Chương 2: Quá khứ
7 năm trước.
Căn nhà khi xưa của nó nằm trong lòng một khu ổ chuột sập xệ. Đây là nơi tích tụ của tất cả những gì cặn bã nhất trong xã hội. Trộm cắp, cướp giật, tệ nạn... Là cái đáy. Là tận cùng của sự sống. Những người trong khu này đều phải vật lộn mỗi ngày để tìm kiếm miếng ăn, để tồn tại. Đói khát, bệnh tật, nợ nần bủa vây bọn họ. Đâu ai muốn trở nên xấu xa, tha hóa đâu chứ. Âu cũng chỉ là do số trời. Dù có cố gắng đến cỡ nào, thì họ cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi.
Gia đình của nó thuộc hàng bần cùng nhất xóm vì có đến 5 miệng ăn. Nhưng hôm đó tự dưng cha mẹ ruột bày ra một bàn tiệc nhỏ toàn là món ngon mà cô thích ăn. Con bé thấy lạ, liền hỏi mẹ nó.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì thế?"
"Ngoan, ăn đi, đừng hỏi nhiều."
Nó nghe vậy thì ngoan ngoãn chọn vài món cho vào chén. Nhưng ăn được vài miếng, nó phát hiện hai người anh em của nó đang thập thò nơi góc phòng, e dè nhìn trộm nó. Nó lại hỏi mẹ:
"Mẹ, sao cha mẹ, anh hai với bé út không lại ăn cùng con?"
"Cả nhà ăn rồi, còn có con chưa ăn thôi, lo ăn nhanh đi."
Con bé thấy hơi kỳ lạ, nên chỉ ăn một ít, còn lại nó để dành cho cả nhà.
Khi nó ăn xong, mẹ thay vào cho nó một bộ váy màu vàng nhạt, còn chải tóc cho nó thật gọn gàng. Mẹ phủi thẳng đồ cho nó, dặn dò.
"Sắp tới, con sẽ được người ta nhận nuôi, cố mà sống cho tốt."
Lúc này, nó mới ngỡ ra, cha mẹ muốn đem nó cho người khác nuôi.
"Mẹ...mẹ nói gì...ai nhận nuôi con,...con không muốn đi!" - nó níu lấy tay mẹ nó, cố giữ cho chặt. Nhưng mẹ lại gỡ tay nó ra.
"Ngoan đi..."
"Cha ơi, mẹ ơi, con hứa sẽ ăn ít lại mà, đừng bỏ con..."
Nó run rẩy cầu xin, nước mắt, nước mũi đều tèm lem cả khuôn mặt nhỏ bé. Nhưng cha mẹ đều bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu của nó. Hai người trái lại tỏ ra khá hào hứng khi nó sắp đi khỏi.
Con bé co ro giữa nhà, tiếng thút thít của nó vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Cha mẹ nó lại an ủi.
"Khóc gì, được nhà giàu nhận nuôi là sướng lắm đấy."
Nhưng nó chỉ muốn ở lại với cả nhà.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Chiếc xe màu đen bóng loáng đậu trước cửa nhà nó. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra, cũng là lúc nó phải rời xa gia đình này.
Cha ở trong nhà thấy tín hiệu, liền bế nó đi ra ngoài. Con bé sợ sệt nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, nó như nín thở lại vì sợ. Cha rất nhanh trao nó lại cho người đó, không mảy may do dự.
"Con bé này giao cho cậu."
Cha còn cười khà khà, nhận lại từ tay hắn một chiếc vali đen và nhanh chóng trở vào trong nhà.
Cửa nhà đóng lại. Nó nhìn vào trong, không dám khóc. Môi mím lại đến trắng bệt cả ra. Mắt long lanh đỏ hoe.
Nó cố nghĩ trong đầu, cha mẹ chỉ nhờ chú này bế nó một lát, cha mẹ sẽ lại ra đón nó ngay mà. Nhưng chiếc cửa nhà đó đã đóng lại, và cha cũng chẳng có dấu hiệu sẽ quay ra.
Lúc này, người con bé đã lạnh toát. Nó không kiềm được nước mắt nữa, hai gò má nhanh chóng ướt đẫm. Đôi mắt trong veo giờ ngập trong nước mắt. Đáy mắt sâu thăm thẳm như đại dương. Nó cứ dán mắt vào căn nhà tồi tàn đó, nơi đó là nhà, là gia đình của nó. Nhưng bọn họ đã bán nó đổi lấy một chiếc vali đầy tiền.Nó vẫn không hiểu, với họ, tiền quan trọng hơn mạng con mình.
Người đàn ông ngắm nhìn con bé cách chăm chú.
"Từ nay, tên của con sẽ là Từ Linh, nhớ chứ?"
Nó chỉ biết gật đầu nghe theo.
Rồi người đó cẩn thận cho nó ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn giúp nó. Mùi hương của người giàu thật dễ chịu, nó khiến con bé đỡ sợ hơn.
Con bé vẫn không nhịn được, quay mặt ra cửa sổ để nhìn về căn nhà quen thuộc lần cuối. Gia đình không ai quan tâm đến nó nữa. Chỉ có bản thân con bé là vẫn lưu luyến không muốn rời đi.
Rồi xe cũng lăn bánh. Người đàn ông thi thoảng quan sát con bé qua kính chiếu hậu. Đứa trẻ với đôi mắt trong veo vô hồn kia là con gái của mối tình đầu của hắn. Sự trong sáng của nó khiến hắn mềm lòng. Nợ máu phải trả bằng máu. Nhưng những đứa trẻ này vô tội.
......................
"Tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi!"
"Được, tôi xuống ngay."
Cô gái đang chải lại tóc của mình. Nhìn vào gương, hình ảnh thiếu nữ với suối tóc đen dài đẹp đến nao lòng.
Trịnh Từ Linh lớn lên dung mạo thật mỹ miều, rất giống mẹ nó khi ấy. Mới ngày nào chỉ là con nhóc 8 tuổi gầy gò hay e thẹn núp sau chân Trịnh Văn, mà nay, con bé như lột xác thành người khác. Cái cá tính lanh lợi, sắc xảo kia là do Kim Uyên dạy bảo mà nên.
15 tuổi, Từ Linh như một đóa hoa lan đầy thanh tú, cái nét thanh lệ đó có thể cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, bước đi, lời ăn tiếng nói, nhưng đậm đà nhất vẫn là ở đôi mắt trong veo của Từ Linh. Cặp mắt tinh khiết không vươn chút bụi trần.
Kim Uyên đối với Từ Linh vô cùng ấm áp và chu đáo, đôi khi Từ Linh còn cảm thấy như bà là mẹ ruột mình. Bởi vì khi còn ở cùng gia đình kia, cô thật không biết đến cảm giác được yêu thương. Được bước vào căn nhà này, chắc chắn phải nhớ đến công của Trịnh Văn- người cha nuôi của cô. Dù trong nhà Trịnh Văn chưa từng đối xử thân thiết với cô, nhưng vẫn là nhờ người này mà cô được tiếp tục sống. Từ Linh luôn vô cùng biết ơn người đàn ông đó.
Còn Trịnh Từ Lâm. Cô rất thích anh ấy. Không phải với tư cách là anh trai em gái, mà là tình cảm nam nữ thật sự. Mỗi khi anh và cô ở cạnh nhau, Từ Linh có thể cảm nhận được cảm xúc của hai người đang trôi cùng một nhịp. Cả hai như đồng điệu, về mọi thứ. Người ngoài nhìn vào, nếu không nói họ là anh em, thì có lẽ đó sẽ là một cặp đẹp đôi.
Nhưng họ thật sự đâu phải anh em. Cái mác anh trai em gái này thật sự khiến Từ Linh khó chịu. Chẳng lẽ vì thế nào cô không được có tình cảm với anh sao?
Từ Linh rất thích vẽ, cô vẽ rất nhiều, đặc biệt là vẽ gia đình mình, đặc biệt là vẽ Từ Lâm. Những bức tranh cô vẽ được mẹ Kim Uyên treo lên khắp nơi trong dinh thự. Và Kim Uyên luôn tự hào khoe với mọi người là do con gái bà vẽ.
Còn những trang giấy vẽ Từ Lâm, Từ Linh âm thầm cất gọn trong quyển sổ sketch. Thứ tình cảm này Từ Linh chưa một lần thổ lộ. Cô sợ một khi nói ra, lỡ như Từ Lâm không đáp trả lại, thì cô sẽ mất luôn cái vị trí em gái này. Nhưng rồi nhất định sẽ có một lúc, Từ Linh đủ dũng cảm để bày tỏ cảm xúc của mình.
Căn nhà khi xưa của nó nằm trong lòng một khu ổ chuột sập xệ. Đây là nơi tích tụ của tất cả những gì cặn bã nhất trong xã hội. Trộm cắp, cướp giật, tệ nạn... Là cái đáy. Là tận cùng của sự sống. Những người trong khu này đều phải vật lộn mỗi ngày để tìm kiếm miếng ăn, để tồn tại. Đói khát, bệnh tật, nợ nần bủa vây bọn họ. Đâu ai muốn trở nên xấu xa, tha hóa đâu chứ. Âu cũng chỉ là do số trời. Dù có cố gắng đến cỡ nào, thì họ cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi.
Gia đình của nó thuộc hàng bần cùng nhất xóm vì có đến 5 miệng ăn. Nhưng hôm đó tự dưng cha mẹ ruột bày ra một bàn tiệc nhỏ toàn là món ngon mà cô thích ăn. Con bé thấy lạ, liền hỏi mẹ nó.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì thế?"
"Ngoan, ăn đi, đừng hỏi nhiều."
Nó nghe vậy thì ngoan ngoãn chọn vài món cho vào chén. Nhưng ăn được vài miếng, nó phát hiện hai người anh em của nó đang thập thò nơi góc phòng, e dè nhìn trộm nó. Nó lại hỏi mẹ:
"Mẹ, sao cha mẹ, anh hai với bé út không lại ăn cùng con?"
"Cả nhà ăn rồi, còn có con chưa ăn thôi, lo ăn nhanh đi."
Con bé thấy hơi kỳ lạ, nên chỉ ăn một ít, còn lại nó để dành cho cả nhà.
Khi nó ăn xong, mẹ thay vào cho nó một bộ váy màu vàng nhạt, còn chải tóc cho nó thật gọn gàng. Mẹ phủi thẳng đồ cho nó, dặn dò.
"Sắp tới, con sẽ được người ta nhận nuôi, cố mà sống cho tốt."
Lúc này, nó mới ngỡ ra, cha mẹ muốn đem nó cho người khác nuôi.
"Mẹ...mẹ nói gì...ai nhận nuôi con,...con không muốn đi!" - nó níu lấy tay mẹ nó, cố giữ cho chặt. Nhưng mẹ lại gỡ tay nó ra.
"Ngoan đi..."
"Cha ơi, mẹ ơi, con hứa sẽ ăn ít lại mà, đừng bỏ con..."
Nó run rẩy cầu xin, nước mắt, nước mũi đều tèm lem cả khuôn mặt nhỏ bé. Nhưng cha mẹ đều bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu của nó. Hai người trái lại tỏ ra khá hào hứng khi nó sắp đi khỏi.
Con bé co ro giữa nhà, tiếng thút thít của nó vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Cha mẹ nó lại an ủi.
"Khóc gì, được nhà giàu nhận nuôi là sướng lắm đấy."
Nhưng nó chỉ muốn ở lại với cả nhà.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Chiếc xe màu đen bóng loáng đậu trước cửa nhà nó. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra, cũng là lúc nó phải rời xa gia đình này.
Cha ở trong nhà thấy tín hiệu, liền bế nó đi ra ngoài. Con bé sợ sệt nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, nó như nín thở lại vì sợ. Cha rất nhanh trao nó lại cho người đó, không mảy may do dự.
"Con bé này giao cho cậu."
Cha còn cười khà khà, nhận lại từ tay hắn một chiếc vali đen và nhanh chóng trở vào trong nhà.
Cửa nhà đóng lại. Nó nhìn vào trong, không dám khóc. Môi mím lại đến trắng bệt cả ra. Mắt long lanh đỏ hoe.
Nó cố nghĩ trong đầu, cha mẹ chỉ nhờ chú này bế nó một lát, cha mẹ sẽ lại ra đón nó ngay mà. Nhưng chiếc cửa nhà đó đã đóng lại, và cha cũng chẳng có dấu hiệu sẽ quay ra.
Lúc này, người con bé đã lạnh toát. Nó không kiềm được nước mắt nữa, hai gò má nhanh chóng ướt đẫm. Đôi mắt trong veo giờ ngập trong nước mắt. Đáy mắt sâu thăm thẳm như đại dương. Nó cứ dán mắt vào căn nhà tồi tàn đó, nơi đó là nhà, là gia đình của nó. Nhưng bọn họ đã bán nó đổi lấy một chiếc vali đầy tiền.Nó vẫn không hiểu, với họ, tiền quan trọng hơn mạng con mình.
Người đàn ông ngắm nhìn con bé cách chăm chú.
"Từ nay, tên của con sẽ là Từ Linh, nhớ chứ?"
Nó chỉ biết gật đầu nghe theo.
Rồi người đó cẩn thận cho nó ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn giúp nó. Mùi hương của người giàu thật dễ chịu, nó khiến con bé đỡ sợ hơn.
Con bé vẫn không nhịn được, quay mặt ra cửa sổ để nhìn về căn nhà quen thuộc lần cuối. Gia đình không ai quan tâm đến nó nữa. Chỉ có bản thân con bé là vẫn lưu luyến không muốn rời đi.
Rồi xe cũng lăn bánh. Người đàn ông thi thoảng quan sát con bé qua kính chiếu hậu. Đứa trẻ với đôi mắt trong veo vô hồn kia là con gái của mối tình đầu của hắn. Sự trong sáng của nó khiến hắn mềm lòng. Nợ máu phải trả bằng máu. Nhưng những đứa trẻ này vô tội.
......................
"Tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi!"
"Được, tôi xuống ngay."
Cô gái đang chải lại tóc của mình. Nhìn vào gương, hình ảnh thiếu nữ với suối tóc đen dài đẹp đến nao lòng.
Trịnh Từ Linh lớn lên dung mạo thật mỹ miều, rất giống mẹ nó khi ấy. Mới ngày nào chỉ là con nhóc 8 tuổi gầy gò hay e thẹn núp sau chân Trịnh Văn, mà nay, con bé như lột xác thành người khác. Cái cá tính lanh lợi, sắc xảo kia là do Kim Uyên dạy bảo mà nên.
15 tuổi, Từ Linh như một đóa hoa lan đầy thanh tú, cái nét thanh lệ đó có thể cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, bước đi, lời ăn tiếng nói, nhưng đậm đà nhất vẫn là ở đôi mắt trong veo của Từ Linh. Cặp mắt tinh khiết không vươn chút bụi trần.
Kim Uyên đối với Từ Linh vô cùng ấm áp và chu đáo, đôi khi Từ Linh còn cảm thấy như bà là mẹ ruột mình. Bởi vì khi còn ở cùng gia đình kia, cô thật không biết đến cảm giác được yêu thương. Được bước vào căn nhà này, chắc chắn phải nhớ đến công của Trịnh Văn- người cha nuôi của cô. Dù trong nhà Trịnh Văn chưa từng đối xử thân thiết với cô, nhưng vẫn là nhờ người này mà cô được tiếp tục sống. Từ Linh luôn vô cùng biết ơn người đàn ông đó.
Còn Trịnh Từ Lâm. Cô rất thích anh ấy. Không phải với tư cách là anh trai em gái, mà là tình cảm nam nữ thật sự. Mỗi khi anh và cô ở cạnh nhau, Từ Linh có thể cảm nhận được cảm xúc của hai người đang trôi cùng một nhịp. Cả hai như đồng điệu, về mọi thứ. Người ngoài nhìn vào, nếu không nói họ là anh em, thì có lẽ đó sẽ là một cặp đẹp đôi.
Nhưng họ thật sự đâu phải anh em. Cái mác anh trai em gái này thật sự khiến Từ Linh khó chịu. Chẳng lẽ vì thế nào cô không được có tình cảm với anh sao?
Từ Linh rất thích vẽ, cô vẽ rất nhiều, đặc biệt là vẽ gia đình mình, đặc biệt là vẽ Từ Lâm. Những bức tranh cô vẽ được mẹ Kim Uyên treo lên khắp nơi trong dinh thự. Và Kim Uyên luôn tự hào khoe với mọi người là do con gái bà vẽ.
Còn những trang giấy vẽ Từ Lâm, Từ Linh âm thầm cất gọn trong quyển sổ sketch. Thứ tình cảm này Từ Linh chưa một lần thổ lộ. Cô sợ một khi nói ra, lỡ như Từ Lâm không đáp trả lại, thì cô sẽ mất luôn cái vị trí em gái này. Nhưng rồi nhất định sẽ có một lúc, Từ Linh đủ dũng cảm để bày tỏ cảm xúc của mình.