Chương : 77
Lục Cẩn Niên hung hăng trực tiếp ném khăn tắm từ trong tay trợ lý xuống đất, sau đó âm u đi tới khu nghỉ ngơi của mình. Lúc cầm lấy di động và ví tiền trên bàn đang chuẩn bị đi khỏi trường quay, thì bất chợt nhìn đến cách đó không xa, Triệu Manh cầm khan lau tóc cho Kiều An Hảo. Anh ngập ngừng một lúc, rồi cất bước đi về phía Kiều An Hảo.
“Kiều Kiều, cho dù cậu có muốn phát huy khả năng diễn xuất thì cũng không thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như thế được. Cậu không biết bơi thì sao lại dám nhảy xuống hồ bơi như vậy chứ?” Triệu Manh vừanghĩ đến tình cảnh khi nãy trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, cô oán giận nói: “Nếu như cậu không được đưa lên kịp thời thì không chừng đã chết đuối dưới hồ mất rồi.”
Kiều An Hảo nhớ tới đôi giày cao gót bị rớt dưới đáy hồ bơi, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cơm chấm đôn quý lê đàn diễn, cô hạ giọng nói với Triệu Manh: “Không phải mình cố tình rơi vào bể bơi đâu, là do gót giày của mình bị gãy, nên bị mất thăng bằng và đã bị ngã xuống hồ bơi.”
Triệu Manh đang lau tóc cho Kiều An Hảo thì chợt tạm dừng một chút sau đó mới mở miệng nói: “Đang yên đang lành sao lại bị gãy gót giày? Chẳng lẽ là….”
Triệu Manh nói tới đây thì im lặng. Tuy rằng hai người không nói thêm gì nữa nhưng lại ngầm hiểu rằng giày của Kiều An Hảo khẳng định đã bị ai đó động tay động chân.
Qua một lúc sau, Triệu Manh như nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nói thầm vào bên tai Kiều An Hảo, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy, cô nói: “Kiều Kiều, mình thấy Lục Cẩn Niên cũng không thực sự thờ ơ với cậu đâu nhé. Ngay khi cậu vừa bị rơi xuống hồ, bình thường nếu là người khác khi đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy thì đầu tiên chắc chắn là sẽ rất sửng sốt, vậy mà anh ta không hề có do dự liền nhảy theo xuống nước cứu cậu.”
Kiều An Hảo tuy biết bản thân được Lục Cẩn Niên cứu lên nhưng căn bản không biết tình huống khi anh lao xuống nước, cho nên khi nghe Triệu Manh kể về tình cảnh khi đó thì đáy lòng cô khẽ run nhẹ, ngẩng đầu lên định hỏi Triệu Manh chuyện đó có thật không, thì trông thấy Lục Cẩn Niên bất chợt đứng trước mặt mình, lời vừa định thốt ra liền bị chặn lại trong cổ họng.
Lục Cẩn Niên từ trên cao nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo, sau hai giây mới mở miệng, giọng điệu sắc lạnh tức giận: “Cô Kiều, hy vọng về sau nếu như cô muốn tự ý “biên soạn thêm kịch bản” thì vui lòng nói với tôi trước một tiếng, cô phải hiểu rằng đây là đoàn làm phim, không phải chỗ cô chơi đùa, nghĩ gì làm đó, không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được suy nghĩ nông nỗi của cô.”
Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, nhìn lướt qua Kiều An Hảo đang quấn khăn, tóc và quần áo ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tí tách, giọng điệu nháy mắt trở nên sắc bén hơn: “Còn nữa, cho dù cô có muốn chết thì cũng đừng chết trong đoàn phim của tôi. Truyền thông Hoàn Ảnh không muốn gặp rắc rối bởi scandal diễn viên bị chết đuối trong lúc quay phim.”