Chương : 188
Năm tâm động 2027.
Sáng sớm đầu thu, không khí có chút lạnh, trong công viên ngẫu nhiên sẽ có những người già tập thể dục. Một đại thúc trung niên nho nhã ước chừng bốn mươi tuổi, đeo kính mắt gọng bạc, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ phiêu dật, trong tay xách một gói đồ ăn to chậm rì rì đi trên đường trong hoa viên. Một lão nhân đang tập thể dục nhìn thấy, vui tươi hớn hở cười dừng động tác “Tiểu Kỳ, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?”
“Dư gia gia, hôm nay ông cũng thức dậy sớm vậy, mới sáu giờ sáng đã ra đây tập thể dục rồi?” Đại thúc nho nhã dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân, theo thói quen vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, ôn hòa cười nói với lão nhân!
“Hai ngày nay cảm giác thân thể có chút không bằng được trước kia, ngủ không được, nên dậy sớm! Nghĩ không có việc gì để làm liền đến công viên tập thể dục, trước kia không biết, hôm nay sớm tới đây mới hiểu được công viên vào buổi sáng sớm còn có một loại không khí nhẹ nhàng khoan khoái hoàn toàn khác biệt!” Lão nhân một bên tập thể dục một bên vui tươi hớn hở nói, bộ dáng rất là cao hứng!
“Ha ha, đúng vậy! Dư gia gia nên ra ngoài đi đi lại lại nhiều hơn! Nếu đến trưa không có việc gì, cháu sẽ cùng ông hạ bàn cờ!” Đại thúc nho nhã cười nói, nhớ tới hôm nay mình không có việc gì làm liền muốn cùng Dư gia gia chơi cờ!
Lão nhân vừa nghe lời nói của đại thúc nho nhã, lập tức ngừng động tác. “Được, thật tốt! Buổi chiều ta đi tìm cháu, đúng rồi, Tiểu Kỳ dù sao cháu cũng không có việc gì làm, ta thèm điểm tâm cháu làm quá!” Lão nhân nói xong, nguyên lai ánh mắt còn đang híp lại trong nháy mắt liền hào quang đại phóng! Bộ dáng thèm ăn kia quả thật là có vài phần khôi hài!
Đại thúc nho nhã nghe lời nói của lão nhân, giơ giơ đồ ăn trong tay lên “Dư gia gia yên tâm, nguyên liệu nấu ăn cháu đều mua đủ rồi, cháu đi chuẩn bị đây! Chiều hôm nay chúng ta hảo hảo tranh tài!”
“Được!” Lão nhân cao hứng, khuôn mặt cũng hồng nhuận hẳn lên! Vui tươi hớn hở nhìn bóng dáng của đại thúc nho nhã đi càng ngày càng xa! Trong ánh mắt đục ngầu có một tia phiền muộn…… Thời điểm đứa nhỏ Tiểu Kỳ này đến đây là trong tình trạng mê mê hoặc hoặc, trên người mang theo một cỗ hơi thở tuyệt vọng, trong lòng ông thương tiếc đứa nhỏ này, đã đem phòng của mình cho nó thuê! Sau đó, trong những lời nói mơ của đứa nhỏ ông liền đoán được vài phần. Người yêu của đứa nhỏ này đã chết, hình như tên là Cửu gì đó…… Thật đáng thương, sau một thời gian nhìn nó tinh thần vẫn không tốt, ông liền thường thường quấn quít lấy nó đòi chơi cờ. Cái gọi là kỳ nghệ tĩnh tâm…… Nhiều năm như vậy, may mắn đứa nhỏ này tốt lên không ít!
Tạm biệt lão nhân, đại thúc nho nhã vẫn như trước giữ nguyên bước đi chậm rì rì của mình, bộ dáng thanh nhàn như nhàn vân dã hạc, đi về phía nhà mình, khóe miệng vẫn lộ vẻ mỉm cười như có như không, một đôi con ngươi bình thản nhìn phía trước, bên trong một mảnh yên tĩnh! Đã lâu không có đi thăm Tiêu Dương cùng Thần Quang, cũng nên tìm chút thời gian đi nhìn một cái, nghe nói hiện tại bọn họ đang nuôi một đứa nhỏ, là do Quý Hào cùng với tình nhân sinh ra! Sau khi đứa nhỏ này sinh hạ, Quý Hào liền buông tay mà quy thiên. Kỳ thật, việc này không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, từ khi Lục Dao chết trong bệnh viện tâm thần vài năm trước, bọn họ đã hiểu rồi…… Đứa nhỏ được Quý phụ cùng Quý mẫu nuôi dưỡng trong hai năm, sau khi hai lão nhân quy thiên, nhiệm vụ này liền dừng trên người Tiêu Dương cùng Thần Quang! Bất quá, chỉ sợ con hồ ly Tiêu Dương này đã sớm tính kế với đứa nhỏ. Nghe ý tứ trong lời nói của hắn là muốn chờ đứa nhỏ mười sáu tuổi, liền đem mọi thứ của công ty giao cho nó quản lý! Chính mình mang theo Thần Quang đi du lịch khắp nơi!
() mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn
Đại thúc nho nhã nghĩ đến việc này, khóe miệng cười càng thêm sâu! Không chỉ có việc này, hai ngày trước Mạc Dương gọi điện thoại đến, nghe nói là Thiên Nhiễm sắp sinh…… Việc này là từ lúc bọn họ theo Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi du ngoạn ở một bộ lạc xa xưa gì đó, Thiên Nhiễm ăn nhầm một loại trái cây, ai biết cư nhiên lại có thể mang thai! Mà Tiêu Dương cùng Thần Quang bọn họ……
Quả nhiên là người già đi liền dễ dàng hoài niệm! Không có việc gì luôn thích nghĩ đến những chuyện trước kia! Đại thúc nho nhã nhẹ giọng nỉ non một tiếng, thu hồi suy nghĩ đã bay rất xa của mình, tiếp tục từ từ đi về phía trước. Chờ đi ra khỏi công viên, ở trước một cái ngõ nhỏ, đại thúc nho nhã dừng bước, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía chỗ sâu trong ngõ. Nếu, anh không có nhìn lầm, bên trong giống như có một người đang nằm! Không biết vì cái gì, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, làm cho bước chân của anh không tự giác đi sâu vào trong ngõ……
Vào sâu trong ngõ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy một nam tử mặc trang phục màu đen đang nằm trên mặt đất. Nhìn không rõ bộ dáng, đại thúc nho nhã vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn “Anh có khỏe không?”
Đợi một hồi, đại thúc nho nhã không có đợi nam tử mặc đồ đen đáp lại liền đưa tay đặt túi đồ ăn sang một bên, lớn mật lật người nam tử lại. Khi nhìn thấy bộ dáng của nam tử, thân thể đại thúc nho nhã ngã ngồi trên mặt đất. Tiểu Cửu…… Như thế nào lại là Tiểu Cửu……
Đại thúc nho nhã thất thần một lúc, mới có chút run rẩy vươn tay, sờ lên khuôn mặt tái nhợt của nam tử. Bộ dáng cẩn thận chăm chú kia, giống như là thâm tình hơn một ngàn năm rồi. Là Tiểu Cửu, thật sự là Tiểu Cửu…… Sao Tiểu Cửu lại ở chỗ này? Tiểu Cửu, hóa ra cậu còn sống! Thật tốt!
“Buông ra” Đang lúc đại thúc nho nhã chuẩn bị vươn tay ôm lấy nam tử, nam tử đột nhiên mở miếng nói chuyện. Thanh âm lộ ra sự cứng rắn lạnh lùng! Như mũi băng nhọn đâm vào trái tim vừa mới sống lại của đại thúc nho nhã……
“Tiểu Cửu, tôi là Kỳ, tôi là Nam Cung Kỳ! Kỳ mà cậu yêu nhất!” Nam Cung Kỳ cũng không có buông tay đang ôm nam tử ra, chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện với hắn, trong thanh âm lộ ra sự mềm nhẹ ấm áp như gió xuân! Cúi đầu, Nam Cung Kỳ mới phát hiện hóa ra Tiểu Cửu cũng không có mở mắt…… “Tiểu Cửu, cậu mở to mắt nhìn xem, nhìn xem sẽ biết, tôi là Kỳ của cậu! Tôi là Nam Cung Kỳ!” Phát hiện này làm cho Nam Cung Kỳ mừng rỡ như điên. Hai tay có điểm không tự giác lắc lắc bả vai của nam tử!
“Đừng!” Đôi môi nam tử run rẩy nhẹ nhàng nói ra một chữ.
Lúc này Nam Cung Cửu mới phát hiện trước ngực nam tử sớm đã một mảnh màu đỏ! “Tiểu Cửu, không có việc gì, tôi đem cậu đến bác sĩ, tôi tìm Tiêu Dương. Y thuật của Tinh Thập vô cùng tốt. Cậu chờ chút tôi lập tức gọi điện thoại!” Nam Cung Kỳ nói xong, đôi tay lạnh cóng sờ soạng túi quần lấy ra điện thoại, gọi cho Quý Tiêu Dương.
Đang lúc Nam Cung Kỳ lo lắng gọi điện thoại, nam tử đã muốn thong thả mở ánh mắt đen bóng, sáng ngời như ánh sao của mình ra. Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của người nọ lộ ra sự sốt ruột cùng sợ hãi. Cái miệng của hắn bất giác xuất hiện một chút cười khẽ! Thật tốt, trên thế giới này còn có người sẽ vì mình mà lo lắng, vì mình mà khổ sở……
Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ gắt gao đuổi theo em! Đuổi theo sự ấm áp của em, sự thật tình của em……
Chờ Nam Cung Kỳ nói chuyện điện thoại xong, lại nhìn nam tử trong lòng là lúc hắn đã ngừng hô hấp, khóe miệng vẫn luôn ngậm chặt lại hàm chứa một nụ cười nhợt nhạt……
“Không!” Nam Cung Kỳ nhìn nam tử trong lòng, nước mặt từng giọt từng giọt không thể ngừng lại. Anh ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của nam tử “Không, Tiểu Cửu, cậu không thể như vậy. Hai lần đều bỏ rơi tôi…… Tiểu Cửu, cậu không thể như vậy! Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, cậu tỉnh tỉnh, Tiểu Cửu……”
……
Một giờ sau, chờ lúc Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang mang theo Tinh Thập và Tinh Thập Nhất đi vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, Nam Cung Kỳ ôm nam tử song song ngã xuống đất……
“Nhanh chóng cứu, nhanh lên!” Quý Tiêu Dương dại ra nửa giây ngắn ngủn liền chỉ huy người bên cạnh. Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất lập tức đi đến bên người Nam Cung Kỳ với nam tử kia, tiến hành kiểm tra!
Quý Thần Quang nhào vào lòng Quý Tiêu Dương, nức nở khóc nói “Không phải sự thật, anh ơi, này hết thảy không phải sự thật! Đúng hay không…… Kỳ, Tiểu Cửu, không phải sự thật…… Anh ơi!”
“Ngoan, Thần Thần, không khóc! Sẽ không phải là thật đâu! Chúng ta phải tin tưởng Tinh Thập và Tinh Thập Nhất!” Quý Tiêu Dương vừa nói dứt lời, Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất song song quỳ gối trước mặt hắn “Boss, chúng tôi bất lực……”
Quý Thần Quang vừa nghe vậy, thân thể nháy mắt trở nên yếu đuối ngất ở trong lòng Quý Tiêu Dương, Quý Tiêu Dương gắt gao ôm lấy Quý Thần Quang, ánh mắt nhìn chăm chú Nam Cung Kỳ cùng nam tử. Hồi lâu sau, hai đầu gối của hắn quỳ xuống đấy, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống: Người anh em, đi hảo!
……
Năm trọng sinh 1992.
Tôi đã cho là mình chết rồi! Nhưng là, khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy người nọ! Tuy rằng lúc này người nọ là bộ dáng đứa bé, nhưng tôi như thế nào có thể quên ánh mắt của người nọ! Bên trong là sự quan tâm từng làm cho tôi rung động…… Tôi đột nhiên muốn cười. Trong lòng là sự vui vẻ trước nay chưa từng có. Này có tính là nguyện vọng của tôi đã được thực hiện không? Tôi thật sự sống lại, hơn nữa còn gặp được người nọ! Một khi đã như vậy, tôi sẽ không buông tay, tôi muốn gắt gao theo đuổi người nọ, có được hết thảy của người ấy!
“Tiểu Cửu, em tỉnh rồi! Họng có còn đau nữa hay không? Đầu có còn choáng nữa không?” Nam Cung Kỳ thấy tiểu đường đệ (em họ) của mình rốt cục tỉnh. Nhanh chóng buông quyển sách trên tay, đi tới bên giường ôm thân mình nho nhỏ của hắn vào trong ngực.
Tiểu Cửu? Tiểu Cửu là ai? Tôi rõ ràng là Á Cửu! Bất quá, không quan hệ, chỉ cần có thể có được người nọ, tôi tên là cái gì cũng không sao cả! Ôm ấp của người nọ thực ấm áp! Tôi nghĩ tôi đã muốn hãm sâu vào rồi! “Không có việc gì!”
“Tiểu Cửu, có phải thân thể em còn khó chịu hay không? Như thế nào lại giọng nói lại cứng rắng như vậy?” Nam Cung Kỳ kỳ quái nhìn tiểu đường đệ như thế nào mà sau một hồi bệnh nặng thanh âm lại trở nên lạnh lùng thế này, rất kỳ quái. Rõ ràng trước kia là thanh âm nhuyễn nhu nãi thanh nãi khí! (tiếng trẻ con ngây ngô)
“Tôi đói!” Tôi không biết nên nói cái gì, ngữ khí này đã thành thói quen hơn ba mươi năm rồi, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không đổi được!
“Được, anh lập tức bảo người đi lấy cháo cho em, em chờ một chút, đừng lộn xộn. Cẩn thận ngã xuống giường đó!” Nam Cung Kỳ cẩn thận đặt tiểu đường đệ của mình lên trên giường, sau đó đi ra khỏi phòng!
……
Tôi từng nghĩ cả đời này cũng không thể biết được cái gì gọi là ấm áp! Hiện tại, loại người như tôi cũng có thể có được ấm áp! Nam Cung Kỳ, tôi sẽ không để em thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!
Sáng sớm đầu thu, không khí có chút lạnh, trong công viên ngẫu nhiên sẽ có những người già tập thể dục. Một đại thúc trung niên nho nhã ước chừng bốn mươi tuổi, đeo kính mắt gọng bạc, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ phiêu dật, trong tay xách một gói đồ ăn to chậm rì rì đi trên đường trong hoa viên. Một lão nhân đang tập thể dục nhìn thấy, vui tươi hớn hở cười dừng động tác “Tiểu Kỳ, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?”
“Dư gia gia, hôm nay ông cũng thức dậy sớm vậy, mới sáu giờ sáng đã ra đây tập thể dục rồi?” Đại thúc nho nhã dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân, theo thói quen vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, ôn hòa cười nói với lão nhân!
“Hai ngày nay cảm giác thân thể có chút không bằng được trước kia, ngủ không được, nên dậy sớm! Nghĩ không có việc gì để làm liền đến công viên tập thể dục, trước kia không biết, hôm nay sớm tới đây mới hiểu được công viên vào buổi sáng sớm còn có một loại không khí nhẹ nhàng khoan khoái hoàn toàn khác biệt!” Lão nhân một bên tập thể dục một bên vui tươi hớn hở nói, bộ dáng rất là cao hứng!
“Ha ha, đúng vậy! Dư gia gia nên ra ngoài đi đi lại lại nhiều hơn! Nếu đến trưa không có việc gì, cháu sẽ cùng ông hạ bàn cờ!” Đại thúc nho nhã cười nói, nhớ tới hôm nay mình không có việc gì làm liền muốn cùng Dư gia gia chơi cờ!
Lão nhân vừa nghe lời nói của đại thúc nho nhã, lập tức ngừng động tác. “Được, thật tốt! Buổi chiều ta đi tìm cháu, đúng rồi, Tiểu Kỳ dù sao cháu cũng không có việc gì làm, ta thèm điểm tâm cháu làm quá!” Lão nhân nói xong, nguyên lai ánh mắt còn đang híp lại trong nháy mắt liền hào quang đại phóng! Bộ dáng thèm ăn kia quả thật là có vài phần khôi hài!
Đại thúc nho nhã nghe lời nói của lão nhân, giơ giơ đồ ăn trong tay lên “Dư gia gia yên tâm, nguyên liệu nấu ăn cháu đều mua đủ rồi, cháu đi chuẩn bị đây! Chiều hôm nay chúng ta hảo hảo tranh tài!”
“Được!” Lão nhân cao hứng, khuôn mặt cũng hồng nhuận hẳn lên! Vui tươi hớn hở nhìn bóng dáng của đại thúc nho nhã đi càng ngày càng xa! Trong ánh mắt đục ngầu có một tia phiền muộn…… Thời điểm đứa nhỏ Tiểu Kỳ này đến đây là trong tình trạng mê mê hoặc hoặc, trên người mang theo một cỗ hơi thở tuyệt vọng, trong lòng ông thương tiếc đứa nhỏ này, đã đem phòng của mình cho nó thuê! Sau đó, trong những lời nói mơ của đứa nhỏ ông liền đoán được vài phần. Người yêu của đứa nhỏ này đã chết, hình như tên là Cửu gì đó…… Thật đáng thương, sau một thời gian nhìn nó tinh thần vẫn không tốt, ông liền thường thường quấn quít lấy nó đòi chơi cờ. Cái gọi là kỳ nghệ tĩnh tâm…… Nhiều năm như vậy, may mắn đứa nhỏ này tốt lên không ít!
Tạm biệt lão nhân, đại thúc nho nhã vẫn như trước giữ nguyên bước đi chậm rì rì của mình, bộ dáng thanh nhàn như nhàn vân dã hạc, đi về phía nhà mình, khóe miệng vẫn lộ vẻ mỉm cười như có như không, một đôi con ngươi bình thản nhìn phía trước, bên trong một mảnh yên tĩnh! Đã lâu không có đi thăm Tiêu Dương cùng Thần Quang, cũng nên tìm chút thời gian đi nhìn một cái, nghe nói hiện tại bọn họ đang nuôi một đứa nhỏ, là do Quý Hào cùng với tình nhân sinh ra! Sau khi đứa nhỏ này sinh hạ, Quý Hào liền buông tay mà quy thiên. Kỳ thật, việc này không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, từ khi Lục Dao chết trong bệnh viện tâm thần vài năm trước, bọn họ đã hiểu rồi…… Đứa nhỏ được Quý phụ cùng Quý mẫu nuôi dưỡng trong hai năm, sau khi hai lão nhân quy thiên, nhiệm vụ này liền dừng trên người Tiêu Dương cùng Thần Quang! Bất quá, chỉ sợ con hồ ly Tiêu Dương này đã sớm tính kế với đứa nhỏ. Nghe ý tứ trong lời nói của hắn là muốn chờ đứa nhỏ mười sáu tuổi, liền đem mọi thứ của công ty giao cho nó quản lý! Chính mình mang theo Thần Quang đi du lịch khắp nơi!
() mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn
Đại thúc nho nhã nghĩ đến việc này, khóe miệng cười càng thêm sâu! Không chỉ có việc này, hai ngày trước Mạc Dương gọi điện thoại đến, nghe nói là Thiên Nhiễm sắp sinh…… Việc này là từ lúc bọn họ theo Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi du ngoạn ở một bộ lạc xa xưa gì đó, Thiên Nhiễm ăn nhầm một loại trái cây, ai biết cư nhiên lại có thể mang thai! Mà Tiêu Dương cùng Thần Quang bọn họ……
Quả nhiên là người già đi liền dễ dàng hoài niệm! Không có việc gì luôn thích nghĩ đến những chuyện trước kia! Đại thúc nho nhã nhẹ giọng nỉ non một tiếng, thu hồi suy nghĩ đã bay rất xa của mình, tiếp tục từ từ đi về phía trước. Chờ đi ra khỏi công viên, ở trước một cái ngõ nhỏ, đại thúc nho nhã dừng bước, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía chỗ sâu trong ngõ. Nếu, anh không có nhìn lầm, bên trong giống như có một người đang nằm! Không biết vì cái gì, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, làm cho bước chân của anh không tự giác đi sâu vào trong ngõ……
Vào sâu trong ngõ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy một nam tử mặc trang phục màu đen đang nằm trên mặt đất. Nhìn không rõ bộ dáng, đại thúc nho nhã vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn “Anh có khỏe không?”
Đợi một hồi, đại thúc nho nhã không có đợi nam tử mặc đồ đen đáp lại liền đưa tay đặt túi đồ ăn sang một bên, lớn mật lật người nam tử lại. Khi nhìn thấy bộ dáng của nam tử, thân thể đại thúc nho nhã ngã ngồi trên mặt đất. Tiểu Cửu…… Như thế nào lại là Tiểu Cửu……
Đại thúc nho nhã thất thần một lúc, mới có chút run rẩy vươn tay, sờ lên khuôn mặt tái nhợt của nam tử. Bộ dáng cẩn thận chăm chú kia, giống như là thâm tình hơn một ngàn năm rồi. Là Tiểu Cửu, thật sự là Tiểu Cửu…… Sao Tiểu Cửu lại ở chỗ này? Tiểu Cửu, hóa ra cậu còn sống! Thật tốt!
“Buông ra” Đang lúc đại thúc nho nhã chuẩn bị vươn tay ôm lấy nam tử, nam tử đột nhiên mở miếng nói chuyện. Thanh âm lộ ra sự cứng rắn lạnh lùng! Như mũi băng nhọn đâm vào trái tim vừa mới sống lại của đại thúc nho nhã……
“Tiểu Cửu, tôi là Kỳ, tôi là Nam Cung Kỳ! Kỳ mà cậu yêu nhất!” Nam Cung Kỳ cũng không có buông tay đang ôm nam tử ra, chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện với hắn, trong thanh âm lộ ra sự mềm nhẹ ấm áp như gió xuân! Cúi đầu, Nam Cung Kỳ mới phát hiện hóa ra Tiểu Cửu cũng không có mở mắt…… “Tiểu Cửu, cậu mở to mắt nhìn xem, nhìn xem sẽ biết, tôi là Kỳ của cậu! Tôi là Nam Cung Kỳ!” Phát hiện này làm cho Nam Cung Kỳ mừng rỡ như điên. Hai tay có điểm không tự giác lắc lắc bả vai của nam tử!
“Đừng!” Đôi môi nam tử run rẩy nhẹ nhàng nói ra một chữ.
Lúc này Nam Cung Cửu mới phát hiện trước ngực nam tử sớm đã một mảnh màu đỏ! “Tiểu Cửu, không có việc gì, tôi đem cậu đến bác sĩ, tôi tìm Tiêu Dương. Y thuật của Tinh Thập vô cùng tốt. Cậu chờ chút tôi lập tức gọi điện thoại!” Nam Cung Kỳ nói xong, đôi tay lạnh cóng sờ soạng túi quần lấy ra điện thoại, gọi cho Quý Tiêu Dương.
Đang lúc Nam Cung Kỳ lo lắng gọi điện thoại, nam tử đã muốn thong thả mở ánh mắt đen bóng, sáng ngời như ánh sao của mình ra. Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của người nọ lộ ra sự sốt ruột cùng sợ hãi. Cái miệng của hắn bất giác xuất hiện một chút cười khẽ! Thật tốt, trên thế giới này còn có người sẽ vì mình mà lo lắng, vì mình mà khổ sở……
Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ gắt gao đuổi theo em! Đuổi theo sự ấm áp của em, sự thật tình của em……
Chờ Nam Cung Kỳ nói chuyện điện thoại xong, lại nhìn nam tử trong lòng là lúc hắn đã ngừng hô hấp, khóe miệng vẫn luôn ngậm chặt lại hàm chứa một nụ cười nhợt nhạt……
“Không!” Nam Cung Kỳ nhìn nam tử trong lòng, nước mặt từng giọt từng giọt không thể ngừng lại. Anh ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của nam tử “Không, Tiểu Cửu, cậu không thể như vậy. Hai lần đều bỏ rơi tôi…… Tiểu Cửu, cậu không thể như vậy! Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, cậu tỉnh tỉnh, Tiểu Cửu……”
……
Một giờ sau, chờ lúc Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang mang theo Tinh Thập và Tinh Thập Nhất đi vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, Nam Cung Kỳ ôm nam tử song song ngã xuống đất……
“Nhanh chóng cứu, nhanh lên!” Quý Tiêu Dương dại ra nửa giây ngắn ngủn liền chỉ huy người bên cạnh. Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất lập tức đi đến bên người Nam Cung Kỳ với nam tử kia, tiến hành kiểm tra!
Quý Thần Quang nhào vào lòng Quý Tiêu Dương, nức nở khóc nói “Không phải sự thật, anh ơi, này hết thảy không phải sự thật! Đúng hay không…… Kỳ, Tiểu Cửu, không phải sự thật…… Anh ơi!”
“Ngoan, Thần Thần, không khóc! Sẽ không phải là thật đâu! Chúng ta phải tin tưởng Tinh Thập và Tinh Thập Nhất!” Quý Tiêu Dương vừa nói dứt lời, Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất song song quỳ gối trước mặt hắn “Boss, chúng tôi bất lực……”
Quý Thần Quang vừa nghe vậy, thân thể nháy mắt trở nên yếu đuối ngất ở trong lòng Quý Tiêu Dương, Quý Tiêu Dương gắt gao ôm lấy Quý Thần Quang, ánh mắt nhìn chăm chú Nam Cung Kỳ cùng nam tử. Hồi lâu sau, hai đầu gối của hắn quỳ xuống đấy, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống: Người anh em, đi hảo!
……
Năm trọng sinh 1992.
Tôi đã cho là mình chết rồi! Nhưng là, khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy người nọ! Tuy rằng lúc này người nọ là bộ dáng đứa bé, nhưng tôi như thế nào có thể quên ánh mắt của người nọ! Bên trong là sự quan tâm từng làm cho tôi rung động…… Tôi đột nhiên muốn cười. Trong lòng là sự vui vẻ trước nay chưa từng có. Này có tính là nguyện vọng của tôi đã được thực hiện không? Tôi thật sự sống lại, hơn nữa còn gặp được người nọ! Một khi đã như vậy, tôi sẽ không buông tay, tôi muốn gắt gao theo đuổi người nọ, có được hết thảy của người ấy!
“Tiểu Cửu, em tỉnh rồi! Họng có còn đau nữa hay không? Đầu có còn choáng nữa không?” Nam Cung Kỳ thấy tiểu đường đệ (em họ) của mình rốt cục tỉnh. Nhanh chóng buông quyển sách trên tay, đi tới bên giường ôm thân mình nho nhỏ của hắn vào trong ngực.
Tiểu Cửu? Tiểu Cửu là ai? Tôi rõ ràng là Á Cửu! Bất quá, không quan hệ, chỉ cần có thể có được người nọ, tôi tên là cái gì cũng không sao cả! Ôm ấp của người nọ thực ấm áp! Tôi nghĩ tôi đã muốn hãm sâu vào rồi! “Không có việc gì!”
“Tiểu Cửu, có phải thân thể em còn khó chịu hay không? Như thế nào lại giọng nói lại cứng rắng như vậy?” Nam Cung Kỳ kỳ quái nhìn tiểu đường đệ như thế nào mà sau một hồi bệnh nặng thanh âm lại trở nên lạnh lùng thế này, rất kỳ quái. Rõ ràng trước kia là thanh âm nhuyễn nhu nãi thanh nãi khí! (tiếng trẻ con ngây ngô)
“Tôi đói!” Tôi không biết nên nói cái gì, ngữ khí này đã thành thói quen hơn ba mươi năm rồi, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không đổi được!
“Được, anh lập tức bảo người đi lấy cháo cho em, em chờ một chút, đừng lộn xộn. Cẩn thận ngã xuống giường đó!” Nam Cung Kỳ cẩn thận đặt tiểu đường đệ của mình lên trên giường, sau đó đi ra khỏi phòng!
……
Tôi từng nghĩ cả đời này cũng không thể biết được cái gì gọi là ấm áp! Hiện tại, loại người như tôi cũng có thể có được ấm áp! Nam Cung Kỳ, tôi sẽ không để em thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!