Chương : 9
Ở Giản quốc cũng đang là mùa đông rét buốt, Giao thừa đến cũng là lúc phá thành.
Chạy vào trong cung, Ngôn Phi Ly cùng vài bộ hạ phân chia tìm tên hoàng đế. Trong cung một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là thi thể đã ngã xuống, không cũng là cung nhân bôn tẩu. Ngôn Phi Ly cũng không có thời gian quan tâm tới bọn họ, bởi khi một quốc gia diệt vong bản thân cũng là một người bị nạn, mà trong trận chiến này bọn họ đều là vật hy sinh.
Y bắt lấy một tên thái giám nội thị nhất phẩm, tên thái giám đó run rẩy nói: hoàng đế đã mang theo đại nội thân vệ đào tẩu rồi.
Ngôn Phi Ly thả tên đó, đoạt lấy một con ngựa đuổi theo, một mạch truy qua ngọn núi sau hoàng cung.
Trên sườn núi có rất nhiều xác binh sĩ thân vệ của hoàng đế, gồm cả những cao thủ đại nội, kẻ nào kẻ nấy đều máu me be bét, vẫn còn hơi ấm, có vẻ mới chết không lâu.
Ngôn Phi Ly trong lòng kinh nghi (kinh hãi và nghi ngờ).
Sau đó, qua một sườn núi khác, ban đầu dưới nguyệt quang, y còn tưởng mình đã thấy ánh kiểu nhiên (dịch bừa: ánh sáng trắng tự nhiên) của trăng.
Đó là một thiếu niên một thân bạch y, tay cầm nhuyễn kiếm, lãnh diễm như hàn mai, đang cao cao tại thượng như thần đứng trong biển máu. Phía sau là ánh càn khôn lãnh nguyệt, ngân nguyệt quang hoa nhàn nhạt dường như là từ tay áo của hắn phát ra, tay áo thắng tuyết (ờ… không hiểu là cái gì luôn, nguyên văn: 胜雪) tung bay phấp phới.
Bên cạnh hắn, thi thể thất linh bát lạc ngang ngửa, bao gồm cả mười hai tên đại nội cao thủ.
Hoàng đế Giản quốc hồn vía lên mây xụi lợ ở trước mặt thiếu niên, sắc mặt xám ngoét, phát run. Càng tôn thêm vẻ lãnh khốc cao quý của thiếu niên, không ai bì nổi.
Ngôn Phi Ly ưa cường giả (sự mạnh mẽ), sùng bái cường giả. Giờ trong thời loạn, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, chỉ có cường giả mới có thể vì người yếu đuối hơn đòi lại công bằng!
Ngay khoảnh khắc đó, không cần nói gì thêm, không phải có lý do gì, Ngôn Phi Ly đã vô cùng cảm phục thiếu niên này.
Xoay người xuống ngựa, đến gần thiếu niên ấy. Ngôn Phi Ly thấy bên tay trái thiếu niên là một chiếc nhẫn khắc thế rồng bay giương vuốt, ngân sắc dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh mê hoặc người ta.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên lạnh lùng hỏi, mai hương nhàn nhạt dưới nguyệt quang lay động, khiến Ngôn Phi Ly có chút hoảng hốt.
“Tại hạ là Ngôn Phi Ly.”
“Ngươi là thủ lĩnh Phan quân?” Thiếu niên nheo mắt, nhìn kĩ y. Sớm đã nghe đến phản quân Giản quốc hành quân hữu độ, chiến tích lẫy lừng, được cho là một đội quân có thực lực. Chỉ không ngờ thủ lĩnh bọn họ lại trẻ vậy.
“Ngươi tới giết hắn.” Dùng kiếm chỉ tên vua ngu độn, lời vừa nói không phải là câu nghi vấn mà là khẳng định.
“Phải!” Ngôn Phi Ly lúc này mới quay lại nhìn cái kẻ thần chí đã u mê, miệng sùi bọt mép đến vô năng.
“Tặng cho ngươi.” Khẩu khí thiếu niên ngạo mạn, dường như khinh thường.
Ngôn Phi Ly cũng không cảm thấy bị vũ nhục, chỉ thấy khẩu khí này của thiếu niên là dĩ nhiên.
Đi tới trước mặt kẻ kia, giơ kiếm lên, chỉ khẽ vung, máu đã phun, đầu rơi.
Ngôn Phi Ly nhìn thi thể trước mắt, chợt có chút mông lung.
Đây là kẻ mà sư phụ vẫn luôn tâm niệm phải giết, giờ lại chết dễ dàng như vậy. Nếu hiện giờ để đích thân sự phụ vung kiếm, liệu hắn có thoả mãn? Thỏa mãn không? Đã trả được thù chưa?
Y không biết, cũng không rõ. Chỉ là bản thân giờ đã hoàn thành tâm nguyện của sư phụ rồi, làm gì tiếp đây?
Ngôn Phi Ly đột nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên kia. Cảm thấy sao quang huy (chói chang) của ánh trăng lại gần mình vậy, gần như trong gang tấc.
Thiếu niên mặc y nhìn mình. Thản nhiêu thu hồi nhuyễn kiếm – một chút huyết tích cũng không dính.
“Có muốn theo ta không?” Thiếu niên bất ngờ giương mắt, nhìn thẳng vào y, hỏi.
“Hảo!” Gần như không suy nghĩ, Ngôn Phi Ly đã một lời đáp. Khi đó y không rõ bản thân sao lại đơn giản đáp ứng thế, tựa hồ cho tới tận bây giờ y vẫn sợ người đó sẽ hối hận.
Nhiều năm sau nhớ lại, Ngôn Phi Ly thừa nhận, mình khi đó là mặc tâm quyết định, là một quyết định thẳng thắn nhất.
“Quỳ xuống trước ta – Bắc Đường Ngạo phát thệ: cả đời chỉ có ta là chủ! Cả đời chỉ vì ta tận trung! Cả đời tuyệt không phản bội ta! Nếu không sẽ nhận hết mọi đau đớn trong đời, chết xuống địa ngục vạn kiếp bất phục!” Thanh âm trong trẻo cao quí của thiêu niên như thần linh, nhãn thần lãnh mạc nhưng điên cuồng, cao ngạo mà xa cách, dưới nguyệt quang ánh lên vẻ huyễn nhân rực rỡ…
…
Ngôn Phi Ly giải tán Phan quân.
Y đã nhiều năm hành quân cướp bóc, cũng tích lũy được chút của, chia đều cho mỗi người.
Những người nguyện ý ly khai, mang theo phần tài sản của bản thân, mong trong thời buổi loạn lạc này có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Những người không muốn ly khai, vẫn khăng khăng ở lại bên cạnh Ngôn Phi Ly, mong có thể cùng y cùng tiến cùng lui, đồng cam cộng khổ.
Lưu Thất thuộc nhóm người đầu tiên.
Ngôn Phi Ly đem tiền bạc của cải của mình một phần đưa cho hắn.
Hai người chia tay ở bờ sông. Làm bạn đã hơn chục năm, tình cảm bọn họ như anh em, nhưng cuối cùng cũng đến lúc mỗi người một ngả.
“Tiểu Ngôn…” Lưu Thất liên tục gọi tên y, mười mấy năm qua chưa bao giờ đổi khác. “Ta nghĩ ngươi thích cuộc sống yên ổn…”
Ngôn Phi Ly không đáp.
Đúng vậy. Y thích một cuộc sống yên ổn, ao ước sự yên ổn.
Từ nhỏ đã là một khất cái lang thang đầu đường xó chợ, y đã nghiệm đủ rồi. Phan quân tuy là cướp của người giàu chia cho người nghèo, quân kỷ nghiêm minh, nhưng kỳ thực vẫn không giống cuộc sống bình thường, đều là chém đao vung kiếm mới có cái ăn, không giết người rồi cũng sẽ bị người giết. Cuộc sống này không hề có chút yên ổn, y chưa từng thấy chút lưu luyền.
Nhưng hiện nay, y đã gặp vầng trăng cao cao tại thượng kia. Cho nên y cam tâm tình nguyện bỏ đi cuộc sống yên ổn mình hằng theo đuổi, bỏ lại tất cả những cố chấp, chỉ hy vọng có thể theo sau người kia, vì hắn khuynh tẫn sở hữu.
Chạy vào trong cung, Ngôn Phi Ly cùng vài bộ hạ phân chia tìm tên hoàng đế. Trong cung một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là thi thể đã ngã xuống, không cũng là cung nhân bôn tẩu. Ngôn Phi Ly cũng không có thời gian quan tâm tới bọn họ, bởi khi một quốc gia diệt vong bản thân cũng là một người bị nạn, mà trong trận chiến này bọn họ đều là vật hy sinh.
Y bắt lấy một tên thái giám nội thị nhất phẩm, tên thái giám đó run rẩy nói: hoàng đế đã mang theo đại nội thân vệ đào tẩu rồi.
Ngôn Phi Ly thả tên đó, đoạt lấy một con ngựa đuổi theo, một mạch truy qua ngọn núi sau hoàng cung.
Trên sườn núi có rất nhiều xác binh sĩ thân vệ của hoàng đế, gồm cả những cao thủ đại nội, kẻ nào kẻ nấy đều máu me be bét, vẫn còn hơi ấm, có vẻ mới chết không lâu.
Ngôn Phi Ly trong lòng kinh nghi (kinh hãi và nghi ngờ).
Sau đó, qua một sườn núi khác, ban đầu dưới nguyệt quang, y còn tưởng mình đã thấy ánh kiểu nhiên (dịch bừa: ánh sáng trắng tự nhiên) của trăng.
Đó là một thiếu niên một thân bạch y, tay cầm nhuyễn kiếm, lãnh diễm như hàn mai, đang cao cao tại thượng như thần đứng trong biển máu. Phía sau là ánh càn khôn lãnh nguyệt, ngân nguyệt quang hoa nhàn nhạt dường như là từ tay áo của hắn phát ra, tay áo thắng tuyết (ờ… không hiểu là cái gì luôn, nguyên văn: 胜雪) tung bay phấp phới.
Bên cạnh hắn, thi thể thất linh bát lạc ngang ngửa, bao gồm cả mười hai tên đại nội cao thủ.
Hoàng đế Giản quốc hồn vía lên mây xụi lợ ở trước mặt thiếu niên, sắc mặt xám ngoét, phát run. Càng tôn thêm vẻ lãnh khốc cao quý của thiếu niên, không ai bì nổi.
Ngôn Phi Ly ưa cường giả (sự mạnh mẽ), sùng bái cường giả. Giờ trong thời loạn, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, chỉ có cường giả mới có thể vì người yếu đuối hơn đòi lại công bằng!
Ngay khoảnh khắc đó, không cần nói gì thêm, không phải có lý do gì, Ngôn Phi Ly đã vô cùng cảm phục thiếu niên này.
Xoay người xuống ngựa, đến gần thiếu niên ấy. Ngôn Phi Ly thấy bên tay trái thiếu niên là một chiếc nhẫn khắc thế rồng bay giương vuốt, ngân sắc dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh mê hoặc người ta.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên lạnh lùng hỏi, mai hương nhàn nhạt dưới nguyệt quang lay động, khiến Ngôn Phi Ly có chút hoảng hốt.
“Tại hạ là Ngôn Phi Ly.”
“Ngươi là thủ lĩnh Phan quân?” Thiếu niên nheo mắt, nhìn kĩ y. Sớm đã nghe đến phản quân Giản quốc hành quân hữu độ, chiến tích lẫy lừng, được cho là một đội quân có thực lực. Chỉ không ngờ thủ lĩnh bọn họ lại trẻ vậy.
“Ngươi tới giết hắn.” Dùng kiếm chỉ tên vua ngu độn, lời vừa nói không phải là câu nghi vấn mà là khẳng định.
“Phải!” Ngôn Phi Ly lúc này mới quay lại nhìn cái kẻ thần chí đã u mê, miệng sùi bọt mép đến vô năng.
“Tặng cho ngươi.” Khẩu khí thiếu niên ngạo mạn, dường như khinh thường.
Ngôn Phi Ly cũng không cảm thấy bị vũ nhục, chỉ thấy khẩu khí này của thiếu niên là dĩ nhiên.
Đi tới trước mặt kẻ kia, giơ kiếm lên, chỉ khẽ vung, máu đã phun, đầu rơi.
Ngôn Phi Ly nhìn thi thể trước mắt, chợt có chút mông lung.
Đây là kẻ mà sư phụ vẫn luôn tâm niệm phải giết, giờ lại chết dễ dàng như vậy. Nếu hiện giờ để đích thân sự phụ vung kiếm, liệu hắn có thoả mãn? Thỏa mãn không? Đã trả được thù chưa?
Y không biết, cũng không rõ. Chỉ là bản thân giờ đã hoàn thành tâm nguyện của sư phụ rồi, làm gì tiếp đây?
Ngôn Phi Ly đột nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên kia. Cảm thấy sao quang huy (chói chang) của ánh trăng lại gần mình vậy, gần như trong gang tấc.
Thiếu niên mặc y nhìn mình. Thản nhiêu thu hồi nhuyễn kiếm – một chút huyết tích cũng không dính.
“Có muốn theo ta không?” Thiếu niên bất ngờ giương mắt, nhìn thẳng vào y, hỏi.
“Hảo!” Gần như không suy nghĩ, Ngôn Phi Ly đã một lời đáp. Khi đó y không rõ bản thân sao lại đơn giản đáp ứng thế, tựa hồ cho tới tận bây giờ y vẫn sợ người đó sẽ hối hận.
Nhiều năm sau nhớ lại, Ngôn Phi Ly thừa nhận, mình khi đó là mặc tâm quyết định, là một quyết định thẳng thắn nhất.
“Quỳ xuống trước ta – Bắc Đường Ngạo phát thệ: cả đời chỉ có ta là chủ! Cả đời chỉ vì ta tận trung! Cả đời tuyệt không phản bội ta! Nếu không sẽ nhận hết mọi đau đớn trong đời, chết xuống địa ngục vạn kiếp bất phục!” Thanh âm trong trẻo cao quí của thiêu niên như thần linh, nhãn thần lãnh mạc nhưng điên cuồng, cao ngạo mà xa cách, dưới nguyệt quang ánh lên vẻ huyễn nhân rực rỡ…
…
Ngôn Phi Ly giải tán Phan quân.
Y đã nhiều năm hành quân cướp bóc, cũng tích lũy được chút của, chia đều cho mỗi người.
Những người nguyện ý ly khai, mang theo phần tài sản của bản thân, mong trong thời buổi loạn lạc này có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Những người không muốn ly khai, vẫn khăng khăng ở lại bên cạnh Ngôn Phi Ly, mong có thể cùng y cùng tiến cùng lui, đồng cam cộng khổ.
Lưu Thất thuộc nhóm người đầu tiên.
Ngôn Phi Ly đem tiền bạc của cải của mình một phần đưa cho hắn.
Hai người chia tay ở bờ sông. Làm bạn đã hơn chục năm, tình cảm bọn họ như anh em, nhưng cuối cùng cũng đến lúc mỗi người một ngả.
“Tiểu Ngôn…” Lưu Thất liên tục gọi tên y, mười mấy năm qua chưa bao giờ đổi khác. “Ta nghĩ ngươi thích cuộc sống yên ổn…”
Ngôn Phi Ly không đáp.
Đúng vậy. Y thích một cuộc sống yên ổn, ao ước sự yên ổn.
Từ nhỏ đã là một khất cái lang thang đầu đường xó chợ, y đã nghiệm đủ rồi. Phan quân tuy là cướp của người giàu chia cho người nghèo, quân kỷ nghiêm minh, nhưng kỳ thực vẫn không giống cuộc sống bình thường, đều là chém đao vung kiếm mới có cái ăn, không giết người rồi cũng sẽ bị người giết. Cuộc sống này không hề có chút yên ổn, y chưa từng thấy chút lưu luyền.
Nhưng hiện nay, y đã gặp vầng trăng cao cao tại thượng kia. Cho nên y cam tâm tình nguyện bỏ đi cuộc sống yên ổn mình hằng theo đuổi, bỏ lại tất cả những cố chấp, chỉ hy vọng có thể theo sau người kia, vì hắn khuynh tẫn sở hữu.