Chương : 133
Chờ khi bốn người Nam Cung Cửu đi vào bệnh viện, Quý phụ đã được đảy vào trong phòng cấp cứu, mà Lục Dao cũng được Quý Hào mang đi kiểm tra! Trước băng ghế dài ngoài phòng cấp cứu, Nam Cung Kỳ đang giúp đỡ Quý mẫu ngồi lên ghế, còn Quý Tiêu Dương thì vẻ mặt lo lắng nhìn hành lang thật dài. Lúc nhìn thấy Nam Cung Cửu ôm Quý Thần Quang xuất hiện, lo lắng trên mặt Quý Tiêu Dương lại sâu thêm vài phần, vội vàng chạy tới trước mặt Nam Cung Cửu, gật gật đầu với hắn, ôm Quý Thần Quang vào trong ngực!
“Thần Thần, Thần Thần, Thần Thần!” Tinh tế, nhẹ nhàng, ôn nhu, Quý Tiêu Dương gọi nhũ danh của Quý Thần Quang. Từ khi ông nội bắt đầu hộc máu, Quý Tiêu Dương liền phân tâm, không chú ý đến Thần Thần. Khi thấy em ấy sững sờ nhìn vết máu trên bàn thủy tinh là lúc Quý Tiêu Dương biết, Thần Thần sợ là đã lâm vào trong cảm xúc của mình. Chính là lúc ấy hắn phải giúp ông nội ổn định bệnh tình, không có thời gian rảnh đến an ủi Thần Thần, trong lòng hắn lo lắng nhưng cũng không có cách nào……
(): biệt danh, tên gọi ở nhà
Hiện tại đã muốn trì hoãn gần mười phút rồi, không biết Thần Thần đến tột cùng trầm mặc suy nghĩ cái gì, trong lòng Quý Tiêu Dương cũng không biết chắc! Thần Thần của hắn là một đứa nhỏ lương thiện, hắn sợ vạn nhất Thần Thần nhìn thấy ông nội như vậy, sẽ…… thỏa hiệp……
“Thần Thần, nhìn anh hai được không? Thần Thần ngoan, nhìn anh hai này!” Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng nói với Quý Thần Quang ở trong lòng. Quý Thần Quang càng trầm mặc, trong lòng hắn lại càng hoảng hốt. Thần Thần, cho dù em đồng ý buông tay, anh hai cũng sẽ không buông ra……
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Quý Thần Quang rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt trống rỗng của cậu rốt cục cũng sáng lên nhìn về phía Quý Tiêu Dương, môi khẽ nhếch “Anh, anh hai……” Thanh âm có chút khàn khàn……
Quý Tiêu Dương nghe vào mà trong lòng đau đớn, khổ sở. “Thần Thần, anh hai sẽ không buông tay em ra! Anh hai, sẽ không bao giờ buông! Thần Thần, anh không cho phép em thỏa hiệp! Anh hai không cho phép em lùi bước!” Tay gắt gao ôm chặt Quý Thần Quang trong lòng, Quý Tiêu Dương lớn tiếng nói, thanh âm nghiêm túc chưa từng thấy! Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Quý Thần Quang trong lòng, bên trong lưu chuyển chấp nhất cùng kiên định!
Hắn sợ hãi, sợ hãi Thần Thần ngốc ngếch của hắn sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mở miệng nói ra những lời làm hắn điên cuồng…… Hắn không cho phép! Cho nên trước khi Thần Thần mở miệng, hắn phải ngăn chặn! Hắn quyết không buông ra! Mặc kệ Thần Thần có đồng ý hay không! Hắn đã từng nói, sẽ gắt gao nắm chặt tay Thần Thần, mãi mãi, mãi mãi……
“Anh hai, chúng ta sẽ vẫn như vậy, mãi mãi, đến già……” Quý Thần Quang mân mê môi, hôn một cái thật sâu lên mặt Quý Tiêu Dương! Rồi sau đó, cười tươi như hoa với Quý Tiêu Dương “Anh hai cùng Thần Thần, chính là một đôi trời sinh! Ai cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra!” Ngữ khí nói chuyện của Quý Thần Quang vĩnh viễn đương nhiên như vậy, vĩnh viên là thiên kinh địa nghĩa như vậy! (chuyện đương nhiên)
“Thần Thần, Thần Thần ngoan của anh hai! Đúng vậy, chúng ta là một đôi trời sinh! Thần Thần, em là của anh! Trước kia là vậy, hiện tại là thế, về sau cũng vậy! Thần Thần, em quan trọng hơn tất cả. Anh hai là của em, em là của anh hai! Không cho phép lùi bước, mặc kệ có khó khăn cùng trở ngại gì!” Quý Tiêu Dương nghe Quý Thần Quang nói, cảm xúc lo lắng trong lòng nhất thời tản đi. Thần Thần của hắn, không có đi vào góc chết, thật là tốt!
“Kia đương nhiên!” Quý Thần Quang ngửa đầu, cười sáng lạn! Trong giọng nói là kiên định cùng chấp nhất làm cho người ta khiếp sợ!
“Thần Thần thực ngoan. Thật dũng cảm và kiên định! Thần Thần em phải tin tưởng anh hai, anh có thể cho em hạnh phúc, có thể cho em bình yên!” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp! Thần Thần, em chỉ cần dũng cảm kiên định tin tưởng chính mình là tốt rồi! Khó khăn cùng trở ngại khác hãy giao cho anh hai! Anh hai sẽ giải quyết tất cả, để cho Thần Thần một mái ấm yên bình hạnh phúc!
“Em tin tưởng anh hai! Người em tin tưởng, cũng chỉ có anh hai!” Trong đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang lóe lên ánh sáng long lanh như ngọc lưu ly, trong đó còn có toàn thân toàn tâm ỷ lại cùng tín nhiệm!
“Ân. Chính là như vậy. Thần Thần, em chỉ cần tin tưởng anh hai là tốt rồi!” Thần Thần ngoan của anh! Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, nở nụ cười thỏa mãn!
Quý Thần Quang an tâm dựa vào lòng Quý Tiêu Dương, khóe miệng khẽ cười ấm áp! Qua vài giây sau, Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai đừng lo lắng, ông nội sẽ không có việc gì đâu!” Nói xong, Quý Thần Quang vươn tay vuốt mi tâm Quý Tiêu Dương. Nơi đó đang hiện lên lo lắng rõ ràng……
Vừa rồi cậu chính là sợ hãi, anh hai sẽ bởi vì bệnh của ông nội mà thỏa hiệp. Nếu anh hai thật sự buông ta cậu ra, vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?…… Đã không có anh hai, chỗ nào mới là nhà của Quý Thần Quang cậu…… Không, đã không có anh hai, Quý Thần Quang cậu vốn không có nhà. Là một đứa nhỏ bị vứt bỏ…… Không có nhà, không có ấm áp, cái gì cũng không có…… Đã không có anh hai, Quý Thần Quang cậu sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa…… Như vậy, cậu nên làm gì đây?……
Cậu vừa mới nghĩ, liên tục nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, rốt cục hiểu được, nếu như có một ngày anh hai thật sự rời xa cậu, như vậy Quý Thần Quang cậu cũng nên cát bụi về với cát bụi…… May là anh hai cũng nghĩ giống như cậu! Bọn họ đều có kiên định cùng quyết tâm.
Không buông tay, không lùi bước!!!
Anh hai ơi, mặc kệ tương lai có bao nhiêu sóng to gió lớn, em vẫn sẽ như trước gắt gao nắm chặt lấy tay anh, gắt gao đi theo bên cạnh anh, cùng nhau đối mặt với mọi mưa gió…… Em tin tưởng, có một ngày, chúng ta sẽ nhìn thấy cầu vồng treo trên bầu trời xanh thẳm phía trên kia, tản mát ra hạnh phúc của chúng ta!
“Thần Thần, anh hai không lo lắng. Anh đã gọi cho Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, bọn họ đang trên đường tới đây. Có bọn họ giúp, ông nội sẽ không nguy hiểm đến tính mạng! Anh tin tưởng hai người đó! Thần Thần, anh hai chỉ lo lắng cho em! Anh lo lắng tiểu ngốc nghếch em sẽ luẩn quẩn trong lòng. Sẽ bởi vì bệnh của ông nội mà nhượng bộ thỏa hiệp! Thần Thần, đây là chuyện anh không cho phép! Ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không được tồn tại! Thần Thần, em đã đáp ứng anh rồi, đáp ứng làm người duy nhất của anh hai trong kiếp này! Em không thể đổi ý! Bằng không anh hai sẽ nổi điên, sẽ thương tổn đến Thần Thần. Thần Thần có thể hiểu không? Anh hai sẽ điên cuồng, sẽ dùng sức mạnh cùng thủ đoạn đem em cột vào bên người anh!” Quý Tiêu Dương không chút do dự nói tâm tư của mình ra.
Hắn muốn làm cho Thần Thần hiểu được, hắn đã yêu đến gần như điên cuồng rồi. Nếu có một ngày, Thần Thần nghĩ muốn buông tay, hắn sẽ không chút do dự dùng sức mạnh cùng thủ đoạn để cột Thần Thần vào bên người mình. Thế nào cũng không để cho Thần Thần đi. Quý Thần Quang cả cuộc đời này chỉ có thể là của Quý Tiêu Dương!
“Anh hai, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ đến cái loại chuyện ngu ngốc này. Em sẽ không bao giờ buông anh ra đâu. Em sẽ gắt gao, gắt gao, ôm chặt lấy anh hai. Nếu có thể, em rất muốn giấu anh hai đi, không để cho người khác biết!” Quý Thần Quang nghịch ngợm cắt lên ngực Quý Tiêu Dương một cái. Cậu thật cao hứng…… Cậu hiện tại, rất cao hứng!
“Thần Thần, đừng nghịch ngợm!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên nóng rực! Thần Thần tiểu gia hỏa này còn học được khiêu khích……
“Hì hì……” Quý Thần Quang vui vẻ cười ngây ngô, tươi cười đều là ngọt ngào ấm áp! Cậu rốt cục cũng hiểu được tâm tư của anh hai! Thật là cao hứng…… Cậu cảm giác giống như mình đang bay trên không trung, mơ mơ hồ hồ không giống thật!
Mấy người Linh Thiên Nhiễm ở một bên nhìn thấy Quý Thần Quang khôi phục bình thường, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi! Thần Quang không suy nghĩ nữa là tốt rồi!
“Đứa ngốc!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, rồi sau đó nắm tay cậu đi đến chỗ Quý mẫu.
Trên mặt tuy rằng là vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng cũng rất cao hứng! Nếu sớm biết một chút, những lời buồn nôn gì đó có thể làm cho bất an cùng âm u mà Thần Thần chôn sau dưới đáy lòng biết mất, thì cho dù mỗi ngày hắn đều phải nói một lần hắn cũng nguyện ý! Bất quá, hiện tại cũng không tính là quá muộn!…… Quý Tiêu Dương nhìn khóe miệng Quý Thần Quang cười nhàn nhạt, đáy mắt cũng bất giác mang theo thần sắc ôn nhu!
“Bà nội, đừng lo lắng, cháu sẽ không để ông nội gặp chuyện gì không may!” Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Quý mẫu, nhẹ giọng an ủi! Trong thanh âm lộ ra một cỗ kiên định cùng tự tin!
“Đúng, bà nội, anh hai có hai người bạn là bác sĩ rất giỏi! Bọn họ đang chạy đến đây, ông nội sẽ không có việc gì đâu. Bà nội đừng lo lắng! Bà nội, bà cũng phải hảo hảo bảo trọng thân thể của mình!” Quý Thần Quang vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý mẫu!
“Tiêu Dương, Thần Quang, hai đứa……” Quý mẫu nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, đáy mắt lóe lệ quang…… Môi hơi hơi giật, lại không biết nên nói thế nào!…… Suy nghĩ nữa ngày mới thản nhiên nói ra một câu “Tiêu Dương, Thần Quang, đây là một con đường không có lối về……” Nói xong, Quý mẫu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bên trong hàm chứa thất vọng, xót xa, thống khổ, cùng bất đắc dĩ……
Quý mẫu cũng biết, cháu trai lớn Tiêu Dương của mình cho tới bây giờ luôn là một đứa nhỏ cố chấp! Một khi nó đã nhận định chuyện gì sẽ không boa giờ thay đổi, huống chi là việc này. Khi ở trong phòng khách, nghe Tiêu Dương nói ra những lời này, Quý mẫu liền cảm giác được, Tiêu Dương đã muốn nhận định Thần Quang! Hai đứa nó sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà buông tay nhau ra. Nội tâm Quý mẫu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên làm cái gì…… Bà chính là nghĩ không ra. Rõ ràng là anh em ruột, vì cái gì lại trở thành người yêu…… Một chuyện hoang đường như vậy, sao lại phát sinh ở trong Quý gia bọn họ……
Đột nhiên, Quý mẫu nhớ tới lúc hai đứa trẻ còn nhỏ. Hai đứa trẻ này, từ nhỏ liền đặc biệt thân thiết ni…… Trong lòng Quý mẫu không biết vì sao mạnh mẽ xuất hiện một ý nghĩ. Nếu năm đó bà cùng lão gia ngăn trở chuyện Tiêu Dương mang theo Thần Quang ra ngoài sống một mình. Có phải hay không chuyện này sẽ không xảy ra?…… Mừoi năm, từ khi Tiêu Dương mười hai tuổi mang theo Thần Quang năm tuổi ra ngoài sống cùng nhau, đã mười năm rồi…… Có lẽ, sai lầm lớn nhất chính là từ trong này mà ra…… Mười năm a……
Trong lòng Quý mẫu sinh ra một loại cảm giác trống vắng…… Cho dù trốn tránh thế nào đi chăng nữa, cũng không trốn thoát được sự thật tàn khốc…… Tiêu Dương cùng Thần Quang sở dĩ xuất hiện loại cục diện ngày hôm nay, hơn phân nửa nguyên nhân đều là do bọn họ năm đó không chú ý…… Nếu không để hai đứa nó sống với nhau một mình, nếu mình có thể yêu thương đứa cháu nhỏ nhiều hơn một chút, như vậy việc này cũng sẽ không xảy ra…… Ha ha…… Quý mẫu đột nhiên không tiếng động nở nụ cười……
“Bà nội, bà làm sao vậy?!” Quý Thần Quang thực sâu sắc liền phát hiện cảm xúc của Quý mẫu kịch liệt chuyển biến. Trên mặt cậu lóe lên sự lo lắng, ánh mắt nhìn thoáng qua anh hai của mình rồi lại lần nữa dừng trên người Quý mẫu.
“Không có việc gì, chỉ là bà nội mệt mỏi! Thần Quang, bà nội thực xin lỗi con……” Quý mẫu đột nhiên đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói một câu. Quý mẫu đột nhiên nhớ tới bộ dáng năm đó của Quý Thần Quang. Thời điểm mà Thần Quang mập mạp, mềm mềm, nộn nộn, khả ái lại chọc người thích! Nó có thể ngọt ngào kêu mình bà nội, bộ dáng nhu thuận làm cho tâm khảm của bà đều nhũn ra…… Chính là sau lại xa cách như thế…… Quý mẫu đột nhiên nghĩ không ra…… Chính là trong lòng trống rỗng, một trận đau nhức!
Thần Quang của bà, bộ dáng tươi cười cùng năm đó giống y hệt, vừa nhu thuận vừa đáng yêu! Chính là trong tươi cười này còn có một chút đạm mạc cùng xa cách không nói nên lời. Đúng là vẫn có thay đổi……
Đứa nhỏ này từ sau khi theo Tiêu Dương, đối với người trong nhà dần dần trở nên xa cách. Chỉ có khi cùng một chỗ với Tiêu Dương mới có thể nhìn thấy tươi cười chân chính của nó! Đúng là đã sai lầm rồi……
“Bà nội, đừng xin lỗi. Bà nội không có lỗi với Thần Thần!” Quý Thần Quang nhìn lão nhân trước mắt đang ôm mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại tư vị không nói nên lời…… Đây từng là ôm ấp mà cậu khát vọng nhất……
“Boss!” Đúng lúc này, Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Quý Tiêu Dương!
“Ân. Đến đây là tốt rồi! Ông nội giao cho mấy người!” Quý Tiêu Dương đứng lên, vỗ ỗ bả vai Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, đáy mắt tràn đầy tin cậu!
“Boss, cam đoan sẽ không để ngài thất vọng!” Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mắt Quý Tiêu Dương, kiên định nói một câu.
“Ân. Đi đi!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu.
“Bà nội, bà có thể yên tâm rồi!” Quý Tiêu Dương cúi đầu nói một câu với Quý mẫu.
Quý mẫu nhìn bóng dáng Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, cười khẽ gật gật đầu.
“Thần Thần, Thần Thần, Thần Thần!” Tinh tế, nhẹ nhàng, ôn nhu, Quý Tiêu Dương gọi nhũ danh của Quý Thần Quang. Từ khi ông nội bắt đầu hộc máu, Quý Tiêu Dương liền phân tâm, không chú ý đến Thần Thần. Khi thấy em ấy sững sờ nhìn vết máu trên bàn thủy tinh là lúc Quý Tiêu Dương biết, Thần Thần sợ là đã lâm vào trong cảm xúc của mình. Chính là lúc ấy hắn phải giúp ông nội ổn định bệnh tình, không có thời gian rảnh đến an ủi Thần Thần, trong lòng hắn lo lắng nhưng cũng không có cách nào……
(): biệt danh, tên gọi ở nhà
Hiện tại đã muốn trì hoãn gần mười phút rồi, không biết Thần Thần đến tột cùng trầm mặc suy nghĩ cái gì, trong lòng Quý Tiêu Dương cũng không biết chắc! Thần Thần của hắn là một đứa nhỏ lương thiện, hắn sợ vạn nhất Thần Thần nhìn thấy ông nội như vậy, sẽ…… thỏa hiệp……
“Thần Thần, nhìn anh hai được không? Thần Thần ngoan, nhìn anh hai này!” Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng nói với Quý Thần Quang ở trong lòng. Quý Thần Quang càng trầm mặc, trong lòng hắn lại càng hoảng hốt. Thần Thần, cho dù em đồng ý buông tay, anh hai cũng sẽ không buông ra……
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Quý Thần Quang rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt trống rỗng của cậu rốt cục cũng sáng lên nhìn về phía Quý Tiêu Dương, môi khẽ nhếch “Anh, anh hai……” Thanh âm có chút khàn khàn……
Quý Tiêu Dương nghe vào mà trong lòng đau đớn, khổ sở. “Thần Thần, anh hai sẽ không buông tay em ra! Anh hai, sẽ không bao giờ buông! Thần Thần, anh không cho phép em thỏa hiệp! Anh hai không cho phép em lùi bước!” Tay gắt gao ôm chặt Quý Thần Quang trong lòng, Quý Tiêu Dương lớn tiếng nói, thanh âm nghiêm túc chưa từng thấy! Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Quý Thần Quang trong lòng, bên trong lưu chuyển chấp nhất cùng kiên định!
Hắn sợ hãi, sợ hãi Thần Thần ngốc ngếch của hắn sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mở miệng nói ra những lời làm hắn điên cuồng…… Hắn không cho phép! Cho nên trước khi Thần Thần mở miệng, hắn phải ngăn chặn! Hắn quyết không buông ra! Mặc kệ Thần Thần có đồng ý hay không! Hắn đã từng nói, sẽ gắt gao nắm chặt tay Thần Thần, mãi mãi, mãi mãi……
“Anh hai, chúng ta sẽ vẫn như vậy, mãi mãi, đến già……” Quý Thần Quang mân mê môi, hôn một cái thật sâu lên mặt Quý Tiêu Dương! Rồi sau đó, cười tươi như hoa với Quý Tiêu Dương “Anh hai cùng Thần Thần, chính là một đôi trời sinh! Ai cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra!” Ngữ khí nói chuyện của Quý Thần Quang vĩnh viễn đương nhiên như vậy, vĩnh viên là thiên kinh địa nghĩa như vậy! (chuyện đương nhiên)
“Thần Thần, Thần Thần ngoan của anh hai! Đúng vậy, chúng ta là một đôi trời sinh! Thần Thần, em là của anh! Trước kia là vậy, hiện tại là thế, về sau cũng vậy! Thần Thần, em quan trọng hơn tất cả. Anh hai là của em, em là của anh hai! Không cho phép lùi bước, mặc kệ có khó khăn cùng trở ngại gì!” Quý Tiêu Dương nghe Quý Thần Quang nói, cảm xúc lo lắng trong lòng nhất thời tản đi. Thần Thần của hắn, không có đi vào góc chết, thật là tốt!
“Kia đương nhiên!” Quý Thần Quang ngửa đầu, cười sáng lạn! Trong giọng nói là kiên định cùng chấp nhất làm cho người ta khiếp sợ!
“Thần Thần thực ngoan. Thật dũng cảm và kiên định! Thần Thần em phải tin tưởng anh hai, anh có thể cho em hạnh phúc, có thể cho em bình yên!” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp! Thần Thần, em chỉ cần dũng cảm kiên định tin tưởng chính mình là tốt rồi! Khó khăn cùng trở ngại khác hãy giao cho anh hai! Anh hai sẽ giải quyết tất cả, để cho Thần Thần một mái ấm yên bình hạnh phúc!
“Em tin tưởng anh hai! Người em tin tưởng, cũng chỉ có anh hai!” Trong đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang lóe lên ánh sáng long lanh như ngọc lưu ly, trong đó còn có toàn thân toàn tâm ỷ lại cùng tín nhiệm!
“Ân. Chính là như vậy. Thần Thần, em chỉ cần tin tưởng anh hai là tốt rồi!” Thần Thần ngoan của anh! Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, nở nụ cười thỏa mãn!
Quý Thần Quang an tâm dựa vào lòng Quý Tiêu Dương, khóe miệng khẽ cười ấm áp! Qua vài giây sau, Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai đừng lo lắng, ông nội sẽ không có việc gì đâu!” Nói xong, Quý Thần Quang vươn tay vuốt mi tâm Quý Tiêu Dương. Nơi đó đang hiện lên lo lắng rõ ràng……
Vừa rồi cậu chính là sợ hãi, anh hai sẽ bởi vì bệnh của ông nội mà thỏa hiệp. Nếu anh hai thật sự buông ta cậu ra, vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?…… Đã không có anh hai, chỗ nào mới là nhà của Quý Thần Quang cậu…… Không, đã không có anh hai, Quý Thần Quang cậu vốn không có nhà. Là một đứa nhỏ bị vứt bỏ…… Không có nhà, không có ấm áp, cái gì cũng không có…… Đã không có anh hai, Quý Thần Quang cậu sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa…… Như vậy, cậu nên làm gì đây?……
Cậu vừa mới nghĩ, liên tục nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, rốt cục hiểu được, nếu như có một ngày anh hai thật sự rời xa cậu, như vậy Quý Thần Quang cậu cũng nên cát bụi về với cát bụi…… May là anh hai cũng nghĩ giống như cậu! Bọn họ đều có kiên định cùng quyết tâm.
Không buông tay, không lùi bước!!!
Anh hai ơi, mặc kệ tương lai có bao nhiêu sóng to gió lớn, em vẫn sẽ như trước gắt gao nắm chặt lấy tay anh, gắt gao đi theo bên cạnh anh, cùng nhau đối mặt với mọi mưa gió…… Em tin tưởng, có một ngày, chúng ta sẽ nhìn thấy cầu vồng treo trên bầu trời xanh thẳm phía trên kia, tản mát ra hạnh phúc của chúng ta!
“Thần Thần, anh hai không lo lắng. Anh đã gọi cho Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, bọn họ đang trên đường tới đây. Có bọn họ giúp, ông nội sẽ không nguy hiểm đến tính mạng! Anh tin tưởng hai người đó! Thần Thần, anh hai chỉ lo lắng cho em! Anh lo lắng tiểu ngốc nghếch em sẽ luẩn quẩn trong lòng. Sẽ bởi vì bệnh của ông nội mà nhượng bộ thỏa hiệp! Thần Thần, đây là chuyện anh không cho phép! Ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không được tồn tại! Thần Thần, em đã đáp ứng anh rồi, đáp ứng làm người duy nhất của anh hai trong kiếp này! Em không thể đổi ý! Bằng không anh hai sẽ nổi điên, sẽ thương tổn đến Thần Thần. Thần Thần có thể hiểu không? Anh hai sẽ điên cuồng, sẽ dùng sức mạnh cùng thủ đoạn đem em cột vào bên người anh!” Quý Tiêu Dương không chút do dự nói tâm tư của mình ra.
Hắn muốn làm cho Thần Thần hiểu được, hắn đã yêu đến gần như điên cuồng rồi. Nếu có một ngày, Thần Thần nghĩ muốn buông tay, hắn sẽ không chút do dự dùng sức mạnh cùng thủ đoạn để cột Thần Thần vào bên người mình. Thế nào cũng không để cho Thần Thần đi. Quý Thần Quang cả cuộc đời này chỉ có thể là của Quý Tiêu Dương!
“Anh hai, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ đến cái loại chuyện ngu ngốc này. Em sẽ không bao giờ buông anh ra đâu. Em sẽ gắt gao, gắt gao, ôm chặt lấy anh hai. Nếu có thể, em rất muốn giấu anh hai đi, không để cho người khác biết!” Quý Thần Quang nghịch ngợm cắt lên ngực Quý Tiêu Dương một cái. Cậu thật cao hứng…… Cậu hiện tại, rất cao hứng!
“Thần Thần, đừng nghịch ngợm!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên nóng rực! Thần Thần tiểu gia hỏa này còn học được khiêu khích……
“Hì hì……” Quý Thần Quang vui vẻ cười ngây ngô, tươi cười đều là ngọt ngào ấm áp! Cậu rốt cục cũng hiểu được tâm tư của anh hai! Thật là cao hứng…… Cậu cảm giác giống như mình đang bay trên không trung, mơ mơ hồ hồ không giống thật!
Mấy người Linh Thiên Nhiễm ở một bên nhìn thấy Quý Thần Quang khôi phục bình thường, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi! Thần Quang không suy nghĩ nữa là tốt rồi!
“Đứa ngốc!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, rồi sau đó nắm tay cậu đi đến chỗ Quý mẫu.
Trên mặt tuy rằng là vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng cũng rất cao hứng! Nếu sớm biết một chút, những lời buồn nôn gì đó có thể làm cho bất an cùng âm u mà Thần Thần chôn sau dưới đáy lòng biết mất, thì cho dù mỗi ngày hắn đều phải nói một lần hắn cũng nguyện ý! Bất quá, hiện tại cũng không tính là quá muộn!…… Quý Tiêu Dương nhìn khóe miệng Quý Thần Quang cười nhàn nhạt, đáy mắt cũng bất giác mang theo thần sắc ôn nhu!
“Bà nội, đừng lo lắng, cháu sẽ không để ông nội gặp chuyện gì không may!” Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Quý mẫu, nhẹ giọng an ủi! Trong thanh âm lộ ra một cỗ kiên định cùng tự tin!
“Đúng, bà nội, anh hai có hai người bạn là bác sĩ rất giỏi! Bọn họ đang chạy đến đây, ông nội sẽ không có việc gì đâu. Bà nội đừng lo lắng! Bà nội, bà cũng phải hảo hảo bảo trọng thân thể của mình!” Quý Thần Quang vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý mẫu!
“Tiêu Dương, Thần Quang, hai đứa……” Quý mẫu nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, đáy mắt lóe lệ quang…… Môi hơi hơi giật, lại không biết nên nói thế nào!…… Suy nghĩ nữa ngày mới thản nhiên nói ra một câu “Tiêu Dương, Thần Quang, đây là một con đường không có lối về……” Nói xong, Quý mẫu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bên trong hàm chứa thất vọng, xót xa, thống khổ, cùng bất đắc dĩ……
Quý mẫu cũng biết, cháu trai lớn Tiêu Dương của mình cho tới bây giờ luôn là một đứa nhỏ cố chấp! Một khi nó đã nhận định chuyện gì sẽ không boa giờ thay đổi, huống chi là việc này. Khi ở trong phòng khách, nghe Tiêu Dương nói ra những lời này, Quý mẫu liền cảm giác được, Tiêu Dương đã muốn nhận định Thần Quang! Hai đứa nó sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà buông tay nhau ra. Nội tâm Quý mẫu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên làm cái gì…… Bà chính là nghĩ không ra. Rõ ràng là anh em ruột, vì cái gì lại trở thành người yêu…… Một chuyện hoang đường như vậy, sao lại phát sinh ở trong Quý gia bọn họ……
Đột nhiên, Quý mẫu nhớ tới lúc hai đứa trẻ còn nhỏ. Hai đứa trẻ này, từ nhỏ liền đặc biệt thân thiết ni…… Trong lòng Quý mẫu không biết vì sao mạnh mẽ xuất hiện một ý nghĩ. Nếu năm đó bà cùng lão gia ngăn trở chuyện Tiêu Dương mang theo Thần Quang ra ngoài sống một mình. Có phải hay không chuyện này sẽ không xảy ra?…… Mừoi năm, từ khi Tiêu Dương mười hai tuổi mang theo Thần Quang năm tuổi ra ngoài sống cùng nhau, đã mười năm rồi…… Có lẽ, sai lầm lớn nhất chính là từ trong này mà ra…… Mười năm a……
Trong lòng Quý mẫu sinh ra một loại cảm giác trống vắng…… Cho dù trốn tránh thế nào đi chăng nữa, cũng không trốn thoát được sự thật tàn khốc…… Tiêu Dương cùng Thần Quang sở dĩ xuất hiện loại cục diện ngày hôm nay, hơn phân nửa nguyên nhân đều là do bọn họ năm đó không chú ý…… Nếu không để hai đứa nó sống với nhau một mình, nếu mình có thể yêu thương đứa cháu nhỏ nhiều hơn một chút, như vậy việc này cũng sẽ không xảy ra…… Ha ha…… Quý mẫu đột nhiên không tiếng động nở nụ cười……
“Bà nội, bà làm sao vậy?!” Quý Thần Quang thực sâu sắc liền phát hiện cảm xúc của Quý mẫu kịch liệt chuyển biến. Trên mặt cậu lóe lên sự lo lắng, ánh mắt nhìn thoáng qua anh hai của mình rồi lại lần nữa dừng trên người Quý mẫu.
“Không có việc gì, chỉ là bà nội mệt mỏi! Thần Quang, bà nội thực xin lỗi con……” Quý mẫu đột nhiên đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói một câu. Quý mẫu đột nhiên nhớ tới bộ dáng năm đó của Quý Thần Quang. Thời điểm mà Thần Quang mập mạp, mềm mềm, nộn nộn, khả ái lại chọc người thích! Nó có thể ngọt ngào kêu mình bà nội, bộ dáng nhu thuận làm cho tâm khảm của bà đều nhũn ra…… Chính là sau lại xa cách như thế…… Quý mẫu đột nhiên nghĩ không ra…… Chính là trong lòng trống rỗng, một trận đau nhức!
Thần Quang của bà, bộ dáng tươi cười cùng năm đó giống y hệt, vừa nhu thuận vừa đáng yêu! Chính là trong tươi cười này còn có một chút đạm mạc cùng xa cách không nói nên lời. Đúng là vẫn có thay đổi……
Đứa nhỏ này từ sau khi theo Tiêu Dương, đối với người trong nhà dần dần trở nên xa cách. Chỉ có khi cùng một chỗ với Tiêu Dương mới có thể nhìn thấy tươi cười chân chính của nó! Đúng là đã sai lầm rồi……
“Bà nội, đừng xin lỗi. Bà nội không có lỗi với Thần Thần!” Quý Thần Quang nhìn lão nhân trước mắt đang ôm mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại tư vị không nói nên lời…… Đây từng là ôm ấp mà cậu khát vọng nhất……
“Boss!” Đúng lúc này, Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Quý Tiêu Dương!
“Ân. Đến đây là tốt rồi! Ông nội giao cho mấy người!” Quý Tiêu Dương đứng lên, vỗ ỗ bả vai Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, đáy mắt tràn đầy tin cậu!
“Boss, cam đoan sẽ không để ngài thất vọng!” Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào mắt Quý Tiêu Dương, kiên định nói một câu.
“Ân. Đi đi!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu.
“Bà nội, bà có thể yên tâm rồi!” Quý Tiêu Dương cúi đầu nói một câu với Quý mẫu.
Quý mẫu nhìn bóng dáng Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất, cười khẽ gật gật đầu.