Chương : 4
Mới vừa đi đến đầu cầu thang liền nghe được tiếng nói của mẹ “Hào, tan tầm rồi sao? Hôm nay Tiêu Dương đến đây! Vừa định gọi điện cho anh trở về nhanh không sẽ bỏ lỡ bữa tối, con đến đây, em còn định không chờ anh về ăn cơm!”
“Ha ha, Dao Dao, ở trong mắt em hóa ra anh còn không bằng con trai” Thanh âm Quý Hào mang theo ý cười. Hiển nhiên là đang nói đùa.
“Chồng à, em cũng rất yêu anh!”
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang bé nhỏ trong lòng, từng bước một cẩn thận bước xuống lầu, đột nhiên nghe được một tiếng ‘Ba’ vang dội. Thân thể bất thình lình lay động một chút, sợ tới mức hai tay siết chặt thêm, đem Tiểu Thần Quang ôm chặt trong lòng.
Nguyên bản là muốn nhìn xem em trai có sợ hãi hay không, lại ngoài ý muốn nhìn thấy em trai của mình đang giương cái miệng nhỏ nhắn, hướng cậu vui tươi hớn hở cười, đôi mắt đen bóng lóe sáng, em trai của cậu hảo khả ái. Trong lòng tràn ngập cao hứng, có một loại cảm giác không nói nên lời đang dần nảy sinh.
“Tiêu Dương mau xuống đây! Nhanh lên, bữa tối đã chuẩn bị tốt rồi!” Thanh âm của Lục Dao đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương.
Ngẩng đầu thấy mẹ đang đứng ở đầu cầu thang bên kia hướng cậu vẫy tay. Đem em trai ôm chặt thêm một chút, Quý Tiêu Dương chuyên tâm chú ý bước đi, bởi vì cậu mới có bảy tuổi, thân cao một mét hai, trong lòng còn ôm em trai nên bước đi cũng có chút khó khăn. Cho nên cậu đi thật chậm, cực kì cẩn thận bước xuống.
Lục Dao hiển nhiên là đã chú ý tới Quý Tiêu Dương ôm đứa nhỏ kia ở trong lòng, khuôn mặt nguyên bản đang tươi cười nhất thời lạnh thêm vài phần “Tiêu Dương, con đem nó ôm xuống đây làm gì? Nó bây giờ còn nhỏ, chưa thể ăn cơm”
Quý Tiêu Dương không đáp lại Lục Dao, vẫn như trước cúi đầu chuyên tâm chú ý bước đi. Bởi vậy không thấy trên mặt Lục Dao thoáng hiện lên lửa giận.
Rốt cục cũng xuống đến nơi, Quý Tiêu Dương cảm thấy lưng mình đã có chút ươn ướt nhưng trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đây là lần đầu tiên cậu ôm trẻ con, cũng là lần đầu tiên cậu ôm trẻ con đi cầu thang. Vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ làm thương tổn em trai hoặc là em trai trong ngực lộn xộn không yên. Hoàn hảo là em trai cậu thực nhu thuận.
Ánh mắt chuyển về nhìn em trai ở trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của em trai vẫn như trước mỉm cười, thấy Quý Tiêu Dương chú ý đến mình, khóe miệng cười càng thêm rạng rỡ. Đôi tay nhỏ bé còn khua loạn lên, như là muốn sờ mặt Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy tất cả cảm giác mệt mỏi vừa rồi sau khi nhìn thấy nụ cười của em trai liền biến mất hết. Cúi đầu một chút để cho đôi tay nhỏ bé của em trai có thể đụng đến mặt mình, cảm giác được trên mặt đang có một đôi tay nhỏ bé phấn nộn đang sờ loạn. Trong lòng nhất thời nhuyễn thành một mảnh. Bên miệng cười yếu ớt, bất giác mang theo một tia ôn nhu.
Lúc Dao cùng Quý Hào ngồi bên bàn cơm đợi một hồi cũng không thấy con trai đến đây. Ánh mắt liền hướng tới người bảo mẫu “Đi xem thiếu gia như thế nào còn chưa có đến đây!”
“Dạ!” Bảo mẫu gật gật đầu, ra khỏi nhà ăn liền thấy thiếu gia đang ôm tiểu thiếu gia đến nhà ăn. Cô thấy thiếu gia luôn luôn ôn hòa giờ đây khi nhìn mình ánh mắt lại mang theo một loại nghiêm khắc, làm cho cô thấp thỏm không yên….
Quý Tiêu Dương đi ngang qua bảo mẫu, nhẹ nhàng nói một câu “Đến nhà ăn!” Đi vào nhà ăn liền thấy ánh mắt hờn giận của mẹ nhưng Quý Tiêu Dương không để ý đến mà ngồi xuống một chiếc ghế. Ôm em trai hơi lâu, cánh tay có điểm đau nhức.
“Tiêu Dương, con ôm em trai đến đây làm gì? Em trai bây giờ còn chưa có thể ăn cơm! Chỉ có thể uống sữa bột!” Quý Hào cảm giác hôm nay con mình có điểm kỳ quái, ngày thường trên mặt cậu đều mang theo một chút tươi cười thản nhiên. Hôm nay lại là vẻ mặt âm hàn. Đây là làm sao vậy? Ánh mắt nhìn thoáng qua vợ của mình. Dao Dao không có khả năng đi chọc giận con trai. Hắn vừa mới tan làm trở về, mới gặp con trai mà!
“Con biết!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu, vẫn ôm chặt em trai trong lòng. Ánh mắt nhìn về phía Lục Dao “Mẹ à, ông nội nói có mời một y tá đến chăm sóc em trai mà. Như thế nào lại không thấy người đâu?”
Lục Dao vừa nghe thấy lời này, trên mặt liền có chút mất hứng “Tiêu Dương bảo bối của mẹ, y tá là mời đến để chăm sóc mẹ! Mẹ vừa sinh em trai, thân thể thực suy yếu” Con mình tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, như thế nào lần này đối với chuyện đứa nhỏ kia lại chấp nhất như vậy. Trong lòng có chút bất mãn.
“Ông nội nói y tá mời đến là để chăm sóc em trai!” Thanh âm Quý Tiêu Dương có chút bén nhọn. Nhớ đến hình ảnh em trai lúc nãy, cậu liền có cảm giác muốn phát hỏa, thực đáng giận!
Quý Hào thấy sự tình có phần không thích hợp liền nói “Được rồi, được rồi, y tá vừa chăm sóc mẹ con vừa chăm sóc em trai. Ba ba trả thêm tiền lương cho cô ấy là được chứ gì? Tiêu Dương ngoan, ăn cơm trước đã, để lạnh sẽ không ngon!”
Quý Tiêu Dương vừa nghe lời này, lông mày liền cau chặt lại, hiển nhiên việc của em trai liền dễ dàng được cho qua. Nếu hôm nay cậu không tới thăm em trai, vậy em trai liền….. “Không, ba ba, con hiện tại không muốn ăn cơm. Mẹ ơi, y tá đâu, con như thế nào không thấy người đâu!”
Lục Dao mất hứng, không kiên nhẫn trả lời một câu “Ta gọi cô ấy đi mua cho ta vài thứ! Đợi lát nữa sẽ trở về”
“Mẹ!” Quý Tiêu Dương vừa nghe lời này liền trực tiếp ôm em trai đứng dậy. Thanh âm bén nhọn chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén lửa giận mà nghẹn đỏ bừng.
Lục Dao cũng mềm đi vài phần “Làm sao vậy? Ta gọi bọn họ đi mua cái này cái nọ cũng là sai? Chẳng lẽ ta đường đường là nữ chủ nhân của Quý gia, ngay cả việc đó cũng không có quyền?”
“Mẹ có biết hay không thiếu chút nữa thì em trai liền…..” Giọng nói của Quý Tiêu Dương có chút nghẹn, không thể nói ra lời tiếp theo. Đôi mắt phiếm nước ửng đỏ nhìn Lục Dao “Thân thể em trai vốn không tốt, mẹ cư nhiên không để y tá ở bên chăm sóc em ấy!”
Quý Hào ở một bên nghe càng thấy không thích hợp liền đi đến bên người Quý Tiêu Dương, ngồi xổm xuống “Tiêu Dương ngoan, đến đây nói cho ba ba em trai bị làm sao? Này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Quý Hào “Mẹ để một mình em trai ở trong phòng trẻ con, cũng không để ý đến em ấy, may mắn hôm nay con đến đây, vừa đến xem em ấy liền thấy tã lót đã ướt đẫm, cũng không có người thay, sắc mặt của em trai đều biến thành một màu xanh tím!”
Lục Dao vừa nghe lời này, trên mặt liền hiện lên một tia mất tự nhiên. Quý Hào đứng lên nhìn thoáng qua vợ của mình, đáy mắt cũng có một tia giận dữ “Dao Dao, việc này là không đúng! Về sau chú ý một chút” Nhẹ nhàng nói một câu.
“Em như thế nào biết nó cần phải thay tã, chẳng phải trong nhà còn có bảo mẫu sao!” Chuyện vừa chuyển, liền đem tất cả sai trái đổ lên người bảo mẫu.
Bảo mẫu đứng ở một bên, chân tay luống cuống “Tôi, tôi, phu nhân bảo tôi nấu canh, tôi luôn luôn làm việc tại phòng bếp” Vội vàng vì chính mình biện hộ.
Nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tiêu Dương ngày càng âm trầm. Bọn họ xem em trai là cái gì? Một bụng tức giận chưa phát ra được nháy mắt bùng nổ, ánh mắt nhìn về phía bảo mẫu liền nói “Cô, từ hôm nay trở đi không cần làm bảo mẫu của Quý gia nữa!”
Ông nội từng dạy: Nếu không muốn nhìn thấy cái gì, hãy nghĩ biện pháp làm cho nó biến mất. Nếu không có cái thực lực đó, vậy phải tranh thủ cố gắng, ra sức leo lên, một ngày nào đó sẽ có thể đem nó dẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Cái gì!” Bảo mẫu còn chưa kịp nói thì Lục Dao liền đứng lên. Lời này nói ra không phải là ở trước mặt mọi người cho mình một cái tát sao!
Quý Hào cau mày, chuyện ở công ty đã muốn đủ mệt rồi, về nhà còn không được bình yên “Được rồi, tất cả đừng nói nữa. Chuyện lần này là Dao Dao không đúng, lần sau không được tái diễn nữa. Tiêu Dương ngoan, mẹ con đã biết sai rồi. Việc này cứ như vậy đi!”
Lục Dao ở một bên nghe vậy, có điểm không phục, chuẩn bị mở miệng nói lại bị Quý Hào trừng mắt nhìn, không cam lòng ngồi lại lên ghế.
Lông mày Quý Tiêu Dương cùng Quý Hào rất giống nhau, đều là đen dày. Lúc này, hai cha con đối diện nhau, đều là mày rậm nhíu chặt. Biểu tình thực nghiêm túc.
Quý Hào không nghĩ tới đứa con ưu tú luôn luôn nhu thuận của mình lúc này lại vì Thần Quang mà cố chấp như vậy. Như thế nào cũng không hiểu được, trong lòng có chút bất mãn. Việc này đúng là Dao Dao hơi quá nhưng hắn cũng đã nói Dao Dao rồi, con trai như thế nào còn cố chấp như vậy, đến tột cùng là nó muốn như thế nào?
Đang lúc hai cha con giằng co thì phía sau vang lên thanh âm của Quý phụ “Đây là có chuyện gì? Hai cha con là đang đấu mắt?”
“Ha ha, Dao Dao, ở trong mắt em hóa ra anh còn không bằng con trai” Thanh âm Quý Hào mang theo ý cười. Hiển nhiên là đang nói đùa.
“Chồng à, em cũng rất yêu anh!”
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang bé nhỏ trong lòng, từng bước một cẩn thận bước xuống lầu, đột nhiên nghe được một tiếng ‘Ba’ vang dội. Thân thể bất thình lình lay động một chút, sợ tới mức hai tay siết chặt thêm, đem Tiểu Thần Quang ôm chặt trong lòng.
Nguyên bản là muốn nhìn xem em trai có sợ hãi hay không, lại ngoài ý muốn nhìn thấy em trai của mình đang giương cái miệng nhỏ nhắn, hướng cậu vui tươi hớn hở cười, đôi mắt đen bóng lóe sáng, em trai của cậu hảo khả ái. Trong lòng tràn ngập cao hứng, có một loại cảm giác không nói nên lời đang dần nảy sinh.
“Tiêu Dương mau xuống đây! Nhanh lên, bữa tối đã chuẩn bị tốt rồi!” Thanh âm của Lục Dao đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương.
Ngẩng đầu thấy mẹ đang đứng ở đầu cầu thang bên kia hướng cậu vẫy tay. Đem em trai ôm chặt thêm một chút, Quý Tiêu Dương chuyên tâm chú ý bước đi, bởi vì cậu mới có bảy tuổi, thân cao một mét hai, trong lòng còn ôm em trai nên bước đi cũng có chút khó khăn. Cho nên cậu đi thật chậm, cực kì cẩn thận bước xuống.
Lục Dao hiển nhiên là đã chú ý tới Quý Tiêu Dương ôm đứa nhỏ kia ở trong lòng, khuôn mặt nguyên bản đang tươi cười nhất thời lạnh thêm vài phần “Tiêu Dương, con đem nó ôm xuống đây làm gì? Nó bây giờ còn nhỏ, chưa thể ăn cơm”
Quý Tiêu Dương không đáp lại Lục Dao, vẫn như trước cúi đầu chuyên tâm chú ý bước đi. Bởi vậy không thấy trên mặt Lục Dao thoáng hiện lên lửa giận.
Rốt cục cũng xuống đến nơi, Quý Tiêu Dương cảm thấy lưng mình đã có chút ươn ướt nhưng trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đây là lần đầu tiên cậu ôm trẻ con, cũng là lần đầu tiên cậu ôm trẻ con đi cầu thang. Vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ làm thương tổn em trai hoặc là em trai trong ngực lộn xộn không yên. Hoàn hảo là em trai cậu thực nhu thuận.
Ánh mắt chuyển về nhìn em trai ở trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của em trai vẫn như trước mỉm cười, thấy Quý Tiêu Dương chú ý đến mình, khóe miệng cười càng thêm rạng rỡ. Đôi tay nhỏ bé còn khua loạn lên, như là muốn sờ mặt Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy tất cả cảm giác mệt mỏi vừa rồi sau khi nhìn thấy nụ cười của em trai liền biến mất hết. Cúi đầu một chút để cho đôi tay nhỏ bé của em trai có thể đụng đến mặt mình, cảm giác được trên mặt đang có một đôi tay nhỏ bé phấn nộn đang sờ loạn. Trong lòng nhất thời nhuyễn thành một mảnh. Bên miệng cười yếu ớt, bất giác mang theo một tia ôn nhu.
Lúc Dao cùng Quý Hào ngồi bên bàn cơm đợi một hồi cũng không thấy con trai đến đây. Ánh mắt liền hướng tới người bảo mẫu “Đi xem thiếu gia như thế nào còn chưa có đến đây!”
“Dạ!” Bảo mẫu gật gật đầu, ra khỏi nhà ăn liền thấy thiếu gia đang ôm tiểu thiếu gia đến nhà ăn. Cô thấy thiếu gia luôn luôn ôn hòa giờ đây khi nhìn mình ánh mắt lại mang theo một loại nghiêm khắc, làm cho cô thấp thỏm không yên….
Quý Tiêu Dương đi ngang qua bảo mẫu, nhẹ nhàng nói một câu “Đến nhà ăn!” Đi vào nhà ăn liền thấy ánh mắt hờn giận của mẹ nhưng Quý Tiêu Dương không để ý đến mà ngồi xuống một chiếc ghế. Ôm em trai hơi lâu, cánh tay có điểm đau nhức.
“Tiêu Dương, con ôm em trai đến đây làm gì? Em trai bây giờ còn chưa có thể ăn cơm! Chỉ có thể uống sữa bột!” Quý Hào cảm giác hôm nay con mình có điểm kỳ quái, ngày thường trên mặt cậu đều mang theo một chút tươi cười thản nhiên. Hôm nay lại là vẻ mặt âm hàn. Đây là làm sao vậy? Ánh mắt nhìn thoáng qua vợ của mình. Dao Dao không có khả năng đi chọc giận con trai. Hắn vừa mới tan làm trở về, mới gặp con trai mà!
“Con biết!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu, vẫn ôm chặt em trai trong lòng. Ánh mắt nhìn về phía Lục Dao “Mẹ à, ông nội nói có mời một y tá đến chăm sóc em trai mà. Như thế nào lại không thấy người đâu?”
Lục Dao vừa nghe thấy lời này, trên mặt liền có chút mất hứng “Tiêu Dương bảo bối của mẹ, y tá là mời đến để chăm sóc mẹ! Mẹ vừa sinh em trai, thân thể thực suy yếu” Con mình tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, như thế nào lần này đối với chuyện đứa nhỏ kia lại chấp nhất như vậy. Trong lòng có chút bất mãn.
“Ông nội nói y tá mời đến là để chăm sóc em trai!” Thanh âm Quý Tiêu Dương có chút bén nhọn. Nhớ đến hình ảnh em trai lúc nãy, cậu liền có cảm giác muốn phát hỏa, thực đáng giận!
Quý Hào thấy sự tình có phần không thích hợp liền nói “Được rồi, được rồi, y tá vừa chăm sóc mẹ con vừa chăm sóc em trai. Ba ba trả thêm tiền lương cho cô ấy là được chứ gì? Tiêu Dương ngoan, ăn cơm trước đã, để lạnh sẽ không ngon!”
Quý Tiêu Dương vừa nghe lời này, lông mày liền cau chặt lại, hiển nhiên việc của em trai liền dễ dàng được cho qua. Nếu hôm nay cậu không tới thăm em trai, vậy em trai liền….. “Không, ba ba, con hiện tại không muốn ăn cơm. Mẹ ơi, y tá đâu, con như thế nào không thấy người đâu!”
Lục Dao mất hứng, không kiên nhẫn trả lời một câu “Ta gọi cô ấy đi mua cho ta vài thứ! Đợi lát nữa sẽ trở về”
“Mẹ!” Quý Tiêu Dương vừa nghe lời này liền trực tiếp ôm em trai đứng dậy. Thanh âm bén nhọn chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén lửa giận mà nghẹn đỏ bừng.
Lục Dao cũng mềm đi vài phần “Làm sao vậy? Ta gọi bọn họ đi mua cái này cái nọ cũng là sai? Chẳng lẽ ta đường đường là nữ chủ nhân của Quý gia, ngay cả việc đó cũng không có quyền?”
“Mẹ có biết hay không thiếu chút nữa thì em trai liền…..” Giọng nói của Quý Tiêu Dương có chút nghẹn, không thể nói ra lời tiếp theo. Đôi mắt phiếm nước ửng đỏ nhìn Lục Dao “Thân thể em trai vốn không tốt, mẹ cư nhiên không để y tá ở bên chăm sóc em ấy!”
Quý Hào ở một bên nghe càng thấy không thích hợp liền đi đến bên người Quý Tiêu Dương, ngồi xổm xuống “Tiêu Dương ngoan, đến đây nói cho ba ba em trai bị làm sao? Này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Quý Hào “Mẹ để một mình em trai ở trong phòng trẻ con, cũng không để ý đến em ấy, may mắn hôm nay con đến đây, vừa đến xem em ấy liền thấy tã lót đã ướt đẫm, cũng không có người thay, sắc mặt của em trai đều biến thành một màu xanh tím!”
Lục Dao vừa nghe lời này, trên mặt liền hiện lên một tia mất tự nhiên. Quý Hào đứng lên nhìn thoáng qua vợ của mình, đáy mắt cũng có một tia giận dữ “Dao Dao, việc này là không đúng! Về sau chú ý một chút” Nhẹ nhàng nói một câu.
“Em như thế nào biết nó cần phải thay tã, chẳng phải trong nhà còn có bảo mẫu sao!” Chuyện vừa chuyển, liền đem tất cả sai trái đổ lên người bảo mẫu.
Bảo mẫu đứng ở một bên, chân tay luống cuống “Tôi, tôi, phu nhân bảo tôi nấu canh, tôi luôn luôn làm việc tại phòng bếp” Vội vàng vì chính mình biện hộ.
Nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tiêu Dương ngày càng âm trầm. Bọn họ xem em trai là cái gì? Một bụng tức giận chưa phát ra được nháy mắt bùng nổ, ánh mắt nhìn về phía bảo mẫu liền nói “Cô, từ hôm nay trở đi không cần làm bảo mẫu của Quý gia nữa!”
Ông nội từng dạy: Nếu không muốn nhìn thấy cái gì, hãy nghĩ biện pháp làm cho nó biến mất. Nếu không có cái thực lực đó, vậy phải tranh thủ cố gắng, ra sức leo lên, một ngày nào đó sẽ có thể đem nó dẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Cái gì!” Bảo mẫu còn chưa kịp nói thì Lục Dao liền đứng lên. Lời này nói ra không phải là ở trước mặt mọi người cho mình một cái tát sao!
Quý Hào cau mày, chuyện ở công ty đã muốn đủ mệt rồi, về nhà còn không được bình yên “Được rồi, tất cả đừng nói nữa. Chuyện lần này là Dao Dao không đúng, lần sau không được tái diễn nữa. Tiêu Dương ngoan, mẹ con đã biết sai rồi. Việc này cứ như vậy đi!”
Lục Dao ở một bên nghe vậy, có điểm không phục, chuẩn bị mở miệng nói lại bị Quý Hào trừng mắt nhìn, không cam lòng ngồi lại lên ghế.
Lông mày Quý Tiêu Dương cùng Quý Hào rất giống nhau, đều là đen dày. Lúc này, hai cha con đối diện nhau, đều là mày rậm nhíu chặt. Biểu tình thực nghiêm túc.
Quý Hào không nghĩ tới đứa con ưu tú luôn luôn nhu thuận của mình lúc này lại vì Thần Quang mà cố chấp như vậy. Như thế nào cũng không hiểu được, trong lòng có chút bất mãn. Việc này đúng là Dao Dao hơi quá nhưng hắn cũng đã nói Dao Dao rồi, con trai như thế nào còn cố chấp như vậy, đến tột cùng là nó muốn như thế nào?
Đang lúc hai cha con giằng co thì phía sau vang lên thanh âm của Quý phụ “Đây là có chuyện gì? Hai cha con là đang đấu mắt?”