Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điên rồi điên rồi, người phụ nữ này trông xinh đẹp, giọng nói cũng êm tai, không ngờ rằng lại là bà điên.
Người đàn ông tóc húi cua không nhịn được lộ ra ánh mắt thương xót, người tốt bị chứng hoang tưởng làm sao có thể khỏi?
Bám lên người nào chẳng được, sao cứ phải bám lên người sếp Lục?
Đến cả người bình thường như anh ta cũng biết, vị kia chưa bao giờ dẫn khách nữ đến tham dự.
“Đội bảo vệ đến phòng tiệc, ngay lập tức!”
Tống Huỳnh bĩnh tĩnh nói với tóc húi cua: “Được rồi, không cần gọi bảo vệ, tôi tự đi.”
“Đi đâu?” Bên cạnh truyền đến giọng nam trầm thấp, còn có mùi hương nhàn nhạt trên người anh: “Muốn tôi ở lại một mình sao?”
Một câu không chút để ý của anh, như thể trong bầu không khí du dương Scherzo của Dvořák(*), đột nhiên đoạn mở đầu mạnh mẽ của “Bản Giao Hưởng Định Mệnh”(*) vang lên.
(*)Antonín Leopold Dvořák (08/09/1841, Nelahozeves – 01/05/1904, Praha) là một trong những nhà soạn nhạc quan trọng nhất của tất cả các thời kỳ và một trong những nhà soạn nhạc Séc nổi tiếng và hay được chơi nhất thế giới nói chung. Scherzo là chương 3 trong giao hưởng số 9 của ông.
(*) Bản Giao Hưởng Định Mệnh của Betthoven: https://www.youtube.com/watch?v=6mKLNiTjLNU&t=1s
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, cùng với những lời thì thầm to nhỏ, ngay cả bản thân Tống Huỳnh cũng sững sờ vài giây.
Làm gì đấy?
Tống Huỳnh hoài nghi quan sát xung quanh, không có ai, đúng là Lục Thiệu Tu đang nhìn cô.
Anh đang nói chuyện với cô?
Đầu óc thông minh của Tống Huỳnh hoạt động thần tốc, rất nhanh đã đưa ra hai kết luận.
Một là Lục Thiệu Tu bị quỷ ám, hiện rất cần một đạo sĩ Mao Sơn(*) đến trừ tà cho anh.
(*) Đạo sĩ Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, đạo pháp thần thông quảng đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp.
Hai là anh nghe được lời nói xằng bậy vừa rồi của cô, bỗng nhiên nhập vai, phối hợp với kỹ thuật diễn của cô…
Không thể hiểu được vị sếp lớn này là tình huống gì, nhưng nếu anh đã phối hợp, không đuổi cô đi, có phải chứng tỏ việc cái loa có hi vọng không?
Cô vén tóc mái buông xõa ra sau tai, nở nụ cười với Lục Thiệu Tu: “Sao có thể chứ.”
Ngó lơ ánh mắt lo lắng của nhân viên bảo vệ, cô đi vài bước đến bên cạnh Lục Thiệu Tu, anh mỉm cười cao quý, không thể nhìn thấy cảm xúc, cánh tay hơi cong lên, để trống ra một vòng cong nhỏ.
Đây là… Đóng kịch thì đóng cho đủ bộ?
Sếp lớn cho bậc thang, chỉ có kẻ ngốc mới không bước xuống. Tống Huỳnh cẩn thận mím môi, khoác lấy cánh tay của người đàn ông trước ánh mắt của mọi người.
Động tác của cô rất khẽ, vừa mới chạm vào bên trong cánh tay anh đã cảm nhận được đường nét săn chắc mạnh mẽ.
Khách khứa ở lối vào phòng tiệc từ từ lùi lại, giống như tự động mở đường cho bọn họ, ánh sáng êm dịu ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới, kèm theo âm nhạc cổ điển tao nhã, khắp nơi đều tràn ngập mùi xa hoa lãng phí.
Đây không phải lần đầu tiên Tống Huỳnh đến nơi như vậy, từ bé đi theo bố mẹ, cô cũng từng đi không ít bữa tiệc lớn nhỏ.
Khoác tay người đàn ông bên cạnh, cô lại cảm thấy lo lắng vô cớ một lúc.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào... Quần áo của cô.
Ở nơi mà tất cả mọi người ăn mặc như thể đang đến sân khấu chữ T(*) trong show thời trang xuân hè lớn, bộ đồ chuyên nghiệp này của cô thực sự quá khác thường.
(*)Minh họa
Tống Huỳnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng, chắc chắn là bởi vì cô mặc quần áo không phù hợp nên mới có thể căng thẳng như vậy.
Chứ không phải do khoác tay anh.
“Thả lỏng một chút, sợ tôi chạy à?” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, lồng ngực hơi rung rung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh cười gượng hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sếp Lục hài hước quá.”
“Không dám, vẫn kém hơn cô một chút.”
Tống Huỳnh khó hiểu nhìn anh, sao người này luôn nói bóng gió.
Bậc thầy nói bóng gió?
Anh đưa tay chạm chạm vào mũi với nét mặt hờ hững, trong khoảnh khắc cúi đầu, xương chân mày và sống mũi tạo thành một cái bóng mờ xúc động lòng người: “Tối nay tôi không mang theo bạn nữ đồng hành, may mà cô Tống chu đáo, chủ động giúp tôi giải quyết vấn đề.”
Giọng điệu Lục Thiệu Tu thoải mái, Tống Huỳnh lại không khỏi bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
Người đàn ông trước mắt này, thời niên thiếu chính là học sinh siêu xuất sắc càn quét đủ loại giải thưởng quốc gia. Sau khi tốt nghiệp, anh kế thừa công ty, khi ấy mới 22 tuổi, tướng mạo điển hình của một cậu ấm, rất nhiều người già ở nhà họ Lục không coi anh ra gì.
Anh gánh vác áp lực và rất nhiều trở ngại, đao to búa lớn tiến hành cải cách, tự chủ nghiên cứu và phát triển dự án nguồn năng lượng mới ở thời điểm ấy vốn không đạt được kết quả tốt, đã quét sạch trầm kha(*).
(*)Trầm kha: chỉ tình trạng không hay trầm trọng và kéo dài, khó giải quyết.
Giờ đây, anh vững vàng ngồi trên vị trí CEO tập đoàn nhà họ Lục, tạp chí kinh tế tài chính gọi anh là “Ngựa đen đập tan mộng cũ”, “Cậu chủ cao quý ngành xe hơi”...
Ý ở ngoài lời, Tống Huỳnh luôn cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì đó.
Khách khứa lần lượt có mặt, tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Nhà thiết kế suy nghĩ khác người, thay đổi cách bố trí của buổi đấu giá thông thường, đặc biệt tách ra một khu Mingle(*), khách khứa có thể tự do hoạt động tại đây, thưởng thức đồ uống có cồn và món ngon, nếu bắt gặp vật phẩm đấu giá yêu thích, trực tiếp giơ biển hiệu là được.
(*)Khu mingle: là khu vực tiêu chuẩn tại các sự kiện lớn hiện nay, công dụng ban đầu của khu này là để khách có không gian nghỉ ngơi, tự do hoạt động. Sau đó, có thêm dịch vụ như ăn uống, trò chơi.
Từ Lỗi đi theo không rời nửa bước, mỗi khi người chủ trì công bố vật phẩm đấu giá mới, anh ấy đều sẽ âm thầm liếc nhìn Lục Thiệu Tu.
Đối với chuyện Tống Huỳnh thần kỳ trở thành bạn nữ đồng hành tạm thời của Lục Thiệu Tu, anh ấy không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Ở nơi này, Tống Huỳnh cảm thấy buồn chán cực độ. Đồ trang sức, tranh chữ được trưng bày đều rất đẹp.
Nhưng có liên quan gì tới cô đâu?
Cô thậm chí còn lấy điện thoại ra, lặng lẽ đăng khoảnh khắc: Nô lệ tư bản hèn mọn, buồn chán online.
“Đang xem gì vậy?” Lục Thiệu Tu bỗng thấy động tác của cô.
“Không có gì.” Tống Huỳnh vội vàng cất điện thoại, quay lại vấn đề chính; “Sếp Lục, bộ loa kia, anh cân nhắc thế nào rồi, tôi...”
“Suỵt, cô nhìn trên sân khấu.” Lời nói của cô bị Lục Thiệu Tu cắt ngang, buộc phải nhìn theo hướng ngón tay của anh, nghe thấy anh nói: “Chọn một trong hai.”
Trên sân khấu, vật trưng bày được đèn ma-giê(*) chiếu rọi, là quạt lông cổ điển từ thế kỷ 18 đến 19, những chiếc cùng bộ sưu tập hiện đang được cất giữ trong viện bảo tàng ở Boston, chỉ có hai chiếc do tư nhân sở hữu, bây giờ được đưa ra bán đấu giá, tiền thu được sẽ quyên góp toàn bộ cho bệnh nhân mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên (ALS).
(*)đèn ma-giê (镁光灯): Là đèn flash của máy ảnh. Trong những ngày đầu, họ đốt bột ma-giê để phát ra ánh sáng khi chụp ảnh, do đó chúng được gọi là đèn magiê. Hiện giờ đã được thay thế bằng đèn flash điện tử.
Quạt lông vũ im lặng quay tròn 360 độ, tinh xảo không gì sánh bằng, mỗi một sợi lông vũ đều sinh động như thật, chiếc quạt được may chuỗi ngọc tua rua, là vẻ đẹp cổ điển đích thực.
Một chiếc màu kem, một chiếc màu xanh khổng tước(*), mỗi chiếc đều có vẻ đẹp riêng.
(*)Minh họa:
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh nhìn mà hoa mắt, ngập ngừng nhìn Lục Thiệu Tu: “Sếp Lục, anh muốn tôi chọn?”
“Đúng.” Anh kiệm lời như vàng.
Đã có người giơ biển báo giá, 500 nghìn tệ lần thứ nhất.
500 nghìn tệ lần thứ hai.
Tống Huỳnh chợt hiểu ra, hóa ra “yêu cầu” mà Lục Thiệu Tu nói chính là cái này?
Như anh vừa nói, bữa tiệc tối này anh thiếu một người bạn nữ đồng hành, tình cờ cô chủ động lên, vậy thì nhiệm vụ trước mắt của cô, chính là yên ổn cùng anh kết thúc bữa tiệc tối này.
Logic này rất hợp lý, không có vấn đề!
Dường như cô đã thấy cái loa giá trên trời đang vẫy tay với cô, thuận miệng bảo: “Màu xanh lá đi, khá hoa lệ.”
Lục Thiệu Tu gật đầu, liếc nhìn Từ Lỗi, giọng điệu thoải mái không thể nghi ngờ: “Lấy về.”
“Vâng, sếp Lục.”
Tống Huỳnh không khỏi chớp mắt, thế thôi hả? Cô nói lấy cái nào thì lấy cái đó?
Sao giống y như chơi đồ hàng...
Người đàn ông thoải mái vung tay “mua mua mua” thế này, Tống Huỳnh chỉ từng thấy một mình sếp của cô, ai ngờ Lục Thiệu Tu cũng không hề thua kém.
Người giàu khó ưa.
Nếu tiếp tục ở lại, cô cảm thấy mình sẽ ghét người giàu, may thay Lục Thiệu Tu nhanh chóng mất hứng thú, lặng lẽ đi ra ngoài, mà đấu giá vẫn còn tiếp tục.
Những thứ mà Lục Thiệu Tu vừa ý, dường như càng lộ rõ giá trị, luôn có người nóng lòng muốn tranh giành.
Tống Huỳnh đương nhiên cũng đi theo anh, cô cẩn thận theo kịp bước đi của anh: “Không cần đợi lấy được rồi mới đi à?”
Đáp lại cô là tiếng cười khẽ phát ra từ trong mũi người đàn ông.
Giống như đang nói: “Thứ ông đây muốn còn không lấy được?”
Tống Huỳnh chịu thua, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi khách sạn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng trước mặt, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau cho Lục Thiệu Tu.
“Lên xe, tôi tiễn cô một đoạn.” Lục Thiệu Tu hơi hất cằm lên, giữ cửa xe, nửa dựa vào phía trên, dáng vẻ có hơi lười biếng, tự nhiên mang theo sức hút trí mạng.
Ha ha.
Mỹ nam kế?
Tống Huỳnh cô đường đường là một nô lệ tư bản, lẽ nào là người có thể dễ dàng bị sắc đẹp lay động mà quên đi mục đích ban đầu?
Không sai, chơi xong trở mặt chính là cô.
“Sếp Lục, vừa nãy anh đồng ý với tôi, hẳn là sẽ không đổi ý chứ? Tôi có thể tự gọi xe về nhà chờ tin tốt của anh không?”
Người đàn ông cười như không cười nhìn cô, cũng không tức giận, nhưng ánh mắt của anh quá mức sắc bén, khí thế lại rất áp bức, Tống Huỳnh chột da cúi đầu.
Cô ám chỉ rõ ràng quá ư?
Anh sắp tức giận? Đổi ý?
Tống Huỳnh có chút do dự, sự việc vất vả lắm mới đến được bước này, sao có thể thất bại vào phút chót?
Hàng mi dài của cô rung rinh, không thua kém gì quạt lông cổ điển dưới ánh đèn flash, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, giấu đi toàn bộ cảm xúc.
Diễn xuất quá vụng về.
Lục Thiệu Tu thản nhiên quét qua khuôn mặt cô, ngắt lời cô: “Đồ thì tôi sẽ bảo Từ Lỗi đưa cho cô, vậy tôi đi đây.”
Động tác của người đàn ông như gió, cửa xe đóng lại, cửa sổ xe chầm chậm nâng lên, Tống Huỳnh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã rời đi.
Gió đêm hơi lạnh, nhiệt độ không khí lúc đầu thu giảm mạnh, một cơn gió thổi qua, cô nhịn không được mà rùng mình một cái, nhưng trong lòng lại thoải mái ấm áp.
Cô hoàn thành rồi?
Vừa rồi Lục Thiệu Tu đã chính miệng bảo đảm sẽ đưa đồ cho cô, không có chút xíu do dự nào.
Tống Huỳnh hớn hở ra mặt, nếu không phải chú ý đến hình tượng, cô hận không thể nhảy nhót ngay tại chỗ.
Cô gửi tin nhắn cho Đỗ Thịnh An: Hoàn thành!
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp!
Bên trong xe Bentley, Lục Thiệu Tu dựa vào cửa sổ xe, ung dung nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ đi kia.
Dáng người cô thon gầy, đôi chân dài trắng nõn khẽ run lên trong gió, mái tóc dài tung bay, cô cầm điện thoại, không biết đang vui vẻ cái gì.
Lục Thiệu Tu nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo vest, gọi điện thoại, dựa vào ghế nhắm mắt lại: “Đêm nay đưa đồ qua đi.”
Điên rồi điên rồi, người phụ nữ này trông xinh đẹp, giọng nói cũng êm tai, không ngờ rằng lại là bà điên.
Người đàn ông tóc húi cua không nhịn được lộ ra ánh mắt thương xót, người tốt bị chứng hoang tưởng làm sao có thể khỏi?
Bám lên người nào chẳng được, sao cứ phải bám lên người sếp Lục?
Đến cả người bình thường như anh ta cũng biết, vị kia chưa bao giờ dẫn khách nữ đến tham dự.
“Đội bảo vệ đến phòng tiệc, ngay lập tức!”
Tống Huỳnh bĩnh tĩnh nói với tóc húi cua: “Được rồi, không cần gọi bảo vệ, tôi tự đi.”
“Đi đâu?” Bên cạnh truyền đến giọng nam trầm thấp, còn có mùi hương nhàn nhạt trên người anh: “Muốn tôi ở lại một mình sao?”
Một câu không chút để ý của anh, như thể trong bầu không khí du dương Scherzo của Dvořák(*), đột nhiên đoạn mở đầu mạnh mẽ của “Bản Giao Hưởng Định Mệnh”(*) vang lên.
(*)Antonín Leopold Dvořák (08/09/1841, Nelahozeves – 01/05/1904, Praha) là một trong những nhà soạn nhạc quan trọng nhất của tất cả các thời kỳ và một trong những nhà soạn nhạc Séc nổi tiếng và hay được chơi nhất thế giới nói chung. Scherzo là chương 3 trong giao hưởng số 9 của ông.
(*) Bản Giao Hưởng Định Mệnh của Betthoven: https://www.youtube.com/watch?v=6mKLNiTjLNU&t=1s
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, cùng với những lời thì thầm to nhỏ, ngay cả bản thân Tống Huỳnh cũng sững sờ vài giây.
Làm gì đấy?
Tống Huỳnh hoài nghi quan sát xung quanh, không có ai, đúng là Lục Thiệu Tu đang nhìn cô.
Anh đang nói chuyện với cô?
Đầu óc thông minh của Tống Huỳnh hoạt động thần tốc, rất nhanh đã đưa ra hai kết luận.
Một là Lục Thiệu Tu bị quỷ ám, hiện rất cần một đạo sĩ Mao Sơn(*) đến trừ tà cho anh.
(*) Đạo sĩ Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, đạo pháp thần thông quảng đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp.
Hai là anh nghe được lời nói xằng bậy vừa rồi của cô, bỗng nhiên nhập vai, phối hợp với kỹ thuật diễn của cô…
Không thể hiểu được vị sếp lớn này là tình huống gì, nhưng nếu anh đã phối hợp, không đuổi cô đi, có phải chứng tỏ việc cái loa có hi vọng không?
Cô vén tóc mái buông xõa ra sau tai, nở nụ cười với Lục Thiệu Tu: “Sao có thể chứ.”
Ngó lơ ánh mắt lo lắng của nhân viên bảo vệ, cô đi vài bước đến bên cạnh Lục Thiệu Tu, anh mỉm cười cao quý, không thể nhìn thấy cảm xúc, cánh tay hơi cong lên, để trống ra một vòng cong nhỏ.
Đây là… Đóng kịch thì đóng cho đủ bộ?
Sếp lớn cho bậc thang, chỉ có kẻ ngốc mới không bước xuống. Tống Huỳnh cẩn thận mím môi, khoác lấy cánh tay của người đàn ông trước ánh mắt của mọi người.
Động tác của cô rất khẽ, vừa mới chạm vào bên trong cánh tay anh đã cảm nhận được đường nét săn chắc mạnh mẽ.
Khách khứa ở lối vào phòng tiệc từ từ lùi lại, giống như tự động mở đường cho bọn họ, ánh sáng êm dịu ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới, kèm theo âm nhạc cổ điển tao nhã, khắp nơi đều tràn ngập mùi xa hoa lãng phí.
Đây không phải lần đầu tiên Tống Huỳnh đến nơi như vậy, từ bé đi theo bố mẹ, cô cũng từng đi không ít bữa tiệc lớn nhỏ.
Khoác tay người đàn ông bên cạnh, cô lại cảm thấy lo lắng vô cớ một lúc.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào... Quần áo của cô.
Ở nơi mà tất cả mọi người ăn mặc như thể đang đến sân khấu chữ T(*) trong show thời trang xuân hè lớn, bộ đồ chuyên nghiệp này của cô thực sự quá khác thường.
(*)Minh họa
Tống Huỳnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng, chắc chắn là bởi vì cô mặc quần áo không phù hợp nên mới có thể căng thẳng như vậy.
Chứ không phải do khoác tay anh.
“Thả lỏng một chút, sợ tôi chạy à?” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, lồng ngực hơi rung rung.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh cười gượng hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sếp Lục hài hước quá.”
“Không dám, vẫn kém hơn cô một chút.”
Tống Huỳnh khó hiểu nhìn anh, sao người này luôn nói bóng gió.
Bậc thầy nói bóng gió?
Anh đưa tay chạm chạm vào mũi với nét mặt hờ hững, trong khoảnh khắc cúi đầu, xương chân mày và sống mũi tạo thành một cái bóng mờ xúc động lòng người: “Tối nay tôi không mang theo bạn nữ đồng hành, may mà cô Tống chu đáo, chủ động giúp tôi giải quyết vấn đề.”
Giọng điệu Lục Thiệu Tu thoải mái, Tống Huỳnh lại không khỏi bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.
Người đàn ông trước mắt này, thời niên thiếu chính là học sinh siêu xuất sắc càn quét đủ loại giải thưởng quốc gia. Sau khi tốt nghiệp, anh kế thừa công ty, khi ấy mới 22 tuổi, tướng mạo điển hình của một cậu ấm, rất nhiều người già ở nhà họ Lục không coi anh ra gì.
Anh gánh vác áp lực và rất nhiều trở ngại, đao to búa lớn tiến hành cải cách, tự chủ nghiên cứu và phát triển dự án nguồn năng lượng mới ở thời điểm ấy vốn không đạt được kết quả tốt, đã quét sạch trầm kha(*).
(*)Trầm kha: chỉ tình trạng không hay trầm trọng và kéo dài, khó giải quyết.
Giờ đây, anh vững vàng ngồi trên vị trí CEO tập đoàn nhà họ Lục, tạp chí kinh tế tài chính gọi anh là “Ngựa đen đập tan mộng cũ”, “Cậu chủ cao quý ngành xe hơi”...
Ý ở ngoài lời, Tống Huỳnh luôn cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì đó.
Khách khứa lần lượt có mặt, tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Nhà thiết kế suy nghĩ khác người, thay đổi cách bố trí của buổi đấu giá thông thường, đặc biệt tách ra một khu Mingle(*), khách khứa có thể tự do hoạt động tại đây, thưởng thức đồ uống có cồn và món ngon, nếu bắt gặp vật phẩm đấu giá yêu thích, trực tiếp giơ biển hiệu là được.
(*)Khu mingle: là khu vực tiêu chuẩn tại các sự kiện lớn hiện nay, công dụng ban đầu của khu này là để khách có không gian nghỉ ngơi, tự do hoạt động. Sau đó, có thêm dịch vụ như ăn uống, trò chơi.
Từ Lỗi đi theo không rời nửa bước, mỗi khi người chủ trì công bố vật phẩm đấu giá mới, anh ấy đều sẽ âm thầm liếc nhìn Lục Thiệu Tu.
Đối với chuyện Tống Huỳnh thần kỳ trở thành bạn nữ đồng hành tạm thời của Lục Thiệu Tu, anh ấy không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Ở nơi này, Tống Huỳnh cảm thấy buồn chán cực độ. Đồ trang sức, tranh chữ được trưng bày đều rất đẹp.
Nhưng có liên quan gì tới cô đâu?
Cô thậm chí còn lấy điện thoại ra, lặng lẽ đăng khoảnh khắc: Nô lệ tư bản hèn mọn, buồn chán online.
“Đang xem gì vậy?” Lục Thiệu Tu bỗng thấy động tác của cô.
“Không có gì.” Tống Huỳnh vội vàng cất điện thoại, quay lại vấn đề chính; “Sếp Lục, bộ loa kia, anh cân nhắc thế nào rồi, tôi...”
“Suỵt, cô nhìn trên sân khấu.” Lời nói của cô bị Lục Thiệu Tu cắt ngang, buộc phải nhìn theo hướng ngón tay của anh, nghe thấy anh nói: “Chọn một trong hai.”
Trên sân khấu, vật trưng bày được đèn ma-giê(*) chiếu rọi, là quạt lông cổ điển từ thế kỷ 18 đến 19, những chiếc cùng bộ sưu tập hiện đang được cất giữ trong viện bảo tàng ở Boston, chỉ có hai chiếc do tư nhân sở hữu, bây giờ được đưa ra bán đấu giá, tiền thu được sẽ quyên góp toàn bộ cho bệnh nhân mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên (ALS).
(*)đèn ma-giê (镁光灯): Là đèn flash của máy ảnh. Trong những ngày đầu, họ đốt bột ma-giê để phát ra ánh sáng khi chụp ảnh, do đó chúng được gọi là đèn magiê. Hiện giờ đã được thay thế bằng đèn flash điện tử.
Quạt lông vũ im lặng quay tròn 360 độ, tinh xảo không gì sánh bằng, mỗi một sợi lông vũ đều sinh động như thật, chiếc quạt được may chuỗi ngọc tua rua, là vẻ đẹp cổ điển đích thực.
Một chiếc màu kem, một chiếc màu xanh khổng tước(*), mỗi chiếc đều có vẻ đẹp riêng.
(*)Minh họa:
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh nhìn mà hoa mắt, ngập ngừng nhìn Lục Thiệu Tu: “Sếp Lục, anh muốn tôi chọn?”
“Đúng.” Anh kiệm lời như vàng.
Đã có người giơ biển báo giá, 500 nghìn tệ lần thứ nhất.
500 nghìn tệ lần thứ hai.
Tống Huỳnh chợt hiểu ra, hóa ra “yêu cầu” mà Lục Thiệu Tu nói chính là cái này?
Như anh vừa nói, bữa tiệc tối này anh thiếu một người bạn nữ đồng hành, tình cờ cô chủ động lên, vậy thì nhiệm vụ trước mắt của cô, chính là yên ổn cùng anh kết thúc bữa tiệc tối này.
Logic này rất hợp lý, không có vấn đề!
Dường như cô đã thấy cái loa giá trên trời đang vẫy tay với cô, thuận miệng bảo: “Màu xanh lá đi, khá hoa lệ.”
Lục Thiệu Tu gật đầu, liếc nhìn Từ Lỗi, giọng điệu thoải mái không thể nghi ngờ: “Lấy về.”
“Vâng, sếp Lục.”
Tống Huỳnh không khỏi chớp mắt, thế thôi hả? Cô nói lấy cái nào thì lấy cái đó?
Sao giống y như chơi đồ hàng...
Người đàn ông thoải mái vung tay “mua mua mua” thế này, Tống Huỳnh chỉ từng thấy một mình sếp của cô, ai ngờ Lục Thiệu Tu cũng không hề thua kém.
Người giàu khó ưa.
Nếu tiếp tục ở lại, cô cảm thấy mình sẽ ghét người giàu, may thay Lục Thiệu Tu nhanh chóng mất hứng thú, lặng lẽ đi ra ngoài, mà đấu giá vẫn còn tiếp tục.
Những thứ mà Lục Thiệu Tu vừa ý, dường như càng lộ rõ giá trị, luôn có người nóng lòng muốn tranh giành.
Tống Huỳnh đương nhiên cũng đi theo anh, cô cẩn thận theo kịp bước đi của anh: “Không cần đợi lấy được rồi mới đi à?”
Đáp lại cô là tiếng cười khẽ phát ra từ trong mũi người đàn ông.
Giống như đang nói: “Thứ ông đây muốn còn không lấy được?”
Tống Huỳnh chịu thua, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi khách sạn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng trước mặt, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau cho Lục Thiệu Tu.
“Lên xe, tôi tiễn cô một đoạn.” Lục Thiệu Tu hơi hất cằm lên, giữ cửa xe, nửa dựa vào phía trên, dáng vẻ có hơi lười biếng, tự nhiên mang theo sức hút trí mạng.
Ha ha.
Mỹ nam kế?
Tống Huỳnh cô đường đường là một nô lệ tư bản, lẽ nào là người có thể dễ dàng bị sắc đẹp lay động mà quên đi mục đích ban đầu?
Không sai, chơi xong trở mặt chính là cô.
“Sếp Lục, vừa nãy anh đồng ý với tôi, hẳn là sẽ không đổi ý chứ? Tôi có thể tự gọi xe về nhà chờ tin tốt của anh không?”
Người đàn ông cười như không cười nhìn cô, cũng không tức giận, nhưng ánh mắt của anh quá mức sắc bén, khí thế lại rất áp bức, Tống Huỳnh chột da cúi đầu.
Cô ám chỉ rõ ràng quá ư?
Anh sắp tức giận? Đổi ý?
Tống Huỳnh có chút do dự, sự việc vất vả lắm mới đến được bước này, sao có thể thất bại vào phút chót?
Hàng mi dài của cô rung rinh, không thua kém gì quạt lông cổ điển dưới ánh đèn flash, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, giấu đi toàn bộ cảm xúc.
Diễn xuất quá vụng về.
Lục Thiệu Tu thản nhiên quét qua khuôn mặt cô, ngắt lời cô: “Đồ thì tôi sẽ bảo Từ Lỗi đưa cho cô, vậy tôi đi đây.”
Động tác của người đàn ông như gió, cửa xe đóng lại, cửa sổ xe chầm chậm nâng lên, Tống Huỳnh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã rời đi.
Gió đêm hơi lạnh, nhiệt độ không khí lúc đầu thu giảm mạnh, một cơn gió thổi qua, cô nhịn không được mà rùng mình một cái, nhưng trong lòng lại thoải mái ấm áp.
Cô hoàn thành rồi?
Vừa rồi Lục Thiệu Tu đã chính miệng bảo đảm sẽ đưa đồ cho cô, không có chút xíu do dự nào.
Tống Huỳnh hớn hở ra mặt, nếu không phải chú ý đến hình tượng, cô hận không thể nhảy nhót ngay tại chỗ.
Cô gửi tin nhắn cho Đỗ Thịnh An: Hoàn thành!
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp!
Bên trong xe Bentley, Lục Thiệu Tu dựa vào cửa sổ xe, ung dung nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ đi kia.
Dáng người cô thon gầy, đôi chân dài trắng nõn khẽ run lên trong gió, mái tóc dài tung bay, cô cầm điện thoại, không biết đang vui vẻ cái gì.
Lục Thiệu Tu nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo vest, gọi điện thoại, dựa vào ghế nhắm mắt lại: “Đêm nay đưa đồ qua đi.”