Chương : 8
Cùng một đoạn đường, nhưng có Mục Huyền ở bên cạnh, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đám binh lính qua lại nhìn thấy anh ta, tất cả đều đứng nghiêm hành lễ: “Ngài sĩ quan!” Tất nhiên, không một ai dám nhìn ngó hay liếc tôi.
Một điều khiến tôi bất ngờ là, Mục Huyền đều gật đầu với mỗi binh sĩ, không bỏ sót một ai. Thậm chí, thỉnh thoảng anh ta còn mỉm cười, không hề giống bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như trong ấn tượng của tôi.
Tôi phát giác, tôi ngày càng không hiểu anh ta.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng, Mục Huyền dừng lại, tôi nói: “Tôi vào trong đây.”
Anh ta không đáp lời, mà rút từ túi áo một con dao găm đưa đến trước mặt tôi.
Tôi do dự một hai giây rồi nhận lấy. Con dao găm rất ngắn, chỉ dài bằng ngón tay giữa của tôi, bao dao được làm bằng da thuộc màu đen. Vừa rút con dao ra khỏi bao, tôi lập tức ngây người.
Con dao sắc nhọn màu trắng, nhưng không phải làm bằng kim loại mà là một nguyên liệu quen thuộc.
“Không được hủy hoại nó một lần nữa.”
Tôi hiểu rồi. Đây là khúc xương đùi của Mục Huyền, hôm trước bị gãy làm đôi. Không ngờ anh ta lại biến nó thành con dao găm.
“Tại sao lại tặng xương của anh cho tôi?” Tôi muốn hỏi câu này từ lâu.
Mục Huyền im lặng một lát mới trả lời: “Đây là một phần cơ thể tôi.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu ý câu nói của anh ta.
“Đều thuộc về em.”
Vừa vào cửa, tôi tiện tay ném con dao lên giá, cởi áo khoác trả lại Mục Huyền. Anh ta nhận áo khoác vắt lên tay, ánh mắt đảo qua con dao găm rồi dừng ở người tôi.
“Hãy mang theo bên người.” Anh ta nói lãnh đạm.
Tôi trầm mặc trong giây lát, rồi đành phải cầm con dao. Trên váy của tôi có một cái túi hẹp, tôi đút con dao vào trong, may mà vừa vặn. Tuy có vũ khí phòng thân cũng rất tốt, nhưng nghĩ đến chuyện từ nay về sau cả ngày đem theo xương cốt của anh ta, tôi cảm thấy rất kỳ dị.
“Tôi có việc cần phải rời khỏi phi thuyền vài ngày.” Mục Huyền đột nhiên lên tiếng: “Mạc Phổ và Mạc Lâm sẽ ở lại đây bảo vệ em.”
Tôi chợt nhớ tới cuộc điện thoại trong phòng chỉ huy, anh ta đi thực hiện cuộc binh biến giết người? Nhìn vào đôi mắt đen bình thản của Mục Huyền, trong lòng tôi tự nhiên trở nên phức tạp.
“Cơ hội thành công có lớn không?” Tôi hỏi.
Mục Huyền hơi ngớ người, sau đó trên mặt anh ta ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt. Diện mạo của anh ta rất tuấn tú, chỉ là bình thường lạnh lùng vô cảm. Nụ cười của anh ta giống cơn gió xuân xua tan sương mù, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, thần sắc anh ta ôn hòa và cuốn hút vô cùng.
Mục Huyền giơ tay nhấc cằm tôi, ngón tay của anh ta có sức mạnh, làm tôi nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh ta cúi xuống. Tôi còn tưởng anh ta sẽ hôn tôi, nào ngờ chỉ là một hơi thở ấm áp phả trên trán tôi.
Mặt tôi dán vào cổ anh ta. Anh ta đặt nụ hôn lên trán tôi, sau đó thè lưỡi liếm nhẹ. Tôi lập tức cứng đờ người, tôi không muốn mặt bị dính nước bọt một chút nào.
May mà lần này Mục Huyền dừng lại ngay. Anh ta buông người tôi, lên tiếng: “Tôi hứa sẽ quay lại đón em trong vòng mười ngày.”
Ngữ khí của anh ta hơi khác lạ, vô cùng dịu dàng. Tôi không biết nói gì nên lặng thinh. Mục Huyền lặng lẽ nhìn tôi một lát mới quay người đi ra ngoài. Trên hành lang không bật đèn, ánh sao bên ngoài cửa kính lấp lánh, hắt vào hình bóng cao lớn của Mục Huyền, cho đến khi anh ta biến mất ở lối rẽ.
Tôi đứng bất động một lúc mới giơ tay lau vết nước bọt trên trán. Tôi nghĩ Mục Huyền đã hiểu nhầm. Tôi hỏi anh ta ‘Cơ hội thành công có lớn không?’, chỉ là muốn biết bản thân liệu có bị liên lụy? Vậy mà anh ta lý giải thành, tôi quan tâm tới anh ta. Vì vậy anh ta mới mỉm cười, mới hứa sẽ về đón tôi.
Tại sao anh ta cần sự quan tâm của tôi? Tôi cảm thấy hơi khó chịu, chẳng phải chúng tôi đã xác định, ngoài quan hệ vợ chồng, chúng tôi không bận tâm đến những việc khác hay sao?
Bởi vì quyết định chấp nhận cuộc sống này, tâm trạng của tôi thoải mái hơn nhiều. Tôi lại mở hình ảnh về hành tinh Sfutan ra xem, định bụng tháng sau sẽ đến đó du lịch. Mục Huyền cũng đã nói, tùy tôi muốn làm gì thì làm.
Sau đó cảm thấy hơi buồn chán, tôi liền lấy con dao găm ra nghịch. Tôi muốn thử xem nó cứng đến mức nào, liền phóng vào vách tường.
Con dao nhẹ nhàng sượt qua, như cắt miếng đậu phụ.
Nhìn vết cắt dài và sâu trên bức tường kim loại, tôi có chút khóc dở mếu dở. Mục Huyền tặng tôi con dao sắc như vậy, cũng không sợ tôi giở trò xấu với anh ta? Mà anh ta có khả năng điều khiển ‘sức mạnh tinh thần’ đáng sợ, cho dù có tặng tôi cả khẩu đại bác, chắc cũng không lo bị tôi đánh lén.
Tôi nhảy xuống giường, bấm phím liên lạc, gọi Mạc Lâm đến phòng. Vài phút sau, Mạc Lâm xuất hiện. Thấy vết nứt trên tường, anh ta trố mắt nhìn: “Trời ơi! Sức phá hoại của tiểu thư kinh khủng quá!” Tôi lấy con dao găm giải thích với anh ta, anh ta càng tỏ ra phẫn nộ: “Cô lại muốn hủy hoại khúc xương của ngài chỉ huy?”
Tôi cười ngượng ngùng.
Mạc Lâm tìm dụng cụ, tôi giúp anh ta sửa chữa bức tường, nhưng vẫn để lại vết nứt. Mạc Lâm nói muốn sửa lại như cũ, phải đợi đến khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, tìm nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp. Còn bây giờ, Mục Huyền không cho phép bất cứ người đàn ông nào đặt chân vào căn phòng này.
“Hay là treo tạm bức tranh ở đây?” Tôi đề nghị.
“Ý kiến hay.” Mạc Lâm vỗ tay: “Ngài sĩ quan có rất nhiều ảnh của tiểu thư. Lát nữa tôi sẽ in ra một tấm.”
“Thôi khỏi, thật ra cứ để thế này cũng tốt, khiếm khuyết cũng có nét đẹp của nó.”
Sau khi làm xong, Mạc Lâm nói với tôi: “Đúng rồi, ngày mai hạm đội sẽ đáp xuống Stan, ngài sĩ quan có nhiệm vụ nên cô cần ở lại cảng không gian. Tôi và Mạc Phổ sẽ bảo vệ cô.”
Nhân dịp anh ta nhắc tới chuyện này, tôi liền hỏi dò: “Điện hạ Khải Á là ai?”
Mạc Lâm chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay anh ta run run, thể hiện sự kinh ngạc cao độ: “Sao... sao cô lại hỏi thăm người đàn ông khác?”
“Mau nói đi!”
Anh ta cất giọng không mấy tình nguyện: “Điện hạ Khải Á là nhị hoàng tử. Anh ta thống lĩnh ba hạm đội, phụ trách công tác phòng vệ của hành tinh Stan. Tôi không thích con người đó.”
Xem ra, thực lực của điện hạ Khải Á tương đối mạnh, Mục Huyền đã tìm được chỗ dựa lớn.
“Nặc Nhĩ là ai? Mối quan hệ giữa người này và Mục Huyền thế nào?”
Nặc Nhĩ là đối tượng mà Mục Huyền và Khải Á định liên kết trừ khử.
Rõ ràng Mạc Lâm cũng biết rõ nội tình, vì anh ta giơ hai tay bịt miệng, mở to mắt nhìn tôi đúng nửa phút. Sau đó anh ta lên tiếng: “Cô đều biết cả rồi? Còn nữa, ngài sĩ quan nói với cô tên ngài ấy là Mục Huyền.”
“Đúng vậy.”
Mạc Lâm chớp chớp mắt, thở dài một hơi: “Mục Huyền là tên do mẹ ngài sĩ quan đặt cho ngài ấy, ngài ấy rất thích cái tên này. Còn Nặc Nhĩ điện hạ là con riêng của hoàng đế, là tổng chỉ huy thống lĩnh ba hạm đội hai, năm và bảy. Mối quan hệ của bọn họ không nằm trong phạm vi quyền hạn thảo luận của tôi.”
Chúng tôi thuộc hạm đội bảy, như vậy Mục Huyền định ám sát cấp trên của mình?
Tâm trạng của tôi hơi nặng nề.
***
Ba tiếng đồng hồ sau, Mục Huyền dẫn hạm đội của anh ta rời khỏi phi thuyền, không biết đi đâu. Tôi bị chuyển sang một chiếc phi thuyền nhỏ. Mạc Lâm và Mạc Phổ đem theo hơn mười binh sĩ, lái hai chiếc phi thuyền cùng loại bảo vệ tôi.
“Cảng không gian của Đế đô quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu chúng ta ở lại bên ngoài vũ trụ sẽ gặp đội tuần tra của Đế quốc.” Mạc Phổ giải thích: “Chúng ta lấy danh nghĩa phi thuyền cứu hộ dưới trướng của ngài sĩ quan để đăng ký vào cảng, sẽ không gây sự chú ý. Đây là nguyên tắc của chủ nghĩa nhân đạo, mà cũng không có người nào gây khó dễ cho tàu cứu hộ.”
Tôi rất đồng ý. Mục Huyền đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nếu để lại nhiều binh sĩ bảo vệ tôi, sẽ càng thu hút sự chú ý. Chúng tôi lặng lẽ thế này, càng ổn thỏa hơn.
Mười sáu tiếng đồng hồ sau, ba chiếc phi thuyền của chúng tôi tiến hành ‘cú nhảy vượt không gian’ (*) cuối cùng, đáp xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan.
(*) “Cú nhảy vượt không gian” hay còn gọi là “bước nhảy alpha” theo giải thích trên Yahoo: Bước nhảy alpha được hiểu nôm na là hiện tượng bẻ cong ánh sáng và không gian. Vẽ 2 dấu chấm trên tờ giấy, những kiến thức phổ thông mà bạn học là vẽ đường thẳng từ điểm này đến điểm kia, thì khi đó đường đi thẳng sẽ là đường ngắn nhất.Nhưng trong bước nhảy alpha thì hiện tượng đó giống như gấp cong tờ giấy lại, khi đó 2 điểm đó sẽ nằm sát nhau, độ bẻ cong càng lớn thì 2 điểm càng sát, bước nhảy sẽ càng xa trong không gian. Tóm lại, hiện tượng này thường tồn tại trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng, chỉ động thái tới một hành tinh xa xôi cách hàng trăm đến hàng vạn năm ánh sáng.
Tiến hành nhảy siêu quang tốc trong vũ trụ là một cảm giác rất huyền diệu. Bạn sẽ cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, cảm thấy không gian xung quanh bị ép với tốc độ không thể tưởng tượng. Bạn sẽ cho rằng thân thể bạn bị ép thành tương thịt. Nhưng sau khoảng thời gian đầu óc trống rỗng ngắn ngủi, sự nghẹt thở biến mất, tất cả trở lại bình thường. Duy nhất có một điều là lồng ngực của bạn vẫn hơi buồn nôn.
Giống như chết đi sống lại.
Tôi đứng ở hành lang, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lồng ngực. Hai tay tôi nắm chặt tay nắm kim loại. Phi thuyền đang rơi xuống với tốc độ kinh hồn, giống như cưỡi gió chọc thủng tầng mây u ám.
Cơ thể tôi lắc lư dữ dội theo thân phi thuyền. Cảm giác này tuy choáng váng nhưng cũng rất kích thích, rất sảng khoái.
Cuối cùng, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ trở nên rõ ràng hơn. Không khí phía trước bắt đầu trong lành. Tôi nhìn thấy đại dương xanh thẫm, đại lục màu vàng nhạt. Trong lòng tôi không khỏi xúc động.
Tốc độ của phi thuyền ngày càng chậm dần. Khi gần đáp xuống mặt đất, phi thuyền di chuyển với tốc độ bập bềnh. Tôi nhìn thấy bờ biển quanh co khúc khuỷu, những tòa kiến trúc cao màu xám bạc cao chọc trời, gọn gàng đâu ra đấy cho đến hết tầm mắt. Giữa những tòa kiến trúc thấp thoáng rừng cây xanh, đồi núi nhấp nhô. Cả thành phố trông nghiêm cẩn và tràn ngập sinh khí.
Trên không trung cách mặt đất rất xa có một chiếc phi thuyền cực lớn bay lơ lửng, đó là đội quân bảo vệ hành tinh này.
Phi thuyền của chúng tôi từ từ hạ xuống một bến cảng không gian rộng lớn. Nơi này ngoài tháp đèn và nhà kho, còn lại đều là bãi đỗ bằng phẳng. Hiện trong cảng có ba mươi chiếc máy bay đang đỗ.
Hai ngày sau đó trời yên biển lặng. Tôi không được phép rời khỏi phi thuyền, cùng lắm chỉ đứng ở ban công của phòng ngủ hít thở không khí. Cũng phải nói thêm là sau khi hạ cánh, nóc phi thuyền có thể mở ra. Cảng không gian xuất hiện không ít nữ binh, thỉnh thoảng cũng có những cô gái trẻ trung xinh đẹp đến đón người nhà. Vì vậy, sự hiện diện của tôi không gây sự chú ý.
Không khí tĩnh lặng chỉ duy trì đến đêm ngày thứ hai.
Chu kỳ tự quay của hành tinh Stan là ba mươi hai tiếng đồng hồ, buổi đêm tương đối dài. Tôi đang ở trong phòng xem ‘đĩa phim’, Mạc Lâm đột nhiên gõ cửa đi vào.
(*) Trái Đất là hai mươi tư tiếng.
Anh ta thở dài: “Tiểu thư, có một tên tội phạm bị truy nã trốn vào cảng không gian. Đội phòng vệ của bến cảng nhận mệnh lệnh khám xét toàn bộ, bọn họ sắp lên phi thuyền của chúng ta. Nhưng tiểu thư đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không để bất cứ giống đực nào đến gần căn phòng này.”
Tôi không hề lo lắng, ngược lại hơi buồn cười: “Con chó nhỏ lông nhung lần trước tôi nhìn thấy có được coi là giống đực không? Tôi muốn nuôi một con.”
Mạc Lâm tỏ ra khó xử, anh ta lắc đầu: “Nếu là chó đực, sẽ bị đem đi thiến. Còn nếu là chó cái, ngài sĩ quan sẽ bài xích...”
Pằng, một tiếng động khẽ vang lên, nhưng chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng.
Thanh âm vui vẻ của Mạc Lâm dừng lại ngay tức thì, anh ta há miệng thành hình chữ O.
“Đó là tiếng gì vậy?” Tôi hỏi với giọng nghi hoặc.
“Tiếng súng.” Mạc Lâm ngập ngừng.
“Các người định làm gì vậy? A...” Bên ngoài có tiếng kêu thất thanh.
Hệ thống liên lạc trong phòng vang lên thanh âm đầy lo lắng của Mạc Phổ: “Mạc Lâm, là quân đội, mau đưa tiểu thư...” Giọng nói của anh ta biến mất trong tiếng điện lưu rè rè.
Mạc Lâm không che giấu nổi vẻ hoảng hốt. Tôi cũng giật mình. Quân đội đến đây bắt tôi?
Chẳng phải tin tức chúng tôi ở cảng không gian được giấu kín hay sao?
“Mạc Phổ! Mạc Phổ!” Mạc Lâm ra sức bấm nút liên lạc, nhưng đầu kia không có tín hiệu. Anh ta ngây ngốc ngẩng lên nhìn tôi. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến chúng tôi không phản ứng kịp.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập như tiếng trống từ ngoài cửa khoang tàu vọng tới.
Có người đột nhập vào phi thuyền!
Chúng tôi lại nghe thấy tiếng súng nổ, và tiếng rè rè phát ra từ súng kích quang. Tiếng ẩu đả và tiếng kêu gọi không ngừng vang lên. Một trận đối đầu kịch liệt đang xảy ra trên phi thuyền.
“Tôi ra ngoài xem thế nào!” Mạc Lâm xung phong xông ra cửa phòng. Anh ta mở hé cánh cửa, thận trọng thò đầu ra ngoài.
“Pằng!” Gần như cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nổ nhẹ bên khung cửa.
“Mạc Lâm!” Tôi kêu lên và lao về phía anh ta. Mạc Lâm phản ứng nhanh đã rụt đầu vào phòng, đồng thời đóng chặt cửa rồi thở hổn hển.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chúng tôi dường như khó có cơ hội trốn thoát.
Tiếng súng dần dần tắt hẳn. Tôi và Mạc Lâm ở trong phòng đành chịu bó tay. Mạc Lâm đi đi lại lại, tâm trạng ngày càng sốt ruột: “Làm thế nào bây giờ? Hệ thống thông tin bị phá hủy rồi, bây giờ không thể liên lạc với ngài sĩ quan chỉ huy. Tôi chỉ là người máy gia đình, làm sao có thể bảo vệ tiểu thư! Tôi biết ăn nói thế nào với ngài sĩ quan đây? Tiểu thư... sao cô bình tĩnh thế? Cô không hoảng sợ sao?”
Tôi ngớ người.
Thật ra, tôi đang rất căng thẳng, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng hình như không đến nỗi quá sợ hãi, thế là tôi an ủi Mạc Lâm: “Nếu một ngày nào đó, anh bị người ngoài hành tinh bán thú cưỡng bức một đêm. Sau này gặp bất cứ tình huống nào, chắc chắn anh sẽ không còn cảm thấy sợ hãi.”
Mạc Lâm giơ hai tay ôm đầu, trợn mắt trề môi, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Đáng sợ quá! Tôi không muốn bị người bán thú cưỡng bức đâu! À... mà tôi bị cưỡng bức kiểu gì, tôi không có... Khoan đã! Người ngoài hành tinh bán thú mà cô nói đến không phải là ngài sĩ quan chỉ huy đấy chứ?”
Tôi không trả lời, bởi vì tôi nghĩ đến một khả năng.
Tôi ngập ngừng một hai giây mới mở miệng: “Người ở bên ngoài, liệu có phải do hoàng tử Nặc Nhĩ cử đến không?”
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có khả năng này. Ngoài tinh thất ra (*), ai có thể điều động đội quân chính quy của cảng không gian? Có khả năng kế hoạch của Mục Huyền đã bị bại lộ, Nặc Nhĩ nắm được thông tin từ một nguồn nào đó, nên muốn bắt tôi để uy hiếp Mục Huyền.
(*) Hoàng thất của hành tinh Stan.
Nghĩ đến chuyện tôi có khả năng bị trói thành một cái bánh tét đưa đến trước mặt Mục Huyền, lại nghĩ đến ánh mắt cao ngạo và u ám của anh ta, tôi quả thực khó hình dung nỗi phiền muộn trong lòng.
Nghe câu suy đoán của tôi, Mạc Lâm trợn trừng hai mắt, miệng của anh ta cũng mở to hết cỡ, như không biết làm thế nào.
Lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân nặng nề, mỗi lúc một gần hơn.
Tôi và Mạc Lâm tựa người vào nhau, nắm chặt tay nhau. Anh ta còn lẩm bẩm: “Ngài sĩ quan, xin thứ lỗi cho tôi, bây giờ tiểu thư cần tôi...”
Ầm, cánh cửa phòng mở tung, một đội lính vũ trang đứng nghiêm ngoài cửa, một người sĩ quan trẻ tuổi đi vào, ánh mắt hắn đầy vẻ cảnh giác.
Tim tôi như bị một tảng đá đè nặng. Đám binh sĩ Mục Huyền để lại bảo vệ tôi toàn những người tinh nhuệ. Nhưng xem ra bọn họ không thể thắng số đông quân địch.
Mạc Lâm dũng cảm đứng chắn trước mặt tôi, cất giọng lạnh lùng: “Đây là phòng riêng, các người vô lễ quá!”
Tên sĩ quan không thèm để ý đến Mạc Lâm, hắn nói với tôi: “Tiểu thư, mời đi theo chúng tôi.”
Tôi hít một hơi sâu, quả nhiên bọn họ đến bắt tôi. Xem ra, ‘tội phạm truy nã’ chỉ là một cái cớ để bọn họ lên phi thuyền rồi triển khai cuộc tấn công bằng vũ trang.
Đến nước này rồi, tôi chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Đám binh sĩ ai nấy đều cao lớn, mặt mũi nghiêm nghị, tất cả nhìn tôi chăm chú. Tôi đang mặc bộ váy mỏng, định đi đến tủ quần áo lấy áo quân phục của Mục Huyền khoác vào người nhưng lại thấy không ổn nên thôi.
Tôi đi theo bọn họ ra ngoài cửa khoang. Bên ngoài hơi lạnh, tôi vô thức túm chặt váy áo. Tôi bất ngờ chạm phải con dao găm nhỏ trong túi áo. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo của Mục Huyền. Tôi bất giác nhớ đến nụ hôn trầm mặc và nụ cười ấm áp của anh hôm anh ra đi.
Đám binh lính qua lại nhìn thấy anh ta, tất cả đều đứng nghiêm hành lễ: “Ngài sĩ quan!” Tất nhiên, không một ai dám nhìn ngó hay liếc tôi.
Một điều khiến tôi bất ngờ là, Mục Huyền đều gật đầu với mỗi binh sĩ, không bỏ sót một ai. Thậm chí, thỉnh thoảng anh ta còn mỉm cười, không hề giống bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như trong ấn tượng của tôi.
Tôi phát giác, tôi ngày càng không hiểu anh ta.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng, Mục Huyền dừng lại, tôi nói: “Tôi vào trong đây.”
Anh ta không đáp lời, mà rút từ túi áo một con dao găm đưa đến trước mặt tôi.
Tôi do dự một hai giây rồi nhận lấy. Con dao găm rất ngắn, chỉ dài bằng ngón tay giữa của tôi, bao dao được làm bằng da thuộc màu đen. Vừa rút con dao ra khỏi bao, tôi lập tức ngây người.
Con dao sắc nhọn màu trắng, nhưng không phải làm bằng kim loại mà là một nguyên liệu quen thuộc.
“Không được hủy hoại nó một lần nữa.”
Tôi hiểu rồi. Đây là khúc xương đùi của Mục Huyền, hôm trước bị gãy làm đôi. Không ngờ anh ta lại biến nó thành con dao găm.
“Tại sao lại tặng xương của anh cho tôi?” Tôi muốn hỏi câu này từ lâu.
Mục Huyền im lặng một lát mới trả lời: “Đây là một phần cơ thể tôi.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu ý câu nói của anh ta.
“Đều thuộc về em.”
Vừa vào cửa, tôi tiện tay ném con dao lên giá, cởi áo khoác trả lại Mục Huyền. Anh ta nhận áo khoác vắt lên tay, ánh mắt đảo qua con dao găm rồi dừng ở người tôi.
“Hãy mang theo bên người.” Anh ta nói lãnh đạm.
Tôi trầm mặc trong giây lát, rồi đành phải cầm con dao. Trên váy của tôi có một cái túi hẹp, tôi đút con dao vào trong, may mà vừa vặn. Tuy có vũ khí phòng thân cũng rất tốt, nhưng nghĩ đến chuyện từ nay về sau cả ngày đem theo xương cốt của anh ta, tôi cảm thấy rất kỳ dị.
“Tôi có việc cần phải rời khỏi phi thuyền vài ngày.” Mục Huyền đột nhiên lên tiếng: “Mạc Phổ và Mạc Lâm sẽ ở lại đây bảo vệ em.”
Tôi chợt nhớ tới cuộc điện thoại trong phòng chỉ huy, anh ta đi thực hiện cuộc binh biến giết người? Nhìn vào đôi mắt đen bình thản của Mục Huyền, trong lòng tôi tự nhiên trở nên phức tạp.
“Cơ hội thành công có lớn không?” Tôi hỏi.
Mục Huyền hơi ngớ người, sau đó trên mặt anh ta ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt. Diện mạo của anh ta rất tuấn tú, chỉ là bình thường lạnh lùng vô cảm. Nụ cười của anh ta giống cơn gió xuân xua tan sương mù, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, thần sắc anh ta ôn hòa và cuốn hút vô cùng.
Mục Huyền giơ tay nhấc cằm tôi, ngón tay của anh ta có sức mạnh, làm tôi nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh ta cúi xuống. Tôi còn tưởng anh ta sẽ hôn tôi, nào ngờ chỉ là một hơi thở ấm áp phả trên trán tôi.
Mặt tôi dán vào cổ anh ta. Anh ta đặt nụ hôn lên trán tôi, sau đó thè lưỡi liếm nhẹ. Tôi lập tức cứng đờ người, tôi không muốn mặt bị dính nước bọt một chút nào.
May mà lần này Mục Huyền dừng lại ngay. Anh ta buông người tôi, lên tiếng: “Tôi hứa sẽ quay lại đón em trong vòng mười ngày.”
Ngữ khí của anh ta hơi khác lạ, vô cùng dịu dàng. Tôi không biết nói gì nên lặng thinh. Mục Huyền lặng lẽ nhìn tôi một lát mới quay người đi ra ngoài. Trên hành lang không bật đèn, ánh sao bên ngoài cửa kính lấp lánh, hắt vào hình bóng cao lớn của Mục Huyền, cho đến khi anh ta biến mất ở lối rẽ.
Tôi đứng bất động một lúc mới giơ tay lau vết nước bọt trên trán. Tôi nghĩ Mục Huyền đã hiểu nhầm. Tôi hỏi anh ta ‘Cơ hội thành công có lớn không?’, chỉ là muốn biết bản thân liệu có bị liên lụy? Vậy mà anh ta lý giải thành, tôi quan tâm tới anh ta. Vì vậy anh ta mới mỉm cười, mới hứa sẽ về đón tôi.
Tại sao anh ta cần sự quan tâm của tôi? Tôi cảm thấy hơi khó chịu, chẳng phải chúng tôi đã xác định, ngoài quan hệ vợ chồng, chúng tôi không bận tâm đến những việc khác hay sao?
Bởi vì quyết định chấp nhận cuộc sống này, tâm trạng của tôi thoải mái hơn nhiều. Tôi lại mở hình ảnh về hành tinh Sfutan ra xem, định bụng tháng sau sẽ đến đó du lịch. Mục Huyền cũng đã nói, tùy tôi muốn làm gì thì làm.
Sau đó cảm thấy hơi buồn chán, tôi liền lấy con dao găm ra nghịch. Tôi muốn thử xem nó cứng đến mức nào, liền phóng vào vách tường.
Con dao nhẹ nhàng sượt qua, như cắt miếng đậu phụ.
Nhìn vết cắt dài và sâu trên bức tường kim loại, tôi có chút khóc dở mếu dở. Mục Huyền tặng tôi con dao sắc như vậy, cũng không sợ tôi giở trò xấu với anh ta? Mà anh ta có khả năng điều khiển ‘sức mạnh tinh thần’ đáng sợ, cho dù có tặng tôi cả khẩu đại bác, chắc cũng không lo bị tôi đánh lén.
Tôi nhảy xuống giường, bấm phím liên lạc, gọi Mạc Lâm đến phòng. Vài phút sau, Mạc Lâm xuất hiện. Thấy vết nứt trên tường, anh ta trố mắt nhìn: “Trời ơi! Sức phá hoại của tiểu thư kinh khủng quá!” Tôi lấy con dao găm giải thích với anh ta, anh ta càng tỏ ra phẫn nộ: “Cô lại muốn hủy hoại khúc xương của ngài chỉ huy?”
Tôi cười ngượng ngùng.
Mạc Lâm tìm dụng cụ, tôi giúp anh ta sửa chữa bức tường, nhưng vẫn để lại vết nứt. Mạc Lâm nói muốn sửa lại như cũ, phải đợi đến khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, tìm nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp. Còn bây giờ, Mục Huyền không cho phép bất cứ người đàn ông nào đặt chân vào căn phòng này.
“Hay là treo tạm bức tranh ở đây?” Tôi đề nghị.
“Ý kiến hay.” Mạc Lâm vỗ tay: “Ngài sĩ quan có rất nhiều ảnh của tiểu thư. Lát nữa tôi sẽ in ra một tấm.”
“Thôi khỏi, thật ra cứ để thế này cũng tốt, khiếm khuyết cũng có nét đẹp của nó.”
Sau khi làm xong, Mạc Lâm nói với tôi: “Đúng rồi, ngày mai hạm đội sẽ đáp xuống Stan, ngài sĩ quan có nhiệm vụ nên cô cần ở lại cảng không gian. Tôi và Mạc Phổ sẽ bảo vệ cô.”
Nhân dịp anh ta nhắc tới chuyện này, tôi liền hỏi dò: “Điện hạ Khải Á là ai?”
Mạc Lâm chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay anh ta run run, thể hiện sự kinh ngạc cao độ: “Sao... sao cô lại hỏi thăm người đàn ông khác?”
“Mau nói đi!”
Anh ta cất giọng không mấy tình nguyện: “Điện hạ Khải Á là nhị hoàng tử. Anh ta thống lĩnh ba hạm đội, phụ trách công tác phòng vệ của hành tinh Stan. Tôi không thích con người đó.”
Xem ra, thực lực của điện hạ Khải Á tương đối mạnh, Mục Huyền đã tìm được chỗ dựa lớn.
“Nặc Nhĩ là ai? Mối quan hệ giữa người này và Mục Huyền thế nào?”
Nặc Nhĩ là đối tượng mà Mục Huyền và Khải Á định liên kết trừ khử.
Rõ ràng Mạc Lâm cũng biết rõ nội tình, vì anh ta giơ hai tay bịt miệng, mở to mắt nhìn tôi đúng nửa phút. Sau đó anh ta lên tiếng: “Cô đều biết cả rồi? Còn nữa, ngài sĩ quan nói với cô tên ngài ấy là Mục Huyền.”
“Đúng vậy.”
Mạc Lâm chớp chớp mắt, thở dài một hơi: “Mục Huyền là tên do mẹ ngài sĩ quan đặt cho ngài ấy, ngài ấy rất thích cái tên này. Còn Nặc Nhĩ điện hạ là con riêng của hoàng đế, là tổng chỉ huy thống lĩnh ba hạm đội hai, năm và bảy. Mối quan hệ của bọn họ không nằm trong phạm vi quyền hạn thảo luận của tôi.”
Chúng tôi thuộc hạm đội bảy, như vậy Mục Huyền định ám sát cấp trên của mình?
Tâm trạng của tôi hơi nặng nề.
***
Ba tiếng đồng hồ sau, Mục Huyền dẫn hạm đội của anh ta rời khỏi phi thuyền, không biết đi đâu. Tôi bị chuyển sang một chiếc phi thuyền nhỏ. Mạc Lâm và Mạc Phổ đem theo hơn mười binh sĩ, lái hai chiếc phi thuyền cùng loại bảo vệ tôi.
“Cảng không gian của Đế đô quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu chúng ta ở lại bên ngoài vũ trụ sẽ gặp đội tuần tra của Đế quốc.” Mạc Phổ giải thích: “Chúng ta lấy danh nghĩa phi thuyền cứu hộ dưới trướng của ngài sĩ quan để đăng ký vào cảng, sẽ không gây sự chú ý. Đây là nguyên tắc của chủ nghĩa nhân đạo, mà cũng không có người nào gây khó dễ cho tàu cứu hộ.”
Tôi rất đồng ý. Mục Huyền đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nếu để lại nhiều binh sĩ bảo vệ tôi, sẽ càng thu hút sự chú ý. Chúng tôi lặng lẽ thế này, càng ổn thỏa hơn.
Mười sáu tiếng đồng hồ sau, ba chiếc phi thuyền của chúng tôi tiến hành ‘cú nhảy vượt không gian’ (*) cuối cùng, đáp xuống tầng khí quyển của hành tinh Stan.
(*) “Cú nhảy vượt không gian” hay còn gọi là “bước nhảy alpha” theo giải thích trên Yahoo: Bước nhảy alpha được hiểu nôm na là hiện tượng bẻ cong ánh sáng và không gian. Vẽ 2 dấu chấm trên tờ giấy, những kiến thức phổ thông mà bạn học là vẽ đường thẳng từ điểm này đến điểm kia, thì khi đó đường đi thẳng sẽ là đường ngắn nhất.Nhưng trong bước nhảy alpha thì hiện tượng đó giống như gấp cong tờ giấy lại, khi đó 2 điểm đó sẽ nằm sát nhau, độ bẻ cong càng lớn thì 2 điểm càng sát, bước nhảy sẽ càng xa trong không gian. Tóm lại, hiện tượng này thường tồn tại trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng, chỉ động thái tới một hành tinh xa xôi cách hàng trăm đến hàng vạn năm ánh sáng.
Tiến hành nhảy siêu quang tốc trong vũ trụ là một cảm giác rất huyền diệu. Bạn sẽ cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, cảm thấy không gian xung quanh bị ép với tốc độ không thể tưởng tượng. Bạn sẽ cho rằng thân thể bạn bị ép thành tương thịt. Nhưng sau khoảng thời gian đầu óc trống rỗng ngắn ngủi, sự nghẹt thở biến mất, tất cả trở lại bình thường. Duy nhất có một điều là lồng ngực của bạn vẫn hơi buồn nôn.
Giống như chết đi sống lại.
Tôi đứng ở hành lang, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lồng ngực. Hai tay tôi nắm chặt tay nắm kim loại. Phi thuyền đang rơi xuống với tốc độ kinh hồn, giống như cưỡi gió chọc thủng tầng mây u ám.
Cơ thể tôi lắc lư dữ dội theo thân phi thuyền. Cảm giác này tuy choáng váng nhưng cũng rất kích thích, rất sảng khoái.
Cuối cùng, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ trở nên rõ ràng hơn. Không khí phía trước bắt đầu trong lành. Tôi nhìn thấy đại dương xanh thẫm, đại lục màu vàng nhạt. Trong lòng tôi không khỏi xúc động.
Tốc độ của phi thuyền ngày càng chậm dần. Khi gần đáp xuống mặt đất, phi thuyền di chuyển với tốc độ bập bềnh. Tôi nhìn thấy bờ biển quanh co khúc khuỷu, những tòa kiến trúc cao màu xám bạc cao chọc trời, gọn gàng đâu ra đấy cho đến hết tầm mắt. Giữa những tòa kiến trúc thấp thoáng rừng cây xanh, đồi núi nhấp nhô. Cả thành phố trông nghiêm cẩn và tràn ngập sinh khí.
Trên không trung cách mặt đất rất xa có một chiếc phi thuyền cực lớn bay lơ lửng, đó là đội quân bảo vệ hành tinh này.
Phi thuyền của chúng tôi từ từ hạ xuống một bến cảng không gian rộng lớn. Nơi này ngoài tháp đèn và nhà kho, còn lại đều là bãi đỗ bằng phẳng. Hiện trong cảng có ba mươi chiếc máy bay đang đỗ.
Hai ngày sau đó trời yên biển lặng. Tôi không được phép rời khỏi phi thuyền, cùng lắm chỉ đứng ở ban công của phòng ngủ hít thở không khí. Cũng phải nói thêm là sau khi hạ cánh, nóc phi thuyền có thể mở ra. Cảng không gian xuất hiện không ít nữ binh, thỉnh thoảng cũng có những cô gái trẻ trung xinh đẹp đến đón người nhà. Vì vậy, sự hiện diện của tôi không gây sự chú ý.
Không khí tĩnh lặng chỉ duy trì đến đêm ngày thứ hai.
Chu kỳ tự quay của hành tinh Stan là ba mươi hai tiếng đồng hồ, buổi đêm tương đối dài. Tôi đang ở trong phòng xem ‘đĩa phim’, Mạc Lâm đột nhiên gõ cửa đi vào.
(*) Trái Đất là hai mươi tư tiếng.
Anh ta thở dài: “Tiểu thư, có một tên tội phạm bị truy nã trốn vào cảng không gian. Đội phòng vệ của bến cảng nhận mệnh lệnh khám xét toàn bộ, bọn họ sắp lên phi thuyền của chúng ta. Nhưng tiểu thư đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không để bất cứ giống đực nào đến gần căn phòng này.”
Tôi không hề lo lắng, ngược lại hơi buồn cười: “Con chó nhỏ lông nhung lần trước tôi nhìn thấy có được coi là giống đực không? Tôi muốn nuôi một con.”
Mạc Lâm tỏ ra khó xử, anh ta lắc đầu: “Nếu là chó đực, sẽ bị đem đi thiến. Còn nếu là chó cái, ngài sĩ quan sẽ bài xích...”
Pằng, một tiếng động khẽ vang lên, nhưng chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng.
Thanh âm vui vẻ của Mạc Lâm dừng lại ngay tức thì, anh ta há miệng thành hình chữ O.
“Đó là tiếng gì vậy?” Tôi hỏi với giọng nghi hoặc.
“Tiếng súng.” Mạc Lâm ngập ngừng.
“Các người định làm gì vậy? A...” Bên ngoài có tiếng kêu thất thanh.
Hệ thống liên lạc trong phòng vang lên thanh âm đầy lo lắng của Mạc Phổ: “Mạc Lâm, là quân đội, mau đưa tiểu thư...” Giọng nói của anh ta biến mất trong tiếng điện lưu rè rè.
Mạc Lâm không che giấu nổi vẻ hoảng hốt. Tôi cũng giật mình. Quân đội đến đây bắt tôi?
Chẳng phải tin tức chúng tôi ở cảng không gian được giấu kín hay sao?
“Mạc Phổ! Mạc Phổ!” Mạc Lâm ra sức bấm nút liên lạc, nhưng đầu kia không có tín hiệu. Anh ta ngây ngốc ngẩng lên nhìn tôi. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến chúng tôi không phản ứng kịp.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập như tiếng trống từ ngoài cửa khoang tàu vọng tới.
Có người đột nhập vào phi thuyền!
Chúng tôi lại nghe thấy tiếng súng nổ, và tiếng rè rè phát ra từ súng kích quang. Tiếng ẩu đả và tiếng kêu gọi không ngừng vang lên. Một trận đối đầu kịch liệt đang xảy ra trên phi thuyền.
“Tôi ra ngoài xem thế nào!” Mạc Lâm xung phong xông ra cửa phòng. Anh ta mở hé cánh cửa, thận trọng thò đầu ra ngoài.
“Pằng!” Gần như cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nổ nhẹ bên khung cửa.
“Mạc Lâm!” Tôi kêu lên và lao về phía anh ta. Mạc Lâm phản ứng nhanh đã rụt đầu vào phòng, đồng thời đóng chặt cửa rồi thở hổn hển.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chúng tôi dường như khó có cơ hội trốn thoát.
Tiếng súng dần dần tắt hẳn. Tôi và Mạc Lâm ở trong phòng đành chịu bó tay. Mạc Lâm đi đi lại lại, tâm trạng ngày càng sốt ruột: “Làm thế nào bây giờ? Hệ thống thông tin bị phá hủy rồi, bây giờ không thể liên lạc với ngài sĩ quan chỉ huy. Tôi chỉ là người máy gia đình, làm sao có thể bảo vệ tiểu thư! Tôi biết ăn nói thế nào với ngài sĩ quan đây? Tiểu thư... sao cô bình tĩnh thế? Cô không hoảng sợ sao?”
Tôi ngớ người.
Thật ra, tôi đang rất căng thẳng, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng hình như không đến nỗi quá sợ hãi, thế là tôi an ủi Mạc Lâm: “Nếu một ngày nào đó, anh bị người ngoài hành tinh bán thú cưỡng bức một đêm. Sau này gặp bất cứ tình huống nào, chắc chắn anh sẽ không còn cảm thấy sợ hãi.”
Mạc Lâm giơ hai tay ôm đầu, trợn mắt trề môi, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Đáng sợ quá! Tôi không muốn bị người bán thú cưỡng bức đâu! À... mà tôi bị cưỡng bức kiểu gì, tôi không có... Khoan đã! Người ngoài hành tinh bán thú mà cô nói đến không phải là ngài sĩ quan chỉ huy đấy chứ?”
Tôi không trả lời, bởi vì tôi nghĩ đến một khả năng.
Tôi ngập ngừng một hai giây mới mở miệng: “Người ở bên ngoài, liệu có phải do hoàng tử Nặc Nhĩ cử đến không?”
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có khả năng này. Ngoài tinh thất ra (*), ai có thể điều động đội quân chính quy của cảng không gian? Có khả năng kế hoạch của Mục Huyền đã bị bại lộ, Nặc Nhĩ nắm được thông tin từ một nguồn nào đó, nên muốn bắt tôi để uy hiếp Mục Huyền.
(*) Hoàng thất của hành tinh Stan.
Nghĩ đến chuyện tôi có khả năng bị trói thành một cái bánh tét đưa đến trước mặt Mục Huyền, lại nghĩ đến ánh mắt cao ngạo và u ám của anh ta, tôi quả thực khó hình dung nỗi phiền muộn trong lòng.
Nghe câu suy đoán của tôi, Mạc Lâm trợn trừng hai mắt, miệng của anh ta cũng mở to hết cỡ, như không biết làm thế nào.
Lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân nặng nề, mỗi lúc một gần hơn.
Tôi và Mạc Lâm tựa người vào nhau, nắm chặt tay nhau. Anh ta còn lẩm bẩm: “Ngài sĩ quan, xin thứ lỗi cho tôi, bây giờ tiểu thư cần tôi...”
Ầm, cánh cửa phòng mở tung, một đội lính vũ trang đứng nghiêm ngoài cửa, một người sĩ quan trẻ tuổi đi vào, ánh mắt hắn đầy vẻ cảnh giác.
Tim tôi như bị một tảng đá đè nặng. Đám binh sĩ Mục Huyền để lại bảo vệ tôi toàn những người tinh nhuệ. Nhưng xem ra bọn họ không thể thắng số đông quân địch.
Mạc Lâm dũng cảm đứng chắn trước mặt tôi, cất giọng lạnh lùng: “Đây là phòng riêng, các người vô lễ quá!”
Tên sĩ quan không thèm để ý đến Mạc Lâm, hắn nói với tôi: “Tiểu thư, mời đi theo chúng tôi.”
Tôi hít một hơi sâu, quả nhiên bọn họ đến bắt tôi. Xem ra, ‘tội phạm truy nã’ chỉ là một cái cớ để bọn họ lên phi thuyền rồi triển khai cuộc tấn công bằng vũ trang.
Đến nước này rồi, tôi chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Đám binh sĩ ai nấy đều cao lớn, mặt mũi nghiêm nghị, tất cả nhìn tôi chăm chú. Tôi đang mặc bộ váy mỏng, định đi đến tủ quần áo lấy áo quân phục của Mục Huyền khoác vào người nhưng lại thấy không ổn nên thôi.
Tôi đi theo bọn họ ra ngoài cửa khoang. Bên ngoài hơi lạnh, tôi vô thức túm chặt váy áo. Tôi bất ngờ chạm phải con dao găm nhỏ trong túi áo. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo của Mục Huyền. Tôi bất giác nhớ đến nụ hôn trầm mặc và nụ cười ấm áp của anh hôm anh ra đi.