Chương : 52
Vừa về tới nhà, Yểu Nhiên đã bị Kỷ Ngân Viễn áp vào cửa, hôn tới tấp.
“Ưhm......”
Tay Yểu Nhiên bắt lấy ống tay áo Kỷ Ngân Viễn theo thói quen, đón nhận nụ hôn của anh.
Kỷ Ngân Viễn cười nhẹ, bàn tay bắt đầu thăm dò vào trong vạt áo Yểu Nhiên, vuốt dọc eo cô, cuối cùng rơi trên bờ ngực mềm mại.
Yểu Nhiên thở hổn hển, thân thể vô cùng nhạy cảm, dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cô bủn rủn cả người.
Quần áo đã bị rớt hết từ lúc nào, sau khi vuốt ve xong, Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lại gần, xuyên vào cơ thể cô.......
Lúc đầu, Yểu Nhiên hơi cứng người, hô hấp càng nhanh, ở tư thế đứng khiến cô không thoải mái lắm. Nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn không dừng lại, hay nói cách khác là không cách nào dừng lại được. Và Yểu Nhiên cũng không muốn anh dừng lại.
Chỉ cảm giác nhoi nhói này mới có thể làm Yểu Nhiên cảm thấy tất cả không phải là hư ảo.
Người đàn ông này đang ở bên cạnh cô.
Cơn ác mộng biển lửa vẫn thoáng hiện trong đầu Yểu Nhiên, chỉ chút xíu nữa là...... Cô đã mất đi anh!
Có lẽ cảm giác mất đi mà có lại vô cùng đáng quý, mới khiến cô hiểu được người đàn ông trước mắt này quan trọng với cô đến nhường nào.
Đúng vậy, cô yêu Kỷ Ngân Viễn, rất yêu, rất yêu......
Nếu bây giờ tư lệnh Kỷ lại hỏi cô, nhất định cô sẽ không do dự mà nói ra câu này.
“Kỷ Ngân Viễn.... ... Kỷ Ngân..... Viễn.....” Yểu Nhiên lập lại tên Kỷ Ngân Viễn trong vô thức, cảm giác ngọt ngào giống như sắp hòa tan.
“Thật chủ động......”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kỷ Ngân Viễn chân Yểu Nhiên như nhũn ra.
“Vậy tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.....”
Kỷ Ngân Viễn dịu dàng hôn lên khóe mắt Yểu Nhiên. Tốc độ càng ngày càng nhanh, kịch liệt đến mức giống như muốn hút cả linh hồn của cô ra. Cô lắc đầu, ngọt ngào rên rỉ, “A....... Nhanh.... ... Nhanh quá.... ....”
“Vậy sao?” Tiếng thở của Kỷ Ngân Viễn cũng trở nên nặng nề hơn, “Thực xin lỗi, chậm lại không được......”
Kỷ Ngân Viễn cuồng nhiệt ra vào, ánh mắt anh nóng cháy sâu thẳm, khiến Yểu Nhiên có ảo giác mình sắp bị anh cắn nuốt hết.
Trên đường phố phồn hoa, người người qua lại vội vã, mong tránh được trận mưa bất ngờ sắp tới.
Đường Như tùy tiện tìm một quán cà phê, gọi cho Yểu Nhiên.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, nhưng không có người nghe máy. Đường Như nhíu mày, tiếp tục kiên nhẫn bấm số.
Lúc này, Yểu Nhiên đang nằm trên giường. Toàn thân đau xót giống như bị xe cán qua. Kỷ Ngân Viễn quấn lấy cô hết cả buổi tối, cho đến gần sáng, anh phải về doanh trại mới chấm dứt.... ....
Yểu Nhiên lật người một cách khó khăn, bụng cô đói đến mức sôi réo lên, nhưng cả người bủn rủn không có sức, chẳng cách nào bò xuống giường nổi!
Cho nên.... ... Cô chỉ có thể tiếp tục ngủ. Dù sao cứ thiếp đi sẽ không cảm thấy đói nữa.
Mình thật thê thảm.......
Yểu Nhiên mơ màng lầm bầm, chỉ chốc lát đã tiếp tục ngủ say.
Khi Yểu Nhiên tỉnh lại lần nữa, trời khá tối, cô kinh hãi, cho rằng mình đã ngủ cả ngày, thực tế lúc này mới chỉ ba giờ, nhưng vì mưa dầm nên trời rất âm u.
Ngủ một giấc xong, Yểu Nhiên cảm giác khá hơn nhiều, nhanh chóng chạy tới phòng bếp lục nồi cháo gà Kỷ Ngân Viễn đang hâm nóng uống hơn phân nửa.
Rốt cuộc đã có cảm giác sống lại......
Yểu Nhiên vừa mới đặt chén xuống, thì nghe chuông cửa vang lên. Cô mở cửa ra, trước mặt là một cô gái mặc quân phục, nhìn cô chăm chú rồi nói, “Có thời gian nói chuyện không?”
Đường.... ... Đường Như!
Yểu Nhiên ngạc nhiên há to miệng, vội nghiêng người cho Đường Như bước vào.
“Cô bị ướt hết rồi, hay là đi tắm trước đi.” Mặc dù Yểu Nhiên cũng không thích gì Đường Như, nhưng thấy Đường Như bị ướt nhẹp, vẫn rộng lượng lấy một bộ đồ của mình dẫn Đường Như tới phòng tắm.
Đường Như nhìn nhìn Yểu Nhiên một cái, ý bảo mình cao hơn cô.
Yểu Nhiên lúng túng, ‘Nếu cô không để ý, vậy tạm mặc đồ của Ngân Viễn đi.”
Ai bảo người ta gen tốt, cao quá trời!
Đường Như gật đầu một cái, trầm mặc đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Đường Như bước ra. Yểu Nhiên rót một ly trà nóng đưa cho Đường Như, “Cô muốn nói gì?”
Đường Như đang mặc đồng phục không quân màu xám tro của Kỷ Ngân Viễn, dù sao nam nữ có khác, nên bộ đồ có vẻ rất lớn so với Đường Như.
Đường Như nhấp một hớp trà nóng, đi thẳng vào vấn đề, “Cô không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở nhà máy dầu à?”
Sắc mặt Yểu Nhiên dần nghiêm trọng.
Yểu Nhiên từng nghĩ qua vấn đề này, hơn nữa đã có nhận định ban đầu.
Đường Như đang ở thành phố B xa xôi, tại sao lại chạy tới thành phố S, còn bị Thư Yểu Ninh bắt được, có trùng hợp cũng không thể trùng hợp đến mức này.
Cho nên, rốt cuộc vì sao Đường Như lại có mặt ở nhà máy dầu, đáp án đã rất rõ ràng.
Nhưng điều Yểu Nhiên không hiểu là, Đường Như chủ động tìm cô chỉ để nói điều này ?
“Là anh hai cô tìm tôi, nói có thể giúp tôi biết rõ, người Ngân Viễn thực sự yêu là ai. Không thể phủ nhận, điều kiện này rất hấp dẫn, cho nên tôi đồng ý.”
Yểu Nhiên đen mặt, “Sau đó Kỷ Ngân Viễn chọn cứu cô, bỏ lại tôi, nên cô muốn tôi buông tha Kỷ Ngân Viễn, bởi vì người anh ấy thực sự yêu là cô, đúng không?”
Đường Như lắc đầu, thản nhiên nói, “Tôi tới là để nói cho cô biết, tôi từ bỏ.”
“Ưhm......”
Tay Yểu Nhiên bắt lấy ống tay áo Kỷ Ngân Viễn theo thói quen, đón nhận nụ hôn của anh.
Kỷ Ngân Viễn cười nhẹ, bàn tay bắt đầu thăm dò vào trong vạt áo Yểu Nhiên, vuốt dọc eo cô, cuối cùng rơi trên bờ ngực mềm mại.
Yểu Nhiên thở hổn hển, thân thể vô cùng nhạy cảm, dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cô bủn rủn cả người.
Quần áo đã bị rớt hết từ lúc nào, sau khi vuốt ve xong, Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lại gần, xuyên vào cơ thể cô.......
Lúc đầu, Yểu Nhiên hơi cứng người, hô hấp càng nhanh, ở tư thế đứng khiến cô không thoải mái lắm. Nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn không dừng lại, hay nói cách khác là không cách nào dừng lại được. Và Yểu Nhiên cũng không muốn anh dừng lại.
Chỉ cảm giác nhoi nhói này mới có thể làm Yểu Nhiên cảm thấy tất cả không phải là hư ảo.
Người đàn ông này đang ở bên cạnh cô.
Cơn ác mộng biển lửa vẫn thoáng hiện trong đầu Yểu Nhiên, chỉ chút xíu nữa là...... Cô đã mất đi anh!
Có lẽ cảm giác mất đi mà có lại vô cùng đáng quý, mới khiến cô hiểu được người đàn ông trước mắt này quan trọng với cô đến nhường nào.
Đúng vậy, cô yêu Kỷ Ngân Viễn, rất yêu, rất yêu......
Nếu bây giờ tư lệnh Kỷ lại hỏi cô, nhất định cô sẽ không do dự mà nói ra câu này.
“Kỷ Ngân Viễn.... ... Kỷ Ngân..... Viễn.....” Yểu Nhiên lập lại tên Kỷ Ngân Viễn trong vô thức, cảm giác ngọt ngào giống như sắp hòa tan.
“Thật chủ động......”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kỷ Ngân Viễn chân Yểu Nhiên như nhũn ra.
“Vậy tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.....”
Kỷ Ngân Viễn dịu dàng hôn lên khóe mắt Yểu Nhiên. Tốc độ càng ngày càng nhanh, kịch liệt đến mức giống như muốn hút cả linh hồn của cô ra. Cô lắc đầu, ngọt ngào rên rỉ, “A....... Nhanh.... ... Nhanh quá.... ....”
“Vậy sao?” Tiếng thở của Kỷ Ngân Viễn cũng trở nên nặng nề hơn, “Thực xin lỗi, chậm lại không được......”
Kỷ Ngân Viễn cuồng nhiệt ra vào, ánh mắt anh nóng cháy sâu thẳm, khiến Yểu Nhiên có ảo giác mình sắp bị anh cắn nuốt hết.
Trên đường phố phồn hoa, người người qua lại vội vã, mong tránh được trận mưa bất ngờ sắp tới.
Đường Như tùy tiện tìm một quán cà phê, gọi cho Yểu Nhiên.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, nhưng không có người nghe máy. Đường Như nhíu mày, tiếp tục kiên nhẫn bấm số.
Lúc này, Yểu Nhiên đang nằm trên giường. Toàn thân đau xót giống như bị xe cán qua. Kỷ Ngân Viễn quấn lấy cô hết cả buổi tối, cho đến gần sáng, anh phải về doanh trại mới chấm dứt.... ....
Yểu Nhiên lật người một cách khó khăn, bụng cô đói đến mức sôi réo lên, nhưng cả người bủn rủn không có sức, chẳng cách nào bò xuống giường nổi!
Cho nên.... ... Cô chỉ có thể tiếp tục ngủ. Dù sao cứ thiếp đi sẽ không cảm thấy đói nữa.
Mình thật thê thảm.......
Yểu Nhiên mơ màng lầm bầm, chỉ chốc lát đã tiếp tục ngủ say.
Khi Yểu Nhiên tỉnh lại lần nữa, trời khá tối, cô kinh hãi, cho rằng mình đã ngủ cả ngày, thực tế lúc này mới chỉ ba giờ, nhưng vì mưa dầm nên trời rất âm u.
Ngủ một giấc xong, Yểu Nhiên cảm giác khá hơn nhiều, nhanh chóng chạy tới phòng bếp lục nồi cháo gà Kỷ Ngân Viễn đang hâm nóng uống hơn phân nửa.
Rốt cuộc đã có cảm giác sống lại......
Yểu Nhiên vừa mới đặt chén xuống, thì nghe chuông cửa vang lên. Cô mở cửa ra, trước mặt là một cô gái mặc quân phục, nhìn cô chăm chú rồi nói, “Có thời gian nói chuyện không?”
Đường.... ... Đường Như!
Yểu Nhiên ngạc nhiên há to miệng, vội nghiêng người cho Đường Như bước vào.
“Cô bị ướt hết rồi, hay là đi tắm trước đi.” Mặc dù Yểu Nhiên cũng không thích gì Đường Như, nhưng thấy Đường Như bị ướt nhẹp, vẫn rộng lượng lấy một bộ đồ của mình dẫn Đường Như tới phòng tắm.
Đường Như nhìn nhìn Yểu Nhiên một cái, ý bảo mình cao hơn cô.
Yểu Nhiên lúng túng, ‘Nếu cô không để ý, vậy tạm mặc đồ của Ngân Viễn đi.”
Ai bảo người ta gen tốt, cao quá trời!
Đường Như gật đầu một cái, trầm mặc đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Đường Như bước ra. Yểu Nhiên rót một ly trà nóng đưa cho Đường Như, “Cô muốn nói gì?”
Đường Như đang mặc đồng phục không quân màu xám tro của Kỷ Ngân Viễn, dù sao nam nữ có khác, nên bộ đồ có vẻ rất lớn so với Đường Như.
Đường Như nhấp một hớp trà nóng, đi thẳng vào vấn đề, “Cô không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở nhà máy dầu à?”
Sắc mặt Yểu Nhiên dần nghiêm trọng.
Yểu Nhiên từng nghĩ qua vấn đề này, hơn nữa đã có nhận định ban đầu.
Đường Như đang ở thành phố B xa xôi, tại sao lại chạy tới thành phố S, còn bị Thư Yểu Ninh bắt được, có trùng hợp cũng không thể trùng hợp đến mức này.
Cho nên, rốt cuộc vì sao Đường Như lại có mặt ở nhà máy dầu, đáp án đã rất rõ ràng.
Nhưng điều Yểu Nhiên không hiểu là, Đường Như chủ động tìm cô chỉ để nói điều này ?
“Là anh hai cô tìm tôi, nói có thể giúp tôi biết rõ, người Ngân Viễn thực sự yêu là ai. Không thể phủ nhận, điều kiện này rất hấp dẫn, cho nên tôi đồng ý.”
Yểu Nhiên đen mặt, “Sau đó Kỷ Ngân Viễn chọn cứu cô, bỏ lại tôi, nên cô muốn tôi buông tha Kỷ Ngân Viễn, bởi vì người anh ấy thực sự yêu là cô, đúng không?”
Đường Như lắc đầu, thản nhiên nói, “Tôi tới là để nói cho cô biết, tôi từ bỏ.”