Chương 8: Một ngày không thấy nụ cười của cậu
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Phong tới bệnh viện từ rất sớm. Nhiều y tá thấy anh đến sớm mà lấy làm lạ. Bởi tại thói quen luôn là tới lúc 7h sáng đúng.
Anh bê theo một hộp sơ cứu nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng cậu. Trên giường bệnh trắng tinh thoang thoảng mùi cồn, cậu cuộn người làm ngủ rất say. Anh đặt hộp sơ cứu trên bàn, rồi khẽ ngồi trên mép giường. Việc đầu tiên là kiểm tra, sát khuẩn rồi băng bó vết thương.
Anh nhìn cậu, nhìn vẻ mặt say giấc của cậu. Lòng không nhìn được muốn được nhìn lâu hơn. Tại sao anh cảm thấy cậu càng ngày càng dễ thương thế? Đó không phải từ dùng để tả một thằng con trai đã hơn 20 tuổi. Bởi làm sao cái năng lượng tích cực cậu mang lại làm anh cuốn theo.
Mộc Thanh cứ thế ngủ liền tới gần trưa, chuyện này rất không bình thường. Vì nếu là thường ngày cùng lắm cậu chỉ ngủ nướng đến 8h là cùng. Anh cảm thấy bất an trong lòng, phải chăng cái "trận chiến" kia thực đã xảy ra trước mặt anh. Bàn tay hơi run lay cậu dậy, cậu không lúc động tĩnh đáp lại. Hơi thở yếu ớt đến lạ, tựa như cố níu lấy kiếp người này. Anh hoảng hốt, tim đập dồn dập, miệng vừa định hét lên kêu y tá tới...thì "reng, reng, reng". Tiếng chuông điện thoại làm anh thức tỉnh, cả điện thoại anh và điện thoại của cậu đều reng lên cùng lúc. Trên điện thoại cậu đề một cái tên lớn.
Mộc Nhĩ Tần
Anh bắt máy, bên kia là một giọng nói nam vang lên, có thể thấy được sự khẩn trương trong lời nói.
Mộc Nhĩ Tần: Bác sĩ, là bác sĩ Thẩm đúng không? Em tôi nó không sao. Xin bác sĩ đừng đẩy nó vào phòng cấp cứu.
Thẩm Phong nhìn dòng số trên điện thoại: Anh là ai? Tại sao biết tình trạng của...
Chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh ra. Một thanh niên mặc vest xuất hiện, anh ta tiện thể bấm kết thúc cuộc gọi.
Mộc Nhĩ Tần: Tôi là anh trai của nó. Mộc Nhĩ Tần
Thẩm Phong trầm cảm nhìn người trước mặt. Lùi bước đứng trước Mộc Thanh.
Thẩm Phong: Tại sao cậu không cho tôi kiểm tra tình trạng sức khỏe của Mộc Mộc?
Mộc Nhĩ Tần nghiêm mặt nhìn Mộc Thanh trên giường, chưa tình để tâm đến Thẩm Phong: Tôi..tôi không thể nói lí do. Tình trạng của nó sau khi "hành nghề" quá sức sẽ thế. Cơ thể tự động tiến vào trạng thái tốt nhất để tĩnh dưỡng tuyệt đối không nên làm phiền...
Anh trai cậu cầm điện thoại bấm gọi một ai đó, nói hết cậu: Tôi có giải thích hết anh cũng sẽ không tin đâu, bác sĩ.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên: Tần Minh, con có chuyện gì à?
Mộc Nhĩ Tần: Mẹ, Mộc Mộc lại ngủ rồi. Nó lại lén lút đi đánh quỷ. Haizzz
Mẹ Mộc Mộc: Cái gì? Nó đùa mẹ à. Được rồi, mai mẹ hầm canh đem đến. Con ở lại chăm em được không?
Anh trai cậu nhìn về phía của sổ nơi nắng chiếu vào. Im lặng thế được 5 giây thì mẹ lại nói: Nếu con bận thì đi trước cũng được.
Mộc Nhĩ Tần: Dạ
Anh trai cậu cúp máy. Mộc Nhĩ Tần thở dài tháo kính râm xuống.
Mộc Nhĩ Tần: Nhờ anh chăm sóc nó. Thường nó sẽ ngủ 12 tiếng hơn sẽ tỉnh. Khi tỉnh lại nó...sẽ có chút khác. Lúc đó mong anh canh chừng nó, bác sĩ.
Thẩm Phong trầm lặng, theo dõi từng cử chỉ dù nhẹ nhất của Mộc Mộc: Tôi sẽ lo cho Mộc Thanh, anh có thể yên tâm giao cậu ấy cho tôi.
Mộc Nhĩ Tần nhận được đáp án mong muốn thì cúi đầu cảm ơn anh. Đeo kính râm lại, tiến đến lôi một thùng xốp trong mớ hỗn độn. Lại mở lại lục lấy cái gì đó bỏ hết vào thùng đó, xong thì đứng dậy phủi tay. Rời đi.
Thẩm Phong không biết sao trong lòng lại nghẹn như thế? Cái gì mà khi tỉnh lại Mộc Thanh sẽ khác. Rốt cuộc là có ý gì? Cả ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Anh đưa tay chạm cái băng keo cá nhân trên mặt cậu.
" Tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi cậu đấy"
______Trước lúc đó__
9h đêm, hôm Mộc Mộc về lại bệnh viện.
Ông Hai: Cậu Hai, Mộc Mộc trốn về rồi. Haizzz
Mộc Nhĩ Tần: Ông hai, ông nói nó trốn về là có ý gì? Đừng bảo nó lại...
Ông Hai: Nó đó, nó lại đi đánh quỷ rồi. Lần này là ở bệnh việ..n
Mộc Nhĩ Tần ghét bỏ ra mặt, khó chịu nói: Đúng là phải cấm túc nó nhiều hơn. Cháu cảm ơn ông nhiều ạ. Hiện tại cháu đang ở Huế, sợ về không kịp..
Ông Hai: Chắc chắn không kịp. Nhưng... cháu đừng lo, nó có quý nhân phụ trợ rồi.
Mộc Nhĩ Tần: Ông hai?
Ông Hai: Nhà cháu chọn đúng người rồi. Sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra như lần trước đâu. Cháu ráng sắp xếp về sớm đi.
Mộc Nhĩ Tần không hai lời: VÂNG
Trưa 11h rưỡi, nắng chang chang làm người ta thấy mệt người. Cậu từ từ mở mắt, tỉnh lại giấc ngủ mới 12 tiếng mà như 1 năm. Đôi mắt mờ sương, nhìn cảnh vật xung quanh. Trên ghế cạnh giường cậu có một nam bác sĩ đang kiểm tra một số giấy tờ.
Thẩm Phong nheo mắt, nhìn lại thì thấy cậu đã tỉnh. Chưa nói được vài câu hỏi thăm thì Mộc Mộc nhẹ nhàng hỏi
Mộc Thanh: Anh là ai?
Anh câm nín nhìn cậu.
Mình nghe lầm đúng không?
Anh nhìn cậu như muốn khẳng định điều gì đó: Mộc Thanh?
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài cửa sổ.
Mộc Thanh: Tôi đói
Anh như đã chuẩn bị tâm lý, ân cần hỏi: Cậu muốn ăn gì?
Mộc Thanh: Bánh ngọt
Thẩm Phong không còn kì kèo gì mà rời đi mua đồ ăn cho cậu.
Anh thực sự thấy níu tiếc. Bao công sức để có thể thân với cậu thế mà!! Cậu bị mất trí nhớ?
Anh mua đồ quay trở lại phòng bệnh thì thấy cậu đang cố bưng một cái thùng xốp rất nặng.
"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi muốn đem cái thùng này lên sân thượng"
Anh nhìn cậu suy nghĩ gì đó rồi bê lấy cái thùng. Đưa cậu cả chục bịch bánh ngọt và một chai ô long, cùng. Trên đường đi lên sân thượng, cậu không hề hé lấy một nụ cười hay một lời dư thừa nào. Như thể cậu thực sự biến thành một con người khác rồi.
Sân thượng hắt lên hơi nóng khiến con người ta thêm phần mệt mỏi. Trưa rồi, cậu bóc mấy bịch bánh ngọt ra. Lấy trong thùng một cái mâm để lên một bát lư hương, bày ra một cái bánh vị đào cùng một ly giấy đựng nước. Cậu bày ra một mâm cúng nhỏ chỗ lan đã hư hỏng nặng. Cấm 3 cây nhang, thì thầm gì đó rồi xá 3 lạy.
Anh thực sự không hiểu, phải chăng nơi đó có vấn đề gì à. Vì chỗ cậu ngồi cách nơi đó cả 100m. Trên sân thượng có vài ba cái bồn nước 500l rất lớn. Mái ton hút hơi nóng biến nơi đó thành một cái lò giữ nhiệt.
Cậu lại làm thêm một mâm cúng nhỏ đặt chỗ bồn nước thứ 3 từ bên trái vào.
Tại sao cậu lại làm như vậy?
Thẩm Phong trong lòng đã có câu trả lời. Sự việc này chính anh cùng một bảo vệ chứng kiến. Đó là vào hôm ngày 5/6 của 2 năm trước, anh và một bảo vệ già phát hiện ra một xác người phụ nữ trong bồn chứa nước đó. Cũng may khi đó bệnh viện bảo trì lại bồn nước nên bồn nước đó không được sử dụng trong 2 tuần. Đến khi họ phát hiện ra, thì cái xác đã phân hủy đến mức biến dạng rồi. Sau vụ việc đó bảo vệ già kia đã về hưu không còn làm việc nữa, còn anh thì được bệnh viện yêu cầu giữ kín bí mật này. Qua 2 năm rồi, mà hung thủ sát hại cô gái xấu số kia vẫn chưa được tìm thấy. Dần già chỉ có anh nhớ đến vụ việc đến thương này.
Trong ảnh chợt nghĩ, tại sao cậu lại biết đến nó khi việc ấy đã cách đây 2 năm rồi? Anh cảm thấy chắc chắn không phải là trùng hợp! Thế mâm cúng để lan can rìa sân thượng kia, có phải cũng là cúng..người chết?
Mộc Thanh bên đây tự nhiên bật giọng kêu lên: Dừng lại
Thẩm Phong giật thót, quay qua nhìn cậu: Mộc Thanh?
Mộc Thanh: Anh vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ?
Thẩm Phong:..Tôi là bá..c s
Mộc Thanh: Anh không cần giới thiệu, tôi... tự khắc sau ngày hôm nay sẽ nhớ ra.
Thẩm Phong:...
Mộc Thanh: Nhìn qua anh là bác sĩ nhỉ? Nếu bận thì đi giải quyết công việc đi, tôi sẽ không chạy mất đâu.
Từ đầu đến cuối, giọng điệu cậu không có chút nào giống với Mộc Thanh vui vẻ, hoạt bát thường ngày. Anh không nhịn được mà nhiu mày, vẫn ngồi đó nhìn cậu.
Mộc Thanh khẽ thở dài, đưa mắt nhìn bầu trời thật lâu như đang suy nghĩ gì đó. Đến cuối cùng cậu bắt đầu làm việc, là làm việc gì cơ chứ?
Cậu trúc hết đồ trong thùng ra đất, những thứ trong thùng rơi ra nằm lộn xộn trên đất. Trong vài thao tác đã được cậu sắp xếp theo một quy trình nào đó. Bắt đầu..làm nhang. Đúng vậy cậu đang làm nhang. Tất cả đều được làm ra từ đôi tay nhanh nhẹn đó, thuần thục như đã làm qua rất nhiều lần. Cậu trên nguyên liệu, nhào nắn, xoa xoa, rồi ép ra tiếp tục xoa thêm gì đó lên rồi đem đi phơi gần chỗ mâm cúng lan can sân thượng. Quy trình làm nhang nói thì nhanh nhưng làm gì rất lâu và kì công.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu làm ra được 50 cây. Một tiếng tiếp theo là 75 cây, tới đó là 100 cây. Cậu càng làm càng hăng say. Nhanh nhẹn không kém phần chỉnh chu, kĩ lưỡng.
Anh ngồi đó nhìn cậu, sau một khoảng thời gian trôi qua đến khi anh nhận ra thì trời đã hoàng hôn rồi. Nhưng tầng mây đỏ cam lượn lờ trên bầu trời, những tia nắng cuối ngày cùng mặt trời đỏ cam nơi chân trời. Thế là đã hết ngày rồi, thời gian không nhanh cũng không chậm trôi qua.
Anh nhìn đống nhang phơi đầy trên sân thượng, nhìn lại cũng hơn 400 cây. Cậu phơi xong mẻ cuối cùng nửa tiếng trước, giờ cậu ngồi đó mà thưởng thức cảnh hoàng hôn chiều tà.
Hai người họ cùng nhau nhìn trời dần chuyển sắc xanh rồi tối hẳn. Không một ai nói câu nào.
Anh chủ động đứng dậy bước đến gần cửa bật vài bóng đèn trên sân thượng lên, chỉ là vài bóng đèn nhỏ nhưng cũng làm sân thượng thắp sáng thêm phần nào. Mộc Thanh cuối cùng cũng đứng dậy gom nhang lại thành từng bó nhỏ. Những bẻ nhang chưa đạt chuẩn thì để lại dời nào trong máy che để không bị sương sớm làm ẩm, cậu lấy đồ phủ lên.
Dùng cụ cứ như thế được sắp xếp ngay ngắn vào thùng. Thế mà lại dư cả đống chỗ dư sức chất hết đống nhang vào. Thẩm Phong lại là người lành phần ôm thùng đồ về phòng cậu.
Đi trên hành lang vắng với ánh đèn điện chiếu sáng, không khí không về rùng rợn như trong những bộ phim kinh dị về bệnh viện. Cậu từ tốn nói: Cảm ơn anh
Thẩm Phong nghe thấy lời này nhưng lòng không mấy vui vẻ: Tôi không nhận, nếu mai cậu nói nó kèm một nụ cười vui vẻ. Tôi sẽ xem xét lại.
Mộc Thanh: Tôi sợ mình sẽ "quên mất"
Anh đưa tay xoa đầu cậu, như đang muốn nhắn gửi gì đó: Tôi sẽ đợi
Anh soạn lại đồ chuẩn bị ra về. Trước khi đi, anh ghé phòng nhìn cậu một chút.
Thẩm Phong nhìn cậu với vẻ cưng chiều: Cậu biết gì không? Tôi rất muốn thấy nụ cười dễ thương đó của cậu.
Rồi quay người rời khỏi phòng. Bỏ lại cậu trong vẻ mặt đơ. Có phải có gì đó không ổn? Khi chính cậu cũng không nhận ra vành tai cậu đỏ ửng hết lên rồi.
Cậu đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
"Tôi nợ anh một nụ cười và một lời cảm ơn"
______________
Bé Mộc Mộc không vui không buồn, vô cảm như này tôi có chút không quen.
Chương này coi như một ngày tịnh dưỡng tâm tình cho bé nhà tôi.
Thẩm Phong vả lắm rồi nên tôi sẽ tiếp tục vả em nó tiếp:>
Anh bê theo một hộp sơ cứu nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng cậu. Trên giường bệnh trắng tinh thoang thoảng mùi cồn, cậu cuộn người làm ngủ rất say. Anh đặt hộp sơ cứu trên bàn, rồi khẽ ngồi trên mép giường. Việc đầu tiên là kiểm tra, sát khuẩn rồi băng bó vết thương.
Anh nhìn cậu, nhìn vẻ mặt say giấc của cậu. Lòng không nhìn được muốn được nhìn lâu hơn. Tại sao anh cảm thấy cậu càng ngày càng dễ thương thế? Đó không phải từ dùng để tả một thằng con trai đã hơn 20 tuổi. Bởi làm sao cái năng lượng tích cực cậu mang lại làm anh cuốn theo.
Mộc Thanh cứ thế ngủ liền tới gần trưa, chuyện này rất không bình thường. Vì nếu là thường ngày cùng lắm cậu chỉ ngủ nướng đến 8h là cùng. Anh cảm thấy bất an trong lòng, phải chăng cái "trận chiến" kia thực đã xảy ra trước mặt anh. Bàn tay hơi run lay cậu dậy, cậu không lúc động tĩnh đáp lại. Hơi thở yếu ớt đến lạ, tựa như cố níu lấy kiếp người này. Anh hoảng hốt, tim đập dồn dập, miệng vừa định hét lên kêu y tá tới...thì "reng, reng, reng". Tiếng chuông điện thoại làm anh thức tỉnh, cả điện thoại anh và điện thoại của cậu đều reng lên cùng lúc. Trên điện thoại cậu đề một cái tên lớn.
Mộc Nhĩ Tần
Anh bắt máy, bên kia là một giọng nói nam vang lên, có thể thấy được sự khẩn trương trong lời nói.
Mộc Nhĩ Tần: Bác sĩ, là bác sĩ Thẩm đúng không? Em tôi nó không sao. Xin bác sĩ đừng đẩy nó vào phòng cấp cứu.
Thẩm Phong nhìn dòng số trên điện thoại: Anh là ai? Tại sao biết tình trạng của...
Chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh ra. Một thanh niên mặc vest xuất hiện, anh ta tiện thể bấm kết thúc cuộc gọi.
Mộc Nhĩ Tần: Tôi là anh trai của nó. Mộc Nhĩ Tần
Thẩm Phong trầm cảm nhìn người trước mặt. Lùi bước đứng trước Mộc Thanh.
Thẩm Phong: Tại sao cậu không cho tôi kiểm tra tình trạng sức khỏe của Mộc Mộc?
Mộc Nhĩ Tần nghiêm mặt nhìn Mộc Thanh trên giường, chưa tình để tâm đến Thẩm Phong: Tôi..tôi không thể nói lí do. Tình trạng của nó sau khi "hành nghề" quá sức sẽ thế. Cơ thể tự động tiến vào trạng thái tốt nhất để tĩnh dưỡng tuyệt đối không nên làm phiền...
Anh trai cậu cầm điện thoại bấm gọi một ai đó, nói hết cậu: Tôi có giải thích hết anh cũng sẽ không tin đâu, bác sĩ.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên: Tần Minh, con có chuyện gì à?
Mộc Nhĩ Tần: Mẹ, Mộc Mộc lại ngủ rồi. Nó lại lén lút đi đánh quỷ. Haizzz
Mẹ Mộc Mộc: Cái gì? Nó đùa mẹ à. Được rồi, mai mẹ hầm canh đem đến. Con ở lại chăm em được không?
Anh trai cậu nhìn về phía của sổ nơi nắng chiếu vào. Im lặng thế được 5 giây thì mẹ lại nói: Nếu con bận thì đi trước cũng được.
Mộc Nhĩ Tần: Dạ
Anh trai cậu cúp máy. Mộc Nhĩ Tần thở dài tháo kính râm xuống.
Mộc Nhĩ Tần: Nhờ anh chăm sóc nó. Thường nó sẽ ngủ 12 tiếng hơn sẽ tỉnh. Khi tỉnh lại nó...sẽ có chút khác. Lúc đó mong anh canh chừng nó, bác sĩ.
Thẩm Phong trầm lặng, theo dõi từng cử chỉ dù nhẹ nhất của Mộc Mộc: Tôi sẽ lo cho Mộc Thanh, anh có thể yên tâm giao cậu ấy cho tôi.
Mộc Nhĩ Tần nhận được đáp án mong muốn thì cúi đầu cảm ơn anh. Đeo kính râm lại, tiến đến lôi một thùng xốp trong mớ hỗn độn. Lại mở lại lục lấy cái gì đó bỏ hết vào thùng đó, xong thì đứng dậy phủi tay. Rời đi.
Thẩm Phong không biết sao trong lòng lại nghẹn như thế? Cái gì mà khi tỉnh lại Mộc Thanh sẽ khác. Rốt cuộc là có ý gì? Cả ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Anh đưa tay chạm cái băng keo cá nhân trên mặt cậu.
" Tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi cậu đấy"
______Trước lúc đó__
9h đêm, hôm Mộc Mộc về lại bệnh viện.
Ông Hai: Cậu Hai, Mộc Mộc trốn về rồi. Haizzz
Mộc Nhĩ Tần: Ông hai, ông nói nó trốn về là có ý gì? Đừng bảo nó lại...
Ông Hai: Nó đó, nó lại đi đánh quỷ rồi. Lần này là ở bệnh việ..n
Mộc Nhĩ Tần ghét bỏ ra mặt, khó chịu nói: Đúng là phải cấm túc nó nhiều hơn. Cháu cảm ơn ông nhiều ạ. Hiện tại cháu đang ở Huế, sợ về không kịp..
Ông Hai: Chắc chắn không kịp. Nhưng... cháu đừng lo, nó có quý nhân phụ trợ rồi.
Mộc Nhĩ Tần: Ông hai?
Ông Hai: Nhà cháu chọn đúng người rồi. Sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra như lần trước đâu. Cháu ráng sắp xếp về sớm đi.
Mộc Nhĩ Tần không hai lời: VÂNG
Trưa 11h rưỡi, nắng chang chang làm người ta thấy mệt người. Cậu từ từ mở mắt, tỉnh lại giấc ngủ mới 12 tiếng mà như 1 năm. Đôi mắt mờ sương, nhìn cảnh vật xung quanh. Trên ghế cạnh giường cậu có một nam bác sĩ đang kiểm tra một số giấy tờ.
Thẩm Phong nheo mắt, nhìn lại thì thấy cậu đã tỉnh. Chưa nói được vài câu hỏi thăm thì Mộc Mộc nhẹ nhàng hỏi
Mộc Thanh: Anh là ai?
Anh câm nín nhìn cậu.
Mình nghe lầm đúng không?
Anh nhìn cậu như muốn khẳng định điều gì đó: Mộc Thanh?
Cậu nghiêng đầu nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài cửa sổ.
Mộc Thanh: Tôi đói
Anh như đã chuẩn bị tâm lý, ân cần hỏi: Cậu muốn ăn gì?
Mộc Thanh: Bánh ngọt
Thẩm Phong không còn kì kèo gì mà rời đi mua đồ ăn cho cậu.
Anh thực sự thấy níu tiếc. Bao công sức để có thể thân với cậu thế mà!! Cậu bị mất trí nhớ?
Anh mua đồ quay trở lại phòng bệnh thì thấy cậu đang cố bưng một cái thùng xốp rất nặng.
"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi muốn đem cái thùng này lên sân thượng"
Anh nhìn cậu suy nghĩ gì đó rồi bê lấy cái thùng. Đưa cậu cả chục bịch bánh ngọt và một chai ô long, cùng. Trên đường đi lên sân thượng, cậu không hề hé lấy một nụ cười hay một lời dư thừa nào. Như thể cậu thực sự biến thành một con người khác rồi.
Sân thượng hắt lên hơi nóng khiến con người ta thêm phần mệt mỏi. Trưa rồi, cậu bóc mấy bịch bánh ngọt ra. Lấy trong thùng một cái mâm để lên một bát lư hương, bày ra một cái bánh vị đào cùng một ly giấy đựng nước. Cậu bày ra một mâm cúng nhỏ chỗ lan đã hư hỏng nặng. Cấm 3 cây nhang, thì thầm gì đó rồi xá 3 lạy.
Anh thực sự không hiểu, phải chăng nơi đó có vấn đề gì à. Vì chỗ cậu ngồi cách nơi đó cả 100m. Trên sân thượng có vài ba cái bồn nước 500l rất lớn. Mái ton hút hơi nóng biến nơi đó thành một cái lò giữ nhiệt.
Cậu lại làm thêm một mâm cúng nhỏ đặt chỗ bồn nước thứ 3 từ bên trái vào.
Tại sao cậu lại làm như vậy?
Thẩm Phong trong lòng đã có câu trả lời. Sự việc này chính anh cùng một bảo vệ chứng kiến. Đó là vào hôm ngày 5/6 của 2 năm trước, anh và một bảo vệ già phát hiện ra một xác người phụ nữ trong bồn chứa nước đó. Cũng may khi đó bệnh viện bảo trì lại bồn nước nên bồn nước đó không được sử dụng trong 2 tuần. Đến khi họ phát hiện ra, thì cái xác đã phân hủy đến mức biến dạng rồi. Sau vụ việc đó bảo vệ già kia đã về hưu không còn làm việc nữa, còn anh thì được bệnh viện yêu cầu giữ kín bí mật này. Qua 2 năm rồi, mà hung thủ sát hại cô gái xấu số kia vẫn chưa được tìm thấy. Dần già chỉ có anh nhớ đến vụ việc đến thương này.
Trong ảnh chợt nghĩ, tại sao cậu lại biết đến nó khi việc ấy đã cách đây 2 năm rồi? Anh cảm thấy chắc chắn không phải là trùng hợp! Thế mâm cúng để lan can rìa sân thượng kia, có phải cũng là cúng..người chết?
Mộc Thanh bên đây tự nhiên bật giọng kêu lên: Dừng lại
Thẩm Phong giật thót, quay qua nhìn cậu: Mộc Thanh?
Mộc Thanh: Anh vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ?
Thẩm Phong:..Tôi là bá..c s
Mộc Thanh: Anh không cần giới thiệu, tôi... tự khắc sau ngày hôm nay sẽ nhớ ra.
Thẩm Phong:...
Mộc Thanh: Nhìn qua anh là bác sĩ nhỉ? Nếu bận thì đi giải quyết công việc đi, tôi sẽ không chạy mất đâu.
Từ đầu đến cuối, giọng điệu cậu không có chút nào giống với Mộc Thanh vui vẻ, hoạt bát thường ngày. Anh không nhịn được mà nhiu mày, vẫn ngồi đó nhìn cậu.
Mộc Thanh khẽ thở dài, đưa mắt nhìn bầu trời thật lâu như đang suy nghĩ gì đó. Đến cuối cùng cậu bắt đầu làm việc, là làm việc gì cơ chứ?
Cậu trúc hết đồ trong thùng ra đất, những thứ trong thùng rơi ra nằm lộn xộn trên đất. Trong vài thao tác đã được cậu sắp xếp theo một quy trình nào đó. Bắt đầu..làm nhang. Đúng vậy cậu đang làm nhang. Tất cả đều được làm ra từ đôi tay nhanh nhẹn đó, thuần thục như đã làm qua rất nhiều lần. Cậu trên nguyên liệu, nhào nắn, xoa xoa, rồi ép ra tiếp tục xoa thêm gì đó lên rồi đem đi phơi gần chỗ mâm cúng lan can sân thượng. Quy trình làm nhang nói thì nhanh nhưng làm gì rất lâu và kì công.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu làm ra được 50 cây. Một tiếng tiếp theo là 75 cây, tới đó là 100 cây. Cậu càng làm càng hăng say. Nhanh nhẹn không kém phần chỉnh chu, kĩ lưỡng.
Anh ngồi đó nhìn cậu, sau một khoảng thời gian trôi qua đến khi anh nhận ra thì trời đã hoàng hôn rồi. Nhưng tầng mây đỏ cam lượn lờ trên bầu trời, những tia nắng cuối ngày cùng mặt trời đỏ cam nơi chân trời. Thế là đã hết ngày rồi, thời gian không nhanh cũng không chậm trôi qua.
Anh nhìn đống nhang phơi đầy trên sân thượng, nhìn lại cũng hơn 400 cây. Cậu phơi xong mẻ cuối cùng nửa tiếng trước, giờ cậu ngồi đó mà thưởng thức cảnh hoàng hôn chiều tà.
Hai người họ cùng nhau nhìn trời dần chuyển sắc xanh rồi tối hẳn. Không một ai nói câu nào.
Anh chủ động đứng dậy bước đến gần cửa bật vài bóng đèn trên sân thượng lên, chỉ là vài bóng đèn nhỏ nhưng cũng làm sân thượng thắp sáng thêm phần nào. Mộc Thanh cuối cùng cũng đứng dậy gom nhang lại thành từng bó nhỏ. Những bẻ nhang chưa đạt chuẩn thì để lại dời nào trong máy che để không bị sương sớm làm ẩm, cậu lấy đồ phủ lên.
Dùng cụ cứ như thế được sắp xếp ngay ngắn vào thùng. Thế mà lại dư cả đống chỗ dư sức chất hết đống nhang vào. Thẩm Phong lại là người lành phần ôm thùng đồ về phòng cậu.
Đi trên hành lang vắng với ánh đèn điện chiếu sáng, không khí không về rùng rợn như trong những bộ phim kinh dị về bệnh viện. Cậu từ tốn nói: Cảm ơn anh
Thẩm Phong nghe thấy lời này nhưng lòng không mấy vui vẻ: Tôi không nhận, nếu mai cậu nói nó kèm một nụ cười vui vẻ. Tôi sẽ xem xét lại.
Mộc Thanh: Tôi sợ mình sẽ "quên mất"
Anh đưa tay xoa đầu cậu, như đang muốn nhắn gửi gì đó: Tôi sẽ đợi
Anh soạn lại đồ chuẩn bị ra về. Trước khi đi, anh ghé phòng nhìn cậu một chút.
Thẩm Phong nhìn cậu với vẻ cưng chiều: Cậu biết gì không? Tôi rất muốn thấy nụ cười dễ thương đó của cậu.
Rồi quay người rời khỏi phòng. Bỏ lại cậu trong vẻ mặt đơ. Có phải có gì đó không ổn? Khi chính cậu cũng không nhận ra vành tai cậu đỏ ửng hết lên rồi.
Cậu đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
"Tôi nợ anh một nụ cười và một lời cảm ơn"
______________
Bé Mộc Mộc không vui không buồn, vô cảm như này tôi có chút không quen.
Chương này coi như một ngày tịnh dưỡng tâm tình cho bé nhà tôi.
Thẩm Phong vả lắm rồi nên tôi sẽ tiếp tục vả em nó tiếp:>