Chương 42
Nụ hôn sau đó xuống cổ, xương quai xanh của cô, bất ngờ đến đôi quả đồi thì dừng lại, lí trí lúc này cũng như được thức tỉnh…
**Đình Đình xin lỗi…**
Ngay sau đó Vũ Liên Hách liền kéo áo lên che lại cho Kiều Uyển Đình, ôm chặt lấy đôi tay đang làm loạn của cô lại…
**Còn bao lâu nữa thì về đến nhà…**
Vũ Liên Hách liền đưa mắt nhìn về phía tài xế lên tiếng…
**Dạ thưa chủ tịch còn khoảng năm phút nữa là chúng ta về đến biệt thự ạ…**
**Được rồi, tăng tốc nhanh lên một chút, phu nhân đang rất khó chịu…**
**Dạ chủ tịch…**
Tài xế nói xong liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, từ lúc lên xe đến giờ cậu ấy cứ như người vô hình, tai không nghe mắt không thấy, chỉ tập trung nhìn về phía trước…
Lúc nãy khi đến đây cậu lái nhanh lắm cũng chỉ mất ba mươi phút, bây giờ phải lái với tốc độ của tử thần, cậu nào dám phân tâm để ý đến chuyện khác kia chứ…
Đoạn đường lúc này được rút ngắn một cách bất ngờ, chỉ mất mười lăm phút đã về đến biệt thự riêng của Vũ Liên Hách…
Vũ Liên Hách nhanh chóng bế Kiều Uyển Đình về phòng, sau đó đặt cô vào bồn tắm xả thật nhiều nước lạnh vào đó…
Hi vọng với cách này sẽ làm cho Kiều Uyển Đình dễ chịu hơn một chút, đợi qua một lúc bác sĩ sẽ đến…
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Vũ Liên Hách liền chạy xuống phòng bếp lấy thêm một ít nước đá mang lên cho cô…
Đúng là sau một lúc ngâm mình trong nước lạnh, Kiều Uyển Đình cũng đã dần lấy lại được một chút ý thức…
Nhưng ngay khi vừa bừng tỉnh Kiều Uyển Đình vội vã nhìn xuống quần áo trên người, đến khi nhìn thấy vẫn còn cô mới thở phào một cái…
Trong lòng vui khôn xiết khi biết tên khốn Lâm Hàn vẫn chưa làm gì mình, nhưng theo bản năng cô liền đứng bật dậy, với ý định chạy khỏi nơi này…
Mặc dù đã lấy lại được một chút ý thức nhưng phía dưới lại chẳng còn chút sức lực, bên dưới vẫn còn rất khó chịu…
Ngay sau đó cô liền ngã người ngay xuống bồn tắm, mà Vũ Liên Hách lúc này cũng vừa hay đi vào…
Thấy Kiều Uyển Đình té ngã anh liền ném luôn thao nước đá sang một bên, vội vàng chạy ngay đến đỡ lấy cô…
**Đình Đình em sao vậy…**
Vũ Liên Hách ôm chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng nói…
Lúc nãy khi thấy nước đá trong bồn đã tan sắp hết, mà bác sĩ lại thông báo kẹt xe, hết cách Vũ Liên Hách chỉ có thể bảo tài xế lái xe đến đón bác sĩ…
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình vô cùng tuyệt vọng, cứ nghĩ lần này khó mà thoát được…
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Vũ Liên Hách cô bất ngờ xoay lại, cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm…
Nhưng ngay sau đó Kiều Uyển Đình đã bật khóc nức nở ôm chặt lấy Vũ Liên Hách, ngay lúc này cô thật sự rất vui, còn vui hơn cả khi cô lấy được bằng bác sĩ…
**Liên Hách cuối cùng anh cũng đến rồi, anh có biết em thật sự sợ lắm không, em thật sự rất sợ sẽ bị cái tên khốn đó ăn hết, huhu…**
Mặc dù Vũ Liên Hách cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình như vậy, nhưng trong lòng anh lúc này thật sự rất vui…
Sau đó vòng tay ôm chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, không ngừng vuốt nhẹ lưng cô an ủi.
**Được rồi, không khóc nữa, không phải bây giờ anh đã đến rồi sao…**
**Ngoan…**
Ngay khoảnh khắc ôm chặt lấy người của Vũ Liên Hách, cơn nóng vừa rồi đã vơi bớt đi phần nào, bây giờ lại lần nữa bùng phát giữ dội…
Cảm giác mát lạnh từ người Vũ Liên Hách khiến cho Kiều Uyển Đình cảm thấy rất dễ chịu, cô không ngừng dụi dụi vào ngực anh…
Mà Vũ Liên Hách lúc này cũng đã nhận ra điều kì lạ, anh liền giữ chặt Kiều Uyển Đình lại, nhẹ nhàng lên tiếng…
**Đình Đình em sao vậy…**
**Liên Hách giúp em, phía dưới em…em thật sự rất khó chịu…**
Kiều Uyển Đình lúc này không biết học từ đâu, lại chu môi làm nũng, sau đó lại tiếp tục dụi dụi vào người của Vũ Liên Hách…
Nhưng ngay lập tức đã bị anh từ chối, Vũ Liên Hách giữ chặt cô lại, ánh mắt chứa đầy sự kiềm chế lên tiếng…
**Đình Đình anh không muốn em hận anh, càng không muốn em ghét anh…**
**Anh thật sự yêu em, nhưng anh sẽ không lợi dụng lúc em gặp khó khăn mà chiếm lợi ích đâu…**
**Em gán chịu một lúc, bác sĩ sắp đến rồi, anh sẽ đi lấy thêm đá cho em…**
Vũ Liên Hách nói xong thì đứng dậy với ý định phải rời khỏi đây thật nhanh, nếu không anh sẽ không khống chế được mình mất…
Bình thường khi gặp cô anh đã rất khó khăn mới có thể kiềm chế mình lại được, nếu không sẽ thất lễ mà nhào đến ôm chặt lấy cô rồi…
Lần này lại còn làm nũng nữa, Vũ Liên Hách thật sự muốn moi hết tim gan ra giao hết cho Kiều Uyển Đình mà…
Một người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, giàu có nhất nhì Giang Thành, nhưng khi đứng trước mặt Kiều Uyển Đình lại chẳng có chút thành tựu gì cả…
Nhưng Vũ Liên hệ đi chưa được hai bước, bàn tay đã bị Kiểu Uyển Đình giữ lại…
**Đình Đình xin lỗi…**
Ngay sau đó Vũ Liên Hách liền kéo áo lên che lại cho Kiều Uyển Đình, ôm chặt lấy đôi tay đang làm loạn của cô lại…
**Còn bao lâu nữa thì về đến nhà…**
Vũ Liên Hách liền đưa mắt nhìn về phía tài xế lên tiếng…
**Dạ thưa chủ tịch còn khoảng năm phút nữa là chúng ta về đến biệt thự ạ…**
**Được rồi, tăng tốc nhanh lên một chút, phu nhân đang rất khó chịu…**
**Dạ chủ tịch…**
Tài xế nói xong liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, từ lúc lên xe đến giờ cậu ấy cứ như người vô hình, tai không nghe mắt không thấy, chỉ tập trung nhìn về phía trước…
Lúc nãy khi đến đây cậu lái nhanh lắm cũng chỉ mất ba mươi phút, bây giờ phải lái với tốc độ của tử thần, cậu nào dám phân tâm để ý đến chuyện khác kia chứ…
Đoạn đường lúc này được rút ngắn một cách bất ngờ, chỉ mất mười lăm phút đã về đến biệt thự riêng của Vũ Liên Hách…
Vũ Liên Hách nhanh chóng bế Kiều Uyển Đình về phòng, sau đó đặt cô vào bồn tắm xả thật nhiều nước lạnh vào đó…
Hi vọng với cách này sẽ làm cho Kiều Uyển Đình dễ chịu hơn một chút, đợi qua một lúc bác sĩ sẽ đến…
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Vũ Liên Hách liền chạy xuống phòng bếp lấy thêm một ít nước đá mang lên cho cô…
Đúng là sau một lúc ngâm mình trong nước lạnh, Kiều Uyển Đình cũng đã dần lấy lại được một chút ý thức…
Nhưng ngay khi vừa bừng tỉnh Kiều Uyển Đình vội vã nhìn xuống quần áo trên người, đến khi nhìn thấy vẫn còn cô mới thở phào một cái…
Trong lòng vui khôn xiết khi biết tên khốn Lâm Hàn vẫn chưa làm gì mình, nhưng theo bản năng cô liền đứng bật dậy, với ý định chạy khỏi nơi này…
Mặc dù đã lấy lại được một chút ý thức nhưng phía dưới lại chẳng còn chút sức lực, bên dưới vẫn còn rất khó chịu…
Ngay sau đó cô liền ngã người ngay xuống bồn tắm, mà Vũ Liên Hách lúc này cũng vừa hay đi vào…
Thấy Kiều Uyển Đình té ngã anh liền ném luôn thao nước đá sang một bên, vội vàng chạy ngay đến đỡ lấy cô…
**Đình Đình em sao vậy…**
Vũ Liên Hách ôm chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng nói…
Lúc nãy khi thấy nước đá trong bồn đã tan sắp hết, mà bác sĩ lại thông báo kẹt xe, hết cách Vũ Liên Hách chỉ có thể bảo tài xế lái xe đến đón bác sĩ…
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình vô cùng tuyệt vọng, cứ nghĩ lần này khó mà thoát được…
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Vũ Liên Hách cô bất ngờ xoay lại, cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm…
Nhưng ngay sau đó Kiều Uyển Đình đã bật khóc nức nở ôm chặt lấy Vũ Liên Hách, ngay lúc này cô thật sự rất vui, còn vui hơn cả khi cô lấy được bằng bác sĩ…
**Liên Hách cuối cùng anh cũng đến rồi, anh có biết em thật sự sợ lắm không, em thật sự rất sợ sẽ bị cái tên khốn đó ăn hết, huhu…**
Mặc dù Vũ Liên Hách cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình như vậy, nhưng trong lòng anh lúc này thật sự rất vui…
Sau đó vòng tay ôm chặt Kiều Uyển Đình vào lòng, không ngừng vuốt nhẹ lưng cô an ủi.
**Được rồi, không khóc nữa, không phải bây giờ anh đã đến rồi sao…**
**Ngoan…**
Ngay khoảnh khắc ôm chặt lấy người của Vũ Liên Hách, cơn nóng vừa rồi đã vơi bớt đi phần nào, bây giờ lại lần nữa bùng phát giữ dội…
Cảm giác mát lạnh từ người Vũ Liên Hách khiến cho Kiều Uyển Đình cảm thấy rất dễ chịu, cô không ngừng dụi dụi vào ngực anh…
Mà Vũ Liên Hách lúc này cũng đã nhận ra điều kì lạ, anh liền giữ chặt Kiều Uyển Đình lại, nhẹ nhàng lên tiếng…
**Đình Đình em sao vậy…**
**Liên Hách giúp em, phía dưới em…em thật sự rất khó chịu…**
Kiều Uyển Đình lúc này không biết học từ đâu, lại chu môi làm nũng, sau đó lại tiếp tục dụi dụi vào người của Vũ Liên Hách…
Nhưng ngay lập tức đã bị anh từ chối, Vũ Liên Hách giữ chặt cô lại, ánh mắt chứa đầy sự kiềm chế lên tiếng…
**Đình Đình anh không muốn em hận anh, càng không muốn em ghét anh…**
**Anh thật sự yêu em, nhưng anh sẽ không lợi dụng lúc em gặp khó khăn mà chiếm lợi ích đâu…**
**Em gán chịu một lúc, bác sĩ sắp đến rồi, anh sẽ đi lấy thêm đá cho em…**
Vũ Liên Hách nói xong thì đứng dậy với ý định phải rời khỏi đây thật nhanh, nếu không anh sẽ không khống chế được mình mất…
Bình thường khi gặp cô anh đã rất khó khăn mới có thể kiềm chế mình lại được, nếu không sẽ thất lễ mà nhào đến ôm chặt lấy cô rồi…
Lần này lại còn làm nũng nữa, Vũ Liên Hách thật sự muốn moi hết tim gan ra giao hết cho Kiều Uyển Đình mà…
Một người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, giàu có nhất nhì Giang Thành, nhưng khi đứng trước mặt Kiều Uyển Đình lại chẳng có chút thành tựu gì cả…
Nhưng Vũ Liên hệ đi chưa được hai bước, bàn tay đã bị Kiểu Uyển Đình giữ lại…