Chương : 206
Bên tai vang lên câu trả lời của Nam Cung Cửu, trong một khắc đó Nam Cung Kỳ cho rằng mình bị sinh ra ảo giác, nếu không sao anh lại nghe được lời nói như thế này…… Nhất định là mình sinh ra ảo giác rồi! Qua hồi lâu sau, Nam Cung Kỳ mới tìm lại được tinh thần, có chút hư nhược cười với Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu, buổi trưa muốn ăn cái gì?”
Nam Cung Cửu nháy nháy mắt của mình, trong đôi con ngươi đen như mực chợt lóe lên ý cười. Hắn không nghĩ tới, còn có loại phản ứng như thế này…… Nhưng là, Kỳ em càng muốn trốn thì tôi càng muốn nói rõ ràng! “Kỳ, những gì tôi vừa nói đều là thật!”
…… Thân thể Nam Cung Kỳ lập tức cứng ngắc, cảm giác cả người một trận phát run, liền ngay cả nụ cười miễn cưỡng cùng đều không thể giả bộ được nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh khẽ run tay có chút hốt hoảng đẩy kính mắt của mình, qua gần một phút mới mở miệng nói chuyện “Nói cái gì là thật? Tiểu Cửu, đến giờ phải nấu cơm rồi. Anh đi làm cơm cái đã.” Vội vã nói xong, Nam Cung Kỳ có chút chật vật đứng lên, còn chưa chờ thân lảo đảo muốn ngã đứng vững lại, liền chạy đi chuẩn bị hướng về phía nhà bếp.
Nam Cung Cửu nhìn bóng lưng lay động của Nam Cung Kỳ, tại thời điểm anh bước chân liền đưa tay ra kéo anh một lần nữa ngã xuống ghế sô pha. “Kỳ, đừng có trốn. Trong lòng anh cần phải rõ ràng một điểm, những gì ngày hôm nay tôi nói, đều là xuất phát từ tình cảm chân thành của tôi.”
“Cái, cái gì…… Tiểu Cửu, đừng nói giỡn, này, này chả buồn cười tý nào cả……” Nam Cung Kỳ ngồi ngay ngắn lại, vươn tay mò tìm kính của mình trên ghế sô pha, sau đó nhanh chóng đeo vào. Mắt không dám nhìn Nam Cung Cửu, nhẹ cúi thấp đầu, thanh âm có chút run rẩy, có chút sợ hãi nói lắp.
“Kỳ, có phải là chuyện cười hay không, tôi nghĩ trong lòng anh cần phải rõ ràng.” Hôm nay Nam Cung Cửu đã quyết định rồi, muốn cho Nam Cung Kỳ biết tình cảm của mình đối với anh, ẩn nhẫn ròng rã mười một năm, thế là đủ lắm rồi! Hắn không muốn nhịn nữa, bưu kiện đã tới, trong tương lai không xa hắn phải rời khỏi nơi này, sang Pháp. Hết thảy tất cả bên kia đều không biết trước được thế nào. Nhưng là hắn không sợ, hắn cũng đã đem tương lai giữa bọn họ dự định tốt. Bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ vì tương lai của hai người họ mà phấn đấu. Nhưng là những gian khổ phấn đấu này, nhất định phải có tình cảm ở trong đó, hắn mới có thể kiên cường dũng cảm bước tiếp. Nếu chỉ có một mình, thì dù như thế nào cũng không đuổi kịp được hạnh phúc……
Nam Cung Kỳ cúi đầu trầm mặc không nói gì. Im lặng thật lâu qua đi, Nam Cung Kỳ rốt cục mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút ám ách “Tiểu Cửu, đây chỉ là một chuyện cười.” Âm thanh lộ ra sự kiên định chưa từng có, nói xong Nam Cung Kỳ liền đứng lên, tại lúc quay người, ánh mắt sâu sắc liếc nhìn Nam Cung Cửu một cái.
Ánh mắt kia…… Nam Cung Cửu nhìn hiểu. Là không nói mà từ chối…… Nam Cung Cửu đột nhiên cảm giác đôi mắt của mình có chút đau đớn mệt mỏi, ngực giống như bị người ta dùng chùy sắt hung hăng đập một phát. Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng vỡ nát, nhẹ nhàng, từ từ, giống như mưa phùn ngày xuân, lòng dần dần lạnh lẽo……
“Đây không phải là chuyện cười!” Nam Cung Cửu dại ra trong vài giây ngắn ngủi, cấp tốc đứng lên, tại thời điểm Nam Cung Kỳ sắp đóng cửa, liền cố gắng xông vào phòng của anh, vây Nam Cung Kỳ tại trên cửa, đôi con ngươi đen như mực u ám thâm thúy nhìn thẳng vào Nam Cung Kỳ. Ánh mắt rất chấp nhất cùng kiên định.
“Tiểu Cửu!” Nam Cung Kỳ mặt nhăn mày nhíu, trong mắt lóe lên sự căm tức, ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn về phía Nam Cung Cửu. “Đây chỉ là một chuyện cười!” Nam Cung Kỳ lập lại lời mình vừa nói. Dừng lại một hồi, anh tiếp tục nói “Chúng ta vẫn là anh em tốt như hình với bóng.” Chỉ là anh em……
Nam Cung Cửu cảm thấy Nam Cung Kỳ kiên định từ chối, đôi mắt khẽ nhắm lại, lông mi thật dài theo tâm tình chập chờn của Nam Cung Cửu mà hơi khẽ run, một giọt thanh lệ từ khóe mắt của Nam Cung Cửu lướt xuống…… Từ đầu đến cuối, Nam Cung Cửu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nam Cung Kỳ nhìn khuôn mặt thống khổ gần trong gang tấc, trong lòng đau giống như bị kim đâm. Anh rất muốn đưa tay ra lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt Nam Cung Cửu, nhưng là ngón tay này thủy chung đều không thể duỗi ra…… Trong lòng anh biết rõ, dù thế nào thì…… Anh cũng không dám!……
“Buông tay đi……” Không thể đưa tay ra an ủi Tiểu Cửu, chỉ có thể lẳng lặng nhìn, Nam Cung Kỳ cảm giác càng ngày càng ngột ngạt không thể thở được, ngực giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, buồn buồn, nghẹn đau…… Anh cũng khẽ nhắm hai mắt lại, có chút vô lực nói ra ba chữ.
Nam Cung Cửu nghe, cũng không dám mở mắt ra, hắn sợ nhìn thấy sự từ chối kiên định trong mắt Nam Cung Kỳ…… Hắn cảm giác được sự thống khổ sinh bất dục tử. “Tại sao?” Không nỡ buông tay…… Sao có thể nói buông liền buông? Xuyên qua mấy chục năm thời không, đi đến bên cạnh em, khổ sở chờ đợi ròng rã mười năm, sao có thể nói buông liền buông?……
“Bởi vì, bản thân nó đúng là một chuyện cười!” Lời này, Nam Cung Kỳ cũng không biết mình là làm sao nói ra khỏi miệng…… Anh chỉ biết là, sau khi nói xong lời này, anh cảm giác khoang miệng mình tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Chuyện cười?” Nam Cung Cửu cúi thấp đầu, để ở trước ngực Nam Cung Kỳ, hít lấy khí tức ấm áp giống như mùa xuân quen thuộc, tâm lại băng lãnh như trời đông giá rét…… Kỳ, người ôn nhu như em, hóa ra cũng sẽ nói ra loại lời nói sắc bén trực tiếp cắt lên máu thịt người ta như vậy……
Nghe Nam Cung Cửu lặp lại, Nam Cung Kỳ ngậm chặt miệng không nói gì. Trong con ngươi ôn nhuận, một mảnh u tĩnh……
……
Buổi chiều mười ngày sau, Nam Cung Kỳ lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, cầm chén trà trong tay, hai mắt nhìn chỗ trống trên bàn thủy tinh…… Có lẽ chính Nam Cung Kỳ cũng không phát hiện ra, chén trà anh đang uống là Nam Cung Cửu, chỗ ngồi cũng là của Nam Cung Cửu……
Trong phòng khách yên tĩnh tràn ngập cảm giác ưu thương nhàn nhạt, giống như những hạt bụi li ti bay lả tả trong phòng khách, nhưng bay thế nào cũng không thể ra khỏi phòng khách này……
Điện thoại di động vang lên, sau một phút Nam Cung Kỳ mới từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, động tác có chút chậm rãi cầm điện thoại lên, ấn nút nghe. Anh còn chưa kịp nói gì, thanh âm lo lắng của mẹ Nam Cung liền vang lên “Kỳ nhi, Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……”
Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……
Sau đó còn nói gì đó, Nam Cung Kỳ không nghe được nữa. Trong đầu chỉ còn lại một câu. Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……
Ngắt điện thoại, Nam Cung Kỳ ngẩn người nhìn màn hình điện thoại. Ngày 13 tháng 5.
Lúc này, Nam Cung Kỳ mới phản ứng lại được, Tiểu Cửu đã rời đi mười ngày…… Mới mười ngày, tại sao anh lại cảm giác giống như mấy năm rồi? Lâu giống như năm năm anh chờ đợi lần trước vậy…… Chỉ là, lần này sợ là sẽ càng lâu hơn. Pháp…… Nước Pháp a…… Nam Cung Kỳ ngẩng đầu nhìn trần nhà. Khoảng cách xa như vậy……
Đêm hôm ấy, Nam Cung Kỳ mơ một giấc mơ! Trong mộng có một đôi mắt, xuyên qua cửa kính xe, xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng nhìn anh, trong đôi mắt đen láy đó là thần sắc chăm chú trước nay chưa từng có. Giữa lúc anh bắt đầu có chút rõ ràng, hình ảnh trong mộng đột nhiên thay đổi. Một đứa bé đứng trước cửa, dáng dấp nhỏ bé tầm năm tuổi, nụ cười rất nhạt mang chút ngây ngô cùng chất phác. Đợi đến lúc anh vừa định nhìn xem đứa bé đó là ai thì hình ảnh lại chuyển tiếp. Anh bị vây lại trên tường, anh nghe thấy tiếng nói của mình, tàn nhẫn đâm vào trái tim hắn: Bởi vì, bản thân nó chính là một chuyện cười……
“Không phải!” Nam Cung Kỳ chảy mồ hôi lạnh từ trong mộng giãy dụa tỉnh lại. Ôm chăn không tiếng động rơi lệ. Không phải…… Không phải…… Trong đêm an tĩnh, Nam Cung Kỳ phảng phất có thể rõ ràng nghe được, thời điểm anh nói ra câu nói kia, từ ngực Tiểu Cửu truyền tới tiếng vỡ nát…… Nhẹ nhàng, từ từ. Dường như là ma chú vậy, tái diễn không ngừng vang lên bên tai Nam Cung Kỳ……
“Phốc……” Đón ánh trăng nhàn nhạt, có thể rõ ràng nhìn thấy trên sàn nhã trắng noãn, là từng đóa từng đó hoa máu kiều diễm……
Nam Cung Kỳ bị bệnh…… Sốt cao bốn mươi độ…… Giằng co ròng rã một tuần, lại vẫn không thể hạ sốt……
Bác sĩ nói: Tâm bệnh thì cần tâm dược! Một câu nói ngắn ngủi làm tất cả mọi người đều mê mang!
PS: Thi xong một trường. Mệt mỏi nhưng đang hồi hộp chờ đợi nên edit truyện up lên cho mọi người cho nó đỡ lo lắng=)) Từ lúc đi thi đến giờ k đặc biệt thích trường nào. Nhưng đến hôm qua khi đi thi lại thấy thành phố này khá là ổn. Không ồn ào náo nhiệt mà cũng không quá yên tĩnh đến cái gì cũng không có. Rất hợp với mình. Vậy nên quyết tâm muốn đỗ ở đó. Nhưng dễ mình thì cũng dễ người. Bây giờ chỉ mong là may mắn đỗ. Các thím mau cầu cho tui đỗ đuy!!! Đến lúc đó thì sẽ không phải lo lắng đi thi gì nữa mà sẽ ở nhà edit cho đến khi đi học:3
Nam Cung Cửu nháy nháy mắt của mình, trong đôi con ngươi đen như mực chợt lóe lên ý cười. Hắn không nghĩ tới, còn có loại phản ứng như thế này…… Nhưng là, Kỳ em càng muốn trốn thì tôi càng muốn nói rõ ràng! “Kỳ, những gì tôi vừa nói đều là thật!”
…… Thân thể Nam Cung Kỳ lập tức cứng ngắc, cảm giác cả người một trận phát run, liền ngay cả nụ cười miễn cưỡng cùng đều không thể giả bộ được nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh khẽ run tay có chút hốt hoảng đẩy kính mắt của mình, qua gần một phút mới mở miệng nói chuyện “Nói cái gì là thật? Tiểu Cửu, đến giờ phải nấu cơm rồi. Anh đi làm cơm cái đã.” Vội vã nói xong, Nam Cung Kỳ có chút chật vật đứng lên, còn chưa chờ thân lảo đảo muốn ngã đứng vững lại, liền chạy đi chuẩn bị hướng về phía nhà bếp.
Nam Cung Cửu nhìn bóng lưng lay động của Nam Cung Kỳ, tại thời điểm anh bước chân liền đưa tay ra kéo anh một lần nữa ngã xuống ghế sô pha. “Kỳ, đừng có trốn. Trong lòng anh cần phải rõ ràng một điểm, những gì ngày hôm nay tôi nói, đều là xuất phát từ tình cảm chân thành của tôi.”
“Cái, cái gì…… Tiểu Cửu, đừng nói giỡn, này, này chả buồn cười tý nào cả……” Nam Cung Kỳ ngồi ngay ngắn lại, vươn tay mò tìm kính của mình trên ghế sô pha, sau đó nhanh chóng đeo vào. Mắt không dám nhìn Nam Cung Cửu, nhẹ cúi thấp đầu, thanh âm có chút run rẩy, có chút sợ hãi nói lắp.
“Kỳ, có phải là chuyện cười hay không, tôi nghĩ trong lòng anh cần phải rõ ràng.” Hôm nay Nam Cung Cửu đã quyết định rồi, muốn cho Nam Cung Kỳ biết tình cảm của mình đối với anh, ẩn nhẫn ròng rã mười một năm, thế là đủ lắm rồi! Hắn không muốn nhịn nữa, bưu kiện đã tới, trong tương lai không xa hắn phải rời khỏi nơi này, sang Pháp. Hết thảy tất cả bên kia đều không biết trước được thế nào. Nhưng là hắn không sợ, hắn cũng đã đem tương lai giữa bọn họ dự định tốt. Bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ vì tương lai của hai người họ mà phấn đấu. Nhưng là những gian khổ phấn đấu này, nhất định phải có tình cảm ở trong đó, hắn mới có thể kiên cường dũng cảm bước tiếp. Nếu chỉ có một mình, thì dù như thế nào cũng không đuổi kịp được hạnh phúc……
Nam Cung Kỳ cúi đầu trầm mặc không nói gì. Im lặng thật lâu qua đi, Nam Cung Kỳ rốt cục mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút ám ách “Tiểu Cửu, đây chỉ là một chuyện cười.” Âm thanh lộ ra sự kiên định chưa từng có, nói xong Nam Cung Kỳ liền đứng lên, tại lúc quay người, ánh mắt sâu sắc liếc nhìn Nam Cung Cửu một cái.
Ánh mắt kia…… Nam Cung Cửu nhìn hiểu. Là không nói mà từ chối…… Nam Cung Cửu đột nhiên cảm giác đôi mắt của mình có chút đau đớn mệt mỏi, ngực giống như bị người ta dùng chùy sắt hung hăng đập một phát. Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng vỡ nát, nhẹ nhàng, từ từ, giống như mưa phùn ngày xuân, lòng dần dần lạnh lẽo……
“Đây không phải là chuyện cười!” Nam Cung Cửu dại ra trong vài giây ngắn ngủi, cấp tốc đứng lên, tại thời điểm Nam Cung Kỳ sắp đóng cửa, liền cố gắng xông vào phòng của anh, vây Nam Cung Kỳ tại trên cửa, đôi con ngươi đen như mực u ám thâm thúy nhìn thẳng vào Nam Cung Kỳ. Ánh mắt rất chấp nhất cùng kiên định.
“Tiểu Cửu!” Nam Cung Kỳ mặt nhăn mày nhíu, trong mắt lóe lên sự căm tức, ánh mắt hết sức nghiêm túc nhìn về phía Nam Cung Cửu. “Đây chỉ là một chuyện cười!” Nam Cung Kỳ lập lại lời mình vừa nói. Dừng lại một hồi, anh tiếp tục nói “Chúng ta vẫn là anh em tốt như hình với bóng.” Chỉ là anh em……
Nam Cung Cửu cảm thấy Nam Cung Kỳ kiên định từ chối, đôi mắt khẽ nhắm lại, lông mi thật dài theo tâm tình chập chờn của Nam Cung Cửu mà hơi khẽ run, một giọt thanh lệ từ khóe mắt của Nam Cung Cửu lướt xuống…… Từ đầu đến cuối, Nam Cung Cửu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nam Cung Kỳ nhìn khuôn mặt thống khổ gần trong gang tấc, trong lòng đau giống như bị kim đâm. Anh rất muốn đưa tay ra lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt Nam Cung Cửu, nhưng là ngón tay này thủy chung đều không thể duỗi ra…… Trong lòng anh biết rõ, dù thế nào thì…… Anh cũng không dám!……
“Buông tay đi……” Không thể đưa tay ra an ủi Tiểu Cửu, chỉ có thể lẳng lặng nhìn, Nam Cung Kỳ cảm giác càng ngày càng ngột ngạt không thể thở được, ngực giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, buồn buồn, nghẹn đau…… Anh cũng khẽ nhắm hai mắt lại, có chút vô lực nói ra ba chữ.
Nam Cung Cửu nghe, cũng không dám mở mắt ra, hắn sợ nhìn thấy sự từ chối kiên định trong mắt Nam Cung Kỳ…… Hắn cảm giác được sự thống khổ sinh bất dục tử. “Tại sao?” Không nỡ buông tay…… Sao có thể nói buông liền buông? Xuyên qua mấy chục năm thời không, đi đến bên cạnh em, khổ sở chờ đợi ròng rã mười năm, sao có thể nói buông liền buông?……
“Bởi vì, bản thân nó đúng là một chuyện cười!” Lời này, Nam Cung Kỳ cũng không biết mình là làm sao nói ra khỏi miệng…… Anh chỉ biết là, sau khi nói xong lời này, anh cảm giác khoang miệng mình tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Chuyện cười?” Nam Cung Cửu cúi thấp đầu, để ở trước ngực Nam Cung Kỳ, hít lấy khí tức ấm áp giống như mùa xuân quen thuộc, tâm lại băng lãnh như trời đông giá rét…… Kỳ, người ôn nhu như em, hóa ra cũng sẽ nói ra loại lời nói sắc bén trực tiếp cắt lên máu thịt người ta như vậy……
Nghe Nam Cung Cửu lặp lại, Nam Cung Kỳ ngậm chặt miệng không nói gì. Trong con ngươi ôn nhuận, một mảnh u tĩnh……
……
Buổi chiều mười ngày sau, Nam Cung Kỳ lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, cầm chén trà trong tay, hai mắt nhìn chỗ trống trên bàn thủy tinh…… Có lẽ chính Nam Cung Kỳ cũng không phát hiện ra, chén trà anh đang uống là Nam Cung Cửu, chỗ ngồi cũng là của Nam Cung Cửu……
Trong phòng khách yên tĩnh tràn ngập cảm giác ưu thương nhàn nhạt, giống như những hạt bụi li ti bay lả tả trong phòng khách, nhưng bay thế nào cũng không thể ra khỏi phòng khách này……
Điện thoại di động vang lên, sau một phút Nam Cung Kỳ mới từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, động tác có chút chậm rãi cầm điện thoại lên, ấn nút nghe. Anh còn chưa kịp nói gì, thanh âm lo lắng của mẹ Nam Cung liền vang lên “Kỳ nhi, Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……”
Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……
Sau đó còn nói gì đó, Nam Cung Kỳ không nghe được nữa. Trong đầu chỉ còn lại một câu. Tiểu Cửu đi rồi, nó đi Pháp rồi……
Ngắt điện thoại, Nam Cung Kỳ ngẩn người nhìn màn hình điện thoại. Ngày 13 tháng 5.
Lúc này, Nam Cung Kỳ mới phản ứng lại được, Tiểu Cửu đã rời đi mười ngày…… Mới mười ngày, tại sao anh lại cảm giác giống như mấy năm rồi? Lâu giống như năm năm anh chờ đợi lần trước vậy…… Chỉ là, lần này sợ là sẽ càng lâu hơn. Pháp…… Nước Pháp a…… Nam Cung Kỳ ngẩng đầu nhìn trần nhà. Khoảng cách xa như vậy……
Đêm hôm ấy, Nam Cung Kỳ mơ một giấc mơ! Trong mộng có một đôi mắt, xuyên qua cửa kính xe, xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng nhìn anh, trong đôi mắt đen láy đó là thần sắc chăm chú trước nay chưa từng có. Giữa lúc anh bắt đầu có chút rõ ràng, hình ảnh trong mộng đột nhiên thay đổi. Một đứa bé đứng trước cửa, dáng dấp nhỏ bé tầm năm tuổi, nụ cười rất nhạt mang chút ngây ngô cùng chất phác. Đợi đến lúc anh vừa định nhìn xem đứa bé đó là ai thì hình ảnh lại chuyển tiếp. Anh bị vây lại trên tường, anh nghe thấy tiếng nói của mình, tàn nhẫn đâm vào trái tim hắn: Bởi vì, bản thân nó chính là một chuyện cười……
“Không phải!” Nam Cung Kỳ chảy mồ hôi lạnh từ trong mộng giãy dụa tỉnh lại. Ôm chăn không tiếng động rơi lệ. Không phải…… Không phải…… Trong đêm an tĩnh, Nam Cung Kỳ phảng phất có thể rõ ràng nghe được, thời điểm anh nói ra câu nói kia, từ ngực Tiểu Cửu truyền tới tiếng vỡ nát…… Nhẹ nhàng, từ từ. Dường như là ma chú vậy, tái diễn không ngừng vang lên bên tai Nam Cung Kỳ……
“Phốc……” Đón ánh trăng nhàn nhạt, có thể rõ ràng nhìn thấy trên sàn nhã trắng noãn, là từng đóa từng đó hoa máu kiều diễm……
Nam Cung Kỳ bị bệnh…… Sốt cao bốn mươi độ…… Giằng co ròng rã một tuần, lại vẫn không thể hạ sốt……
Bác sĩ nói: Tâm bệnh thì cần tâm dược! Một câu nói ngắn ngủi làm tất cả mọi người đều mê mang!
PS: Thi xong một trường. Mệt mỏi nhưng đang hồi hộp chờ đợi nên edit truyện up lên cho mọi người cho nó đỡ lo lắng=)) Từ lúc đi thi đến giờ k đặc biệt thích trường nào. Nhưng đến hôm qua khi đi thi lại thấy thành phố này khá là ổn. Không ồn ào náo nhiệt mà cũng không quá yên tĩnh đến cái gì cũng không có. Rất hợp với mình. Vậy nên quyết tâm muốn đỗ ở đó. Nhưng dễ mình thì cũng dễ người. Bây giờ chỉ mong là may mắn đỗ. Các thím mau cầu cho tui đỗ đuy!!! Đến lúc đó thì sẽ không phải lo lắng đi thi gì nữa mà sẽ ở nhà edit cho đến khi đi học:3