Chương 3: A di cùng bà bà
Khi xa phu kéo dây cương, thả chậm tốc độ, cỗ xe ngựa từ từ tiến vào chân núi Lăng Sơn, xa xa đằng trước là một đoàn dài những cỗ xe ngựa quyền quý có, bình dân có đang dừng hai bên đường nối đuôi nhau kéo dài tới tận Thạch Dẫn, lối dẫn lên Đông Đô Đại Quốc Tự ngự trên đỉnh núi Lăng Sơn.
Đoạn đường nhỏ bởi vì đông người trở nên thật náo nhiệt, người lục tục bước xuống xe ngựa, người mang theo hoa quả, người mang theo nhang đèn, người dắt díu người hướng về Thạch Dẫn. Từng nhóm, từng nhóm hòa vào rừng trúc, gót nối gót theo bước Thạch Dẫn.
Cỗ xe ngựa đơn sơ của phủ Định Vương dừng lại cách Thạch Dẫn một đoạn không xa. Tiêu An Niên được sự giúp đỡ của Tiểu Thiển bước xuống xe ngựa. Tiểu nhi tử Du Tử Dạ tinh nghịch bỏ qua A Cẩn, trực tiếp từ trên xe ngựa phóng xuống, chuẩn bị tiếp đất hoàn hảo, thì bất ngờ tiếp một quyền đánh tới.
Du Tử Dạ theo phản xạ đưa tay thủ thế đỡ lấy, nhưng vì đòn đánh nhanh gọn, đủ lực. Du Tử Dạ mất thế, vô lực văng ra xa. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Tiêu An Niên chỉ kịp kinh hô, A Cẩn quyền cước nhanh hơn ý nghĩ động thủ đánh trả, không kịp thoái lui đỡ lấy vị tiểu chủ tử. Du Tử Dạ tự nhủ lần này không tránh khỏi phải mang túi da của bản thân ra tiếp kiến mặt đất rồi, nghĩ như vậy nên chịu trận nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.
Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, gương mặt cọ cọ nhột nhạt, cảm giác thật mềm, mặt đất thật êm a. Về nhà có nên dời ổ chăn từ trên giường xuống hẳn mặt đất hay không đây. Du Tử Dạ đắm chìm trong tưởng tượng, miên man không chịu tỉnh. Thì từ trên đỉnh đầu phả xuống một trận khí lạnh, nhả ra từng chữ: "Ôm đủ".
Giọng nói không giận tự uy làm Du Tử Dạ bừng tỉnh, hé mắt ngước nhìn, đôi con ngươi màu hổ phách lay động đối diện cùng đôi mắt phượng liêu nhân ẩn hiện sau màn che của đấu lạp. Trước mắt vị nữ nhân mang một thân hồng y điểm hắc sắc, mái tóc cài một cây trăm bạc cực kỳ đơn giản, từng bím tóc nhỏ nhắn bới lên cao gọn gàng, trông qua không giống kiểu tóc của mấy vị phu nhân Vĩnh Quốc, kiểu tóc thật lạ cũng thật anh khí. Nữ nhân này một lời nói ra tuy chỉ hai chữ ngắn gọn, lại có thể mang nồng đậm uy nghi, ẩn chứa đầy khí chất, thân phận nhất định bất phàm.
Tiêu An Niên từng là hiệp nữ nổi danh trên giang hồ, dù qua nhiều năm ung dung hoa quý vương phi, cũng không có khả năng mai một đi thân công phu nàng khổ luyện từ nhỏ. Một chiêu đánh úp đến trước mặt vị hồng y, nhằm đoạt lại nhi tử. Vị hồng y theo phản xạ nghiêng người ra sau nhằm tránh né, không muốn cùng Tiêu An Niên động thủ đánh trả. Tiểu tử kia lại như keo dính bám chặt nàng chưa buông ra ma trảo, nàng bất đắc dĩ lôi theo tên tiểu tử phiền toái xoay trái tránh quyền, nghiêng phải né cước. Tiêu An Niên từng chiêu từng chiêu đánh tới đều rơi vào hư không.
Một màn quần đảo, ngươi tới ta đi, người ngoài nhìn vào ai cũng đều chỉ trỏ, rầm rì bàn tán vị hồng y kia giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên bắt cóc tiểu hài tử. Sau màn che, gương mặt nữ nhân đanh lại, đầu đầy hắc tuyến. Nhân sinh của nàng chưa từng có kẻ dám gan to chạm vào nàng dù chỉ là góc áo nếu chưa được nàng cho phép. Vậy mà hôm nay rõ ràng bản thân nàng bị tên tiểu tử kia ăn không ít đậu hủ, còn bị chụp lên cái mũ bắt cóc tiểu hài tử. Vị hồng y bất ngờ xốc ngang bế lên tên tiểu tử phiền toái, chân điểm nhẹ trên mặt đất, vân đạm phong khinh tung mình một bước bật lui, kéo ra khoảng cách cùng Tiêu An Niên. Giọng nói mười phần lãnh lạc, không kiên nhẫn nói ra câu nói thiếu tôn nghiêm đầu tiên từ khi nàng lọt lòng đến giờ "Tiểu hỗn đản, ngươi còn không nhanh cút xuống khỏi ngưởi ta".
Nàng buông tay, Du Tử Dạ tự do va chạm mặt đất, mông nhỏ nở hoa.
"Ây da, a di ngươi trông cũng không giống độc phụ. Sao lại hung dữ như vậy, đối xử với tiểu hài tử cũng có thể nhẫn tâm như vậy? Người làm phu quân của ngươi thật bất hạnh, làm hài tử của ngươi thật bất đắc dĩ a." Du Tử Dạ ăn đau, từ trong ôn nhu hương rơi xuống mặt đất, mạnh miệng lên án.
A di? Phu quân? Hài tử? Tiểu tử kia không phải là đang nói chính mình đi. Vị hồng y sau lưng ngọc thủ đã nắm chặt thành quyền, kiềm chế nộ hỏa công tâm, nở một nụ cười nhàn nhạt, treo đủ mười phần sát ý.
"Tiểu tử, sao ngươi không gọi tỉ tỉ a.". Nói đoạn nàng ai thán chính mình lại có thể cùng tiểu hài tử tranh chấp không nói lý lẽ, nếu truyền ra ngoài há chẳng phải thiên hạ được dịp no bụng cười.
"Bà bà, vãn bối không dám, không dám thất lễ a. Vãn bối chỉ nhất thời vui đùa trêu chọc, mạo phạm đến bà bà. Bà bà ngươi đừng tức giận, tổn hại thân thể a..." Du Tử Dạ đang oan oan oai oai, thì cái miệng nhỏ lại bị bàn tay non mềm của mẫu thân tập kích, chặn ngang câu nói dang dở.
"Cô nương, tiểu hài tử tuổi nhỏ vô tri, vô tri a.". Ha ha, Tiêu An Niên ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
Lại quay qua tên đầu sỏ nào đó, "Tiểu tử ngươi nháo chưa đủ. Bớt nhiều lời cho mẫu thân.".
Không phải Tiêu An Niên không nhìn ra vị hồng y kia có ý tốt đón lấy tiểu nhi tử nhà nàng, khả năng bọn họ ra tay động thủ chỉ là vì có chút hiểu lầm, có lẽ nhi tử hiếu động đã làm kinh động đến bọn họ. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất bọn họ giả mù sa mưa đoạt đi nhi tử. Nàng bất đắc dĩ động thủ khởi chiêu thì cũng đã minh bạch mười phần cớ sự. Chỉ là nàng không rõ nhi tử nhà nàng rốt cuộc vì cái gì mà bát nháo, so đo cùng vị hồng y nữ tử này. Thông minh như ngươi chả lẽ không biết tuổi tác là cấm kỵ của nữ nhân a, nhất là nữ nhân lớn tuổi càng là cố kỵ.
Nếu để vị hồng y nữ tử đọc được suy nghĩ của Tiêu An Niên, Đông Đô Định Vương phủ khó tránh khỏi trải qua một phen huyết tẩy đi.
Gió xuân lay động màn che, đôi mắt phía sau lơ đãng nhàn nhạt nổi lên sát ý, hờ hững giao thoa cùng đôi con ngươi màu hổ phách mười phần thách thức. Vị hồng y nữ tử một thân thẳng tấp đứng nơi ngược sáng, theo những tia nắng xuyên qua màn sương sớm, khoát lên thân nàng một mảnh hư vô, soi không tới dung nhan mờ ảo. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có kẻ nào dám ở trước mặt nàng càn rỡ, trừ duy độc một vị kia.
Vậy mà một tên tiểu hài tử, vắt mũi chưa sạch, trong một khắc lại năm lần bảy lượt lại dám cùng nàng đối nghịch. Bà bà? Bà bà? Bà bà? Cố tình, nhất định là cố tình. Ta sống lâu hơn ngươi há liên quan tới ngươi, ngươi là đang chê chính mình sống quá thọ đi, tiểu tử ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng trách ta máu lạnh. "Sát".
Theo sau là đồng loạt tiếng tuốt binh khí ra khỏi võ. Đám thuộc hạ củanàng, không khỏi đồng lòng tán dương, tiểu từ này lại có thể bức vị chủ nhâncao cao tại thượng, bao nhiêu năm tích tự tựa kim, trong một khắc trở thành tiểunữ nhân không nói lý lẽ, sau ba câu liền đại khai sát giới, hảo tiểu tử bảnlĩnh thật cao. Bọn họ nhất thời một lòng vì tên tiêu tử xấu số kia âm thầm mặcniệm, thật đáng tiếc a.
Đoạn đường nhỏ bởi vì đông người trở nên thật náo nhiệt, người lục tục bước xuống xe ngựa, người mang theo hoa quả, người mang theo nhang đèn, người dắt díu người hướng về Thạch Dẫn. Từng nhóm, từng nhóm hòa vào rừng trúc, gót nối gót theo bước Thạch Dẫn.
Cỗ xe ngựa đơn sơ của phủ Định Vương dừng lại cách Thạch Dẫn một đoạn không xa. Tiêu An Niên được sự giúp đỡ của Tiểu Thiển bước xuống xe ngựa. Tiểu nhi tử Du Tử Dạ tinh nghịch bỏ qua A Cẩn, trực tiếp từ trên xe ngựa phóng xuống, chuẩn bị tiếp đất hoàn hảo, thì bất ngờ tiếp một quyền đánh tới.
Du Tử Dạ theo phản xạ đưa tay thủ thế đỡ lấy, nhưng vì đòn đánh nhanh gọn, đủ lực. Du Tử Dạ mất thế, vô lực văng ra xa. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Tiêu An Niên chỉ kịp kinh hô, A Cẩn quyền cước nhanh hơn ý nghĩ động thủ đánh trả, không kịp thoái lui đỡ lấy vị tiểu chủ tử. Du Tử Dạ tự nhủ lần này không tránh khỏi phải mang túi da của bản thân ra tiếp kiến mặt đất rồi, nghĩ như vậy nên chịu trận nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.
Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, gương mặt cọ cọ nhột nhạt, cảm giác thật mềm, mặt đất thật êm a. Về nhà có nên dời ổ chăn từ trên giường xuống hẳn mặt đất hay không đây. Du Tử Dạ đắm chìm trong tưởng tượng, miên man không chịu tỉnh. Thì từ trên đỉnh đầu phả xuống một trận khí lạnh, nhả ra từng chữ: "Ôm đủ".
Giọng nói không giận tự uy làm Du Tử Dạ bừng tỉnh, hé mắt ngước nhìn, đôi con ngươi màu hổ phách lay động đối diện cùng đôi mắt phượng liêu nhân ẩn hiện sau màn che của đấu lạp. Trước mắt vị nữ nhân mang một thân hồng y điểm hắc sắc, mái tóc cài một cây trăm bạc cực kỳ đơn giản, từng bím tóc nhỏ nhắn bới lên cao gọn gàng, trông qua không giống kiểu tóc của mấy vị phu nhân Vĩnh Quốc, kiểu tóc thật lạ cũng thật anh khí. Nữ nhân này một lời nói ra tuy chỉ hai chữ ngắn gọn, lại có thể mang nồng đậm uy nghi, ẩn chứa đầy khí chất, thân phận nhất định bất phàm.
Tiêu An Niên từng là hiệp nữ nổi danh trên giang hồ, dù qua nhiều năm ung dung hoa quý vương phi, cũng không có khả năng mai một đi thân công phu nàng khổ luyện từ nhỏ. Một chiêu đánh úp đến trước mặt vị hồng y, nhằm đoạt lại nhi tử. Vị hồng y theo phản xạ nghiêng người ra sau nhằm tránh né, không muốn cùng Tiêu An Niên động thủ đánh trả. Tiểu tử kia lại như keo dính bám chặt nàng chưa buông ra ma trảo, nàng bất đắc dĩ lôi theo tên tiểu tử phiền toái xoay trái tránh quyền, nghiêng phải né cước. Tiêu An Niên từng chiêu từng chiêu đánh tới đều rơi vào hư không.
Một màn quần đảo, ngươi tới ta đi, người ngoài nhìn vào ai cũng đều chỉ trỏ, rầm rì bàn tán vị hồng y kia giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên bắt cóc tiểu hài tử. Sau màn che, gương mặt nữ nhân đanh lại, đầu đầy hắc tuyến. Nhân sinh của nàng chưa từng có kẻ dám gan to chạm vào nàng dù chỉ là góc áo nếu chưa được nàng cho phép. Vậy mà hôm nay rõ ràng bản thân nàng bị tên tiểu tử kia ăn không ít đậu hủ, còn bị chụp lên cái mũ bắt cóc tiểu hài tử. Vị hồng y bất ngờ xốc ngang bế lên tên tiểu tử phiền toái, chân điểm nhẹ trên mặt đất, vân đạm phong khinh tung mình một bước bật lui, kéo ra khoảng cách cùng Tiêu An Niên. Giọng nói mười phần lãnh lạc, không kiên nhẫn nói ra câu nói thiếu tôn nghiêm đầu tiên từ khi nàng lọt lòng đến giờ "Tiểu hỗn đản, ngươi còn không nhanh cút xuống khỏi ngưởi ta".
Nàng buông tay, Du Tử Dạ tự do va chạm mặt đất, mông nhỏ nở hoa.
"Ây da, a di ngươi trông cũng không giống độc phụ. Sao lại hung dữ như vậy, đối xử với tiểu hài tử cũng có thể nhẫn tâm như vậy? Người làm phu quân của ngươi thật bất hạnh, làm hài tử của ngươi thật bất đắc dĩ a." Du Tử Dạ ăn đau, từ trong ôn nhu hương rơi xuống mặt đất, mạnh miệng lên án.
A di? Phu quân? Hài tử? Tiểu tử kia không phải là đang nói chính mình đi. Vị hồng y sau lưng ngọc thủ đã nắm chặt thành quyền, kiềm chế nộ hỏa công tâm, nở một nụ cười nhàn nhạt, treo đủ mười phần sát ý.
"Tiểu tử, sao ngươi không gọi tỉ tỉ a.". Nói đoạn nàng ai thán chính mình lại có thể cùng tiểu hài tử tranh chấp không nói lý lẽ, nếu truyền ra ngoài há chẳng phải thiên hạ được dịp no bụng cười.
"Bà bà, vãn bối không dám, không dám thất lễ a. Vãn bối chỉ nhất thời vui đùa trêu chọc, mạo phạm đến bà bà. Bà bà ngươi đừng tức giận, tổn hại thân thể a..." Du Tử Dạ đang oan oan oai oai, thì cái miệng nhỏ lại bị bàn tay non mềm của mẫu thân tập kích, chặn ngang câu nói dang dở.
"Cô nương, tiểu hài tử tuổi nhỏ vô tri, vô tri a.". Ha ha, Tiêu An Niên ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
Lại quay qua tên đầu sỏ nào đó, "Tiểu tử ngươi nháo chưa đủ. Bớt nhiều lời cho mẫu thân.".
Không phải Tiêu An Niên không nhìn ra vị hồng y kia có ý tốt đón lấy tiểu nhi tử nhà nàng, khả năng bọn họ ra tay động thủ chỉ là vì có chút hiểu lầm, có lẽ nhi tử hiếu động đã làm kinh động đến bọn họ. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất bọn họ giả mù sa mưa đoạt đi nhi tử. Nàng bất đắc dĩ động thủ khởi chiêu thì cũng đã minh bạch mười phần cớ sự. Chỉ là nàng không rõ nhi tử nhà nàng rốt cuộc vì cái gì mà bát nháo, so đo cùng vị hồng y nữ tử này. Thông minh như ngươi chả lẽ không biết tuổi tác là cấm kỵ của nữ nhân a, nhất là nữ nhân lớn tuổi càng là cố kỵ.
Nếu để vị hồng y nữ tử đọc được suy nghĩ của Tiêu An Niên, Đông Đô Định Vương phủ khó tránh khỏi trải qua một phen huyết tẩy đi.
Gió xuân lay động màn che, đôi mắt phía sau lơ đãng nhàn nhạt nổi lên sát ý, hờ hững giao thoa cùng đôi con ngươi màu hổ phách mười phần thách thức. Vị hồng y nữ tử một thân thẳng tấp đứng nơi ngược sáng, theo những tia nắng xuyên qua màn sương sớm, khoát lên thân nàng một mảnh hư vô, soi không tới dung nhan mờ ảo. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có kẻ nào dám ở trước mặt nàng càn rỡ, trừ duy độc một vị kia.
Vậy mà một tên tiểu hài tử, vắt mũi chưa sạch, trong một khắc lại năm lần bảy lượt lại dám cùng nàng đối nghịch. Bà bà? Bà bà? Bà bà? Cố tình, nhất định là cố tình. Ta sống lâu hơn ngươi há liên quan tới ngươi, ngươi là đang chê chính mình sống quá thọ đi, tiểu tử ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng trách ta máu lạnh. "Sát".
Theo sau là đồng loạt tiếng tuốt binh khí ra khỏi võ. Đám thuộc hạ củanàng, không khỏi đồng lòng tán dương, tiểu từ này lại có thể bức vị chủ nhâncao cao tại thượng, bao nhiêu năm tích tự tựa kim, trong một khắc trở thành tiểunữ nhân không nói lý lẽ, sau ba câu liền đại khai sát giới, hảo tiểu tử bảnlĩnh thật cao. Bọn họ nhất thời một lòng vì tên tiêu tử xấu số kia âm thầm mặcniệm, thật đáng tiếc a.