Chương : 135
Bốn chiếc xe đều đậu ở đó, cửa sổ xe thương vụ đóng chặt, nhìn không thấy chút động tĩnh nào.
Cảnh sát từ trên xe bước xuống, từ từ vây quanh xe thương vụ, nhưng bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tập Bác Niên cũng bước từ trên xe xuống, anh đi đến trước mặt xe thương vụ, kéo cửa xe, có thể tưởng tượng được đã bị khóa bên trong, anh đập cửa xe.
Xe thương vụ vẫn không có chút động tĩnh, giống như một chiếc xe trống.
Đội trưởng Hoàng trao đổi ánh mắt với Tập Bác Niên, trước mắt, trên tay bọn họ có hai người, nếu kiên quyết cạy cửa xe, sợ sẽ làm hại đến con tin, cho nên chỉ có thể đàm phán với bọn họ.
Tập Bác Niên hiểu ý của anh ta, nhưng trong lòng anh thật sự rất lo lắng.
"Ninh Ngữ Yên, cô đừng tiếp tục sai lầm nữa, bây giờ cô rút tay lại còn kịp, chúng ta đã gặp thì cũng chia tay cho đẹp, tôi không truy cứu trách nhiệm bắt cóc với cô, nhưng nếu cô còn không rút tay lại, kết quả của cô chỉ có một con đường chết, mau mở cửa xe ra, nói chuyện chút đi." Tập Bác Niên hét to, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của cô ta.
Trong xe.
"Tiểu thư, hay là chúng ta đi xuống đi, tôi không muốn thấy cô càng lún càng sâu." Tiểu Vân thấy cảnh sát bao vây bên ngoài, biết đã không trốn thoát, cô ta không muốn nhìn Ninh Ngữ Yên ngồi tù.
"Tiểu Vân, cô sợ sao?" Lúc này, biểu hiện bên ngoài của Ninh Ngữ Yên vô cùng bình tĩnh, một chút lo sợ của kẻ bắt cóc bị bao vây cũng không có.
Tiểu Vân suy nghĩ một lúc, trả lời: "Tiểu thư, tôi không sợ, lúc tôi quyết định theo cô làm chuyện này, thì tôi chưa từng sợ, tôi muốn giúp cô xả cơn giận, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô ngồi tù, trong lòng tôi cảm thấy không đáng thay cô, cô vì người phụ nữ này mà thua lỗ cả cuộc đời mình, thật sự không đáng, chúng ta rút tay, chúng ta trở về Đài Loan, bắt đầu lại một lần nữa."
Mặc Tiểu Tịch gục ở một bên, mặt và cánh tay đều chảy máu, hơi thở đã yếu ớt, cô cũng biết, bên ngoài đều là cảnh sát, cô cũng nghe thấy giọng của Tập Bác Niên, nhưng biểu hiện của Ninh Ngữ Yên thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô ta thật sự không quan tâm điều gì nữa sao.
"Haha...rút tay, bắt đầu lại lần nữa, không thể nào, không thể nào, ở thời khắc Tập Bác Niên ly hôn với tôi, tôi đã không có cách nào rút tay, tôi không cam tâm, không cam tâm để bọn họ sống tốt, mà tôi lại phải nhận hết đau khổ.” Ninh Ngữ Yên nói xong, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.
“Ninh Ngữ Yên, cô thật đáng thương…” Mặc Tiểu Tịch đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi đáng thương! Chờ một lát cô sẽ biết ai mới thật sự là người đáng thương.” Ninh Ngữ Yên nhìn Mặc Tiểu Tịch thoi thóp, lộ ra chút chế giễu.
Mặc Tiểu Tịch lắc đầu:”Cô có biết cô đáng thương ở chỗ nào không? Bởi vì khi cô còn sống đều sống vì người khác, làm mọi thứ, đều không phải vì mình, tôi thật may mắn, có thể khiến cô để tâm như vậy, có thể hủy hoại cô, cho dù chết tôi cũng không lỗ, nên đừng tưởng rằng bây giờ mình thắng, cô thua, cô đã thua từ sớm, từ ngày cô hại chết Tập Vân Noãn, cuộc đời đã hoàn toàn chôn vùi, cô rơi vào ngày hôm nay, là gieo gió gặt bão.”
“Bốp..bốp” Ninh Ngữ Yên đánh Mặc Tiểu Tịch,”Đã chết đến nơi, còn dám giáo huấn tôi, cho dù tôi thua, cũng sẽ tìm cô làm đệm.”
Ninh Ngữ Yên lấy điện thoại ra, gọi đi một dãy số.
Tập Bác Niên ở bên ngoài nghe điện thoại trong túi vang lên, nhìn thấy dãy số kia, anh vội vàng nhấc máy:”Ninh Ngữ Yên, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Anh gấp cái gì, anh vô tình với tôi, tôi cũng sẽ để anh nếm thử mùi vị đau khổ, kêu cảnh sát thu súng, lui ra, bằng không tôi lập tức giết con trai cưng của anh.”
“Tôi sẽ kêu bọn họ lui ra, cô đừng làm bậy.” Tập Bác Niên lấy tay ra dấu với đội trưởng Hoàng:”Cô ta muốn các người lui ra trước, thu súng lại.”
Tập Bác Niên thấy bọn họ đã làm tốt, lập tức nói:”Đã làm theo lời cô,tiếp theo cô muốn thế nào.”
“Vậy như anh mong muốn.” Ninh Ngữ Yên cúp điện thoại, giao Hàn Hàn cho tiểu Vân:”Cô ôm nó, tôi dẫn Mặc Tiểu Tịch xuống xe, đến thời khắc quan trọng rồi.”
Cuối cùng xe cũng mở ra.
Tập Bác Niên nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đặt dao trên cổ Mặc Tiểu Tịch chậm rãi lùi về sau:”Cô đừng kích động, có gì từ từ nói.” Thấy Mặc Tiểu Tịch bị đánh không ra người, trong lòng anh vô cùng đau đớn.
Ngoài ra ở cửa xe, tiểu Vân cũng ôm Hàn Hàn từ trên xe bước xuống, trong tay cũng cầm dao, đặt lên người Hàn Hàn, cô ta và Ninh Ngữ Yên dựa vào nhau, cùng nhìn Tập Bác Niên.
“Ninh Ngữ Yên, tôi yêu cầu cô lập tức thả bọn họ ra, nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Cảm giác bây giờ của Tập Bác Niên chính là đau đớn giống như bị người ta lóc thịt, cũng lo lắng đến cả người đầy mồ hôi.
“Ha ha,…anh cảm thấy, đến lúc này tôi còn có thể buông tha giữa đường sao, bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, con trai cưng của anh và đồ đê tiện này, chỉ có thể sống một người, anh muốn ai, tôi cho anh 10 giây, 10 giây sau, tôi coi như anh bỏ cuộc.”
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy anh khổ sở, khó ra quyết định trong lòng khỏi phải nói vô cùng vui vẻ:”1…2’…”
“Tập Bác Niên, anh mau chọn Hàn Hàn, anh chọn thằng bé đi, chọn thằng bé, mau…” Mặc Tiểu Tịch giãy dụa, dao gặm ở trên cổ cô, đã ma sát ra máu, khiến cho người ta người thấy mà giật mình.
Trong lòng của Tập Bác Niên hoảng hốt, lúc này đầu óc của nah vo cùng hỗn loạn, anh không muốn mất con trai, cũng không muốn mất cô, nhưng anh phải ra lựa chọn, anh cần phải bình tĩnh.
“Hàn Hàn, cô thả nó ra…” Tập Bác Niên hét lớn.
Mặc Tiểu Tịch không lộn xộn nữ, sự lựa chọn của anh đã hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ninh Ngữ Yên:”Nhìn đi, Mặc Tiểu Tịch, trong lòng anh ta cô bất quá cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ cô có chết, anh ta cũng không cứu cô, anh ta cứu con trai, trong lòng anh ta, không có ai quan trọng hơn con anh ta, tôi không quan trọng, cô cũng không quan trọng.”
“Đúng! Chúng ta đều không quan trọng, cô muốn chém giết hay róc thịt gì tùy cô, bây giờ kêu tiểu Vân thả Hàn Hàn ra đi.” Mặc Tiểu Tịch ổn định hơi thở, bình tĩnh nói.
Cô rất cảm ơn Tập Bác Niên đã chọn Hàn Hàn, bởi vì anh biết, nếu bọn họ không có Hàn Hàn, cho dù bọn họ có nhiều thời gian và hạnh phúc, cũng không biết dùng để làm gì, cô cảm ơn anh đã chọn như vậy.
“Được thôi, tiểu Vân, cô đưa Hàn Hàn cho anh ta đi, rồi tôi chấm dứt mạng sống của con tiện nhân này.” Ninh Ngữ Yên nói với Tiểu Vân.
Lúc tiểu Vân đi qua, giao Hàn Hàn cho Tập Bác Niên, dao của Ninh Ngữ Yên cũng từ từ cắt vào cổ họng của Mặc Tiểu Tịch.
Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, chờ cái chết đến, nếu thật sự có kiếp sau, cô muốn gặp lại anh, yêu nhau, không giống rối rắm và đau khổ của đời này.
“Đùng…”
Tiếng súng vang lên, lúc Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên nói chuyện, có một cảnh sát hình sự, lén ẩn núp ở bên cạnh, lúc Ninh Ngữ Yên xuống tay, bắn vào tay cô ta, dao găm cùng lúc rơi xuống!
“Tiểu Tịch..”
Cảnh sát từ trên xe bước xuống, từ từ vây quanh xe thương vụ, nhưng bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tập Bác Niên cũng bước từ trên xe xuống, anh đi đến trước mặt xe thương vụ, kéo cửa xe, có thể tưởng tượng được đã bị khóa bên trong, anh đập cửa xe.
Xe thương vụ vẫn không có chút động tĩnh, giống như một chiếc xe trống.
Đội trưởng Hoàng trao đổi ánh mắt với Tập Bác Niên, trước mắt, trên tay bọn họ có hai người, nếu kiên quyết cạy cửa xe, sợ sẽ làm hại đến con tin, cho nên chỉ có thể đàm phán với bọn họ.
Tập Bác Niên hiểu ý của anh ta, nhưng trong lòng anh thật sự rất lo lắng.
"Ninh Ngữ Yên, cô đừng tiếp tục sai lầm nữa, bây giờ cô rút tay lại còn kịp, chúng ta đã gặp thì cũng chia tay cho đẹp, tôi không truy cứu trách nhiệm bắt cóc với cô, nhưng nếu cô còn không rút tay lại, kết quả của cô chỉ có một con đường chết, mau mở cửa xe ra, nói chuyện chút đi." Tập Bác Niên hét to, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của cô ta.
Trong xe.
"Tiểu thư, hay là chúng ta đi xuống đi, tôi không muốn thấy cô càng lún càng sâu." Tiểu Vân thấy cảnh sát bao vây bên ngoài, biết đã không trốn thoát, cô ta không muốn nhìn Ninh Ngữ Yên ngồi tù.
"Tiểu Vân, cô sợ sao?" Lúc này, biểu hiện bên ngoài của Ninh Ngữ Yên vô cùng bình tĩnh, một chút lo sợ của kẻ bắt cóc bị bao vây cũng không có.
Tiểu Vân suy nghĩ một lúc, trả lời: "Tiểu thư, tôi không sợ, lúc tôi quyết định theo cô làm chuyện này, thì tôi chưa từng sợ, tôi muốn giúp cô xả cơn giận, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô ngồi tù, trong lòng tôi cảm thấy không đáng thay cô, cô vì người phụ nữ này mà thua lỗ cả cuộc đời mình, thật sự không đáng, chúng ta rút tay, chúng ta trở về Đài Loan, bắt đầu lại một lần nữa."
Mặc Tiểu Tịch gục ở một bên, mặt và cánh tay đều chảy máu, hơi thở đã yếu ớt, cô cũng biết, bên ngoài đều là cảnh sát, cô cũng nghe thấy giọng của Tập Bác Niên, nhưng biểu hiện của Ninh Ngữ Yên thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô ta thật sự không quan tâm điều gì nữa sao.
"Haha...rút tay, bắt đầu lại lần nữa, không thể nào, không thể nào, ở thời khắc Tập Bác Niên ly hôn với tôi, tôi đã không có cách nào rút tay, tôi không cam tâm, không cam tâm để bọn họ sống tốt, mà tôi lại phải nhận hết đau khổ.” Ninh Ngữ Yên nói xong, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.
“Ninh Ngữ Yên, cô thật đáng thương…” Mặc Tiểu Tịch đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi đáng thương! Chờ một lát cô sẽ biết ai mới thật sự là người đáng thương.” Ninh Ngữ Yên nhìn Mặc Tiểu Tịch thoi thóp, lộ ra chút chế giễu.
Mặc Tiểu Tịch lắc đầu:”Cô có biết cô đáng thương ở chỗ nào không? Bởi vì khi cô còn sống đều sống vì người khác, làm mọi thứ, đều không phải vì mình, tôi thật may mắn, có thể khiến cô để tâm như vậy, có thể hủy hoại cô, cho dù chết tôi cũng không lỗ, nên đừng tưởng rằng bây giờ mình thắng, cô thua, cô đã thua từ sớm, từ ngày cô hại chết Tập Vân Noãn, cuộc đời đã hoàn toàn chôn vùi, cô rơi vào ngày hôm nay, là gieo gió gặt bão.”
“Bốp..bốp” Ninh Ngữ Yên đánh Mặc Tiểu Tịch,”Đã chết đến nơi, còn dám giáo huấn tôi, cho dù tôi thua, cũng sẽ tìm cô làm đệm.”
Ninh Ngữ Yên lấy điện thoại ra, gọi đi một dãy số.
Tập Bác Niên ở bên ngoài nghe điện thoại trong túi vang lên, nhìn thấy dãy số kia, anh vội vàng nhấc máy:”Ninh Ngữ Yên, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Anh gấp cái gì, anh vô tình với tôi, tôi cũng sẽ để anh nếm thử mùi vị đau khổ, kêu cảnh sát thu súng, lui ra, bằng không tôi lập tức giết con trai cưng của anh.”
“Tôi sẽ kêu bọn họ lui ra, cô đừng làm bậy.” Tập Bác Niên lấy tay ra dấu với đội trưởng Hoàng:”Cô ta muốn các người lui ra trước, thu súng lại.”
Tập Bác Niên thấy bọn họ đã làm tốt, lập tức nói:”Đã làm theo lời cô,tiếp theo cô muốn thế nào.”
“Vậy như anh mong muốn.” Ninh Ngữ Yên cúp điện thoại, giao Hàn Hàn cho tiểu Vân:”Cô ôm nó, tôi dẫn Mặc Tiểu Tịch xuống xe, đến thời khắc quan trọng rồi.”
Cuối cùng xe cũng mở ra.
Tập Bác Niên nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đặt dao trên cổ Mặc Tiểu Tịch chậm rãi lùi về sau:”Cô đừng kích động, có gì từ từ nói.” Thấy Mặc Tiểu Tịch bị đánh không ra người, trong lòng anh vô cùng đau đớn.
Ngoài ra ở cửa xe, tiểu Vân cũng ôm Hàn Hàn từ trên xe bước xuống, trong tay cũng cầm dao, đặt lên người Hàn Hàn, cô ta và Ninh Ngữ Yên dựa vào nhau, cùng nhìn Tập Bác Niên.
“Ninh Ngữ Yên, tôi yêu cầu cô lập tức thả bọn họ ra, nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Cảm giác bây giờ của Tập Bác Niên chính là đau đớn giống như bị người ta lóc thịt, cũng lo lắng đến cả người đầy mồ hôi.
“Ha ha,…anh cảm thấy, đến lúc này tôi còn có thể buông tha giữa đường sao, bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, con trai cưng của anh và đồ đê tiện này, chỉ có thể sống một người, anh muốn ai, tôi cho anh 10 giây, 10 giây sau, tôi coi như anh bỏ cuộc.”
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy anh khổ sở, khó ra quyết định trong lòng khỏi phải nói vô cùng vui vẻ:”1…2’…”
“Tập Bác Niên, anh mau chọn Hàn Hàn, anh chọn thằng bé đi, chọn thằng bé, mau…” Mặc Tiểu Tịch giãy dụa, dao gặm ở trên cổ cô, đã ma sát ra máu, khiến cho người ta người thấy mà giật mình.
Trong lòng của Tập Bác Niên hoảng hốt, lúc này đầu óc của nah vo cùng hỗn loạn, anh không muốn mất con trai, cũng không muốn mất cô, nhưng anh phải ra lựa chọn, anh cần phải bình tĩnh.
“Hàn Hàn, cô thả nó ra…” Tập Bác Niên hét lớn.
Mặc Tiểu Tịch không lộn xộn nữ, sự lựa chọn của anh đã hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ninh Ngữ Yên:”Nhìn đi, Mặc Tiểu Tịch, trong lòng anh ta cô bất quá cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ cô có chết, anh ta cũng không cứu cô, anh ta cứu con trai, trong lòng anh ta, không có ai quan trọng hơn con anh ta, tôi không quan trọng, cô cũng không quan trọng.”
“Đúng! Chúng ta đều không quan trọng, cô muốn chém giết hay róc thịt gì tùy cô, bây giờ kêu tiểu Vân thả Hàn Hàn ra đi.” Mặc Tiểu Tịch ổn định hơi thở, bình tĩnh nói.
Cô rất cảm ơn Tập Bác Niên đã chọn Hàn Hàn, bởi vì anh biết, nếu bọn họ không có Hàn Hàn, cho dù bọn họ có nhiều thời gian và hạnh phúc, cũng không biết dùng để làm gì, cô cảm ơn anh đã chọn như vậy.
“Được thôi, tiểu Vân, cô đưa Hàn Hàn cho anh ta đi, rồi tôi chấm dứt mạng sống của con tiện nhân này.” Ninh Ngữ Yên nói với Tiểu Vân.
Lúc tiểu Vân đi qua, giao Hàn Hàn cho Tập Bác Niên, dao của Ninh Ngữ Yên cũng từ từ cắt vào cổ họng của Mặc Tiểu Tịch.
Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, chờ cái chết đến, nếu thật sự có kiếp sau, cô muốn gặp lại anh, yêu nhau, không giống rối rắm và đau khổ của đời này.
“Đùng…”
Tiếng súng vang lên, lúc Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên nói chuyện, có một cảnh sát hình sự, lén ẩn núp ở bên cạnh, lúc Ninh Ngữ Yên xuống tay, bắn vào tay cô ta, dao găm cùng lúc rơi xuống!
“Tiểu Tịch..”