Chương 25: Chu Vân ra tay
Bầu không khí trong Cơ Quan đường vô cùng ồn ào.
Không ai ngờ Trần Tiêu – một đệ tử ngoại môn lâu năm lại thua trong tay Lâm Nhất.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn thế nữa chính là bộ kiếm pháp mà Lâm Nhất dùng để đánh bại Trần Tiêu dường như là… Lưu Phong kiếm pháp!
Đây là bộ kiếm pháp vô cùng nổi danh trong Thanh Vân Môn.
Mặc dù nó chỉ là kiếm pháp trung đẳng, nhưng một khi luyện thành, uy lực thậm chí vượt qua kiếm pháp cao đẳng.
Nghe đồn bộ kiếm pháp này là một bộ Tiên Thiên kiếm pháp bị khuyết thiếu, bởi vì thiếu đi vài chương, nên nó mới được xếp vào võ kỹ trung phẩm.
Trước đó, một đệ tử trong tông luyện thành bộ kiếm pháp này đã phải tìm hiểu ngược về một trăm năm trước.
Lâm Nhất là người cẩn trọng, hắn cảm thấy Trần Tiêu đột ngột chạy đến gây rắc rối cho mình hẳn là còn có… nguyên do nào đó.
Nơi thị phi không nên ở lâu.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, một giọng nói rét lạnh vang lên phía sau.
Ngay khi giọng nói kia vang lên, âm thanh bàn tán xôn xao trong Cơ Quan đường lập tức dừng lại.
Lâm Nhất giật mình, hắn cảm giác được nguy hiểm trí mạng, vì thế vội dừng bước.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người đánh ra một quyền.
Chính là sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền: Bách Thú Triều Bái.
Một dòng nước ấm từ đan điền trào lên, phút chốc, quyền kiếm hợp nhất. Quyền phong hung bạo tựa như kiếm quang sắc bén, phát ra âm thanh xé gió rít gào bên tai.
Trong lúc vội vàng, đây đã là thực lực mạnh nhất mà Lâm Nhất có thể phát huy.
Ầm!
Khi hai quyền va vào nhau, Lâm Nhất rên lên một tiếng, hắn có cảm giác cánh tay phải gần như đã gãy.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tràn ra ở khóe miệng.
Cũng may là quyền phong ẩn chứa uy lực của kiếm đã triệt tiêu phần lớn nội kình của đối phương, bằng không lực chấn động từ một quyền này có thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nổ tung ngay tại chỗ.
Dù vậy, sau khi hạ xuống, hắn vẫn phải lui về sau mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Còn vài bước nữa là đâm sầm vào người Tô Hàm Nguyệt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một người mặc áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, vẻ ngoài có hơi giống với Chu Bình.
“Chu Vân!”
Đám đệ tử ngoại môn lại hít một ngụm khí lạnh, tất cả bọn họ đều không ngờ Chu Vân lại đột ngột xuất hiện.
Chu Vân khác với Trần Tiêu, hắn ta là đệ tử ngoại môn có thứ hạng, quanh năm luôn nằm trong 10 thứ hạng đầu.
Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng bảy, vô cùng đáng sợ.
Những đệ tử có triển vọng tiến vào nội môn trong kỳ thi giữa năm sắp tới như hắn ta rất ít khi xuất hiện trước mặt các đệ tử bình thường.
“Chu sư huynh, xử lý tên Kiếm Nô đó, ta muốn hắn chết!”
Trần Tiêu được người bên cạnh đỡ lên, hắn ta bước về phía Lâm Nhất, hung hăng nói.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng.
Trước mặt nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, hắn ta lại bại bởi một tên Kiếm Nô, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
Chu Vân thầm mắng: Tên Trần Tiêu vô dụng này, ngay cả một tên Kiếm Nô mà cũng không giải quyết được.
Vốn dĩ Chu Vân không có ý định đích thân ra tay, chỉ đứng bên cạnh âm thầm quan sát.
Nhưng không ngờ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay lại…
Lâm Nhất lại có thể thi triển Lưu Phong kiếm pháp, nhanh chóng lật ngược tình thế, còn lãng phí ba viên Tôi Thể đan của hắn ta.
Bất đắc dĩ, hắn ta mới phải tự mình ra tay.
Nhưng hiện tại, trong lòng Chu Vân cảm thấy có hơi nghi hoặc. Một quyền vừa rồi của hắn đã dùng bảy phần thực lực, hơn nữa còn đánh bất ngờ, vậy mà tên Kiếm Nô này vẫn có thể đỡ được.
Tu vi của hắn chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn thôi mà.
“Tên Kiếm Nô nhà ngươi đúng là to gan lớn mật, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám làm trọng thương đồng môn. Hiện tại, nếu ngươi ngoan ngoãn tự phế bỏ tu vi, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Chu Vân dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói với Lâm Nhất.
Cùng với đó, khí thế to lớn của võ đạo tầng bảy trên người hắn tuôn ra ào ạt.
Ầm!
Lâm Nhất cảm giác được áp lực mạnh mẽ tựa Thái Sơn từ bốn phía bổ nhào về phía hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy đối phương bị khí thế của mình áp chế nhưng vẫn cố gắng phản kháng, Chu Vân hừ lạnh một tiếng: “Quỳ xuống!”
Không ai ngờ Trần Tiêu – một đệ tử ngoại môn lâu năm lại thua trong tay Lâm Nhất.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn thế nữa chính là bộ kiếm pháp mà Lâm Nhất dùng để đánh bại Trần Tiêu dường như là… Lưu Phong kiếm pháp!
Đây là bộ kiếm pháp vô cùng nổi danh trong Thanh Vân Môn.
Mặc dù nó chỉ là kiếm pháp trung đẳng, nhưng một khi luyện thành, uy lực thậm chí vượt qua kiếm pháp cao đẳng.
Nghe đồn bộ kiếm pháp này là một bộ Tiên Thiên kiếm pháp bị khuyết thiếu, bởi vì thiếu đi vài chương, nên nó mới được xếp vào võ kỹ trung phẩm.
Trước đó, một đệ tử trong tông luyện thành bộ kiếm pháp này đã phải tìm hiểu ngược về một trăm năm trước.
Lâm Nhất là người cẩn trọng, hắn cảm thấy Trần Tiêu đột ngột chạy đến gây rắc rối cho mình hẳn là còn có… nguyên do nào đó.
Nơi thị phi không nên ở lâu.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, một giọng nói rét lạnh vang lên phía sau.
Ngay khi giọng nói kia vang lên, âm thanh bàn tán xôn xao trong Cơ Quan đường lập tức dừng lại.
Lâm Nhất giật mình, hắn cảm giác được nguy hiểm trí mạng, vì thế vội dừng bước.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người đánh ra một quyền.
Chính là sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền: Bách Thú Triều Bái.
Một dòng nước ấm từ đan điền trào lên, phút chốc, quyền kiếm hợp nhất. Quyền phong hung bạo tựa như kiếm quang sắc bén, phát ra âm thanh xé gió rít gào bên tai.
Trong lúc vội vàng, đây đã là thực lực mạnh nhất mà Lâm Nhất có thể phát huy.
Ầm!
Khi hai quyền va vào nhau, Lâm Nhất rên lên một tiếng, hắn có cảm giác cánh tay phải gần như đã gãy.
Hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tràn ra ở khóe miệng.
Cũng may là quyền phong ẩn chứa uy lực của kiếm đã triệt tiêu phần lớn nội kình của đối phương, bằng không lực chấn động từ một quyền này có thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nổ tung ngay tại chỗ.
Dù vậy, sau khi hạ xuống, hắn vẫn phải lui về sau mấy chục bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Còn vài bước nữa là đâm sầm vào người Tô Hàm Nguyệt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một người mặc áo xanh, sắc mặt lạnh lùng, vẻ ngoài có hơi giống với Chu Bình.
“Chu Vân!”
Đám đệ tử ngoại môn lại hít một ngụm khí lạnh, tất cả bọn họ đều không ngờ Chu Vân lại đột ngột xuất hiện.
Chu Vân khác với Trần Tiêu, hắn ta là đệ tử ngoại môn có thứ hạng, quanh năm luôn nằm trong 10 thứ hạng đầu.
Tu vi của hắn ta đã sớm đạt đến võ đạo tầng bảy, vô cùng đáng sợ.
Những đệ tử có triển vọng tiến vào nội môn trong kỳ thi giữa năm sắp tới như hắn ta rất ít khi xuất hiện trước mặt các đệ tử bình thường.
“Chu sư huynh, xử lý tên Kiếm Nô đó, ta muốn hắn chết!”
Trần Tiêu được người bên cạnh đỡ lên, hắn ta bước về phía Lâm Nhất, hung hăng nói.
Ánh mắt hắn ta tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng.
Trước mặt nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, hắn ta lại bại bởi một tên Kiếm Nô, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
Chu Vân thầm mắng: Tên Trần Tiêu vô dụng này, ngay cả một tên Kiếm Nô mà cũng không giải quyết được.
Vốn dĩ Chu Vân không có ý định đích thân ra tay, chỉ đứng bên cạnh âm thầm quan sát.
Nhưng không ngờ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay lại…
Lâm Nhất lại có thể thi triển Lưu Phong kiếm pháp, nhanh chóng lật ngược tình thế, còn lãng phí ba viên Tôi Thể đan của hắn ta.
Bất đắc dĩ, hắn ta mới phải tự mình ra tay.
Nhưng hiện tại, trong lòng Chu Vân cảm thấy có hơi nghi hoặc. Một quyền vừa rồi của hắn đã dùng bảy phần thực lực, hơn nữa còn đánh bất ngờ, vậy mà tên Kiếm Nô này vẫn có thể đỡ được.
Tu vi của hắn chỉ mới đạt đến võ đạo tầng bốn thôi mà.
“Tên Kiếm Nô nhà ngươi đúng là to gan lớn mật, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám làm trọng thương đồng môn. Hiện tại, nếu ngươi ngoan ngoãn tự phế bỏ tu vi, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Chu Vân dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói với Lâm Nhất.
Cùng với đó, khí thế to lớn của võ đạo tầng bảy trên người hắn tuôn ra ào ạt.
Ầm!
Lâm Nhất cảm giác được áp lực mạnh mẽ tựa Thái Sơn từ bốn phía bổ nhào về phía hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy đối phương bị khí thế của mình áp chế nhưng vẫn cố gắng phản kháng, Chu Vân hừ lạnh một tiếng: “Quỳ xuống!”