Chương 19: Thú cưng mới
Chị quản lý kinh ngạc không thôi: Em không sao chứ, Lay có cào vào tay hay đập cánh vô mặt em không?
Chị dường như chả nghe lọt câu nói cậu sẽ chốt nó. Thứ chị không ngờ đến chính là việc cậu dám bắt nó bằng tay không như thế.
Cậu không muốn làm họ thêm lo lắng nên đành đưa bé cú lại: Em không sao, không sao thật mà.
Chị đưa lại bé vào lồng rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với cậu: Em thực sự không sao là tốt rồi. Bé cú này khó quản hơn bất kỳ con cú nào trong tiệm. Em chắc là em chọn nó à??
Mộc Thanh cười tươi như hoa, chính là cần khó quản, cần sự khó chịu đó để trông tiệm mà: Vâng ạ. Chị báo giá cho em với dẫn e mua thêm đồ cần thiết cho bé nha.
Chị phủi tay có chút chưa bình tĩnh lắm: Bé tên là Lay trong Delay. Nó khiến viện chị điêu đứng vài lần. Vì là cú trưởng thành và màu sắc khá đẹp nên tính là 1 củ. Tuy thế bé khá khó nên bên chị giảm còn 900 thôi.
Cậu không ý kiến gật đầu cùng chị quản lý đi lựa đồ.
Khi hai người trở ra thì mạnh ai nấy đùm đề đủ thứ. Cậu cũng không nghĩ anh sẽ muốn nuôi thú cưng đâu. Đúng là không lường trước được.
Nhìn dáng vẻ ngầu lòi của bé cú Lay, Thẩm Phong dò hỏi: Cậu chuyển qua nuôi cú à?
Mộc Thanh trả lời hiển nhiên: Sao không thể thử? Dù sao xung quanh tôi cũng có cái gì bình thường đâu đúng không? Mà anh mua bé gì thế, chuồng cũng tính là to đó?
Anh nhìn cục tròn quay nằm trong góc chuồng: Là nhím, có chút hứng thú nên cũng muốn đặt chút tâm sức chăm sóc thử.
Hai người rất bằng lòng với 2 bé mình chọn. Trong lúc ấy, nhân viên và quản lý viện đang ăn mừng lớn vì tiễn được 2 bé khó chiều rất. Một đứa quá khó chiều và một đứa quá dễ nuôi. Từ đó kể về sau, cậu và anh còn được họ tài trợ thức ăn trong 3 tháng liền. Điều này để đảm bảo bằng 2 người sẽ không đem trả hai bé lại.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên viện thì hai người đã có thể đem cục cưng mới của mình về nhà. Thẩm Phong cũng vì để chuẩn bị cho ngày mai đi công tác nên chiều đã về sớm. Có chút lo lắng, tiếc nuối tạm biệt không gặp cậu trong 3 ngày sắp tới. Cậu thì cũng không có gì buồn mấy, chỉ là thấy khá thiếu hơi người thôi.
Mộc Thanh chủ động ôm anh một cái: Xin lỗi vì mai không thể tạm biệt anh đi. Cái ôm này coi như bù lại đi ha.
Tuy cậu ôm có chút giống tình anh em chí cốt, nhưng tới anh ôm lại chặt và dụi đầu mình vào vai cậu. Có vẻ không nỡ đi thật rồi.
Thẩm Phong xoa xoa, bóp má cậu: Nhớ chăm sóc bản thân đấy, đừng làm gì quá sức. Tôi sẽ đem quà về cho em.
Cậu không biết mình có nghe lộn không nhưng hình như Thẩm Phong nói đem quà về cho em.. cho em.
" Cái cách xưng hô này có chút... Chắc là nghe lộn rồi"
Lúc anh trở về đến nhà thì vẫn chưa thể quên được. Biết là chỉ lỡ miệng nhưng không phải là không muốn gọi như thế. Vành tai anh đỏ bừng tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp trai có phần bối rối ấy.
Mộc Mộc mang tâm trạng hớn hở đem đồ của bé cú Lay về cửa hàng hàng mã. Chưa kịp cho bé nó có thời gian ngắm nhìn không gian sống mới cậu đã vội vàng soạn đồ vào balo chở bé về nhà mẹ. Chủ yếu chính là kiểm tra tình trạng của Mộc A Nhiên, em gái cậu hôm qua đã gặp nguy hiểm như thế cơ mà.
Cậu đổ xe dưới hầm, bắt gặp con xe ô tô anh hai hay đi làm còn ở nhà thì thấy yên tâm hơn hẳn. Đi vội lên nhà tay còn xách theo cái lồng với bé Lay. Vừa lên đã thấy mẹ đang ngồi gọt táo kế bên bé Tiêu.
Cậu vui vẻ chào: Mẹ, con về qua thăm con Nhiên nè.
Mẹ cậu thấy cậu cũng không làm lạ mà chỉ vào phòng A Nhiên: Con bé đang ngủ trưa chưa dậy, vào thì bé cái họng lại. Anh con đi nấu cháo cho nó rồi.
Cậu nghe thế thì cũng từ tốn đặt lồng chim xuống. Đem balo vào phòng em mình kiểm tra vài thứ. Tất nhiên là hôm qua cậu kịp lúc giúp con bé uống bùa để ói hết cặn bã dơ ra ngoài hết. Tình hình vẫn ổn, chỉ là bị giảm sức khoẻ chút thôi. Tịnh dưỡng vài ngày lại khoẻ như trâu ngay thôi.
Trong căn phòng dán đầy những hình dán linh tinh, bàn học có chút lộn xộn cùng tư thế ngủ ngon ôm gấu bông. Có vẻ cậu lo lắng thừa rồi. Đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ, sau đó là vạch mắt xem có gì bất thường không. Bấm cổ tay rồi xem tình trạng linh hồn có thiếu hồn nào phách nào không. Hồi sau bảo đảm mọi thứ ổn thì cậu mới thản nhiên đá đít kêu con em dậy rồi mở cửa trở ra.
Ra tới phòng khách là một màn kịch đặc sắc với từ vị trí của Muối Tiêu và Lay. Bé cú Lay lúc cậu tới quên không nhắc mẹ mà vội vô phòng A Nhiên. Muối từ lúc nào thấy có con vật lạ trong nhà bắt đầu rình rập, tò mò. Tiêu thì đó giờ không thích bị phiền nhưng bé không muốn khách tới nhà bị ức hiếp nên nhào ra can. Vì thế bây giờ giữa nhà có vở kịch mèo rít, chó sủa và cú kêu trong sự bất lực.
Má, gì vậy trời. Cứuuuuu
Cậu lúc này mới chạy lại can. Cầm bé Lay ra chỗ khác, đặt ở chỗ cao hơn rồi qua dỗ bé Tiêu. Rồi mới tới nựng Muối để nó chuyển hướng chú ý.
Mộc Nhĩ Tần còn mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Dù anh nghe được giọng cậu lúc về rồi nhưng vẫn không biết cậu làm loạn gì. Đến khi ra thì chỉ thấy có thêm một chim lạ trong nhà.
Anh hai cậu: Lại đem cái gì về nữa đấy. Cứ muốn kiếm chuyện báo cái nhà này hả?
Cậu tỏ vẻ vô tội: Em mua để canh tiệm bên kia cơ. Tại qua thăm A Nhiên nên đem qua thôi.
A Nhiên mệt mỏi lê lết thân xác mình đi ra. Chậm chạp ngồi trên ghế nhào lại ôm mẹ đòi an ủi. Tần Minh thấy thế cũng không gay gắt thêm với cậu trở vào bếp bưng cháo lên cho em gái.
Tần Minh đẩy tô cháo lươn đến trước mặt em nó: Ăn đi.
Cậu thấy không ai để ý đến mình thì rón rén ôm lồng chim chuẩn bị rời đi.
Tần Minh một tiếng kêu lại: Đi đâu đấy.
Mộc Thanh sợ hãi giật đứng mình không dám đáp trả: Em về tiệm. Dù gì A Nhiên cũng không sao rồi.
Anh hai cậu vậy mà lại bỏ đi lấy cái gì đó rồi kêu cậu trở lại: Lại đây. Thay băng chân.
Lúc này cậu mới chuyển sự chú ý đến đầu gối mình. Quả nhiên hôm qua nhờ bà lão bán hủ tiếu băng bó, lúc sáng tắm rửa đã dính nước nên giờ cũng nên thay băng rồi. Cậu lại đặt bé Lay lên nóc tủ, lại chỗ anh hai trong sự bẻn lẻn.
Anh hai cậu tháo băng cũ ra, thấy vết cắt sâu trên đầu gối còn rướm máu mà cau mày: Như này mà còn không biết chú tâm băng bó lại.
Cậu gãi đầu, cười trừ. Đâu phải lần đầu đâu nhưng cậu vẫn bất cẩn như thế. Đây cũng là cậu tự gây ra mà.
Cậu mím môi: ahh.. đau
Tần Minh nghiêm mắt ngước lên: Còn biết đau à?
"Huuuu, chó ch*t đau ch*t đi được. Anh không thể nhẹ tay hơn à ;-;"
Mẹ cậu nhìn qua mà thấy xót xa, đau lòng vô cùng. Cũng vì hi sinh thân thể cứu em nhưng là con mình thì đứa nào chả xót.
Mẹ lên tiếng: Được thì con ở nhà một hôm đi.
Cậu lấy lý do từ chối: Dạ thôi ạ, con về tiệm đem bé cú về nữa. Với cả ở tiệm có mình bé Chi cũng không an toàn mấy.
Tần Minh băng xong chân cậu còn không nể tình vỗ lên vài cái: Xong rồi đấy, giờ muốn dọt đi thì dọt.
Quả nhiên cậu lại ôm mẹ cái, xoa đầu con em, run rẩy chào anh hai rồi nhanh chóng xách lồng chim rời đi.
Đèn đường đã lên, sự ồn ào cùng những dòng xe lướt qua có đôi có cặp khiến cậu thấy hơi cô đơn. Mua đại cái gì đó về ăn, về đến trước cửa thấy trong phòng khách bé Chi đang ngồi đợi anh. Thấy anh bé chạy lại ôm chằm lấy, anh ôm bé xoa xoa đầu.
Cậu vui vẻ: Em ăn gì chưa đó?
Bé Chi ngoan ngoãn gật đầu: Em ăn rồi. Anh ăn gì chưa ạ? Ủa, cái gì vậy ạ?
Anh đem lồng chim vào trong, thả bé cú Lay lên quầy thu ngân. Đúng cử ăn cắt một phần ức gà sống cho nó. Tạm ổn rồi còn thiếu một thứ nữa là OK. Bé Chi thấy lạ nên cứ tò mò lại nhìn ngó.
Cậu nhắc nhở bé: Em chạm nhẹ thôi, không nó mổ đấy.
Bé Chi giơ bàn tay nhỏ xinh nhẻ xoa xoa đầu nó, Lay hợp tác vui vẻ híp mắt làm bộ dạng rất thích. Bé thấy thế thì tỏ vẻ thích thú chơi cùng Lay.
Cậu ngồi đang ghế nhăm nhi đồ ăn, kiểm tra đơn hàng. Có vẻ mai mới giao được, cậu lại xem lịch trình ngày mai. Sương sương quanh đi quẩn lại cũng hết ngày.
Một cuộc điện thoại vang lên, cậu không dần chừ nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ lớn tuổi.
Phụ nữ lớn tuổi ho khụ khụ vài tiếng rồi cất giọng như rên rỉ: Cho hỏi.. cậu là chủ tiệm hàng mã Mộc Gia đúng không?
Cậu dạ một tiếng rồi hỏi đối phương: Dạ, thưa cô. Cô cần gì bên cháu để cháu giúp bà chuẩn bị hàng ạ?
Người phụ nữ cật lực nói: Tôi muốn 3 bó nhang hoa, 4 chân đèn, 2 lư hương và 6 lá bùa bình an.
Mộc Thanh ghi chép lại đơn hàng: Cho cháu hỏi, nhang hoa gì ạ? Lư hương có loại 1 và loại 2 ạ?
Giọng ho ấy vang lên với tần suất thường xuyên hơn: Khụ.. khụ hoa Tràm, loại 1.
Cậu tiếp tục: Vâng. Vậy là 3 nhang Tràm, 4 chân đèn, lư hương loại 1 và 6 bùa bình an. Tổng cộng của cô là 3tr5 ạ. Cô muốn thanh toán khu nhận hàng hay chuyển khoản ạ.
Phụ nữ lớn tuổi ấy hằn giọng: Tiền mặt, con trai tôi sẽ thanh toán.
Cậu: Dạ cháu hiểu rồi. Địa chỉ là... Phải không ạ? Khoảng chiều mai thì đơn sẽ về ạ. Vâng vâng, cô giữ sức khỏe ạ. Cảm ơn cô đã ủng hộ ạ.
Có đơn hàng thì cậu lại phải đi bới tung đống đồ để tìm hàng, bùa thì dễ tìm chứ mấy thứ kia thì tốn thời gian đây.
Cùng với đơn mới đặt là còn vài đơn khác được cậu lưu vào sổ. Mấy đơn này không cần gấp nên cậu hẹn vài ngày sau mới có.
Buổi tối quần quật với mấy cái đồ cúng đồ thờ, đợi cậu ra khỏi phòng đã hơn 22h gì rồi. Cậu lết tấm thân tàn tạ xuống bếp pha chút sữa uống cho ấm bụng. Ting ting đến, tin nhắn từ Thẩm Phong nhắc cậu đi ngủ sớm.
Một ngày cứ thế trôi qua, anh bên này đang loay hoay với đống quần áo và sấp tài liệu. Còn một điều nan giải hơn thế nữa là không biết chăm bé nhím kiểu gì đây. Không thể vừa mua về đã đem bỏ nó ở tiệm thú cưng được. Cuối cùng là quyết định vẫn nên đem bé nó theo. Anh cũng đặt được tên cho nó rồi, là Heo. Càng nhìn càng giống, tên này quá hợp rồi.
Sáng 5h anh xuất phát cùng con xe ô tô trắng đem theo bé Heo đi công tác. Thời gian 3 ngày này anh chỉ cầu là cậu ở nhà không rướt thêm hoạ.
Giấc 23h đêm cậu đóng cửa tiệm, sẵn gọi là thằng bạn chí cốt.
Đầu dây bên kia nhấc máy: Alo, mày cứ phải gọi giấc tối muộn mới chịu được à?
Cậu cà hởn đáp: Cũng không phải là tao muốn thế, nào rãnh mới có thời gian gọi được chứ.
Thanh niên bên kia muốn chửi tiếng má: Mày cố tình thì có. Rồi sao? Mai giao mấy đơn, giao đi đâu?
Dưới sự im lặng tưởng chừng hồi lâu: 3 đơn, 1 đơn đến Đồng Nai, 2 đơn đi Tây Ninh.
Thằng bạn cười: Ha, mày hết bốc lột sức lao động tao rồi à. Đúng là điềm tới.
Cậu cười trừ chuẩn bị gác máy: haha, mai mày sẽ biết. Dù gì cũng là tạo việc làm cho mày mà.
Bạn cậu bất lực: Mày thấy tao không đủ việc nên kiếm thêm việc cho tao làm quần quật nguyên ngày thì có. Vậy đi, mai 8h tao qua, bye.
Tiếng tít tít tắt máy. Cậu đúng là có một thằng bạn tốt. Vừa tốt mà vừa mỏ hỗn như nhau, đúng là có duyên.
Sáng hôm sau cậu trở người, dậy từ 6h rưỡi. Bước ra trông thấy bé Chi đang ngồi trên phòng khách cùng cặp sách. Cậu vệ sinh cá nhân rồi vô bếp làm đồ ăn sáng cho cả hai. Đưa bé Chỉ về thì 7h kém 5. Cậu lôi hết đóng hàng trong phòng ra phòng khách đóng gói. Sẵn còn đốt miếng trầm hương bật vài bài nhạc thiền.
Loáng thoáng cũng đến 8h, ngoài ngõ một chiếc xe số phóng vào. Dừng trước cửa hàng, một thanh niên gạt chóng chân bước xuống. Việc đầu tiên là chào hỏi sao đó lại ngắm nghía mọi thứ.
Cậu nhìn nó: Ghê, tới đúng giờ luôn. Ai nhập mày rồi để tao hỏi chuyện thử hả, Tuấn?
Tuấn cởi áo khoác ngồi trên ghế, hiên ngang như ở nhà: Sao nào? Bình thường trễ nay đến sớm lạ lắm à. Ê, con gì kia?
Nó ngồi không yên phận lại đến chỗ bé Lay chọc phá: Đù, cú giả thay thật thế? Xịn xò dữ.
Mộc Thanh vừa dán tem hàng vừa trả lời: Đồ thật đó. Mày chọc nó táp cho thì đừng đổ thừa.
Nó càng nhìn càng thích Lay: Má, mềm dữ. Sờ đúng thích luôn...Cái.. nó quay đầu kìa.
Cậu nhìn đóng hàng đã xong rồi lại nhìn tên thần kinh hơn mình đi chọc cú: Này, chất lên đê. Xong rồi đó.
Đến khi nhìn bóng thằng bạn rời đi cậu mới thở phào. Đúng là kết giao cũng mệt.
Bên kia Thẩm Phong đang gặp rắc rối. Bé nhím tên Heo của anh ngủ như chết, nó lười đến mức ngoài giờ ăn và đi vệ sinh thì chỉ toàn ngủ và ngủ. Khi đi gặp đối tác anh không yên tâm nên để bé trong túi áo mình. Đợi khi anh họp xong thì nghe tiếng bé kêu chít chít. Anh sợ bé bị ngộp hay bị đau nên lót giấy đỡ bé lên bàn. Ai ngờ nó khó chịu vì mắc vệ sinh, đi xong nó uống nước lại lăn ra ngủ. Anh nhìn sự ngoan ngoãn bất ngờ ấy mà ngờ vực.
Không lẽ?
_______________________
Ngoài bé Lay ra thì tiệm hàng mã sớm đón thêm một thành viên mới.
Mộc Thanh dành thời gian chay deadline bán hàng.
Chị dường như chả nghe lọt câu nói cậu sẽ chốt nó. Thứ chị không ngờ đến chính là việc cậu dám bắt nó bằng tay không như thế.
Cậu không muốn làm họ thêm lo lắng nên đành đưa bé cú lại: Em không sao, không sao thật mà.
Chị đưa lại bé vào lồng rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với cậu: Em thực sự không sao là tốt rồi. Bé cú này khó quản hơn bất kỳ con cú nào trong tiệm. Em chắc là em chọn nó à??
Mộc Thanh cười tươi như hoa, chính là cần khó quản, cần sự khó chịu đó để trông tiệm mà: Vâng ạ. Chị báo giá cho em với dẫn e mua thêm đồ cần thiết cho bé nha.
Chị phủi tay có chút chưa bình tĩnh lắm: Bé tên là Lay trong Delay. Nó khiến viện chị điêu đứng vài lần. Vì là cú trưởng thành và màu sắc khá đẹp nên tính là 1 củ. Tuy thế bé khá khó nên bên chị giảm còn 900 thôi.
Cậu không ý kiến gật đầu cùng chị quản lý đi lựa đồ.
Khi hai người trở ra thì mạnh ai nấy đùm đề đủ thứ. Cậu cũng không nghĩ anh sẽ muốn nuôi thú cưng đâu. Đúng là không lường trước được.
Nhìn dáng vẻ ngầu lòi của bé cú Lay, Thẩm Phong dò hỏi: Cậu chuyển qua nuôi cú à?
Mộc Thanh trả lời hiển nhiên: Sao không thể thử? Dù sao xung quanh tôi cũng có cái gì bình thường đâu đúng không? Mà anh mua bé gì thế, chuồng cũng tính là to đó?
Anh nhìn cục tròn quay nằm trong góc chuồng: Là nhím, có chút hứng thú nên cũng muốn đặt chút tâm sức chăm sóc thử.
Hai người rất bằng lòng với 2 bé mình chọn. Trong lúc ấy, nhân viên và quản lý viện đang ăn mừng lớn vì tiễn được 2 bé khó chiều rất. Một đứa quá khó chiều và một đứa quá dễ nuôi. Từ đó kể về sau, cậu và anh còn được họ tài trợ thức ăn trong 3 tháng liền. Điều này để đảm bảo bằng 2 người sẽ không đem trả hai bé lại.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên viện thì hai người đã có thể đem cục cưng mới của mình về nhà. Thẩm Phong cũng vì để chuẩn bị cho ngày mai đi công tác nên chiều đã về sớm. Có chút lo lắng, tiếc nuối tạm biệt không gặp cậu trong 3 ngày sắp tới. Cậu thì cũng không có gì buồn mấy, chỉ là thấy khá thiếu hơi người thôi.
Mộc Thanh chủ động ôm anh một cái: Xin lỗi vì mai không thể tạm biệt anh đi. Cái ôm này coi như bù lại đi ha.
Tuy cậu ôm có chút giống tình anh em chí cốt, nhưng tới anh ôm lại chặt và dụi đầu mình vào vai cậu. Có vẻ không nỡ đi thật rồi.
Thẩm Phong xoa xoa, bóp má cậu: Nhớ chăm sóc bản thân đấy, đừng làm gì quá sức. Tôi sẽ đem quà về cho em.
Cậu không biết mình có nghe lộn không nhưng hình như Thẩm Phong nói đem quà về cho em.. cho em.
" Cái cách xưng hô này có chút... Chắc là nghe lộn rồi"
Lúc anh trở về đến nhà thì vẫn chưa thể quên được. Biết là chỉ lỡ miệng nhưng không phải là không muốn gọi như thế. Vành tai anh đỏ bừng tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp trai có phần bối rối ấy.
Mộc Mộc mang tâm trạng hớn hở đem đồ của bé cú Lay về cửa hàng hàng mã. Chưa kịp cho bé nó có thời gian ngắm nhìn không gian sống mới cậu đã vội vàng soạn đồ vào balo chở bé về nhà mẹ. Chủ yếu chính là kiểm tra tình trạng của Mộc A Nhiên, em gái cậu hôm qua đã gặp nguy hiểm như thế cơ mà.
Cậu đổ xe dưới hầm, bắt gặp con xe ô tô anh hai hay đi làm còn ở nhà thì thấy yên tâm hơn hẳn. Đi vội lên nhà tay còn xách theo cái lồng với bé Lay. Vừa lên đã thấy mẹ đang ngồi gọt táo kế bên bé Tiêu.
Cậu vui vẻ chào: Mẹ, con về qua thăm con Nhiên nè.
Mẹ cậu thấy cậu cũng không làm lạ mà chỉ vào phòng A Nhiên: Con bé đang ngủ trưa chưa dậy, vào thì bé cái họng lại. Anh con đi nấu cháo cho nó rồi.
Cậu nghe thế thì cũng từ tốn đặt lồng chim xuống. Đem balo vào phòng em mình kiểm tra vài thứ. Tất nhiên là hôm qua cậu kịp lúc giúp con bé uống bùa để ói hết cặn bã dơ ra ngoài hết. Tình hình vẫn ổn, chỉ là bị giảm sức khoẻ chút thôi. Tịnh dưỡng vài ngày lại khoẻ như trâu ngay thôi.
Trong căn phòng dán đầy những hình dán linh tinh, bàn học có chút lộn xộn cùng tư thế ngủ ngon ôm gấu bông. Có vẻ cậu lo lắng thừa rồi. Đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ, sau đó là vạch mắt xem có gì bất thường không. Bấm cổ tay rồi xem tình trạng linh hồn có thiếu hồn nào phách nào không. Hồi sau bảo đảm mọi thứ ổn thì cậu mới thản nhiên đá đít kêu con em dậy rồi mở cửa trở ra.
Ra tới phòng khách là một màn kịch đặc sắc với từ vị trí của Muối Tiêu và Lay. Bé cú Lay lúc cậu tới quên không nhắc mẹ mà vội vô phòng A Nhiên. Muối từ lúc nào thấy có con vật lạ trong nhà bắt đầu rình rập, tò mò. Tiêu thì đó giờ không thích bị phiền nhưng bé không muốn khách tới nhà bị ức hiếp nên nhào ra can. Vì thế bây giờ giữa nhà có vở kịch mèo rít, chó sủa và cú kêu trong sự bất lực.
Má, gì vậy trời. Cứuuuuu
Cậu lúc này mới chạy lại can. Cầm bé Lay ra chỗ khác, đặt ở chỗ cao hơn rồi qua dỗ bé Tiêu. Rồi mới tới nựng Muối để nó chuyển hướng chú ý.
Mộc Nhĩ Tần còn mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Dù anh nghe được giọng cậu lúc về rồi nhưng vẫn không biết cậu làm loạn gì. Đến khi ra thì chỉ thấy có thêm một chim lạ trong nhà.
Anh hai cậu: Lại đem cái gì về nữa đấy. Cứ muốn kiếm chuyện báo cái nhà này hả?
Cậu tỏ vẻ vô tội: Em mua để canh tiệm bên kia cơ. Tại qua thăm A Nhiên nên đem qua thôi.
A Nhiên mệt mỏi lê lết thân xác mình đi ra. Chậm chạp ngồi trên ghế nhào lại ôm mẹ đòi an ủi. Tần Minh thấy thế cũng không gay gắt thêm với cậu trở vào bếp bưng cháo lên cho em gái.
Tần Minh đẩy tô cháo lươn đến trước mặt em nó: Ăn đi.
Cậu thấy không ai để ý đến mình thì rón rén ôm lồng chim chuẩn bị rời đi.
Tần Minh một tiếng kêu lại: Đi đâu đấy.
Mộc Thanh sợ hãi giật đứng mình không dám đáp trả: Em về tiệm. Dù gì A Nhiên cũng không sao rồi.
Anh hai cậu vậy mà lại bỏ đi lấy cái gì đó rồi kêu cậu trở lại: Lại đây. Thay băng chân.
Lúc này cậu mới chuyển sự chú ý đến đầu gối mình. Quả nhiên hôm qua nhờ bà lão bán hủ tiếu băng bó, lúc sáng tắm rửa đã dính nước nên giờ cũng nên thay băng rồi. Cậu lại đặt bé Lay lên nóc tủ, lại chỗ anh hai trong sự bẻn lẻn.
Anh hai cậu tháo băng cũ ra, thấy vết cắt sâu trên đầu gối còn rướm máu mà cau mày: Như này mà còn không biết chú tâm băng bó lại.
Cậu gãi đầu, cười trừ. Đâu phải lần đầu đâu nhưng cậu vẫn bất cẩn như thế. Đây cũng là cậu tự gây ra mà.
Cậu mím môi: ahh.. đau
Tần Minh nghiêm mắt ngước lên: Còn biết đau à?
"Huuuu, chó ch*t đau ch*t đi được. Anh không thể nhẹ tay hơn à ;-;"
Mẹ cậu nhìn qua mà thấy xót xa, đau lòng vô cùng. Cũng vì hi sinh thân thể cứu em nhưng là con mình thì đứa nào chả xót.
Mẹ lên tiếng: Được thì con ở nhà một hôm đi.
Cậu lấy lý do từ chối: Dạ thôi ạ, con về tiệm đem bé cú về nữa. Với cả ở tiệm có mình bé Chi cũng không an toàn mấy.
Tần Minh băng xong chân cậu còn không nể tình vỗ lên vài cái: Xong rồi đấy, giờ muốn dọt đi thì dọt.
Quả nhiên cậu lại ôm mẹ cái, xoa đầu con em, run rẩy chào anh hai rồi nhanh chóng xách lồng chim rời đi.
Đèn đường đã lên, sự ồn ào cùng những dòng xe lướt qua có đôi có cặp khiến cậu thấy hơi cô đơn. Mua đại cái gì đó về ăn, về đến trước cửa thấy trong phòng khách bé Chi đang ngồi đợi anh. Thấy anh bé chạy lại ôm chằm lấy, anh ôm bé xoa xoa đầu.
Cậu vui vẻ: Em ăn gì chưa đó?
Bé Chi ngoan ngoãn gật đầu: Em ăn rồi. Anh ăn gì chưa ạ? Ủa, cái gì vậy ạ?
Anh đem lồng chim vào trong, thả bé cú Lay lên quầy thu ngân. Đúng cử ăn cắt một phần ức gà sống cho nó. Tạm ổn rồi còn thiếu một thứ nữa là OK. Bé Chi thấy lạ nên cứ tò mò lại nhìn ngó.
Cậu nhắc nhở bé: Em chạm nhẹ thôi, không nó mổ đấy.
Bé Chi giơ bàn tay nhỏ xinh nhẻ xoa xoa đầu nó, Lay hợp tác vui vẻ híp mắt làm bộ dạng rất thích. Bé thấy thế thì tỏ vẻ thích thú chơi cùng Lay.
Cậu ngồi đang ghế nhăm nhi đồ ăn, kiểm tra đơn hàng. Có vẻ mai mới giao được, cậu lại xem lịch trình ngày mai. Sương sương quanh đi quẩn lại cũng hết ngày.
Một cuộc điện thoại vang lên, cậu không dần chừ nghe máy. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ lớn tuổi.
Phụ nữ lớn tuổi ho khụ khụ vài tiếng rồi cất giọng như rên rỉ: Cho hỏi.. cậu là chủ tiệm hàng mã Mộc Gia đúng không?
Cậu dạ một tiếng rồi hỏi đối phương: Dạ, thưa cô. Cô cần gì bên cháu để cháu giúp bà chuẩn bị hàng ạ?
Người phụ nữ cật lực nói: Tôi muốn 3 bó nhang hoa, 4 chân đèn, 2 lư hương và 6 lá bùa bình an.
Mộc Thanh ghi chép lại đơn hàng: Cho cháu hỏi, nhang hoa gì ạ? Lư hương có loại 1 và loại 2 ạ?
Giọng ho ấy vang lên với tần suất thường xuyên hơn: Khụ.. khụ hoa Tràm, loại 1.
Cậu tiếp tục: Vâng. Vậy là 3 nhang Tràm, 4 chân đèn, lư hương loại 1 và 6 bùa bình an. Tổng cộng của cô là 3tr5 ạ. Cô muốn thanh toán khu nhận hàng hay chuyển khoản ạ.
Phụ nữ lớn tuổi ấy hằn giọng: Tiền mặt, con trai tôi sẽ thanh toán.
Cậu: Dạ cháu hiểu rồi. Địa chỉ là... Phải không ạ? Khoảng chiều mai thì đơn sẽ về ạ. Vâng vâng, cô giữ sức khỏe ạ. Cảm ơn cô đã ủng hộ ạ.
Có đơn hàng thì cậu lại phải đi bới tung đống đồ để tìm hàng, bùa thì dễ tìm chứ mấy thứ kia thì tốn thời gian đây.
Cùng với đơn mới đặt là còn vài đơn khác được cậu lưu vào sổ. Mấy đơn này không cần gấp nên cậu hẹn vài ngày sau mới có.
Buổi tối quần quật với mấy cái đồ cúng đồ thờ, đợi cậu ra khỏi phòng đã hơn 22h gì rồi. Cậu lết tấm thân tàn tạ xuống bếp pha chút sữa uống cho ấm bụng. Ting ting đến, tin nhắn từ Thẩm Phong nhắc cậu đi ngủ sớm.
Một ngày cứ thế trôi qua, anh bên này đang loay hoay với đống quần áo và sấp tài liệu. Còn một điều nan giải hơn thế nữa là không biết chăm bé nhím kiểu gì đây. Không thể vừa mua về đã đem bỏ nó ở tiệm thú cưng được. Cuối cùng là quyết định vẫn nên đem bé nó theo. Anh cũng đặt được tên cho nó rồi, là Heo. Càng nhìn càng giống, tên này quá hợp rồi.
Sáng 5h anh xuất phát cùng con xe ô tô trắng đem theo bé Heo đi công tác. Thời gian 3 ngày này anh chỉ cầu là cậu ở nhà không rướt thêm hoạ.
Giấc 23h đêm cậu đóng cửa tiệm, sẵn gọi là thằng bạn chí cốt.
Đầu dây bên kia nhấc máy: Alo, mày cứ phải gọi giấc tối muộn mới chịu được à?
Cậu cà hởn đáp: Cũng không phải là tao muốn thế, nào rãnh mới có thời gian gọi được chứ.
Thanh niên bên kia muốn chửi tiếng má: Mày cố tình thì có. Rồi sao? Mai giao mấy đơn, giao đi đâu?
Dưới sự im lặng tưởng chừng hồi lâu: 3 đơn, 1 đơn đến Đồng Nai, 2 đơn đi Tây Ninh.
Thằng bạn cười: Ha, mày hết bốc lột sức lao động tao rồi à. Đúng là điềm tới.
Cậu cười trừ chuẩn bị gác máy: haha, mai mày sẽ biết. Dù gì cũng là tạo việc làm cho mày mà.
Bạn cậu bất lực: Mày thấy tao không đủ việc nên kiếm thêm việc cho tao làm quần quật nguyên ngày thì có. Vậy đi, mai 8h tao qua, bye.
Tiếng tít tít tắt máy. Cậu đúng là có một thằng bạn tốt. Vừa tốt mà vừa mỏ hỗn như nhau, đúng là có duyên.
Sáng hôm sau cậu trở người, dậy từ 6h rưỡi. Bước ra trông thấy bé Chi đang ngồi trên phòng khách cùng cặp sách. Cậu vệ sinh cá nhân rồi vô bếp làm đồ ăn sáng cho cả hai. Đưa bé Chỉ về thì 7h kém 5. Cậu lôi hết đóng hàng trong phòng ra phòng khách đóng gói. Sẵn còn đốt miếng trầm hương bật vài bài nhạc thiền.
Loáng thoáng cũng đến 8h, ngoài ngõ một chiếc xe số phóng vào. Dừng trước cửa hàng, một thanh niên gạt chóng chân bước xuống. Việc đầu tiên là chào hỏi sao đó lại ngắm nghía mọi thứ.
Cậu nhìn nó: Ghê, tới đúng giờ luôn. Ai nhập mày rồi để tao hỏi chuyện thử hả, Tuấn?
Tuấn cởi áo khoác ngồi trên ghế, hiên ngang như ở nhà: Sao nào? Bình thường trễ nay đến sớm lạ lắm à. Ê, con gì kia?
Nó ngồi không yên phận lại đến chỗ bé Lay chọc phá: Đù, cú giả thay thật thế? Xịn xò dữ.
Mộc Thanh vừa dán tem hàng vừa trả lời: Đồ thật đó. Mày chọc nó táp cho thì đừng đổ thừa.
Nó càng nhìn càng thích Lay: Má, mềm dữ. Sờ đúng thích luôn...Cái.. nó quay đầu kìa.
Cậu nhìn đóng hàng đã xong rồi lại nhìn tên thần kinh hơn mình đi chọc cú: Này, chất lên đê. Xong rồi đó.
Đến khi nhìn bóng thằng bạn rời đi cậu mới thở phào. Đúng là kết giao cũng mệt.
Bên kia Thẩm Phong đang gặp rắc rối. Bé nhím tên Heo của anh ngủ như chết, nó lười đến mức ngoài giờ ăn và đi vệ sinh thì chỉ toàn ngủ và ngủ. Khi đi gặp đối tác anh không yên tâm nên để bé trong túi áo mình. Đợi khi anh họp xong thì nghe tiếng bé kêu chít chít. Anh sợ bé bị ngộp hay bị đau nên lót giấy đỡ bé lên bàn. Ai ngờ nó khó chịu vì mắc vệ sinh, đi xong nó uống nước lại lăn ra ngủ. Anh nhìn sự ngoan ngoãn bất ngờ ấy mà ngờ vực.
Không lẽ?
_______________________
Ngoài bé Lay ra thì tiệm hàng mã sớm đón thêm một thành viên mới.
Mộc Thanh dành thời gian chay deadline bán hàng.