Chương 49
**Sao hắn ta lại dám cướp lấy bạn thân yêu của mình chứ…**
Vũ Liên Nguyệt vừa nói vừa bước đến kéo tay Kiều Uyển Đình bước đi, miệng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lại thì thầm mắng chửi người nào đó…
**Nguyệt Nguyệt sau cậu biết phòng làm việc của mình ở đây mà đến vậy…**
Mà Kiều Uyển Đình lúc này cũng không khỏi bất ngờ, khi Vũ Liên Nguyệt biết phòng làm việc của mình, liền lên tiếng hỏi…
**Cậu còn dám nói, mình gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần nhưng đều máy bận…**
**Hết cách mình chỉ đành đến chỗ lễ tân hỏi, sau đó thì người ta chỉ mình lên đây, vừa lên đến nơi đã nhìn thấy cậu đang umoah umoah, làm mình nổi hết cả da gà đây này…**
Vừa nói đến đây Vũ Liên Nguyệt liền bĩu môi một cái đầy ganh tị, đúng là khi yêu vào thì ai cũng thay đổi cả…
**Được rồi, từ lúc nào mà cậu lại trở nên hay nhăn nhó như vậy thế hả, mình tìm được người yêu cậu phải vui mừng mới đúng chứ, còn ở đó mà cằn nhằn…**
Ngay sau đó Kiều Uyển Đình sắp xếp gọn gàng bàn làm việc của mình lại, rồi cởi áo blouse trắng treo lên kệ…
**Cậu nói cũng đúng, nhưng mình vẫn muốn cậu làm chị dâu của mình hơn, Đình Đình cậu có thể suy nghĩ lại chuyện gặp anh trai mình không vậy…**
Nói tới nói lui Vũ Liên Nguyệt vẫn muốn Kiều Uyển Đình làm chị dâu của mình, cô ấy cảm thấy người như cô xứng đáng được hạnh phúc, anh trai cô ấy nhất định sẽ làm tốt điều đó…
**Cậu quên chuyện đó đi được không vậy, mình đã nghe cậu nói nhiều lần lắm rồi đấy, chuyện tình cảm không thể nói thích là thích được, phải xuất phát từ trái tim biết không hả…**
**Bây giờ mình đã có người yêu rồi, anh ấy yêu mình và mình cũng yêu anh ấy rất nhiều, cho nên cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa…**
**Được rồi chúng ta đi thôi…**
Sau đó cô bước đến cầm lấy túi xách, kéo tay Vũ Liên Nguyệt cùng rời đi…
**Này từ từ đã…**
**Cậu đợi mình với…**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt chưa kịp loading hết những gì Kiều Uyển Đình vừa nói đã bị cô kéo đi, giật mình mà hét lớn…
Cả hai sau đó đi đến trung tâm thương mại, ghé vào bar chăm sóc da, rồi lại đi làm tóc, mua sắm, đến tối thì mới vào nhà hàng dùng bữa…
Vũ Liên Nguyệt đưa Kiều Uyển Đình về đến nhà cũng đã là chín giờ tối, có lẽ đến ngay cả Vũ Liên Nguyệt cũng không biết đây chính là biệt thự riêng của anh trai mình…<code>Bởi vì khi Vũ Liên Hách quay về thì đã dọn ra ngoài ở, còn Vũ Liên Nguyệt thì vẫn còn đang học ở nước ngoài... </code>Sau khi tạm biệt Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách vừa mới quay về làm sau mà nhớ đường đi cho được, cô ấy chỉ có thể bật Google maps chỉ đường…<code>Trong lúc đi vào nhà, Kiều Uyển Đình đã nhìn thấy xe anh đậu trong hầm, biết anh đã về cô vui vẻ chạy vào ngay... </code>Vừa bước vào trong nhà đã không nhìn thấy Vũ Liên Hách ở đâu cả, Kiều Uyển Đình đoán rằng anh đang ở thư phòng, nên qua đó tìm…<code>Ở bên này Vũ Liên Hách đang tập trung xem tài liệu trên bàn, Kiều Uyển Đình đứng dựa người vào cửa nhìn đến say mê... Trong lòng không ngừng hét lớn..""Wow, chồng tôi đẹp trai quá đi thôi, người ta nói đúng thật, dáng vẻ nghiêm túc khi đàn ông làm việc là quyến rũ nhất...."" ***Em nhìn đủ chưa vậy, mau vào đây*...** </code>Chỉ cần nghe tiếng bước chân Vũ Liên Hách liền đoán được cô đã về, nhưng vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên bàn…
Cứ nghĩ cô sẽ bước vào ôm chặt lấy anh như mọi khi, nhưng không đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả…
Vừa ngước lên đã thấy cô đứng ngây người ở ngoài cửa, khoé miệng không ngừng mỉm cười, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó…
Lại nhìn thấy ánh mắt của Kiều Uyển Đình nhìn mình say đắm như vậy, Vũ Liên Hách liền cong môi cười nhẹ…<code>Đến bây giờ anh mới công nhận một điều khi yêu vào ai cũng có thể thay đổi, còn nhớ ngày trước mỗi lần anh đến rằng Kiều Uyển Đình luôn lạnh lùng, khó chịu.. Còn bây giờ thì sao chứ, chẳng phải cô đã say đắm khuôn mặt này của anh rồi sau, Vũ Liên Hách giả vờ ho nhẹ một tiếng... Vừa nói anh vừa vẫy tay gọi cô lại ngồi trên đùi anh, Kiều Uyển Đình lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn làm theo... ***Sao hả em đi chơi với bạn có vui không*...** ***Vui lắm ạ*..** ***Hôm nào sẽ dẫn anh đi gặp bạn em có được không*...** </code>Kiều Uyển Đình muốn để Vũ Liên Hách gặp bạn thân của mình, muốn để cho Vũ Liên Nguyệt biết chồng cô tốt như thế nào, để cô ấy buông bỏ ý định làm mai anh trai mình cho cô nữa…<code> ***Được đều nghe theo em hết*...** </code>Vũ Liên Hách cưng chiều ôm chặt lấy vòng eo con kiến của Kiều Uyển Đình, chiếc cằm đặt nhẹ lên vai cô từ phía sau hít thà mùi hương trên tóc cô…<code>Có lẽ sau một ngày làm việc mệt mỏi, đối với Vũ Liên Hách thế này có thể giúp anh xua tan đi mệt mỏi... ***Vậy còn anh, về gặp ông nội có vui không*...** ***Ông vẫn khỏe chứ*..** ***Ừm ông vẫn khỏe*....** ***Nhưng sau anh không ở lại thêm một lúc nữa về sớm vậy*..**</code>
Vũ Liên Nguyệt vừa nói vừa bước đến kéo tay Kiều Uyển Đình bước đi, miệng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lại thì thầm mắng chửi người nào đó…
**Nguyệt Nguyệt sau cậu biết phòng làm việc của mình ở đây mà đến vậy…**
Mà Kiều Uyển Đình lúc này cũng không khỏi bất ngờ, khi Vũ Liên Nguyệt biết phòng làm việc của mình, liền lên tiếng hỏi…
**Cậu còn dám nói, mình gọi cho cậu không biết bao nhiêu lần nhưng đều máy bận…**
**Hết cách mình chỉ đành đến chỗ lễ tân hỏi, sau đó thì người ta chỉ mình lên đây, vừa lên đến nơi đã nhìn thấy cậu đang umoah umoah, làm mình nổi hết cả da gà đây này…**
Vừa nói đến đây Vũ Liên Nguyệt liền bĩu môi một cái đầy ganh tị, đúng là khi yêu vào thì ai cũng thay đổi cả…
**Được rồi, từ lúc nào mà cậu lại trở nên hay nhăn nhó như vậy thế hả, mình tìm được người yêu cậu phải vui mừng mới đúng chứ, còn ở đó mà cằn nhằn…**
Ngay sau đó Kiều Uyển Đình sắp xếp gọn gàng bàn làm việc của mình lại, rồi cởi áo blouse trắng treo lên kệ…
**Cậu nói cũng đúng, nhưng mình vẫn muốn cậu làm chị dâu của mình hơn, Đình Đình cậu có thể suy nghĩ lại chuyện gặp anh trai mình không vậy…**
Nói tới nói lui Vũ Liên Nguyệt vẫn muốn Kiều Uyển Đình làm chị dâu của mình, cô ấy cảm thấy người như cô xứng đáng được hạnh phúc, anh trai cô ấy nhất định sẽ làm tốt điều đó…
**Cậu quên chuyện đó đi được không vậy, mình đã nghe cậu nói nhiều lần lắm rồi đấy, chuyện tình cảm không thể nói thích là thích được, phải xuất phát từ trái tim biết không hả…**
**Bây giờ mình đã có người yêu rồi, anh ấy yêu mình và mình cũng yêu anh ấy rất nhiều, cho nên cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa…**
**Được rồi chúng ta đi thôi…**
Sau đó cô bước đến cầm lấy túi xách, kéo tay Vũ Liên Nguyệt cùng rời đi…
**Này từ từ đã…**
**Cậu đợi mình với…**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt chưa kịp loading hết những gì Kiều Uyển Đình vừa nói đã bị cô kéo đi, giật mình mà hét lớn…
Cả hai sau đó đi đến trung tâm thương mại, ghé vào bar chăm sóc da, rồi lại đi làm tóc, mua sắm, đến tối thì mới vào nhà hàng dùng bữa…
Vũ Liên Nguyệt đưa Kiều Uyển Đình về đến nhà cũng đã là chín giờ tối, có lẽ đến ngay cả Vũ Liên Nguyệt cũng không biết đây chính là biệt thự riêng của anh trai mình…<code>Bởi vì khi Vũ Liên Hách quay về thì đã dọn ra ngoài ở, còn Vũ Liên Nguyệt thì vẫn còn đang học ở nước ngoài... </code>Sau khi tạm biệt Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách vừa mới quay về làm sau mà nhớ đường đi cho được, cô ấy chỉ có thể bật Google maps chỉ đường…<code>Trong lúc đi vào nhà, Kiều Uyển Đình đã nhìn thấy xe anh đậu trong hầm, biết anh đã về cô vui vẻ chạy vào ngay... </code>Vừa bước vào trong nhà đã không nhìn thấy Vũ Liên Hách ở đâu cả, Kiều Uyển Đình đoán rằng anh đang ở thư phòng, nên qua đó tìm…<code>Ở bên này Vũ Liên Hách đang tập trung xem tài liệu trên bàn, Kiều Uyển Đình đứng dựa người vào cửa nhìn đến say mê... Trong lòng không ngừng hét lớn..""Wow, chồng tôi đẹp trai quá đi thôi, người ta nói đúng thật, dáng vẻ nghiêm túc khi đàn ông làm việc là quyến rũ nhất...."" ***Em nhìn đủ chưa vậy, mau vào đây*...** </code>Chỉ cần nghe tiếng bước chân Vũ Liên Hách liền đoán được cô đã về, nhưng vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên bàn…
Cứ nghĩ cô sẽ bước vào ôm chặt lấy anh như mọi khi, nhưng không đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả…
Vừa ngước lên đã thấy cô đứng ngây người ở ngoài cửa, khoé miệng không ngừng mỉm cười, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó…
Lại nhìn thấy ánh mắt của Kiều Uyển Đình nhìn mình say đắm như vậy, Vũ Liên Hách liền cong môi cười nhẹ…<code>Đến bây giờ anh mới công nhận một điều khi yêu vào ai cũng có thể thay đổi, còn nhớ ngày trước mỗi lần anh đến rằng Kiều Uyển Đình luôn lạnh lùng, khó chịu.. Còn bây giờ thì sao chứ, chẳng phải cô đã say đắm khuôn mặt này của anh rồi sau, Vũ Liên Hách giả vờ ho nhẹ một tiếng... Vừa nói anh vừa vẫy tay gọi cô lại ngồi trên đùi anh, Kiều Uyển Đình lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn làm theo... ***Sao hả em đi chơi với bạn có vui không*...** ***Vui lắm ạ*..** ***Hôm nào sẽ dẫn anh đi gặp bạn em có được không*...** </code>Kiều Uyển Đình muốn để Vũ Liên Hách gặp bạn thân của mình, muốn để cho Vũ Liên Nguyệt biết chồng cô tốt như thế nào, để cô ấy buông bỏ ý định làm mai anh trai mình cho cô nữa…<code> ***Được đều nghe theo em hết*...** </code>Vũ Liên Hách cưng chiều ôm chặt lấy vòng eo con kiến của Kiều Uyển Đình, chiếc cằm đặt nhẹ lên vai cô từ phía sau hít thà mùi hương trên tóc cô…<code>Có lẽ sau một ngày làm việc mệt mỏi, đối với Vũ Liên Hách thế này có thể giúp anh xua tan đi mệt mỏi... ***Vậy còn anh, về gặp ông nội có vui không*...** ***Ông vẫn khỏe chứ*..** ***Ừm ông vẫn khỏe*....** ***Nhưng sau anh không ở lại thêm một lúc nữa về sớm vậy*..**</code>