn Phi Ly, nhét từng viên thuốc xuồng.
Công lực của Ngôn Phi Ly mất hết, căn bản vô pháp phản kháng. Thứ thuốc kia theo yết hầu đi xuống, vào miệng liền tan, chưa tới dã dày đã tan hết.
“Ngôn tướng quân, đây là Mê Đà Tiên nổi danh của Điền tộc. Thứ thuốc này không phải là độc, nhưng có thể làm người ta sống không bằng chết. Hơn nữa, kì diệu nhất chính là, không có thuốc giải.” Hai tròng mắt hẹp dài âm trắc, người đó hắc hắc cười hai tiếng: “Bất quá chờ ngài sau khi nghiện nó, chỉ sợ không cầu giải dược mà là xin thêm vài viên ấy! Mỗi ngày đều uống, sau ba ngày ngài sẽ ‘thoát thai hoàn cốt’.”
Tâm Ngôn Phi Ly nguội lạnh.
Y sớm có nghe đến loại mê dược này của Điền nhân, rất lợi hại. Có thể từ từ ăn mòn thần chí người ta, khiến tính tình đại biến, dần dần phát nghiện. Tựa như tửu quỉ thì vì rượu, ma bài bạc thì vì bài, nhưng so với thức này cơn nghiện còn ác liệt hơn. Có thể nói như có tâm bệnh, không thể kiềm chế. Mê Đà Tiên kiểm soát thần kinh con người ta, đợi khi đã nghiện, một ngày không quen, chính là sống không bằng chết.
Sau khi hắc y nhân kia rời đi, Ngôn Phi Ly nhào tới góc tường, liều mạng muốn nôn thứ thuốc kia ra, nhưng đến nước cũng không ra được.
Lúc này, công lực của y đã hoàn toàn biến mất, vô pháp vận công bức độc, đành phó mặc dược tính đó lan khắp người. Trong chốc lát, thần chí quả nhiên dần tê liệt, toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, tựa như muốn bay, khoan khoái không nói nên lời.
Tớ nghĩ, anh Ly của chúng mình bị cho ăn ma tuy ùi ;___;
…
Bắc Đường Ngạo phân tích tin tức thu được, xác định quân Ngột Kiệt vẫn chưa mang Ngôn Phi Ly ra khỏi Hoa Thành, vẫn đang ẩn náu ở đâu đó. Ngột Kiệt kia là người Điền, dáng vẻ khác xa người Trung Nguyên, vô luận che giấu, chỉ cần xuất hiện trong thành, nhất định sẽ bị người Thiên Môn tìm được.
Bắc Đường Ngạo cảm thấy có chút kì quái. Nếu mục đích của bọn chúng là báo thủ, tại sao sau khi bắt được Ngôn Phi Ly lại không lập tức ly khai, còn ở lại địa bàn Thiên Môn. Nếu bọn chúng làm thế này, nhất định còn mục đích khác. Hắn nghi ngờ khả năng lớn mật của chúng để suy đoán, Phi Ly giờ hẳn vẫn còn sống.
Nhưng nỗi bất an trong lòng Bắc Đường Ngạo vẫn chưa biến mất. Hắn vẫn trông chờ từng khoảnh khắc, thầm mong mau chóng tìm được Ngôn Phi Ly.
Chợt có một làn hơi lướt qua, Bắc Đường Ngạo rời đại sảnh, đi tới góc khuất ở hậu viện, một bóng dáng đã chờ sẵn.
“Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ có tin về Ngôn tướng quân.”
“Cái gì?” Bắc Đường Ngạo lập tức quát nhỏ: “Nói!”
“Thuộc hạ phụng lệnh môn chủ, theo hành tung của Lăng Thanh, trông thấy hắn truy tung tung tích của Ngôn tướng quân tới cửa ngõ phía tây thành, cùng một hắc y nhân động thủ. Sau đó công lực của Lăng Thanh không đủ để chống đỡ nữa, liền quay về phân đà báo tin. Thuộc hạ vốn định tiếp ứng hắn trở về, nhưng nghĩ Ngôn tướng quân nguy cấp hơn, liền tự quyết đinh, đi theo hắc y nhân.”
Bắc Đường Ngạo không ngờ vô tâm sắp đặt vậy mà thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.
“Vậy hắc y nhân dừng lại ở đâu?”
“Ở trong một trang viên phía tây thành, tên là Lưu Ấm.”
“… Hảo! Lăng Chu, đêm nay ngươi cùng bản tọa đi một chuyền.”
…
“Tiểu Nguyên.”
“Không được gọi ta như thế!” Thu Diệp Nguyên quát lớn. Gương mặt búp bê vốn thanh tú giờ có phần méo mó.
“Đừng như vậy, không phải là lỗi của ngươi.” Tây Môn Việt phớt lờ phản kháng của người nọ, đi đến ôm chặt lấy hắn.
“Ngươi thì biết cái gì?! Biết cái gì?! Nếu không phải ta để Lăng Thanh dẫn hắn ra ngoài giải sầu, nếu không phải mua đào hoa tô cho ta, Ngôn tướng quân ngày mai sẽ cùng Bắc Đường môn chủ ly khai. Phát sinh chuyện hôm nay thế nào được.”
Quả nhiên, tiểu sỏa này đang giữ ý niệm tuyệt vọng đó trong đầu.
“Cho dù hắn hôm nay không ra khỏi cửa, dù hắn không mua đào hoa tô cho ngươi, Ngột Kiệt kia cũng đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu rồi, nhất định sẽ dùng phương pháp khác đối phó Ngôn Phi Ly.”
“Không! Ngươi không hiểu! Là ta cho chúng cơ hội, đều là do ta…” Thu Diệp Nguyên không nói nữa. Thanh âm của hắn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Khi hắn thấy một thân Lăng Thanh đầy máu trở về, khi hắn biết Ngôn Phi Ly không rõ tung tích rơi vào tay địch, khi hắn trông thấy những mảnh nát vụn của đào hoa tô, Thu Diệp Nguyên hận không thể đâm ngay vào đâu mà chết!
“Đừng như vậy! Chúng ta sẽ tìm được Ngôn tướng quân. Hắn sẽ không có việc gì!” Tây Môn Việt vốn không giỏi an ủi người khác, lúc này cũng không biết nên nói gì cho tốt. Y chỉ biết cần nhanh chóng tìm được Ngôn Phi Ly, nếu không tiểu sỏa này nhất định sẽ hối hận cả đời, không thể tự tha thứ.
Trong lòng Thu Diệp Nguyên tràn ngập bất an và ăn năn, cũng bất chấp mình đang dựa vào lòng ai, òa lên khóc, trút hết buồn bực.
Ngôn Phi Ly cau mày, thản nhiên: “Nghe nói tướng quân là đệ nhất đại tướng Điền tộc, vận binh như thần, khí thế bất phàm. Ngôn mỗ vốn tưởng cũng xứng danh hán tử, hôm nay mới gặp, ra thường thôi. Quả là trăm nghe không bằng một thấy.”
Ngột Kiệt biến sắc: “Ngươi dám cười nhạo bản tướng quân dùng thủ đoạn đem ngươi tới đây.”
“Không dám. Chỉ là người chinh chiến sa trường, có ân có oán nên ở chiến trường giải quyết, sử dụng thủ đoạn bất nhập lưu thực khiến Ngôn mỗ thất vọng vô cùng.”
“Hanh! Bất nhập lưu thì bất nhập lưu, Điền nhân chúng ta không thích ra vẻ giống người Trung Nguyên các người.” Giọng nói nhỏ mang theo hơi lạnh tinh tế từ phía sau Ngột Kiệt phát ra.
Ngột Kiệt cũng lạnh nhạt nói: “Thù sát đệ, sao có thể không báo! Nếu không phải Ngôn tướng quân chuồn khỏi chiến trường trước, bản tướng cũng không phải truy đến nơi này.”
“Chuốn mất?” Ngôn Phi Ly cười: “Ngôn mỗ tung hoanh sa trường nhiều năm, thủ hạ sớm đã vong hồn vô số, sao lại vì mục đích cá nhân mà bỏ chạy? Hơn nữa, Ngôn mỗ cũng không biết vị đệ ấy là ai. Cho dù có thật ta giết hắn, ngươi là kẻ địch của ta, trên chiến trường ngươi không chết thì là ta, lệnh đệ nếu là một tướng sĩ, vậy cái chết hẳn có ý nghĩa!”
“Sớm nghe Ngôn tướng quân đúng là đệ nhất võ tướng của Bắc Môn môn chủ, không ngờ cũng có mồm có mép. Bản tướng quân không đấu khẩu với ngươi nữa. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, mạng ngươi đã được định rồi.” Quay đầu nói với tâm phúc: “Thay bản tọa hảo hảo chiêu đãi Ngôn tướng quân, chớ phụ nỗi khổ cực của những người mời hắn tới.”
Dứt lời, lạnh lùng cười rồi ly khai.
Ngôn Phi Ly cảnh giác nhìn hắc y nhân. Kẻ đó cũng cười ngoan độc, chậm rãi đến gần.
“Ngôn tướng quân, ngài không cần khẩn trương, ta sẽ không để ngài chịu khổ đâu, trái lại con dùng thứ dược trân quý nhất để thiết đãi ngài.” Nói xong bóp lấy yết hầu Ngôn Phi Ly, nhét từng viên thuốc xuồng.
Công lực của Ngôn Phi Ly mất hết, căn bản vô pháp phản kháng. Thứ thuốc kia theo yết hầu đi xuống, vào miệng liền tan, chưa tới dã dày đã tan hết.
“Ngôn tướng quân, đây là Mê Đà Tiên nổi danh của Điền tộc. Thứ thuốc này không phải là độc, nhưng có thể làm người ta sống không bằng chết. Hơn nữa, kì diệu nhất chính là, không có thuốc giải.” Hai tròng mắt hẹp dài âm trắc, người đó hắc hắc cười hai tiếng: “Bất quá chờ ngài sau khi nghiện nó, chỉ sợ không cầu giải dược mà là xin thêm vài viên ấy! Mỗi ngày đều uống, sau ba ngày ngài sẽ ‘thoát thai hoàn cốt’.”
Tâm Ngôn Phi Ly nguội lạnh.
Y sớm có nghe đến loại mê dược này của Điền nhân, rất lợi hại. Có thể từ từ ăn mòn thần chí người ta, khiến tính tình đại biến, dần dần phát nghiện. Tựa như tửu quỉ thì vì rượu, ma bài bạc thì vì bài, nhưng so với thức này cơn nghiện còn ác liệt hơn. Có thể nói như có tâm bệnh, không thể kiềm chế. Mê Đà Tiên kiểm soát thần kinh con người ta, đợi khi đã nghiện, một ngày không quen, chính là sống không bằng chết.
Sau khi hắc y nhân kia rời đi, Ngôn Phi Ly nhào tới góc tường, liều mạng muốn nôn thứ thuốc kia ra, nhưng đến nước cũng không ra được.
Lúc này, công lực của y đã hoàn toàn biến mất, vô pháp vận công bức độc, đành phó mặc dược tính đó lan khắp người. Trong chốc lát, thần chí quả nhiên dần tê liệt, toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, tựa như muốn bay, khoan khoái không nói nên lời.
Tớ nghĩ, anh Ly của chúng mình bị cho ăn ma tuy ùi ;___;
…
Bắc Đường Ngạo phân tích tin tức thu được, xác định quân Ngột Kiệt vẫn chưa mang Ngôn Phi Ly ra khỏi Hoa Thành, vẫn đang ẩn náu ở đâu đó. Ngột Kiệt kia là người Điền, dáng vẻ khác xa người Trung Nguyên, vô luận che giấu, chỉ cần xuất hiện trong thành, nhất định sẽ bị người Thiên Môn tìm được.
Bắc Đường Ngạo cảm thấy có chút kì quái. Nếu mục đích của bọn chúng là báo thủ, tại sao sau khi bắt được Ngôn Phi Ly lại không lập tức ly khai, còn ở lại địa bàn Thiên Môn. Nếu bọn chúng làm thế này, nhất định còn mục đích khác. Hắn nghi ngờ khả năng lớn mật của chúng để suy đoán, Phi Ly giờ hẳn vẫn còn sống.
Nhưng nỗi bất an trong lòng Bắc Đường Ngạo vẫn chưa biến mất. Hắn vẫn trông chờ từng khoảnh khắc, thầm mong mau chóng tìm được Ngôn Phi Ly.
Chợt có một làn hơi lướt qua, Bắc Đường Ngạo rời đại sảnh, đi tới góc khuất ở hậu viện, một bóng dáng đã chờ sẵn.
“Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ có tin về Ngôn tướng quân.”
“Cái gì?” Bắc Đường Ngạo lập tức quát nhỏ: “Nói!”
“Thuộc hạ phụng lệnh môn chủ, theo hành tung của Lăng Thanh, trông thấy hắn truy tung tung tích của Ngôn tướng quân tới cửa ngõ phía tây thành, cùng một hắc y nhân động thủ. Sau đó công lực của Lăng Thanh không đủ để chống đỡ nữa, liền quay về phân đà báo tin. Thuộc hạ vốn định tiếp ứng hắn trở về, nhưng nghĩ Ngôn tướng quân nguy cấp hơn, liền tự quyết đinh, đi theo hắc y nhân.”
Bắc Đường Ngạo không ngờ vô tâm sắp đặt vậy mà thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.
“Vậy hắc y nhân dừng lại ở đâu?”
“Ở trong một trang viên phía tây thành, tên là Lưu Ấm.”
“… Hảo! Lăng Chu, đêm nay ngươi cùng bản tọa đi một chuyền.”
…
“Tiểu Nguyên.”
“Không được gọi ta như thế!” Thu Diệp Nguyên quát lớn. Gương mặt búp bê vốn thanh tú giờ có phần méo mó.
“Đừng như vậy, không phải là lỗi của ngươi.” Tây Môn Việt phớt lờ phản kháng của người nọ, đi đến ôm chặt lấy hắn.
“Ngươi thì biết cái gì?! Biết cái gì?! Nếu không phải ta để Lăng Thanh dẫn hắn ra ngoài giải sầu, nếu không phải mua đào hoa tô cho ta, Ngôn tướng quân ngày mai sẽ cùng Bắc Đường môn chủ ly khai. Phát sinh chuyện hôm nay thế nào được.”
Quả nhiên, tiểu sỏa này đang giữ ý niệm tuyệt vọng đó trong đầu.
“Cho dù hắn hôm nay không ra khỏi cửa, dù hắn không mua đào hoa tô cho ngươi, Ngột Kiệt kia cũng đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu rồi, nhất định sẽ dùng phương pháp khác đối phó Ngôn Phi Ly.”
“Không! Ngươi không hiểu! Là ta cho chúng cơ hội, đều là do ta…” Thu Diệp Nguyên không nói nữa. Thanh âm của hắn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Khi hắn thấy một thân Lăng Thanh đầy máu trở về, khi hắn biết Ngôn Phi Ly không rõ tung tích rơi vào tay địch, khi hắn trông thấy những mảnh nát vụn của đào hoa tô, Thu Diệp Nguyên hận không thể đâm ngay vào đâu mà chết!
“Đừng như vậy! Chúng ta sẽ tìm được Ngôn tướng quân. Hắn sẽ không có việc gì!” Tây Môn Việt vốn không giỏi an ủi người khác, lúc này cũng không biết nên nói gì cho tốt. Y chỉ biết cần nhanh chóng tìm được Ngôn Phi Ly, nếu không tiểu sỏa này nhất định sẽ hối hận cả đời, không thể tự tha thứ.
Trong lòng Thu Diệp Nguyên tràn ngập bất an và ăn năn, cũng bất chấp mình đang dựa vào lòng ai, òa lên khóc, trút hết buồn bực.