Chương 36
Cũng trong thời gian này khoảng cách giữa Kiều Uyển Đình và Vũ Liên Hách ngày càng được kéo gần hơn…
Kiều Uyển Đình cũng không còn quá đề phòng với Vũ Liên Hách, những lúc ở cùng anh cô thật sự cảm thấy thoải mái…
Không cần phải cố gắng gồng lên mạnh mẽ, có thể yếu đuối, cũng có thể làm nũng giống như những cô gái khác…
Thời gian yên bình chưa kéo dài được bao lâu thì sóng gió chuẩn bị ập đến…
Lâm Hàn ngày ngày ăn chơi phóng túng, số tiền qua mặt cảnh sát kia cũng đã tiêu sài gần hết…
Hôm đó vẫn như mọi khi Lâm Hàn đến quán bar quen thuộc để ăn chơi, nhưng lần này lại khác đến lúc thanh toán tiền thì hắn ta lại không đủ tiền…
Thế là bị đám bảo kê quán bar đánh một trận cho ra hồn, lê lết tấm thân đầy vết thương đi về khách sạn…
Về đến khách sạn hắn ta vô cùng tức giận, nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do Kiều Uyển Đình mà ra…
Trong khi hắn ta phải khổ sở như thế này thì Kiều Uyển Đình lại đang vui vẻ, sống cùng với Vũ Liên Hách…
Tất cả mọi thứ sau ngày hôm đó đều thuộc về Kiều gia, hắn ta không thể chấp nhận được, hắn nhất định phải trả thù…
**Kiều gia tôi sẽ trả thù tất cả các người…**
**Kiều Uyển Đình tôi nhất định sẽ không buông tha cho em đâu…**
**Em sẽ không thể cười được lâu nữa đâu…**
**Á…**
Ánh mắt Lâm Hàn bắt đầu trở nên độc ác hằn giọng lên tiếng, bàn tay liên tục dùng bông gòn đã tẩm ướp thuốc sát khuẩn chấm lên vết thương…
**Khốn kiếp mà…**
Trong lúc mất kiểm soát hắn đã tự động mạnh vào vết thương của mình, cơn đau ập đến khiến cho Lâm Hàn như muốn phát điên lên…
Lâm Hàn ngay lập tức đứng dậy, ném hết tất cả mọi thứ xuống sàn, sau đó hét lớn…
Tất cả bao nhiêu oán hận đều đổ dồn lên hết người Kiều Uyển Đình, hắn ta đăm chiêu suy nghĩ ra cách nào để có thể dễ dàng bắt được cô…
Bởi vì bây giờ Kiều Uyển Đình đang ở bên cạnh Vũ Liên Hách muốn ra thật sự rất khó, đăm chiêu một lúc như đã suy nghĩ ra cái gì đó, Lâm Hàn liền nở nụ cười độc ác…
**Lần này nhất định tôi phải khiến cho Kiều gia các người mất hết tất cả…**
Vài tuần sau đó, Kiều Uyển Đình vẫn như mọi ngày, đến bệnh viện làm việc…
Đang trong lúc làm việc, lại nhận được một cuộc gọi đến, mà số này lại vô cùng xa lạ, Kiều Uyển Đình định sẽ không nhắc máy, khi nghĩ rằng đây chỉ là cuộc gọi quảng cáo…
Nhưng số điện thoại đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, liên tục gọi đến, cho đến khi nào Kiều Uyển Đình bắt máy thì thôi…
Kiều Uyển Đình bất đầu cảm thấy phiền phức, cho nên đã nhắc máy lên nghe, muốn biết người này là đang muốn gì đây…
**Alo, cho hỏi có chuyện gì không vậy, nói nhanh đi tôi còn phải làm việc…**.
Kiều Uyển Đình nói bằng giọng khá bực bội, người này cứ liên tục làm phiền như vậy, thì làm sao cô có thể tập trung vào khám bệnh được đây…
Đầu dây bên kia người đàn ông vô cùng nhàn nhã, hắn ta ngồi vắt chéo chân lên ghế, lưng ngã ra phía sau, nhìn người phụ nữ bị trói dưới đất mà mỉm cười thích thú…
**Vũ phu nhân sau lại nóng nảy quá vậy, có phải là tôi đã làm phiền cô không…**
Ngay khi người bên kia vừa cất giọng nói, Kiều Uyển Đình liền nhíu mày khi nhận ra người đang gọi đến là ai…
**Anh là Lâm Hàn đúng chứ…**
**Haha Vũ phu nhân đúng là rất thông minh, vừa nghe một phát là nhận ra giọng tôi ngay…**
Ở bên này Kiều Uyển Đình bất ngờ cảm thấy lo lắng, đã hơn mấy tháng trôi qua kể từ ngày Lâm gia phá sản…
Kiều Uyển Đình chẳng hề nghe thấy tin tức nào về Lâm Hàn, hôm nay chẳng hiểu vì sao hắn lại xuất hiện, chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đây…
**Nói thẳng ra đi, hôm nay anh tìm tôi là chuyện gì…**
Lâm Hàn sau khi nghe thấy vậy liền bật cười lớn một cái, nhìn mẹ Kiều đang nằm trên đất miệng bị bịt chặt, muốn la thế nào cũng không được…
**Vũ phu nhân đúng là rất quyết đoán…**
**Được vậy chúng ta vào chuyện chính đi, hiện tại mẹ cô đang ở trong tay tôi, nếu biết điều thì đến đây một mình, không được nói cho ai biết, nếu không thì đừng trách vì sao bà ấy chết không nhắm được mắt…**
**Lâm Hàn anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao, làm sao tôi có thể tin những gì anh đang nói là thật sự chứ…**
Đúng như vậy, Kiều Uyển Đình làm sao có thể tin rằng mẹ Kiều đã bị Lâm Hàn bắt giữ, bởi vì mẹ Kiều vẫn luôn ở trong nhà, chỉ khi có việc gì đó quan trọng thì bà mới ra ngoài…
**Nếu Vũ phu nhân đây không tin thì hãy lắng tai nghe đây, xem giọng nói này có quen thuộc hay không…**
**Mau nói với con gái của bà, rằng bà đang ở trong tay của tôi, để cô ta nghe lời đến đây cứu bà…**
Ngay sau đó hắn ta liền bước đến tháo miếng băng keo trên miệng mẹ Kiều xuống, bà ấy lo lắng Kiều Uyển Đình đến đây cứu mình sẽ mắc bẫy Lâm Hàn, nên đã chọn cách im lặng…
Kiều Uyển Đình cũng không còn quá đề phòng với Vũ Liên Hách, những lúc ở cùng anh cô thật sự cảm thấy thoải mái…
Không cần phải cố gắng gồng lên mạnh mẽ, có thể yếu đuối, cũng có thể làm nũng giống như những cô gái khác…
Thời gian yên bình chưa kéo dài được bao lâu thì sóng gió chuẩn bị ập đến…
Lâm Hàn ngày ngày ăn chơi phóng túng, số tiền qua mặt cảnh sát kia cũng đã tiêu sài gần hết…
Hôm đó vẫn như mọi khi Lâm Hàn đến quán bar quen thuộc để ăn chơi, nhưng lần này lại khác đến lúc thanh toán tiền thì hắn ta lại không đủ tiền…
Thế là bị đám bảo kê quán bar đánh một trận cho ra hồn, lê lết tấm thân đầy vết thương đi về khách sạn…
Về đến khách sạn hắn ta vô cùng tức giận, nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do Kiều Uyển Đình mà ra…
Trong khi hắn ta phải khổ sở như thế này thì Kiều Uyển Đình lại đang vui vẻ, sống cùng với Vũ Liên Hách…
Tất cả mọi thứ sau ngày hôm đó đều thuộc về Kiều gia, hắn ta không thể chấp nhận được, hắn nhất định phải trả thù…
**Kiều gia tôi sẽ trả thù tất cả các người…**
**Kiều Uyển Đình tôi nhất định sẽ không buông tha cho em đâu…**
**Em sẽ không thể cười được lâu nữa đâu…**
**Á…**
Ánh mắt Lâm Hàn bắt đầu trở nên độc ác hằn giọng lên tiếng, bàn tay liên tục dùng bông gòn đã tẩm ướp thuốc sát khuẩn chấm lên vết thương…
**Khốn kiếp mà…**
Trong lúc mất kiểm soát hắn đã tự động mạnh vào vết thương của mình, cơn đau ập đến khiến cho Lâm Hàn như muốn phát điên lên…
Lâm Hàn ngay lập tức đứng dậy, ném hết tất cả mọi thứ xuống sàn, sau đó hét lớn…
Tất cả bao nhiêu oán hận đều đổ dồn lên hết người Kiều Uyển Đình, hắn ta đăm chiêu suy nghĩ ra cách nào để có thể dễ dàng bắt được cô…
Bởi vì bây giờ Kiều Uyển Đình đang ở bên cạnh Vũ Liên Hách muốn ra thật sự rất khó, đăm chiêu một lúc như đã suy nghĩ ra cái gì đó, Lâm Hàn liền nở nụ cười độc ác…
**Lần này nhất định tôi phải khiến cho Kiều gia các người mất hết tất cả…**
Vài tuần sau đó, Kiều Uyển Đình vẫn như mọi ngày, đến bệnh viện làm việc…
Đang trong lúc làm việc, lại nhận được một cuộc gọi đến, mà số này lại vô cùng xa lạ, Kiều Uyển Đình định sẽ không nhắc máy, khi nghĩ rằng đây chỉ là cuộc gọi quảng cáo…
Nhưng số điện thoại đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, liên tục gọi đến, cho đến khi nào Kiều Uyển Đình bắt máy thì thôi…
Kiều Uyển Đình bất đầu cảm thấy phiền phức, cho nên đã nhắc máy lên nghe, muốn biết người này là đang muốn gì đây…
**Alo, cho hỏi có chuyện gì không vậy, nói nhanh đi tôi còn phải làm việc…**.
Kiều Uyển Đình nói bằng giọng khá bực bội, người này cứ liên tục làm phiền như vậy, thì làm sao cô có thể tập trung vào khám bệnh được đây…
Đầu dây bên kia người đàn ông vô cùng nhàn nhã, hắn ta ngồi vắt chéo chân lên ghế, lưng ngã ra phía sau, nhìn người phụ nữ bị trói dưới đất mà mỉm cười thích thú…
**Vũ phu nhân sau lại nóng nảy quá vậy, có phải là tôi đã làm phiền cô không…**
Ngay khi người bên kia vừa cất giọng nói, Kiều Uyển Đình liền nhíu mày khi nhận ra người đang gọi đến là ai…
**Anh là Lâm Hàn đúng chứ…**
**Haha Vũ phu nhân đúng là rất thông minh, vừa nghe một phát là nhận ra giọng tôi ngay…**
Ở bên này Kiều Uyển Đình bất ngờ cảm thấy lo lắng, đã hơn mấy tháng trôi qua kể từ ngày Lâm gia phá sản…
Kiều Uyển Đình chẳng hề nghe thấy tin tức nào về Lâm Hàn, hôm nay chẳng hiểu vì sao hắn lại xuất hiện, chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đây…
**Nói thẳng ra đi, hôm nay anh tìm tôi là chuyện gì…**
Lâm Hàn sau khi nghe thấy vậy liền bật cười lớn một cái, nhìn mẹ Kiều đang nằm trên đất miệng bị bịt chặt, muốn la thế nào cũng không được…
**Vũ phu nhân đúng là rất quyết đoán…**
**Được vậy chúng ta vào chuyện chính đi, hiện tại mẹ cô đang ở trong tay tôi, nếu biết điều thì đến đây một mình, không được nói cho ai biết, nếu không thì đừng trách vì sao bà ấy chết không nhắm được mắt…**
**Lâm Hàn anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao, làm sao tôi có thể tin những gì anh đang nói là thật sự chứ…**
Đúng như vậy, Kiều Uyển Đình làm sao có thể tin rằng mẹ Kiều đã bị Lâm Hàn bắt giữ, bởi vì mẹ Kiều vẫn luôn ở trong nhà, chỉ khi có việc gì đó quan trọng thì bà mới ra ngoài…
**Nếu Vũ phu nhân đây không tin thì hãy lắng tai nghe đây, xem giọng nói này có quen thuộc hay không…**
**Mau nói với con gái của bà, rằng bà đang ở trong tay của tôi, để cô ta nghe lời đến đây cứu bà…**
Ngay sau đó hắn ta liền bước đến tháo miếng băng keo trên miệng mẹ Kiều xuống, bà ấy lo lắng Kiều Uyển Đình đến đây cứu mình sẽ mắc bẫy Lâm Hàn, nên đã chọn cách im lặng…