Chương : 7
Quý Tiêu Dương đang chơi đùa cùng em trai rất vui thì nghe thấy tiếng quát chói tai của Lục Dao “Bảo mẫu đâu, cô đang làm gì? Mau tới đem đứa nhỏ kia đi!”
Nghe thấy được vẻ chán ghét trong lời nói của mẹ, Quý Tiêu Dương nguyên bản đang cao hứng liền tan biến hết. Cẩn thận đem em trai ôm vào lòng, tay trái nhẹ nhàng ấn vào cánh tay đang vung loạn của em trai, ánh mắt nhìn về phía Lục Dao, cậu nhớ rõ ông nội đã dặn là phải ngụy trang chính mình “Mẹ, mẹ đã về ạ. Con thích bế em, mẹ cứ để bảo mẫu chuyên tâm nấu cơm. Tối hôm nay con sẽ ở đây.”
Ánh mắt Lục Dao ôn hòa, cười nhìn Quý Tiêu Dương, tâm tình tốt hơn một chút, ngồi xuống bên cạnh cậu “Tiêu Dương đã được nghỉ rồi đi, kết quả học thế nào?”
“Cũng được ạ!” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, dùng ngón trỏ chọc chọc cằm bé. Trong lòng thầm nghĩ nếu cằm của em trai nhiều thịt hơn chút nữa thì càng khả ái.
Lục Dao vừa nghe Quý Tiêu Dương trả lời liền ngồi gần lại, có chút nóng nảy hỏi “Tiêu Dương à, vậy ông nội con có vừa lòng không?” Nếu cha mà mất hứng, cô sẽ không thể nhận được vai nữ chính của bộ phim kia. Vốn lần này cũng có thể tự mình lấy được vai diễn kia. Nhưng không ngờ lại có thêm một nữ minh tinh cũng muốn có vai nữ chính đó mà nhà cô ta cũng có thế lực nên cô đành phải về nhà xin Quý phụ giúp đỡ.
“Vẫn vậy ạ!” Quý Tiêu Dương không chút để ý liền trả lời. Cậu vẫn như trước chơi với Quý Thần Quang, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của bé đang cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Vẫn vậy?…. Cái gì gọi là vẫn vậy? Lục Dao có chút nóng nảy, nhìn Quý Tiêu Dương chỉ lo chơi đùa cùng đứa nhỏ kia, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc cô một cái cô liền muốn phát tác. Nhưng nghĩ đến hiện tại cần sự hỗ trợ của đứa con bảo bối này cô đành phải nuốt lửa giận, im lặng ở một bên điều chỉnh cảm xúc “Tiêu Dương à, được nghỉ thì ở lại đây vài ngày đi! Mẹ gọi bảo ba con nói chuyện với ông nội.”
Lúc này Quý Tiêu Dương mới ngẩng đầu, cười gật gật đầu “Được ạ, cảm ơn mẹ!”
“Con ngoan! Nói cái gì vậy, mẹ là mẹ của con cơ mà. Chờ hai ngày nữa mẹ không bận sẽ đưa con đi chơi công viên, được không?” Lục Dao cười thực vui vẻ. Chỉ cần con trai ở lại đây, cô sẽ mang con đi chơi thật vui. Thuận tiện hỏi xem dạo này tâm trạng của cha thế nào.
“Được ạ, đến lúc đó con muốn mang theo em trai đến trung tâm thương mại, để cho em ấy nhìn xem bên ngoài thế nào!” Quý Tiêu Dương nghĩ đến chuyện này liền cao hứng thốt ra.
Nụ cười của Lục Dao có chút gượng ép “Được, mang em trai cùng đi!” Xoay người ngồi xuống một bên. Đáy mắt chợt lóe một tia chán ghét. Thật không biết đứa nhỏ kia có cái gì tốt…. Xấu xí, không khóc nháo, cũng không cười…..
“Em à, mai anh hai sẽ mang em đi trung tâm thương mại mua quần áo mới cùng đồ chơi mới, còn đưa em đi ăn món ngon nữa, có cao hứng không nào? Cười cho anh hai xem một cái đi!” Quý Tiêu Dương cúi đầu dùng ngón trỏ chọc chọc môi Quý Thần Quang, cũng không để ý Quý Thần Quang có nghe hiểu hay không liền nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười to, rất khả ái, hai cái bắp chân nho nhỏ cũng không chịu để yên. Hiển nhiên là cũng thực vui thích.
Lục Dao ở một bên nhìn, tại sao chưa bao giờ thấy Tiêu Dương cười với cô vui vẻ như vậy……
Quý Hào vừa vào nhà thì nghe thấy thanh âm của Quý Tiêu Dương. Lúc còn đứng ở cửa đã nói vọng vào phòng khách “Tiêu Dương về đó à!”
“Ba ba!” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, đối Quý Hào đang lại gần nhu thuận gọi một tiếng.
“Ân, Tiêu Dương à, cuộc thi thế nào?” Ngồi xuống bên cạnh, vươn tay khoác vai Quý Tiêu Dương, thân mật hỏi.
Ánh mắt Lục Dao cũng liếc về phía này, tai vẫn chú ý câu trả lời của Quý Tiêu Dương.
“Cũng được ạ!” Quý Tiêu Dương cười nói một câu.
Quý Hào vừa nghe liền vui vẻ “Ân, con cảm thấy tốt là được. Nghĩ muốn phần thưởng gì thì nói cho ba nghe!” Con hắn ưu tú như vậy lại nói cũng được. Vậy chắc là rất tốt đi. Hắn tin tưởng con trai của hắn.
“Ân, con muốn ở lại nhà ba ba mấy ngày!” Khuôn mặt tươi cười nói.
“Này sao gọi là phần thưởng được. Con là con của Quý Hào ta, ở lại đây là chuyện đương nhiên rồi. Đổi cái khác đi!”
“Ngô ba ba, tạm thời con chưa nghĩ ra, có thể giữ để lúc khác không?”
“Được, bao giờ nghĩ ra thì nói cho ba ba a!” Quý Hào vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương. Lúc này hắn mới chú ý đến Quý Thần Quang đang ở trong lòng cậu, nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang đang cười “Thần Quang giống như là thực thích Tiêu Dương a”
“Ân. Con cũng thích em ấy!” Quý Tiêu Dương cười đến mắt cũng thành hình bán nguyệt, ôn nhu nói.
Lục Dao ở một bên nhìn, trên mặt hiện lên một chút hờn giận. Nàng cảm thấy là con trai cố ý trả lời như vậy. Cái gì cũng được chứ….. Này không phải là trả lời cho có lệ sao?
Nghe thấy được vẻ chán ghét trong lời nói của mẹ, Quý Tiêu Dương nguyên bản đang cao hứng liền tan biến hết. Cẩn thận đem em trai ôm vào lòng, tay trái nhẹ nhàng ấn vào cánh tay đang vung loạn của em trai, ánh mắt nhìn về phía Lục Dao, cậu nhớ rõ ông nội đã dặn là phải ngụy trang chính mình “Mẹ, mẹ đã về ạ. Con thích bế em, mẹ cứ để bảo mẫu chuyên tâm nấu cơm. Tối hôm nay con sẽ ở đây.”
Ánh mắt Lục Dao ôn hòa, cười nhìn Quý Tiêu Dương, tâm tình tốt hơn một chút, ngồi xuống bên cạnh cậu “Tiêu Dương đã được nghỉ rồi đi, kết quả học thế nào?”
“Cũng được ạ!” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, dùng ngón trỏ chọc chọc cằm bé. Trong lòng thầm nghĩ nếu cằm của em trai nhiều thịt hơn chút nữa thì càng khả ái.
Lục Dao vừa nghe Quý Tiêu Dương trả lời liền ngồi gần lại, có chút nóng nảy hỏi “Tiêu Dương à, vậy ông nội con có vừa lòng không?” Nếu cha mà mất hứng, cô sẽ không thể nhận được vai nữ chính của bộ phim kia. Vốn lần này cũng có thể tự mình lấy được vai diễn kia. Nhưng không ngờ lại có thêm một nữ minh tinh cũng muốn có vai nữ chính đó mà nhà cô ta cũng có thế lực nên cô đành phải về nhà xin Quý phụ giúp đỡ.
“Vẫn vậy ạ!” Quý Tiêu Dương không chút để ý liền trả lời. Cậu vẫn như trước chơi với Quý Thần Quang, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của bé đang cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Vẫn vậy?…. Cái gì gọi là vẫn vậy? Lục Dao có chút nóng nảy, nhìn Quý Tiêu Dương chỉ lo chơi đùa cùng đứa nhỏ kia, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc cô một cái cô liền muốn phát tác. Nhưng nghĩ đến hiện tại cần sự hỗ trợ của đứa con bảo bối này cô đành phải nuốt lửa giận, im lặng ở một bên điều chỉnh cảm xúc “Tiêu Dương à, được nghỉ thì ở lại đây vài ngày đi! Mẹ gọi bảo ba con nói chuyện với ông nội.”
Lúc này Quý Tiêu Dương mới ngẩng đầu, cười gật gật đầu “Được ạ, cảm ơn mẹ!”
“Con ngoan! Nói cái gì vậy, mẹ là mẹ của con cơ mà. Chờ hai ngày nữa mẹ không bận sẽ đưa con đi chơi công viên, được không?” Lục Dao cười thực vui vẻ. Chỉ cần con trai ở lại đây, cô sẽ mang con đi chơi thật vui. Thuận tiện hỏi xem dạo này tâm trạng của cha thế nào.
“Được ạ, đến lúc đó con muốn mang theo em trai đến trung tâm thương mại, để cho em ấy nhìn xem bên ngoài thế nào!” Quý Tiêu Dương nghĩ đến chuyện này liền cao hứng thốt ra.
Nụ cười của Lục Dao có chút gượng ép “Được, mang em trai cùng đi!” Xoay người ngồi xuống một bên. Đáy mắt chợt lóe một tia chán ghét. Thật không biết đứa nhỏ kia có cái gì tốt…. Xấu xí, không khóc nháo, cũng không cười…..
“Em à, mai anh hai sẽ mang em đi trung tâm thương mại mua quần áo mới cùng đồ chơi mới, còn đưa em đi ăn món ngon nữa, có cao hứng không nào? Cười cho anh hai xem một cái đi!” Quý Tiêu Dương cúi đầu dùng ngón trỏ chọc chọc môi Quý Thần Quang, cũng không để ý Quý Thần Quang có nghe hiểu hay không liền nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười to, rất khả ái, hai cái bắp chân nho nhỏ cũng không chịu để yên. Hiển nhiên là cũng thực vui thích.
Lục Dao ở một bên nhìn, tại sao chưa bao giờ thấy Tiêu Dương cười với cô vui vẻ như vậy……
Quý Hào vừa vào nhà thì nghe thấy thanh âm của Quý Tiêu Dương. Lúc còn đứng ở cửa đã nói vọng vào phòng khách “Tiêu Dương về đó à!”
“Ba ba!” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, đối Quý Hào đang lại gần nhu thuận gọi một tiếng.
“Ân, Tiêu Dương à, cuộc thi thế nào?” Ngồi xuống bên cạnh, vươn tay khoác vai Quý Tiêu Dương, thân mật hỏi.
Ánh mắt Lục Dao cũng liếc về phía này, tai vẫn chú ý câu trả lời của Quý Tiêu Dương.
“Cũng được ạ!” Quý Tiêu Dương cười nói một câu.
Quý Hào vừa nghe liền vui vẻ “Ân, con cảm thấy tốt là được. Nghĩ muốn phần thưởng gì thì nói cho ba nghe!” Con hắn ưu tú như vậy lại nói cũng được. Vậy chắc là rất tốt đi. Hắn tin tưởng con trai của hắn.
“Ân, con muốn ở lại nhà ba ba mấy ngày!” Khuôn mặt tươi cười nói.
“Này sao gọi là phần thưởng được. Con là con của Quý Hào ta, ở lại đây là chuyện đương nhiên rồi. Đổi cái khác đi!”
“Ngô ba ba, tạm thời con chưa nghĩ ra, có thể giữ để lúc khác không?”
“Được, bao giờ nghĩ ra thì nói cho ba ba a!” Quý Hào vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương. Lúc này hắn mới chú ý đến Quý Thần Quang đang ở trong lòng cậu, nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang đang cười “Thần Quang giống như là thực thích Tiêu Dương a”
“Ân. Con cũng thích em ấy!” Quý Tiêu Dương cười đến mắt cũng thành hình bán nguyệt, ôn nhu nói.
Lục Dao ở một bên nhìn, trên mặt hiện lên một chút hờn giận. Nàng cảm thấy là con trai cố ý trả lời như vậy. Cái gì cũng được chứ….. Này không phải là trả lời cho có lệ sao?