Chương : 173
Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Vừa mới buổi sáng trên mặt của Tần Phiên Phiên biểu lộ không được tốt lắm.
Mấy cung nữ đến đây hầu hạ nàng rửa mặt, đều hai mặt nhìn nhau không biết vì sao chủ tử không vui vẻ gì.
Nha đầu Liễu Âm ngày bình thường cực kỳ có mắt nhìn nhất, đầu tiên nàng nhìn giường một chút, chăn gấm loạn lộn xộn, nhìn kiểu này khẳng định tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt.
Lại thêm tối hôm qua chủ tử chuẩn bị lâu như vậy, nhất định là có một đêm cá nước thân mật khó quên.
Vậy thì vì cái gì mà chủ tử còn không vui vẻ chứ?
Nàng để cho cung nữ khác hầu hạ Tần Phiên Phiên, tự mình cẩn thận từng li từng tí dạo một vòng ở trong nội điện, đợi lúc nàng cầm bầu rượu ở trên bàn lên lắc lắc, trong lòng liền có vài cái suy đoán.
Bầu rượu còn đầy, bên cạnh hai cái ly rượu cũng đã như dùng qua lại không hề có nước đọng lại.
Không uống rượu giao bôi?
Liễu Ấm lại nhìn nhìn bốn phía, nệm êm cũng chồng lên nhau, cũng không có trải ra.
Cái này vốn là để cho hai người bọn họ quỳ gối trên nệm êm làm bái lễ, bây giờ xem ra là không hề đụng tới, tối hôm qua quả nhiên không có bái đường, khó trách chủ tử tức giận.
Chẳng qua là không có bái đường lại có đêm động phòng hoa chúc rồi?
Liễu Âm nghĩ tới đây, lập tức ngừng laị, không dám nghĩ sâu thêm nữa, những thứ này đều không phải là thứ mà cung nữ như nàng nên hỏi tới.
Hoàng hậu nương nương tính tình đang không tốt, cung nhân ở Long Càn cung và Thưởng Đào các đều có thể cẩm nhận được chuyện này, bên kia Hoàng thượng cũng không động như núi, đối đãi với Hoàng hậu nương nương vẫn ôn nhu như cũ.
Dù cho nàng ngẫu nhiên đùa nghịch tính tình khó chịu, Hoàng thượng cũng không vì vậy mà tức giận.
Nhưng nhóm cung nhân cả đám đều trở nên cẩn thận, bọn hắn cũng không phải là cữu ngũ chí tôn, nếu như chủ tử đem tính tình phát giận lên người bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chịu không nổi đâu.
Chuyện Cảnh Vương làm phản đã dần dần trở nên yên tĩnh lại, không khí bên trong triều đình cũng hơi hòa hoãn lại.
Có không ít triều thần trong lòng vẫn còn có chuyện, mắt thấy không khí trên triều trở nên gió êm sóng lặng rồi, bọn hắn liền bắt đầu đề nghị.
"Hoàng thượng, chuyện rắn độc đã tra rõ ràng, cũng đều là do Cảnh vương bày trò quỷ. Các vị nương nương ở ngoài cung chờ đợi đã lâu, vẫn là nên sớm trở về hậu cung mới tốt.
Thời điểm có bộ phận triều thần đề xuất chuyện này, trong lòng cũng vô cùng bồn chồn.
Bây giờ trong cung chỉ còn lại rất ít mấy vị nương, trước đó rõ ràng nói Hoàng hậu nương nương rời cung, lại đã sớm xuất hiện bên trong hậu cung, trên cơ bản là chỉ truyền rằng nàng đã rời cung ngày ấy thôi.
Ban ngày nghe nói Hoàng thượng đưa nàng xuất cung, sau đó Cảnh vương đền tội, ban đêm liền nói Hoàng thượng đi Thưởng Đào các.
Người sáng suốt thì liền hiểu rõ, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng không có xuất cung, nói không chừng còn là mồi như cho Cảnh vương.
Đương nhiên việc này đã định thành kết cục, không ai cứu vãn được.
Chẳng qua những nhóm phi tần xuất cung kia, bọn hắn vẫn phải nói vài câu.
Trong cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương mà nói, vậy thì càng là thiên hạ của Tần Phiên Phiên, ngay có một chút cơ hội cỏn con để Hoàng thượng sủng hạnh những nữ nhân khác cũng không có.
Tiêu Nghiêu thờ ơ nhìn triều thần bị đẩy ra kia một chút, cười lạnh một tiếng: "Trong cung nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy làm cái gì, dù sao các nàng ở ngoài cung, cũng đều cung cấp ăn ngon uống sướng. Nếu như ở trong đó có thân thuộc nguyện ý trở về phủ, trẫm không có bất kỳ ý kiến gì."
"Hoàng thượng!" Chúng thần kinh hô, không nghĩ tới cữu ngũ chí tôn vậy mà nói rõ những lời này ra một cách rõ ràng như thế.
Bọn hắn nghĩ ít nhất Hoàng thượng phải quanh co một chút, hoàn toàn không kịp nghĩ tới chẳng qua chỉ mới có triều thần đề cập mà thôi, Tiêu Nghiêu liền chờ không kịp nói ra câu này, hơn nữa còn là hoàn toàn không có chỗ thương lượng.
"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể a, triều Đại Diệp không có tiền lệ như thế, quy củ tổ tông không thể bỏ!" Có vị lão thần lo lắng mở miệng, nhìn dáng vẻ run rẩy kia của ông, Tiêu Nghiêu cũng muốn mệt mỏi thay ông.
"Có gì không thể, thật sự thì triều Đại Diệp hoàn toàn không có tiền lệ, nhưng trước đó mấy đời đều độc sủng một người, cũng không có ý gì. Huống hồ cũng không có quy củ tổ tông nào, cũng không có bất kỳ vị Hoàng đế nào nói qua, hậu cung không thể chỉ giữ một người. Cùng với việc dùng những nữ tử đó cầm cố thâm cung, không bằng cho các nàng sự tự do. Vẫn nói chứ vị ái khanh muốn dồn các nàng vào đường chết?"
Tiêu Nghiêu hỏi chuyện nói năng có khí phách, trong điện liền rơi vào một mảnh yên tĩnh.
"Trẫm đã nói, nữ tử ở bên trong am ni cô, nếu muốn về nhà hoàn toàn có thể, trẫm tuyết đối không ngăn cản. Người nhà cũng không thể yêu cầu khắc nghiệt đối với các nàng. Nếu có người không muốn trở về nhà, chỉ cần an ổn sống qua ngày, không gây chuyện thị phi, trẫm sẽ nuôi các nàng đến già, quyết không nuốt lời."
Thái độ cửu ngũ chí tôn vô cùng kiên quyết, dù có người không nguyện ý, một mực từ các góc độ cãi lại với Hoàng thượng, thì vẫn như cũ không cách nào dao động được ý nghĩ của Hoàng thượng.
Việc này hiển nhiên đã định thành kết cục, dễ dàng xuất cung mà khó tiến cung.
Những người kia cơ bản hoặc là về nhà, hoặc là phi tần được an trí trong am ni cô, tự nhiên không cách nào tiến cung.
Cũng có những triều thần cố chấp, đem những nữ tử vốn dĩ về nhà nhét vào trong xe ngựa, muốn đưa vào cung, nhưng thị vệ canh giữ trước cửa cung, một bước cũng không nhường, cuối cùng chỉ xám xịt trở về.
Nhìn thấy người khác bị đuổi trở, trên mặt khó coi như vậy, tự nhiên cũng sẽ không còn có triều thần nào đi dò xét, chuyện mất mặt như thế, kiên quyết sẽ không làm lần nữa.
Hoàng thượng quyết định, đã sớm truyền khắp hậu cung, nhóm cung nhân đều than thở rằng mệnh Hoàng hậu nương nương thật tốt, có thể được Hoàng thượng yêu thương như thế.
Giờ phút này Tần Phiên Phiên đang lôi kéo tay của Tiêu Nháo Nháo, vô cung tinh tế và nhẹ nhàng.
Hôm nay là ngày Thư Quý phi xuất cung, nàng thay đổi cung trang, chỉ mặc một bộ y phục kiểu dáng bình thường như nữ tử ngoài cung, trên đầu mang theo kim trâm cài tóc, dựa theo động tác quay đầu, hơi rung nhẹ.
Nổi bật lên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng kia của nàng, càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
"Thư dì, người muốn đi sao?" Việc nói chuyện bây giờ của Tiêu Nháo Nháo rất rõ ràng, hắn duỗi cái tay mập nhỏ ra kéo ống tay áo của Thư Quý phi, thần sắc trên mặt mang vẻ mâý phần ngây thơ.
"Đúng vậy a, Thư dì muốn đi. Duy nhất không bỏ được, chính là về sau không còn gặp được Nháo Nháo nữa. Nháo Nháo phải vui vẻ mà lớn lên nha." Nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, trên mặt là vẻ tươi cười.
"Vì sao không gặp được? Thư dì đi ngoài cung, thời điểm muốn tiến cung, có thể đưa thẻ bài để mẫu hậu triệu kiến người a. Giống như ngoại tổ mẫu vậy." Tiêu Nháo Nháo rất là nghi hoặc.
Thư Quý phi giống như bất đắc dĩ cười khổ, nàng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, nàng không giống như Tần phu nhân.
Chẳng qua tiểu gia hỏa đem nàng so sánh với Tần phu nhân, chứng minh trong lòng của hắn cũng coi nàng thành người thân mà đối đãi.
Cũng không uổng phí nàng đã ôm bế hắn nhiều lần như vậy.
"Để Thư dì lại ôm con một cái, Thư dì muốn đi đến một nơi rất đẹp, không hồi cung. Về sau chờ Nháo Nháo trưởng thành, còn nhớ rõ Thư dì mà nói, có thể tới tìm Thư dì chơi." Thư quý phi đem hắn ôm vào trong ngực.
Tiểu gia hỏa cao lớn hơn không ít, thời điểm ôm có chút cố hết sức, nhưng nàng lại cảm thấy an tâm
Hắn rất hiểu chuyện, đưa tay ôm cổ của nàng, nhẹ giọng tiến đến bên tai của nàng nói: "Thư dì đừng sợ, chờ ta trưởng thành sẽ bảo hộ người a. Người vụng trộm nói cho mẫu hậu, người muốn đi đâu, chờ ta trưởng thành sẽ đi tìm người, ta không nói cho phụ hoàng."
Hiển nhiên hắn đã phát giác được giữa Thư Quý phi và Đế hậu, quan hệ có vẻ hơi khác biệt.
Gần đây mấy ngày, mỗi ngày trong hậu cung đều có phi tần xuất cung, Hoàng thượng nói được thì làm được, ngoại trừ Hoàng hậu ra, kiên quyết không lưu bất cứ một phi tần nào.
Mũi Thư Quý phi có chút chua chua, đứa nhỏ này nuôi lớn thật tốt mà.
Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, nói khẽ: "Nếu về sau thư dì có thể sinh một hài tử giống như con vậy, thật tốt."
Sau khi hai người cáo biệt xong, Thư Quý phi đem hắn nhét vào trong ngực nhũ mẫu, lôi kéo tay Tần Phiên Phiên nói vài câu.
"Hoàng thượng có thể có quyết định này, quả thật là làm rất nhiều người kinh hoảng, người cũng không nên giận dỗi quá lâu, miễn cho hắn cũng giận."
Thư Quý phi nói hai câu liền nói không nổi nữa, một Quý phi như nàng khuyên Đế Hậu ở chung hòa thuận, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu, tuy nói nàng có lòng tốt, nhưng vẫn nên nói ít vài câu thôi.
Tần Phiên Phiên cười gật đầu nói: "Ta biết rõ, chỉ là trò đùa, hắn làm quyết định lớn như thế, ta biết cách dỗ hắn mà."
Thư Quý phi ngưng thần nhìn một chút nàng ấy, trong đôi mắt mang theo mấy phần không tha, nàng vào cung nhiều năm như vậy, cũng ở cùng với Tần Phiên Phiên chung đụng tương đối tốt, nhưng là bởi vì thân phận của hai người bày ở nơi này, ở giữa từ đầu đến cuối đều có mấy phần ngăn cách.
"Đem hộp gỗ kia lấy tới đây." Nàng quay đầu về phía tiểu cung nữ chờ ở cách đó không xa nói một câu, rất nhanh liền có một hộp gỗ được đưa tới.
"Hoàng thượng phân phó Thượng Cung cục làm khăn đỏ của tân nương, nghĩ đến hắn muốn cho ngươi một kinh hỉ, ta tiết lộ trước. Ta mười sáu tuổi tiến Vương phủ, đại đa số các khuê mật trước kia đều cắt đứt liên lạc, bây giờ ngẫm lại cũng có mấy phần đau buồn. Trong khoảng thời gian này cùng ngươi hợp ý, ta muốn xuất cung, hai ta cũng không còn quan hệ giữa Hoàng hậu và Quý phi nữa, coi như ta tự lấy khăn tay của ta giao cho ngươi. Đưa cho ngươi thêm một phần trang lễ, không phải vật gì tốt, coi như là tưởng niệm."
Nàng vừa nói vừa trịnh trọng đem hộp gỗ nhét vào trong tay Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên sững sờ, ngược lại trong cổ họng hơi buồn phiền, nàng vạn vạn không nghĩ tới Thư Quý phi còn nghĩ tới thêm trang cho nàng.
Vô số câu nói bị ngăn ở bên trong cổ họng, cuối cùng hóa thành một câu: "Cám ơn."
"Cám ơn cái gì, ta cám ơn ngươi. Thời gian cuối cùng này ta ở trong cung, cũng may mà có ngươi, ta mới chẳng phải ở nơi không thú vị, lại có thể xuất cung. Sau khi xuất cung, ta sẽ tìm lại cuộc sống thuộc về mình." Thư Quý phi khoát tay áo.
"Ta không có gì tốt đáp lễ, chỉ có cho thêm ngươi một chút vàng bạc, ngươi không nên cảm thấy tục khí." Tần Phiên Phiên cũng đưa cho nàng một cái hộp gỗ, bên trong đựng đều là ngân phiếu.
Trước đó nàng có hỏi qua Thư Quý phi, biết Thư Quý phi cũng sẽ không về nhà ngoại, mà chính là tự mình sống một mình, cho nên hẳn là rất cần tiền bạc.
"Hiện tại ta lại câng những thứ vàng bạc này, cám ơn." Nàng lập tức để cho người ta nhận lấy.
Lời nói hai người cũng đã nói, lễ vật cũng trao đổi, ngược lại đối mặt với nhau, có chút nhìn nhau không nói.
Không biết nên nói cái gì cho phải, tựa như nói cái gì ra cũng đều không thích hợp.
"Được rồi, đưa đến đây là được rồi, ta đi đây." Thư Quý phi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
"Đến nơi thì viết cho ta phong thư đi, báo bình an." Tần Phiên Phiên giữ tay nàng lại.
"Được." Thư Quý phi gật đầu, đối Tiêu Nháo Nháo phất phất tay: "Nháo Nháo, Thư dì đi đây, tạm biệt."
"Thư dì, sau này còn gặp lại." Tiểu gia hỏa trừng mắt tròn to, không biết từ nơi nào học được lời nói, đối nàng phất tay.
Thư Quý phi nhịn không được cười ra tiếng, tiến lên cuối cùng ôm hắn một chút, liền lên xe ngựa.
Màn xe rơi xuống liền không có nhấc lên nữa, tiếng vó ngựa dần dần từng bước đi đến, từ cửa hông rời khỏi Hoàng cung.
Tần Phiên Phiên từ nhũ mẫu trong ngực, đem Tiêu Yếu Yếu ôm lấy, cảm giác trọng lượng của tiểu bàn đôn trong ngực, trong lòng của nàng mới tốt hơn chút.
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Vừa mới buổi sáng trên mặt của Tần Phiên Phiên biểu lộ không được tốt lắm.
Mấy cung nữ đến đây hầu hạ nàng rửa mặt, đều hai mặt nhìn nhau không biết vì sao chủ tử không vui vẻ gì.
Nha đầu Liễu Âm ngày bình thường cực kỳ có mắt nhìn nhất, đầu tiên nàng nhìn giường một chút, chăn gấm loạn lộn xộn, nhìn kiểu này khẳng định tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt.
Lại thêm tối hôm qua chủ tử chuẩn bị lâu như vậy, nhất định là có một đêm cá nước thân mật khó quên.
Vậy thì vì cái gì mà chủ tử còn không vui vẻ chứ?
Nàng để cho cung nữ khác hầu hạ Tần Phiên Phiên, tự mình cẩn thận từng li từng tí dạo một vòng ở trong nội điện, đợi lúc nàng cầm bầu rượu ở trên bàn lên lắc lắc, trong lòng liền có vài cái suy đoán.
Bầu rượu còn đầy, bên cạnh hai cái ly rượu cũng đã như dùng qua lại không hề có nước đọng lại.
Không uống rượu giao bôi?
Liễu Ấm lại nhìn nhìn bốn phía, nệm êm cũng chồng lên nhau, cũng không có trải ra.
Cái này vốn là để cho hai người bọn họ quỳ gối trên nệm êm làm bái lễ, bây giờ xem ra là không hề đụng tới, tối hôm qua quả nhiên không có bái đường, khó trách chủ tử tức giận.
Chẳng qua là không có bái đường lại có đêm động phòng hoa chúc rồi?
Liễu Âm nghĩ tới đây, lập tức ngừng laị, không dám nghĩ sâu thêm nữa, những thứ này đều không phải là thứ mà cung nữ như nàng nên hỏi tới.
Hoàng hậu nương nương tính tình đang không tốt, cung nhân ở Long Càn cung và Thưởng Đào các đều có thể cẩm nhận được chuyện này, bên kia Hoàng thượng cũng không động như núi, đối đãi với Hoàng hậu nương nương vẫn ôn nhu như cũ.
Dù cho nàng ngẫu nhiên đùa nghịch tính tình khó chịu, Hoàng thượng cũng không vì vậy mà tức giận.
Nhưng nhóm cung nhân cả đám đều trở nên cẩn thận, bọn hắn cũng không phải là cữu ngũ chí tôn, nếu như chủ tử đem tính tình phát giận lên người bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chịu không nổi đâu.
Chuyện Cảnh Vương làm phản đã dần dần trở nên yên tĩnh lại, không khí bên trong triều đình cũng hơi hòa hoãn lại.
Có không ít triều thần trong lòng vẫn còn có chuyện, mắt thấy không khí trên triều trở nên gió êm sóng lặng rồi, bọn hắn liền bắt đầu đề nghị.
"Hoàng thượng, chuyện rắn độc đã tra rõ ràng, cũng đều là do Cảnh vương bày trò quỷ. Các vị nương nương ở ngoài cung chờ đợi đã lâu, vẫn là nên sớm trở về hậu cung mới tốt.
Thời điểm có bộ phận triều thần đề xuất chuyện này, trong lòng cũng vô cùng bồn chồn.
Bây giờ trong cung chỉ còn lại rất ít mấy vị nương, trước đó rõ ràng nói Hoàng hậu nương nương rời cung, lại đã sớm xuất hiện bên trong hậu cung, trên cơ bản là chỉ truyền rằng nàng đã rời cung ngày ấy thôi.
Ban ngày nghe nói Hoàng thượng đưa nàng xuất cung, sau đó Cảnh vương đền tội, ban đêm liền nói Hoàng thượng đi Thưởng Đào các.
Người sáng suốt thì liền hiểu rõ, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng không có xuất cung, nói không chừng còn là mồi như cho Cảnh vương.
Đương nhiên việc này đã định thành kết cục, không ai cứu vãn được.
Chẳng qua những nhóm phi tần xuất cung kia, bọn hắn vẫn phải nói vài câu.
Trong cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương mà nói, vậy thì càng là thiên hạ của Tần Phiên Phiên, ngay có một chút cơ hội cỏn con để Hoàng thượng sủng hạnh những nữ nhân khác cũng không có.
Tiêu Nghiêu thờ ơ nhìn triều thần bị đẩy ra kia một chút, cười lạnh một tiếng: "Trong cung nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy làm cái gì, dù sao các nàng ở ngoài cung, cũng đều cung cấp ăn ngon uống sướng. Nếu như ở trong đó có thân thuộc nguyện ý trở về phủ, trẫm không có bất kỳ ý kiến gì."
"Hoàng thượng!" Chúng thần kinh hô, không nghĩ tới cữu ngũ chí tôn vậy mà nói rõ những lời này ra một cách rõ ràng như thế.
Bọn hắn nghĩ ít nhất Hoàng thượng phải quanh co một chút, hoàn toàn không kịp nghĩ tới chẳng qua chỉ mới có triều thần đề cập mà thôi, Tiêu Nghiêu liền chờ không kịp nói ra câu này, hơn nữa còn là hoàn toàn không có chỗ thương lượng.
"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể a, triều Đại Diệp không có tiền lệ như thế, quy củ tổ tông không thể bỏ!" Có vị lão thần lo lắng mở miệng, nhìn dáng vẻ run rẩy kia của ông, Tiêu Nghiêu cũng muốn mệt mỏi thay ông.
"Có gì không thể, thật sự thì triều Đại Diệp hoàn toàn không có tiền lệ, nhưng trước đó mấy đời đều độc sủng một người, cũng không có ý gì. Huống hồ cũng không có quy củ tổ tông nào, cũng không có bất kỳ vị Hoàng đế nào nói qua, hậu cung không thể chỉ giữ một người. Cùng với việc dùng những nữ tử đó cầm cố thâm cung, không bằng cho các nàng sự tự do. Vẫn nói chứ vị ái khanh muốn dồn các nàng vào đường chết?"
Tiêu Nghiêu hỏi chuyện nói năng có khí phách, trong điện liền rơi vào một mảnh yên tĩnh.
"Trẫm đã nói, nữ tử ở bên trong am ni cô, nếu muốn về nhà hoàn toàn có thể, trẫm tuyết đối không ngăn cản. Người nhà cũng không thể yêu cầu khắc nghiệt đối với các nàng. Nếu có người không muốn trở về nhà, chỉ cần an ổn sống qua ngày, không gây chuyện thị phi, trẫm sẽ nuôi các nàng đến già, quyết không nuốt lời."
Thái độ cửu ngũ chí tôn vô cùng kiên quyết, dù có người không nguyện ý, một mực từ các góc độ cãi lại với Hoàng thượng, thì vẫn như cũ không cách nào dao động được ý nghĩ của Hoàng thượng.
Việc này hiển nhiên đã định thành kết cục, dễ dàng xuất cung mà khó tiến cung.
Những người kia cơ bản hoặc là về nhà, hoặc là phi tần được an trí trong am ni cô, tự nhiên không cách nào tiến cung.
Cũng có những triều thần cố chấp, đem những nữ tử vốn dĩ về nhà nhét vào trong xe ngựa, muốn đưa vào cung, nhưng thị vệ canh giữ trước cửa cung, một bước cũng không nhường, cuối cùng chỉ xám xịt trở về.
Nhìn thấy người khác bị đuổi trở, trên mặt khó coi như vậy, tự nhiên cũng sẽ không còn có triều thần nào đi dò xét, chuyện mất mặt như thế, kiên quyết sẽ không làm lần nữa.
Hoàng thượng quyết định, đã sớm truyền khắp hậu cung, nhóm cung nhân đều than thở rằng mệnh Hoàng hậu nương nương thật tốt, có thể được Hoàng thượng yêu thương như thế.
Giờ phút này Tần Phiên Phiên đang lôi kéo tay của Tiêu Nháo Nháo, vô cung tinh tế và nhẹ nhàng.
Hôm nay là ngày Thư Quý phi xuất cung, nàng thay đổi cung trang, chỉ mặc một bộ y phục kiểu dáng bình thường như nữ tử ngoài cung, trên đầu mang theo kim trâm cài tóc, dựa theo động tác quay đầu, hơi rung nhẹ.
Nổi bật lên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng kia của nàng, càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
"Thư dì, người muốn đi sao?" Việc nói chuyện bây giờ của Tiêu Nháo Nháo rất rõ ràng, hắn duỗi cái tay mập nhỏ ra kéo ống tay áo của Thư Quý phi, thần sắc trên mặt mang vẻ mâý phần ngây thơ.
"Đúng vậy a, Thư dì muốn đi. Duy nhất không bỏ được, chính là về sau không còn gặp được Nháo Nháo nữa. Nháo Nháo phải vui vẻ mà lớn lên nha." Nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, trên mặt là vẻ tươi cười.
"Vì sao không gặp được? Thư dì đi ngoài cung, thời điểm muốn tiến cung, có thể đưa thẻ bài để mẫu hậu triệu kiến người a. Giống như ngoại tổ mẫu vậy." Tiêu Nháo Nháo rất là nghi hoặc.
Thư Quý phi giống như bất đắc dĩ cười khổ, nàng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, nàng không giống như Tần phu nhân.
Chẳng qua tiểu gia hỏa đem nàng so sánh với Tần phu nhân, chứng minh trong lòng của hắn cũng coi nàng thành người thân mà đối đãi.
Cũng không uổng phí nàng đã ôm bế hắn nhiều lần như vậy.
"Để Thư dì lại ôm con một cái, Thư dì muốn đi đến một nơi rất đẹp, không hồi cung. Về sau chờ Nháo Nháo trưởng thành, còn nhớ rõ Thư dì mà nói, có thể tới tìm Thư dì chơi." Thư quý phi đem hắn ôm vào trong ngực.
Tiểu gia hỏa cao lớn hơn không ít, thời điểm ôm có chút cố hết sức, nhưng nàng lại cảm thấy an tâm
Hắn rất hiểu chuyện, đưa tay ôm cổ của nàng, nhẹ giọng tiến đến bên tai của nàng nói: "Thư dì đừng sợ, chờ ta trưởng thành sẽ bảo hộ người a. Người vụng trộm nói cho mẫu hậu, người muốn đi đâu, chờ ta trưởng thành sẽ đi tìm người, ta không nói cho phụ hoàng."
Hiển nhiên hắn đã phát giác được giữa Thư Quý phi và Đế hậu, quan hệ có vẻ hơi khác biệt.
Gần đây mấy ngày, mỗi ngày trong hậu cung đều có phi tần xuất cung, Hoàng thượng nói được thì làm được, ngoại trừ Hoàng hậu ra, kiên quyết không lưu bất cứ một phi tần nào.
Mũi Thư Quý phi có chút chua chua, đứa nhỏ này nuôi lớn thật tốt mà.
Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, nói khẽ: "Nếu về sau thư dì có thể sinh một hài tử giống như con vậy, thật tốt."
Sau khi hai người cáo biệt xong, Thư Quý phi đem hắn nhét vào trong ngực nhũ mẫu, lôi kéo tay Tần Phiên Phiên nói vài câu.
"Hoàng thượng có thể có quyết định này, quả thật là làm rất nhiều người kinh hoảng, người cũng không nên giận dỗi quá lâu, miễn cho hắn cũng giận."
Thư Quý phi nói hai câu liền nói không nổi nữa, một Quý phi như nàng khuyên Đế Hậu ở chung hòa thuận, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu, tuy nói nàng có lòng tốt, nhưng vẫn nên nói ít vài câu thôi.
Tần Phiên Phiên cười gật đầu nói: "Ta biết rõ, chỉ là trò đùa, hắn làm quyết định lớn như thế, ta biết cách dỗ hắn mà."
Thư Quý phi ngưng thần nhìn một chút nàng ấy, trong đôi mắt mang theo mấy phần không tha, nàng vào cung nhiều năm như vậy, cũng ở cùng với Tần Phiên Phiên chung đụng tương đối tốt, nhưng là bởi vì thân phận của hai người bày ở nơi này, ở giữa từ đầu đến cuối đều có mấy phần ngăn cách.
"Đem hộp gỗ kia lấy tới đây." Nàng quay đầu về phía tiểu cung nữ chờ ở cách đó không xa nói một câu, rất nhanh liền có một hộp gỗ được đưa tới.
"Hoàng thượng phân phó Thượng Cung cục làm khăn đỏ của tân nương, nghĩ đến hắn muốn cho ngươi một kinh hỉ, ta tiết lộ trước. Ta mười sáu tuổi tiến Vương phủ, đại đa số các khuê mật trước kia đều cắt đứt liên lạc, bây giờ ngẫm lại cũng có mấy phần đau buồn. Trong khoảng thời gian này cùng ngươi hợp ý, ta muốn xuất cung, hai ta cũng không còn quan hệ giữa Hoàng hậu và Quý phi nữa, coi như ta tự lấy khăn tay của ta giao cho ngươi. Đưa cho ngươi thêm một phần trang lễ, không phải vật gì tốt, coi như là tưởng niệm."
Nàng vừa nói vừa trịnh trọng đem hộp gỗ nhét vào trong tay Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên sững sờ, ngược lại trong cổ họng hơi buồn phiền, nàng vạn vạn không nghĩ tới Thư Quý phi còn nghĩ tới thêm trang cho nàng.
Vô số câu nói bị ngăn ở bên trong cổ họng, cuối cùng hóa thành một câu: "Cám ơn."
"Cám ơn cái gì, ta cám ơn ngươi. Thời gian cuối cùng này ta ở trong cung, cũng may mà có ngươi, ta mới chẳng phải ở nơi không thú vị, lại có thể xuất cung. Sau khi xuất cung, ta sẽ tìm lại cuộc sống thuộc về mình." Thư Quý phi khoát tay áo.
"Ta không có gì tốt đáp lễ, chỉ có cho thêm ngươi một chút vàng bạc, ngươi không nên cảm thấy tục khí." Tần Phiên Phiên cũng đưa cho nàng một cái hộp gỗ, bên trong đựng đều là ngân phiếu.
Trước đó nàng có hỏi qua Thư Quý phi, biết Thư Quý phi cũng sẽ không về nhà ngoại, mà chính là tự mình sống một mình, cho nên hẳn là rất cần tiền bạc.
"Hiện tại ta lại câng những thứ vàng bạc này, cám ơn." Nàng lập tức để cho người ta nhận lấy.
Lời nói hai người cũng đã nói, lễ vật cũng trao đổi, ngược lại đối mặt với nhau, có chút nhìn nhau không nói.
Không biết nên nói cái gì cho phải, tựa như nói cái gì ra cũng đều không thích hợp.
"Được rồi, đưa đến đây là được rồi, ta đi đây." Thư Quý phi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.
"Đến nơi thì viết cho ta phong thư đi, báo bình an." Tần Phiên Phiên giữ tay nàng lại.
"Được." Thư Quý phi gật đầu, đối Tiêu Nháo Nháo phất phất tay: "Nháo Nháo, Thư dì đi đây, tạm biệt."
"Thư dì, sau này còn gặp lại." Tiểu gia hỏa trừng mắt tròn to, không biết từ nơi nào học được lời nói, đối nàng phất tay.
Thư Quý phi nhịn không được cười ra tiếng, tiến lên cuối cùng ôm hắn một chút, liền lên xe ngựa.
Màn xe rơi xuống liền không có nhấc lên nữa, tiếng vó ngựa dần dần từng bước đi đến, từ cửa hông rời khỏi Hoàng cung.
Tần Phiên Phiên từ nhũ mẫu trong ngực, đem Tiêu Yếu Yếu ôm lấy, cảm giác trọng lượng của tiểu bàn đôn trong ngực, trong lòng của nàng mới tốt hơn chút.