Chương 12: Kẻ thần bí
Hơn một tiếng trôi qua Phong Vũ và Mạn Lan Đình chỉ ngồi kia xem kịch hay, không hề giơ tấm bảng của mình lên, bởi thứ họ đang chờ đợi còn ở phía sau.
"Cảm ơn các vị đã nhiệt tình đấu giá, cuối cùng chính là vật phẩm "Nước mắt biển cả", giá khởi điểm 5 triệu đô, bắt đầu!"
Tiếng người chủ trì vừa dứt, khắp hội trường bắt đầu vang lên những tiếng hét giá.
"10 triệu đô."
"30 triệu đô."
"..."
Giá cả không ngừng tăng lên, cho thấy rằng viên pha lê "Nước mắt biển cả" vô cùng được săn đón, Mạn Lan Đình hơi nhếch khóe miệng, giơ tấm bảng lên.
"60 triệu đô."
Cả hội trường đều bất ngờ trước giá cả mà cô đưa ra, họ đều hướng ánh mắt về phía cô, không nghĩ tới một cô gái trẻ như cô lại chịu chơi như vậy.
"Chị Đình Đình, chị thật biết cách khiến người khác ngỡ ngàng." Phong Vũ bên cạnh ghé lại gần cô thì thầm, "Nhưng mà chị à, lần này e là tôi không nhường chị được rồi."
Phong Vũ cười híp mắt, giơ tấm bảng của mình lên, điềm đạm lên tiếng:
"80 triệu đô."
Cả hội trường rơi vào mảnh im lặng, giá cả Phong Vũ vừa đưa ra quá cao, vượt qua cả giá trị của viên pha lê kia khiến những người khác cũng chẳng dám ho he.
Thấy được không khí xung quanh có chút khác lạ, Phong Vũ nhếch khóe miệng thầm đắc ý, anh nắm chắc phần thắng rồi. Mạn Lan Đình thấy Phong Vũ như vậy thì có chút buồn cười, anh cũng quá tự tin rồi, chưa đến phút cuối chưa biết ai là kẻ mỉm cười đến cuối cùng đâu.
"Còn vị khách nào ra giá cao hơn không ạ? Nếu không thì..." Người chủ trì nghiêng micro, hướng ánh mắt về phía mọi người, "Viên pha lê "Nước mắt biển cả" sẽ thuộc sở hữu của vị khách số..."
Chưa kịp để người chủ trì nói hết câu, một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo số tiền được thốt ra khiến mọi người đều sốc.
"150 triệu đô."
Lúc này đây, Phong Vũ không thể nào cười nổi nữa, con mẹ nó rõ ràng anh sắp có thể trở thành chủ sở hữu của viên pha lê kia, ấy vậy mà tên nào lại dám ra giá cao hơn.
Chết tiệt! Đây chẳng khác nào là vung tiền như rác mà, Phong Vũ thật sự rất không phục, nhưng biết làm sao anh không có số tiền lớn đến mức kia. Đành ngậm ngùi nhìn vật phẩm chuẩn bị đến tay bay đi.
"150 triệu đô lần 1, 150 triệu đô lần 2, 150 triệu đô lần 3!"
Khắp hội trường đều là một mảnh im lặng, họ đều tiếc nuối nhìn viên pha lê đắt đỏ kia rơi vào tay người khác, bởi họ không có can đảm ra giá cao hơn.
"Thành giao! Vật phẩm "Nước mắt biển cả" sẽ thuộc về vị khách số 1, mời ngài đi đến phòng VIP nhận ạ!"
Rất nhanh buổi đấu giá đã xong, Phong Vũ chán nản rời khỏi chỗ ngồi, anh khẽ liếc nhìn về phía viên pha lê màu xanh dương đang không ngừng tỏa sáng kia, có chút tiếc nuối. Sau đó cả hai rời khỏi tòa nhà đấu giá.
"Chị Đình Đình, giờ chị muốn đi đâu không?" Phong Vũ chán nản nhìn Mạn Lan Đình.
"Tôi có chút chuyện cần làm, cậu đợi tôi ở cổng giao dịch đi." Mạn Lan Đình suy nghĩ một chút rồi đáp.
Cô cần đi mua tin tức, việc này cần phải bảo mật nên không thể để Phong Vũ đi cùng được. Dù trung tâm "chợ đen" này rất hỗn loạn và nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội hiếm có, cô tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Vậy chị cẩn thận, hai tiếng nữa hẹn gặp nhau ở cổng giao dịch. Chị còn nhớ đường ra chứ?!"
Phong Vũ cũng không hỏi nhiều, anh biết cả cô và anh đến đây đều có mục đích riêng, buổi đấu giá kia cũng chỉ là một phần. Ai cũng có bí mật, tốt nhất việc ai người nấy giải quyết, không nên hỏi nhiều.
"Ừ. Tôi không bị mù đường, cậu yên tâm." Mạn Lan Đình nhẹ nhàng đáp, sau đó phất phất tay chào tạm biệt Phong Vũ.
Sau đó cô bắt đầu đi về phía Bắc "chợ đen", còn Phong Vũ lại đi về hướng ngược lại.
Sau khi hai người tách ra, một thân ảnh nam nhân trong chiếc áo choàng đen bước ra ở phía đối diện, ánh mắt gã tràn ngập tia quỷ dị, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười ma mị.
"Mạn Lan Đình, rất vui khi gặp lại cô!" Gã khẽ mấp máy môi, phát ra thứ âm thanh trầm trầm, nghe mà rợn tóc gáy.
Cũng tại trung tâm "chợ đen", ở một tòa nhà xa hoa khác, được biết đến với cái tên "The King" - một sòng bạc lớn nổi tiếng ở "chợ đen", dưới trướng quản lý của Bạch Thiên Kình.
Bên trong một căn phòng VIP, Tư Khắc Lạc vừa từ bên ngoài đi vào, đã thấy Bạch Thiên Kình cùng Âu Dương Lam Ân ngồi kia uống rượu, lâu lâu vang lên một tiếng thảo luận.
"Ây...sao các cậu lại không đợi tôi vậy?"
Tư Khắc Lạc một thân quần âu đen áo sơ mi trắng ngồi xuống sofa, mở miệng trách móc hai người kia, dù nói vậy nhưng tâm tình anh đặc biệt tốt.
"Không phải có phần là được rồi à!" Âu Dương Lam Ân khinh thường đáp, liếc nhẹ Tư Khắc Lạc.
Còn Bạch Thiên Kình chỉ lẳng lặng uống rượu, chẳng buồn quan tâm đến hai người bạn bên cạnh, trong đầu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, không khỏi khiến hắn phiền não.
"Xì!" Tư Khắc Lạc lườm nguýt Âu Dương Lam Ân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu, đưa lên nhấp môi thưởng thức.
Ánh mắt trở nên đăm chiêu nhìn Bạch Thiên Kình, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh khẽ cười ma mị giống như buột miệng nói.
"Kình, cậu đoán xem tôi đã thấy gì ở buổi bán đấu giá đi, rất thú vị!"
Ngược lại với sự nhiệt tình bắt chuyện của Tư Khắc Lạc, Bạch Thiên Kình chẳng buồn đáp, hắn chỉ liếc nhẹ anh một cái, sau đó lại tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
"Còn có gì thú vị hơn mấy cái vật phẩm đấu giá à?" Âu Dương Lam Ân dường như có chút tò mò, lên tiếng hỏi.
Rồi nhẹ đặt ly rượu xuống bàn, khẽ vươn tay cởi hai cúc áo sơ mi ra, khuôn ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện bên lớp áo mỏng trông vô cùng quyến rũ.
"Đương nhiên rồi."
Tư Khắc Lạc thần bí cười cười, không nói ra ngay khiến Âu Dương Lam Ân bực mình lạnh lùng bồi thêm một câu:
"Muốn nói thì nói luôn đi, còn bày đặt thần thần bí bí!"
"Mạn Lan Đình cũng có mặt ở đó, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có tên Phong Vũ đi cùng." Nói đến đây Tư Khắc Lạc cố ý liếc nhìn sắc mặt của ai đó, "Kình à, cậu nói xem vợ cậu đến "chợ đen" này làm gì?"
Lúc này đây, Bạch Thiên Kình không còn thờ ơ như khi nãy nữa, mày hắn nhíu chặt lại, vô thức ngón tay siết chặt vào thân ly. Biểu cảm trên khuôn mặt dần thay đổi, nữ nhân kia đến "chợ đen" làm gì, nơi hỗn tạp như này thật sự không thích hợp xuất hiện.
"Oh...thú vị đấy!" Âu Dương Lam Ân cảm thán, cũng đưa mắt nhìn Bạch Thiên Kình.
Anh rất muốn biết hắn sẽ làm gì khi biết tin vợ của mình đi cùng nam nhân khác đến "chợ đen", sẽ ghen tuông lồng lộn, hay tìm hai người kia tính sổ? Chậc chậc, sắp có kịch hay xem rồi!
"Nói với tôi chuyện này làm gì?" Hắn thờ ơ hỏi.
Dù bên ngoài không tỏ rõ thái độ, nhưng thực chất bên trong đang rất khó chịu, nội tâm nổi lên sự ghen tị, ánh mắt tối đi vài phần.
"Ách...chỉ là muốn người chồng là cậu đây biết thôi." Tư Khắc Lạc híp mắt cười nhìn Bạch Thiên Kình, "Cậu đừng quên "chợ đen" là nơi như thế nào, vợ cậu xinh đẹp như vậy nếu để lũ háo sắc kia nhắm tới, e là..."
Lời Tư Khắc Lạc chưa dứt, bóng dáng Bạch Thiên Kình đã khuất sau cánh cửa, đồng thời ánh mắt hai người đàn ông còn lại ở trong phòng tràn ngập ý cười.
Cuối cùng thì cũng biết để ý đến người khác, chậc chậc, đúng là chẳng có ai có thể qua khỏi ả mỹ nhân mà...
"Cảm ơn các vị đã nhiệt tình đấu giá, cuối cùng chính là vật phẩm "Nước mắt biển cả", giá khởi điểm 5 triệu đô, bắt đầu!"
Tiếng người chủ trì vừa dứt, khắp hội trường bắt đầu vang lên những tiếng hét giá.
"10 triệu đô."
"30 triệu đô."
"..."
Giá cả không ngừng tăng lên, cho thấy rằng viên pha lê "Nước mắt biển cả" vô cùng được săn đón, Mạn Lan Đình hơi nhếch khóe miệng, giơ tấm bảng lên.
"60 triệu đô."
Cả hội trường đều bất ngờ trước giá cả mà cô đưa ra, họ đều hướng ánh mắt về phía cô, không nghĩ tới một cô gái trẻ như cô lại chịu chơi như vậy.
"Chị Đình Đình, chị thật biết cách khiến người khác ngỡ ngàng." Phong Vũ bên cạnh ghé lại gần cô thì thầm, "Nhưng mà chị à, lần này e là tôi không nhường chị được rồi."
Phong Vũ cười híp mắt, giơ tấm bảng của mình lên, điềm đạm lên tiếng:
"80 triệu đô."
Cả hội trường rơi vào mảnh im lặng, giá cả Phong Vũ vừa đưa ra quá cao, vượt qua cả giá trị của viên pha lê kia khiến những người khác cũng chẳng dám ho he.
Thấy được không khí xung quanh có chút khác lạ, Phong Vũ nhếch khóe miệng thầm đắc ý, anh nắm chắc phần thắng rồi. Mạn Lan Đình thấy Phong Vũ như vậy thì có chút buồn cười, anh cũng quá tự tin rồi, chưa đến phút cuối chưa biết ai là kẻ mỉm cười đến cuối cùng đâu.
"Còn vị khách nào ra giá cao hơn không ạ? Nếu không thì..." Người chủ trì nghiêng micro, hướng ánh mắt về phía mọi người, "Viên pha lê "Nước mắt biển cả" sẽ thuộc sở hữu của vị khách số..."
Chưa kịp để người chủ trì nói hết câu, một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo số tiền được thốt ra khiến mọi người đều sốc.
"150 triệu đô."
Lúc này đây, Phong Vũ không thể nào cười nổi nữa, con mẹ nó rõ ràng anh sắp có thể trở thành chủ sở hữu của viên pha lê kia, ấy vậy mà tên nào lại dám ra giá cao hơn.
Chết tiệt! Đây chẳng khác nào là vung tiền như rác mà, Phong Vũ thật sự rất không phục, nhưng biết làm sao anh không có số tiền lớn đến mức kia. Đành ngậm ngùi nhìn vật phẩm chuẩn bị đến tay bay đi.
"150 triệu đô lần 1, 150 triệu đô lần 2, 150 triệu đô lần 3!"
Khắp hội trường đều là một mảnh im lặng, họ đều tiếc nuối nhìn viên pha lê đắt đỏ kia rơi vào tay người khác, bởi họ không có can đảm ra giá cao hơn.
"Thành giao! Vật phẩm "Nước mắt biển cả" sẽ thuộc về vị khách số 1, mời ngài đi đến phòng VIP nhận ạ!"
Rất nhanh buổi đấu giá đã xong, Phong Vũ chán nản rời khỏi chỗ ngồi, anh khẽ liếc nhìn về phía viên pha lê màu xanh dương đang không ngừng tỏa sáng kia, có chút tiếc nuối. Sau đó cả hai rời khỏi tòa nhà đấu giá.
"Chị Đình Đình, giờ chị muốn đi đâu không?" Phong Vũ chán nản nhìn Mạn Lan Đình.
"Tôi có chút chuyện cần làm, cậu đợi tôi ở cổng giao dịch đi." Mạn Lan Đình suy nghĩ một chút rồi đáp.
Cô cần đi mua tin tức, việc này cần phải bảo mật nên không thể để Phong Vũ đi cùng được. Dù trung tâm "chợ đen" này rất hỗn loạn và nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội hiếm có, cô tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Vậy chị cẩn thận, hai tiếng nữa hẹn gặp nhau ở cổng giao dịch. Chị còn nhớ đường ra chứ?!"
Phong Vũ cũng không hỏi nhiều, anh biết cả cô và anh đến đây đều có mục đích riêng, buổi đấu giá kia cũng chỉ là một phần. Ai cũng có bí mật, tốt nhất việc ai người nấy giải quyết, không nên hỏi nhiều.
"Ừ. Tôi không bị mù đường, cậu yên tâm." Mạn Lan Đình nhẹ nhàng đáp, sau đó phất phất tay chào tạm biệt Phong Vũ.
Sau đó cô bắt đầu đi về phía Bắc "chợ đen", còn Phong Vũ lại đi về hướng ngược lại.
Sau khi hai người tách ra, một thân ảnh nam nhân trong chiếc áo choàng đen bước ra ở phía đối diện, ánh mắt gã tràn ngập tia quỷ dị, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười ma mị.
"Mạn Lan Đình, rất vui khi gặp lại cô!" Gã khẽ mấp máy môi, phát ra thứ âm thanh trầm trầm, nghe mà rợn tóc gáy.
Cũng tại trung tâm "chợ đen", ở một tòa nhà xa hoa khác, được biết đến với cái tên "The King" - một sòng bạc lớn nổi tiếng ở "chợ đen", dưới trướng quản lý của Bạch Thiên Kình.
Bên trong một căn phòng VIP, Tư Khắc Lạc vừa từ bên ngoài đi vào, đã thấy Bạch Thiên Kình cùng Âu Dương Lam Ân ngồi kia uống rượu, lâu lâu vang lên một tiếng thảo luận.
"Ây...sao các cậu lại không đợi tôi vậy?"
Tư Khắc Lạc một thân quần âu đen áo sơ mi trắng ngồi xuống sofa, mở miệng trách móc hai người kia, dù nói vậy nhưng tâm tình anh đặc biệt tốt.
"Không phải có phần là được rồi à!" Âu Dương Lam Ân khinh thường đáp, liếc nhẹ Tư Khắc Lạc.
Còn Bạch Thiên Kình chỉ lẳng lặng uống rượu, chẳng buồn quan tâm đến hai người bạn bên cạnh, trong đầu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, không khỏi khiến hắn phiền não.
"Xì!" Tư Khắc Lạc lườm nguýt Âu Dương Lam Ân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu, đưa lên nhấp môi thưởng thức.
Ánh mắt trở nên đăm chiêu nhìn Bạch Thiên Kình, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh khẽ cười ma mị giống như buột miệng nói.
"Kình, cậu đoán xem tôi đã thấy gì ở buổi bán đấu giá đi, rất thú vị!"
Ngược lại với sự nhiệt tình bắt chuyện của Tư Khắc Lạc, Bạch Thiên Kình chẳng buồn đáp, hắn chỉ liếc nhẹ anh một cái, sau đó lại tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
"Còn có gì thú vị hơn mấy cái vật phẩm đấu giá à?" Âu Dương Lam Ân dường như có chút tò mò, lên tiếng hỏi.
Rồi nhẹ đặt ly rượu xuống bàn, khẽ vươn tay cởi hai cúc áo sơ mi ra, khuôn ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện bên lớp áo mỏng trông vô cùng quyến rũ.
"Đương nhiên rồi."
Tư Khắc Lạc thần bí cười cười, không nói ra ngay khiến Âu Dương Lam Ân bực mình lạnh lùng bồi thêm một câu:
"Muốn nói thì nói luôn đi, còn bày đặt thần thần bí bí!"
"Mạn Lan Đình cũng có mặt ở đó, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có tên Phong Vũ đi cùng." Nói đến đây Tư Khắc Lạc cố ý liếc nhìn sắc mặt của ai đó, "Kình à, cậu nói xem vợ cậu đến "chợ đen" này làm gì?"
Lúc này đây, Bạch Thiên Kình không còn thờ ơ như khi nãy nữa, mày hắn nhíu chặt lại, vô thức ngón tay siết chặt vào thân ly. Biểu cảm trên khuôn mặt dần thay đổi, nữ nhân kia đến "chợ đen" làm gì, nơi hỗn tạp như này thật sự không thích hợp xuất hiện.
"Oh...thú vị đấy!" Âu Dương Lam Ân cảm thán, cũng đưa mắt nhìn Bạch Thiên Kình.
Anh rất muốn biết hắn sẽ làm gì khi biết tin vợ của mình đi cùng nam nhân khác đến "chợ đen", sẽ ghen tuông lồng lộn, hay tìm hai người kia tính sổ? Chậc chậc, sắp có kịch hay xem rồi!
"Nói với tôi chuyện này làm gì?" Hắn thờ ơ hỏi.
Dù bên ngoài không tỏ rõ thái độ, nhưng thực chất bên trong đang rất khó chịu, nội tâm nổi lên sự ghen tị, ánh mắt tối đi vài phần.
"Ách...chỉ là muốn người chồng là cậu đây biết thôi." Tư Khắc Lạc híp mắt cười nhìn Bạch Thiên Kình, "Cậu đừng quên "chợ đen" là nơi như thế nào, vợ cậu xinh đẹp như vậy nếu để lũ háo sắc kia nhắm tới, e là..."
Lời Tư Khắc Lạc chưa dứt, bóng dáng Bạch Thiên Kình đã khuất sau cánh cửa, đồng thời ánh mắt hai người đàn ông còn lại ở trong phòng tràn ngập ý cười.
Cuối cùng thì cũng biết để ý đến người khác, chậc chậc, đúng là chẳng có ai có thể qua khỏi ả mỹ nhân mà...