Chương : 173
“Thần Thần, buổi trưa em muốn ăn gì?” Tay trái bưng điểm tâm ngọt, tay phải cầm một miếng điểm tâm, Quý Tiêu Dương đưa miếng điểm tâm đến khóe miệng Quý Thần Quang, ôn nhu hỏi cậu!
Quý Thần Quang cắn một miếng, miệng nhai miếng điểm tâm, ánh mắt chăm chú xem phim truyền hình, xem ra là đang tự hỏi vấn đề của Quý Tiêu Dương. Ngay tại thời điểm màn hình ti vi hiện lên một câu: Mì thịt bò hồng thiêu của Khang sư phó, hương vị tuyệt hảo!
(): ở TQ hay gọi đầu bếp là sư phó (sư phụ)
“Anh ơi, đó là cái gì vậy? Nhìn có vẻ ngon lắm!” Quảng cáo ngắn ngủn vài giây đã vụt qua, Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, hỏi Quý Tiêu Dương, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự thèm thuồng.
Quý Tiêu Dương cũng chỉ mới vừa vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng nhìn hình ảnh món ăn đó, tựa hồ trông cũng khá là ngon. “Anh hai cũng không biết nữa, nếu Thần Thần muốn ăn thì anh lập tức gọi người đi mua về! Được không nào?”
“Dạ. Được ạ! Anh hai mua một chén là được rồi. Nhìn cái kia có vẻ rất là cay, em nếm thử chút chút là tốt rồi!” Quý Thần Quang gật gật đầu, trong đầu vừa nghĩ, cảm giác nước miếng bắt đầu tràn ra! Kia hẳn là thịt bò đi! Không biết hương vị thế nào, nhưng nhìn bề ngoài khá là đẹp mắt!
“Được! Sau đó lại ăn thêm chút gì nhé?” Quý Tiêu Dương một bên nói, một bên lấy di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Thanh Vân. Vừa rồi trong điện thoại cậu ta nói có một hợp đồng quan trọng cần ký, hiện tại vừa vặn có thể gọi cậu ta đưa mì thịt bò hồng thiêu đến đây!
Quý Thần Quang vươn tay trái đang rảnh ra cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, cắn mấy miếng. “Không phải Kỳ đã ra bên ngoài mua nguyên liệu nấu ăn rồi sao? Dù sao Kỳ cũng biết em thích ăn cái gì, nhất thời em cũng không nghĩ ra được cái gì cả! Để cho Kỳ tự quyết định đi!”
“Ân. Anh biết rồi!” Quý Tiêu Dương gọi điện thoại cho Mộ Thanh Vân xong, đáp lại Quý Thần Quang một câu. Tiếp theo lại gọi điện cho Nam cung Kỳ. “Kỳ à, mua đồ ăn xong thì trở về sớm đi, bên ngoài vẫn là rất nguy hiểm! Đúng rồi, Thần Thần nói mua cái gì thì tự cậu quyết định là được, dù sao em ấy thích ăn cái gì cậu cũng biết rõ rồi!”
“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ mua đồ ăn trong ba ngày về, dù sao Tinh Tam với Tinh Ngũ cũng ở đây, có thể gọi bọn họ cho chút ý kiến!” Nam Cung Kỳ một bên chọn rau xanh, một bên trả lời Quý Tiêu Dương. Cảm giác rau xanh khá là tươi, liền vươn một bàn tay ra với ông chủ, sau đó nhỏ giọng nói một câu “Năm bó!”
“Không thành vấn đề, cậu cũng chú ý đến chung quanh, nhanh một chút, đừng ở bên ngoài lâu quá! Phải chú ý đừng tách ra khỏi Tinh Tam với Tinh Ngũ!” Vốn việc mua đồ ăn tính bảo lão đại của Mười Hai Tinh đi hoặc là Sát Hổ cũng được. Nhưng Kỳ lo lắng bọn họ sẽ không chọn được đồ ăn, nhỡ đâu mua một đống loạn thất bát tao (linh tinh) về thì làm sao bây giờ? “Hiện tại Thần Quang đang trong thời gian dưỡng thương! Tôi muốn mua nhiều đồ ăn bổ để bồi bổ cho em ấy! Dù sao cũng chỉ có một hai tiếng thôi, không có việc gì! Cậu yên tâm đi!”
Cuối cùng Quý Tiêu Dương xem ý của Nam Cung Kỳ đã quyết, cũng vốn không có nói gì nữa! Đành phải phân phó Tinh Tam với Tinh Ngũ đi theo bên cạnh, còn âm thầm cho người mà Mạc Dương phái tới gắt gao đi theo bảo hộ Kỳ! Hiện tại, là thời kỳ khẩn trương, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì!
“Tôi biết rồi! Lập tức sẽ trở lại!” Nam Cung Kỳ cười khẽ đáp lại một câu, sau đó ngắt điện thoại. Nói với ông chủ bán rau một câu “Đem số nấm này cân cho tôi! Tinh Tam, cầm giúp tôi chỗ gà, cá, thịt này đi!” Vừa nói xong, Nam Cung Kỳ liền đưa mấy túi đồ cho Tinh Tam!
“Bao lâu nữa Kỳ mới có thể trở về ạ?” Quý Thần Quang thấy Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, thuận miệng hỏi một câu! Trong lòng lại thầm nói một câu: Bây giờ mới phát hiện, một khi mà Kỳ đã cố chấp thì có dùng chín trâu cũng không kéo lại được! Nói cái gì cũng phải tự mình đi ra bên ngoài mua mới yên tâm! Làm cho cậu thấy cảm động một phen……
“Sắp rồi!” Quý Tiêu Dương đặt điện thoại di động lên bàn thủy tinh trước mặt, tiến đến gần Quý Thần Quang, hung hăng hôn lên mặt câu một cái! Ánh mắt dừng trên vai phải Quý Thần Quang “Miệng vết thương có khó chịu không? Còn đau nữa không?” Nhìn bộ dáng Thần Thần rất nhàn nhã, hẳn là miệng vết thương không đau nữa.
“Không đau, chỉ là có chút ngứa, còn có chút trướng trướng vì đau! Bất quá không sao cả, cũng không cảm thấy khó chịu! Anh hai yên tâm đi, Tôn Hàn cũng nói rồi mà, nửa tháng sau là em lại có thể sinh long hoạt hổ!” Quý Thần Quang cười rất nhẹ nhàng, hoàn toàn như không có chuyện gì!
Quý Tiêu Dương nhìn, lòng cảm thây thoải mái không ít! Vươn tay búng lên trán của Quý Thần Quang một cái. “Đừng có cái gì cũng không lo! Chính mình phải tự chú ý hơn, có gì thay đổi phải nói cho anh hai ngay! Miệng vết thương này không thể dùng loại thái độ lười nhác như thế được!”
“Ân, em biết rồi anh hai!” Môi Quý Thần Quang mím lại, biểu tình hi hi ha ha trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc! Đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng Quý Tiêu Dương, đôi hắc đồng tử chợt lóe, tựa như là ánh sao trên bầu trời! Cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mê người!
Quý Tiêu Dương không nói gì nữa, chỉ vươn hai tay, kéo Quý Thần Quang vào lòng, ôm thật chặt, để đầu cậu tựa vào vai hắn, ánh mắt chăm chăm nhìn sườn mặt cậu! Quý Thần Quang bị Quý Tiêu Dương nhìn như vậy, có điểm mất tự nhiên, lại thò tay trái ra lấy điểm tâm bỏ vào miệng.
“Đừng ăn nhiều quá, đợi lát nữa còn phải ăn cơm! Ngoan, buổi chiều ngủ dậy lại ăn tiếp!” Nói xong, Quý Tiêu Dương vươn tay đẩy đĩa điểm tâm ngọt ra xa một chút.
“Anh hai à, anh cho em là heo sao?” Vừa nghe Quý Tiêu Dương nói, động tác nhai của Quý Thần Quang dừng lại. Nghe một chút, cái này gọi là cái gì nhỉ? Ăn ngủ, ngủ ăn…… Đợi vết thương khỏi, cậu cũng liền biến thành heo?
“Ha ha, Thần Thần vốn là một con heo con!” Có đôi khi ngốc ngốc, có đôi khi lại thực hiểu ý người khác! Mọi chuyện trong sinh hoạt thường ngày đều mơ mơ hồ hồ! Luôn luôn học, nhưng lại hay quên……
“Anh hai cũng là heo! Sinh hoạt của anh hai giống như đúc với sinh hoạt của em!” Ai biết Quý Thần Quang trầm mặc vài giây, lại ngữ khí không chút sợ hãi đáp lại Quý Tiêu Dương đang cười to.
“Heo anh, heo em à! Tôi về rồi đây!” Nam Cung Kỳ vừa mới bước vào cửa chợt nghe được câu nói này của Quý Thần Quang, cười trêu ghẹo. Hướng vào phòng khách hô một câu.
“Kỳ, anh về rồi!” Quý Thần Quang cười ngọt ngào với Nam Cung Kỳ.
“Còn có tôi nữa, tôi cũng đến đây! Thật đúng lúc a, đúng giờ cơm trưa!” Mộ Thanh Vân cầm một chồng giấy tờ trong tay, một tay khác xách một cái túi to màu đen! Đổi giày, đi vào trong phòng khách, đặt cái túi to xuống trước mặt Quý Tiêu Dương “Boss à, mì thịt bò hồng thiêu Khang sư phó của anh đây!”
Quý Thần Quang nhìn thoáng qua cái túi to, có chút khó hiểu, ánh mắt tràn đây nghi hoặc nhìn Mộ Thanh Vân “Không phải là một chén thôi sao? Như thế nào lại biến thành nhiều gói thế này?” Rõ ràng vừa rồi ở trong ti vi là một chén lớn, còn nóng hổi hổi tỏa nhiệt khí, thoạt nhìn ăn cực ngon!
“Cái gì mà một chén? Mì thịt bò hồng thiêu cho tới bây giờ đều là mì gói.” Vấn đề này Mộ Thanh Vân cũng không biết nói thế nào! Khi nào thì mì ăn liền lại biến thành một chén lớn?…… Mấy ngày gian khổ hôm trước, cơ hồ mỗi ngày đều ăn nó, chán ngấy rồi……
Ách…… Quý Thần Quang trầm mặc! Vươn tay, từ trong túi to màu đen ra cầm lấy một gói mì ăn liền. Nhìn hình in tinh mỹ ở trên gói, nói với Mộ Thanh Vân “Đúng rồi, chính là loại này. Em vừa mới xem trên ti vi, rõ ràng là loại này. Như thế nào anh mua về lại biến dạng?……”
Mộ Thanh Vân vừa thấy, nhất thời hiểu được! “Kia chỉ là quảng cáo mà thôi! Nói ngoa! Mì thịt bò hồng thiêu Khang sư phó, cho tới bây giờ đều là hình dáng này, tôi đã ăn nhiều năm rồi. Không sai được! Vừa mới ăn còn thấy ngon lắm! Ăn nhiều liền thấy ngấy……”
Quý Tiêu Dương cũng lấy ra một gói mì ăn liền, chỉ biết là bị lừa rồi. Có loại cảm giác dở khóc dở cười! “Được rồi, nếu Thần Thần muốn ăn thì anh sẽ bảo Kỳ lấy nguyên liệu giống như trên này làm cho em một bát!” Vừa nhìn là biết không phải là thứ gì có dinh dưỡng, mà khẳng định là giá cũng cực rẻ! Hiện tại Thần Thần lại càng không thể ăn!
“Thần Thần để anh làm thử xem! Xem có giống được như vậy không!” Trong vài giây Quý Tiêu Dương thất thần, Quý Thần Quang liền bởi vì lòng hiếu kỳ mà bóc gói mì ăn liền ra tìm tòi.
Mộ Thanh Vân ở một bên nhìn, theo thói quen nói một câu “Cho bột gia vị vào, như vậy sẽ ngon hơn!” Lời này vừa nói xong, anh liền cảm giác được một ánh mắt tức giận nhìn về phía mình, này vừa nhấc đầu, mới phát hiện là boss của mình…… Vừa thấy bộ dáng của boss là biết phản đối không cho nhị thiếu gia ăn thứ này, chính mình hình như hơi nhiều lời!
“Ân. Như thế thật ngon nha! Anh hai, nếm thử đi, ngon lắm!” Quý Thần Quang cầm một miếng mì đưa tới bên miệng Quý Tiêu Dương, vẻ mặt hưng phấn cười!
Quý Tiêu Dương thấy Quý Thần Quang cười, gương mặt cứng nhắc lập tức trở nên ôn nhu! “Thần Thần, ăn ít thôi. Thứ này không có dinh dưỡng, em hiện tại đang dưỡng thương. Ngoan! Chờ vết thương của em tốt lên, em muốn ăn bao nhiêu anh hai liền mua cho em bấy nhiêu!”
“Được ạ, vậy em ăn một gói thôi!” Quý Thần Quang vui sướng hài lòng đáp lại một câu. Quý Tiêu Dương nghe xong, cười bất đắc dĩ!
Không khí trong biệt thự tràn ngập ấm áp! Không chút vì việc bị ám sát mà trở nên buộc chặt! Nhưng có một biệt thự ở nơi khác lại chướng khí mù mịt, mỗi người đều ở trong trạng thái chim sợ cành cong mà vượt qua, tinh thần cũng trở nên cực mẫn cảm, hơi chút gió thổi cỏ lay đều tưởng là sát thủ! Toàn bộ biệt thự không thể làm việc bình thường, liền ngay cả dì nấu cơm đều làm cho đồ ăn loạn hết cả lên! Chỉ cần có cái gì rất nhỏ lướt qua, bà liền lập tức trốn vào sau tủ, giấu mình vào thật sâu. Chờ cảm giác được là mình đa tâm, đồ ăn trong nồi đã cháy sém……
Không chỉ có dì nấu cơm, ngay cả người hầu quét tước cũng vậy. Chỉ cần bên tai nghe được động tĩnh gì, liền lập tức ném tất cả mọi thứ trong tay đi, nháy mắt trốn không còn bóng! Cho nên, trong biệt thự im lặng, thường xuyên có thể nghe được tiếng bình hoa vỡ, còn có tiếng thủy tinh vỡ, thậm chí có đôi khi, trong tay người hầu đang cầm đồ vật quan trọng, trong lúc cuống quít đều ném luôn, vỡ thành mấy mảnh vương vãi trên sàn…… Còn có người làm vườn, bao nhiêu hoa cỏ tươi tốt xinh đẹp, cũng không biết bị hắn trượt tay bao nhiêu lần mà rất nhiều hoa bị cắt mất……
Nói tóm lại, trong biệt thự cua Kỷ Nguyên lại là một mảnh gà bay chó sủa! Mỗi người đều lo lắng đề phòng, ánh mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, hoàn toàn không có tâm tình làm việc! Vốn bọn họ đều muốn từ chức, nhưng nói cái gì Kỷ Nguyên cũng không đồng ý! Nếu ai thật sự nghĩ muốn bỏ đi, đều phải chết……
“Tiểu Nguyên, nên ăn cơm rồi!” Lão quản gia gõ cửa phòng Kỷ Nguyên.
“Đã biết!” Kỷ Nguyên đáp lại một câu, sau đó đứng lên, khoác thêm một chiếc áo, đi đến cửa phòng. Phía sau có năm người gắt gao đi theo! Trên người mỗi người đều lộ ra một cỗ khí xơ xác tiêu điều. Bốn phía biệt thự cũng ẩn nấp không dưới ba mưoi người. Bằng không có nhiều sát thủ đến ám sát như vậy, Kỷ Nguyên đã sớm chết không chỉ một lần! Bất quá, có chết hay không đối với gã thật ra cũng không sao cả, thật ngoài ý muốn, người nọ, cư nhiên lại điều vệ sĩ đến bảo vệ mình! Nói gì thì nói, qua vài ngày nữa là gặp rồi…… Ai!
Đến phòng khách, Kỷ Nguyên nhìn thoáng đồ ăn trên bàn. Có chút tiến bộ, ít nhất không phải là nửa sống nửa chín, cũng không cháy đen! Xem ra, năng lực thích ứng của nhà bếp thật là mãnh liệt! Này vừa mới nghĩ xong, đồ ăn vừa cho vào miệng, Kỷ Nguyên liền lập tức nôn ra!
“Tiểu Nguyên, sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Lão quản gia ở một bên nhìn. Nhìn đồ ăn hôm nay, thật bình thường……
“Không phải ngọt đến ngấy thì là không có vị gì! Lại còn mặn muốn chết…… Không có một món nào bình thường! Làm lại!” Kỷ Nguyên đưa tay đặt đũa lên bàn, đứng lên xoay người về phòng.
Đúng lúc này, một viên đạn đột nhiên từ một góc bay thẳng về phía gã……
Cùng lúc đó, từ một phương hướng khác, một ám khí hình hoa mai cũng đem Kỷ Nguyên trở thành mục tiêu……
Ngay sau đó, một người với nụ cười lạnh lẽo cầm theo vũ khí cũng đột nhiên xuất hiện ở trong nhà ăn……
Năm người theo Kỷ Nguyên lập tức có hành động, những người âm thầm ẩn nấp cũng bắt đầu kịch liệt đánh trả……
Lão quản gia lập tức bảo vệ Kỷ Nguyên ở phía sau, đi về phía tầng hai! Phòng trên tầng hai có thủy tinh chống đạn, là nơi an toàn nhất.
Trong toàn bộ trường hợp, chỉ sợ là có mình Kỷ Nguyên là khác biệt nhất. Khóe miệng gã vẫn mang theo ý cười lười nhác như trước……
Lại một vòng mới, mưa bom bão đạn không ngừng lại bắt đầu……
Cảnh gà bay chó sủa cũng bắt đầu……
Quý Thần Quang cắn một miếng, miệng nhai miếng điểm tâm, ánh mắt chăm chú xem phim truyền hình, xem ra là đang tự hỏi vấn đề của Quý Tiêu Dương. Ngay tại thời điểm màn hình ti vi hiện lên một câu: Mì thịt bò hồng thiêu của Khang sư phó, hương vị tuyệt hảo!
(): ở TQ hay gọi đầu bếp là sư phó (sư phụ)
“Anh ơi, đó là cái gì vậy? Nhìn có vẻ ngon lắm!” Quảng cáo ngắn ngủn vài giây đã vụt qua, Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, hỏi Quý Tiêu Dương, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự thèm thuồng.
Quý Tiêu Dương cũng chỉ mới vừa vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng nhìn hình ảnh món ăn đó, tựa hồ trông cũng khá là ngon. “Anh hai cũng không biết nữa, nếu Thần Thần muốn ăn thì anh lập tức gọi người đi mua về! Được không nào?”
“Dạ. Được ạ! Anh hai mua một chén là được rồi. Nhìn cái kia có vẻ rất là cay, em nếm thử chút chút là tốt rồi!” Quý Thần Quang gật gật đầu, trong đầu vừa nghĩ, cảm giác nước miếng bắt đầu tràn ra! Kia hẳn là thịt bò đi! Không biết hương vị thế nào, nhưng nhìn bề ngoài khá là đẹp mắt!
“Được! Sau đó lại ăn thêm chút gì nhé?” Quý Tiêu Dương một bên nói, một bên lấy di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Thanh Vân. Vừa rồi trong điện thoại cậu ta nói có một hợp đồng quan trọng cần ký, hiện tại vừa vặn có thể gọi cậu ta đưa mì thịt bò hồng thiêu đến đây!
Quý Thần Quang vươn tay trái đang rảnh ra cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, cắn mấy miếng. “Không phải Kỳ đã ra bên ngoài mua nguyên liệu nấu ăn rồi sao? Dù sao Kỳ cũng biết em thích ăn cái gì, nhất thời em cũng không nghĩ ra được cái gì cả! Để cho Kỳ tự quyết định đi!”
“Ân. Anh biết rồi!” Quý Tiêu Dương gọi điện thoại cho Mộ Thanh Vân xong, đáp lại Quý Thần Quang một câu. Tiếp theo lại gọi điện cho Nam cung Kỳ. “Kỳ à, mua đồ ăn xong thì trở về sớm đi, bên ngoài vẫn là rất nguy hiểm! Đúng rồi, Thần Thần nói mua cái gì thì tự cậu quyết định là được, dù sao em ấy thích ăn cái gì cậu cũng biết rõ rồi!”
“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ mua đồ ăn trong ba ngày về, dù sao Tinh Tam với Tinh Ngũ cũng ở đây, có thể gọi bọn họ cho chút ý kiến!” Nam Cung Kỳ một bên chọn rau xanh, một bên trả lời Quý Tiêu Dương. Cảm giác rau xanh khá là tươi, liền vươn một bàn tay ra với ông chủ, sau đó nhỏ giọng nói một câu “Năm bó!”
“Không thành vấn đề, cậu cũng chú ý đến chung quanh, nhanh một chút, đừng ở bên ngoài lâu quá! Phải chú ý đừng tách ra khỏi Tinh Tam với Tinh Ngũ!” Vốn việc mua đồ ăn tính bảo lão đại của Mười Hai Tinh đi hoặc là Sát Hổ cũng được. Nhưng Kỳ lo lắng bọn họ sẽ không chọn được đồ ăn, nhỡ đâu mua một đống loạn thất bát tao (linh tinh) về thì làm sao bây giờ? “Hiện tại Thần Quang đang trong thời gian dưỡng thương! Tôi muốn mua nhiều đồ ăn bổ để bồi bổ cho em ấy! Dù sao cũng chỉ có một hai tiếng thôi, không có việc gì! Cậu yên tâm đi!”
Cuối cùng Quý Tiêu Dương xem ý của Nam Cung Kỳ đã quyết, cũng vốn không có nói gì nữa! Đành phải phân phó Tinh Tam với Tinh Ngũ đi theo bên cạnh, còn âm thầm cho người mà Mạc Dương phái tới gắt gao đi theo bảo hộ Kỳ! Hiện tại, là thời kỳ khẩn trương, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì!
“Tôi biết rồi! Lập tức sẽ trở lại!” Nam Cung Kỳ cười khẽ đáp lại một câu, sau đó ngắt điện thoại. Nói với ông chủ bán rau một câu “Đem số nấm này cân cho tôi! Tinh Tam, cầm giúp tôi chỗ gà, cá, thịt này đi!” Vừa nói xong, Nam Cung Kỳ liền đưa mấy túi đồ cho Tinh Tam!
“Bao lâu nữa Kỳ mới có thể trở về ạ?” Quý Thần Quang thấy Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, thuận miệng hỏi một câu! Trong lòng lại thầm nói một câu: Bây giờ mới phát hiện, một khi mà Kỳ đã cố chấp thì có dùng chín trâu cũng không kéo lại được! Nói cái gì cũng phải tự mình đi ra bên ngoài mua mới yên tâm! Làm cho cậu thấy cảm động một phen……
“Sắp rồi!” Quý Tiêu Dương đặt điện thoại di động lên bàn thủy tinh trước mặt, tiến đến gần Quý Thần Quang, hung hăng hôn lên mặt câu một cái! Ánh mắt dừng trên vai phải Quý Thần Quang “Miệng vết thương có khó chịu không? Còn đau nữa không?” Nhìn bộ dáng Thần Thần rất nhàn nhã, hẳn là miệng vết thương không đau nữa.
“Không đau, chỉ là có chút ngứa, còn có chút trướng trướng vì đau! Bất quá không sao cả, cũng không cảm thấy khó chịu! Anh hai yên tâm đi, Tôn Hàn cũng nói rồi mà, nửa tháng sau là em lại có thể sinh long hoạt hổ!” Quý Thần Quang cười rất nhẹ nhàng, hoàn toàn như không có chuyện gì!
Quý Tiêu Dương nhìn, lòng cảm thây thoải mái không ít! Vươn tay búng lên trán của Quý Thần Quang một cái. “Đừng có cái gì cũng không lo! Chính mình phải tự chú ý hơn, có gì thay đổi phải nói cho anh hai ngay! Miệng vết thương này không thể dùng loại thái độ lười nhác như thế được!”
“Ân, em biết rồi anh hai!” Môi Quý Thần Quang mím lại, biểu tình hi hi ha ha trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc! Đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng Quý Tiêu Dương, đôi hắc đồng tử chợt lóe, tựa như là ánh sao trên bầu trời! Cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mê người!
Quý Tiêu Dương không nói gì nữa, chỉ vươn hai tay, kéo Quý Thần Quang vào lòng, ôm thật chặt, để đầu cậu tựa vào vai hắn, ánh mắt chăm chăm nhìn sườn mặt cậu! Quý Thần Quang bị Quý Tiêu Dương nhìn như vậy, có điểm mất tự nhiên, lại thò tay trái ra lấy điểm tâm bỏ vào miệng.
“Đừng ăn nhiều quá, đợi lát nữa còn phải ăn cơm! Ngoan, buổi chiều ngủ dậy lại ăn tiếp!” Nói xong, Quý Tiêu Dương vươn tay đẩy đĩa điểm tâm ngọt ra xa một chút.
“Anh hai à, anh cho em là heo sao?” Vừa nghe Quý Tiêu Dương nói, động tác nhai của Quý Thần Quang dừng lại. Nghe một chút, cái này gọi là cái gì nhỉ? Ăn ngủ, ngủ ăn…… Đợi vết thương khỏi, cậu cũng liền biến thành heo?
“Ha ha, Thần Thần vốn là một con heo con!” Có đôi khi ngốc ngốc, có đôi khi lại thực hiểu ý người khác! Mọi chuyện trong sinh hoạt thường ngày đều mơ mơ hồ hồ! Luôn luôn học, nhưng lại hay quên……
“Anh hai cũng là heo! Sinh hoạt của anh hai giống như đúc với sinh hoạt của em!” Ai biết Quý Thần Quang trầm mặc vài giây, lại ngữ khí không chút sợ hãi đáp lại Quý Tiêu Dương đang cười to.
“Heo anh, heo em à! Tôi về rồi đây!” Nam Cung Kỳ vừa mới bước vào cửa chợt nghe được câu nói này của Quý Thần Quang, cười trêu ghẹo. Hướng vào phòng khách hô một câu.
“Kỳ, anh về rồi!” Quý Thần Quang cười ngọt ngào với Nam Cung Kỳ.
“Còn có tôi nữa, tôi cũng đến đây! Thật đúng lúc a, đúng giờ cơm trưa!” Mộ Thanh Vân cầm một chồng giấy tờ trong tay, một tay khác xách một cái túi to màu đen! Đổi giày, đi vào trong phòng khách, đặt cái túi to xuống trước mặt Quý Tiêu Dương “Boss à, mì thịt bò hồng thiêu Khang sư phó của anh đây!”
Quý Thần Quang nhìn thoáng qua cái túi to, có chút khó hiểu, ánh mắt tràn đây nghi hoặc nhìn Mộ Thanh Vân “Không phải là một chén thôi sao? Như thế nào lại biến thành nhiều gói thế này?” Rõ ràng vừa rồi ở trong ti vi là một chén lớn, còn nóng hổi hổi tỏa nhiệt khí, thoạt nhìn ăn cực ngon!
“Cái gì mà một chén? Mì thịt bò hồng thiêu cho tới bây giờ đều là mì gói.” Vấn đề này Mộ Thanh Vân cũng không biết nói thế nào! Khi nào thì mì ăn liền lại biến thành một chén lớn?…… Mấy ngày gian khổ hôm trước, cơ hồ mỗi ngày đều ăn nó, chán ngấy rồi……
Ách…… Quý Thần Quang trầm mặc! Vươn tay, từ trong túi to màu đen ra cầm lấy một gói mì ăn liền. Nhìn hình in tinh mỹ ở trên gói, nói với Mộ Thanh Vân “Đúng rồi, chính là loại này. Em vừa mới xem trên ti vi, rõ ràng là loại này. Như thế nào anh mua về lại biến dạng?……”
Mộ Thanh Vân vừa thấy, nhất thời hiểu được! “Kia chỉ là quảng cáo mà thôi! Nói ngoa! Mì thịt bò hồng thiêu Khang sư phó, cho tới bây giờ đều là hình dáng này, tôi đã ăn nhiều năm rồi. Không sai được! Vừa mới ăn còn thấy ngon lắm! Ăn nhiều liền thấy ngấy……”
Quý Tiêu Dương cũng lấy ra một gói mì ăn liền, chỉ biết là bị lừa rồi. Có loại cảm giác dở khóc dở cười! “Được rồi, nếu Thần Thần muốn ăn thì anh sẽ bảo Kỳ lấy nguyên liệu giống như trên này làm cho em một bát!” Vừa nhìn là biết không phải là thứ gì có dinh dưỡng, mà khẳng định là giá cũng cực rẻ! Hiện tại Thần Thần lại càng không thể ăn!
“Thần Thần để anh làm thử xem! Xem có giống được như vậy không!” Trong vài giây Quý Tiêu Dương thất thần, Quý Thần Quang liền bởi vì lòng hiếu kỳ mà bóc gói mì ăn liền ra tìm tòi.
Mộ Thanh Vân ở một bên nhìn, theo thói quen nói một câu “Cho bột gia vị vào, như vậy sẽ ngon hơn!” Lời này vừa nói xong, anh liền cảm giác được một ánh mắt tức giận nhìn về phía mình, này vừa nhấc đầu, mới phát hiện là boss của mình…… Vừa thấy bộ dáng của boss là biết phản đối không cho nhị thiếu gia ăn thứ này, chính mình hình như hơi nhiều lời!
“Ân. Như thế thật ngon nha! Anh hai, nếm thử đi, ngon lắm!” Quý Thần Quang cầm một miếng mì đưa tới bên miệng Quý Tiêu Dương, vẻ mặt hưng phấn cười!
Quý Tiêu Dương thấy Quý Thần Quang cười, gương mặt cứng nhắc lập tức trở nên ôn nhu! “Thần Thần, ăn ít thôi. Thứ này không có dinh dưỡng, em hiện tại đang dưỡng thương. Ngoan! Chờ vết thương của em tốt lên, em muốn ăn bao nhiêu anh hai liền mua cho em bấy nhiêu!”
“Được ạ, vậy em ăn một gói thôi!” Quý Thần Quang vui sướng hài lòng đáp lại một câu. Quý Tiêu Dương nghe xong, cười bất đắc dĩ!
Không khí trong biệt thự tràn ngập ấm áp! Không chút vì việc bị ám sát mà trở nên buộc chặt! Nhưng có một biệt thự ở nơi khác lại chướng khí mù mịt, mỗi người đều ở trong trạng thái chim sợ cành cong mà vượt qua, tinh thần cũng trở nên cực mẫn cảm, hơi chút gió thổi cỏ lay đều tưởng là sát thủ! Toàn bộ biệt thự không thể làm việc bình thường, liền ngay cả dì nấu cơm đều làm cho đồ ăn loạn hết cả lên! Chỉ cần có cái gì rất nhỏ lướt qua, bà liền lập tức trốn vào sau tủ, giấu mình vào thật sâu. Chờ cảm giác được là mình đa tâm, đồ ăn trong nồi đã cháy sém……
Không chỉ có dì nấu cơm, ngay cả người hầu quét tước cũng vậy. Chỉ cần bên tai nghe được động tĩnh gì, liền lập tức ném tất cả mọi thứ trong tay đi, nháy mắt trốn không còn bóng! Cho nên, trong biệt thự im lặng, thường xuyên có thể nghe được tiếng bình hoa vỡ, còn có tiếng thủy tinh vỡ, thậm chí có đôi khi, trong tay người hầu đang cầm đồ vật quan trọng, trong lúc cuống quít đều ném luôn, vỡ thành mấy mảnh vương vãi trên sàn…… Còn có người làm vườn, bao nhiêu hoa cỏ tươi tốt xinh đẹp, cũng không biết bị hắn trượt tay bao nhiêu lần mà rất nhiều hoa bị cắt mất……
Nói tóm lại, trong biệt thự cua Kỷ Nguyên lại là một mảnh gà bay chó sủa! Mỗi người đều lo lắng đề phòng, ánh mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, hoàn toàn không có tâm tình làm việc! Vốn bọn họ đều muốn từ chức, nhưng nói cái gì Kỷ Nguyên cũng không đồng ý! Nếu ai thật sự nghĩ muốn bỏ đi, đều phải chết……
“Tiểu Nguyên, nên ăn cơm rồi!” Lão quản gia gõ cửa phòng Kỷ Nguyên.
“Đã biết!” Kỷ Nguyên đáp lại một câu, sau đó đứng lên, khoác thêm một chiếc áo, đi đến cửa phòng. Phía sau có năm người gắt gao đi theo! Trên người mỗi người đều lộ ra một cỗ khí xơ xác tiêu điều. Bốn phía biệt thự cũng ẩn nấp không dưới ba mưoi người. Bằng không có nhiều sát thủ đến ám sát như vậy, Kỷ Nguyên đã sớm chết không chỉ một lần! Bất quá, có chết hay không đối với gã thật ra cũng không sao cả, thật ngoài ý muốn, người nọ, cư nhiên lại điều vệ sĩ đến bảo vệ mình! Nói gì thì nói, qua vài ngày nữa là gặp rồi…… Ai!
Đến phòng khách, Kỷ Nguyên nhìn thoáng đồ ăn trên bàn. Có chút tiến bộ, ít nhất không phải là nửa sống nửa chín, cũng không cháy đen! Xem ra, năng lực thích ứng của nhà bếp thật là mãnh liệt! Này vừa mới nghĩ xong, đồ ăn vừa cho vào miệng, Kỷ Nguyên liền lập tức nôn ra!
“Tiểu Nguyên, sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Lão quản gia ở một bên nhìn. Nhìn đồ ăn hôm nay, thật bình thường……
“Không phải ngọt đến ngấy thì là không có vị gì! Lại còn mặn muốn chết…… Không có một món nào bình thường! Làm lại!” Kỷ Nguyên đưa tay đặt đũa lên bàn, đứng lên xoay người về phòng.
Đúng lúc này, một viên đạn đột nhiên từ một góc bay thẳng về phía gã……
Cùng lúc đó, từ một phương hướng khác, một ám khí hình hoa mai cũng đem Kỷ Nguyên trở thành mục tiêu……
Ngay sau đó, một người với nụ cười lạnh lẽo cầm theo vũ khí cũng đột nhiên xuất hiện ở trong nhà ăn……
Năm người theo Kỷ Nguyên lập tức có hành động, những người âm thầm ẩn nấp cũng bắt đầu kịch liệt đánh trả……
Lão quản gia lập tức bảo vệ Kỷ Nguyên ở phía sau, đi về phía tầng hai! Phòng trên tầng hai có thủy tinh chống đạn, là nơi an toàn nhất.
Trong toàn bộ trường hợp, chỉ sợ là có mình Kỷ Nguyên là khác biệt nhất. Khóe miệng gã vẫn mang theo ý cười lười nhác như trước……
Lại một vòng mới, mưa bom bão đạn không ngừng lại bắt đầu……
Cảnh gà bay chó sủa cũng bắt đầu……