Chương 4: Không Có Tư Cách
Vệ Uy bước vào bầu không khí tất cả như khựng lại ở đó chỉ duy nhất Vệ Điềm là vẫn giữ khí chất và thần sắc chết người."Xem ra cha của tôi quan tâm cô lắm đấy" - Vệ Điềm nghiên mặt qua Ngô Thừa Giao châm biếm."Con nghĩ mình đang làm gì vậy...dừng tay lại" - Ông ta xem ra đang kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, ánh mắt liếc qua những thương tích trên người của cô ta mà khiến ông rợn người...Một hồi lâu sau khi giải quyết Vệ Uy quyết định ngồi xuống đại sảnh họp mặt các thành viên trong nhà.Vệ Uyển Vi và Ôn Mị Ly có linh cảm không tốt nhưng cũng phải buộc ngồi xuống đối diện với Vệ Điềm thư thả uống trà dùng bánh. Bầu không khí ác liệt còn cả sắc mặt ai nấy cứ hệt như kẻ thù trăm năm mới gặp lại vậy."Vệ Điềm quay về là việc tốt..ta đã chuẩn bị cho con một căn hộ cao cấp từ ngày mai con có thể dọn đến đó sống và vẫn đến công ty thực tập lại" - Vệ Uy đã biết tính cách của Vệ Điềm sẽ không bao giờ ngồi im mặc người khác điều khiển nhưng ông ta không thể mạo hiểm để Vệ Điềm sống trong căn nhà này."Công ty ?..sao có thể để nó vào chứ.." - Ôn Mị Ly có phần kích động mà quên mất hành động của mình."Sao hả ? Bà sợ tôi cướp mất công ty rồi tống cổ mẹ con bà ra khỏi Vệ Gia sao ?" - Vệ Điềm vốn chẳng hiền lành bà ta về sống ở đây là người hiểu rõ tình hình ở Vệ Gia nhất."Ý của dì không phải vậy..chỉ là dì lo con kinh nghiệm ít ỏi những việc ở công ty nặng nề sẽ khiến con nặng đầu sinh bệnh" - Ôn Mị Ly cười gỡ chậm rãi ngồi bệt xuống ghế ánh mắt chao đảo nhìn qua Vệ Uy."Dinh thự này vốn là của ông con thì chẳng có lí gì để con ra ngoài ở đâu thưa cha...còn về phần công ty con cũng có quyết định rồi cha không cần cất công lo lắng thế đâu ạ" - Vệ Điềm mỉm cười nhẹ nhàng lại lạnh giọng từng câu từng chữ đầy mùi nguy hiểm."Đây là quyết định của ta..con.." - Vệ Uy chưa nói gì xong thì quản gia và người hầu đã gom hết hành lí của Vệ Điềm vào nhà khiến tất cả cứng họng."Tôi mệt rồi..mang hết hành lí vào phòng đi" - Cô đi đến bậc cầu thang nhìn lên căn phòng trước nay đã sớm thành của Vệ Uyển Vi mất rồi."Chị không thể ngang ngược như vậy đó là phòng của tôi cơ mà" - Vệ Uyển Vi tính cách tiểu thư nổi dậy quát lớn in ỏi, thái độ của cô ta chẳng khác gì những cấp bạc hạ lưu cả."Phải đó..căn phòng đó Uyển Nhi đã ở lâu vậy rồi con là chị cũng nên nhường nhịn chọn một căn phòng khác là được mà" - Vệ Uy mệt mõi nói vài câu nhưng vừa dứt câu thì ông nghe một tiếng đỗ vỡ làm tất cả điêu đứng."Xoảng...." - Tiếng thuỷ tinh đỗ thành mảnh vụn từ trên cao rớt xuống là khung hình lớn của Vệ Uyển Vi."Từ khi nào mà phòng của tôi lại treo thứ kinh khủng này vậy...muốn tôi gặp ác mộng sao ?" - Vệ Điềm có vẻ không hề quan tâm đến ba người kia cô thản nhiên đập nát hết những món đồ của Vệ Uyển Vi."Dừng lại...chị điên rồi sao.." - Vệ Uyển Vi có phần sợ hãi mỗi khi nhìn vào mắt của Vệ Điềm như ẩn chứ sự giận dữ mù mịch không hề hiện ra bên ngoài."Sống một cuộc sống nhung lụa lâu như vậy dường như cô đã quên mất thân phận của bản thân rồi sao một đứa con hoang như cô có tư cách nói hai từ không thể với bổn tiểu thư sao" - Vệ Điềm oai khí lấn áp hoàn toàn khiến cô ta câm miệng lùi lại, cả Vệ Uy cũng vờ như không nghe không thấy viện một cái cớ nào đó rời đi...Buổi tối tại biệt phủ Vạn Vương - Bắc Gia.Cung Ngọc Từ Yên đang ngồi dùng trà phong thái uy quyền trang nhã của một phu nhân quyền thế ngắm nhìn chậu hoa ly nở rộ đặc sắc nói nhỏ nhẹ với nữ hầu gái."Thiên Nhi ngang bướng từ nhỏ nhưng cũng đến lúc phải cưới vợ lập gia đình...ta lo lắng liệu cô gái nào sẽ khiến con trai ta xiêu lòng thay đổi đây" - Bà luôn bên cạnh Bắc Duật Thiên từ nhỏ đến lớn, con trai bà là người thế nào bà là người hiểu rõ hơn bất cứ ai."Đại thiếu gia sớm sẽ tìm được ý trung nhân của mình thôi xin phu nhân đừng lo lắng" - Nữ hầu gái an ủi bàn tay cẩn thận xoa bóp khớp vai mệt mõi của bà.Gia tộc Bắc Duật từ trước đến nay ai cũng biết danh tiếng họ lẫy lừng đến mức nào, một cô gái có thể kết hôn đặt chân vào Bắc Duật Gia đúng thật không dễ dàng. Một đẳng cấp thượng lưu như Bắc Duật Gia thì tiêu chí lựa chọn con dâu chính là một chướng ngại khó khăn nhất.Cung Ngọc Từ Yên xuất thân nhà Cung Ngọc giàu có quyền cao chức trọng, gia tộc bên ngoại là tập đoàn Tinh Vạn thương mại giàu nhất nhì ở Châu Âu muốn làm con dâu của Bắc Duật Gia ít nhất gia thế cũng phải ngang hàng danh giá như vậy."Phu nhân...đại thiếu gia về rồi ạ" - Nữ hầu gái ngoài kia luốn cuốn chạy vào phòng bẩm báo."Duật Thiên về rồi à..mau ra ngoài" - Bắc Duật phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng đứng dậy bước ra ngoài....Đã lâu không gặp kể từ khi con trai bà kế thừa gia tài và tập đoàn Nhất Đề, bà khẽ cười ấm áp mang cả áo ấm ra ngoài khoác lên vai con trai bà chậm rãi nói."Thiên Nhi..sao lại đến đây" - Dù vui mừng nhưng bà vẫn ôn nhu hiền dịu như vậy."Mẹ nói cổ họng mẹ không tốt sao...bên ngoài lạnh như vậy con thấy lo cho mẹ nên mang thuốc đến là loại hôm trước mẹ bảo đấy" - Bắc Duật Thiên đi vào nhà ngồi xuống khuôn mặt sắc lạnh anh tú chỉ là bầu không khí lúc này khựng lại...Bắc Hinh..lão gia từ bên trong nhà bước ra."Ta không biết ta có đứa cháu trai này nữa" - Ông có phần hờn giận chống gậy ngồi xuống."Ông nội lâu quá không gặp người" - Hắn rót một ly trà nóng mời ông, giọng nói khàn đặc cứng cáp ông nhìn đứa cháu trai này mới dần nhận ra thằng nhóc quấn quích bên cạnh ông ngày nào đã trưởng thành ra dáng như vậy.