Chương : 198
Từ ngày đó về sau, mỗi lần một mình ở cùng Nam Cung Cửu, trong lòng Nam Cung Kỳ sẽ sinh ra một loại khiếp ý, thân thể luôn luôn căng cứng. Nam Cung Cửu hơi ngồi gần vào một chút, trong lòng anh sẽ run run rẩy rẩy! Sợ nếu không chú ý một cái, nó sẽ đẩy ngã mình, sau đó giống như ngày đó tránh cũng không tránh được, thiếu chút nữa đã bị cưỡng hôn! Mỗi lần nghĩ lại, Nam Cung Kỳ vẫn có chút sợ hãi.
Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ ngồi cách mình ba chỗ ngồi, khẽ hạ mi mắt, che dấu ý cười nhàn nhạt đáy mắt. Kỳ, thật thú vị! Lá gan nhỏ như vậy……
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu, đến nghỉ ngơi một chút, mẹ đã cắt một đĩa hoa quả rồi đây!” Mẹ Nam Cung đặt hoa quả lên mặt bàn, giơ giơ tay lên với Nam Cung Kỳ ngồi trước cửa sổ “Kỳ nhi, mau đứng lên đến ngồi cạnh Tiểu Cửu, cùng nhau ăn hoa quả uống nước nghỉ ngơi một chút đi, con đã xem sách hai tiếng rồi đó!”
Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay xuống, chần chờ một chút mới đứng lên, ngồi xuống ghế đối diện Nam Cung Cửu, cũng không có ngồi sô pha, vươn tay có chút không yên lòng lấy hoa quả ăn! Ánh mắt dừng trên cây cối ngoài cửa sổ……
“Hai đứa từ từ ăn, đừng nóng vội, nhớ rõ phải nghỉ ngơi nửa giờ mới được đọc sách tiếp! Mẹ đi siêu thị mua vài thứ!” Mẹ Nam Cung thấy hai đứa trẻ đều ngồi ăn, liền vội vàng nói một câu liền ra cửa.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đang lẳng lặng ăn hoa quả! Nam Cung Kỳ du thần nhìn cây cối ngoài cửa sổ, Nam Cung Cửu rất có hứng thú thỉnh thoảng lại trộm ngắm mặt Nam Cung Kỳ, trong đôi mắt đen như mực, hiện lên một tia ý cười cực kỳ mịt mờ!
Nam Cung Kỳ vừa mới bắt đầu cũng không chú ý, chờ ăn xong hoa quả trong tay rồi, khi thu hồi tầm mắt chuẩn bị lại lấy hoa quả tiếp, liền chạm đến đôi mắt cười của Nam Cung Cửu. Lập tức, Nam Cung Kỳ chợt nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, thân thể nháy mắt xuất hiện một loại cảm giác khẩn trương cùng bối rối không nói nên lời “Tiểu Cửu, em cười cái gì? Thật là khó hiểu!” Cầm lấy một miếng hoa quả, Nam Cung Kỳ bỏ lại một câu liền ngồi trở lại bàn học trước cửa sổ. Xem ra là chuẩn bị học bài tiếp!
“Còn chưa đến nửa giờ!” Nam Cung Cửu cầm dưa hấu cắn một miếng, nhìn Nam Cung Kỳ nhàn nhạt nói một câu.
Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại được Nam Cung Cửu đang nói cái gì. Anh không nói gì cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay! Hiển nhiên là nghĩ không để ý đến Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu ăn xong dưa hấu trong tay, sau đó đứng lên, dùng động tác phi thường nhanh đi tới trước mặt Nam Cung Kỳ, tựa đầu gần vào lỗ tai anh, rất là ác ý vươn đầu lưỡi liếm lên tai Nam Cung Kỳ một chút “Bác gái biết sẽ tức giận!”
“Em làm gì!” Nam Cung Kỳ thấy Nam Cung Cửu không nói gì nữa thì cũng chậm rãi không phòng bị gì cả, dần dần chìm vào trong quyển sách. Ai ngờ anh vừa thả lỏng tinh thần liền cảm giác bên tai của mình bị thứ gì đó liếm, khiến cho thân thể run lên, tiếp theo bên tai vang lên thanh âm như tiểu ác ma của Nam Cung Cửu. Nam Cung Kỳ lập tức liền lửa giận công tâm, tùy tay nâng quyển sách trên tay lên đánh về phía Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu nhanh nhẹn né tránh công kích của Nam Cung Kỳ, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ.
“Tiểu Cửu, em đứng đắn chút đi!” Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay, trong đôi mắt luôn luôn ôn hòa hiện lên nồng đậm lửa giận, trên khuôn mặt nhu hòa cũng xuất hiện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc!
Nam Cung Kỳ không nói gì, đôi con ngươi đen láy chỉ lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ, đáy mắt mang theo ý cười thực nhạt! Bộ dáng kia, nhìn qua rất là bình tĩnh tự nhiên.
Nam Cung Kỳ phi thường tức giận, lại không thể làm gì, vẫn là không thể đánh tiểu đường đệ của mình! Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thu dọn lại sách của mình, vội vàng về phòng. Nam Cung Cửu nghe được tiếng đóng cửa kịch liệt vang lên, ý cười nơi đáy mắt biến mất. Kỳ, giống như thật sự tức giận……
“Tiểu Cửu, sao chỉ có một mình con? Kỳ nhi đâu? Như thế nào lại không ăn gì mấy? Có phải không thích mấy loại này hau không?” Mẹ Nam Cung từ siêu thị trở về liền thấy đĩa hoa quả vẫn còn đầy, không thấy con trai của mình đâu, chỉ có một mình Tiểu Cửu đang đứng ngơ ngác.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, nhìn mẹ Nam Cung nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Sau đó tiếp tục ngồi trở lại sô pha đọc sách!
Buổi tối, khi ăn cơm, Nam Cung Kỳ tự đồng ngồi xuống vị trí của ba Nam Cung, không ngồi cùng với Nam Cung Cửu nữa! Mẹ Nam Cung theo trực giác biết được hai đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nhìn biểu tình của bọn nó, nàng cũng không có cách nào để hỏi…… Thở dài một hơi, hy vọng bọn nó có thể nhanh chóng hòa hảo!
Ngày hôm sau, trước khi đến trước, Nam Cung Kỳ còn đang ăn sáng đột nhiên đứng dậy đeo túi sách, không nói gì với Nam Cung Cửu, cũng không chờ hắn, liền đi ra khỏi nhà. Mẹ Nam Cung vừa muốn mở miệng gọi Nam Cung Kỳ lại thì bị Nam Cung Cửu ngăn trở, mẹ Nam Cung chỉ có thể thở dài…… Nhìn Nam Cung Cửu lẳng lặng không nhanh không chậm không nói gì đi theo phía sau, hai đứa một cao một thấp, một trước một sau, dần dần biến mất ở chỗ rẽ.
Buổi chiều khi tan học, Nam Cung Kỳ về đến nhà trước, Nam Cung Cửu chầm chậm năm phút sau mới về đến nơi. Mẹ Nam Cung nhìn mà có điểm nổi giận. Nói hai câu với Nam Cung Kỳ. Nam Cung Kỳ cũng không có phản bác, chỉ trầm mặc nghe. Mẹ Nam Cung nghĩ là con trai mình biết lỗi rồi, nhưng là ngày hôm sau, vẫn là tình trạng như vậy. Loại tình huống này sau suốt một tuần mới chậm rãi trở nên tốt hơn. Tuy rằng hai người không nói lời nào, nhưng Nam Cung Kỳ lại bắt đầu chậm rãi chờ Nam Cung Cửu, chậm rãi khôi phục trạng thái cùng nhau đến trường cùng nhau tan học trước kia. Mẹ Nam Cung nhìn, tâm tư lo lắng cũng buông xuống được. Chậm rãi có chuyển biến tốt là may rồi……
Khi mẹ Nam Cung nghĩ trạng thái của Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu dần dần chuyển tốt là lúc vẫn không có động tĩnh gì cả. Hai đứa vẫn cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, sau đó thời điểm cùng nhau một chỗ, trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc…… Một tuần qua đi, một tháng qua đi, hai tháng, ba tháng, đến khi nghỉ đông, lễ mừng năm mới cũng đến, Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu cũng không nói thêm lời gì với nhau……
Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung ở một bên nhìn mà sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào. Bọn họ nhiều lần một mình hỏi riêng Nam Cung Cửu và Nam Cung Kỳ, hai đứa một đứa cười cười nói không có việc gì, một đứa trầm mặc không nói gì……
Loại trạng thái trầm mặc này vẫn duy trì cho đến khi mẹ Nam Cung Cửu, Trần Nhã đến! Trước lễ mừng năm mới một ngày, Trần Nhã đột nhiên xuất hiện, nói nàng cùng với Nam Cung Thiên mấy ngày nay đã xử lý xong hết chuyện của công ty, muốn nghỉ xả hơi năm ngày nên đến đón Nam Cung Cửu về nhà hảo hảo đón năm mới. Đã gần một năm không gặp rồi, rất là nhớ con! Nam Cung Cửu nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc không nói gì. Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung thì lại rất vui mừng. Bọn họ tặng rất nhiều sủi cảo và bánh trôi cho Trần Nhã, để cho nàng mang về nhà ăn! Thế này thì mới có không khí năm mới. Trần Nhã đều cười tiếp nhận hết!
Trước khi đi, Nam Cung Cửu gõ cửa phòng Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ mở cửa ra lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu đứng ngoài cửa phòng. Sau đó xoay người trở lại trước bàn học.
“Tôi phải đi!” Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, nhàn nhạt nói một câu! Hắn, không biết vì cái gì lâu như vậy mà Kỳ không nói chuyện với hắn, nếu là vì tức giận thì mấy tháng cũng đã qua, hẳn là Kỳ hết giận rồi……
Nam Cung Kỳ nghe, lẳng lặng trầm mặc gần một phút đồng hồ mới mở miệng đáp lại một câu “Cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với anh!” Rõ ràng là lỗi của nó, cho dù không đến giải thích với mình thì thôi, cư nhiên còn dám trưng khuôn mặt lạnh tanh lên, không nói chuyện với mình! Hừ, không nói thì không nói, ai hiếm lạ……
Nam Cung Cửu ngây ngẩn cả người…… Có ý tứ gì? “Kỳ, tôi đi rồi! Anh……” Nam Cung Cửu muốn nói gì đó nhưng trầm mặc đã thành thói quen rồi, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không biết nên nói cái gì……
“Anh biết rồi! Cũng không phải không trở lại, không phải là năm ngày sao. Mau đi đi, đừng để cho thẩm thẩm chờ sốt ruột!” Nam Cung Kỳ đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Cung Cửu, khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn nhu.
Nam Cung Cửu nhìn mà có chút ngây ngốc! Kỳ cười với hắn! Lâu như vậy, rốt cục Kỳ cũng nguyện ý nói chuyện với hắn! Cảm giác cả người cao hứng giống như đang bay lên không trung vậy!
“Cười ngu cái gì, mau đi đi, thẩm thẩm đang gọi em đó!” Nhìn bộ dáng ngơ ngác khó có được của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cười càng thêm vui vẻ!
“Ân. Được!” Nam Cung Cửu đáp lại một tiếng, đôi mắt đen như mực lại nhìn Nam Cung Kỳ thật sâu một cái, sau đó cười xoay người cùng Trần Nhã rời khỏi biệt thự!
……
Lần ra đi này, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đều không nghĩ đến, lần chia tay này, không chỉ có năm ngày, mà là, suốt năm năm……
Năm mới qua rồi, qua mùng năm, mùng mười đến, Nam Cung Kỳ cẩn thận xem ngày, đã suốt mười ngày rồi, Nam Cung Cửu vẫn như trước không có trở về! Nam Cung Kỳ cảm giác trong lòng trống rỗng có chút khó chịu……
Hai tháng trôi qua, nghỉ đông cũng hết, học kỳ mới đến…… Nam Cung Kỳ nhìn diệp tử ngoài cửa sổ, có một chút đều nảy mầm hết rồi, nhưng Nam Cung Cửu vẫn không về…… Mở của phòng Nam Cung Cửu ở ra, bên trong sạch sẽ không chút bụi bậm, Tiểu Cửu mà về là tùy thời đều có thể ở tiếp. Nhưng là, nó không về…… Cảm giác ánh mắt có chút xoát, có chút đau……
Ba tháng trôi qua, mùa hè đến rồi, Nam Cung Kỳ nhìn con số trên lịch, đã suốt ba tháng. Nam Cung Cửu không có chút tin tức nào, cũng không trở về…… Nam Cung Kỳ lấy ảnh chụp phong cảnh ở trong ngăn kéo ra, nhìn hình ảnh ở trên đó, vừa nhìn là thất thần cả một buổi chiều……
Năm mới lại đến, một năm trôi qua, Nam Cung Kỳ đã muốn thực bình tĩnh, trên mặt cùng ánh mắt đều hàm chứa nụ cười ôn hòa nhàn nhạt! Không hề đem nhớ nhung trong lòng biểu hiện ra mặt! Chính là sẽ thường thường sờ ảnh ở trong ví! Trong đầu sẽ hiện ra một ít suy nghĩ: Hiện tại trông Tiểu Cửu ra sao nhỉ? Đang làm cái gì?…… Mỗi lần nghĩ là trong lòng lại thấy là lạ, khó chịu……
Xuân đi thu đến, hoa nở lại tàn, ngày như nước chảy chậm rãi trôi qua, trong chớp mắt đã là năm năm……
Nam Cung Kỳ cũng đi rồi. Anh dùng lý do việc học mà rời khỏi nhà, định dọn ra ngoài sống! Không ai biết, có lẽ ngay cả chính anh cũng mơ hồ, rốt cuộc lý do dọn ra ngoài là gì…… Chính là cảm giác càng ngốc ở nhà càng thấy áp lực……
Edit xong từ hôm qua rồi mà giờ mới về đến nhà để post bài cho các tềnh êu xin lỗi nhiaa
Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ ngồi cách mình ba chỗ ngồi, khẽ hạ mi mắt, che dấu ý cười nhàn nhạt đáy mắt. Kỳ, thật thú vị! Lá gan nhỏ như vậy……
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu, đến nghỉ ngơi một chút, mẹ đã cắt một đĩa hoa quả rồi đây!” Mẹ Nam Cung đặt hoa quả lên mặt bàn, giơ giơ tay lên với Nam Cung Kỳ ngồi trước cửa sổ “Kỳ nhi, mau đứng lên đến ngồi cạnh Tiểu Cửu, cùng nhau ăn hoa quả uống nước nghỉ ngơi một chút đi, con đã xem sách hai tiếng rồi đó!”
Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay xuống, chần chờ một chút mới đứng lên, ngồi xuống ghế đối diện Nam Cung Cửu, cũng không có ngồi sô pha, vươn tay có chút không yên lòng lấy hoa quả ăn! Ánh mắt dừng trên cây cối ngoài cửa sổ……
“Hai đứa từ từ ăn, đừng nóng vội, nhớ rõ phải nghỉ ngơi nửa giờ mới được đọc sách tiếp! Mẹ đi siêu thị mua vài thứ!” Mẹ Nam Cung thấy hai đứa trẻ đều ngồi ăn, liền vội vàng nói một câu liền ra cửa.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đang lẳng lặng ăn hoa quả! Nam Cung Kỳ du thần nhìn cây cối ngoài cửa sổ, Nam Cung Cửu rất có hứng thú thỉnh thoảng lại trộm ngắm mặt Nam Cung Kỳ, trong đôi mắt đen như mực, hiện lên một tia ý cười cực kỳ mịt mờ!
Nam Cung Kỳ vừa mới bắt đầu cũng không chú ý, chờ ăn xong hoa quả trong tay rồi, khi thu hồi tầm mắt chuẩn bị lại lấy hoa quả tiếp, liền chạm đến đôi mắt cười của Nam Cung Cửu. Lập tức, Nam Cung Kỳ chợt nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, thân thể nháy mắt xuất hiện một loại cảm giác khẩn trương cùng bối rối không nói nên lời “Tiểu Cửu, em cười cái gì? Thật là khó hiểu!” Cầm lấy một miếng hoa quả, Nam Cung Kỳ bỏ lại một câu liền ngồi trở lại bàn học trước cửa sổ. Xem ra là chuẩn bị học bài tiếp!
“Còn chưa đến nửa giờ!” Nam Cung Cửu cầm dưa hấu cắn một miếng, nhìn Nam Cung Kỳ nhàn nhạt nói một câu.
Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại được Nam Cung Cửu đang nói cái gì. Anh không nói gì cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay! Hiển nhiên là nghĩ không để ý đến Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu ăn xong dưa hấu trong tay, sau đó đứng lên, dùng động tác phi thường nhanh đi tới trước mặt Nam Cung Kỳ, tựa đầu gần vào lỗ tai anh, rất là ác ý vươn đầu lưỡi liếm lên tai Nam Cung Kỳ một chút “Bác gái biết sẽ tức giận!”
“Em làm gì!” Nam Cung Kỳ thấy Nam Cung Cửu không nói gì nữa thì cũng chậm rãi không phòng bị gì cả, dần dần chìm vào trong quyển sách. Ai ngờ anh vừa thả lỏng tinh thần liền cảm giác bên tai của mình bị thứ gì đó liếm, khiến cho thân thể run lên, tiếp theo bên tai vang lên thanh âm như tiểu ác ma của Nam Cung Cửu. Nam Cung Kỳ lập tức liền lửa giận công tâm, tùy tay nâng quyển sách trên tay lên đánh về phía Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu nhanh nhẹn né tránh công kích của Nam Cung Kỳ, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ.
“Tiểu Cửu, em đứng đắn chút đi!” Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay, trong đôi mắt luôn luôn ôn hòa hiện lên nồng đậm lửa giận, trên khuôn mặt nhu hòa cũng xuất hiện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc!
Nam Cung Kỳ không nói gì, đôi con ngươi đen láy chỉ lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ, đáy mắt mang theo ý cười thực nhạt! Bộ dáng kia, nhìn qua rất là bình tĩnh tự nhiên.
Nam Cung Kỳ phi thường tức giận, lại không thể làm gì, vẫn là không thể đánh tiểu đường đệ của mình! Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thu dọn lại sách của mình, vội vàng về phòng. Nam Cung Cửu nghe được tiếng đóng cửa kịch liệt vang lên, ý cười nơi đáy mắt biến mất. Kỳ, giống như thật sự tức giận……
“Tiểu Cửu, sao chỉ có một mình con? Kỳ nhi đâu? Như thế nào lại không ăn gì mấy? Có phải không thích mấy loại này hau không?” Mẹ Nam Cung từ siêu thị trở về liền thấy đĩa hoa quả vẫn còn đầy, không thấy con trai của mình đâu, chỉ có một mình Tiểu Cửu đang đứng ngơ ngác.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, nhìn mẹ Nam Cung nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Sau đó tiếp tục ngồi trở lại sô pha đọc sách!
Buổi tối, khi ăn cơm, Nam Cung Kỳ tự đồng ngồi xuống vị trí của ba Nam Cung, không ngồi cùng với Nam Cung Cửu nữa! Mẹ Nam Cung theo trực giác biết được hai đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nhìn biểu tình của bọn nó, nàng cũng không có cách nào để hỏi…… Thở dài một hơi, hy vọng bọn nó có thể nhanh chóng hòa hảo!
Ngày hôm sau, trước khi đến trước, Nam Cung Kỳ còn đang ăn sáng đột nhiên đứng dậy đeo túi sách, không nói gì với Nam Cung Cửu, cũng không chờ hắn, liền đi ra khỏi nhà. Mẹ Nam Cung vừa muốn mở miệng gọi Nam Cung Kỳ lại thì bị Nam Cung Cửu ngăn trở, mẹ Nam Cung chỉ có thể thở dài…… Nhìn Nam Cung Cửu lẳng lặng không nhanh không chậm không nói gì đi theo phía sau, hai đứa một cao một thấp, một trước một sau, dần dần biến mất ở chỗ rẽ.
Buổi chiều khi tan học, Nam Cung Kỳ về đến nhà trước, Nam Cung Cửu chầm chậm năm phút sau mới về đến nơi. Mẹ Nam Cung nhìn mà có điểm nổi giận. Nói hai câu với Nam Cung Kỳ. Nam Cung Kỳ cũng không có phản bác, chỉ trầm mặc nghe. Mẹ Nam Cung nghĩ là con trai mình biết lỗi rồi, nhưng là ngày hôm sau, vẫn là tình trạng như vậy. Loại tình huống này sau suốt một tuần mới chậm rãi trở nên tốt hơn. Tuy rằng hai người không nói lời nào, nhưng Nam Cung Kỳ lại bắt đầu chậm rãi chờ Nam Cung Cửu, chậm rãi khôi phục trạng thái cùng nhau đến trường cùng nhau tan học trước kia. Mẹ Nam Cung nhìn, tâm tư lo lắng cũng buông xuống được. Chậm rãi có chuyển biến tốt là may rồi……
Khi mẹ Nam Cung nghĩ trạng thái của Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu dần dần chuyển tốt là lúc vẫn không có động tĩnh gì cả. Hai đứa vẫn cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, sau đó thời điểm cùng nhau một chỗ, trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc…… Một tuần qua đi, một tháng qua đi, hai tháng, ba tháng, đến khi nghỉ đông, lễ mừng năm mới cũng đến, Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu cũng không nói thêm lời gì với nhau……
Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung ở một bên nhìn mà sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào. Bọn họ nhiều lần một mình hỏi riêng Nam Cung Cửu và Nam Cung Kỳ, hai đứa một đứa cười cười nói không có việc gì, một đứa trầm mặc không nói gì……
Loại trạng thái trầm mặc này vẫn duy trì cho đến khi mẹ Nam Cung Cửu, Trần Nhã đến! Trước lễ mừng năm mới một ngày, Trần Nhã đột nhiên xuất hiện, nói nàng cùng với Nam Cung Thiên mấy ngày nay đã xử lý xong hết chuyện của công ty, muốn nghỉ xả hơi năm ngày nên đến đón Nam Cung Cửu về nhà hảo hảo đón năm mới. Đã gần một năm không gặp rồi, rất là nhớ con! Nam Cung Cửu nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc không nói gì. Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung thì lại rất vui mừng. Bọn họ tặng rất nhiều sủi cảo và bánh trôi cho Trần Nhã, để cho nàng mang về nhà ăn! Thế này thì mới có không khí năm mới. Trần Nhã đều cười tiếp nhận hết!
Trước khi đi, Nam Cung Cửu gõ cửa phòng Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ mở cửa ra lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu đứng ngoài cửa phòng. Sau đó xoay người trở lại trước bàn học.
“Tôi phải đi!” Nam Cung Cửu nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, nhàn nhạt nói một câu! Hắn, không biết vì cái gì lâu như vậy mà Kỳ không nói chuyện với hắn, nếu là vì tức giận thì mấy tháng cũng đã qua, hẳn là Kỳ hết giận rồi……
Nam Cung Kỳ nghe, lẳng lặng trầm mặc gần một phút đồng hồ mới mở miệng đáp lại một câu “Cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với anh!” Rõ ràng là lỗi của nó, cho dù không đến giải thích với mình thì thôi, cư nhiên còn dám trưng khuôn mặt lạnh tanh lên, không nói chuyện với mình! Hừ, không nói thì không nói, ai hiếm lạ……
Nam Cung Cửu ngây ngẩn cả người…… Có ý tứ gì? “Kỳ, tôi đi rồi! Anh……” Nam Cung Cửu muốn nói gì đó nhưng trầm mặc đã thành thói quen rồi, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không biết nên nói cái gì……
“Anh biết rồi! Cũng không phải không trở lại, không phải là năm ngày sao. Mau đi đi, đừng để cho thẩm thẩm chờ sốt ruột!” Nam Cung Kỳ đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Cung Cửu, khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn nhu.
Nam Cung Cửu nhìn mà có chút ngây ngốc! Kỳ cười với hắn! Lâu như vậy, rốt cục Kỳ cũng nguyện ý nói chuyện với hắn! Cảm giác cả người cao hứng giống như đang bay lên không trung vậy!
“Cười ngu cái gì, mau đi đi, thẩm thẩm đang gọi em đó!” Nhìn bộ dáng ngơ ngác khó có được của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cười càng thêm vui vẻ!
“Ân. Được!” Nam Cung Cửu đáp lại một tiếng, đôi mắt đen như mực lại nhìn Nam Cung Kỳ thật sâu một cái, sau đó cười xoay người cùng Trần Nhã rời khỏi biệt thự!
……
Lần ra đi này, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đều không nghĩ đến, lần chia tay này, không chỉ có năm ngày, mà là, suốt năm năm……
Năm mới qua rồi, qua mùng năm, mùng mười đến, Nam Cung Kỳ cẩn thận xem ngày, đã suốt mười ngày rồi, Nam Cung Cửu vẫn như trước không có trở về! Nam Cung Kỳ cảm giác trong lòng trống rỗng có chút khó chịu……
Hai tháng trôi qua, nghỉ đông cũng hết, học kỳ mới đến…… Nam Cung Kỳ nhìn diệp tử ngoài cửa sổ, có một chút đều nảy mầm hết rồi, nhưng Nam Cung Cửu vẫn không về…… Mở của phòng Nam Cung Cửu ở ra, bên trong sạch sẽ không chút bụi bậm, Tiểu Cửu mà về là tùy thời đều có thể ở tiếp. Nhưng là, nó không về…… Cảm giác ánh mắt có chút xoát, có chút đau……
Ba tháng trôi qua, mùa hè đến rồi, Nam Cung Kỳ nhìn con số trên lịch, đã suốt ba tháng. Nam Cung Cửu không có chút tin tức nào, cũng không trở về…… Nam Cung Kỳ lấy ảnh chụp phong cảnh ở trong ngăn kéo ra, nhìn hình ảnh ở trên đó, vừa nhìn là thất thần cả một buổi chiều……
Năm mới lại đến, một năm trôi qua, Nam Cung Kỳ đã muốn thực bình tĩnh, trên mặt cùng ánh mắt đều hàm chứa nụ cười ôn hòa nhàn nhạt! Không hề đem nhớ nhung trong lòng biểu hiện ra mặt! Chính là sẽ thường thường sờ ảnh ở trong ví! Trong đầu sẽ hiện ra một ít suy nghĩ: Hiện tại trông Tiểu Cửu ra sao nhỉ? Đang làm cái gì?…… Mỗi lần nghĩ là trong lòng lại thấy là lạ, khó chịu……
Xuân đi thu đến, hoa nở lại tàn, ngày như nước chảy chậm rãi trôi qua, trong chớp mắt đã là năm năm……
Nam Cung Kỳ cũng đi rồi. Anh dùng lý do việc học mà rời khỏi nhà, định dọn ra ngoài sống! Không ai biết, có lẽ ngay cả chính anh cũng mơ hồ, rốt cuộc lý do dọn ra ngoài là gì…… Chính là cảm giác càng ngốc ở nhà càng thấy áp lực……
Edit xong từ hôm qua rồi mà giờ mới về đến nhà để post bài cho các tềnh êu xin lỗi nhiaa