Chương 52: Phần thưởng bất ngờ
Người tới chính là ông lớn của Tông Vụ đường – đường chủ Vương, tu vi đã đạt đến võ đạo tầng chín.
“Tham kiến đường chủ Vương!”
Không có nhiều lời, chúng đệ tử đồng loạt cúi chào.
Đường chủ Vương mỉm cười: “Không cần đa lễ, ta tới đây là để tuyên bố một việc quan trọng”.
“Là chuyện gì?”
“Ngày thường đường chủ Vương rất ít khi xuất hiện, một khi ra mặt, chắc chắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố”.
“Chẳng lẽ có liên quan đến Lâm Nhất?”
Ngay khi mọi người còn đang tò mò và cảm thấy khó hiểu, đường chủ Vương đã đi đến trước mặt Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn ta đã giết chết tên hải tặc Cuồng Diệm tại thành Bạch Thủy, làm rạng danh tông môn. Việc này đã kinh động đến môn chủ, người đã lệnh cho ta đích thân đến ban thưởng cho Lâm Nhất!”
Soạt!
Toàn bộ đại sảnh Tông Vụ đường thoáng trở nên trang nghiêm, thật không ngờ Lâm Nhất đã thật sự hoàn thành ba nhiệm vụ linh thạch lớn.
Trong đó, nhiệm vụ giết chết hải tặc Cuồng Diệm còn làm kinh động đến môn chủ.
Bất quá, nếu cẩn thận suy ngẫm nguyên do trong đó thì quả thực việc này cũng không có gì là kỳ lạ.
Hải tặc hoành hành ngang ngược trong nước Thiên Thủy, làm nhiều việc ác, tiếng xấu khắp nơi. Với tư cách là các thế lực đứng đầu nước Thiên Thủy, đương nhiên, Tứ đại tông môn sẽ phát lệnh truy nã chúng.
Nếu ai có thể thành công giết chết hải tặc, chắc chắn sẽ khiến tông môn được nở mày nở mặt.
Nhất là tên Cuồng Diệm kia, gã ta đã giết không ít đệ tử của Tam đại tông môn khác, vậy mà cuối cùng lại chết trong tay đệ tử Thanh Vân Môn.
Thân là môn chủ Thanh Vân Môn, chắc chắn sẽ càng thêm hãnh diện trước mặt ba vị môn chủ còn lại.
Thế nên sau khi biết chuyện, môn chủ vô cùng vui vẻ, ắt hẳn sẽ quan tâm động viên nhiều hơn đến đệ tử của tông môn.
“Có thể ra sức vì tông môn, không thể chối từ!”
Lâm Nhất cũng không khỏi bất ngờ, hắn không nghĩ giết chết Cuồng Diệm sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy.
Đường chủ Vương cười khẽ, nói: “Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt! Đây là 500 miếng linh thạch phần thưởng nhiệm vụ, ngoài ra, tông môn ban cho ngươi thêm một phần thưởng. Đó chính là cho phép ngươi lên tầng cao nhất của Võ Kỹ các, lựa chọn một quyển bí tịch tiên thiên bản viết tay còn khuyết thiếu”.
Nghe được những lời này, ngay cả chấp sự Dương của Tông Vụ đường cũng sáng mắt lên, ánh mắt ông ta như rực lửa.
Bí tịch tiên thiên!
Tuy chỉ là bản khuyết thiếu nhưng giá trị cũng khó mà tính toán được, nếu lĩnh ngộ được một chiêu nửa thức trong đó thì cũng có thể xem là vô địch trong cùng cảnh giới rồi.
Tầng một Võ Kỹ các có vô số công pháp võ kỹ, muôn màu muôn vẻ, phần lớn đều được lĩnh hội từ bí tịch tiên thiên bản khuyết thiếu đấy.
Nếu có được bản khuyết thiếu viết tay, dù không cách nào luyện thành thì cũng rất có ích đối với con đường võ đạo.
Nói tóm lại, phần thưởng cuối cùng này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Thường thì chỉ có những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử nội môn mới có được đãi ngộ như vậy.
“Đi theo ta”.
Đường chủ Vương nói một tiếng, sau đó dẫn Lâm Nhất đi đến tầng cao nhất của Võ Kỹ các.
Trước rất nhiều ánh mắt hâm mộ của chúng đệ tử ngoại môn, bóng lưng hắn dần biến.
“Bí tịch tiên thiên chính là loại bí tịch chỉ có võ giả tiên thiên mới có thể tu luyện được. Trong tông môn chỉ có hai quyển bí tịch tiên thiên nguyên vẹn, uy lực vô cùng đáng sợ, chính là căn cơ lập phái. Hiện tại hai quyển bí tịch kia đều nằm trong tay môn chủ, còn bản viết tay khuyết thiếu thì đều ở đây”.
Sau khi dẫn Lâm Nhất lên tầng cao nhất, đường chủ Vương giới thiệu cho hắn một lượt, rồi thận trọng nói:
“Công pháp tiên thiên khuyết thiếu thường sẽ bị lẫn lộn đầu đuôi, xuyên tạc ý nghĩa, nếu cố chấp tu luyện có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Ban thưởng bản viết tay khuyết thiếu cho ngươi chủ yếu là để ngươi mở rộng tầm mắt, xem có thể lĩnh ngộ được gì từ đó để cải thiện võ kỹ của mình hay không!”
“Đệ tử đã hiểu, ta sẽ không tu luyện lung tung”.
“Hiểu rõ là tốt, nếu không bản khuyết thiếu chính là thứ hại người”.
Lâm Nhất ngầm hiểu rõ, xem ra phần thưởng này cũng không có giá trị cao như trong tưởng tượng.
Tuy nhiên, hắn vẫn rất chờ mong, nhanh chóng tìm đọc phần tóm tắt của những bản chép tay kia. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Càng xem, sắc mặt Lâm Nhất càng trở nên nghiêm túc, xem như hắn được mở rộng tầm mắt, bước vào một thế giới võ học mới lạ.
Một cánh cửa mới đã từ từ mở ra với hắn.
Thông qua một vài câu ngắn gọn trên bản chép tay, hắn hiểu được võ giả tiên thiên mạnh đến mức nào, bọn họ có thể vung ra một đạo kiếm khí trong nháy mắt, giết địch ở cách xa ngàn mét.
Có thể bay vọt lên không, cách mặt đất hơn trăm trượng, một quyền có thể chấn vỡ tường thành, một chưởng có thể làm Trường Giang dậy sóng.
Khi thấy một bản chép tay có tên Long Hổ Quyền, sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, bất giác cảm thấy có chút quen thuộc.
“Đây là?”
Đường chủ Vương lên tiếng giải thích: “Đây là võ kỹ tiên thiên Long Hổ Quyền tàn quyển, Mãnh Hổ Quyền, quyền pháp cơ sở mà ngươi tu luyện được phát triển từ tàn quyển này”.
“Ta chọn nó”.
Lâm Nhất không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Mãnh Hổ Quyền của hắn đã đạt đến viên mãn đỉnh phong, Long Hổ Quyền này vừa khéo hợp ý hắn.
“Tham kiến đường chủ Vương!”
Không có nhiều lời, chúng đệ tử đồng loạt cúi chào.
Đường chủ Vương mỉm cười: “Không cần đa lễ, ta tới đây là để tuyên bố một việc quan trọng”.
“Là chuyện gì?”
“Ngày thường đường chủ Vương rất ít khi xuất hiện, một khi ra mặt, chắc chắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố”.
“Chẳng lẽ có liên quan đến Lâm Nhất?”
Ngay khi mọi người còn đang tò mò và cảm thấy khó hiểu, đường chủ Vương đã đi đến trước mặt Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn ta đã giết chết tên hải tặc Cuồng Diệm tại thành Bạch Thủy, làm rạng danh tông môn. Việc này đã kinh động đến môn chủ, người đã lệnh cho ta đích thân đến ban thưởng cho Lâm Nhất!”
Soạt!
Toàn bộ đại sảnh Tông Vụ đường thoáng trở nên trang nghiêm, thật không ngờ Lâm Nhất đã thật sự hoàn thành ba nhiệm vụ linh thạch lớn.
Trong đó, nhiệm vụ giết chết hải tặc Cuồng Diệm còn làm kinh động đến môn chủ.
Bất quá, nếu cẩn thận suy ngẫm nguyên do trong đó thì quả thực việc này cũng không có gì là kỳ lạ.
Hải tặc hoành hành ngang ngược trong nước Thiên Thủy, làm nhiều việc ác, tiếng xấu khắp nơi. Với tư cách là các thế lực đứng đầu nước Thiên Thủy, đương nhiên, Tứ đại tông môn sẽ phát lệnh truy nã chúng.
Nếu ai có thể thành công giết chết hải tặc, chắc chắn sẽ khiến tông môn được nở mày nở mặt.
Nhất là tên Cuồng Diệm kia, gã ta đã giết không ít đệ tử của Tam đại tông môn khác, vậy mà cuối cùng lại chết trong tay đệ tử Thanh Vân Môn.
Thân là môn chủ Thanh Vân Môn, chắc chắn sẽ càng thêm hãnh diện trước mặt ba vị môn chủ còn lại.
Thế nên sau khi biết chuyện, môn chủ vô cùng vui vẻ, ắt hẳn sẽ quan tâm động viên nhiều hơn đến đệ tử của tông môn.
“Có thể ra sức vì tông môn, không thể chối từ!”
Lâm Nhất cũng không khỏi bất ngờ, hắn không nghĩ giết chết Cuồng Diệm sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy.
Đường chủ Vương cười khẽ, nói: “Không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất tốt! Đây là 500 miếng linh thạch phần thưởng nhiệm vụ, ngoài ra, tông môn ban cho ngươi thêm một phần thưởng. Đó chính là cho phép ngươi lên tầng cao nhất của Võ Kỹ các, lựa chọn một quyển bí tịch tiên thiên bản viết tay còn khuyết thiếu”.
Nghe được những lời này, ngay cả chấp sự Dương của Tông Vụ đường cũng sáng mắt lên, ánh mắt ông ta như rực lửa.
Bí tịch tiên thiên!
Tuy chỉ là bản khuyết thiếu nhưng giá trị cũng khó mà tính toán được, nếu lĩnh ngộ được một chiêu nửa thức trong đó thì cũng có thể xem là vô địch trong cùng cảnh giới rồi.
Tầng một Võ Kỹ các có vô số công pháp võ kỹ, muôn màu muôn vẻ, phần lớn đều được lĩnh hội từ bí tịch tiên thiên bản khuyết thiếu đấy.
Nếu có được bản khuyết thiếu viết tay, dù không cách nào luyện thành thì cũng rất có ích đối với con đường võ đạo.
Nói tóm lại, phần thưởng cuối cùng này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Thường thì chỉ có những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử nội môn mới có được đãi ngộ như vậy.
“Đi theo ta”.
Đường chủ Vương nói một tiếng, sau đó dẫn Lâm Nhất đi đến tầng cao nhất của Võ Kỹ các.
Trước rất nhiều ánh mắt hâm mộ của chúng đệ tử ngoại môn, bóng lưng hắn dần biến.
“Bí tịch tiên thiên chính là loại bí tịch chỉ có võ giả tiên thiên mới có thể tu luyện được. Trong tông môn chỉ có hai quyển bí tịch tiên thiên nguyên vẹn, uy lực vô cùng đáng sợ, chính là căn cơ lập phái. Hiện tại hai quyển bí tịch kia đều nằm trong tay môn chủ, còn bản viết tay khuyết thiếu thì đều ở đây”.
Sau khi dẫn Lâm Nhất lên tầng cao nhất, đường chủ Vương giới thiệu cho hắn một lượt, rồi thận trọng nói:
“Công pháp tiên thiên khuyết thiếu thường sẽ bị lẫn lộn đầu đuôi, xuyên tạc ý nghĩa, nếu cố chấp tu luyện có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Ban thưởng bản viết tay khuyết thiếu cho ngươi chủ yếu là để ngươi mở rộng tầm mắt, xem có thể lĩnh ngộ được gì từ đó để cải thiện võ kỹ của mình hay không!”
“Đệ tử đã hiểu, ta sẽ không tu luyện lung tung”.
“Hiểu rõ là tốt, nếu không bản khuyết thiếu chính là thứ hại người”.
Lâm Nhất ngầm hiểu rõ, xem ra phần thưởng này cũng không có giá trị cao như trong tưởng tượng.
Tuy nhiên, hắn vẫn rất chờ mong, nhanh chóng tìm đọc phần tóm tắt của những bản chép tay kia. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Càng xem, sắc mặt Lâm Nhất càng trở nên nghiêm túc, xem như hắn được mở rộng tầm mắt, bước vào một thế giới võ học mới lạ.
Một cánh cửa mới đã từ từ mở ra với hắn.
Thông qua một vài câu ngắn gọn trên bản chép tay, hắn hiểu được võ giả tiên thiên mạnh đến mức nào, bọn họ có thể vung ra một đạo kiếm khí trong nháy mắt, giết địch ở cách xa ngàn mét.
Có thể bay vọt lên không, cách mặt đất hơn trăm trượng, một quyền có thể chấn vỡ tường thành, một chưởng có thể làm Trường Giang dậy sóng.
Khi thấy một bản chép tay có tên Long Hổ Quyền, sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, bất giác cảm thấy có chút quen thuộc.
“Đây là?”
Đường chủ Vương lên tiếng giải thích: “Đây là võ kỹ tiên thiên Long Hổ Quyền tàn quyển, Mãnh Hổ Quyền, quyền pháp cơ sở mà ngươi tu luyện được phát triển từ tàn quyển này”.
“Ta chọn nó”.
Lâm Nhất không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Mãnh Hổ Quyền của hắn đã đạt đến viên mãn đỉnh phong, Long Hổ Quyền này vừa khéo hợp ý hắn.