Chương : 72
Cảnh quay đến đây là kết thúc.
Nhưng mà toàn bộ phim trường, vẫn im lặng như trước, cả tiếng hô ”Cắt” chậm chạp của đạo diễn cũng không có truyền đến.
Lúc ngón tay Kiều An Hảo chạm vào gương mặt Lục Cẩn Niên, trong tích tắc toàn thân anh bỗng căng thẳng, nếu không phải trời sinh anh mạnh mẽ, biết kiềm chế, giấu đi biểu cảm trong mắt, có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh giả vờ say rượu rồi ngủ chỉ sợ anh đã sớm xúc động.
Giọng nói Kiều An Hảo nhẹ nhàng mà đau thương “Tại sao người anh yêu không thể là em?”, anh giấu bàn tay bên người mình, nếu không đã bị ống kính quay được bàn tay đang nắm chặt lại thành quả đấm.
Sau đó đầu của cô dán lên lồng ngực của anh, anh rõ ràng cảm giác được tốc độ tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên bất ổn, kế tiếp, anh còn cảm thấy được sự ẩm ướt trên quần áo của mình.
Là nước mắt của cô sao?
Cuối cùng Lục Cẩn Niên không kiềm chế được mở mắt, cô nhắm mắt rơi lệ, vẻ mặt đau thương, cứ như vậy rơi vào mắt của anh.
Ánh mắt của cô chân thật quá mức, chân thật đến mức khiến cho Lục Cẩn Niên trong phút chốc, cảm thấy diễn xuất của cô quá xuất sắc, tận đáy lòng cô thật sự thích anh sao? Cho nên có thể diễn biểu hiện thích một người hoàn mỹ chân thành như thế…
Lục Cẩn Niên nuốt cổ họng xuống hai lần, ngón tay nhịn không được giơ lên, muốn lau đi giọt nước mắt rơi trên gương mặt cô.
Đột nhiên đúng lúc này, giọng nói của đạo diễn truyền đến:”Cắt.”
Kiều An Hảo vừa nghe tiếng của đạo diễn, nhanh chóng thu lại ánh mắt đau thương, khổ sở, sau đó không dám làm bất kỳ điều gì nữa, đầu lập tức rời khỏi lồng ngực của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên mạnh mẽ giơ tay lên, bỗng nhiên rơi giữa không trung, anh nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt, cẩn thận đánh giá cô, cũng không nhìn thấy vẻ bi thương và thống khổ nào nữa trên mặt cô.
Từ lúc quay xong Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên, làm sao có thể chú ý tay anh hơi giơ lên, chính là lúc cô vô tình lén lút ngắm trộm Lục Cẩn Niên, mới phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, tốc độ nhịp tim của cô tăng mãnh liệt, sau đó hơi chột dạ mở miệng nói:“Diễn xuất lúc nãy, là tôi tự nghĩ ra, không có nói trước với anh, thật xin lỗi.”
Một câu này, khiến cho tay Lục Cẩn Niên tay lên, nắm thật chặt thành quả đấm rồi lại bỏ xuống, tiếp đó đáy lòng dâng lên một tia trào phúng.
Sự thật chứng minh, lại một lần nữa anh có ý nghĩ viển vông, anh biết rõ mỗi một lần đều là suy nghĩ hão huyền của mình, nhưng mà vẫn muốn tự chuốc lấy tổn thương để chứng minh.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Lục Cẩn Niên trở nên lạnh lẽo, anh chợt vươn tay, đẩy Kiều An Hảo vẫn đang ở ngồi bên cạnh mình ra, sau đó đặt hai chân xuống đất, từ trên ghế salon đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới chỗ nghỉ ngơi của anh.