Chương 7: "VỢ CỦA TÔI, ĐỪNG CÓ TÙY TIỆN ĐỤNG CHẠM!"
Bạch Thiên Kình bước ra từ phòng tắm, trên người anh vẻn vẹn chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở dưới thân, từng cơ bắp cuồn cuộn mê người lộ ra bên ngoài không khí.
Mái tóc mềm mại rũ xuống, từng lọn tóc xếp trồng lên nhau, theo đó là những giọt nước nhỏ giọt xuống phía dưới, chảy dài trên khuôn ngực rắn chắc xuống phía dưới cơ bụng sáu múi.
Trông hắn hiện tại cực kỳ quyến rũ, đôi mắt khẽ liếc nhìn phía cánh cửa thông qua phòng ngủ của Mạn Lan Đình, một cỗ dục vọng đang dần nhen nhóm trong hắn.
Không chần chừ, Bạch Thiên Kình rảo bước đi về phía cánh cửa ấy, đẩy cửa đi sang bên kia. Một mùi hương dịu nhẹ đặc trưng xông thẳng vào khứu giác, bất giác bao nỗi muộn phiền trong hắn tan biến, dường như càng ngày hắn càng mê luyến mùi hương này mặc dù hắn chẳng biết đó là mùi hương gì.
Hắn chỉ nghĩ rất đơn giản, mùi hương trong phòng cô hết thảy đều cùng một loại trên người cô, và nó khiến hắn say mê.
Bạch Thiên Kình liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào thân thể nữ nhân đang co ro ở một góc giường, mày hắn hơi nhíu lại, đi nhanh về phía cô. Bất giác trong lòng hắn xẹt qua tia khó chịu khi thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của cô hơi xưng, khóe mắt còn vương chút nước, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết rằng cô vừa khóc xong.
Nhưng tuyệt nhiên hắn không hiểu sao cô lại khóc, hắn đâu có khi dễ cô đâu, vậy thì điều gì khiến cô trở nên như vậy. Rõ ràng lúc ăn tối trông cô rất vui vẻ cơ mà, hay là nói khi đứng trước mặt hắn cô luôn tỏ ra như vậy, nhưng đằng sau lại là một bộ mặt khác.
Nghĩ như vậy hắn có chút không vui, định bụng quay người rời khỏi phòng, nhưng ánh mắt vô tình lại rơi xuống chiếc cần cổ trắng nõn của cô. Đập vào mắt anh là đôi gò bồng thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp váy ngủ mỏng manh, thứ dục vọng mãnh liệt dâng trào.
"Chết tiệt!" Hắn khẽ chửi thề một câu.
Sau đó không kìm nén được dục vọng, cúi người xuống chiếm lĩnh đôi môi anh đào đỏ mọng đang hé mở kia, đầu lưỡi ấm nóng cạy hàm răng ra đi vào bên trong mà càn quét từng ngóc ngách.
Nụ hôn này thật sự rất mãnh liệt, đến mức Mạn Lan Đình đang ngủ cũng phải tỉnh lại, cô mở to đôi mắt có chút phiếm hồng nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Bao nhiêu sự ngạc nhiên bắt đầu tích tụ lại, nhưng rồi cũng không cưỡng lại thứ dục vọng bên trong mà đắm chìm vào đó, dây dưa không dứt.
"Ưm..ư..ân..."
Từng tiếng rên rỉ phát ra từ cô khiến hắn như muốn bùng nổ hơn, bàn tay không yên phận mà trượt xuống dưới vùng bí ấn vuốt ve. Từng tế bào trong cơ thể dần sôi sục, khích lệ hắn rằng mau mau hành động, hiện tại dường như hắn đã bị dục vọng chiếm lĩnh.
"A Kình...ưm...a..."
Cô bất giác gọi tên hắn khiến hắn ngây người ra một lúc, đây vẫn là lần đầu tiên trong 1 năm qua hắn nghe cô gọi mình bằng cái tên thân mật như vậy. Không ngờ thật sự nghe rất êm tai, mơ hồ còn có chút ngọt, không hề khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Dường như đâu đó bên trong hắn đang dần thay đổi, thay đổi một cách thầm lặng khiến hắn không hề nhận ra...
"Cô không chịu nổi nữa sao? Nếu muốn thì cầu xin tôi đi!"
Hắn khẽ nở một nụ cười lưu manh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, bàn tay phía dưới vẫn không yên phận mà trêu chọc thân thể quyến rũ trước mắt. Hắn muốn xem xem nữ nhân này còn chịu đựng được bao lâu.
"A Kình...em...cầu xin anh...cho em..."
Mạn Lan Đình rũ bỏ hết sự xấu hổ trong người, nỉ non cầu xin anh, bởi lẽ thật sự hiện tại trong người cô rất khó chịu. Nó giống như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm vậy, vô cùng khó chịu.
"Được, như cô mong muốn."
Bạch Thiên Kình ghé sát vào tai cô thì thầm, tiếp theo đó cắn nhẹ lên vành tai ửng hồng kia, tâm tình đặc biệt tốt. Sau hàng loạt cử chỉ thân mật dụ hoặc, hắn nhanh chóng thoát ly hết những thứ vướng bận trên người cả hai, bắt đầu công cuộc thỏa mãn dục vọng.
Rất nhanh trong phòng ngủ chỉ còn lại âm thanh rên rỉ mất hồn của phụ nữ hòa quyện với âm thanh thở dốc của đàn ông, giống như một bản nhạc âm hưởng vậy, vô cùng mê hồn nhưng cũng không khỏi khiến con người ta phải đỏ mặt.
Rất lâu sau đó hắn mới gầm mình phóng thích tất cả vào bên trong cô, sau đó ôm lấy cơ thể cô mà thở hổn hển. Còn cô lúc này đây đã thiếp đi vì kiệt sức, nhìn cần cổ trắng nõn chằng chịt những vết hôn đỏ chói trên người cô, khóe môi hắn bất giác nở một nụ cười.
Không biết vì lý do gì, nhưng hôm nay khi thân mật với cô xong, tâm tình hắn đặc biệt tốt.
Sau khi trở lại bình ổn, hắn khẽ ngồi dậy ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô đi vào phòng tắm, nửa tiếng sau hắn bế cô ra, thay đồ cho cả hai. Sau đó ôm cô đi ngủ, hắn không biết từ lúc nào bản thân đã bất giác cảm thấy thoải mái khi được ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô, đơn giản khi có cô ngủ bên cạnh hắn đặc biệt ngủ rất ngon.
Một đêm này cứ thế trôi qua trong một bầu không khí cực kỳ ấm áp, đâu đó nội tâm của ai đó đang bắt đầu thay đổi, tiếc rằng đối phương vẫn chưa hề nhận ra.
Hôm sau, khi cô tỉnh lại đã là buổi trưa, cô mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt vô tình lướt qua bên cạnh giường. Bàn tay thon dài vươn ra sờ về phía nệm hơi lún xuống, hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa, một cỗ ấm nóng xẹt qua nội tâm cô.
Đêm qua Bạch Thiên Kình đã ngủ lại ở đây, thật sự cô rất hạnh phúc khi biết điều đó, chỉ cần hắn không chán ghét cô là cô rất vui rồi. Cho dù hắn có mê luyến thân thể này cô cũng mãn nguyện, một ngày nào đó nhất định cô sẽ có được trái tim hắn, cô sẽ cược một lần, cược vì bản thân cô.
Sau khi ngơ ngác hồi lâu, Mạn Lan Đình bắt đầu tắm rồi thay quần áo, không nghĩ tới tối qua thân mật với hắn lại khiến cô dậy muộn, bỏ luôn công việc sáng nay.
Khi đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ, Mạn Lan Đình bắt đầu đi làm, hôm nay tất cả mọi thứ đối với cô dường như đều chìm đắm trong màu hồng rực rỡ. Đẹp một cách lạ thường, có lẽ bởi vì tâm trạng của cô cực kỳ tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, hết thảy mọi thứ đều chìm trong một mảnh đen tối.
Tại "Đế Tư" - chuỗi khách sạn, nhà hàng lớn nhất Đế Thành, nơi đây được biết đến thuộc sở hữu của Bạch gia, là một trong những nơi đắt đỏ nhất Đế Thành. Hơn hết còn lọt vào TOP những khách sạn, nhà hàng phát triển bậc nhất thế giới.
Hằng năm "Đế Tư" thu lại hàng tỷ đô la lợi nhuận, là một trong những "kho bạc" của Bạch gia, được rất nhiều người trong giới thượng lưu chú ý đến.
Bên trong hội trường tổ chức tiệc của "Đế Tư", khách khứa đông nghịt, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục đắt đỏ mà cũng vô cùng lộng lẫy. Ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng trước sự xa hoa, diễm lệ bên trong bữa tiệc, tóm lại một câu nơi này có thể sánh bằng với một bữa tiệc hoàng gia.
"Hoan nghênh các vị đã đến dự bữa tiệc chúc mừng của Mộ gia, bây giờ chúng ta sẽ cùng nghe vài lời phát biểu từ Mộ gia chủ."
Tiếng anh MC truyền đến, kéo theo sự chú ý của các quan khách, tiếp đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Mộ gia chủ xuất hiện, trên khuôn mặt già nua không giấu nổi vẻ vui mừng cùng hãnh diện, lão lăn lộn trên thương trường cả Hắc Bạch đạo, chưa bao giờ nhận thất bại.
"Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc của Mộ mỗ đây,..."
Mộ gia chủ chào hỏi, sau đó bắt đầu công cuộc phát biểu cảm nghĩ, rất lâu sau đó mọi thứ mới xong. Bữa tiệc cũng bắt đầu, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, vài người đã bắt đầu khiêu vũ.
Mạn Lan Đình một thân lễ phục đơn giản khẽ ngồi xuống một bàn tiệc phía góc khuất, bàn tay khẽ đưa lên day day huyệt thái dương, đầu có chút đau nhức. Bởi lẽ khi nãy cô vừa mới cùng ông nội đi xã giao, bị không ít người mời rượu, vẫn là nể mặt mũi nên không thể từ chối.
Biết sớm sẽ bị nhức đầu cô đã không đụng đến chúng, thật là hại bản thân thành ra như vậy.
"Em gái, hôm nay em rất xinh đẹp nha."
Mộ Thừa Hiên lưu manh cất giọng, tiến đến ngồi bên cạnh Mạn Lan Đình, ánh mắt thèm thuồng luôn dán chặt trên người cô. Bản thân hắn ta chỉ hận không thể lập tức đè cô ra mà "làm", bỗng trong đầu hắn ta nảy ra một ý.
"Ha, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ít nhiều cũng phải uống một ly chứ nhỉ?" Hắn ta tiếp tục nói.
"Anh muốn gì?!" Cô khó chịu hỏi, rất không có kiên nhẫn với người đàn ông trước mặt này.
"Chỉ là muốn uống một ly với em..." Hắn ta đẩy ly rượu vang vừa lấy từ phục phụ đến trước mặt cô.
Mạn Lan Đình hơi nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt điển trai nhưng cũng không kém phần lưu manh của hắn ta, dứt khoát cầm ly rượu lên uống cạn sạch. Cô không muốn dây dưa với tên biến thái Mộ Thừa Hiên này, rất phiền phức.
Thấy cô dứt khoát như vậy, hắn ta cũng đưa ly rượu của mình lên một hơi cạn sạch, sau đó khóe môi còn nở một nụ cười ẩn ý.
Rất nhanh, thân thể cô truyền đến sự khó chịu, tứ chi mềm nhũn, không còn sức lực. Lúc này đây cô mới nhận ra bản thân bị Mộ Thừa Hiên chơi xấu, cư nhiên hắn ta lại dám hạ thủ với cô ở đây.
"Em gái, có phải em bây giờ rất khó chịu đúng không? Để người anh trai này giúp em thoải mái nhé..."
Mộ Thừa Hiên nhếch mép, vươn tay ôm lấy cơ thể thể cô định bụng đưa cô đi, nhưng không nghĩ tới sau lưng hắn ta truyền đến một giọng nói lạnh lẽo khiến hắn ta nhíu mày, có chụt chột dạ.
"Buông cô ấy ra!" Bạch Thiên Kình liếc nhẹ về phía Mộ Thừa Hiên, sát khí trùng trùng điệp điệp.
Bất giác Mộ Thừa Hiên lạnh cả sống lưng, trong lòng thầm chửi rủa n lần, chết tiệt thật, cư nhiên Bạch Thiên Kình lại xuất hiện ở đây.
Hắn không nói nhiều, tiến lại ôm lấy thân thể mềm nhũn của Mạn Lan Đình vào lòng, liếc nhẹ mắt cảnh cáo Mộ Thừa Hiên. Sau đó chỉ bỏ lại một câu rồi ôm lấy Mạn Lan Đình rời khỏi bữa tiệc.
Hắn nói: "Vợ của tôi, đừng có tùy tiện đụng chạm! Tôi không tiếc tặng cho cậu một viên "kẹo đồng" đâu!"
Mái tóc mềm mại rũ xuống, từng lọn tóc xếp trồng lên nhau, theo đó là những giọt nước nhỏ giọt xuống phía dưới, chảy dài trên khuôn ngực rắn chắc xuống phía dưới cơ bụng sáu múi.
Trông hắn hiện tại cực kỳ quyến rũ, đôi mắt khẽ liếc nhìn phía cánh cửa thông qua phòng ngủ của Mạn Lan Đình, một cỗ dục vọng đang dần nhen nhóm trong hắn.
Không chần chừ, Bạch Thiên Kình rảo bước đi về phía cánh cửa ấy, đẩy cửa đi sang bên kia. Một mùi hương dịu nhẹ đặc trưng xông thẳng vào khứu giác, bất giác bao nỗi muộn phiền trong hắn tan biến, dường như càng ngày hắn càng mê luyến mùi hương này mặc dù hắn chẳng biết đó là mùi hương gì.
Hắn chỉ nghĩ rất đơn giản, mùi hương trong phòng cô hết thảy đều cùng một loại trên người cô, và nó khiến hắn say mê.
Bạch Thiên Kình liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào thân thể nữ nhân đang co ro ở một góc giường, mày hắn hơi nhíu lại, đi nhanh về phía cô. Bất giác trong lòng hắn xẹt qua tia khó chịu khi thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của cô hơi xưng, khóe mắt còn vương chút nước, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết rằng cô vừa khóc xong.
Nhưng tuyệt nhiên hắn không hiểu sao cô lại khóc, hắn đâu có khi dễ cô đâu, vậy thì điều gì khiến cô trở nên như vậy. Rõ ràng lúc ăn tối trông cô rất vui vẻ cơ mà, hay là nói khi đứng trước mặt hắn cô luôn tỏ ra như vậy, nhưng đằng sau lại là một bộ mặt khác.
Nghĩ như vậy hắn có chút không vui, định bụng quay người rời khỏi phòng, nhưng ánh mắt vô tình lại rơi xuống chiếc cần cổ trắng nõn của cô. Đập vào mắt anh là đôi gò bồng thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp váy ngủ mỏng manh, thứ dục vọng mãnh liệt dâng trào.
"Chết tiệt!" Hắn khẽ chửi thề một câu.
Sau đó không kìm nén được dục vọng, cúi người xuống chiếm lĩnh đôi môi anh đào đỏ mọng đang hé mở kia, đầu lưỡi ấm nóng cạy hàm răng ra đi vào bên trong mà càn quét từng ngóc ngách.
Nụ hôn này thật sự rất mãnh liệt, đến mức Mạn Lan Đình đang ngủ cũng phải tỉnh lại, cô mở to đôi mắt có chút phiếm hồng nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Bao nhiêu sự ngạc nhiên bắt đầu tích tụ lại, nhưng rồi cũng không cưỡng lại thứ dục vọng bên trong mà đắm chìm vào đó, dây dưa không dứt.
"Ưm..ư..ân..."
Từng tiếng rên rỉ phát ra từ cô khiến hắn như muốn bùng nổ hơn, bàn tay không yên phận mà trượt xuống dưới vùng bí ấn vuốt ve. Từng tế bào trong cơ thể dần sôi sục, khích lệ hắn rằng mau mau hành động, hiện tại dường như hắn đã bị dục vọng chiếm lĩnh.
"A Kình...ưm...a..."
Cô bất giác gọi tên hắn khiến hắn ngây người ra một lúc, đây vẫn là lần đầu tiên trong 1 năm qua hắn nghe cô gọi mình bằng cái tên thân mật như vậy. Không ngờ thật sự nghe rất êm tai, mơ hồ còn có chút ngọt, không hề khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Dường như đâu đó bên trong hắn đang dần thay đổi, thay đổi một cách thầm lặng khiến hắn không hề nhận ra...
"Cô không chịu nổi nữa sao? Nếu muốn thì cầu xin tôi đi!"
Hắn khẽ nở một nụ cười lưu manh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, bàn tay phía dưới vẫn không yên phận mà trêu chọc thân thể quyến rũ trước mắt. Hắn muốn xem xem nữ nhân này còn chịu đựng được bao lâu.
"A Kình...em...cầu xin anh...cho em..."
Mạn Lan Đình rũ bỏ hết sự xấu hổ trong người, nỉ non cầu xin anh, bởi lẽ thật sự hiện tại trong người cô rất khó chịu. Nó giống như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm vậy, vô cùng khó chịu.
"Được, như cô mong muốn."
Bạch Thiên Kình ghé sát vào tai cô thì thầm, tiếp theo đó cắn nhẹ lên vành tai ửng hồng kia, tâm tình đặc biệt tốt. Sau hàng loạt cử chỉ thân mật dụ hoặc, hắn nhanh chóng thoát ly hết những thứ vướng bận trên người cả hai, bắt đầu công cuộc thỏa mãn dục vọng.
Rất nhanh trong phòng ngủ chỉ còn lại âm thanh rên rỉ mất hồn của phụ nữ hòa quyện với âm thanh thở dốc của đàn ông, giống như một bản nhạc âm hưởng vậy, vô cùng mê hồn nhưng cũng không khỏi khiến con người ta phải đỏ mặt.
Rất lâu sau đó hắn mới gầm mình phóng thích tất cả vào bên trong cô, sau đó ôm lấy cơ thể cô mà thở hổn hển. Còn cô lúc này đây đã thiếp đi vì kiệt sức, nhìn cần cổ trắng nõn chằng chịt những vết hôn đỏ chói trên người cô, khóe môi hắn bất giác nở một nụ cười.
Không biết vì lý do gì, nhưng hôm nay khi thân mật với cô xong, tâm tình hắn đặc biệt tốt.
Sau khi trở lại bình ổn, hắn khẽ ngồi dậy ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô đi vào phòng tắm, nửa tiếng sau hắn bế cô ra, thay đồ cho cả hai. Sau đó ôm cô đi ngủ, hắn không biết từ lúc nào bản thân đã bất giác cảm thấy thoải mái khi được ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô, đơn giản khi có cô ngủ bên cạnh hắn đặc biệt ngủ rất ngon.
Một đêm này cứ thế trôi qua trong một bầu không khí cực kỳ ấm áp, đâu đó nội tâm của ai đó đang bắt đầu thay đổi, tiếc rằng đối phương vẫn chưa hề nhận ra.
Hôm sau, khi cô tỉnh lại đã là buổi trưa, cô mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt vô tình lướt qua bên cạnh giường. Bàn tay thon dài vươn ra sờ về phía nệm hơi lún xuống, hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa, một cỗ ấm nóng xẹt qua nội tâm cô.
Đêm qua Bạch Thiên Kình đã ngủ lại ở đây, thật sự cô rất hạnh phúc khi biết điều đó, chỉ cần hắn không chán ghét cô là cô rất vui rồi. Cho dù hắn có mê luyến thân thể này cô cũng mãn nguyện, một ngày nào đó nhất định cô sẽ có được trái tim hắn, cô sẽ cược một lần, cược vì bản thân cô.
Sau khi ngơ ngác hồi lâu, Mạn Lan Đình bắt đầu tắm rồi thay quần áo, không nghĩ tới tối qua thân mật với hắn lại khiến cô dậy muộn, bỏ luôn công việc sáng nay.
Khi đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ, Mạn Lan Đình bắt đầu đi làm, hôm nay tất cả mọi thứ đối với cô dường như đều chìm đắm trong màu hồng rực rỡ. Đẹp một cách lạ thường, có lẽ bởi vì tâm trạng của cô cực kỳ tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, hết thảy mọi thứ đều chìm trong một mảnh đen tối.
Tại "Đế Tư" - chuỗi khách sạn, nhà hàng lớn nhất Đế Thành, nơi đây được biết đến thuộc sở hữu của Bạch gia, là một trong những nơi đắt đỏ nhất Đế Thành. Hơn hết còn lọt vào TOP những khách sạn, nhà hàng phát triển bậc nhất thế giới.
Hằng năm "Đế Tư" thu lại hàng tỷ đô la lợi nhuận, là một trong những "kho bạc" của Bạch gia, được rất nhiều người trong giới thượng lưu chú ý đến.
Bên trong hội trường tổ chức tiệc của "Đế Tư", khách khứa đông nghịt, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục đắt đỏ mà cũng vô cùng lộng lẫy. Ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng trước sự xa hoa, diễm lệ bên trong bữa tiệc, tóm lại một câu nơi này có thể sánh bằng với một bữa tiệc hoàng gia.
"Hoan nghênh các vị đã đến dự bữa tiệc chúc mừng của Mộ gia, bây giờ chúng ta sẽ cùng nghe vài lời phát biểu từ Mộ gia chủ."
Tiếng anh MC truyền đến, kéo theo sự chú ý của các quan khách, tiếp đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Mộ gia chủ xuất hiện, trên khuôn mặt già nua không giấu nổi vẻ vui mừng cùng hãnh diện, lão lăn lộn trên thương trường cả Hắc Bạch đạo, chưa bao giờ nhận thất bại.
"Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc của Mộ mỗ đây,..."
Mộ gia chủ chào hỏi, sau đó bắt đầu công cuộc phát biểu cảm nghĩ, rất lâu sau đó mọi thứ mới xong. Bữa tiệc cũng bắt đầu, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, vài người đã bắt đầu khiêu vũ.
Mạn Lan Đình một thân lễ phục đơn giản khẽ ngồi xuống một bàn tiệc phía góc khuất, bàn tay khẽ đưa lên day day huyệt thái dương, đầu có chút đau nhức. Bởi lẽ khi nãy cô vừa mới cùng ông nội đi xã giao, bị không ít người mời rượu, vẫn là nể mặt mũi nên không thể từ chối.
Biết sớm sẽ bị nhức đầu cô đã không đụng đến chúng, thật là hại bản thân thành ra như vậy.
"Em gái, hôm nay em rất xinh đẹp nha."
Mộ Thừa Hiên lưu manh cất giọng, tiến đến ngồi bên cạnh Mạn Lan Đình, ánh mắt thèm thuồng luôn dán chặt trên người cô. Bản thân hắn ta chỉ hận không thể lập tức đè cô ra mà "làm", bỗng trong đầu hắn ta nảy ra một ý.
"Ha, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ít nhiều cũng phải uống một ly chứ nhỉ?" Hắn ta tiếp tục nói.
"Anh muốn gì?!" Cô khó chịu hỏi, rất không có kiên nhẫn với người đàn ông trước mặt này.
"Chỉ là muốn uống một ly với em..." Hắn ta đẩy ly rượu vang vừa lấy từ phục phụ đến trước mặt cô.
Mạn Lan Đình hơi nhíu mày, liếc nhìn khuôn mặt điển trai nhưng cũng không kém phần lưu manh của hắn ta, dứt khoát cầm ly rượu lên uống cạn sạch. Cô không muốn dây dưa với tên biến thái Mộ Thừa Hiên này, rất phiền phức.
Thấy cô dứt khoát như vậy, hắn ta cũng đưa ly rượu của mình lên một hơi cạn sạch, sau đó khóe môi còn nở một nụ cười ẩn ý.
Rất nhanh, thân thể cô truyền đến sự khó chịu, tứ chi mềm nhũn, không còn sức lực. Lúc này đây cô mới nhận ra bản thân bị Mộ Thừa Hiên chơi xấu, cư nhiên hắn ta lại dám hạ thủ với cô ở đây.
"Em gái, có phải em bây giờ rất khó chịu đúng không? Để người anh trai này giúp em thoải mái nhé..."
Mộ Thừa Hiên nhếch mép, vươn tay ôm lấy cơ thể thể cô định bụng đưa cô đi, nhưng không nghĩ tới sau lưng hắn ta truyền đến một giọng nói lạnh lẽo khiến hắn ta nhíu mày, có chụt chột dạ.
"Buông cô ấy ra!" Bạch Thiên Kình liếc nhẹ về phía Mộ Thừa Hiên, sát khí trùng trùng điệp điệp.
Bất giác Mộ Thừa Hiên lạnh cả sống lưng, trong lòng thầm chửi rủa n lần, chết tiệt thật, cư nhiên Bạch Thiên Kình lại xuất hiện ở đây.
Hắn không nói nhiều, tiến lại ôm lấy thân thể mềm nhũn của Mạn Lan Đình vào lòng, liếc nhẹ mắt cảnh cáo Mộ Thừa Hiên. Sau đó chỉ bỏ lại một câu rồi ôm lấy Mạn Lan Đình rời khỏi bữa tiệc.
Hắn nói: "Vợ của tôi, đừng có tùy tiện đụng chạm! Tôi không tiếc tặng cho cậu một viên "kẹo đồng" đâu!"